Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

chương 35: mèo nhỏ dời núi.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

=∆= bộ này nó điềm văn dữ dị.

_______

Chuyện này quả thật là vô cùng tuyệt vời, thì ra là đá cũng có thể tăng năng lượng trong hồ nước, Lê Chấn làm sao mà nghĩ ra cái này hay vậy?? Phương Hoà hiện tại đã sùng bái đến mức hận không thể quỳ lạy hắn, vèo một tiếng từ trong không gian chạy ra, lập tức bổ nhào lên người Lê Chấn, đầu dùng sức đỉnh đỉnh cằm hắn.

Lê Chấn tự nhiên cũng nhìn ra biến hoá của hồ nước, duỗi tay ôm lấy cơ thể của mèo nhỏ, vuốt vuốt lông mao sau lưng cậu.

Chuyện kế tiếp càng thêm đơn giản, mèo nhỏ cọ cọ người Lê Chấn xong, liền chạy đi, chỉ cần là nơi cậu chạy qua, đất đá trên mặt đất đều sôi nổi tiến rơi giữa hồ nước, nhìn mặt hồ không ngừng sủi bọt khí, Phương Hoà thoả mãn tới mức hận không thể lăn tại chỗ một vòng.

Khoé miệng Lê Chấn giật giật, đứng ở đó gắt gao nhìn Phương Hoà chằm chằm, mặc cho mèo nhỏ phe phẩy đuôi thu dọn bề mặt núi.

Kỳ thật, mỗi lần mèo nhỏ tàn trữ vật tư, điều khiến Lê Chấn không hiểu sao muốn gợi lên khoé miệng, tuy rằng khuôn mặt cứng ngắc hoạt động có điểm khó khăn.

Ngọn núi này cũng không nhỏ, không có cách nào tính toán được số lượng ngọc thạch, Phương Hoà càng chạy càng hưng phấn, chân mèo đã không giống lúc đầu gặp cái gì cũng ném vào không gian, mà là chậm rãi, chính xác đem từng cục đá thu vào.

Trên núi có rất nhiều tảng đá nối thành một mảnh, có đôi khi Phương Hoà sẽ thu cả một khối chỉnh thể, hàm lượng ngọc chứa bên trong có khả năng không được nhiều, chỉ là thể tích của tảng đá quá lớn mà thôi, dù vậy hồ nước vẫn có thể hoà tan dù là viên ngọc nhỏ nhất bên trong tảng đá.

Có một vài tảng đá còn được nối với mặt đất, cho nên trong lúc Phương Hoà đang ra sức thu thập, đã làm cho cả toà núi dao động, dần dần sụp đổ, ngọn núi này vốn dĩ không có nhiều cây cối, chỉ có đất đá trơ trọi, cứ vậy mà dần dần bị Phương Hoà san bằng.

Tốc độ của Phương Hoà nhanh, chạy xẹt xuống ngọn núi, Lê Chấn vững vàng đứng, mặt đất lún xuống hoàn toàn không ảnh hưởng tới hắn, nhìn ngọn núi gần như bị cắt ra, ánh mắt Lê Chấn loé lên chút nhu hoà, duỗi tay vẫy vẫy mèo nhỏ đang nằm thở hổn hển trên mặt đất.

Phương Hoà lười nhác mặc cho Lê Chấn ôm cậu, lỗ tai bị hắn dùng ngón tay đánh thành vòng tròn, Phương Hoà động động móng vuốt, đẩy tay hắn ra, ngọn núi này không lớn, nhưng mà từ trên đó chạy xuống, cũng mệt muốn chết.

Phương Hoà nheo mắt dùng ý thức nhìn hồ nước trong không gian đất đá chồng chất, vô cùng thoả mãn, cho tới nay cảm giác áy náy vì phá hoại suối nhỏ rốt cuộc cũng nguôi ngoai.

Tuy rằng không giống tưởng tượng của Phương Hoà là tất cả đất đá đều dung hợp cùng một lúc, nhưng mà nhìn nước xung quanh đất đá chậm rãi từ từ trở nên thanh triệt, thanh triệt tới mức so với dòng suối không sai biệt lắm, Phương Hoà vẫn rất hưng phấn.

Bàn chân của Phương Hoà dẫm lên cánh tay của Lê Chấn, chân trước duỗi duỗi đẩy bả vai của hắn, "Lê Chấn, mau đi thử xem hiệu quả thế nào đi!"

Lê Chấn vô cùng nghe lời, ôm mèo nhỏ tiến vào không gian, trực tiếp rơi vào chính giữa hồ nước, Phương Hoà tự nhiên rớt vào trong nước thiếu chút nữa đã sặc chết, bàn chân quơ quào, dẫm lên mặt Lê Chấn nhảy ra, cả người ướt nhẹp bò lên trên tảng đá.

Phương Hoà dùng sức lắc lắc nước trên người, chân trước lắc lắc, chân sau dùng sức duỗi duỗi, sau đó "ngoan ngoãn" ngồi xổm trên tảng đá nhìn Lê Chấn trong nước từ từ cởi quần áo, hồ nước trong vắt hiện rõ dáng người của hắn.

Phương Hoà vô cùng đứng đắn liếm liếm khoé miệng, mở mắt nhìn một hồi mới nâng vuốt quăng một tảng đá lớn xuống, bọt khí bốc lên, chắn lại dáng người mạnh mẽ khiến Phương Hoà có chút nóng lên kia, sau khi tu luyện công pháp, hình như cậu càng ngày càng dễ nóng.

Hồ nước trong vắt mau chóng tạo thành lốc xoáy xung quanh Lê Chấn, Phương Hoà có thể cảm giác được sức mạnh của Lê Chấn đang không ngừng tăng lên.

Lốc xoáy này xoay một thời gian dài mới chậm rãi dừng lại, Lê Chấn từ trong nước đứng lên, toàn bộ cơ thể hoàn chỉnh phơi phới ngồi trên tảng đá trước mặt Phương Hoà, da thịt nguyên bản tái nhợt xám xịt hiện tại thoạt nhìn đã khoẻ mạnh hơn nhiều.

"Lúa Nhỏ." Âm thanh của Lê Chấn vang lên rõ ràng, không khàn khàn cứng đờ như trước, ôn nhu giống như lần đầu tiên đặt tên cho Phương Hoà vậy.

Phương Hoà ngồi xổm trên tảng đá giật giật móng vuốt, cả người đột nhiên như bốc lên lửa nóng, mắt mèo xanh biếc trừng Lê Chấn một cái, dùng phong hệ dị năng dẫm lên mặt nước bỏ chạy.

Meo ô, cậu có phải có tật xấu hay không, không phải chỉ là kêu tên của cậu thôi hay sao? So với trước kia có gì khác đâu?

Phương Hoà chui vào trong khăn tắm cọ loạn thành một đoàn, cậu là mèo, chẳng lẽ còn muốn có quan hệ gì đó với xẻng hốt phân à?!

Phương Hoà đột nhiên bi thương dừng lại động tác, cậu cũng chỉ là một con mèo...

Nhận thức này làm lửa nóng trong người cậu nhanh chóng lui xuống, cho dù cậu có thể nói chuyện, cho dù cậu có linh hồn của một người, thì chính thân thể này của cậu, vẫn là mèo, chỉ cần đều này thôi, cậu đã cùng Lê Chấn có khoảng cách trên trời dưới đất rồi.

"Lúa Nhỏ?" Giọng nói của Lê Chấn gần trong gang tấc, dùng bàn tay to đè lại khăn tắm, chậm rãi xoa xoa lông cho cậu, tuy rằng hắn có thể dùng dị năng, tựa như lúc trước lau khô cơ thể của hắn vậy, nhưng có điều hắn lại muốn như vậy chậm rãi dùng tay lau cho cậu.

Phương Hoà từ trong khăn tắm ló đầu ra, trừng mắt mèo nhìn Lê Chấn, tràn đầy chờ đợi, Lê Chấn đã khôi phục chút ít, có thể nói được cái gì khác hay không?

"Cảm ơn".

Được lắm, quả nhiên có thể nói, nhưng mà cảm ơn cái con khỉ, cậu muốn nghe không phải là cái này, có điều, Phương Hoà chui vào trong khăn tắm, cậu cũng không biết bản thân muốn nghe cái gì.

Xẻng hốt phân có thể nói, có điều tại sao cậu vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng đến hoảng sợ.

Lê Chấn xách khăn tắm chỉ lộ ra cái đuôi, nhanh nhẹn lao khô, cách khăn tắm bế mèo nhỏ lên.

____

(Pi: ổng đã nói được rồi. Rốt cuộc không còn như vẹt lâu lâu nói một chữ nữa rồi yeeeee)

Truyện Chữ Hay