Ày ai. Hôm nay ai đọc nhớ vote một vote ủng hộ tôi nha (>°). Mọi người thấy edit thế nào??? Dở tệ đúng hong? Ha ha ha lần đầu mà lần đầu mà.
___
Nhìn thấy cái người mặt Diêm Vương kia đi ra ngoài, Phương Hoà vô thức lắc lắc cái đuôi, từ đằng sau sô pha chạy ra, đi vòng quanh tìm đường trốn ra ngoài.
Mặc kệ cái tên Lê Chấn kia rốt cuộc có thân phận gì, để phòng ngừa vạn nhất thì mình vẫn là nên tìm cách trốn thoát đã. Cùng lắm thì lại tìm một người yêu mèo để bán manh, nếu không được thì tự thân tìm một chỗ ẩn nấp, làm một con mèo lưu lạc tự do cũng không tồi.
Phương Hoà đi quanh nhà một vòng, phát hiện cửa sổ ở phòng ngủ không bị đóng, cậu phi một cái chạy tới, một chút cũng không ngại chuyện xâm nhập phòng ngủ của người khác, cửa phòng dù sao cũng mở sẵn, Phương Hoà mang biểu tình mạnh mẽ không e sợ nhảy lên bục cửa sổ.
Có điều, khi nhìn thấy khung cảnh ngoài cửa sổ, mèo nhỏ Phương Hoà dùng móng vuốt che mặt nằm trên bục cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nơi người mặt Diêm Vương kia ở thế mà mẹ nó là nhà cao tầng, nhìn xuống có thể phỏng đoán nó cao khoảng hai mươi tầng, cho dù bây giờ cậu đã biến thành một con mèo, cho dù bây giờ cậu có nhanh nhẹn như thế nào, thì cũng không dám từ cửa sổ này nhảy ra a!!!!
Ở trên bục cửa sổ câm nín một lúc, Phương Hoà quay người lại nhảy xuống, ũ rũ cụp đuôi đi ra khỏi phòng ngủ, thời điểm đi ngang qua phòng tắm, Phương Hoà nội tâm đấu tranh một chút, vẫn là đi vào, cậu tới bây giờ còn chưa biết bộ dáng hiện tại của mình là như thế nào.
Nhanh nhẹn mượn sự trợ giúp từ tay nắm cửa tủ dưới bồn rửa mặt nhảy lên bồn rửa mặt, nhìn trước mắt màu trắng đen rõ ràng, một đoàn lông xù ngốc manh, Phương Hoà dùng móng vuốt ấn trên gương, cái đuôi phía sau lắc lư qua lại. Phương Hoà bị con vật đáng yêu trong gương làm dại ra hồi lâu mới ngượng ngùng thả móng vuốt xuống, đường đường là một thằng con trai tuổi bị biến thành mèo con đáng yêu như vậy, Phương Hoà tâm lý rối rắm không thôi.
Lần thứ hai bước vào thư phòng của Lê Chấn, ánh mặt cậu rơi xuống kệ sách lớn, uể oải ỉu xìu chậm rãi bò đi lên, đáng tiếc Phương Hoà liếc mắt nhìn một vòng lớn, có rất nhiều tài liệu nước ngoài mà cậu không biết, còn có một số quyển sách có vẻ rất chuyên nghiệp, đây chẳng lẽ là một tội phạm thế kỷ mới?
(Pi: toy chém đó =))) )
Một lòng muốn tìm ra bằng chứng tên mặt Diêm Vương Lê Chấn kia không phải là kẻ cuồng giết người biến thái Phương Hoà mặt đầy hắc tuyến, móng vuốt nhỏ của mèo con hung hăng ở trên kệ sách cào cào, tức giận từ trên kệ sách nhảy xuống.
Phương Hoà đi đến ghế tròn, nhảy lên, lại từ ghế tròn nhảy lên bàn làm việc của Lê Chấn, trên bàn cũng rất sạch sẽ. Ngoại trừ vài quyển sách thì vật phẩm khác cũng không nhiều, chỉ được đặt một khung ảnh. Trong ảnh trừ tên mặt Diêm Vương kia, còn có một người phụ nữ đặc biệt xinh đẹp.
Ngạc nhiên chính là, bộ dạng người phụ nữ này cùng tên mặt Diêm Vương có điểm giống nhau, nhưng là cô ấy có một mái tóc dài thanh nhã, và nụ cười ôn nhu đáng yêu, một chút cũng không lạnh lùng, mà người bị cô ôm lấy cánh tay Lê Chấn lại hoàn toàn ngược lai, khí tức lạnh lẽo cơ hồ muốn xuyên qua bức ảnh. Phương Hoà có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Lê Chấn, cái người chụp tấm ảnh này thế mà cư nhiên không bị run tay, thật sự không thể tưởng tượng, Phương Hoà trừng đôi mắt mèo xanh bích nhìn sự tương phản trong bức ảnh này hồi lâu.
Nhìn nhìn tấm ảnh một hồi, cậu có chút mơ màng, tinh thần của mèo nhỏ còn có giới hạn, chiến đấu với cửa sổ nhiều lần cùng đi lại trong phòng lâu như vậy, Phương Hoà cứ như vậy mơ mơ màng màng lại ngủ một giấc.
Khi Lê Chấn về đến nhà đã là nửa đêm, tiếng mở cửa làm Phương Hoà đang ngủ bừng tỉnh giật giật lỗ tai, đầu nhỏ nâng lên, Phương Hoà ở trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, từ trên bàn làm việc nhảy xuống mặt đất, lăn một vòng mới ổn định được cơ thể, chạy tới phòng khách, nấp ở sau sô pha lén nhìn người vừa mới đi vào.
Lê Chấn vừa bật đèn lên liền thấy mèo con đang trốn đằng sau sô pha, hắn nhướng nhướng mày, hắn ở một mình, cho dù biết rằng mèo con sẽ không muốn tới gần hắn, nhưng loại cảm giác nửa đêm bận rộn trở về có người (mèo) đợi, vẫn làm Lê Chấn vui vẻ.
Liếc nhìn mèo nhỏ ở đằng xa một cái, tuy rằng ở hiện trường đã được trang bị kỹ lưỡng, trước khi trở về cũng đã xử lý tiêu độc, có điều Lê Chấn biết trên người mình vẫn còn mang theo sát khí khiến các động vật có linh tính sợ hãi, Lê Chấn cũng không muốn đi lên doạ sợ mèo nhỏ, đành để đồ vật của mình qua một bên rồi bước vào phòng tắm.
Phương Hoà nhìn chằm chằm cánh cửa, tính toán khả năng thời điểm người này ra cửa lén liền chuồn đi.
Tiếng nước róc rách truyền ra từ phòng tắm, Phương Hoà dùng móng vuốt cào sô pha một hồi, hạ quyến tâm, sau này cậu nhất định phải sống chết nhìn chằm chằm cánh cửa này. Chỉ cần người này mở cửa cậu liền phải nắm chắc thời cơ xông ra ngoài. Phương Hoà trèo lên Sô pha, cuộn ở một góc cảnh giác.
Sau khi Lê Chấn tắm rửa xong, hắn bọc khăn tắm đi ra. Mèo nhỏ Phương Hoà liếc qua dáng người mạnh mẽ lộ ra của người kia, móng vuốt mèo vươn ra cào cào lên sô pha, dáng người kia quả thật khác biệt so với bộ dạng ngốc manh đáng yêu của cậu bây giờ, Phương Hoà phẫn nộ quay đầu sang chỗ khác, chỉ cần là đàn ông điều sẽ hâm mộ dáng người của người này đi?
Lê Chấn cùng với mèo con bảo trì khoảng cách ngồi trên sô pha, duỗi tay lấy điều khiển từ xa và bật tivi lên, vừa trở về từ hiện trường, hắn hiện tại cũng không có buồn ngủ. Tháo mắt kính ra, Lê Chấn xoa xoa lông mày, thả lỏng não bộ dựa lưng vào sô pha thất thần nghe tin tức trong tivi.
Mà mèo con Phương Hoà thì đang lo lắng nhìn vào tivi, đã mười ba năm không có nhìn thấy cái thứ gọi là tivi này, Phương Hoà cũng không phải hoài niệm thứ này, mà là cậu đã thấy được thời gian từ trong tivi. Nhìn thời gian ở góc bên trái của tin tức, Phương Hoà toàn bộ mèo đều khẩn trương lên, tai mèo cẩn thận nghe âm thanh trong tin tức, chờ xác định được thời gian địa điểm, Phương Hoà cuộn tròn thân mình.
Phương Hoà cho dù quên đi bản thân mình, cũng sẽ không quên ngày mà tận thế bùng nổ, đó là thảm hoạ của toàn nhân loại. Một loại virus kỳ dị ngay tích tắc khiến con người tử vong biến thành zombie ăn thịt người.
Nhưng cái trận bùng nổ kia chỉ cách ngày mà Phương Hoà trọng sinh ba ngày! Mà hiện tại trời đã sắp sáng, tức là cậu chỉ còn có không đến hai ngày để chuẩn bị. Trong đầu Phương Hoà kịch liệt tiến hành các loại dự tính, chỉ cần có chuẩn bị, cậu ở thời điểm đầu của mạt thế sẽ không quá khó khăn. Nhưng ít nhất, trước tiên cậu cần phải thoát khỏi người không thể xác định Lê Chấn này.
Nửa tiếng sau, Lê Chấn tắt tivi, nhìn mèo nhỏ đang rúc ở một góc trên sô pha mà im lặng một hồi. Rốt cuộc cũng không có đưa tay sờ lên, hắn nghĩ mình nếu còn sờ vài lần, liền thật sự không nỡ bỏ chú mèo con này.
Sáng hôm sau, Phương Hoà thức dậy trong mùi cá khô thơm ngon, tinh thần đầy đủ vươn vai, lại há miệng ngáp một cái thiệt to, móng vuốt nhỏ xoa xoa mặt, ánh mắt phóng đến cá khô nhỏ trên bàn trà, Phương Hoà chậm rãi nhảy qua, ngụm có ngụm không mà ăn.
Chờ Phương Hoà tâm sự nặng nề ăn xong, thời điểm ngẩng đầu, đôi mắt xanh bích ngạc nhiên trừng to nhìn bộ dạng mặc đồng phục cảnh sát pháp y tiêu chuẩn của Lê Chấn, QUÁ ĐẸP TRAI! Tâm của Phương Hoà lại như bị lửa đốt mà nóng lên.
Phương Hoà rốt cuộc ngộ ra, trách không được người này muốn nghiên cứu các loại hình ảnh máu me, trách không được người này muốn ra hiện trường gì đó. Phương Hoà cả mèo đều hưng phấn, cái đuôi hất lên trời, miễn là không phải kẻ cuồng giết người, Phương Hoà đối với tên mặt Diêm Vương này đều không có ý kiến. Điều hiện tại Phương Hoà cần suy xét chính là, làm thế nào để tên mặt Diêm Vương này biết là mạt thế đã sắp bùng nổ, làm thế nào để chuẩn bị vật tư chống chọi với tang thi.
Nhưng mà không để Phương Hoà suy nghĩ lâu, Lê Chấn đã duỗi tay xách gáy của cậu, Phương Hoà giống như bị điểm huyệt, cả mèo đều không thể động đậy, sau đó cậu được Lê Chấn bỏ vào một hộp giấy nhỏ rồi ôm ra cửa.
Thời điểm bị đặt lên xe, Phương Hoà nhô đầu ra khỏi hộp giấy, có chút không rõ nguyên do nhìn Lê Chấn đáng lái xe.
Lê Chấn đã quyết định đem mèo con gửi đi, nên lúc này ngay cả liếc mặt cũng không muốn nhìn vật nhỏ kia, bởi vì hắn sợ nhìn xong sẽ không thể giữ vững quyết tâm được nữa, một vật nhỏ đáng yêu như vậy, Lê Chấn vẫn có chút tiếc nuối.
Đợi Lê Chấn đến nơi và đỗ xe xong, hắn nhìn về vị trí ghế phụ. Mèo nhỏ ngẩng đầu, mắt mèo gắt gao nhìn chằm chằm hắn một cách nghi hoặc. Cổ họng Lê Chấn rung lên, duỗi tay sờ về phía đầu của mèo nhỏ, ngoài ý muốn là mèo nhỏ dùng sức đỉnh đỉnh vào bàn tay hắn, còn hơi hơi cọ cọ.
Dùng thân mèo bán manh Phương Hoà có điểm đỏ mặt, may mắn là mặt mèo cho nên nhìn không ra, cậu cọ cọ Lê Chấn một lúc, đôi mắt xanh như ngọc bích loé sáng nhìn hắn, cái loại chuyện bán manh này, vẫn là lần đầu tiên Phương Hoà làm.
Lê Chấn nở nụ cười, như thế là đủ rồi. Anh đã cứu chú mèo này trong lúc vô vọng, Lê Chấn ấn chú mèo con vào trong hộp và nâng lên, rồi xuống khỏi xe, cửa hàng thú cưng này cách chỗ hắn làm không xa.
_______
Xong chơi rồiiiiiii zui quá êy