Ngoại trừ Diệp Lâm Tây thì những người khác dường như chẳng có gì kinh ngạc. Đặc biệt là Nhiêu Tuấn Kiệt, anh ta vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, rõ ràng là đã biết kế hoạch này của Phùng Kính từ lâu.
Về phần Ninh Dĩ Hoài, vẻ mặt anh ta cũng không hề thay đổi. Chỉ có điều Diệp Lâm Tây không biết là do anh ta đã quá quen với những tình huống như thế này hay là đã biết trước sự việc. Nhưng từ giọng điệu của Phùng Kính thì xem ra Ninh Dĩ Hoài có lẽ chưa hề hay biết.
Ninh Dĩ Hoài đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Lâm Tây: “Kiều Vân Phàm?”
Lúc này Diệp Lâm Tây đã hoàn toàn chắc chắn rằng Ninh Dĩ Hoài thực sự không biết. Bởi vì anh ta thậm chí còn chưa nghe thấy cái tên Kiều Vân Phàm.
Diệp Lâm Tây khẽ quay người sang, ghé sát vào người anh ta: “Kiều Vân Phàm là một trong những người sáng lập ra Khoa học Công nghệ An Hàn và cũng là một trong những cổ đông lớn sở hữu .% cổ phần.”
Ninh Dĩ Hoài gật đầu hiểu ý.
Phùng Kính ở một bên không để ý đến việc Ninh Dĩ Hoài không rõ sự tình.
Anh ta nói: “Công ty phát triển đến thời điểm hiện tại và những đóng góp của tôi với tư cách là CEO thì đương nhiên không cần nói đến, nhưng tôi cần suy nghĩ nhiều hơn cho tương lai của công ty, dù sao thì An Hàn muốn tiến xa hơn thì cần phải tìm kiếm nhiều nhân tài kỹ thuật hơn nữa.”
“Nhưng quan niệm của Kiều Vân Phàm rõ ràng là trái ngược hoàn toàn với chúng tôi.”
“Tôi biết rằng, là một nhân tài kỹ thuật, anh ta có nhiệt huyết làm những gì tốt nhất với công nghệ, nhưng trong rất nhiều trường hợp sản phẩm của công ty cần phải hướng tới thị trường và cái chúng tôi cần chính là sự cân bằng giữa công nghệ và thị hiếu đó.”
Khi Phùng Kính nói những lời này, giọng điệu của anh ta khá đau khổ, đến khi anh ta dơ tay lên, chạm nhẹ vào trán mình, Diệp Lâm Tây vô tình liếc nhìn thấy cổ tay anh ta đang đeo một chiếc đồng hồ. Đây chính là thương hiệu của chiếc đồng hồ mà cô đã tặng Phó Cẩm Hành làm quà sinh nhật. Giá thành rất đắt, tối thiểu cũng vài trăm nghìn tệ.
Diệp Lâm Tây vốn dĩ là đứng ở góc độ người xem, nhưng không khỏi hít sâu một hơi, từ đáy lòng thầm thốt ra bốn chữ: Ra vẻ đạo mạo.
Sắp đuổi người bạn đồng hành của mình ra khỏi công ty rồi mà lúc này còn giả vờ bất lực, vô tội.
Mạnh dạn lên.
Làm một kẻ xấu thì phải mạnh dạn lên chứ?
Đây là đóa sen trắng nào thế?
Diệp Lâm Tây đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, chính là bất kể cô đi đến đâu cũng có thể gặp phải loại bạch liên hoa này, trước đây thì đều là sen trắng nữ giới, nhưng bây giờ đến cả hoa sen đực cũng gặp luôn rồi.
Tiên nữ tôi rốt cuộc đã làm điều gì sai chứ?
Ninh Dĩ Hoài bình tĩnh nói: “Anh định hất cẳng anh ta ra khỏi công ty bằng cách nào?”
“Cũng không phải là đuổi khỏi công ty.” có lẽ Phùng Kính không ngờ rằng Ninh Dĩ Hoài lại nói trắng trợn như vậy.
Anh ta nói: “Vậy nên tôi mới phải thương lượng cùng anh và Nhiêu tổng, dù sao thì cũng sắp thành nhà tài trợ vòng A rồi, tôi hy vọng trước khi cấp vốn đầu tư có thể giải quyết được vấn đề của đội ngũ sáng lập.”
Lần này Ninh Dĩ Hoài thậm chí không nói gì
Phùng Kính nói: “Vì thế việc này phải nhờ đối tác Ninh tìm biện pháp giúp tôi.”
Ninh Dĩ Hoài dựa lưng vào ghế sofa: “Tôi còn tưởng Phùng tổng đã có giải pháp rồi cơ.”
Phùng Kính cười khan: “Đối với vấn đề tranh chấp cổ phần tôi nghĩ Luật sư các anh chắc chắn có nhiều giải pháp hơn chúng tôi chứ.”
Đột nhiên Ninh Dĩ Hoài nhìn anh ta và nói: “Vậy anh nói sai rồi, chúng tôi tham gia dự án lần này là để thẩm định, giải trình cho Khoa học Công nghệ An Hàn, những tranh chấp đó không thuộc phạm vi dịch vụ của chúng tôi.”
Vốn dĩ Diệp Lâm Tây còn tưởng mình nghe thấy chút giễu cợt trong lời nói của Ninh Dĩ Hoài. Cô còn ngây thơ cho rằng anh ta cũng giống mình, không nuốt nổi màn đạo đức giả này của Phùng Kính.
Kết quả……Anh ta chỉ đang thảo luận về giá cả mà thôi.
Ôi, cái thế giới dơ bẩn của người trưởng thành này.
Phùng Kính là kiểu người lúc nào cũng biết cách luồn cúi, sao lại không nghe ra ý của Ninh Dĩ Hòai cơ chứ, anh ta lập tức bảo đảm: “Luật sư Ninh yên tâm, chỉ cần anh giúp được tôi, sau này mọi dự án kinh doanh hợp pháp dưới quyền của An Hàn đều sẽ giao cho anh xử lý.”
Diệp Lâm Tây liếc nhìn Ninh Dĩ Hoài một cái. Vốn dĩ họ chỉ là một nơi trung gian thứ ba do Phi Đỉnh tìm đến, nhưng bây giờ lại thành cấu kết với Khoa học Công nghệ An Hàn luôn rồi. Trước đó, Diệp Lâm Tây đã đọc tài liệu về An Hàn, mặc dù bây giờ quy mô của họ chưa đủ lớn, nhưng hiện nay các startup công nghệ được ưu ái hơn cả là vốn đầu tư. Và một câu nói được vô số doanh nhân cho là hợp lý nhất chính là: — Đứng trước gió thì heo cũng có thể bay.
Đây là câu nói nổi tiếng của Lôi Quân- nhà sáng lập ra Xiaomi. Ý muốn nói về sự mạo hiểm trong đầu tư để đạt được thành công.
Câu nói này về sau được trích dẫn trong vô số bài báo, hiện tại vốn đầu tương đương với ngọn gió, mà An Hàn chính là con heo đang đứng đón gió, ai ai cũng muốn xẻo cho mình một miếng thịt ngon trên chú heo đó.
Nghe thấy câu này, ý chế nhạo trong lời nói của Ninh Dĩ Hoài đã vơi đi: “Phùng tổng, anh nên biết rằng thông thường thì những người sáng lập sẽ không từ bỏ công ty của chính mình, vì nó giống như đứa con tình thần của họ.”
“Anh đã bao giờ nhìn thấy bố mẹ nào lại bỏ rơi con mình chưa?”
Diệp Lâm Tây nghe ra ý tư của Ninh Dĩ Hoài, anh ta không chỉ hài lòng với các dự án kinh doanh hợp pháp của Khoa học Công nghệ An Hàn.
Phùng Kính vẫn nở nụ cười: “Đối tác Ninh, ý của anh là?”
“% cổ phần, tôi tự mua.”
Nụ cười trên mặt Phùng Kính cuối cùng cũng hơi khựng lại.
Mặt khác, Nhiêu Tuấn Kiệt thích thú hỏi: “Sao lần này anh lại quan tâm đến việc đầu tư thế?”
“Tôi tin tưởng vào tầm nhìn của Nhiêu tổng.”
Nhiêu Tuấn Kiệt cười nói: “Đúng vậy, lần này tôi thực sự rất lạc quan về An Hàn, không chỉ có mình tôi nhìn thấy điều đó, mà còn hơn mười công ty lớn đang đứng chờ để được ném tiền vào đầu tư kìa. Các vị CEO của công ty Kính Hồ và Quốc tế Vân Sang vẫn còn đang bàn về điều này với tôi.”
Có lẽ với Phùng Kính mà nói thì con số % này thực sự chẳng đáng để quan tâm. Miễn là anh ta có thể đuổi được Kiều Vân Phàm ra khỏi công ty, nếu vậy sau này tiếng nói duy nhất sẽ thuộc về anh ta. Dù sào thì mối quan hệ giữa anh ta và Bằng Phi vẫn luôn tốt đẹp, hơn nữa Bằng Phi lại luôn ủng hộ quan điểm của Phùng Kính. Vì vậy, anh ta vội vàng gật đầu.
Phùng Kính nói: “Trước đây Nhiêu tổng đã từng nói với tôi rằng, anh là người rất thành thạo trong hoạt động của thị trường vốn và anh cũng đã từng xử lý thành công nhiều vụ tranh chấp cổ phần.”
Ninh Dĩ Hoài: “Không dám nhận là thuần thục, nhưng sẽ có cách.”
Sau cuộc thảo luận bí mật này thì đã đến giờ cơm. Vì vậy bọn họ cũng không có ý định đổi địa điểm khác mà đặt bữa luôn tại Resot. Nhiêu Tuấn Kiệt luôn rất xem trọng Ninh Dĩ Hoài, nếu không thì anh ta đã không chọn Ninh Dĩ Hoài làm chuyên viên giao dịch chứng khoán cho mình.
Nhân cơ hội Phùng Kính ra ngoài trả lời điện thoại, anh ta nói: “An Hàn là một dự án rất tốt, thực tế đối với tôi thì sự ổn định của đội ngũ sáng lập mới đem lại lợi ích tối đa nhất.”
“Nhưng vì nội bộ của bọn họ có vấn đề nên giải quyết việc đó càng sớm càng tốt.”
“Đừng để xung đột tích tụ làm ảnh hưởng tới toàn bộ công ty.”
“Điều quan trọng nhất là đừng để An Hàn biến thành Viễn Thần thứ hai.”
Khoa học Công nghệ Viễn Thần là một công ty khởi nghiệp công nghệ cao từng tạo ra huyền thoại ở vòng tài trợ A, nhưng chưa đầy một năm sau đó mâu thuẫn giữa những người sáng lập đã nổ ra.
Hai trong số những người sáng lập đã đưa ra tuyên bố sa thải người sáng lập còn lại. Điều đó gây ra rất nhiều xáo trộn trong nội bộ công ty. Cuối cùng, các nhà đầu tư hoàn toàn mất hết niềm tin vào họ và đệ đơn yêu cầu rút tiền đầu tư. Viễn Thần vốn dĩ là một giấc mơ của mọi người bốc chốc trở thành kẻ bị ruồng bỏ không ai quan tâm đến.
Diệp Lâm Tây ở một bên như đang được nghe chuyện cười, là một nhà đầu tư có chủ đích, Nhiêu Tuấn Kiệt đang dẫn đầu trong cuộc tranh chấp giữa các nhà sáng lập mà anh ta lại có thể hy vọng rằng An Hàn sẽ có bước chuyển đổi suôn sẻ. Cô chỉ có thể nói rằng thương trường quả nhiên đều là lợi ích qua lại. Khi mới khởi nghiệp, dù con đường còn gian nan và chưa biết tương lai sẽ thế nào, nhưng mọi người đều một lòng chung sức để đưa một doanh nghiệp non nớt đến được vị trí như hiện tại. Kết quả là khi đối mặt với một món đầu tư khổng lồ, thì cái gì gọi là tình bạn lại chẳng còn quan trọng nữa, chỉ còn lại lợi ích.
Khi dùng bữa, mọi người đều hân hoan trò chuyện, nhưng Diệp Lâm Tây lại rất ít nói. Thấy cô chẳng động đũa mấy nên Phùng Kính cười, hỏi: “Luật sự Diệp, đồ ăn không hợp với cô sao?”
“Không phải.”
Diệp Lâm Tây lạnh lùng lắc đầu.
Phùng Kính hơi nheo mắt nhìn cô, lần trước gặp vị Luật sư xinh đẹp này mắt anh ta đã sáng cả lên. Dù trước đó anh ta cũng đã từng gặp rất nhiều các ngôi sao nữ khi đi dự tiệc, nhưng cô Luật sư này nhan sắc quả thực không thua kém gì các minh tinh.
Phùng Kính thân thiết nói: “Luật sư Diệp, hay để tôi kêu phục vụ mang thực đơn đến, cô muốn ăn gì thì cứ gọi, có được không?”
Diệp Lâm Tây: “Thật sự không cần đâu.”
Không ngờ Phùng Kính lại nghiêng người, còn cố ý ghé sát vào tai cô nói.
Diệp Lâm Tây bất giác tránh ra phía sau.
Sau khi né tránh, cô chợt buồn bã phát hiện ra rằng dường như bây giờ tính khí cô rất tốt thì phải. Từ nhỏ Diệp Lâm Tây đã được cưng chiều, tính khí của đại tiểu thư đã ngấm vào máu, nếu như là trước đây, kiểu người như Phùng Kính dám lại gần, cô sẽ lập tức tặng anh ta một cái bạt tai. Để cho anh ta biết thế nào được gọi la hoa hồng có gai, chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, cấm lại gần. Quả nhiên, cái thế giới của người trưởng thành chết tiệt này đã thay đổi cô, mài nhẵn các góc cạnh sắc nhọn của bảo bối hoa hồng nhỏ.
Diệp Lâm Tây cực ghét cái cách Phùng Kính vừa quan tâm vừa ghé sát thì thầm bên tai cô, khiến cô hận không thể đứng ngay dậy rời khỏi đây. Nhưng ít nhiều gì cô cũng đã đi làm được một thời gian rồi, vì vậy biết rằng nếu mình bỏ đi vào lúc này sẽ làm mất lòng mọi người.
Nhiêu Tuấn Kiệt ở phía đối diện dường như nhìn ra Phùng Kính có hứng thú với Diệp Lâm Tây, hoặc căn bệnh trên bàn tiệc của anh ta lại phát tác, nói: “Phùng tổng, hay là anh uống với Luật sư Diệp một chén đi.”
“Dù sao thì sau này hai người cũng còn hợp tác cùng nhau, sao lại có thể không thân thiết với nhau như vậy chứ?”
Phùng Kính như mở cờ trong bụng, cầm lấy chiếc ly rỗng trước mặt Diệp Lâm Tây rót đầy rượu vào đó rồi lại tự rót cho mình một ly khác, không cần đợi Diệp Lâm Tây lên tiếng.
Anh ta cầm ly rượu lên: “Luật sư Diệp, tôi xin phép uống trước.”
Diệp Lâm Tây nhìn anh ta uống xong ly rượu suýt chút nữa thì bật cười.
Ở thời đại nào rồi mà vẫn còn dùng cái kiểu ép rượu này.
Diệp Lâm Tây đã quen với cuộc sống luôn được người khác chiều chuộng, bảo vệ, giờ lại gặp phải loại này, cô tức giận đến mức muốn bật cười, vì vậy cô lập tức lạnh mặt. Cũng chẳng buồn nghĩ xem mình đang chọc vào ai, tôi nể mặt anh lắm đó.
Cả bàn đang chờ cô cầm ly rượu lên, nhưng cô lại chẳng thèm nhúc nhích. Cuối cùng khi khiến cả đám gần như bất ngờ, cô mới chậm rãi mở miệng: “Lát nữa tôi còn phải làm việc, không uống rượu.”
Phùng Kính khẽ cười: “Luật sư Diệp, tôi đã uống hết rồi, cô đừng chơi xấu vậy chứ?”
Diệp Lâm Tây: “Vậy sao, nhưng tôi đâu có bắt anh uống?”
Những gì cô nói rất thản nhiên, khiến cả bàn tiệc rơi vào im lặng chết chóc vì kinh ngạc.
Có lẽ là do lâu lắm rồi không thấy một người ngàng tàng như vậy ở nơi làm việc, nên có hơi sửng sốt, chắc hẳn lúc này trong lòng họ đều đang nghĩ “Cô gái, cô đang làm cái gì thế? Ngày mai cô còn muốn được đi làm kiếm cơm nữa không?”.
Ninh Dĩ Hoài ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được đành bật cười thành tiếng. Ngay từ đầu anh ta đã không ngăn cản bởi vì biết chắc cô gái này nhất định sẽ không chịu uất ức.
Lúc này anh ta nhẹ nhàng đứng dậy, cầm ly rượu trước mặt Diệp Lâm Tây hướng về phía Phùng Kính: “Thứ lỗi, cô nhóc này được chiều quá thành hư rồi.”
Nói xong, liền một hơi uống cạn ly rượu.
Giọng điệu thân mật này khiến Phùng Kính phải đánh giá lại mối quan hệ giữa Diệp Lâm Tây và Ninh Dĩ Hoài. Anh ta là một người thông minh, có mặt ở đây đều là những người sẽ giúp anh ta kiểm soát công ty trong tương lai. Tất nhiên anh ta sẽ không trở mặt vì chuyện nhỏ nhặt này.
Phùng Kính bổ sung thêm: “Là tôi không chu đáo, tôi không nghĩ tới việc buổi chiều Luật sư Diệp vẫn còn phải đi làm.”
Chẳng mấy chốc, không khí trên bàn rượu đã sôi nổi trở lại. Diệp Lâm Tây thực sự không muốn tiếp tục ngồi, liền tìm cớ đứng dậy rời đi.
Ngay khi ra khỏi phòng bao, cô lập tức lấy điện thoại ra dùng ngón tay gõ với tốc độ nhanh gấp tám lần bình thường.
Diệp Lâm Tây: [Chị em!】
Diệp Lâm Tây: [Cuối cùng hôm nay tôi cũng biết thế nào là xã hội đầy nham hiểm, nhân gian tà ác.】
Diệp Lâm Tây: [Bảo bối này đã phải chịu đựng áp lực không hề tương xứng với tuổi tác của mình, tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi sẽ muốn quay trở về lâu đài của mình mất thôi. 】
Kha Đường: [Không phải cô đi thảo luận dự án rồi sao?】
Khương Lập Hạ: [Sao vậy, sao vậy, nói nhanh lên, nói nhanh lên. Vừa hay kịch bản của tớ đang viết đến tình tiết như thế.】
Khóe miệng Diệp Lâm Tây đang định kêu oan, nhưng khi nghĩ đến thỏa thuận bảo mật cô lại lập tức thở dài.
Diệp Lâm Tây: [Tớ không thể tiết lộ tình tiết, nhưng nó quả thực đã giúp tớ mở rộng tầm mắt.】
Khương Lập Hạ: [Lăn lộn.jpg]
Khương Lập Hạ: [Không chấp nhận kiểu nói nửa vời này.】
Khương Lập Hạ: [Bắt buộc phải nói, khai mau.】
Diệp Lâm Tây chụp ảnh màn hình nhật ký trò chuyện và khoanh tròn câu nói cuối cùng của Khương Lập Hạ.
Khi cô gửi lại nó vào nhóm
Diệp Lâm Tây: [Lẽ nào trong mắt cậu, tớ chỉ là công cụ truyền cảm hứng thôi sao?】
Khương Lập Hạ: “…”
Thế là giây tiếp theo, màn hình chỉ nhảy qua nhảy lại hai câu nói “Tớ sai rồi cậu tha thứ cho tớ đi mà” và “Không, tớ không bao giờ thèm tin cậu nữa”, sau đó Khương Lập Hạ cũng hoàn toàn quên luôn cả việc “Moi tin”.
Diệp Lâm Tây cãi nhau với bọn họ một hồi, cuối cùng cũng giải tỏa được phiền muộn trong lòng. Cô từ nhà vệ sinh đi ra, cúi đầu nhìn vào điện thoại, đang nghĩ xem có nên gọi thẳng cho tài xế hay không, để anh ta đến đây đón mình. Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện trước mặt, theo phản xạ cô tránh sang một bên
Nhưng đối phương lại đưa tay ra nắm lấy tay cô, Diệp Lâm Tây sửng sốt, giữa thanh thiên bạch nhật ở đâu ra cái loại côn đồ này thế? Khi cô vừa định nhấc chân đá đối phương thì một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.
“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được vừa đi vừa nghịch điện thoại.”
Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn thì thấy người đứng trước mặt mình.
Cô vừa giận vừa bực, trong lòng có chút sợ hãi.
“Anh có biết là anh sắp dọa chết người ta rồi không?”
Phó Cẩm Hành: “Nếu em đi đứng cho hẳn hoi thì chẳng ai dọa được em hết.”
Anh đang trên hàng lang, từ đằng xa đã nhìn thấy cô. Kết quả là Diệp Lâm Tây lại sững sờ nhìn xuống điện thoại cả buổi, mặc kệ tình hình xung quanh, càng không nhìn thấy anh. Với kiểu tòa nhà chính trong khu nghỉ dưỡng của sân Golf này, không biết nhà thiết kế nào rơi mất não lại đi làm một cái trụ to đùng bên trong. Anh lạnh lùng nhìn cô đang đi về hướng đó, vốn dĩ định để cô đâm vào đó luôn cho nhớ đời. Nhưng nghĩ đến tình tình hay hờn dỗi của cô, nếu thực sự va vào đó, đến lúc đó không phải lại tới lượt anh chạy lại dỗ dành hay sao?
Vì vậy, Phó Cẩm Hành đi đến chặn cô lại.
Kết qủa là người ta thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn, định đi thế vòng qua anh.
Diệp Lâm Tây nhìn anh, cái miệng không khỏi chu lên: “Anh đúng là đồ tồi, định âm mưu dọa người.”
“Có biết là sẽ dọa chết người ta không hả?”
Phó Cẩm Hành yên lặng nghe cô than thở, sau đó mới trầm giọng hỏi: “Em đến đây bàn chuyện công việc à?”
Nhắc đến công việc, ánh mắt đang nhìn anh của Diệp Lâm Tây bỗng thay đổi một chút.
Một lúc sau, cô nỏi nhỏ: “Mặt em đau quá.”
Trước đó Từ Thắng Viễn đã nói các Giám đốc điều hành cấp cao thường thích chơi Golf trong khi thảo luận dự án, lúc đó cô đã thề trong lòng rằng Phó Cẩm Hành không bao giờ như vậy. Kết quả là chưa đến nửa ngày cô đã phải tự vả mặt mình.
Cái mặt này, thật đau.
Hóa ra không phải cô không nhìn thấy mà là cô biết rất ít về anh.
Nghĩ đến đây Diệp Lâm Tây lại cảm thấy có chút ấm ức rất khó nói thành lời.
Sau khi nghe mấy lời khó hiểu của cô, Phó Cẩm Hành vẫn kiên nhẫn hỏi: “Lại làm sao vậy?”
Thấy anh chủ động quan tâm, Diệp Lâm Tây vốn nghĩ rằng sẽ rất cảm động.
Nhưng tất cả lại bị một chữ “Lại” phá hủy, cứ như thể cô chỉ biết cả ngày gây chuyện không bằng, lại còn đem rắc rối cho anh nữa.
Diệp Lâm Tây duỗi tay đẩy anh ra, hơi xị mặt xuống: “Không sao.”
Miệng thì nói là không sao nhưng từ sợi tóc đến gót giày đểu hiện lên vẻ “Nếu anh còn không đến dỗ dành em thì chỉ còn con đường chết”.
Phó Cẩm Hành thấy kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo của cô thật buồn cười.
Nhưng cũng cực kỳ dễ thương.
Vì vậy, anh lại kiên nhẫn hỏi: “Có phải em gặp sự cố gì trong công việc không?”
Anh tự ý thức được mấy ngày nay cuộc sống gia đình rất vui vẻ hạnh phúc, không có chuyện gì khiến Diệp Lâm Tây bất mãn, nếu cô thực sự không vui thì có lẽ chỉ là chuyện công việc.
Khi cả hai đang nói chuyện thì đằng sau truyền đến tiếng bước chân. Đột nhiên Phó Cẩm Hành đưa tay kéo cô vào phòng chờ bên cạnh. Trong nháy mắt cửa đóng lại, cô bị đè lên cánh cửa phía sau và trước mặt là lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, bên tai thấp thoáng hơi thở gấp gáp của anh, mà hơi thở dồn dập đó ngày một rõ ràng khi anh tiến đền gần cô.
Diệp Lâm Tây cố gắng ổn định tâm trí.
Cô ngẩng đầu nhìn lên: “Em không đáng để người khác nhìn thấy à? Có người đến, anh trốn cái gì chứ?”
Phó Cẩm Hành nhìn xuống: “Không phải em thích thế sao.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Cô bị chọc tức đến mức không nói nên lời, nên đành im lặng.
Im lặng là vàng.
Lúc này cô có thể đổ đầy vàng trong căn phòng này cũng được.
Thực ra Phó Cẩm Hành không biết nhiều tâm tư của phụ nữ, đặc biệt là với tính cách hễ gặp chút chuyện nhỏ là xù lông lên của Diệp Lâm Tây, mỗi lần như vậy anh đều không biết phải dỗ dành cô thế nào. Nhưng nhìn cô cúi đầu, hai hàng mi rủ nhẹ tựa cánh bướm, che đi đôi mắt trong veo xinh đẹp, thì anh liền biết, tâm trạng cô đang cực tồi tệ.
Mà những lúc như thế này, anh nên dỗ dành, an ủi cô.
“Lâm Tây, em có thể nói cho anh nghe mà.”
Giọng của anh quá nhẹ nhàng, Diệp Lâm Tây lập tức cảm thấy ấm ức. Thực ra cô chẳng mất mát gì cả, lại còn có người đứng ra bảo vệ, nhưng cô không thể không phàn nàn.
Diệp Lâm Tây nói: “Em nói cho anh nghe, Phó Cẩm Hành, anh đừng bao giờ biến thành loại đàn ông đáng ghét đó. Nếu ngay cả anh cũng trở nên đáng ghét như vậy thì em thực sự tuyệt vọng hoàn toàn với đàn ông trên thế giới này.”
“Anh đến đây chơi Golf em không nói, nhưng ngoài chơi Golf ra, anh đừng làm những việc khác nữa.”
“Nếu không, em sẽ rất thất vọng, cức kỳ thất vọng, vô cùng thất vọng.”
Những gì cô nói có chút lộn xộn, nhưng Phó Cẩm Hành đã nghe ra đại khái ý nghĩa của chúng, vì vậy anh rất tức giận, siết chặt cổ tay cô, thấp giọng hỏi: “Ai đó đã làm gì em sao?”
Giọng điệu của anh có chút kiềm chế.
Vì lo lắng sẽ làm cô sợ.
Nhưng chỉ cần Diệp Lâm Tây đưa ra câu trả lời thì anh không thể đảm bảo được mình sẽ làm những gì tiếp đó.
Diệp Lâm Tây lập tức lắc đầu: “Không có.”
Tính khí của cô rất tệ, lại ỷ thế vào gia đình thì việc gì phải sợ những người kia chứ? Vì vậy, đối phương mời rượu, chỉ cần cô không uống là được, cho dù thực sự mất việc vì điều đó thì đối với cô cũng chẳng thành vấn đề.
Diệp Lâm Tây kể lại chuyện xảy ra trên bàn rượu. Cô không nói chính xác là ai, chỉ đề cập đó là một khách hàng.
Phó Cẩm Hành đưa tay xoa xoa mái tóc dài của cô, thấp giọng nói: “Em làm rất đúng, cái gì không hợp lý, đều có thể từ chối.”
Thực sự Diệp Lâm Tây cũng không thấy ấm ức cho bản thân mình. Chỉ là vừa nghĩ tới chuyện này, mà một số người lại coi đó là thói quen, nên cảm thấy có chút buồn nôn.
Vì vậy, cô không muốn Phó Cẩm Hành là một trong số đó. Cô cũng tin rằng anh sẽ không bao giờ như vậy.
Cô gục đầu giống như một bông hồng nhỏ bị cơn mưa lớn trút xuống đầu, cứ thế cho đến khi Phó Cẩm Hành khẽ nâng cằm cô lên và dùng ngón tay vuột nhẹ lên má cô hai cái.
Rồi anh nhẹ giọng nói: “Lâm Tây, hứa với anh, lần sau gặp phải những chuyện tương tự em sẽ lập tức hắt thẳng ly rượu đó lên mặt anh ta.”
Phần còn lại thì cứ giao cho anh.
Diệp Lâm Tây nhìn vào mắt anh.
Đôi mắt quá đỗi bình tĩnh lúc này lại trở nên dịu dàng.
“Bông hồng nhỏ nhà chúng ta tại sao lại phải chịu đựng ấm ức chứ?”