Nàng biết rõ tuy Nam Cung Sanh không nói ra miệng nhưng mà lúc hắn biết thời điểm Tiêu Cảnh Dương gặp chuyện thì phản ứng đầu tiên là bảo vệ Tiêu TRạm rồi, như vậy có thể hắn cũng thấy được chuyện đó,
Nam Cung Sanh hít một hơi thật sâu ngửi mùi hương của Tiêu Tử y, rồi buông ra. Hắn chuyển sang nhìn về phía chiếc lều đang cấp cứu Nam Cung Tiêu kia, thờ dài bảo, ‘Nói gì thì nói kiểu gì cũng phải trách kẻ đầu sỏ gây ra, hiện giờ trong đầu ta đều chiếm đầy là làm cách nào cứu được Tiêu Nhi đây”
Tiêu Tử Y cũng ở đó nhưng cũng đàng phải giơ tay chịu trói mà.
Đột nhiên Nam Cung Sanh hạ giọng nhỏ hơn, như đề phòng kẻ ngác nghe thấy vậy, thì thầm bên tai nàng, “Tử Y à, Độc Cô Hoàng Hậu có viết, có đề cập tới cách truyền máu thế nào đối với người mất nhiều máu quá không, nàng có thể biết chứ?”
Tiêu Tử Y ngẩn người, hai mắt nhìn lại Nam Cung Sanh, vô thức lắc đầu. Nam Cung Sanh thất vọng thở dài, cũng không nói được lời nào.
Tiêu Tử Y lắc đầu cũng không phải ý bảo là nàng không biết, tuy nhiên điều kiện ở đây kém như thế, có kiểu truyền máu thế này thì nàng cũng có biết chút ít trong các cuốn tiểu thuyết xuyên không. Ý nàng lắc đầu là căn bản không xác định được Nam Cung Sanh và Nam Cung Tiêu có phải là hai anh em ruột không….
Nếu nàng đoán không nhầm thì Nam Cung Sanh là con của Lí Long Cơ, người đó chẳng có quan hệ huyết thống gì với Nam Cung Tiêu cả mà!
Cũng may Nam Cung Sanh cũng không hỏi tiếp, nếu không Tiêu Tử Y không biết nên chọn lựa thế nào nữa. Bởi Nam Cung Tiêu thật sự mất quá nhiều máu, nhưng kỹ thuật lạc hậu ở cổ đại như vậy. truyền máu cũng không phải là chuyện tốt gì.
May là không lâu lắm Cố Thần Y đã xốc màn che lên đi ra mỉm cười nói tình hình Nam Cung Tiêu đã ổn định trở lại. Nếu không có chuyện gì bất ngờ phát sinh thì chắc có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng. NHưng mà nhỏ vậy mà đã bị thương nặng như thế, sau này thân thể chắc cũng không được ổn cho lắm.
Tảng đá nặng trong lòng Tiêu Tử Y như rơi xuống đất, biết rõ là sau này không cần lo cho Nam Cung Tiêu nữa, vừa rồi cứ như bị sóng to gió lớn đè nặng vậy, nàng gần như chẳng có cách nào để giãi bày với Lão phu nhân Nam Cung. Người ta giao đứa con khoẻ mạnh cho nàng, thế mà nàng cũng bảo vệ không tốt.
Lúc này Nam Cung Sanh lén nắm chặt tay nàng, hai mắt bắn ra thần sắc kiên định, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh vô cùng, “Đừng nghĩ nhiều nữa. Đây không phải là trách nhiệm của nàng. Ta sẽ giải thích với Nhị nương” Hắn biết rõ sau khi Nam Cung Tiêu không sao, thì có cùng phản ứng với Tiêu Tử Y. Hắn biết rõ nàng trước khi ép buộc chính mình mà không nghĩ đến hậu quả, sợ hãi chính mình chịu không nổi. Mà giờ đây lúc biết rõ kết quả thở phào nhẹ nhõm ra, thì nhất định lại tự trách mình vô cùng.
Nhưng mà hắn thì khác, chỉ cần Tiêu Nhi không sao, hắn đã yên tâm rồi. Người nhà và nàng là tử huyệt của hắn.
Mũi Tiêu Tử Y đau xót, trong lòng tràn đầy đắng cay.
Thời điểm lúc này Trầm ngọc Hàn đã đi tới, thấy hai người tay trong tay dù có chướng mắt nhưng vẫn quyết định thời khắc này không thèm đi tính toán những chuyện này làm gì. “Công chúa à, Đàm Nguyệt Li dẫn người đến, hơn nữa sắc mặt trông rất khó coi, nói những lời rất kỳ quái, nói cái gì cũng không ngăn được hắn”
“Ồ? Hắn không có chuyện gì đâu, cứ để hắn tới ha” Tiêu Tử Y hiện giờ biết rõ Trầm Ngọc Hàn lúc này nhìn gà hoá cuốc. Nếu không phải là Tiêu Cảnh Dương để lại nhóm người hắn có dấu triện và Cố Thần Y tồn tại, hắn cũng không đơn giản vậy mà cho nhóm người này tiếp cận đâu. Cũng đừng có nói tới Đàm Nguỵet Li đúng lúc mấu chốt lại đem người đến chỗ này.
Đang lúc nói chuyện, Đàm Nguỵet Li đã chậm rãi tách cấm vệ quan ra, một miìn xông vào. Dĩ vãng vốn lúc nào cũng mang bộ mặt tươi cười như TRầm Ngọc Hàn nói, giờ trông rất khó coi.
“Công chúa! Hoàng tôn điện hạ bị thương thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạnh không?’ đứng cách khá xa, Đàm Nguyệt Li nhịn không được đã cất tiếng hỏi thăm.
“Hả? Trạm Nhi bị thương á?’ Tiêu Tử Y bị hắn hỏi có chút hồ đồ, cũng không phải là Tiêu Trạm bị thương mà! Hơn nữa, để đạt được thận trọng, hình như nàng cũng chưa phái người nào đi bẩm báo ai mà!
Đàm Nguyệt Li vẫn cố nhẫn nhịn tức khí,. thấy bộ dạng Tiêu Tử Y như thế thì lại càng tức giận hơn, nhịn không được suýt bộc phát cái tính đã vốn được tu dưỡng nhiều năm, đột nhiên nghe thấy tiếng Tiêu Trạm khó hiểu truyền từ bên cạnh tới, “Nguyệt Li ca ca, sao huynh lại ở chỗ này chứ?”
“Hả? Hoàng tôn điện hạ! Người không sao chứ?” Đàm Nguyệt Li vội vã chạy tới quỳ xuống trước Tiêu TRạm, ôm lấy bé kiểm tra trước sau. Tiêu TRạm đã thay quần áo, vết máu trên mặt cũng được lau sạch sẽ, vì thế ngoài sắc mặt có chút kinh hãi tái nhợt thì trên người không có nửa dấu vết bị thương nào.
Nam Cung Sanh vừa rồi cũng vì lo cho Nam Cung Tiêu mà ngừng động não, bất giác nắm được trọng điểm, hạ thấp giọng hỏi, “Đàm công tử, là ai nói cho huynh biết Hoàng Tôn điện hạ bị thương đó?”
Trước đây Đàm Nguyệt Li và Nam Cung Sanh cùng hợp tác xây dựng công viên trò chơi Hoàng gia, biết rõ người này tuy lai lịch không rõ, nhưng tâm tư lại kín đáo, hiện giờ thấy Tiêu Tử Y có vẻ như không kiêng kị né trách hắn, nên mới yên lòng nói thẳng, “Là thị vệ từ nơi này trở lại vườn Thượng Uyển nói”
“Thị vệ ư? Sau khi chúng ta về đã nghiêm lệnh không cho phép bất cứ ai tự ý rời khỏi đây mà” Trầm ngọc Hàn cau mày nói. Bởi Hoàng Thái tử và Hoàng tôn điện hạ đồng thời bị tập kích nên trước khi chưa làm rõ tình hình, hắn không muốn tin tức Hoàng tôn điện hạ bị thương rơi vào tay bọn người bất lương đó. Ai ngờ truyền tới lại là tin tức Hoàng tôn điện hạ bị thương, đây là chuyện gì vậy ha?
Đàm Nguyệt Li cũng hiểu được chuyện có vẻ kỳ quặc, đưa Tiêu TRạm cho Như Lan mang vào trong lều, chính mình thì đứng dậy tập trung suy nghĩ nhớ lại bảo, “Nhưng cái tên thị vệ tới báo tin lại không giống nói dối vậy mà”
Trầm ngọc Hàn thấy cung tiễn ném trước lều, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trầm giọng nói, “Ta đã biết rồi. Công chúa người còn nhớ không, hôm nay trước khi lên đường, Hoàng tôn điện hạ có cùng đổi cung với tiểu công tử Nam Cung đó? Tiểu công tử Nam Cung cầm mới là tiểu số cung Ngọc luân”