Bọn họ hôn thật lâu.
Từ trước đến nay tác phong của Du Dần đều tiến bộ thần tốc, đặc biệt là kinh nghiệm hôn.
Ngay từ đầu, anh liền hung ác mút mạnh môi và đầu lưỡi của cô, làm cô xấu hổ đến nỗi không nói nên lời, ý loạn tình mê.
Tay cô nhỏ bé chống đẩy lồng ngực anh, anh liền càng dùng sức hôn cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa, môi Đồ Sam sưng đau, nhưng thân thể lại tê dại, hai chân hoàn toàn mềm nhũn, chỉ có thể xiết chặt quần áo của anh, vụng về dùng đầu lưỡi đáp lại anh.
Mặt cô ửng hồng, trong mắt nổi lên một tầng mất hồn mơ hồ.
Tim cô đập loạn, bị hoocmon mạnh mẽ của anh bao lấy, như chìm vào đáy hồ, nơi này huyền ảo, dính, ẩm ướt, nguy cơ tứ phía, lại không thấy mặt trời.
Cũng không biết qua bao lâu, Du Dần rốt cục buông cô ra.
Đồ Sam hoàn toàn đứng không vững, ngón tay nắm chặt quần áo anh, há mồm thở dốc, vành tai đỏ ửng như mã não.
Hơi thở của Du dần cũng nặng nề hơn, anh rũ mắt nhìn hai mắt mờ mịt của cô, ôm cô vào lòng mình.
Tay anh khoác lên lưng cô, trầm giọng hỏi: "Sao hôm nay lại mặc như vậy, muốn gả cho anh hử?"
Gương mặt Đồ Sam vừa mới hạ chút nhiệt lại bắt đầu đỏ ửng lên, cô vội vàng phản bác: "Không... Không phải...... Không có mà......"
Du Dần dường như không nghe được, ghé sát vào tai cô nói: "Rất đẹp."
Hơi thở anh nóng hừng hực, Đồ Sam thẹn thùng muốn chết, thầm nghĩ rụt cổ lảng tránh.
Không ngờ anh theo sát không bỏ, chóp mũi cọ vành tai cô, thở dốc nói: "Nếu ở nhà của anh, liền lập tức làm em."
Đầu óc Đồ Sam nổ ầm một tiếng, sau khi giật mình, toàn thân như bốc hỏa.
Cô hoàn toàn hiểu ý tứ của anh, vừa thẹn vừa giận, tay nắm thành quyền đấm anh, lên án: "Anh quấy rối tình dục......"
Cái này giống như gãi ngứa, chỉ làm cho Du Dần bật cười, cánh tay anh siết chặt, cô hoàn toàn bị anh kiểm soát, ôm cô vào ngực của mình: "Sao lại nói quấy rối tình dục, anh là bạn trai của em."
"Anh mới không phải, anh là bại hoại." Cô nóng nảy, bởi vì tiếp xúc với anh quá gần, cơ thể người đàn ông cứng rắn như thép, vừa cứng vừa nóng ôm lấy cô. Mà hai chân thon dài cũng kề sát cô.
Đồ Sam khẩn trương đến hít thở không thông, chỉ có thể lặp lại mấy lời thiếu dinh dưỡng: "Anh chính là người xấu, người xấu."
"Tối hôm qua không phải khen anh tốt sao?" Du Dần cười một tiếng.
Đồ Sam không lên tiếng.
Du Dần hạ mắt nhìn cô một hồi, bỗng nhiên gọi cô: "Đồ Sam."
Cô ngửa mặt.
Anh lại cắn môi cô lần nữa.
......
Cứ như vậy, đứt quãng hôn một hồi, lại trò chuyện, lại hôn một hồi, Đồ Sam cảm giác bọn họ như đã dây dưa hơn một giờ......Cô bắt đầu lo lắng Quỷ ca ca sẽ đột nhiên nhận được điện thoại của ông chủ sau đó ông chủ sẽ tức giận vừa mắng vừa trừ tiền lương, sau khi không biết đã hôn bao lâu, cô run rẩy gần như vô thức hỏi: "Anh còn muốn làm việc hay không?"
"Không muốn làm việc." Anh vẫn ôm cô, lười biếng cùng bất đắc dĩ, như đứa trẻ lớn đầu than thở: "Muốn trở về......"
"......"
Đồ Sam còn quan tâm một vấn đề: "Có camera không?"
Du Dần nói: "Không, là góc chết."
Đồ Sam cảnh giác, nghểnh cổ: "Làm sao anh biết, không phải anh đã cùng rất nhiều người làm chuyện xấu ở trong này chứ?"
Du Dần cười nhẹ một tiếng: "Ừ, có những lúc quá mệt mỏi, anh sẽ đến nơi này lén ngủ một giấc."
"......" Tim Đồ Sam ẩn ẩn đau: "Vậy anh có mệt không?"
Du Dần hỏi lại: "Em mệt không?"
Đồ Sam lắc đầu: "Em không."
Anh đứng thẳng dậy, tìm được môi cô, mổ một cái, nghi hoặc: "Chẳng lẽ anh hôn còn chưa đủ?"
Đồ Sam trừng mắt nhìn, không cãi lại được, cũng không thể nói nên lời.
——
Ra khỏi nhà ma, mặc dù Đồ Sam che miệng, sắc mặt cũng làm bộ bình tĩnh, nhưng ánh mắt phức tạp của Thích Phi Phi cùng Điền Nhạc dính ở trên mặt cô đã sớm hiểu rõ mọi chuyện.
Đồ Sam ngồi xuống, cúi đầu tránh tầm mắt bọn họ.
Thích Phi Phi cùng Điền Nhạc liếc nhau, cũng không dễ dàng buông tha cô, nâng cằm liền hỏi: "Này, cô cùng Du Dần khi nào thì bắt đầu quen nhau?"
Đồ Sam nhìn lên: "...... Ngày hôm qua."
Thích Phi Phi kinh ngạc nói: "Hôm qua mới xác định hôm nay liền ngồi ở bên trong hơn một giờ, hai người cũng không ngại bẩn."
Điền Nhạc ha ha nở nụ cười.
Đồ Sam: "???"
"Chúng tôi không có!" Cô lờ mờ hiểu ý trong lời nói của họ, lập tức giải thích, lại xấu hổ nói: "Không phải như vậy......"
"Ồ?" Thích Phi Phi cười cười: "Cũng phải, nếu không quần áo này của cô cũng không hoàn hảo như vậy."
Cô ấy cười giỡn thô tục, Đồ Sam mặc dù giận, nhưng lo lắng cô ấy dù sao vẫn là bà chủ của Quỷ ca ca, chỉ đành cố nén giận, chịu đựng không nổi giận.
——
Đồ Sam đi dạo trong trung tâm thương mại, ăn đơn giản một chút, gần 6 giờ, cô trở lại nhà ma, bởi vì Du Dần nhắn tin cho cô nói sắp tan làm.
Đồ Sam nắm váy, nhìn xung quanh cửa nhà ma.
Không bao lâu sau, Du Dần từ bên trong đi ra, anh mới vừa tắm rửa, tóc vẫn còn ướt sũng, vừa đen vừa sáng.
Tim Đồ Sam đập nhanh, chạy về phía anh.
Còn chưa đến, Du Dần đã kéo tay cô, nói lời tạm biệt với đồng nghiệp.
Hoàn cảnh vừa rồi âm u, cô cũng không thấy rõ bộ dạng anh, giờ phút này ánh sáng sáng ngời, Đồ Sam rốt cục có thể nhìn xem bạn trai của cô.
Nhất là...... Bờ môi của anh.
Bờ môi của anh không phải là loại môi mỏng bạc tình, là một bờ môi đẹp, có thể kiểm soát mọi nụ cười cười, khi thì lười biếng, thong dong, khi lại tùy tâm sở dục (*tùy ý); cười rộ lên có khi trong sáng, chân thành tha thiết, tự do như gió.
Khi hôn môi, lại...... mềm mại muốn chết......
Đồ Sam ở trong lòng che mặt.
Này.
Sao cô lại chú ý đến điều này.
Mới nghĩ thôi mà chân đã mềm, Đồ Sam liều mạng lắc lắc đầu, cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ không trong sáng này.
Du Dần chú ý đến động tác của cô, hỏi: "Em đang nghĩ gì?"
"Không nghĩ cái gì hết." Cô mới không thừa nhận.
Du Dần lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm nhà ăn gần đây: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"
Đồ Sam khịt mũi: "Gì cũng được."
Du Dần khoanh tay nhìn cô: "Em đến đây khi nào?"
Đồ Sam sửng sốt: "Mười một giờ......" Đáy lòng cô không khỏi khẩn trương: "Anh...... Có chuyện gì không?"
Du Dần nhìn thấu tâm tư cô, cong cong khóe môi: "Đêm nay anh muốn đi SHIRLY ca hát, em muốn đi không?"
Cái quán bar kia?
Đồ Sam gật đầu: "Có thể ạ."
Trước lạ sau quen, không có gì phải sợ.
"Chúng ta đi ăn cơm trước." Du Dần lại lướt lướt màn hình di động: "Ăn món Quảng Đông hay là......"
Còn chưa hỏi xong, di động của anh tối sầm lại, rung lên.
Đồ Sam nghe tiếng liếc mắt nhìn màn hình, cô nhìn thấy một cái tên, Lộ Á.
——
Hình như Lộ Á có việc gấp cần Du Dần hỗ trợ, tóm lại anh nghe điện thoại xong, vẻ mặt vừa mới thả lỏng liền trở nên căng thẳng lo lắng.
Thấy Du Dần cau mày, Đồ Sam nắm tay anh, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"
Du Dần cầm tay cô: "Đồ Sam, ban nhạc xảy ra chút chuyện, có lẽ hôm nay không thể ăn cơm cùng em."
Đồ Sam mở miệng, muốn hỏi rõ ràng.
Nhưng anh đã vội vã căn dặn: "Để anh gọi taxi đưa em quay về trường học, đừng nóng giận, ngày mai anh đến trường học cùng em ăn cơm, được không?"
Đồ Sam năn nỉ: "Em muốn ở lại với anh......"
Du Dần khẽ nhăn mày: "Em trở về đi, nghe lời."
"Để em đi cùng với anh......" Cô gắt gao ôm lấy cánh tay anh, giống động vật nhỏ cô đơn ủy khuất: "Em là bạn gái của anh, ở bên cạnh cùng anh đối mặt, giải quyết vấn đề không phải bình thường sao?"
Du Dần biết mình hoàn toàn thoát không ra, mỉm cười: "Đồn công an em cũng đi?"
Đồ Sam dùng sức gật đầu: "Em chưa từng đến đó."
——
Lái xe đi vào khu đồn công an, Lộ Á đã chờ ở cửa, thấy Du Dần xuống xe, ánh mắt của cô sáng ngời liền chạy lại đây, nhưng rất nhanh sắc mặt cô liền ảm đạm, bởi vì người đàn ông kia cũng không trực tiếp đi về phía cô, mà là đi tới bên kia xe, mở cửa cho một cô gái.
Cô gái xuống xe với làn váy thánh thiện, thần sắc ngây thơ, giống như Thiên Sứ đến thăm nhân gian.
Du Dần đi bênh cạnh cô, giống như hắc kỵ sĩ của cô.
Ngày đó Du Dần bỏ lại cô đuổi theo cô bé này, cô nên đoán được kết quả hôm nay.
Lộ Á thở dài trong lòng, khôi phục bình thường, đi qua chào hỏi bọn họ.
Bởi vì từng có chuyện không thoải mái, cho nên giờ phút này Đồ Sam vẫn có chút thận trọng, cô chỉ có thể gật gật đầu, cũng chào hỏi lại.
Ba người đơn giản hàn huyên, liền đi vào đồn công an.
Trên đường Lộ Á liền nói rõ mọi chuyện, thì ra là trong ban nhạc của bọn họ có một thành viên gây chuyện đánh nhau, bị đưa đến nơi này.
Cảnh sát nhân dân nói giao tiền đặtt cọc mới có thể thả người, Lộ Á không mang theo đủ tiền, chỉ có thể gọi nhờ Du Dần giúp đỡ.
Du Dần không nói câu gì, ở bàn lễ tân nộp đủ tiền, cảnh sát liền thả người ra.
Lúc này, Đồ Sam mới phát hiện người phạm tội chính là người đàn ông gầy yếu ngồi xổm đêm đó, anh ta bị đánh bầm tím, có thể nhìn thấy vết máu đen khắp nơi trên quần áo. Khi anh ta đi về phía bọn họ, cô không khỏi núp phía sau Du Dần.
Người đàn ông thấy cô, nhếch miệng cười: "Tiểu loli, chúng ta lại gặp nhau?"
Du Dần nhíu mày cảnh cáo, "Đừng nói chuyện với cô ấy."
"Ồ" Hắn trừng mắt nhìn: "Nói chuyện thì làm sao, nói chuyện thì cô ấy liền không giữ được trinh tiết?"
Du Dần một tay nắm cổ áo hắn, sắc mặt âm trầm: "Anh tin không, tôi có thể cho anh quay vào."
"Buông ra!" Người đàn ông cũng giận, tránh tay anh ra, chỉnh lại cổ áo, rồi cười nói: "Đưa tôi đi vào? Được, tôi đã sớm hiểu rõ cậu......"
"Đừng nói nữa!" Lộ Á quát bảo anh ta ngừng lại.
Cơn tức của người đàn ông như tuôn trào, sao có thể dễ dàng ngừng: "Người từng giết người không giống với người mới ngồi trong tù, đều quen thuộc lối đi nhà tù hơn so với chúng ta!"