“Chúng ta rời khỏi đây đi.”
Đột nhiên Diệp Lâm Tây quay đầu sang nhìn Phó Cẩm Hành ở bên cạnh, ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu bỗng trở thành điều điên rồ mà cô muốn làm lúc này.
Hai mắt Diệp Lâm Tây sáng lấp lánh: “Chẳng phải đã nói cuộc đời là những chuyến rong chơi, nói đi là phải đi ngay hay sao?”
Phó Cẩm Hành cảm thấy thích thú trước những ý nghĩ của cô.
Anh hỏi: “Em muốn đi đâu chơi? Để anh sắp xếp.”
“Không cần.” Diệp Lâm Tây từ chối mà không cần suy nghĩ, cô nói: “Lần này cứ để em.”
Nói xong, cô thực sự khởi động xe.
Thật ra cô cũng chưa nghĩ ra, chỉ cảm thấy lúc này cô không muốn Phó Cẩm Hành lại đâm đầu vào công việc nữa, mặc dù đúng là bạn có thể quên đi rất nhiều thứ khi tập trung vào làm việc. Nhưng sau khi anh nói ra nhiều điều như vậy, cô rất muốn đưa anh đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy. Dù sao thì công ty cũng có nhiều người như vậy, cho dù dăm ba hôm anh không đến công ty cũng sẽ chẳng có chuyện gì cả.
Phó Cẩm Hành lại thực sự dung túng cô, cô nói đi là đi.
Đất trời rộng lớn.
Chi bằng đi khám phá một chút.
Phó Cẩm Hành nói: “Anh không mang theo hộ chiếu.”
Hộ chiếu của anh thường do Tần Chu cất giữ, bởi vì Tần Chu sẽ sắp xếp mọi chuyến công tác nước ngoài của anh.
Diệp Lâm Tây: “Không cần.”
Phó Cẩm Hành: “Chúng ta còn không mang theo quần áo nữa.”
Diệp Lâm Tây: “Mua.”
Phó Cẩm Hành: “Em chắc chắn là bản thân mình có thể quen với việc đó chứ?”
Thật ra anh có thể chịu được vì dù gì thì anh cũng thường xuyên phải đi công tác, thỉnh thoảng có thể phát sinh những việc bất tiện nhưng anh có thể làm quen được. Còn Diệp Lâm Tây, một cô gái kén chọn và kỹ tính, không chỉ có đồ ăn ngon, quần áo đẹp mà còn yêu cầu cả về chật lượng của mọi thứ. Huống hồ những hóa đơn thanh toán mà anh ký trước đó đều nói với anh rằng vợ mình không phải là một người không có cái khái niệm tạm chấp nhận điều gì đó.
Diệp Lâm Tây: “Đương nhiên có thể quen.”
Nếu cô dã dẹp bỏ tất cả như vậy, vậy thì Phó Cẩm Hành cứ vậy dứt khoát để cô lái xe. Tuy nhiên, sau khi lái xe được một đoạn, vừa hay vào đến trung tâm, Diệp Lâm Tây lại âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng may, khu trung tâm mua sắm ở đây được coi là một trong những nơi tốt nhất của quận này.
Ở tầng một, cũng giống như hầu hết các trung tâm mua sắm khác, đều có các quầy mỹ phẩm và có thể bắt gặp hầu hết các thương hiệu lớn trên thị trường. Sau khi Diệp Lâm Tây dừng xe, đi vào trong mua đồ, cô còn nhấn mạnh: “Chỉ là tình cờ gặp trung tâm mua sắm này mà thôi, chứ không phải là em không chịu được khổ.”
“Chịu khổ cái gì?” Phó Cẩm Hành bị cô làm cho buồn cười, anh quay đầu nhìn Diệp Lâm Tây: “Không phải nói cuộc đời là những chuyến rong chơi sao? Chúng ta cũng đâu có phải đi tu luyện cái gì.”
“……”
Cái này hình như, hình như cũng đúng.
Diệp Lâm Tây mua một ít đồ tẩy trang, những loại cao cấp cô thường dùng ở đây lại không có bán. Đối với quần áo thì đơn giản hơn một chút, trên tầng có bán đồ thể thao, mỗi người mua hai bộ sau đó liền rời đi.
Mua hết những món đồ này mất chưa đầy một tiếng đồng hồ, khi cả hai lên xe, Phó Cẩm Hành nói: “Để anh lái cho.”
Diệp Lâm Tây nghĩ một lúc rồi vẫn nhường lại ghế lái cho anh.
Đến khi ngồi vào ghế phó lái, cô không khỏi thốt lên: “Hình như em rất ít khi ngồi xe anh lái.”
“Muốn ngồi à?” Phó Cẩm Hành cúi đầu cài dây an toàn, rồi quay lại thấy Diệp Lâm Tây vẫn chưa cài. Vì vậy, anh vươn tới, kéo dây an toàn rồi thắt lại cho cô.
Khi anh nghiêng người tới, Diệp Lâm Tây vô thức nín thở. Chỉ khi vừa ổn định, cô lại cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng đến cả hành động thân mật nhất hai người cũng đã làm, nhưng bây giờ anh chỉ thắt dây an toàn cho cô mà cô cũng thấy căng thẳng.
Đừng bất ngờ!
Diệp Lâm Tây.
Cô tự cổ vũ mình trong lòng, nhưng hễ nhìn thấy khuôn mặt anh thì trái tim cô lại như đang bùng cháy.
Lúc trước ở bãi biển, cô đã nói những gì?
Cô nói với anh rằng thực ra cô đã thích anh từ lâu lắm rồi.
Đến cả trong mơ cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc này, cô cứ cho rằng tình cảm mới nảy mầm thời niên thiếu sẽ mãi mãi được chôn chặt trong trái tim, không để bất kỳ ai biết được. Ngay cả Phó Cẩm Hành cũng không.
Bởi vì cô không biết bản thân mình sẽ có thể nói những lời đó với anh trong hoàn cảnh nào. Nhưng không ngờ, những việc đã qua lại dễ dàng nói ra như vậy.
Hóa ra, năm tháng vẫn rất tử tế với cô.
Phó Cẩm Hành cài dây an toàn xong, vừa định xoay người lại khởi động máy, liền chú ý tới vẻ mặt của cô, không khỏi bật cười: “Vui đến vậy sao?”
Diệp Lâm Tây không hiểu.
“Chỉ lái xe cho em mà em cũng vui đến vậy sao?” Ánh mắt Phó Cẩm Hành rơi vào khuôn mặt cô, đột nhiên lại khẽ cười: “Hay là vì anh cài dây an toàn cho em nên em mới vui như vậy?”
Diệp Lâm Tây đã hoàn hồn trở lại, không ngờ anh lại nhàn nhã trêu cô như vậy, nên khóe môi khẽ nhếch lên: “Vui vì tất cả.”
Thẳng thắn vui vẻ, đơn giản và rõ ràng.
Phó Cẩm Hành thực sự hiểu rõ cô, Diệp Lâm Tây vốn dĩ là như vậy, vui hay buồn đều thể hiện hết ra mặt. Có lẽ là do cô không quan tâm quá nhiều đến ý kiến của người khác, nên chỉ đơn giản là làm theo ý mình.
Sau khi khởi động xe, Diệp Lâm Tây nhìn trái ngó phải rồi đột nhiên hỏi: “Anh có biết không? Trên mạng nói vị trí phó lái chỉ có thể dành cho vợ hoặc bạn gái ngồi thôi.”
Chỉ tiếc là bên cạnh Phó Cẩm Hành quanh năm đều là tài xế.
Anh rất hiếm khi tự mình lái xe, nên vị trí phó lái hầu như đã được ấn định cho Tần Chu.
“Ừm.”
Ừm?
Chỉ ừm một tiếng thế thôi sao?
Diệp Lâm Tây bất mãn hừ một tiếng thay cho lời đáp.
Đến một đoạn đường gặp đèn đỏ, chiếc xe dừng lại.
“Sau này chỉ cần anh là người lái xe.” Phó Cẩm Hành nghiêng đầu, nét mặt mang theo nụ cười, giọng điệu rất bình tĩnh và thoải mái: “Thì ghế phó lái chỉ có thể là em mới được ngồi.”
Diệp Lâm Tây vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng khi anh nói, khuôn mặt cô tràn ngập ý cười.
Một giây tiếp theo, cô quay đầu sang: “Đây là anh tự nói đó nhé.”
“Ừm, đây là lời bảo đảm của anh.”
Cả quãng đường đi, Diệp Lâm Tây vô cùng hạnh phúc. Điểm đến của họ cách đó không xa, là một ngon núi gần Bắc An. Trước đây, Diệp Lâm Tây đã nghe thấy mọi người trong viện Luật thảo luận rằng không khí xung quanh ngọn núi này rất tốt. Nếu đã là thư giãn thì bạn nên đến một nơi yên tĩnh và thoải mái như vậy. Vì thế cả hai đã lái xe đến đó.
Vì đang là ban đêm, nên xung quanh đều là bóng tối, trong thôn thỉnh thoảng có ánh đèn tản ra, xuyên qua màn đêm như những vì sao tinh tú rơi xuống núi non. Hai người lên đến núi đã là gần mười một giờ. May mà không phải mùa du lịch, nên khi bọn họ đến khách sạn vẫn còn rất nhiều phòng trống. Đặc điểm nổi bật nhất của khách sạn trên núi đó là có thể nhìn ngắm sườn núi qua cửa sổ.
Diệp Lâm Tây đương nhiên chọn căn phòng có tầm nhìn đẹp nhất, chỉ có điều hiện tại đã quá khuya, hai người họ vừa vào phòng ngủ mở rèm ra thì phát hiện bên ngoài tối om một mảng. Nhìn xuyên qua kính cửa sổ sát đất chỉ còn lại một màu đen như mực.
Phó Cẩm Hành đi tới ôm lấy cô: “Bây giờ tắm táp rồi đi nghỉ đã, sáng mai ngủ dậy có thể nhìn thấy phong cảnh mà em muốn ngắm rồi.”
Diệp Lâm Tây cầm quần áo đi tắm, kết quả cô vừa mới buộc tóc lên bước vào phòng tắm, lại đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng tắm được mở ra. Cô nhìn sang theo phản xạ, qua lớp khói nước mờ ảo, bóng dáng người đàn ông hiện lên sau tấm kính, dường như anh đang đứng phía ngoài cởi quần áo. Anh giơ tay lên, quần áo tùy tiện rơi xuống. Sau đó cửa kính ngăn trong phòng tắm nhẹ nhàng được kéo ra, Diệp Lâm Tây đang đứng dưới vòi sen, lúc này bất giác lùi lại phía sau một bước, khiến cho tia nước phun thẳng lên mặt mình. Vì thế cô lập tức nhắm mắt lại, nhưng giây tiếp theo lại cảm nhận được sự mềm mại đang chạm vào môi mình. Cả cơ thể cô được anh ôm trong vòng tay, làn da mềm mại mỏng manh, kèm theo những giọt nước ấm nóng, những nơi bàn tay anh chạm vào như muốn bốc hỏa.
Khi cô mở mắt ra, liền thấy mái tóc ngắn của người đàn ông đã ướt nhẹp, cộng với con ngươi đen nhánh của anh đang gần ngay trước mắt cô. Sau khi nhìn thấy cô mở mắt, anh chợt khẽ mỉm cười. Khuôn mặt tuấn tú thường ngày lúc này thần sắc lại không còn bình tĩnh nữa, đuôi mắt hơi híp nhẹ, đôi lông mày cong vút nhuốm màu dục vọng, lộ ra ý cười như không cười.
Khi cúi đầu xuống, anh lại ngậm chặt lấy môi cô. Nụ hôn quá sâu, đến mức đuôi mắt cô đỏ hoe, muốn đẩy anh ra. Nhưng yết hầu anh nhẹ nhàng tràn ra hai chữ: “Lâm Tây.”
Chỉ có hai từ, nhưng âm thanh lúc này đã thay đổi hoàn toàn.
Đột nhiên Diệp Lâm Tây nhận ra rằng dáng vẻ của anh như vậy chỉ có cô là người duy nhất được nhìn thấy. Như bị bỏ bùa. Khuôn mặt tuấn tú nhuốm màu dục vọng, đời này kiếp này chỉ có cô được nhìn thấy nó.
Ý nghĩ như vậy trong đầu ngay lập tức khiến cô hài lòng, cho dù anh có tấn công điên cuồng đến đâu, cô cũng sẽ không phản kháng nữa.
……
Đêm dường như dài vô tận, khi Diệp Lâm Tây từ trong phòng tắm đi ra, lên giường nằm cả người đều lọt thỏm gọn gàng trong vòng tay anh, như thể chỉ cần nói thêm một từ nữa thôi cũng thấy vô cùng mệt mỏi.
Cho đến khi bên ngoài truyền đến âm thanh tí tách, tí tách, cô mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấp giọng nói: “Mưa rồi à?”
“Hình như là vậy.” Phó Cẩm Hành cúi đầu hôn lên vành tai cô.
Cô quá buồn ngủ, hai mí mắt nặng trĩu.
Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Ngủ đi.”
Vì vậy, Diệp Lâm Tây thực sự yên lặng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này dường như rất êm đềm, khi tỉnh lại cô nghiêng người nhích sang một bên, rồi từ từ nhẹ nhàng nâng mí mắt, cảm thấy có chút ánh sáng đang bao bọc xung quanh mình. Đến khi hoàn toàn mở mắt ra, liền thấy Phó Cẩm Hành đang nằm bên cạnh, nhưng rõ ràng anh đã tỉnh từ lâu. Cô thoải mái nép vào lòng anh, liếc nhìn sang một bên rồi đột ngột ngồi dậy.
Giường của họ đặt ở đối diện chiếc của sổ bằng kính trong suốt kéo dài từ trần đến sàn nhà, lúc này mọi thứ bên ngoài đều được thu vào tầm mắt. Chiếc của sổ này vừa vặn hướng ra những ngọn đồi xanh mướt. Vào mùa xuân, núi non một màu xanh non mơn mởn.
Bên ngoài, trời vẫn đang mưa nhỏ, mang theo một chút sương của núi, sương khói lập lờ giống như sương mù phía nam Dương Tử.
Đó là phong cảnh mỹ lệ kinh điển trong thơ cổ Trung Quốc.
Diệp Lâm Tây lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, cô đã đặt trên đến khắp nơi trên thế giới, ngắm qua bao nhiêu phong cảnh bao la hùng vĩ, nhưng lúc này cô lại cảm thấy thật bình yên trước cảnh núi non bình yên như vậy.
Cô dựa vào cánh tay Phó Cẩm Hành: “Quả thực là em có thể nhìn thấy phong cảnh mà em muốn ngắm ngay khi vừa tỉnh dậy.”
Phó Cẩm Hành cúi đầu hôn lên trán cô: “Em thích không?”
“Rất thích.” Diệp Lâm Tây quay đầu lại nhìn anh: “Tuy rằng đã đến rất nhiều nơi nhưng đây là nơi em thích nhất.”
“Anh cũng rất thích.” Phó Cẩm Hành khẽ nở nụ cười.
Diệp Lâm Tây quay đầu ngắm nhìn quang cảnh núi non trước mặt, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm. Hoặc có lẽ vì lần này có anh ở bên cạnh cô.
Sau khi thức dậy, họ đi dạo quanh núi và hái dâu tây gần đó. Trong khoảng thời gian ở đây, cả hai người đều không để ý đến điện thoại và mạng xã hội, dường như đã hoàn toàn rời xa thế sự.
Một chuyến du lịch bột phát như vậy kéo dài hai ngày. Ngày thứ ba, sau khi ăn trưa, bọn họ lái xe trở về Bắc An, từ núi non yên tĩnh đến thành phố nhộn nhịp có cảm giác như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Về đến nhà, Tần Chu đã đợi sẵn.
Hai ngày qua quả thật có rất nhiều việc áp lực, tất cả đều đang chờ Phó Cẩm Hành đưa ra quyết định. Vì vậy Diệp Lâm Tây cũng không có ý định gì khác, nên để bọn họ đi trước còn mình thì lên phòng thay quần áo.
Sau khi Tần Chu giao tài liệu khẩn cần ký cho Phó Cẩm Hành, anh ta lại nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Phó tổng, hiện tại chúng ta đã thu thập xong chứng cứ sơ bộ.”
“Dư luận trên mạng đã nguôi ngoai phần nào chưa?” Phó Cẩm Hành hỏi.
Tần Chu lập tức gật đầu: “Mặc dù đối phương lại thao túng, kích động dư luận, nhưng đúng như anh nói, hai ngày nay đã lắng xuống không ít.”
Mặc dù công chúng rất quan tâm đến những tin đồn kiểu này giữa các công ty công nghệ, nhưng sự chú ý sẽ giảm dần theo thời gian. Dù sao thì loại chuyện như này cũng chẳng phải tin tức gì nóng hổi.
Phó Cẩm Hành gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Chờ thêm đã.”
Tần Chu gật đầu, sau đó hỏi: “Hội nghị Công nghệ AI Thế giới lần này được tổ chức ở Bắc An và người của ban tổ chức muốn xác nhận một lần nữa với chúng ta rằng anh chắc chắn có đến tham dự hay không.”
Khi anh ta nói câu này, cánh cửa phòng đọc sách đã được đẩy ra. Diệp Lâm Tây vừa đi vào, hiển nhiên cô đã nghe thấy những lời Tần Chu vừa nói, liền hỏi: “Hội nghị công nghệ AI thế giới? Quy mô rất lớn đúng không?”
Tần Chu: “Đây là sự kiện trí tuệ nhân tạo toàn cầu, không chỉ các công ty công nghệ cao trong nước mà các công ty nước ngoài cũng sẽ tham gia”.
Có thể nói đây là một hội nghị cấp cao toàn cầu với quy mô lớn và chào đón sự quan tâm rộng rãi.
Diệp Lâm Tây mím môi cười, sau đó đột nhiên xoay người hỏi Phó Cẩm Hành: “Em đi được không?”
“Em?” Phó Cẩm Hành thấy nụ cười tự mãn trong mắt cô: “Em lại muốn làm gì thế?”
Diệp Lâm Tây phẩy tay: “Em sẽ sớm chính thức trở thành một Luật sư chuyên nghiệp, chắc chắn trong hội nghị lần này có nhiều công ty lớn góp mặt, vì vậy đến đó có thể mở rộng mạng lưới quan hệ và phát triển công việc kinh doanh của em trong tương lai.”
Những gì cô nói rất nghiêm túc mà hai người đàn ông trong phòng lại vô cùng hoang mang khi nghe.
Cô, mở rộng mạng lưới quan hệ?
Phát triển kinh doanh?
Tần Chu dường như sắp không hiểu nổi ý nghĩa của hai cụm từ mạng lưới quan hệ và phát triển kinh doanh nữa rồi.
Vẫn là Phó Cẩm Hành lên tiếng: “Nếu em muốn thì cùng đi với anh.”
Diệp Lâm Tây: “Kiểu hội nghị này nhất định sẽ có tiệc tối, em đến tham gia bữa tiệc là được rồi.”
Boss đã lên tiếng, vậy thì Tần Chu – một trợ lý toàn năng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của boss mà thôi.
Quả nhiên, ngày hôm sau, Tần Chu đã đích thân gửi thư mời đến cho Diệp Lâm Tây. Sau khi Diệp Lâm Tây nhận được thư mời, cô khẽ vỗ tay một tiếng. Ngay sau đó cô liền lấy điện thoại chụp ảnh lại tấm thiệp mời của mình, rồi nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản Ins đã lâu rồi không sử dụng và đăng một dòng trạng thái mới.
Diệp Lâm Tây: [Mong đợi.]
Chỉ đơn giản hai chữ kèm theo đó là tấm ảnh thiệp mời.
Trước đây, vì chuyện của Tề Tri Dật nên rất nhiều người hâm mộ của cậu ấy theo dõi Diệp Lâm Tây, vì vậy rất nhanh bên dưới đã xuất hiện nhiều bình luận và hầu hết đều hỏi cô rằng đây là cái gì, có phải cô muốn đến tham gia bữa tiệc đó không? Diệp Lâm Tây trả lời một bình luận của fans hâm mộ: Đây là thiệp mời tới dự bữa tiệc tối của hội nghị Công nghệ AI thế giới và tôi rất mong đợi được đến đó.
Fans hâm mộ đều khen ngợi rằng hoạt động mà mợ út tham gia rất cao cấp. Diệp Lâm Tây nhìn những bình luận đó khẽ nở nụ cười.
Cô đang câu cá.
Người như Tống Nhân chạy đến chùa Quy Ninh để giả bộ như tình cờ gặp cô, có lẽ sẽ không từ bỏ cơ hội tốt như vậy. Dám chạy đến trước mặt cô nói những lời ám chỉ chó má đó. Hơn nữa, kiểu hội nghị công nghệ này vừa nhìn đã đoán được cô sẽ đến tham dự cùng Phó Cẩm Hành. Vì vậy, tốt hơn hết là cô ta không nên xuất hiện.
Còn nếu lần này cô ta vẫn lộ mặt…
Diệp Lâm Tây đột nhiên bật cười.
Cô vén mái tóc dài lên, cầm tấm thiệp mời trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đột nhiên cô lại có chút mong chờ sự xuất hiện của Tống Nhân.
Cả Kha Đường và Khương Lập Hạ đều biết đến việc của Tống Nhân, mặc dù cô đã giấu giếm chuyện của Tống Nam, nhưng cô vẫn nói với họ rằng có một người phụ nữ điên cuồng đang nhắm vào Phó Cẩm Hành. Vì vậy cả hai người họ đều đồng tình với việc cô thả mồi bắt cá. Nên sau khi nhìn thấy bài đăng mới của cô, tất cả đều bày tỏ sự ngưỡng mộ với sự nhanh trí đó.
Kha Đường tò mò hỏi: “Nếu như cô ta thực sự xuất hiện, thì cô định làm gì?”
Diệp Lâm Tây chế nhạo khẽ cười: “Tôi là người nói đạo lý, cũng chẳng thể đánh cô ta.”
Đột nhiên Khương Lập Hạ nhớ tới việc trước đó Diệp Lâm Tây đã cho người khác ăn bạt tai vì cô ấy.
Cho đến khi Diệp Lâm Tây tủm tỉm cười: “Tôi chỉ muốn dạy cho cô ta một chút đạo lý mà thôi.”
“Cả đời này đừng bao giờ có ý định nhòm ngó chồng của người khác.”