Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi như vậy.
Đánh tennis xong, hai người họ lên lầu tắm rửa, xong xuôi thì cuộc nói chuyện giữa ba Tề Tri Dật và ông nội cũng kết thúc. Vì vậy, khi bọn họ rời khỏi biệt thự nhà họ Phó, đã là gần mười một giờ.
Đêm giao thừa năm đầu tiên sau khi bọn họ kết hôn, Diệp Lâm Tây đã ở lại đây, ngoài ra rất hiếm khi ở đến muộn như vậy.
Mẹ Nam Y chủ động hỏi: “Hay là tối nay ở lại đây nhé?”
Cô có chút mong đợi nhìn về phía Phó Cẩm Hành, đến Diệp Lâm Tây cũng cảm thấy kỳ lạ, theo quan điểm của cô, bất kể là ba Phó Sâm Sơn hay là mẹ Nam Y đều là những người rất dễ gần, nhưng Diệp Lâm Tây thấy giữa Phó Cẩm Hành và ba mẹ hình như luôn tồn tai một khoảng cách nhất định nào đó. Rõ ràng bề ngoại thì có vẻ như rất thân thiết thế nhưng cũng chỉ là ở vẻ bề ngoài mà thôi. Diệp Lâm Tây thực sự không hiểu tại sao lại như vậy, cho dù bản thân cô và Thẩm Minh Hoan cũng chẳng mấy thân thiết, bởi vì từ sau khi ly hôn, Thẩm Minh Hoan luôn sinh sống ở nước ngoài.
Cuối cùng, cô vẫn kết luận rằng nguyên nhân là nằm ở tính cách của Phó Cẩm Hành. Con người anh ta bề ngoài thì có vẻ hiền lành, dễ gần, nhưng thực chất sự lãnh đạm đã ngấm vào tận xương tủy.
Đúng như Diệp Lâm Tây dự đoán, Phó Cẩm Hành đã bình tĩnh từ chối: “Không cần đâu, sáng mai con có cuộc họp sớm.”
Mẹ Nam Y cũng không lộ ra vẻ thất vọng, chỉ cười nói: “Lâm Tây đã về nước hẳn rồi, thường xuyên đưa con bé về nhà ăn cơm nhé. Cả ông và bà đều rất muốn gặp con bé.”
“Con biết rồi.”
Vẫn là giọng lạnh nhạt hời hợt như mọi khi.
Diệp Lâm Tây đứng bên cạnh cảm thấy đau lòng thay cho mẹ Nam Y.
Tên đàn ông chó này đúng là thiếu giáo dục.
Sau khi hai người lên xe, trong xe không bật đèn, Diệp Lâm Tây theo thói quen quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng sau khi xe dần rời khỏi khu biệt thự, cô mới lặng lẽ quay đầu nhìn Phó Cẩm Hành. Chỉ có điều trên xe còn có cả tài xế nên cô vẫn nhận nhịn cả đoạn đường.
Cứ thế cho đến khi về tới nhà, ngồi trong phòng ngủ, Diệp Lâm Tây liếc trộm người đàn ông đang thay quần áo bên cạnh mình.
Cô châm chước mở miệng: “Anh nói chuyện với mẹ sạo lại thiếu nhiệt tình như thế?”
Người đàn ông đang vươn tay cởi cúc áo sơ mi, bỗng dừng động tác quay đầu nhìn sang. Một lúc lâu sau, Phó Cẩm Hành hỏi: “Vậy cần phải nhiệt tình như thế nào?”
Diệp Lâm Tây thật sự muốn nghĩ cách thức diễn giải thế nào gọi là nhiệt tình, thế nhưng ngẫm nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nên nói thế nào.
Cho đến khi người đàn ông bên cạnh lại khẽ nói: “Con rất thích chiếc túi này, mẹ thật có con mắt chọn đồ. Có phải như vậy không?”
Diệp Lâm Tây!
Đến khi phản ứng lại cô mới hiểu hóa ra Phó Cẩm Hành đang học cách cô nói chuyện với mẹ Nam Y. Chỉ là giọng điệu anh ta rất bình tĩnh, không có một chút nũng nịu đáng yêu như cô thường nói, vì vậy nghe anh ta nói có một loại cảm giác như bị sỉ nhục vậy.
Diệp Lâm Tây hít một hơi thật sâu, mặt không biểu cảm vươn tay với bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm, cô đúng là nhàn cư vi bất thiện mới đi lo chuyện của tên đàn ông chó Phó Cẩm Hành kia.
Với cái tính cách độc ác, xấu xa đó của anh ta thật đáng bị cô độc đến già.
Khi xong xuôi mọi thủ tục, lên giường đi ngủ, cô cố ý nằm xa tên đàn ông chó đó cả ngàn dặm xa xôi. Phân rõ ranh giới, chỉ hận không thể đặt thêm một bát nước ở giữa giường. Thật đáng tiếc là chỉ năm phút sau cô đã ngủ say tít, lại còn chủ động lăn sang bên đó.
Phó Cẩm Hành vừa mới nằm xuống, chưa kịp vào giấc, cúi đầu ngắm nhìn cô gái trong vòng tay mình.
Miệng thì rõ ràng nói là không để ý, nhưng trong lòng lại rất quan tâm đến mối quan hệ giữa anh và mẹ, nhìn thì có vẻ sĩ diện đến chết nhưng tâm tư lại vô cùng tinh tế.
Trong căn phòng mờ tối, yên tĩnh, chỉ có hơi thở của người trong vòng tay anh là chân thật.
Ngày hôm sau, Diệp Lâm Tây nhận được điện thoai của công ty Luật B Vấn.
“Ngày mai đến báo danh?” Diệp Lâm Tây cau mày.
Thực ra, trước khi về nước, Diệp Lâm Tây đã liên hệ với một công ty Luật ở Bắc An.
Trong giới Luật sư đặc biệt để ý đến các mối quan hệ liên quan, ví dụ như bạn cùng trường chẳng hạn. Tại Mỹ, một số công ty Luật đã quy định rõ ràng rằng chỉ những sinh viên luật tốt nghiệp tại Harvard mới được tuyển dụng.
Diệp Lâm Tây luôn học ở Mỹ, cho đến khi lấy được bằng Tiến sĩ Luật. Phải nói rằng bản lý lịch của cô cực kỳ đẹp, nhưng cô ấy cũng biết mình có thể vắt ra bao nhiêu nước từ những dự án đó.
Khi cô đang tìm kiếm một công việc thực tập tại một công ty luật ở Mỹ, ba cô đã bay sang tận nơi để tìm một người bạn cũ của ông. Vì vậy, cô được đưa vào một dự án mua bán sát nhập lớn.
Tất nhiên, sau khi kết thúc dự án, Diệp Lâm Tây cũng quyết định rời khỏi đó. Cô biết vị đối tác cao cấp này hoàn toàn đang nể mặt ba mình, nên mới tình nguyện thuận tay chỉ dạy cô như vậy, nhưng cô thực chất đang cướp đi cơ hội của người khác. Mặc dù Diệp Lâm Tây chẳng phải là thánh mẫu, nhưng cô biết có người đã vì cơ hội này mà chờ đợi nhiều năm trời cũng chẳng dễ dàng gì.
Về việc công việc lần này sau khi về nước, trước đó ba cô- Diệp Đống cũng từng hỏi cô muốn vào công ty Luật nào. Ở Bắc An, cái tên tập đoàn Thái Nhuận thực sự rất hữu ích. Hơn nữa cô còn là đại tiểu thư của tập đoàn Thái Nhuận, nếu như cô đồng ý thì mọi công ty Luật đều xếp hàng cử người đến mời cô gia nhập.
Dù sao thì, công ty Luật nào mà cô làm việc chắc chắn sẽ có được một phần kinh doanh hợp pháp tại Thái Nhuận.
Chưa kể đến chồng cô là Phó Cẩm Hành, người thừa kế tương lai của tập đoàn Thịnh Á. Chính vì cân nhắc vấn đề này, nên cô đã trực tiếp yêu cầu Diệp Đống không cần quan tâm đến vấn đề việc làm của cô. Cô chẳng muốn gắn trên người cái danh hiệu Đại tiểu thư, ở trong viện Luật bị người ta thăm nom như một con khỉ, rồi chỉ chỉ trỏ trỏ này nọ sau lưng.
Diệp Đống còn nghĩ rằng cô không muốn đi làm, chỉ muốn cả đời ăn chơi vui vẻ. Xét cho cùng, đối với những đại tiểu thư như cô, hầu hết chuyên ngành họ chọn ở trường đại học đều liên quan đến thiết kế. Đại loại như trang sức, quần áo, hay là thiết kế nội thất… đều được các đại tiểu thư yêu thích.
Tất nhiên, còn có vài ngành nghề khác như họa sĩ, hoặc nhạc sĩ vân vân, rồi sau đó dựa vào nguồn lực của gia đình để mở các cuộc triển lãm lưu động hay các buổi hòa nhạc trên khắp thế giới, cho dù có người hâm mộ hay không đi chăng nữa thì ít ra cũng được cái tiếng.
Ngược lại, kiểu giống như Diệp Lâm Tây phí tâm phí sức chạy đi học Luật quả thực hiếm như lông phượng, sừng Lân.
Trong những kiểu gia đình như bọn họ, về sau người gánh vác sự nghiệp hầu hết là con trai nên đa phần bọn họ đều theo học ngành kinh doanh tại các trường học danh tiếng, không những có thể tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình sau này mà còn có thể tại đó mở rộng mối quan hệ
Thực sự là một công đôi việc.
Hơn nữa, với lối sống nhàn nhã và xa hoa của Diệp Lâm Tây, Diệp Đống nghĩ rằng cô sẽ không mãnh liệt dồn tâm sức chuyên tâm vào sự nghiệp.
Chỉ là Diệp tiểu thư thực sự có bản lĩnh như vậy.
Vì vậy, trước khi tốt nghiệp, cô đã bắt đầu chuẩn bị cho công việc của mình sau khi về nước. Đương nhiên không cần nói về trình độ học vấn của cô ấy, tình cờ công ty Luật B Vấn cũng có cộng sự tốt nghiệp trường Luật Harvard nên cô đã trúng tuyển và trở thành thành viên của nhóm cộng sự cao cấp. Nói một cách chính xác, cô đã trở thành trợ lý luật sư tại Công ty Luật B Vấn.
Trước đó cô đã nói rằng mình phải ở Mỹ tham gia nốt lễ tốt nghiệp nên không thể lập tức bắt đầu công việc và cần thời gian cho việc đó là khoảng hai tuần. Nói chung, công ty Luật tuyển dụng đều với mục đích cần thiêt cấp bách.
Cô còn tưởng vấn đề này cần phải thương lượng, kết quả không ngờ rằng đối phương lại đồng ý rất nhanh. Sau đó, Diệp Lâm Tây mới biết thì ra là vì một vị đối tác cao cấp đang nghỉ phép năm.
Vốn dĩ cô cho rằng mình còn vài ngày để nghỉ ngơi, ai biết hôm nay công ty Luật đột nhiên gọi điện cho cô, yêu cầu ngày mai đến báo danh.
Tính khí của Diệp công chúa lại lập tực bị khơi dậy: “Nhưng không phải trước đó đã nói rõ thời gian nghỉ của tôi…”
Kết quả cô còn chưa dứt lời, đối phương đã cắt ngang.
“Cô Diệp, tôi hy vọng rằng mình có thể nhắc nhở cô rằng trước mắt cô hiện là trợ lý Luật sư trong đội, điều đó cũng có nghĩa là thời gian nghỉ phép của cô là do đối tác Ninh quyết định, mà anh ấy cần cô ngày mai đến làm việc.”
Diệp Lâm Tây nghe ra hàm ý của cô thư ký này.
―Nếu cô không đến vào ngày mai, hãy biến khỏi đây ngay lập tức.
Thật sự rất ít người dám nói chuyện với Diệp Lâm Tây như vậy.
Tính khí công chúa của Diệp Lâm Tây lại một lần nữa bộc phát. Nhưng cuối cùng cô vẫn hít một hơi thật sâu: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến báo cáo đúng giờ.”
Buổi tối, Phó Cẩm Hành về nhà sau một buổi xã giao, đến nhà đã là gần mười giờ. Anh lên lầu phát hiện trong nhà rất yên tĩnh, mở cửa phòng ngủ ra thì phát hiện người luôn chỉ ngủ lúc mười hai giờ, lúc này mới mười giờ đã nằm im trên giường.
Phó Cẩm Hành không làm phiền cô, anh đổi sang phòng khác để tắm rửa. Ngày hôm sau, anh vốn dĩ muốn nhẹ nhàng đứng dậy, nhưng vừa động, người bên cạnh cũng dậy theo.
Phó Cẩm Hành nhìn cô ra khỏi giường vẫn còn đang ngái ngủ.
“Hôm nay có hẹn?”Anh hỏi.
Diệp Lâm Tây lắc đầu.
Anh hiếm khi nhẹ nhàng nói: “Vậy ngủ thêm một lát đi.”
Nói xong anh đứng dậy thay quần áo nhưng người phía sau lại khẽ nói: “Không được, tôi phải dậy đi làm.”
Oh.
Phó Cẩm Hành đang định đáp lại, đột nhiên anh quay đầu nhìn Diệp Lâm Tây: “Đi làm?”
“Đúng vậy, hôm qua công ty Luật có gọi cho tôi và bảo tôi hôm nay phải đi làm.”
Diệp Lâm Tây tháo chiếc khăn bịt mắt bằng lụa đang đeo xuống, mười giờ đêm qua cô không ngủ được, lúc nào cũng chỉ muốn nghịch điện thoại, cuối cùng đã đeo một tấm che mắt lên.
Sau đó rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Phó Cẩm Hành đứng tại chỗ nhìn cô chằm chằm một lúc.
Anh nói: “Lâm Tây, chúng ta cần nói chuyện.”
Diệp Lâm Tây đẩy cửa phòng tắm ra, ngáp một cái: “Anh nói đi.”
Phó Cẩm Hành: “Công việc của công ty Luật không hề nhẹ nhàng.”
Diệp Lâm Tây thản nhiên đáp: “Tôi biết.”
Ai mà không biết Luật sư vất vả như thế nào, nhất là cuộc sống của những nhân viên nhỏ dưới đáy văn phòng Luật lại càng khó khăn hơn, hơn nữa hiện nay có rất nhiều nhà tư bản bóc lột tràn lan sức lao động của người dân mà không hề nương tay.
Phó Cẩm Hành: “Em không cần phải vất vả như vậy.”
Diệp Lâm quay đầu lại liếc anh ta một cái, buồn cười nói: “Không phải anh muốn nói là anh nuôi tôi đó chứ?”
Được rồi, đúng là anh ta đang thực sự nuôi cô.
Kể từ khi kết hôn, Diệp Lâm Tây chuyển từ được ba nuôi sang thành chồng nuôi. Thẻ mà Phó Cẩm Hành đưa cho cô gần như không giới hạn.
Về việc Phó Cẩm Hành đang bày ra bộ dạng như thể “Tôi chẳng dám tin rằng một người ăn tiêu phá nhà như cô lại cũng có trí tiến thủ”, Diệp Lâm Tây cảm thấy rằng vẫn cần phải chiến đấu với anh ta.
“Tôi tốt nghiệp trường Luật, làm Luật sư có gì lạ không?”
“Tôi cũng có một sự nghiệp cần theo đuổi.”
“Anh cho rằng tôi muốn ở nhà làm chim hoàng yến, chỉ chờ ngươi khác cho ăn sao?”
Nực cười!
Phó Cẩm Hành nhìn cô sâu lắng, cuối cùng nhẹ nhàng đáp: “Chúc em công việc thuận lợi.”
Nói xong, anh quay người tiếp tục mặc quần áo.
Đứng trước gương, Diệp Lâm Tây không thể tin được biểu hiện của người đàn ông này lại bình thản như vậy.
Điều này…… Có thế thôi là không khuyên nữa?
Thành ý đâu?
Tốt xấu gì cũng tận tình khuyên bảo một chút đi chứ?
Diệp Lâm Tây biết người đàn ông chó này chỉ là tiện miệng nói vài câu mà thôi. Cô nhìn mình trong gương với vẻ mặt chua xót, haizz, dậy sớm mệt thật đấy.
Quần áo cô đã chọn lựa từ tối qua, dù sao thì cũng là ngày đầu tiên đi làm mà. Vẫn nên chú ý ăn mặc một chút, dù không nói đến việc ra mắt hoành tráng, thì cũng nên để lại ấn tượng tốt cho đồng nghiệp. Diệp Lâm Tây vẫn luôn biết tầm quan trọng của việc đoàn kết nhóm.
Khi cô xuống nhà, dì giúp việc rất ngạc nhiên vì hôm nay cô dậy sớm như vậy.
“Lâm Tây, sớm vậy đã ra ngoài sao?” Dì hỏi.
Diệp Lâm Tây nói: “Dì à, từ nay về sau phiền dì chuẩn bị bữa sáng hàng ngày cho con, sau này mỗi ngày con đều phải dậy sớm đi làm.”
Dì giúp việc ngạc nhiên: “Con cũng phải đi làm à?”
Dì đã làm việc trong gia đình họ Phó hơn năm, đã quen với cuộc sống nhàn nhã, quyền quý của hai người vợ nhà họ Phó, hơn nữa, bình thường Diệp Lâm Tây cũng cực kỳ hưởng thụ điều đó. Một chút cũng không thể nhìn ra, cô lại có trí tiến thủ như vậy.
Dì giúp việc liền nói: “Chẳng trách dì nói hôm nay con ăn mặc có hơi lạ.”
Diệp Lâm Tây: “Có phải rất ra dáng người đi làm không?”
Dì lập tức gật đầu, nhìn một hồi nói: “Quả nhiên là có, cái váy này là một lựa chọn tốt.”
Hôm nay, Diệp Lâm Tây mặc một chiếc váy vải kaki màu hồng nhạt của Chanel, kết hợp với áo sơ mi trắng, trông có vẻ chuyên nghiệp và tinh tế một chút. Đặc biệt, phần cổ áo hơi to bản càng tôn lên khí chất của cô. Tất nhiên, để người có vóc dáng hoàn hảo như cô mặc bộ đồ này, chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả: Tuyệt đẹp!
Dì giúp việc lại khen: “Với thân hình này không những mặc đồ rất đẹp, mà còn đặc biệt … Có một kiểu mà trên TV thường hay nói đó là phong cách.”
Vỗn dĩ bà ấy muốn tìm một cụm từ khoa trương một chút để khen ngợi, nhưng đột nhiên đầu óc mụ mị chẳng nghĩ ra.
Diệp Lâm Tây: “Phong cách ưu tú?”
“Đúng, đúng.” bà vội vàng gật đầu.
Như để khiến cho Diệp Lâm Tây thấy thuyết phục hơn, dì giúp việc quay đầu nhìn sang Phó Cẩm Hành đang ăn sáng và hỏi: “Thiếu gia, cậu thấy thế nào?”
Diệp Lâm Tây vốn định duyên dáng xinh đẹp ngồi xuống, nhưng nghe thấy câu hỏi đó liền bĩu môi.
Cái miệng chó của người đàn ông đó sẽ chẳng thể nói …
“Rất đẹp.”
Giọng Phó Cẩm Hành bình tĩnh đều đều.
Diệp Lâm Tây kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, không ngờ anh ta lại thực sự khen cô đẹp.
Sau đó, cô mím môi cười, vậy chắc là thực sự đẹp rồi.
Sau khi hai người ăn sáng xong, cả hai đều chuẩn bị đi làm.
Phó Cẩm Hành chủ động lên tiếng: “Đi thôi, tôi đưa em đi làm.”
Sau khi lên xe, Phó Cẩm Hành: “Ngày mai tôi sẽ sắp xếp tài xế toàn thời gian cho em.”
Diệp Lâm suy nghĩ một chút: “Như thế có phải không hay lắm không?”
Cô là một trợ lý Luật sư, mà lại có tài xế riêng đưa đón đi làm, như thế có kênh kiệu quá không?
Phó Cẩm Hành: “Tài xế sẽ không túc trực bên cạnh em, khi nào em cần thì gọi điện cho anh ta là được.”
Với tính cách hưởng thụ của Diệp Lâm Tây sao có thể từ chối sắp xếp này chứ.
Vì vậy cô giả vờ dè dặt: “Vậy thì được.”
Khi đến tầng dưới của Công ty Luật B Vấn, thực ra nó rất gần với tòa nhà văn phòng của tập đoàn Thịnh Á, xét cho cùng, tất cả đều thuộc khu vực CBD (Central Business District) của trung tâm thành phố, từ đây đến đó chỉ mất khoảng năm phút đi bộ.
Sau khi xe dừng ở điểm đỗ tạm thời, Diệp Lâm Tây đẩy cửa đi xuống.
Lúc cô định quay lại đóng cửa, đột nhiên người đàn ông trong xe gọi cô: “Lâm Tây.”
Diệp Lâm Tây hơi cúi người, cửa sổ từ từ hạ xuống, Phó Cẩm Hành nhìn cô: “Có chuyện gì thì gọi điện tôi.”
Cô có thể có chuyện gì chứ?
Chỉ khi quay lại và đi về phía lối vào của tòa nhà, cô mới chợt nhận ra điều Phó Cẩm Hành vừa nói.
Đây là đang dặn dò cô sao?
Sợ cô ấy bị bắt nạt ở công ty ư?
Diệp Lâm Tây hơi sững người, kìm không được quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, chiếc xe đỗ bên đường vẫn chưa rời đi.
Dù cửa sổ xe đã được nâng lên, nhưng chiếc Bentley vẫn lặng lẽ đứng ở đó.
Diệp Lâm Tây không hiểu mình đang có cảm giác gì khi thấy anh ta không lập tức rời, nhưng trong đáy lòng có chút vui vẻ.
Đúng, chỉ là một chút vui vẻ mà thôi.
Một chút mà thôi.
Sau khi vẫy tay với cửa sổ xe, cô quay người đi vào tòa nhà.
Phó Cẩm Hành ngồi trong xe hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cho đến khi bóng người khuất hẳn trong tòa nhà.
Tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, nhỏ giọng hỏi: “Phó tổng, bây giờ đi được chưa?”
Phó Cẩm Hành không lên tiếng, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên ba chữ “Hoa hồng nhỏ”.
Đây là biệt danh mà Khương Lập Hạ luôn gọi cô. Khi mới nghe thấy nó chỉ cảm thấy biệt danh này rất hợp với cô.
Bây giờ.
Bông hồng nhỏ mà anh chăm sóc dường như sắp nở rồi.