Giọng nói khinh thường, tràn đầy phẫn uất vang lên, cả phòng bao yên tĩnh đến mức chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Như thể có ai đó vừa ấn vào nút tạm dừng vậy. Cứ thế cho đến khi không biết là ai chẳng thể nhịn nổi nữa đành bật cười thành tiếng. Tiếng cười rất nhỏ, nhưng ở trong phòng kín nó lại vang lên cực kỳ khoa trương.
Ngụy Triệt vừa cười vừa vỗ bồm bộp lên đùi: “Hay lắm, tôi phục con mẹ nó luôn rồi, anh Thâm, xin hỏi năm nay anh bao nhiêu tuổi vậy?”
“Ba tuổi, không thể hơn.” Lục Ngộ Thần ở bên cạnh cũng đang cười suýt chút nữa thì méo cả miệng, tuy rằng đã cố gắng nhịn, nhưng càng nghĩ đến lại càng buồn cười, lúc này anh ta còn cười to hơn cả Ngụy Triệt nữa.
Diệp Dữ Thâm quắc mắt lườm hai người bọn họ, nhưng không tức giận mà ngược lại còn vui vẻ nói: “Vui lắm hả?”
Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần nhìn bộ dạng nhếch môi của anh ta, không những không thấy dịu dàng chút nào mà ngược lại còn cảm giác được điều gì đó đáng sợ không thể giải thích được.
Diệp Dữ Thâm lạnh lùng nói: “Mau ngậm hết miệng lại cho ông.”
Cả hai chẳng ai bảo ai cùng nhau im bặt.
Thế nhưng đương sự là Phó Cẩm Hành đang ngồi bên cạnh nãy giờ lại chẳng lên tiếng. Vì thế, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên lạnh lẽo đến khó hiểu, còn lạnh hơn cả ban nãy vài phần, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Ngụy Triệt đứng bên cạnh Diệp Dữ Thâm thấp giọng nói: “Anh Dữ Thâm, chúng ta đều là bạn bè thân thiết từ nhỏ, hơn nữa bây giờ anh Hành cũng đã kết hôn với Lâm Tây rồi, với tư cách là anh vợ, chẳng lẽ anh định cắt đứt quan hệ với anh Hành cả đời hay sao?”
Nếu nói về mối quan hệ của mấy người bọn họ, thì quả thực là biết nhau từ khi còn nhỏ, tình bạn đó tính đến nay cũng đã được hơn hai mươi năm rồi. Rốt cuộc thì trong cái vọng tròn quan hệ của họ chỉ có vậy, những đứa trẻ có cùng hoàn cảnh gia đình chơi với nhau từ nhỏ là điều hết sức bình thường. Ngay cả trong số đó có người đi du học nên không thể ở cạnh nhau trong quãng thời gian vài năm đi học ấy, thì điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn của bọn họ.
Mối quan hệ đó, thực sự bền chặt như sắt thép.
Chỉ có điều là một năm trước, miếng sắt đó đã xuất hiện một vết nứt. Chẳng vì lý do gì, chỉ là do Phó Cẩm Hành đột nhiên quyết định kết hôn với Diệp Lâm Tây. Là anh trai ruột, Diệp Dữ Thâm không những không ủng hộ mà còn vô cùng tức giận.
Đương nhiên rồi, Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần ngầm hiểu với nhau rằng, đừng thấy thường ngày Diệp Dữ Thâm hay mặt nhăn mày nhó với Diệp Lâm Tây, trên thực tế, vị anh trai này là một người luôn âm thầm quan tâm, theo sát em gái.
Mà cô em gái ruột đó lại bị người anh em tốt của anh ta trèo tưởng cạy cửa lẻn vào đem đi mất, nên tính kiểm soát của anh ta lại bị bộc phát. Và nó cứ vậy bước vào thời kỳ phát tiết mạnh mẽ nhất.
Một năm nay, anh ta luôn ở Châu Âu, phụ trách phát triển, mở rộng chi nhánh Châu Âu của Tập doàn Thái Nhuận và rất hiếm khi về nước. Vì vậy, đương nhiên là mâu thuẫn giữa anh ta và Phó Cẩm Hành vẫn chưa được giải quyết.
Cả hai người đều thuộc kiểu trầm tính, để đến cuối cùng người trong cuộc thì bình chân như vại, còn những người xung quanh lại như kiến cắn chân.
Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần lo lắng rằng tình cảm của hai người họ sẽ ngày một phai nhạt, vì vậy đã lợi dụng lần về nước này của Diệp Dữ Thâm vội vàng lôi bọn họ ra ngoài tụ tập. Bất kể là mâu thuân gì, cũng phải gặp mặt giải quyết cho rõ ràng.
Diệp Dữ Thâm đứng yên không lên tiếng, Phó Cẩm Hành đang ngồi cũng chẳng cất lời. Ngụy Triệt nhanh chân nhanh tay đến đẩy Diệp Dữ Thâm vào trong phòng, anh ta chỉ chỉ vào bình rượu trên bàn: “Lão Lục vì chuyện của hai cậu nên đã đặc biệt đem chai Romanée Conti mà cậu ấy đấu giá được vào năm ngoái tới để chúng ta nhậu với nhau đó, đã đủ thành ý chưa?”
“Tôi thì đem rượu tới, còn cậu chỉ việc vác cái miệng của cậu đi thôi nhỉ?” Lục Ngộ Thần mỉa mai mắng anh ta.
Diệp Dữ Thâm ngồi xuống, hất cằm: “Rót rượu.”
“Được, đến đây.” Ngụy Triệt lúc nào cũng là người có tính cách thích đùa giỡn, là kiểu nếu đưa cho anh ta một cây sào, anh ta có thể leo lên tận trời xanh luôn. Khi đưa chén rượu cho Diệp Dữ Thâm, anh ta còn nói thêm một câu cực kỳ rẻ tiền: “Anh Thâm, mau uống đi.”
Lục Ngộ Thần đang định lên tiếng, thì Phó Cẩm Hành người nãy giờ vẫn ngồi yên lặng bên cạnh lại nhấc chân đạp cho anh ta một cái.
Phó Cẩm Hành: “Nói tiếng người đi.”
Ngụy Triệt cười đáp: “Cái này có nói thì các cậu cũng không hiểu, bây giờ con gái đều thích gọi kiểu nhõng nhẽo như vậy đó.”
Con gái bây giờ đều thích gọi như vậy?
Phó Cẩm Hành ngẫm nghĩ một hồi, Diệp Lâm Tây chắc chắn sẽ không như thế.
Ít nhất thì anh cũng chưa bao giờ nghe thấy cô gọi anh là anh Cẩm Hành, cho dù trong lúc đi mua sắm nếu có nhìn thấy viên kim cương màu hồng tám carat thì cô cũng chỉ kéo kéo ống tay áo anh sau đó dùng đôi mắt đen trong veo như nước mặt hồ rồi nhìn chằm chằm vào anh mà thôi. Cứ như thể chỉ cần cô khẽ hất cằm, là anh phải đem cả thế giới đến để dỗ dành cô vậy.
Với sự kiêu ngạo tự nhiên từ trong trứng như đó thì e rằng cả đời này, bất kể là lý do gì cô cũng sẽ chẳng bao giờ gọi anh một tiếng anh Cẩm Hành.
Trong khi anh đang miên man suy nghĩ, thì Diệp Dữ Thâm ngồi bên cạnh đột nhiên cười nhạo: “Vậy thì cũng phải xem là loại phụ nữ nào, chứ nhóc con Diệp Lâm Tây sẽ không bao giờ làm vậy.”
Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần bốn mắt nhìn nhau.
Hay lắm, anh trai này đã chủ động nói chuyện, xem ra tối nay không hao công tổn sức rồi.
Thế nhưng anh ta chỉ là thuận miệng nói ra một câu, sau đó lại chuyên tâm uống rượu.
Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần gia sức làm dịu bầu không khí, thế nhưng tổng thể vẫn có chút rời rạc, khi Diệp Dữ Thâm nói thì Phó Cẩm Hành yên lặng lắng nghe, còn khi Phó Cẩm Hành mở miệng, thì Diệp Dữ Thâm lại cúi đầu uống rượu. Cứ thế cho đến khi Phó Cẩm Hành ra ngoài nghe điện thoại quay lại, trong phòng bao lúc này chỉ còn lại một mình Diệp Dữ Thâm.
“Đám Hứa Diệu cũng đến, hai người họ sang phòng bên cạnh chơi rồi.” Diệp Dữ Thâm ngẩng đầu nhìn anh một cái, nói.
Phó Cẩm Hành bước tới, cúi người cầm chai rượu lên, rót đầy ly rượu đang để trước mặt Diệp Dữ Thâm, sau đó lại rót đầy ly của mình. Sau khi cầm ly rượu của mình lên, anh kính trọng mời Diệp Dữ Thâm: “Anh vợ, mời anh.”
Nói xong, anh một hơi uống cạn ly rượu.
Diệp Dữ Thâm vốn dĩ cũng định cầm ly lên chuẩn bị uống, kết quả lại bị một tiếng “Anh vợ” làm cho tê dại da đầu, anh ta tức giận đến bật cười, ngẩng đầu nói: “Tôi nói này, con mẹ nó cậu cố ý phải không?”
“Không dám.” Sau khi ngồi xuống, Phó Cẩm Hành đáp lại một cách miễn cưỡng. Giọng điệu chiếu lệ, quả thực là có chút ý tứ cố tình.
Diệp Dữ Thâm lại bị anh làm cho bực tức, chủ động hỏi: “Lâm Tây làm thế nào có thể chịu đựng được cậu?”
Theo như hiểu biết kỹ càng của anh ta về em gái mình, là một người trời sinh đã mắc bệnh tiểu thư, chịu không được thiệt thòi, nuốt không trôi kiểu ngữ khí lạnh lùng, đã hơn hai mươi tuổi rồi, đừng có nói đến việc vấp ngã, ngay cả một hòn đá nhỏ cô cũng chưa từng nhìn thấy.
Với tính khí của Phó Cẩm Hành, theo như anh ta thấy, sẽ không thể ở với Diệp Lâm Tây.
Đối mặt với câu hỏi đó, người đàn ông ngồi bên cạnh quay đầu lại nhìn anh ta, vặn ngược lại: “Vậy cậu thấy cô ấy sẽ hợp với người như thế nào?”
Phó Cẩm Hành lại nói: “Một kẻ vừa nghèo vừa ngốc, suốt ngày quanh quẩn bên cạnh nói vài ba câu chân thành với cô ấy sao? Tin tôi đi, với kiều người như vậy, Lâm Tây sẽ chẳng thể ở cạnh dù chỉ là một tiếng đồng hồ.”
Thực ra, Phó Cẩm Hành không hiểu tại sao Diệp Dữ Thâm lại kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân của bọn họ. Đây đơn giản là một cuộc liên hôn, chỉ thấy lợi ích, không thấy chân tình. Diệp Dữ Thâm luôn muốn em gái mình đạt được những thứ tốt đẹp nhất trên đời, tiền bạc cũng được, chân tình cũng được, anh ta đều muốn Diệp Lâm Tây có được mọi thứ.
Phó Cẩm Hành nhếch môi cười: “Dữ Thâm, tôi quả thực không biết người ngây thơ nhất của nhà họ Diệp lại là cậu.”
Ngay cả Diệp Lâm Tây cũng hiểu được lợi ích của cuộc hôn nhân này, nhưng Diệp Dữ Thâm lại nhìn không ra.
Diệp Dữ Thâm: “Tôi chỉ không muốn con bé giẫm chân vào vết xe đổ của bố mẹ tôi thôi.”
Vợ chồng nhà họ Diệp ly hôn ngày từ khi Diệp Lâm Tây mới có ba tuổi. Cuộc hôn nhân của cha mẹ như một tấm gương phản chiếu, luôn nhắc nhở anh em họ rằng hôn nhân không hạnh phúc thật sự đáng buồn đến nhường nào.
Phó Cẩm Hành liếc nhìn anh ta một cái rồi bình tĩnh nói: “Vấn đề này cậu có thể yên tâm, nếu đã kết hôn rồi, tôi sẽ không bao giờ có ý định ly hôn.”
Diệp Dữ Thâm cười lạnh: “Nếu như Lâm Tây gặp được tình yêu đích thực của con bé thì sao?”
“Vậy tôi sẽ mua nó cho cô ấy.”
Diệp Dữ thâm: “…”
Về vấn đề này, Diệp Dữ Thâm có cùng quan điểm với Phó Cẩm Hành, đối với Diệp đại tiểu thư mà nói thì một chiếc túi xách phiên bản giới hạn, hay là một chiếc chân váy cạp cao đều có thể trở thành tình yêu đích thực của cô ấy.
Duy nhất có một người là không thể.
Vì vậy, chỉ cần Phó Cẩm Hành không phá sản thì cuộc hôn nhân của bọn họ có thể kéo dài mãi mãi.
Phó Cẩm Hành nhìn sang, anh vốn không phải là kiểu người thích phơi bày suy nghĩ của bản thân nhưng khi đối mặt với người bạn tốt lâu năm của mình, vẫn sẽ bày tỏ quan điểm mặc dù rất hiếm.
“Chỉ cần Lâm Tây thích, tôi đều có thể cho cô ấy.”
Diệp Dữ Thâm nhìn anh với ánh mắt sâu xa.
Sở dĩ ban đầu anh ta rất tức giận là vì hai người quyết định kết hôn quá vội vàng, đứng nói đến anh ta, trước đó không ai sẽ nghĩ hai người họ lại thành một đôi.
Chỉ trong vòng có một đêm, em gái anh ta đã kết hôn với người bạn thân nhất của mình và không một ai bàn bạc với anh ta một câu nào cả.
Phó Cẩm Hành: “Hơn nữa, sau khi kết hôn với Lâm Tây, tôi sẽ đảm bảo rằng chỉ có một mình cô ấy.”
Trong lúc hai người nói chuyện, cánh cửa phòng bao lại một lần nữa bị đẩy ra, một nhóm người bắt đầu xông vào bên trong.
Trong số đó, một giọng nói sang sảng hét lên: “Anh Dữ Thâm, nghe nói anh mới về nước nên bọn tôi cố ý đến chơi với anh đây. Anh nói xem, chỉ có mỗi anh và anh Hành ngồi đây thì có gì là thú vị chứ?”
Nhóm người vừa vào, nam có nữ có, chẳng mấy chốc trong phòng váy áo nhộn nhịp hẳn lên. Câu lạc bộ kiểu này bảo mật riêng tư rất tốt, nên đến những cô gái được đưa vào đây cũng không phải là nhân vật bình thường. Ngoài ra, còn có các ngôi sao nhỏ trong làng giải trí và cả một vài nữ chính trong các bộ phim ngắn trên mạng nữa, tuy không được tính là ngôi sao đang hot, nhưng cũng có chút danh tiếng.
Khi Chư Ánh Tuyết bước vào, thoáng nhìn qua đã lấp tức chú ý đến người đàn ông đang ngồi bên trong. Nhóm phú nhị đại này vừa trẻ trung lại vừa biết cách ăn mặc, nói ra thì nếu thực sự có thể ở cùng với bọn họ, cũng không phải là việc dễ dàng gì. Thế nhưng, so với những người đàn ông được tính là đẹp trai vừa nãy cô gặp, thì bọn họ không đáng để xách giày cho người đàn ông đang ngồi trước mặt kia.
Chư Ánh Tuyết đã lăn lộn trong làng giải trí được hai năm, góp mặt tham gia không ít các sự kiện lớn nhỏ. Nam giới nổi tiếng cùng ngành, đặc biệt là những diễn viên hàng A có ngoại hình ưu tú vượt trội, khiến đối phương phải lóa mắt khi nhìn cũng đã gặp nhiều.
Nhưng gương mặt của người đàn ông này theo cô ta thấy thì không hề thua kém những ngôi sao nổi tiếng kia chút nào, đôi mắt đẹp như hoa đào ấy hiện rõ sự lạnh lùng nhưng lại vô cùng quyến rũ. Dường như chỉ cần một ánh mắt của anh cũng đủ để hớp hồn người đối diện.
Chư Ánh Tuyết cũng không biết bản thân mình đã nghĩ gì, cô ta mạnh dạn ngồi xuống bên cạnh người đàn ông ấy. Những cô gái khác đều có bạn đi cùng, chỉ có cô ta và một cô gái nữa là đến đây với thiếu gia nhà họ Hứa, chỉ là cô gái kia hiển nhiên là còn bạo dạn hơn cô ta, lúc này đang ngồi bên cạnh Hứa thiếu gia rồi.
Vừa rồi cô còn đang hối hận vì bản thân đã biểu hiện không tốt, thế nhưng bây giờ ngồi ở đây cô lại cảm thấy biết ơn vì biểu hiện không tốt đó của mình. Nếu không, cô ta làm sao có được cơ hội để ngồi cạnh người đàn ông này chứ.
Dường như xunh quanh anh luôn được bao quanh bởi một luồng khí, khiến người khác cảm thấy run rẩy, rụt rè. Chư Ánh Tuyết cảm thấy mình đã lấy hết can đảm như trong một buổi thử vai, cô ta điều chỉnh góc độ, nâng khuôn mặt ngây thơ ngọt ngào lên, khẽ quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Muốn uống rượu không? Hay là để tôi rót cho anh một ly nhé?”
Cô nhìn thấy trước mặt anh có một ly rượu, nên mới dám rót rượu cho anh.
Nhưng khi cô rót xong, đanh định cầm lên đưa cho anh, thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp: “Không cần, bỏ xuống đi.”
Trong lòng Chư Ánh Tuyết có chút mất hứng, thế nhưng điều đó cũng dễ hiểu. Một người như vậy, cho dù là thế hệ thừa kế thứ hai, thì vẫn là ở trên đỉnh cao của đẳng cấp. Bỗng dưng cô ta thấy cả người nóng bừng, không thể kiểm soát được nhộn nhạo trong lòng.
Cô ta là một ngôi sao trong làng giải trí, thường quay nhiều bộ phim truyền hình tình cảm ngọt ngào, chủ yếu nói về những mơ mộng của các cô gái, thực ra cô ta cũng còn ít tuổi, tất nhiên cũng đã từng ảo tưởng. Chuyện gả cho gia đình giàu có không phải là việc hiếm thấy trong làng giải trí. Rõ ràng là chỉ mới vừa mới gặp mặt thôi, đã khiến cô ta không thể làm chủ được trái tim mình.
Nghĩ đến đó, cô ta hơi nghiêng người, cố gắng để lộ ra đôi chân thon thả của mình, sau đó lại vén mái tóc dài lên, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy quây, để lộ ra bờ vai mỏng mảnh, thu hút ánh nhìn.
Cô ta nói: “Tôi tên là Chư Ánh Tuyết, cũng có nghĩa là đèn đom đóm, anh có thể gọi tôi là Tuyết Nhi.”
Phó Cẩm Hành nghiêng đầu liếc cô ta một cái, vì phép lịch sự nên anh khẽ gật đầu.
Chư Ánh Tuyết đã cố gắng bắt chuyện, nhưng người đàn ông bên cạnh lại quá kiệm lời, nãy giờ chỉ cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Cho đến khi cô khẽ quay đầu qua, thì nhìn thấy anh đang xem trang cá nhân của bạn bè. Lúc này, anh bấm vào một bức ảnh, là ảnh của một cô gái.
Chư Ánh Tuyết không thể nhìn rõ, bởi vì Phó Cẩm Hành phát hiện ra cô ta đang nghiêng người sang phía mình nên anh lập tức cất điện thoại đi và ngước mắt lên nhìn cô ta.
“Hay là chúng ta add Wechat của nhau đi? Tôi thấy mọi người đều đang kết bạn với nhau kìa.” Chư Ánh Tuyết nhìn thấy những người ở phía đối diện cô ta đang quét mã QR của nhau. Nên cô ta chỉ chỉ về phía họ, cảm thấy đây quả là một cơ hội tốt. Dù sao thì cũng đã đến đây chơi rồi, nhất định sẽ không ngại làm quen với một cô gái xinh đẹp chứ, đặc biệt lại còn là một ngôi sao.
Đương nhiên là cô ta biết lợi thế của các mác người nổi tiếng của mình.
Phó Cẩm Hành cảm thấy thật buồn cười, nhưng lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói đầy chế nhạo. Anh quay đầu lại nhìn, là Diệp Dữ Thâm.
Những gì Phó Cẩm Hành nói vừa nãy còn đang văng vẳng bên tai. Diệp Dữ Thâm nhìn thấy anh ngồi cùng Chư Ánh Tuyết, trên mặt như được viết một dòng chứ: Đây là lời đảm bảo của câu sao?
Vì thế, Phó Cẩm Hành chỉ đơn giản hất cằm về phía Diệp Dữ Thâm: “Cô biết anh ta là ai không?”
Chư Ánh Tuyết liếc nhìn Diệp Dữ Thâm.
Lúc nãy, khi cô bước vào, trong phòng chỉ có hai người đàn ông này, có điều là sau đó Diệp Dữ Thâm bị mọi người vây lấy, vậy nên tâm trí của cô ta liền đặt vào Phó Cẩm Hành, không có chú ý đến anh ta.
Lúc này, Phó Cẩm Hành lại hỏi một câu như vậy, cô có chút không hiểu.
Một cặp mắt sắc bén lại quét qua chỗ cô.
Chẳng lẽ hai người họ là… Một đôi?!
Nhưng Phó Cẩm Hành lại nói: “Đây là anh vợ tôi.”
“Há?” Đôi môi nhỏ nhắn của Chư Ánh Tuyết kinh ngạc kêu thành tiếng.
Thế nhưng sau đó cô ta lại ghé lại gần, mỉm cười hồn nhiên đáp: “Thật là trùng hợp.”
Rất trùng hợp?
Phó Cẩm Hành gần như bật cười trước sự ngu ngốc của cô ta, còn tưởng anh đang giới thiệu Diệp Dữ Thâm cho mình. Đến cả ám chỉ rằng anh đã kết hôn cô ta còn không hiểu.
Anh mất kiên nhất dứt khoát nói: “Cô có thể ngồi cách xa tôi ra không?”
Chư Ánh Tuyết kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, sao anh có thể trở mặt nhanh vậy chứ?
Cho đến khi Phó Cẩm Hành nhìn chằm chằm vào cô ta, anh nhẹ nhàng dơ chiếc nhẫn ở ngón áp út lên, sau đó hạ giọng lạnh lùng nói: “Tiểu thư, giữ khoảng cách với đàn ông đã kết hôn chính là điều cơ bản nhất trong giáo dục.”
Khi đứng dậy, anh còn cau mày tỏ vẻ khinh bỉ.
Mùi nước hoa trong căn phòng này.
Diệp Lâm Tây thực sự nên mở một lớp học để dạy cho những người này về cách chọn nước hoa.