— Điều tra xem ai là người đã gửi bó hoa này?
Chuyển biến cũng nhanh quá rồi đó, khi Diệp Lâm Tây nghe thấy câu này, trong đầu chỉ còn lại những tiếng ong ong, quay cuồng.
Điều tra cái gì?
Đi điều tra cái người “Âm thầm dõi theo” cô, là cô sao?
Đúng là tuyết quá rồi đó!
Nếu thực sự bị phát hiện, Diệp Lâm Tây nghĩ rằng cả phần đời còn lại của cô chắc sẽ không cần gặp Phó Cẩm Hành nữa, xấu hổ chết đi được. Chỉ cần nghĩ tới việc Tần Chu tìm ra được người đặt hoa là ai thôi, Diệp Lâm Tây cũng đủ thấy ngột ngạt rồi.
Chờ đã, hơn nữa việc này hình như lại không khó để tra ra.
Bởi vì cô đã dùng số điện thoại của chính mình để đặt hoa…
Đầu óc Diệp Lâm Tây rối tung rối mù, khi Tần Chu chuẩn bị xoay người rời đi, cô đột nhiên ném bó hoa trong tay xuống, giả vờ bình tĩnh nói: “Loại hoa không rõ danh tính người gửi thế này, tôi cũng chẳng lấy làm lạ.”
Có một chút ý khinh thường trong ngữ điệu của cô.
Khi Phó Cẩm Hành liếc qua, cô lại hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Sau này tôi cũng sẽ không nhận nữa.”
Về việc diễn xuất là khoa trương hay cường điệu, lúc này Diệp Lâm Tây hoàn toàn không thèm cân nhắc nữa.
Trước tiên, cô vươn tay ôm lấy bó hoa trong tay Phó Cẩm Hành, đầu hơi nghiêng sang một bên, hôm nay cô để kiểu tóc xoăn dài, mái tóc đen xõa nhẹ trên vai, khi đôi mắt đen láy của cô nhìn về phía Phó Cẩm Hành, ở cô toát ra một vẻ đẹp không nói nên lời, làm lay động lòng người.
“Tôi chỉ nhận hoa của chồng tặng thôi.”
Chữ “Thôi” kết thúc với âm thanh nhẹ nhàng, đơn giản đã tiết lộ rằng Diệp Lâm Tây đang chột dạ tới mức nào.
Khi cảm xúc đã chín muồi, Diệp Lâm Tây nhẹ giọng nói: “Hơn nữa đây là ở Mỹ, âm thầm điều tra là xâm phạm quyền riêng tư của người khác, dù sao thì tôi cũng chuẩn bị về nước rồi, vì vậy việc này cứ kệ nó đi.”
Đúng thế, cứ kệ nó đi!
Diệp Lâm Tây nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, cố gắng dùng đôi mắt thông minh, biết nói của mình để anh ta hiểu được sâu thẳm nội tâm cô.
Phó Cẩm Hành nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh, nhưng không lên tiếng.
Đây là điều Diệp Lâm Tây ghét nhất ở anh ta trước đây, anh ta nhìn lướt qua bằng ánh mắt dò xét như thể nó thực sự giống như một bức ảnh chụp X-quang vậy, thoáng qua đã biết hết những suy nghĩ thật của cô.
Là kiểu mang theo sự thong thả ung dung, chắc chắn và lãnh đạm, đôi khi thực sự khiến Diệp Lâm Tây muốn nổ tung đầu cho hả giận.
Nhưng bây giờ cô lại không thể tức giận!
Sau một vài giây im lặng, Phó Cẩm Hành nói: “Em không muốn biết cái người có khả năng thầm thương trộm nhớ em là ai sao?”
Đối mặt với giọng điệu mỉa mai rõ ràng của người đàn ông này, trong lòng Diệp Lâm Tây âm thầm hít một hơi thật sâu.
Đừng giận, đừng giận.
Tên đàn ông chó này không phải đang chế giễu, mà là đang ghẹn!
Đúng! Anh ta đang ghen!
Phó! Cẩm! Hành! Anh ta! Đang! Ghen!
Mang theo thắng lợi về tinh thần, Diệp Lâm Tây mở đôi mắt đang nhắm hờ của mình, quả nhiên không còn tức giận đến mức như vậy nữa.
Cô cười nhẹ nói: “Tôi không muốn biết, tôi đã kết hôn rồi.”
“Người đàn ông khác dù có đẹp đến đâu đi chăng nữa cũng không thể đẹp hơn chồng tôi được.”
“Hơn nữa, loại người thậm chí còn không dám ký tên thật của mình, vừa nhìn đã biết là kiểu người thường ngày hay lấm la lấm lét rồi.”
Điều gì đã khiến tôi trở nên tàn nhẫn thế này? Đến cả bản thân mình cũng mắng chửi được.
Lúc này, Diệp Lâm Tây đã suy diễn hết sức thâm thúy rồi.
Mà Tần Chu đứng bên cạnh nghe thấy cô hết lời khen ngợi, đột nhiên khóe miệng khẽ giật.
Đối với kiểu lạy ông tôi ở bụi này như vậy của Diệp Lâm Tây, đừng nói Phó Cẩm Hành, ngay đến cả Tần Chu cũng nhìn ra có điều gì đó không đúng.
Chỉ là lúc này Phó Cẩm Hành lại khẽ nói: “Vậy thì kệ nó đi.”
Thật! Là! Tuyệt!
Diệp Lâm Tây kích động hít sâu một hơi.
Cô sợ Phó Cẩm Hành vẫn còn tiếp tục dây dưa đến chuyện này, nên lập tức đến kéo tay anh: “Chúng ta đi chụp ảnh đi.”
Lúc này, mọi người đều đang bận chụp ảnh với nhau, nên màn ném hoa xuống đất vừa rồi của Diệp Lâm Tây không thu hút nhiều sự chú ý.
Trước khi rời đi, cô còn đá nhẹ vào bó hoa dưới đất, nhìn Tần Chu: “Trợ lý Tần phiền anh giúp tôi đem nó vứt đi, chuyện này kết thúc tại đây.”
Cô còn cố ý nhấn mạnh câu nói cuối cùng.
Tần Chu đè nén sự thích thú trong lòng, cúi người nhặt bó hoa lên.
Còn về việc chụp ảnh, Diệp Lâm Tây gần như có thể đưa ra một quyển sổ tay hướng dẫn đặc biệt. Xét cho cùng, hàng năm cô đều tới tham dự các tuần lễ thời trang, cho dù không phải là ngôi sao nào đó, nhưng vì ngồi ở vị trí hàng đầu nên thường được các nhiếp ảnh gia chăm sóc đặc biệt.
Vì vậy, bất kể là “Phong cách đại tiểu thư kiêu căng đài các” hay là “Phong cách rũ mắt làm ra vẻ lơ đãng” cô đều có thể cân hết.
Trước giờ chưa từng thất bại.
Chỉ có điều, lúc chụp ảnh với Phó Cẩm Hành, dù ở tư thế hay là biểu cảm đều cảm thấy có chút khó xử.
Cô đã thả cánh tay đang ôm anh ta ra, giả vờ như mình là người vô tội.
Chỉ là, sự giả vờ này vẫn để lộ ra lương tâm cắn rứt.
Susan ở phía đối diện dường như không hài lòng với cách đứng của họ, cô ấy gọi với qua yêu cầu bọn họ đứng gần hơn một chút.
Diệp Lâm Tây sợ anh ta lại lật sổ đòi tính nợ cũ, nên chủ động đứng lại gần.
Còn chính xác là bước có một bước nhỏ xíu.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người, cứ như thể chỉ có quần áo trên người họ là khẽ chạm nhẹ vào nhau mà thôi. Còn cách thân mật cả vạn dặm xa xôi.
Khi Susan lại một lần nữa yêu cầu hai người họ đứng sát vào nhau, thì lòng kiên nhẫn của Diệp Lâm Tây cũng đã cạn kiêt, cô đang chuẩn bị bảo Susan chụp đại vài tấm ảnh cho xong, lẽ nào còn dự định tham gia cuộc thi nhiếp ảnh nào sao?
Nhưng ý nghĩ từ đáy lòng mới chỉ vừa lóe lên, thì một cánh tay lại nhẹ nhàng kéo lấy eo cô. Nửa người Diệp Lâm Tây dựa hẳn vào vòng tay người đàn ông bên cạnh.
Cả người anh ta mang theo một hương thơm mát lạnh, lạnh lẽo, tĩnh lặng như rừng thông sau trận tuyết dày. Chỉ khi gần gũi, mới có thể ngửi thấy mùi hương đó.
Diệp Lâm Tây bị anh ta ôm lấy, có chút kinh ngạc, đèn flash phía đối diện hoảng hốt bật sáng. Sự quyến rũ đang len lỏi vào trái tim cô lại bị ánh đèn làm cho tiêu tan như một làn khói.
Phản ứng đầu tiên của cô là: “Vừa rồi tôi có nhắm mắt không?”
Phó Cẩm Hành nghe cô hỏi, vừa thấy buồn cười lại vừa coi đó là điều hiển nhiên, đây quả đúng là câu cô sẽ nói.
“Hay là để Susan chụp thêm vào tấm bữa, lát nữa cùng nhau chọn?”
Phó Cẩm Hành cúi người, môi anh áp vào tai cô.
Tai Diệp Lâm Tây cảm thấy ngưa ngứa vì hơi thở của anh ta phả vào.
Tai là bộ phận nhạy cảm nhất của cô, cô đã lên giường với tên đàn ông chó này không ít lần, anh ta không thể không biết.
Nói thì cứ việc nói, ghé lại gần thế làm cái gì?
Nhưng cô không ngờ rằng suy nghĩ trong lòng mình bất thình lình lại bị một giọng nói khác nói ra.
“Tôi nói, chụp ảnh thì chụp ảnh, có nhất thiết phải đứng sát vậy không?”
Huh?
Diệp Lâm Tây cảm thấy giọng nói này cực kỳ quen tai.
Đến khi ngẩng đầu lên nhìn, cô đã ngạc nhiên đến ngây người.
Diệp Dữ Thâm đang đứng ở phía đối diện nhìn hai người họ, chỉ là một lúc sau, anh ta lại chuyển ánh mắt sang cánh tay đang ôm ở eo Diệp Lâm Tây.
Chỉ còn thiếu mỗi nước là viết luôn lên mặt dòng chữ: Còn không mau bỏ cánh tay bẩn thỉu của cậu ra.
Tuy nhiên, Phó Cẩm Hành từ lâu đã miễn nhiễm với tính tình của anh ta rồi.
Đôi khi anh ấy có thể hiểu được cái tính khí này của Diệp Lâm Tây từ đâu mà có được, dù sao thì anh trai cô ấy cũng chẳng biết nhường nhịn ai bao giờ.
Chẳng lẽ anh ta cho rằng sau khi anh và Diệp Lâm kết hôn, hai người nằm chung một giường chỉ là kiểu ngủ thuẩn túy hay sao?
Diệp Lâm Tây nãy giờ luôn mím chặt miệng, một lúc lâu sau mới lên tiếng, cô nói: “Lâm Đông, anh đến rồi à?”
Diệp Dữ Thâm đang bước lại gần thì nghe thấy cô gọi, anh ta lập tức cau mày, không khách khí dơ tay búng vào trán cô.
“Gọi cái gì mà gọi, anh là anh trai em, đến tên anh em còn dám không nhớ?”
Diệp Lâm Tây nói: “Sao lại không nhớ chứ.”
Sau đó, cô ấy nói một cách nhàn nhã: “Họ của anh là Diệp, tên là Dữ Thâm, biệt danh là Lâm Đông.”
Diệp Dữ Thâm cười: “Biệt danh của anh là Lâm Đông khi nào thế?”
Diệp Lâm Tây: “Chính là vừa rồi đó, thấy anh vẫn còn biết đến tham dự lễ tốt nghiệp của em, nên em quyết định đặt biệt danh đó cho anh.”
“Tên em là Lâm Tây, anh là Lâm Đông không phải là tốt sao? Hợp với anh em mình còn gì?”
Chỉ là tổ hợp tên của hai anh em có chút kỳ quái, chẳng lẽ lại gọi là cặp anh em Đông Tây?
Chưa kể đến việc Diệp Dữ Thâm bị chọc tức đến bật cười, ngay cả Phó Cẩm Hành đang đứng bên cạnh cũng phải nhếch miệng.
Cô gái này luôn có rất nhiều ý tưởng ma quái.
“Đồ vô tâm.” Diệp Dữ Thâm lại bực tức một lần nữa.
Thấy anh còn dám trả đũa, Diệp Lâm Tây lập tức nói: “Rốt cuộc ai mới là người không có lương tâm? Bằng tốt nghiệp em cũng đã cầm trên tay rồi, còn anh thì bây giờ mới tới?”
“Hôm nay ở New York sương mù quá dày, chuyến bay của anh bị hoãn.”
Diệp Lâm Tây lập tức nói: “Lẽ nào anh không biết đi từ tối hôm qua sao?”
Lúc này Diệp Lâm Tây đang áp dụng định luật “Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi có thể nâng bổng cả thế giới”, ánh mắt và lông mày vẫn còn giữ nguyên tư thái đương nhiên.
Vốn dĩ khi Diệp Dữ Thâm chưa đến, cô còn cảm thấy không có vấn đề gì. Rốt cuộc thì đến ba mẹ cô còn không có mặt, cô có thể dựa vào sự giận dỗi của mình để làm khó anh trai mình sao?
Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Dữ Thâm lại tới.
Bình thường cô luôn là người đè đầu cưỡi cổ Diệp Dữ Thâm, bây giờ bảo cô ăn nói mềm mỏng là điều không thể. Vì vậy, cuộc cãi vã chính là cơ hội để cô phát ra tín hiệu hòa giải.
Phải nói là Diệp Dữ Thâm có lẽ đã bị Diệp Lâm Tây đàn áp trong nhiều năm thành quen rồi, nên lúc này thực sự có chút lo lắng, quả nhiên Lâm Tây bé nhỏ của anh vẫn giống như trước đây.
Anh ta dứt khoát đưa tay ra, kéo Diệp Lâm Tây ôm chặt vào lòng.
Phó Cẩm Hành lặng lẽ đứng phía sau nhìn anh em họ trình diễn màn hội ngộ sau ly biệt.
Chỉ một lát, anh nói: “Không phải nói là còn cần chụp ảnh sao?”
Diệp Dữ Thâm ngẩng đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành, nhưng đột nhiên lại bật cười một tiếng.
Diệp Lâm Tây nhìn vẻ mặt của anh trai, khó hiểu hỏi: “Anh, sao anh lại cười nham hiểm như vậy?”
Diệp Dữ Thâm: “Đó gọi là thâm thúy, nham hiểm cái gì? Anh thấy em đi học ở nước ngoài, nên quên sạch cách dùng tính từ rồi hả?”
“Làm như anh chưa từng sống ở nước ngoài không bằng, bây giờ anh có thể kể ra mười câu thành ngữ cho em được không?”
Đến thế rồi còn nhịn nữa sao?
Chỉ có điều sau một giây suy nghĩ, Diệp Dữ Thâm đột nhiên cười rộ lên.
“Nếu như anh thực sự kể ra được mười câu thành ngữ, có phải em lại cười chê anh ngốc không? Bảo anh nói gì anh liền nói cái đó.”
Ngay lập tức Diệp Lâm Tây tặng kèm anh một cái nhìn chế giễu kiểu “Whoa, anh thật lợi hại, nể anh quá đi”.
Chỉ có điều sau ánh mắt chế giễu đó, cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái, hóa ra thấy người khác bị bắt nạt nhưng không thể phản kháng lại thoải mái đến vậy. Vậy nên, đây có phải là cảm giác hưởng thụ vui sướng của cái miệng khắc nghiệt vượt trội của Phó Cẩm Hành không?
Chỉ cần nghĩ đến việc anh ta đã thu hoạch được vô số lần vui sướng từ việc chế giễu cô là cô lại hận không đâm chết tên tiểu nhân đó.
Lễ tốt nghiệp kéo dài đến tận tối.
Vốn dĩ còn có bữa tiệc buổi tối, nhưng Diệp Lâm Tây không tham gia, mà đi ăn tối cùng Phó Cẩm Hành và Diệp Dữ Thâm.
Diệp Dữ Thâm quả thực là vì muốn tham dự lễ tốt nghiệp của cô nên mới tới Mỹ, hơn nữa, ăn xong bữa tối anh liền vội vàng ra sân bay, bay tới Genève.
Đối với một bữa tối quan trọng như vậy, Diệp Lâm Tây chắc chắn không thể chỉ mặc bộ quần áo ban sáng.
Vì vậy, sau khi về nhà, cô đã đặc biệt thay một chiếc váy dạ hội màu đỏ ôm sát ngực, xẻ cao một bên đùi, nó vừa có thể phác họa đường cong tinh tế của xương quai xanh, vừa tôn lên đôi chân mảnh mai thẳng thắp của cô.
Kiểu đầm dạ hội này rất kén dáng người, chỉ cần bụng có một chút ngấn mỡ cũng sẽ bị lộ rất rõ.
Diệp Lâm Tây thay váy xong, cô hài lòng nhìn vào gương, tiên nữ quả nhiên vẫn là tiên nữ. Chỉ cần ăn diện một chút cũng có thể trở nên cực kỳ xinh đẹp.
Tiếc là Khương Lập Hạ không có mặt ở đây lúc này, nếu không cô ấy sẽ lại hết lời khen ngợi cho mà xem.
Khi Diệp Lâm Tây đi xuống lầu, trong khoảng khắc hai người đàn ông dưới nhà nhìn thấy cô, cả hai đều kinh ngạc đến ngẩn người.
Diệp Dữ Thâm lập tức nói: “Anh nói này, em có nhất thiết phải ăn diện đến mức này chỉ để đi ăn cơm thôi không?”
“Anh thì biết cái gì?” Diệp Lâm Tây sắp tuyệt vọng đối với kiểu đàn ông thẳng thừng này rồi.
Chẳng lẽ lúc này không nên khen ngợi vẻ đẹp có một không hai trên đời của cô sao? Rồi cả khen dáng người của cô nữa, ý kiến gì mà nhiều vậy?
Ba người nhanh chóng đến một nhà hàng nằm bên sông Charles, bọn họ ngồi ở vị trí sát cửa sổ, chỉ cần đưa mắt là có thể nhìn thấy vẻ đẹp lấp lánh của dòng sông bên ngoài.
Bởi vì lúc này là buổi tối, nên trên sông không có những chiếc thuyền buồm màu trắng đi qua đi lại như ban ngày. Chỉ có ánh trăng quá dịu dàng, nhuộm xuống dòng sông một lớp ánh bạc. Khi gió khẽ thổi qua, sóng bạc trên sông lăn tăn, nhẹ nhàng, mềm mại, đẹp đến khó tả.
Bữa tối này cũng được coi là diễn ra thuận lợi, chỉ là sau khi dùng bữa, bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà hàng, xe của Diệp Dữ Thâm đã đợi sẵn bên ngoài để đưa anh ấy đến thẳng sân bay.
Diệp Dữ Thâm nhìn vào mắt Diệp Lâm Tây: “Không phải em muốn khóc đó chứ?”
“Anh nằm mơ giữa ban ngày đó hả?”
Diệp Lâm Tây không khách khí đáp lại anh trai.
Nhưng khi Diệp Dữ Thâm thực sự lên xe rời đi, cô vẫn kìm nén không được, chóp mũi khẽ sụt sịt.
Ít ra thì hôm nay anh trai cô cũng đã đến với cô rồi.
Trong gia đình, anh trai luôn là người quan tâm đến cô nhất.
“Đi thôi.” Phó Cẩm Hành đứng bên cạnh đợi thêm vài phút, rồi xoay người bước về phía trước.
Diệp Lâm Tây nhìn thấy anh ta không lên xe, có chút ngạc nhiên hỏi: “Đi đâu?”
“Vừa mới ăn xong, đi cho tiêu cơm.”
??
Cô không ngờ một câu nói mộc mạc, thản nhiên như vậy lại có thể thốt ra từ miệng anh ta. Thế nhưng, tâm trạng cô cũng đang không tốt, nên chẳng nhiều lời, bước theo anh ta.
Ngay sau đó, bọn họ đi đến bên cầu Longfellow, trên cầu gió thổi rất mạnh. Hôm nay, Diệp Lâm Tây để xõa tóc, mái tóc dài, đen dày của cô bị gió thôi bay bay trong không khí, cô vừa ôm bả vai vừa giữ mái tóc của mình.
Những ý tưởng lãng mạn khi đi dạo trên cầu khi nãy nảy sinh trong đầu, giờ đây đều tan biến mất rồi. Cô quay đầu liếc nhìn chiếc xe nãy giờ vẫn lặng lẽ đi theo sau bọn họ, thật là muốn mở cửa nhảy lên xe.
Ở đây hóng gió? Đầu óc cô thực sự có vấn đề rồi.
Diệp Lâm Tây vừa buồn bực suy nghĩ vừa ai oán liếc nhìn tên đàn ông chó bên cạnh, anh ta đúng là đồ chẳng có chút phong độ nào, trên người mặc nhiều áo như vậy, không nhìn thấy cô vợ tiên nữ của anh ta sắp bị gió thổi đến biến dạng cả khuôn mặt luôn rồi sao?
Đúng lúc cô đang định bỏ cuộc thì bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một chiếc áo khoác mang theo hơi ấm, cứ thế bọc kín lấy người cô.
“Gió to, cân thận bị cảm.”
Cuối cùng thì anh ta cũng nói được một câu tiếng người.
Diệp Lâm Tây thỏa mãn càu nhàu trong lòng.
Cô nhẹ nhàng vén mái tóc mình lên, vấn đề về nhiệt độ đã được giải quyết, tiểu yêu tinh lại bắt đầu tác oai tác quái. Diệp Lâm Tây đột nhiên dừng bước, dựa vào lan can thành cầu nhìn xa xăm, đột nhiên nói một câu rất êm tai: “Lần mà cả ba chúng ta ở cùng nhau, cũng đã lâu lắm rồi.”
Phó Cẩm Hành đứng bên canh, yên lặng lắng nghe cô nói.
“Đó chính là lần anh vì cưới tôi mà đánh nhau với anh trai tôi.”
Phó Cẩm Hành: “…”
Nghiên túc mà nói, thì cô ấy đã đúng.
Vì cuộc hôn nhân của bọn họ mà Phó Cẩm Hành và Diệp Dữ Thâm đã đánh nhau một trận, đương nhiên người động thủ trước là Diệp Dữ Thâm.
Diệp Lâm Tây lúc này cố ý liếc nhìn anh ta một cách kiêu kỳ, trên mặt lộ ra vẻ “Tôi biết anh vì cưới tôi cũng đã tốn nhiều công sức”, xen lẫn một chút hài lòng.
Không phải cô cố ý dùng chuyện này để khoe khoang, mà là cảnh đêm nay đẹp đến nao lòng, thật dễ dàng khơi dậy cảm xúc.
Nghĩ lại, thì cô quả thực là Mary Sue, đến kết hôn cũng khiến người ta đánh nhau được.
Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả. Họ có thể hoàn thành xuất sắc những nhiệm vụ mà họ đáng ra không thể thực hiện được,[] hoặc họ có thể vượt trội hơn nhân vật chính trong bối cảnh hư cấu, chẳng hạn như bằng cách cứu nhân vật chính. Họ có thể bỏ qua các khía cạnh đã được thiết lập trước đó của tiểu thuyết như mô tả đặc điểm và quy luật tự nhiên. Mary Sue là một loại nhân vật kiểu mẫu.
Chỉ trích chính đối với nhân vật Mary Sue với vai trò như một cách hành văn là nó làm suy yếu kịch tính và xung đột của câu chuyện do giới thiệu nhân vật chính là toàn năng và được mọi người chấp nhận. Cấu trúc câu chuyện đòi hỏi nhân vật chính phải có phần truyện diễn biến nhân vật, tức sự chuyển đổi từ trạng thái này sang trạng thái khác, yếu sang mạnh, sợ hãi sang dũng cảm, ngây thơ sang khôn ngoan. Họ đương đầu với một trở ngại mà họ không thể vượt qua, có một sự thay đổi bên trong, và rồi vượt qua trở ngại đó, hoặc trong trường hợp bi kịch thì sẽ không thành công. Một Mary Sue không có điểm yếu nào để đối đầu, không có phần truyện diễn biến nhân vật và do đó không thể có kịch tính.
Các nhân vật Mary Sue lần đầu tiên được xác định trong fan fiction vào năm , nhưng sau đó họ đã được xác định trong tiểu thuyết chuyên nghiệp và trong các bộ phim. Một nhân vật nam có những đặc điểm tương tự có thể được dán nhãn là “Gary Stu” hoặc “Marty Stu”. Các nhà phê bình, nhà văn và nhà bình luận đã tranh luận về cách thuật ngữ này được sử dụng, cả nói chung và trong ứng dụng của nó đối với các nhân vật hư cấu cụ thể.
Phó Cẩm Hành trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng nói: “Lâm Tây.”
Hai tay Diệp Lâm Tây vẫn đang vịn vào lan can, nghiêng đầu nhìn sang anh ta, vào một khoảnh khắc lãng mạn như vậy, tên đàn ông chó này chắc cũng muốn thổ lộ cảm xúc đây mà.
Ánh sáng trong đôi mắt đen láy của cô dường như còn sáng hơn cả những con sóng bạc lấp lánh trên mặt sông.
Phó Cẩm Hành nhìn Diệp Lâm Tây, hơi khựng lại, dường như phải mất một lúc lâu anh mới tìm được giọng điệu phù hợp và nói: “Khi đó anh trai em đánh nhau với tôi là bởi vì anh ta nói muốn đánh cho tôi tỉnh ngộ.”
Đặc biệt là khi nói xong, Phó Cẩm Hành còn dùng ánh mắt kiểu như “Tôi không muốn giấu em nữa, nên mới nói ra sự thật” để nhìn cô.
Diệp Lâm Tây: “…”
Đánh cho anh ta tỉnh ngộ?
Ý anh là gì??
Điều này có nghĩa là Phó Cẩm Hành cưới cô là vì đầu óc không tỉnh táo? Nhất thời bốc đồng nên cần ai đó đánh cho anh ta tỉnh ngộ? Vì vậy, cưới cô là việc chỉ có thể làm khi đầu óc không được minh mẫn?
Dối trá!
Vu khống!
Châm ngòi ly gián!!
Điều này chỉ đơn giản là đang muốn thử thách tình cảm sâu sắc và chân thành của anh em cô mà thôi.
Phó Thị Cẩm Hành,
Đây là tội đáng bị đem đi thiến! Thiến!!!