Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

chương 8:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mọi người hãy để lại một vote để ủng hộ cho nhớ nhé ==.

_______

May mắn Phương Hoà có cơ thể của một con mèo, sở hữu ưu thế nhẹ nhàng mềm dẻo trời sinh, Phương Hoà rơi xuống vẫn tương đối chính xác.

Đứng ở rìa cửa sổ nhỏ hẹp của toà nhà cao hai mươi tầng, tự mình củng cố nội tâm một hồi mới dám đưa đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, móng vuốt mèo gắt gao bám lấy rìa cửa sổ.

Mấy rìa cửa sổ tiếp theo cũng vô cùng nhỏ hẹp, hơn nữa chúng còn nằm thẳng tắp song song với nhau, muốn trực tiếp nhảy xuống hiển nhiên là không có khả năng, nhưng vào thời khắc này, Phương Hoà biết mình chỉ có thể tiếp tục đi xuống, cậu cẩn thận từ từ tiến từng bước tới một góc rìa.

Bề mặt của toà nhà này là được thiết kế bằng gạch màu nâu nhạt, may mắn là nó không quá bóng loáng. Phương Hoà dùng móng vuốt ở trên tường gạch cào cào, sau khi xác định mình có thể duy trì trọng lượng cơ thể, Phương Hoà chuẩn bị đi xuống.

Phương Hoà siết chặt bức tường, cẩn thận đi lùi xuống, mỗi một lần di chuyển, móng vuốt mèo đều gắt gao bám chặt trên tường, Phương Hoà cứ như vậy lùi về phía sau chậm rãi di chuyển.

Khi cậu đi đến rìa cửa sổ tầng dưới, Phương Hoà mới cẩn thận đặt chân, cứ như vậy một tầng lại một tầng từ từ xuống.

Phương Hoà bất đắc dĩ cảm thấy may mắn, may mắn cậu có cơ thể của một con mèo, đã hơn nửa đêm cũng thấy rõ ràng đồ vật xung quanh, nếu không cứ lần mò làm như thế này, chỉ cần không cẩn thận ngã xuống một cái, miêu sinh từ nay kết thúc cũng không chừng.

Thời điểm thật vất vả mới di chuyển đến lầu hai, Phương Hoà gần như tê liệt vì kiệt sức, ngồi xổm ở rìa cửa sổ lầu hai nghỉ ngơi lấy sức, nhìn bầu trời dần sáng trên không trung, chắc cũng đã gần bốn giờ rồi, trời sắp sáng.

Sau khi Phương Hoà nghỉ ngơi đủ, cậu nhảy thẳng từ tầng hai xuống cái cây lớn phía dưới, khoảng khắc móng vuốt mèo chạm xuống đất, Phương Hoà cảm động muốn bật khóc. Thiệt không dễ dàng gì mà, ngửa đầu nhìn lên căn phòng mà xẻng hốt phân và cậu đã từng ở, kia chính là tầng hai mươi hai đó T∆T có thể từ độ cao như vậy thuận lợi đi xuống, đối với mèo con chỉ mới có hai tháng tuổi mà nói, đây quả thật là đỉnh cao của miêu sinh.

Phương Hoà nhẹ nhàng ra khỏi tiểu khu nơi Lê Chấn ở, chạy dọc theo con đường mà lúc trước cậu đã thấy ở trong xe của Lê Chấn, tìm phương hướng bãi đỗ xe nơi cậu từng được Lê Chấn cứu.

Phong cảnh và không khí sáng sớm vô cùng tốt, ở tận thế tìm đâu ra khung cảnh yên bình lại ôn hoà như thế này, có điều Phương Hoà cũng chỉ cảm thán một chút liền ném ra sau đầu.

Sự phồn hoa cùng yên lặng này, sẽ dần bị hủy diệt vào ngày mai. Những con đường tưởng chừng yên tĩnh này sẽ bị lấp đầy bởi những thây ma nhiễm virus. Toàn bộ kiến trúc của thành phố sẽ dần suy tàn. Tận thế đến sẽ khiến mọi thứ đều trở nên hoang vắng và ảm đạm.

Mặc dù Phương Hoà nhớ rõ không ít con đường, nhưng thân là một con mèo, để tránh bị xe thân mật hôn nhẹ, cậu chỉ có thể đi trên vành đai xanh vỉa hè vân vân...

Theo lý thuyết, cậu rất có thể sẽ bị lạc trong một địa hình quanh co như vậy, nhưng cậu lại mạc danh kỳ diệu mà tin chắc rằng con đường mình đi qua không hề sai.

(Mạc danh kỳ diệu: không hiểu tại sao.)

Lúc đi tới một cái đèn xanh đèn đỏ, Phương Hoà nâng móng vuốt bị mài mòn của mình lên nhẹ nhàng thổi thổi, mèo con chỉ mới hai tháng tuổi, đệm mềm dưới móng vuốt còn chưa có dày, từ tầng hai mươi hai trượt xuống chưa nói, còn chạy trên đường xi măng, thật là đau muốn chết.

(Pi: T∆T sao hành con trai tuôi thế nàyyyyy)

Phương Hoà để hai bàn chân thay phiên nghỉ ngơi, xoa xoa mặt, một đường liên tục chạy, cậu đã mệt muốn chết rồi, đến lúc đó cùng Lê Chấn ngả bài, cậu nhất định phải kêu Lê Chấn chuẩn bị thật nhiều cá khô, xem như bồi thường việc cậu ngàn dặm chạy đi tìm người.

Móng vuốt mèo của Phương Hoà vô ý chạm một cái lên lục lạc lõi đào trên cổ cậu, dùng đệm mềm dính chút máu lau lên lục lạc lõi đào, móng vuốt mèo cọ cọ, Phương Hoà thì thầm, "meo meo meo."

Ây, được rồi, thật ra ý tứ của Phương Hoà chính là, mang theo thứ này có chút xấu hổ nhaaa >

Truyện Chữ Hay