Đầu… Đau quá.
Như muốn nổ tung luôn rồi.
Diệp Lâm Tây vừa định mở mắt thì cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, cô định đưa tay lên xoa xoa đầu, nhưng cánh tay lại nặng trĩu.
Tóm lại là rất không thoải mái.
Cực kỳ, cực kỳ khó chịu.
Cuối cùng cô cũng mở được mí mắt ra, chiếc rèm cửa to dày đã chặn hết ánh sáng bên ngoài, khiến cô khó nhận ra bây giờ là khoảng mấy giờ. Diệp Lâm Tây chống tay ngồi dậy, mới vừa nhấc được nửa người lên, lại phải nằm xuống. Cả người như vừa trải qua một trận tra tấn vậy.
Diệp Lâm Tây nằm trên giường hít một hơi thật sâu, trong đầu mới có một chút khí lực.
Đây chính là cảm giác say rượu sao?
Tại sao đêm qua cô ấy lại uống nhiều rượu như vậy.
Tối hôm qua?
Chờ đã, tối qua.
Diệp Lâm Tây quay đầu nhìn sang bên cạnh, trên giường đã không còn ai.
May quá.
Cô bất giác cảm thấy thật may mắn. Tuy rằng tối qua cô đã say rượu, nhưng không có mất trí nhớ, lúc vừa thức giấc, ý thức cũng tỉnh lại theo.
Đột nhiên Diệp Lâm Tây che mặt.
Tối qua cô đã làm cái gì thế?
Tâm trí cô lại bị đưa về ảnh tượng đó, cảnh cô cầm tấm cờ hiệu và tự hào tuyên bố rằng: “Diệp Lâm Tây tốt như vậy, làm gì có ai không thích chứ?”, sau đó Phó Cẩm Hành bước tới muốn ôm lấy cô. Nhưng Diệp Lâm Tây lại lùi về sau một bước, còn hẩy tay anh ra.
Phó Cẩm Hành: “Lâm Tây, đến giờ đi ngủ rồi.”
Diệp Lâm Tây lắc đầu: “Đừng gọi em là Lâm Tây.”
Phó Cẩm Hành bất lực nhìn cô: “Thế phải gọi em là gì.”
Diệp Lâm Tây cong môi: “Gọi là bảo bối hoa hồng nhỏ.”
Mặc dù cô có chút mơ hồ về những gì mình đã nói, nhưng thái độ lại cực kiên định và quả quyết, thậm chí còn hơi ngước mặt lên.
Phó Cẩm Hành đặt tay lên môi, nhưng trong lúc đang do dự thì người đối diện lại đổi ý.
Diệp Lâm Tây vươn tay lắc lắc vai anh: “Vậy anh gọi em là bông hóa quý giá nhất trên đời đi.”
Phó Cẩm Hành: “…”
Khi anh cụp mắt xuống, vẻ mặt khó đỡ còn chưa biến mất, người đối diện lại lay lay anh lần nữa.
“Nếu cái tên đó anh cũng không muốn gọi, vậy thì gọi là em gái tiểu tiên nữ đi.”
Đôi mắt Diệp Lâm Tây vốn dĩ luôn to tròn đen láy và sáng ngời như vậy, lúc này hốc mắt lại phủ đầy một màu đỏ ngầu, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ ửng cả lên, đôi mắt trong trẻo thường thấy lúc này lại lộ ra vẻ đẹp mê người kỳ lạ.
Phó Cẩm Hành không thể nhìn nổi cười.
Diệp Lâm Tây lập tức nhìn chằm chằm anh: “Anh cười cái gì?”
Cô đột ngột ôm chặt mặt anh, giọng điệu kênh kiệu: “Lẽ nào em không đủ xinh đẹp à? Không đẹp như tiên nữ như sao?”
Phó Cẩm Hành hít một hơi thật sâu.
“Đủ.”
Diệp Lâm Tây có được câu trả lời thỏa đáng, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hài lòng, vươn tay chọc vào ngực anh hai cái: “Vậy anh nhanh lên.”
Phó Cẩm Hành biết mình không nên cười, nhưng anh thực sự không thể nhịn được.
Đôi môi Diệp Lâm Tây lập tức chu lên, đại loại là đang vô cùng bất mãn, lúc này rồi mà anh còn có thể cười. Cũng may là sau khi khẽ mỉm cười, anh cúi đầu nhìn cô.
“Bông hoa tiên nữ quý giá nhất trên đời, bây giờ anh có thể bế em lên lầu nghỉ ngơi được không?”
Diệp Lâm Tây không ngờ anh lại biết điều như vậy, điều này hiển nhiên đã khiến cô vô cùng hài lòng, vì vậy cô dang hai tay ra, nói: “Được, đến bế em đi.”
Vì vậy, Phó Cẩm Hành đưa tay ôm lấy cô, chỉ là sau khi lên lầu vẫn chưa kết thúc.
Diệp Lâm Tây đương nhiên vẫn nhớ các màn trình diễn khách nhau của mình tối qua. Cái gì mà bông hoa quý giá nhất trên đời. Có mà thánh làm trò bậc nhất trên đời thì đúng hơn. Lúc này, Diệp Lâm Tây không có dũng khí ra khỏi giường, đúng là sai lầm khi uống rượu, quá sai lầm. Vì vậy, cô nằm dài trên giường thêm một lúc lâu, bộ dạng như thể sống không còn gì luyến tiếc.
Cho đến khi cánh cửa phòng ngủ được đẩy ra.
“Dậy rồi à? Vừa hay dì nấu cho em ít canh giải rượu.”
Nghe thấy giọng của Phó Cẩm Hành, Diệp Lâm Tây có dự cảm không lành, cô cứ tưởng anh đã đến công ty làm việc, ai ngờ lại vẫn ở nhà.
Diệp Lâm Tây nằm ở trên giường, hơi quay đầu lại nhìn anh: “Anh còn chưa đi làm à?”
Phó Cẩm Hành: “Hôm nay là thứ bảy.”
Ồ, đúng vậy, hôm nay là thứ bảy, không phải đi làm.
Diệp Lâm Tây thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng hôm nay sẽ bị đến muộn. Nhưng vừa nghĩ ra, vậy thì hôm nay cô sẽ bị Phó Cẩm Hành nhìn chằm chằm cả ngày, cả người lập tức thấy không ổn cho lắm. Những lúc như thế này, điều mà cô cần nhất đó là thời gian để giảm bớt sự ngại ngùng. Tốt nhất là không gặp nhau mấy ngày, đến khi gặp lại rồi thì gần như ai cũng đã quên bớt vài phần.
Lời nói của Phó Cẩm Hành đã phá vỡ suy nghĩ của cô.
“Anh xuống nhà mang canh giải rượu lên cho em.”
“Không, không, không cần làm phiền anh vậy đâu.”
Diệp Lâm Tây nhanh chóng bò dậy, mái tóc dài xõa rối tung trên vai, vốn dĩ cô ngủ đã không hiền lành gì, tối qua lại uống rượu, sau một đêm bây giờ nhìn giống hệt Mai Siêu Phong.
Cô đưa tay vén mái tóc ra sau, thấp giọng nói: “Em đi đánh răng rửa mặt trước đã.”
Phó Cẩm Hành vẫn đứng tại chỗ không di chuyển.
Diệp Lâm Tây ngồi trên giường cuốn chăn, ngẩng đầu nhìn anh như muốn hỏi “Sao anh còn chưa đi?”
Nhưng cái người bình thường rất biết nhìn sắc mặt người khác, lúc này lại như thể không hiểu được ý cô, thậm chí còn tiến lại ngồi yên lặng bên cạnh giường.
Diệp Lâm Tây: “?”
Cô ho nhẹ một tiếng: “Sao anh còn chưa ra ngoài?”
Phó Cẩm Hành: “Anh không thể ở trong phòng của mình sao?”
Diệp Lâm Tây: “Anh không có việc gì cần giải quyết à?”
Phó Cẩm Hành: “Bây giờ đã mười hai giờ trưa rồi, lại còn là cuối tuần, anh cũng chẳng muốn bị cấp dưới cho ăn mắng đâu.”
Diệp Lâm Tây: “….”
Chờ một chút, bây giờ là giờ trưa?
Cô sợ tới mức nhanh chóng nhảy khỏi giường, nhưng vừa đứng dậy thì lại choáng váng, suýt chút nữa ngã xuống.
Phó Cẩm Hành đưa tay ra đỡ cô, bất lực nói: “Anh biết ngay mà.”
Diệp Lâm Tây nghi ngờ: “Lẽ nào anh ở lại đây là vì sợ em ngã sao?”
Phó Cẩm Hành nhấc nhẹ khóe miệng, ném cho cô vẻ mặt “Em tự hiểu đi” và không nói thêm gì. Khi cô cúi xuống nhìn vào cổ anh, đột nhiên có chút bất ngờ. Sau đó cô từ từ lộ ra vẻ mặt choáng váng, cuối cùng là đôi mắt mở to hoàn toàn vì kinh ngạc.
Diệp Lâm Tây kinh hãi chỉ vào cổ anh: “Chỗ này của anh làm sao thế?”
Phó Cẩm Hành đang mặc một chiếc áo sơ mi ở nhà, phần cổ áo được cài khuy cẩn thận chặt chẽ, chỉ có phần mép đường viền nơi cổ áo là không che được, mà ở đó lại hiện ra một vết màu đỏ.
Màu đỏ hơi đậm, nhưng rất chói mắt.
Phó Cẩm Hành không ngờ rằng đến việc này cô còn không nhớ, anh cười một tiếng, đưa tay lên cởi khuy áo ra.
Anh nói: “Còn nhiều điều đặc sắc hơn ở bên dưới nữa cơ.”
Diệp Lâm Tây nhìn anh cởi chiếc cúc áo đầu tiên.
Cô nhanh chóng đứng lên, vội vàng nói: “Không xem đâu, em không cần xem, thật đấy.”
“Em đi tắm đây.”
Tuy rằng nói là không xem, nhưng cô vẫn nhìn thấy một vài dấu vết dưới cổ áo Phó Cẩm Hành…
Lần đầu tiên, Diệp Lâm Tây dường như phải nghiêng ngả lảo đảo khi đi vào nhà vệ sinh. Khi cô bóp kem chuẩn bị đánh răng, vô tình nhìn vào gương, thấy chính khuôn mặt mình và một lần nữa nhớ lại những gì xảy ra đêm qua khi bọn họ lên lầu.
Phó Cẩm Hành bế cô đặt lên giường, chuẩn bị lấy khăn lau mặt cho cô. Nhưng Diệp Lâm Tây lại kéo chặt tay anh không chịu buông.
Phó Cẩm Hành nói: “Tiểu tiên nữ, anh đi lấy khăn lau mặt cho em.”
Mà lúc này tiên nữ đại nhân đang say rượu, không biết lấy sức lực từ đâu ra, trong nháy mắt đã kéo luôn người lên giường, rồi nằm luôn lên trên người anh, nhìn anh chằm chằm.
Sau đó cô cúi đầu áp má lên mặt anh, giọng nói ấm ức: “Mặt em nóng quá.”
Phó Cẩm Hành: “Vậy nên anh mới đi lấy…”
Trước khi anh nói xong, Diệp Lâm Tây đã cúi đầu hôn anh, trong miệng cô nồng nặc mùi rượu nhưng không hề khó chịu, hơi thở nồng đậm quanh quẩn giữa hai người họ. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhiệt độ xung quanh tăng nhanh chóng mặt. Ban đầu Phó Cẩm Hành không hề cử động, nhưng Diệp Lâm Tây lại như chú chó Pug nhỏ bắt đầu gặm cắn môi anh. Đầu lưỡi cô nhẹ nhàng lướt qua đường cong trên môi anh.
Môi mỏng, tình sâu.
Cô rất thích đôi môi này của anh.
Mùi rượu nồng đượm phảng phất không ngừng, như một làn khói làm say đắm lòng anh, còn có cô gái trước mặt đã hóa thân vào đóa hoa hồng nóng bỏng, lúc này đang giương nanh múa vuốt cắn xé linh hồn anh. Nhất thời, dường như đến cả Phó Cẩm Hành cũng chìm đắm trong cơn say.
Lúc này, Diệp Lâm Tây không khỏi dơ hay tay che mặt. Cô không thể chịu đựng được khi nghĩ về nó. Vì vậy những “Quả dâu tây” trên cổ anh đều là do cô trồng? Vốn dĩ Phó Cẩm Hành muốn đẩy cô ra, nhưng cô lại vừa khóc vừa la như một cô ngốc. Cuối cùng anh chỉ có thể để cô tùy ý làm loạn. Diệp Lâm Tây nắm chặt tay cầm bàn chải, bắt đầu điên cuồng đánh răng.
Cố gắng gạt bỏ mọi ký ức trong đầu.
Nhưng nó vẫn rất sống động.
Ah ah ah ah ah.
Trời ơi.
Hãy để một tia sét đánh chết bông hoa hồng dại hám sắc này đi.
Diệp Lâm Tây lại đi tắm, cô thực sự không thể chịu nổi mùi rượu trên người, hơn nữa còn cảm thấy tóc mình dính bết hết cả vào nhau. Sau khi xong xuôi mọi thủ tục, cũng là một lúc lâu sau đó.
Cô thay bộ quần áo nhẹ mặc ở nhà, áo phông và quần đùi. Đôi chân thon dài thẳng tắp khiến ai nhìn vào cũng không khỏi xuýt xoa. Cô lặng lẽ đi xuống lầu, không thấy Phó Cẩm Hành đâu, vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì đằng sau phát ra tiếng nói: “Lâm Tây, cuối cùng con cũng xuống rồi, ngồi xuống nhanh đi, dì mang canh giải rượu đến cho con.”
Diệp Lâm Tây bị giọng nói của dì giúp việc khiến cho giật mình.
Nhưng cô nhanh chóng quay đầu lại, hỏi: “Chồng con đã ra khỏi nhà rồi à?”
Dì giúp việc lắc đầu: “Không, hình như đang ở trong thư phòng.”
Diệp Lâm Tây lập tức yên tâm.
Cô biết thói quen của Phó Cẩm Hành, một khi đã bước vào phòng làm việc, sẽ không ra ngoài trong vài giờ. Vì vậy cô yên tâm ngồi xuống chiếc ghế bên bàn ăn, dì giúp việc bê bát canh giải rượu tới và nói: “Chồng con nói chắc con đang mất khẩu vị, không muốn ăn gì, nên bảo dì làm vài món ăn nhẹ. Dì mang lên cho con luôn nhé. “
“Cảm ơn dì.” Diệp Lâm Tây vừa uống canh vừa nói.
Dư âm của cơn say rượu thật kinh khủng, cho dù đã tắm rồi mà đầu vẫn thấy đau nhức kinh khủng. Khi vừa ở trong phòng tắm, cô suýt chút nữa thì ngất xỉu vì hơi nước bên trong, rất may là cô vẫn còn trụ được.
Dì giúp việc vừa bê đồ ra vừa nói: “Chồng con cũng chưa ăn cơm đâu, để dì đi gọi ngài ấy.”
Diệp Lâm Tây đang bưng bát uống một ngụm canh, suýt chút nữa bị sặc.
“Anh ấy còn chưa ăn sao?”
Dì cười, nói: “Lúc nãy dì thấy con còn chưa tỉnh, muốn bảo cậu ấy ăn trước, ai ngờ cậu ấy lại nói rằng mình không đói, chắc là vì muốn đợi con cùng ăn đó.”
Nói xong, dì liền đi về hướng phòng làm việc.
Diệp Lâm Tây ngồi yên tại chỗ, lẩm bẩm nói: “Anh ấy là học sinh tiểu học à? Ăn cơm cũng muốn tụ tập ăn cùng nhau.”
Nhưng cô vừa nói lại vừa thấy có chút vui mừng. Cô uống xong bát canh giải rượu thì Phó Cẩm Hành đi tới. Diệp Lâm Tây liếc trộm cổ anh, lúc này cúc áo sơ mi đã được cái chặt lại, chỉ lột ra một nửa dấu vết, không ai phát hiện được. Sau khi dì Trịnh bày biện đồ ăn lên, hai người bắt đầu lặng lẽ ăn cơm.
Một lúc sau, Phó Cẩm Hành nói: “Mẹ gọi điện bảo chúng ta về nhà ăn tối.”
Diệp Lâm Tây: “Được, lâu lắm rồi em không gặp bà và mẹ.”
Ai ngờ ngay khi lời nói vui vẻ của cô dừng lại, Phó Cẩm Hành lại lạnh lùng nhìn cô.
Diệp Lâm Tây: “Chiều nay anh bận à?”
Giọng điệu Phó Cẩm Hành nhàn nhạt: “Không có việc gì.”
“Không bận sao lại không đi, không phải em đã nói rồi à, chúng ta là phận con cái đương nhiên phải quan tâm đến người lớn trong nhà, bà lâu lắm rồi không nhìn thấy hai đứa mình, chắc là nhớ lắm đó.”
Đột nhiên, Phó Cẩm Hành đưa tay chạm lên cổ mình. Diệp Lâm Tây đang định hỏi anh có phải bị sái cổ hay không? Sờ cái gì mà sờ.
Kết quả là ánh mắt cô lại rơi vào “Quả dâu tây” trên cổ anh, hình như không thể che giấu được. Trong khoảnh khắc đó, Diệp Lâm Tây cũng đã hiểu ra.
Cô nhanh mồm nhanh miệng: “Nhưng mà hôm nay em thấy không được khỏe, hay là chúng ta để lần sau rồi về nhà nhé.”
Phó Cẩm Hành yên lặng nhìn cô: “Không muốn đi nữa à?”
Diệp Lâm Tây chột dạ, cúi đầu: “Không đi, không đi nữa.”
Nếu mà đi thì không phải cả thế giới sẽ biết Diệp Lâm Tây cô là một tên lưu manh sao?
Không đi vẫn hơn.
Phó Cẩm Hành: “Vậy để anh nói với bà là em không khỏe nên không đến được.”
Diệp Lâm Tây rưng rưng gật đầu.
Lần này bị đem ra làm công cụ né tránh, cô tình nguyện.
Thực sự, không hề miễn cưỡng chút nào.