Nam Cung Tiêu dùng giầy đá đá trên mặt đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu hiện đầy rầu rĩ không vui.
“Nam Cung à, nè, cho bánh điểm tâm ăn nè” Trong tay Độc Cô Huyền cầm mấy miếng bánh, coi như huynh đệ thân thiết mà chia cho Nam Cung Tiêu một cái.
“Ta không cần, ngọt ngấy quá mất, lát nữa sẽ khát nước đó” Nam Cung Tiêu cau mày, cậu cũng vốn không thích đồ ngọt cho lắm nên vô cùng không hiểu sao Độc Cô Huyền lại thích ăn đồ ngọt đến vậy.
“Chậc chậ, lại cáu rồi hả/” Độc Cô Huyền cười tủm tỉm sát lại Nam Cung Tiêu, thần thần bí bí cười trêu bảo, “Không phải là vì thua ta mà không phục đó chứ hả?”
Nam Cung Tiêu ngán chịu không nổi những lời Độc Cô Huyền nói, đẩy cậu ra chút, khó chịu bảo, “Thua ngươi là ta đã dự đoán được rồi, chạy nhanh là năng khiếu của ngươi mà. Nhưng ta không ngờ lại thua Diệp Tầm ấy chứ”
“A A! Diệp Tầm hả? Dù sao người ta cũng lớn lên ở sa mạc lớn đó. Ha ha, chẳng qua cũng không sánh bằng ta thôi” Độc Cô Huyền vội tiến lên, lần này bá lên vai Nam Cung Tiêu, ra vẻ bộ dạng làm anh rất tốt.
Lúc này Nam Cung Tiêu cũng không gạt tay cậu xuống, chỉ cau mày nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Abe và Diệp TẦm đang chơi đùa đằng xa. Hôm nay Diệp Tầm mặc bộ quần áo màu xanh, rất hợp với màu mắt phải của cậu.
“Được rồi được rồi, lại nghỉ ngơi nửa khắc đồng hồ đi là chạy mét rồi đó, đến lúc ấy lại thắng nó!” Độc Cô Huyền vỗ vỗ vai Nam Cung Tiêu, ra dáng khí phái của một đại ca.
Nam Cung Tiêu nhíu mày, cũng không nói gì. Chạy mét và mét là hai trận đấu tiêu hao thể lực rất lớn, nhưng lại lần lượt tiến hành. Thể lực này phân phối thế nào cũng là vấn đề, nhưng mà Nam Cung Tiêu nhìn vẻ mặt đơn thuần của Độc Cô Huyền, đã biết rõ thằng nhóc này chạy mét đã dùng hết sức rồi.
Hừ hừ, chẳng biết hươu chết sẽ về tay ai đây này!
Không thể trách tâm nhãn của Nam Cung Tiêu được, tối qua cậu cố tình chạy đến chỗ của Nhị ca, đi thăm dò để chuẩn bị trước. Nam Cung Sanh giúp cậu phân tích, trừ Tiêu Trạm ra, còn lại nam sinh. Hạ Hầu Phụng Chương thì tuổi còn quá nhỏ chỉ là góp cho đủ số thôi. Đàm Tinh Duyệt lại là con mọt sách tuyệt đối vận động không được, còn lại danh sách chỉ có thể sẽ là cậu, Độc Cô Huyền và Diệp TẦm thôi. Hơn nữa tuổi bọn bé tương đương nhau, cái đầu cũng khá giống nhau, loại trận đấu này xem ra rất công bằng đó.
Nam Cung Tiêu gãi gãi đầu, cúi đầu nhìn bóng mình trên mặt đất, nghĩ không ra đêm qua nhị ca nói cho cậu biết cái thành ngữ kia là gì, ngược lại nội dung thì lại nhớ rất rõ. Độc Cô Huyền đã sớm chạy đi quấy rồi một bên Tiêu TRạm rồi, chỉ còn lại cậu một mình đứng dưới ánh nắng mặt trời thôi.
Tiêu Tử Y thấy Nam Cung Tiêu vừa đứng im mất vài phút, thì tò mò đi qua định kéo cậu vào bóng râm, cũng lúc đi tới gần lại nghe được trong miệng Nam Cung Tiêu cứ lẩm bẩm mãi, “Điền…..Điền cái gì đua ngựa ý nhỉ?”
“Điền kị đua ngựa hả?” Tiêu Tử Y thốt ra.
“Đúng! Đúng là cái này rồi! Ha ha! Cảm ơn công chúa, quả nhiên nhị ca ta biết rõ cái gì thì người cũng biết cái đó ha” Nam Cung Sanh cười mập mờ, sau khi đã nhận biết được thành ngữ, rất hài lòng đi tới khu nghỉ ngơi.
Điền Kị đua ngựa à? Tiêu Tử Y đưa mắt nhìn Nam Cung Sanh ngồi trước bảng ghi điểm, im lặng thở dài. Không phải là một đại hội thể dục thể thao mà! Hai huynh đệ này lại còn cả chiến thuật gì nữa không biết, thật sự là phục rồi.
NHưng nàng cũng không nói cho Nam Cung Sanh biết nguyên nhân vì sao nàng lại muốn đi săn, nàng sợ nói ra thì hắn sẽ cười nhạo nàng. Dù gì thì thầy tướng Đàm cũng nói mấy câu nàng vô cùng để ý, lại trước khi không hiểu rõ thì không nói cho bất cứ kẻ nào.
“Công chúa, đã bắt đầu chạy mét rồi ạ” Nhược Trúc đi tới nhẹ giọng nhắc.
“A, được”
Toàn bộ khu đất trống chu vi kkhoảng bước, vì thế chạy mét tương đương là hai vòng. Lúc này Nam Cung Tranh là khách quý. Trong tay nàng ấy cầm đàn tỳ bà, đầu ngón tay bắn ra một âm đơn, bọn trẻ bắt đầu chạy ra khỏi vạch xuất phát. Bên sân đinh tai tiếng reo hò, cùng tiếng trống tiếng kèn.
Hạ Hầu Phụng Chương mặc bộ quần áo màu tím, đang uất ức chạy tụt đằng sau. Đầu gối bé vừa rồi ngã bị rách rồi nha! Thế mà ông nội vẫn cứ bắt bé tham gia trận đấu, thật ghê tởm quá đi!
Còn Độc Cô Huyền thì ngược lại ngay từ đầu chạy lên trước, tiếp theo vị trí thứ hai là Diệp Tầm, mà ngược lại Abe đứng bên cứ quan sát ngây ngốc mãi, cũng chạy vội theo mọi người. Độc Cô Huyền càng không thể chạy nhanh hơn Abe được, cứ vung chân lên chạy một hồi như điên, ngược lại càng cách xa nhóm Diệp Tầm hơn.
“Xem ra Độc Cô lần này lại đoạt được nhất nữa rồi” Nam Cung Tranh ôm đàn tỳ bà đi tới cạnh Độc Cô Diệp quan sát, trên mặt xinh đẹp đỏ ửng.
“Không thể đâu. Ta xem nó lần này thất bại thảm hại đó” Độc Cô Diệp tỉnh táo nói. Lần này từ sau khi hắn đoạt được Võ Trạng Nguyên, triều đình vẫn phân cho ít việc nên vẫn là kẻ nhàn rỗi nhất.
Nam Cung Tranh cũng không dám gật đầu bừa mà nhìn về phía bãi thi đấu, lại bất ngờ phát hiện ra đã bắt đầu vòng thứ hai rồi, Diệp TẦm đằng sau dần dần tiến gần Độc Cô Huyền, cũng không phải tốc độ của Diệp Tầm nhanh mà là Độc Cô Huyền đã chạy chậm lại.
“Hừ, tiểu Huyền nay nó quả nhiên là vẫn còn phải dạy bảo nhiều” Độc Cô Diệp nói lạnh lùng, trong giọng nói xen lẫn sự bất mãn.
“Thế mới là trẻ con chứ!” Nam Cung Tranh ôn nhu khuyên nhủ, nàng ta xem thì thấy Diệp TẦm dần dần vượt qua Độc Cô Diuệp, mà cũng không lâu sau thì lại càng thêm mở to mắt kinh ngạc, bởi vì cuối cùng lúc chỉ còn cách đích mét nữa, Nam Cung Tiêu đang chạy sau Diệp TẦm đột nhiên tăng tốc, rất nhanh chạy vọt qua Diệp TẦm tới đích.
“A…Hoá ra Tiêu Nhi lại vận động lợi hại như vầy ha!” Nam Cung Tranh kinh ngạc há hốc mồm.
Độc Cô Diệp lăn tay qua, khẽ mỉm cười bảo, “Không những là vận động mà đầu óc của nó cũng rất lợi hại. Không hổ là đệ đệ của công tử Sanh”
Nam Cung Tranh vô ý thức nhìn về phía Nam Cung Sanh đang ngồi dưới bảng ghi điểm ở xa xa, thấy bộ mặt đó thì vẫn nhịn không được mà liếc. Thật nghĩ không ra sao công chúa lại thích nhị ca nàng như thế chứ.
Có thể Nam Cung Sanh cũng không cách nào biết ũo trong nội tâm bảo bối muội muội của hắn đang rỗng, hắn nhận lấy bảng thành tích mà Lí Vân Tuyển đưa tới, cầm lấy một cây bút dính mực, rồng bay phượng múa viết thành tích đạt được chạy mét của Nam Cung Tiêu, Diệp Tầm, Tiêu Trạm, Độc Cô Huyền, Đàm Tinh Duyệt và Hạ Hầu Phụng Chương lên bảng.
Độc Cô Huyền thở hổn hển xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới trước bảng ghi điểm, bất mãn kêu lên, “Cái gì cái gì thế? Vì sao ta lại đứng sau Tiêu TRạm chứ? Sao ta lại chạy thua cả hắn chứ?”
“Là không chạy qua được ha! TRạm Nhi chạy nhanh hơn ngươi nửa bước, chri là ngươi quá mệt mỏi nên cuối cùng mấy bước cuối lại chậm mà thôi” Lí Vân Tuyển cười tủm tỉm bảo.
“Đúng vậy nha đúng vậy nha! Cuối cùng Trạm Nhi ca ca còn tăng tốc nữa đó! Chúng ta đều thấy hết, là nhanh hơn so với người đó!” Hai chị em nhà họ Tô đồng thanh nói.
“Không thể nào!” Độc Cô Huyền tức giận muốn hộc máu. Sao cậu lại chẳng chạy vượt được Tiêu Trạm chứ?
“Tiểu Huyền à, chiều phải cố lên nha! Nghỉ ngơi chút, sau đó ăn trưa bổ sung thể lực đó” Tiêu Tử Y xoa xoa đầu cậu, ôn nhu nói. Đồng thời còn không quên trừng mắt liếc nhìn Nam Cung Sanh, nam nhân này cũng thật là, chỉ biết đến đệ đệ mình, lại còn dạy cái gì mà điền kị đua ngựa nữa chứ, thật sự là không thể hạ nửa điểm của Nam Cung Tiêu xuống được.
Nam Cung Sanh coi như phớt lờ, nói đàu chắc, hắn đương nhiên là chỉ điểm cho bảo bối đệ đệ của mình rồi. Đi săn Hoàng gia rất khó được mà, hắn lại có thể cùng đi để chiếu cố, mang theo tiêu cưỡi ngựa đi săn là cơ hội tốt nhất.
Diệp TẦm và Nam Cung Tiêu hai người tỉnh táo ngồi trò chuyện với nhau, còn Độc Cô Huyền thì cứ nhìn chằm chằm vào bảng ghi điểm.
“Hạng nhất thì mười điểm, hạng tư thì ba điểm, mười điểm cộng thêm ba điểm là tương đương….một, hai, ba, bốn…Ah! Công chúa ơi, ngón tay của con không đếm đủ thì làm sao bây giờ?”
“…thì dùng đầu ngón chân đó”
Tiểu phẩm của nhà trẻ Hoàng gia
Như Lan bày một bàn điểm tâm, lại lo Độc Cô Huyền có thể ăn vụng, vì thể mới thương lượng với Tiêu Trạm, “Hoàng tôn điện hạ à, người đem điểm tâm để hết lên tay mà không không hết thì làm thế nào đây?”
Tiêu TRạm chớp chớp đôi mắt to, nói, “Vậy thì cứ để trong bụng ta là tốt rồi”