Viên đạn bọc đường.
Đây là viên đạn bọc đường do người đàn ông chó kia bắn vào cô. Diệp Lâm Tây cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, cố gắng không nghĩ đến ý nghĩa của những lời anh vừa nói.
Phó Cẩm Hành có lẽ cũng biết đã có chuyển biến tốt nên không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Anh nhìn cô và hỏi: “Em ăn tối chưa?”
“Tất nhiên là ăn rồi, mấy giờ rồi còn chưa ăn.” Diệp Lâm Tây khô khan nói.
Chỉ có điều vừa dứt lời cô liền cảm thấy như mình đã giẫm phải thứ gì đó,
Quả nhiên, Phó Cẩm Hành nhìn cô, thấp giọng nói: “Anh vẫn chưa ăn cơm.”
Diệp Lâm Tây nhìn lên.
Hai người nhìn nhau trong vài giây.
Cô lập tức quay lưng lại không nhìn anh.
Nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ai bắt anh muộn thế này rồi còn không ăn.”
Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng nói: “Làm việc cả ngày xong biết được em ở đây nên muốn đến gặp em.”
Anh đang đứng ở cửa, trên người không mặc bộ vest nghiêm túc, đứng đắn như thường ngày, mà thay vào đó là chiếc áo khoác gió, trông có chút lãng tử. Bởi vì đứng rất gần, nên hơi thở trong trẻo quen thuộc trên người anh dần dần quanh quẩn trong hơi thở của cô. Rõ ràng nơi hai người đang đứng không phải là khu vực công cộng. Nhưng bầu không khí mơ hồ xung quanh càng lúc càng rõ rệt.
“Gặp xong rồi thì về nhà đi.” Vẻ mặt Diệp Lâm Tây lạnh lùng, cố ý nói.
Người đàn ông chó này mới nói có một hai câu đã muốn dỗ được cô ư?
Không thể nào.
Phó Cẩm Hành không hề tức giận khi nghe cô nói vậy, anh hất hất cằm vào phía trong phòng nói: “Không mời anh vào ngồi một lát à?”
Diệp Lâm Tây lạnh lùng nói: “Nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ, không tiện.”
Phó Cẩm Hành bật cười vì câu nói này, đúng là anh không thể giận nổi cô. Đơn ly hôn còn chưa viết, cô đã bắt đầu đẩy anh ra, còn vạch rõ cả ranh giới.
Phó Cẩm Hành giơ tay lên, Diệp Lâm Tây nghĩ anh muốn ôm mình, liền lùi lại một bước, kết quả anh chỉ đặt bàn tay lên cánh cửa, khẽ nhíu mày, hai hàng mi rũ xuống, lộ vẻ khó chịu.
Diệp Lâm Tây ngạc nhiên nhìn anh.
Một lúc sau thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Anh không sao, đột nhiên thấy hơi đau bụng.”
Diệp Lâm Tây ngập ngừng nhìn anh, trước đây chưa từng nghe thấy anh nói bị bệnh dạ dày. Cô thầm nghĩ liệu có phải anh đang giả bộ hay không. Nhưng lại sợ rằng ngộ nhỡ anh đau thật thì sao, dù sao thì công việc của anh cũng luôn bận rộn, lại thường xuyên phải tiếp khách, uống rượu, hơn nữa còn toàn uống lúc bụng đói. Chẳng phải lúc trước cô đã từng nhắc nhở anh uống ít một chút cẩn thận thủng dạ dày đó sao?
Diệp Lâm Tây cẩn thận nói: “Không phải anh bị thủng dạ dày rồi chứ?”
Phó Cẩm Hành cười khổ “Chỉ là đau dạ dày thôi, chắc chưa đến mức đó đâu.”
Nhìn thấy vai anh hơi dựa vào cửa, Diệp Lâm Tây đột nhiên thở dài một hơi, vươn tay đỡ cánh tay anh: “Vào trong ngồi một lát đã.”
Nhưng cô lại sợ anh vào ăn vạ mình, nói: “Anh ngồi nghỉ một lúc rồi gọi điện cho Tần Chu đi, đừng có nghĩ rằng em không biết anh ta đang ở dưới lầu.”
Phó Cẩm Hành đi đâu, sẽ chẳng bao giờ đi một mình. Điều này chẳng còn gì để nghi ngờ nữa.
Phó Cẩm Hành dựa nhẹ vào vai cô, Diệp Lâm Tây bị anh ép suýt thì ngã, cuối cùng vẫn là Phó Cẩm Hành giữ lấy vai cô, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận.”
Diệp Lâm Tây đỡ anh ngồi xuống ghế sô pha.
Đây là phòng Suite, vốn dĩ Khương Lập Hạ định tính vào quỹ của đoàn làm phim để thuê cho Diệp Lâm Tây một phòng, Tuy nhiên, nhân viên trong đoàn chỉ có thể ở phòng bình dân, Diệp Lâm Tây có chút không quen. Vì vậy cô tự thuê cho mình một phòng, trong phòng khách có đầy đủ ghế sofa, lúc này vừa hay có thể để Phó Cẩm Hành ngồi đó.
“Anh ngồi đi, em rót cho anh cốc nước.” Diệp Lâm Tây đi tới bên cạnh, vừa rồi cô có đun một ít nước nóng. Khi cô đưa nước đến cho anh, liền thấy anh đang hơi cau mày.
“Bình thường anh có uống thuốc dạ dày không?” Diệp Lâm Tây quan sát sắc mặt của anh, cuối cùng giọng điệu không còn quá lạnh lùng nữa: “Nếu còn đau thì anh gọi điện thoại cho Tần Chu bảo anh ta đưa anh đến bệnh viện đi.”
Phó Cẩm Hành ngẩng đầu nhìn cô: “Không sao, anh bảo anh ta đem thuốc đến cho anh là được rồi.”
Ngay sau đó, Phó Cẩm Hành gọi điện cho Tần Chu, sau vài giây người bên kia đã nhấc máy, cô nghe thấy anh nói: “Tần Chu mang thuốc hàng ngày tôi uống lên đây giúp tôi.”
Anh nói xong liền cúp máy.
Diệp Lâm Tây liếc nhìn cốc nước đang đặt trên bàn trà, định vươn tay cầm lên.
Nhưng bàn tay mới giơ ra đã bị người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy. Anh khẽ xoa mu bàn tay cô, cô đang định phản kháng rụt tay lại: “Lâm Tây.”
Phó Cẩm Hành có giọng nói rất êm tai, không cần nhấn giọng cũng đem theo vẻ nam tính gợi cảm.
Như có dằm trong tim, lúc này đang khẽ nhói.
Diệp Lâm Tây yên lặng nhìn anh.
Phó Cẩm Hành thấp giọng nói: “Lâm Tây, anh biết có nhiều điều anh làm là chưa đủ, giống như em đã nói, anh không nghĩ đến cảm xúc của em, là bởi vì trước giờ anh chưa từng gặp phải chuyện nào như vậy, nhiều lúc anh đều dựa vào những suy đoán của mình để quyết định.”
Diệp Lâm Tây khẽ cắn môi.
Tên đàn ông chó, lúc này đang muốn bày tỏ sự chân thành của anh ấy với mình rằng trước đây anh ấy chưa hề có kinh nghiệm yêu đương. Vì vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy?
Diệp Lâm Tây thầm mắng trong lòng: Bây giờ còn biết nói như vậy, sao không làm sớm đi.
Mặc dù nội tâm đang muốn bắn ra vô số viên đạn, nhưng khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh, giữ nguyên tư thế cao quý, bất khả xâm phạm.
“Sau này, chỉ cần là những việc liên quan đến em.” Ánh mắt Phó Cẩm Hành rơi lên người cô.
Sau đó dừng lại vài giây.
Giọng anh trịnh trọng và rõ ràng: “Thì em chắc chắn sẽ là cân nhắc đầu tiên của anh.”
Trái tim Diệp Lâm Tây từ từ tăng nhanh tần số, nhảy vọt vì giọng nói quá mức trong trẻo rõ ràng của anh.
Lòng bàn tay cô hơi ẩm.
Chịu không nổi ngồi thẳng lưng dậy.
Diệp Lâm Tây liên tục nhắc nhở bản thân, không được cúi đầu, không được mềm lòng vì mấy câu nói của anh. Cái cô cần là lời xin lỗi của anh.
Thôi được, mặc dù có chút vui mừng,
Nhưng điều mà cô muốn nghe nhất là cái khác.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Diệp Lâm Tây như bắt được sóng, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa, thả lỏng bàn tay, nói theo phản xạ: “Em ra mở cửa.”
Phó Cẩm Hành nhìn cô dùng tốc độ đó để chạy thoát, không khỏi lắc đầu.
Ngay sau đó, Tần Chu bước vào theo bàn tay đang giơ ra nhường đường của Diệp Lâm Tây. Anh ta cầm theo hộp để thuốc trong suốt trên tay, thấp giọng nói: “Phó tổng, hộp đầu tiên bên trái của hàng thứ nhất là loại mà hàng ngày anh hay uống.”
Phó Cẩm Hành gật đầu, đưa tay lấy ra hai viên thuốc. Sau khi cho vào miệng, anh cầm cốc nước lên, uống một ngụm rồi nuốt xuống.
Diệp Lâm Tây nhìn vào hộp đựng thuốc, hỏi: “Bình thường anh ấy phải uống rất nhiều thuốc sao?”
“Phó tổng thường xuyên bận rộn công việc, ăn uống không đúng giờ giấc, vì vậy tôi luôn chuẩn bị sẵn một ít thuốc bên người.” Tần Chu giải thích.
Diệp Lâm Tây trầm ngâm gật đầu.
Tần Chu nói: “Phó tổng, tối nay anh vẫn chưa ăn cơm, hay là tôi mua cho anh chút gì đó nhé?”
“Không cần.” Phó Cẩm Hành từ chối: “Lát nữa về nhà tôi ăn sau cũng được.”
Phó Cẩm Hành quay đầu lại nhìn Diệp Lâm Tây: “Lâm Tây cũng phải nghỉ ngơi rồi.”
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng khi vọng đến tai Diệp Lâm Tây lại có cảm giác cực kỳ đáng thương.
Diệp Lâm Tây nghĩ ngợi một lúc, tuy rằng bây giờ họ đang trong tình trạng chiến tranh lạnh trước thềm ly hôn, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng nên cho người ta ăn một bữa cơm chứ.
Cô nói một cách mất tự nhiên: “Vậy thì anh ăn ở đây xong rồi hãy đi, dù sao thì lái xe về nhà cũng mất một khoảng thời gian khá dài.”
Bên cạnh khách sạn này có rất nhiều nhà hàng.
Diệp Lâm Tây gọi cho anh một suất cháo hải sản, sau đó hai người ngồi ở phòng khách chờ đợi.
Tần Chu đã rời đi rồi.
Diệp Lâm Tây đi vào phòng tắm, lúc quay ra thấy anh đang dựa lưng lên ghế sofa, mắt nhắm hờ, xem ra rất mệt mỏi, có vẻ như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có lẽ nghe thấy tiếng động của cô lúc đi ra, nên Phó Cẩm Hành ngẩng đầu nhìn qua.
Diệp Lâm không nhịn được hỏi: “Anh mệt lắm à?”
“Vẫn ổn, anh quen rồi.” ngữ điệu của Phó Cẩm Hành nhàn nhạt, nhưng trong giọng nói của anh đã lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Diệp Lâm Tây đang đứng để nói chuyện và bắt đầu giáo huấn anh: “Vậy mới nói, công việc và cuộc sống phải phối hợp nhịp nhàng với nhau, những người chỉ biết đến làm việc như anh, chẳng khác nào bán mạng, mất nhiều hơn được.”
Đôi mắt đen láy của Phó Cẩm Hành nhìn qua, xem ra Diệp Lâm Tây đang cảm thấy có chút chột dạ. Cô chỉ tiêu có chút tiền của anh thôi, ánh mắt đó là có ý gì chứ?
Diệp Lâm Tây ậm ừ nói: “Anh đừng lo, trước khi kết hôn chúng ta đã ký vào bản thỏa thuận, cho dù có ly hôn em cũng sẽ không lấy đi số tiền xương máu đó của anh đâu.”
Biểu cảm của Phó Cẩm Hành hơi khựng lại: “Anh không có ý đó.”
“Anh chưa bao giờ tiếc khi tiêu tiền cho em.”
Diệp Lâm Tây đã lên sẵn dây cung, chỉ chờ bắn đi, chỉ cần tên đàn ông chó này dám dùng những lời lạnh nhạt để nói với cô thì cô sẽ phản công lại ngay lập tức. Kết quả là cô phát hiện cô lại một lần nữa đâm phải chiếc mền bông trên tường. Không những không đau, mà ngược lại trái tim còn bất giác mềm nhũn.
Cô khẽ nheo mắt, lạnh lùng nhìn anh nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động. Quả không hổ là sinh viên tốt nghiệp tại Harvard. Khả năng tiếp thu bài học quá nhanh. Dẻo miệng ngọt ngào dỗ dành, chỉ cần anh muốn học thì chắc chắn sẽ làm được. Diệp Lâm Tây vừa lén lút xuýt xoa thưởng thức hương vị ngọt ngào đó, lại vừa duy trì sự lạnh lùng kiêu ngạo của cô, thật sự khó quá đi mất. Đột nhiên cô phải đối mặt giữa áp lực và sự ngọt vào.
Nhưng Diệp Lâm Tây lại nghĩ đến rõ ràng anh ấy có thể dỗ ngon dỗ ngọt người ta, nhưng sao trước đó lúc nào cũng phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng của anh.
Điều đó không thể tha thứ.
Vì vậy, sự lơ là cảnh giác nhỏ nhoi vừa rồi lập tức được bản thân nhắc nhở, sau đó lại vững vàng trở lại.
Phó Cẩm Hành ăn xong, cũng không ở lại quá lâu.
Khi rời đi, anh nhìn Diệp Lâm Tây nói: “Mai anh phải đi công tác vài ngày, mấy ngày này em phải tự chăm sóc bản thân nhé.”
Diệp Lâm Tây ừm một tiếng.
“Đừng tùy tiện mở cửa cho người lạ.”
Anh nói đầy ẩn ý.
Diệp Lâm Tây lập tức lý lẽ hùng hồn phản bác lại: “Người vừa rồi là một diễn viên trong đoàn làm phim, em cũng không có biết anh ta dở cái trò gì, anh đừng có chụp mũ em.”
Viên than nóng này, cô không nhận đâu.
Ai mà ngờ được một người qua đường đến thăm phim trường lại bị diễn viên trong đoàn đến gõ cửa “Tâm sự”.
Nếu biết sẽ gặp phải tình huống như vậy cô thà chẳng đến còn hơn.
Phó Cẩm Hành nhìn cô, không kìm được đưa tay lên vuốt mái tóc dài mềm mại của cô.
“Anh không có chụp mũ cho em.” Phó Cẩm Hành giải thích: “Chỉ là…”
Giọng anh hơi khựng lại.
Diệp Lâm Tây ngẩng đầu lên nhìn theo âm thanh của anh, chỉ là cái gì?
Cô nhìn chằm chằm vào anh với biểu cảm “Tốt nhất là anh nên nói năng cho cẩn thận”.
“Em quá xinh đẹp, rất dễ khiến người khác nhòm ngó.”
Trong lòng Diệp Lâm Tây đã chuẩn bị sẵn nắm đấm, chỉ cần anh nói ra điều gì cô không vừa ý sẽ lập tức đấm chết anh, lúc này đột nhiên lại như mãnh hổ gục đầu. Làm sao mà người đàn ông chó này lại hiểu cô đến vậy.
Đúng vậy, cô cũng đâu có nói với người kia câu nào.
Đơn giản là bởi vì vẻ đẹp quá cô quá hấp dẫn.
Vì vậy, cô tự hào gật đầu: “Được rồi, bất kể là ai em cũng sẽ không mở cửa.”
Khi Phó Cẩm Hành đi xuống cầu thang, chiếc xe vẫn đậu bên ngoài. Sau khi lên xe, tài xế bật định vị bắt đầu lái xe về biệt thự Vân Kỳ.
Đi được nửa đường, anh đột nhiên hỏi: “Thuốc vừa rồi anh cho tôi uống là thuốc gì vậy?”
Tần Chu đang ngồi ở ghế phó lái, lập tức quay đầu nói: “Là vitamin tôi hay uống.”
Loại này hoàn toàn vô hại.
Phó Cẩm Hành gật đầu: “Sau này hãy chuẩn bị cho tôi một hộp đi.”
Mặc dù Tần Chu rất bình tĩnh gật đầu đáp lại, nhưng khi quay đầu lên phía trước, khóe môi anh ta lại bất giác cong lên.
Ban đầu, khi nhận được cuộc gọi từ Phó Cẩm Hành, anh ta còn đang nghĩ, Phó tổng định làm gì vậy không biết. Sức khỏe của anh ấy tốt như vậy, bình thường đâu có cần uống thuốc. Hóa ra Phó tổng lại dùng đến thủ đoạn này để tìm kiếm lòng thương.
Phó Cẩm Hành ngồi ở ghế sau, đưa tay lên xoa xoa lông mày, nghĩ đến việc vừa rồi mình có thể vào được phòng Diệp Lâm Tây dưới vỏ bọc của bệnh đau dạ dày. Mặc dù hơi phi đạo đức, nhưng nó khá hữu dụng.
Quả nhiên, giả vờ yếu đuối luôn thành công.