“Sao ngươi vẫn còn chưa đi hả?” Độc Cô Dương thấy lão đạo, tự dưng trên mặt hiện lên vẻ chán ghét, nắm chặt cái tẩu ra sức hút.
“Bên ngoài có Độc Cô Diệp nhà các ngươi và nhà họ Thẩm vị TRầm ngọc Hàn kia ở, ngươi nói ta sao có thể lỗ mãng chứ? Điều này chẳng may ta bị người khác nhìn thấy đi ra từ phòng lão chủ Độc Cô Phiệt thì cũng chẳng phải chỉ một câu là giải thích hết được” Lão đạo này đúng là Huyền Tung Đạo trưởng Lý Long Cơ mà Tiêu Tử Y cần tìm từ lâu rồi. Ông ta đầu vuông, tai to, tóc hoa râm, tay vuốt mấy sợ râu rài, chợt nhìn xa trông rất giống bộ dạng của thần tiên.
Nhưng Độc Cô Dương biết trên thế giới này người đó là ma quỷ tàn nhẫn độc ác nhất, cũng do ông chọc phải một lần mà vĩnh viễn chưa tỉnh cơn ác mộng. Tuy trên mặt người này có vẻ giả vờ giả vịt, song giờ hai tầm mắt ông ta lay động, là loại ánh mắt lạnh lẽo độc ác.
“Hiện giờ ngươi có thể đi được rồi” Độc Cô Dương phả ra một vòng khói, tâm tình trấn định, nói lạnh nhạt.
“Đi hả? Ngươi không sợ tiểu nha đầu kia nhớ tới chuyện gì, đem dấu vết phát hiện được nói chỉ cần một câu với hoàng huynh tốt của nàng ấy thôi thì sẽ đem lại hậu quả nghiêm trọng gì cho Độc Cô Phiệt ngay, trong lòng Độc Cô Dương ngươi chả lẽ không biết sao?” Lý Long Cơ dùng phất trần gõ gõ tro bụi vốn chẳng có trên người, nói ra thản nhiên.
Hai mắt Độc Cô Dương nhắm lại, hướng xe lăn tới gần. Ông cũng không rõ vì sao lại buột mồm nói ra câu đó, thực ra ông hoàn toàn có thể chịu nhận mũ bảo hiểm đó là của mình thì có sao đâu.
Thế nhưng đã bao năm rồi, tuy người đến căn phòng này có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mà không ai hỏi qua câu này cả.
Có lẽ mỗi ngày đối với cái mũ bảo hiểm này, áp lực trong lòng quá mạnh, mạnh đến mức giống như tảng đá to đè trong đầu ông vậy. Nếu ông không nói ra cho ai nghe…chắc cũng không thở nổi nữa. Chẳng qua ông không ngờ, coi như nói ra rồi mà chẳng thấy dễ chịu tý nào.
Lý Long Cơ đi đến đối diện với ông, hai tay đặt lên trên bàn giữa hai người, hạ thấp giọng xuống nói khàn khàn, “Độc Cô Phiệt chủ, hay là để lão đạo ta thay ngươi giải quyết hậu hoạ nha? Ta đảm bảo sẽ không để ai phát giác ra, tuyệt đối sẽ không để cho kẻ khác biết người phản bội Tổ quốc không phải là Diệp Tri Thu mà là Độc Cô…..”
“Câm ngay!” Độc Cô Dương xiết chặt cái tẩu trong tay, mấy ngón tay hằn sâu xuống, “Cấm ngươi không được nói bừa! Ta nói sai sẽ tự mình xử lý!”
Lý Long Cơ từ từ đứng thẳng người lên, vuốt mấy sợ râu dài trên cằm, cười cười thoả mãn.Tiêu Tử Y hầu như ở trong thư phòng không phát giác ra hai lão già kia lại khôn khéo như vậy. Nàng cũng không phát giác ra có chỗ nào không đúng. Cứ coi như là có, cũng rất nhanh nàng chẳng để tâm, cái ý nghĩ muốn hỏi chút Độc Cô Diệp vị “Diễm Nhi” kia cuối cùng là ai cũng chỉ thoáng qua trong đầu, rồi lập tức bị tin tức thành công đoạt được Độc Cô Huyền sung sướng hết chỗ nói lấp đầy.
Hai người Độc Cô Diệp và Trầm Ngọc Hàn đều không thể tin nổi nhìn biểu hiện chiến thắng trở về của nàng. Tiêu Tử Y cũng không giải thích thêm cho họ. Trên thực tế nàng thấy chẳng có gì mà phải giải thích cả. Chính nàng còn cảm thấy có thể Độc Cô Phiệt chẳng muốn bị nàng quấy rầy nên mới đồng ý thế thôi.
Thật ra nàng cũng đã cố gắng hết sức rồi, không dừng bước ngay với tính tình bất thường của ông lão. Nhưng thu hoạch được cũng đã làm nàng bất ngờ lắm, đợi khi nào tâm tình tốt mới suy tính kỹ xem thế nào. Có lẽ cũng nên lách vào thời điểm tìm những người này hỏi đến cùng xem sao, nàng để cho bọn trẻ trưởng thành ở nhà trẻ có hại hay là có lợi đây.
Độc Cô Diệp một mực dẫn Tiêu Tử Y ra ngay cửa lớn lên xe ngựa, không nói nửa câu nào.
Còn Trầm Ngọc Hàn thì không để ý lắm khinh thường nhìn Tiêu Tử Y, đi thẳng lên xe ngựa ngồi chung với nàng.
Tiêu Tử Y mặc kệ hắn, xoay đầu hướng Độc Cô Diệp cáo biệt, cũng chúc hắn sớm đoạt được giải nhất cuộc thi võ sắp tới.
“Chúc chúc cái gì? Dù sao thì hắn cũng không đoạt được Võ Trạng nguyên đâu, cần gì phải làm cho hắn tin điều này chứ?” Trầm Ngọc Hàn ngồi bừa xuống đối điện với Tiêu Tử Y, cười tủm tỉm bảo, “Võ TRạng Nguyên không những là khảo sát võ nghệ, mà còn cả binh pháp, chào theo nghi thức quân đội, năm cách bắn, năm cách cưỡi ngựa, hôm nay ta xem hắn bắn tên tuy có tinh xảo chút nhưng cũng chưa đến mức ngập đầu mũi tên. Cũng không rõ có phải là cố ý hay không cố ý xuất ra toàn lực trước mặt ta không nữa nha. Hừ hừ”
“Ngập đầu mũi tên ư?” Tiêu Tử Y nghe được thuật ngữ vậy thì mơ màng, nàng không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Ngập đầu mũi tên chính là mũi tên xuyên qua tâm, gặp sức mạnh mòn bạc đi. Nói đơn giản hơn là, như mũi tên xuyên thẳng vào hồng tâm ở bia ngắm vậy, mũi tên nhất định phải bạc đi, lúc này mới thấy mũi tên chuẩn xác mà có lực mạnh” Trầm Ngọc Hàn cười lạnh giải thích, “Độc Cô Diệp chẳng qua chỉ là một đại thiếu gia quen sống an nhàn rồi. Công chúa, đây chỉ là hạng thứ nhất của bắn tên thôi. Nhớ kỹ cho, sau này bọn trẻ đều cần phải học đó”
Lúc này Tiêu Tử Y mới nghe rõ ý của hắn, chẳng có thuốc nào chữa nổi nữa rồi. Thằng nhóc này thật là. Lúc nào cũng chen ngang vào nhắc nhở nàng nên mời hắn làm giáo viên nhà trẻ đây.
Lúc này Nhược Trúc cũng leo lên xe ngựa, nhìn thấy mặt mũi Tiêu Tử Y không sao thì thở phào nhẹ nhõm, biết rõ mọi chuyện tiến hành đều ổn cả, nàng ta cũng buông mọi lo lắng xuống.
Xe ngựa chậm rãi chạy nhanh ra khỏi Độc Cô Phiệt, Tiêu Tử Y không muốn nhìn mặt của vị Trầm Ngọc Hàn kia nữa, thích thú thò đầu ra nhìn bên ngoài, lại bất ngờ thấy một bóng nàng đang lo lắng, kinh ngạc suýt nữa làm nàng bật kêu to lên.
Nam Cung Sanh đang đứng bên ngoài cổng to tranh chấp gì đó với bảo vệ cổng, khi thấy xe ngựa nàng rồi thì lập tức thở phào, ngừng nói chuyện.
Tiêu Tử Y dĩ nhiên biết rõ là hắn lo cho nàng nên mới cố tình chạy tới Độc Cô Phiệt, cảm thấy an tâm hẳn. Nàng cười yếu ớt bảo thị vệ ngừng xe lại, tự mình xuống xe mời “Ông chủ Lan” lên cùng ngồi.
Gương mặt Trầm Ngọc Hàn lạnh lùng, nhìn người đàn ông Lan vị phường mà hắn chán ghét cùng chung một ghế ngồi, định tránh đi, rồi lại cố nhịn xuống ở lại trong xe giám sát tên đàn ông này.
Nam Cung Sanh nho nhã lễ độ làm một lễ rồi lên xe ngựa, sau đó lại nhẹ nhàng hướng về Trầm Ngọc Hàn cất tiếng chào hỏi, “Trầm Thị vệ, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi”
Trầm Ngọc Hàn đè thấp giọng xuống nói phẫn nộ, “Gọi ta là Trầm công tử thì được rồi” Đây là chuyện hắn buồn bực nhất. Người khác thì xem hắn như Võ Trạng Nguyên vinh dự nhất kinh thành, là đầu lĩnh thị vệ cao ngất trong cung, hẳn là con đường làm quan sẽ rộng mở đến vô cùng. Thế mà hắn lại thấy phiền chán ghê gớm, Thị vệ à… Đến cả ý nghĩa cũng kém hẳn một bậc, vĩnh viễn không thoát thân được. Nếu thời gian mà đảo lại được, ba năm trước đây hắn tình nguyện không nghe lời ông lão nhà mình đi thi võ, mà tình nguyện làm Trầm công tử tiêu sái trên giang hồ kia.
Nam Cung Sanh cười yếu ớt bảo, “Cũng được, Trầm công tử, chúng ta lại gặp mặt rồi”
Trầm Ngọc Hàn không ngờ nam nhân này hôm nay lại có thể đơn giản đến thế, bỗng chốc chẳng nói được lời nào. Nhưng vừa rồi hắn cũng vung cả tâm sự của hắn lên rồi, Trầm Ngọc Hàn nhấc màn xe lên, nhìn xe ngựa vẫn đang chạy thì cứ thế nhảy luôn xuống xe.
Tiêu Tử Y kinh ngạc nhìn ra ngoài, phát hiện ra Trầm Ngọc Hàn cũng không phải chạy trên đường đi luôn, mà vẫn làm tròn chức trách bảo hộ sau xe ngựa, chẳng qua mặt mũi tràn đầy tâm sự nặng nề.