Sáng sớm, quán cà phê vô cùng yên ắng.
Ánh mặt trời âm ấm xuyên thấu cửa sổ, chiếu lên bóng dáng mỹ nhân tóc dài.
Biển quảng cáo ngoài cửa sổ đổ bóng, vừa khéo che khuất nửa khuôn mặt, làm khuôn mặt càng rõ nét lập thể hơn.
Giờ phút này hắn đang nghiêng người nhìn không chớp mắt cửa ra vào tòa nhà office đối diện, bàn tay nắm chặt ly cà phê. Hắn nhấp nhẹ miệng ly, lại không uống một ngụm.
Người này đương nhiên là Minh Thiên.
Ngồi đối diện hắn là Dương Dạ.
Đối mặt với Minh Thiên sẵn sàng mặc đồ nữ, Dương Dạ cảm thấy vụ này có tương lai phết. Nếu nhân cơ hội này nắm được nhược điểm của hắn, sau này mình có dắt Dương Tiểu Bắc và Cố Tiểu Tây đi chơi, sẽ không sợ bị em ấy hoặc Đoạn Dịch phát hiện.
Lấy di động ra, Dương Dạ đang trù tính kế hoạch chụp lén thì có drama xuất hiện.
Minh Thiên bị tán.
Nhân viên phục vụ bưng một miếng bánh mousse dâu tây tới, đặt lên bàn.
Câu “Chúng tôi không gọi món này” còn chưa ra khỏi miệng Dương Dạ, thì nhân viên phục vụ nói: “Quý ngài bên kia mời chị phần bánh này. Không biết chị có tiện đưa số WeChat cho em, để em chuyển cho quý ngài bên kia không ạ.”
Nhân viên phục vụ hướng ngón tay về phía một người đàn ông mặc tây trang ngồi gần trước quầy.
Dương Dạ cảm thấy may là mình từng được huấn luyện chuyên nghiệp, không nên cười sẽ không cười, trừ phi nhịn không được.
Lúc này hiển nhiên là nhịn không được.
Anh ta dùng sức che miệng khụ hai tiếng miễn cưỡng nhét tiếng cười vô bụng, sau đó cầm di động chơi tiếp, tỏ vẻ không liên quan đến mình.
Mãi đến khi cảm giác được hai tầm mắt nóng rực, hắn quay đầu lại, mới phát hiện nhân viên phục vụ và người đàn ông tây trang cách đó không xa đang tha thiết nhìn mình.
Nhìn tư thế của anh ta, nhân viên phục vụ xoay người ra hiệu ok với người đàn ông tây trang, đại khái là nói, hai người không phải người yêu, có thể yên tâm; mặt khác, cô gái này nghe hiểu được tiếng Trung.
Còn Minh Thiên, lúc nghe nhân viên xưng hô “chị” chưa biết là người ta đang gọi mình.
Minh Thiên lười giải thích với hai người, xoay người về nhìn ngoài cửa sổ, hết sức chuyên chú tiếp tục công tác theo dõi.
Theo lý thuyết, lẽ ra sẽ không có diễn biến tiếp theo.
Nhưng trăm triệu không ngờ người đàn ông tây trang không làm theo lẽ thường.
Mép bàn bỗng xuất hiện một cổ tay cố ý khoe đồng hồ Cartier, xích xuống một chút là khuy măng sét Swarovski cỡ lớn bằng pha lê. Người đàn ông dùng tay còn lại sửa sang lại cổ áo âu phục Armani của mình, mở miệng nói: “Không biết em đến từ quốc gia nào? Thích đến Trung Quốc?”
“Nhìn em này, một cô gái từ sáng đã ở quán cà phê, lại còn mặc đồ công sở, hiển nhiên là vội ra cửa làm việc. Cá nhân tôi vô cùng thưởng thức kiểu con gái độc lập theo đuổi sự nghiệp. Con gái bây giờ giống như em khá hiếm. Huống chi em vừa từ chối tôi?”
“Nếu vừa rồi em cho tôi WeChat, chưa chắc tôi sẽ thêm bạn. Nhưng em từ chối tôi, vậy thì không giống nhau! Nói thật, không nhiều cô gái có thể từ chối tôi khi thấy tôi ăn mặc như thế này đâu. Em thanh thuần không ra vẻ, tôi thực sự rất quý mến. Trước không nói chuyện khác, chúng ta kết bạn trước nhé? Đây là danh thiếp của tôi, mời em vui lòng nhận cho.”
Nếu vừa rồi Dương Dạ còn có thể miễn cưỡng nhịn cười.
Thì hiện tại anh ta thật sự nhịn không nổi nữa.
Anh ta nghe thấy Minh Thiên mở miệng: “Thứ nhất, con gái độc lập giỏi giang vô cùng nhiều. Nếu anh kiên trì giữ nguyên cái nhìn vừa rồi, chỉ có thể chứng minh tầm mắt anh quá hạn hẹp. Nói cách khác, anh quá low, chung quanh không có đàn ông tốt, đương nhiên cũng không có cô gái nào tốt.”
“Thứ hai, trên danh thiếp ghi là… Tổng giám đốc công ty linh kiện ô tô Long Đằng, đây là công ty của anh? Tôi vừa dùng Thiên Nhãn tra cứu, tại sao vốn đăng ký chỉ có 5 vạn? Tôi không có ý cười nhạo công ty nhỏ, rất nhiều người cũng từ công ty nhỏ gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Nhưng hình như nó và quần áo anh không phù hợp với nhau. Suy ra anh có hiềm nghi lừa đảo.”
“Thứ ba…”
·
Bên kia, Cố Lương đỗ xe xong, bảo Đoạn Dịch đi lên trước. Anh mệt rã rời, nhớ gần đây có một quán cà phê, vì thế quyết định đi mua hai ly cà phê.
Dạ dày Cố Lương không tốt, Dương Dạ ra lệnh cấm anh uống cà phê. Cho nên lâu lắm rồi anh chưa uống cà phê, bây ngờ nghĩ tới mà thèm.
Quán cà phê mở bán 24 giờ, thời gian này thường vắng khách.
Từ trước đến nay Cố Lương không để ý đến chuyện bên ngoài, vốn không chú ý tới náo nhiệt trong quán cà phê.
Huống chi địa điểm náo nhiệt cách quầy order một cây cột, che khuất tầm mắt Cố Lương.
Nhưng khi Cố Lương mới vừa chuyển khoản xong, một người đàn ông tức hộc máu gầm to khiến anh họ chú ý.
“Thứ nhất thứ hai cái gì? Tao lừa đảo?! Tao lừa đảo con mẹ mày! Một thằng đàn ông mặc đồ nữ làm cái gì?! Một thằng đàn ông Trung Quốc đội tóc vàng nữ làm cái gì?! Mày mới là thằng lừa đảo! Mày bị khùng hả!”
“Thứ ba…” một giọng nói lạnh băng vang lên, “Tán tỉnh bằng cách xin WeChat quá lỗi thời.”
Nghe câu nói đó, phản ứng đầu tiên của Cố Lương là đầu gối nhoi nhói.
Phản ứng thứ hai là, sao giọng này nghe quen quen.
Đi vòng qua cây cột, Cố Lương đưa mắt liền thấy Minh Thiên, cùng một người tóc xoăn xù đưa lưng về phía mình… một người đàn ông theo phong cách rock and roll.Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Minh Thiên thấy Cố Lương.
Hắn lập tức nhíu mi, tức giận đối với người đàn ông tây trang vọt lên đỉnh núi.
Bị người đàn ông quấy rầy, hắn bỏ lỡ chiếc xe Đoạn Dịch và Cố Lương chạy vào bãi đỗ xe tòa nhà. Không chỉ thế, hành vi bám đuôi theo dõi còn bại lộ trụi trước mặt anh họ Đoạn Dịch.
Người đàn ông đang hăng máu, duỗi tay về phía đầu Minh Thiên, không biết là tức giận đến mức muốn đánh người, hay chỉ đơn thuần muốn giật tóc giả Minh Thiên, muốn vạch trần sự thật đàn ông giả gái, làm hắn mất mặt mũi.
Minh Thiên không nhanh không chậm trở tay khóa cổ tay tên đó, dùng lực vật xuống, người đàn ông tây trang “rầm” một phát đập mặt vào bàn cà phê, chóp mũi quẹt vô miếng bánh mousse dâu tây.
“Động tay đánh người, mày chờ đấy, tao báo cảnh sát tóm cổ mày!” Người đàn ông tây trang há mồm đầy kem.
“Được, tôi cho anh số điện thoại luật sư riêng.” Minh Thiên nhẹ nhàng bâng quơ đáp lời.
Cố Lương nhíu mày đang muốn tiến lên, liền nhìn thấy người tóc quăn xù đưa lưng về phía mình đứng lên, giơ một tấm danh thiếp. “À đúng rồi, đây là luật sư tập đoàn chúng tôi, tìm người này cũng được.”
Thanh âm này, Cố Lương quá mức quen thuộc.
Lông mày nhướng lên, anh đi tới.
·
20 phút sau.
Người đàn ông tây trang không thể dây dưa nữa.
Hắn ta tới quán cà phê gặp khách hàng, sắp tới thời gian đã hẹn, không còn thời gian cãi cọ cùng Minh Thiên, vì thế tức muốn hộc máu chạy khỏi nơi này, tìm chỗ rửa sạch đống bánh kem dính lên âu phục.
Chờ nhân viên phục vụ sinh dọn dẹp xong xuôi, Minh Thiên đưa tiền bồi thường cho quán cà phê, nơi này mới yên ắng trở lại.
Giờ phút này, Cố Lương ôm ly cà phê ngồi một bên sô pha, Minh Thiên và Dương Dạ ngồi ở đối diện.
Nhìn kỹ người đàn ông “Rock and roll ngầu lòi” và “Gái ngoại quốc tinh anh nơi công sở”, Cố Lương đen mặt nhíu mi, đánh giá một câu: “Tại sao hai người ghé vào nhau sẽ trở nên ấu trĩ như vậy hả?”
Minh Thiên: “…”
Dương Dạ: “…”
Cố Lương mở miệng muốn nói tiếp, Dương Dạ rút mất ly cà phê trước mặt anh. “Đợi chút, em cũng sai nhé. Tại sao không có mặt anh là uống cà phê?”
Cố Lương há mồm: “Em…”
Dương Dạ quát lớn: “Nửa đêm đau dạ dày đừng ôm anh khóc đừng kêu đau nhé! Anh không ngại nửa đêm nấu nước ấm vất vả dỗ em uống thuốc, nhưng em đau anh cũng đau lòng theo! Không được uống! Không uống cà phê thì cần gì nhiều lời giảo biện?”
Cố Lương: “…?”
Minh Thiên: “…………”
Sau một lúc lâu, Cố Lương bị bắt uống một ngụm nước trái cây do Dương Dạ mua, chậm rãi mở miệng: “Nếu hai người theo dõi tới tận đây, chắc là đã đoán được gần hết. Không sai, tâm lý Tiểu Dịch gặp chút vấn đề, tôi nhờ Tuân Phong trị liệu cho em ấy. Vấn đề của Tiểu Dịch liên quan đến trò chơi, Tuân Phong đề nghị em ấy tạm thời không tiếp xúc với bất cứ ai từng ở trong trò chơi. Nếu không sẽ tạo thành thích, khiến em ấy không ngừng nhớ lại nội dung liên quan trò chơi.”
Minh Thiên nhíu mày: “Đây là nguyên nhân anh ấy tránh tôi.”
Cố Lương gật đầu: “Ừ. Tuy nhiên nguyên văn Tiểu Dịch nói là, hành vi trước đó của cậu mang tính chất ác liệt, tiện thể cho cậu tỉnh ngộ.”
Minh Thiên: “…”
“Nhưng mà…” Đổi giọng, Cố Lương nói tiếp, “Nghiêm túc mà nói, nguyên nhân thật sự vẫn là lo cho cậu. Hai cậu quen nhau ở hiện thực, hai bên ăn ý với nhau trước nay chưa từng nhắc lại chuyện về trò chơi. Trong mắt em ấy, chắc chắn cậu cực kỳ ghét trò chơi, vì trò chơi đã ép cậu làm rất nhiều việc cậu không muốn, gần như thành đao phủ…”
“Tiểu Dịch không muốn nhắc đến trò chơi với cậu, cũng không muốn cậu nhớ lại những sự tình không thoải mái. Thật ra trước khi thời gian tái thiết lập, em ấy có rất nhiều thắc mắc, nhưng một chữ cũng không hỏi cậu, chính vì muốn phủ bụi chuyện cũ. Em ấy cảm thấy, đoạn thời gian đó nên bị chôn vùi vĩnh viễn, hai người nên tiến lên phía trước.”
Nghe đến đó, Dương Dạ tò mò hỏi một câu: “Vậy tại sao bây giờ em nói cho Minh Thiên?”
“Có một số người trở về từ thế giới bên kia bị tình trạng giống chúng ta, do nguyên nhân nào đó mà không thể xóa ký ức. Tâm lý bọn họ ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Tuân Phong chuyên giúp họ trị liệu, anh ta được địa ngục trao quyền thực hiện công việc này. Thế nên anh ta có kinh nghiệm phong phú xử lý loại vấn đề này.”
Cố Lương nói, “Hôm qua Tiểu Dịch đã trò chuyện với anh ta một lần, cũng kể tình huống của Minh Thiên cho anh ta biết. Theo ý Tuân Phong, người từng trải qua trò chơi càng lâu, biểu hiện càng bình thường, về sau càng dễ xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.”
“Tiểu Dịch phát tác sớm, tình huống cũng không nghiêm trọng, liên tục trị liệu bằng cách thôi miên đơn giản sẽ nhanh chóng khôi phục sinh hoạt bình thường. Nhưng vấn đề của Minh Thiên khả năng cao sẽ tương đối khó giải quyết.”
Nhìn về phía Minh Thiên, Cố Lương lại nói: “Tối hôm qua Tiểu Dịch trở về suy nghĩ cả đêm, quyết định kết thúc buổi trị liệu hôm nay sẽ tìm cậu nói chuyện này. Cơ mà tôi không ngờ gặp được hai người ở chỗ này… Tiện thể nên tôi giải thích tình huống trước vậy. Đến lúc đó quyết định cụ thể như thế nào, cậu và Tiểu Dịch thương lượng lại với nhau.”
“Ừ…” Trầm mặc trong chốc lát, Minh Thiên nghiêm túc nói với Cố Lương, “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Cố Lương lắc đầu, ngước mắt lơ đãng thoáng nhìn. “Cậu… Cậu ổn không?”
Minh Thiên khó hiểu: “Hả?”
Cố Lương chỉ chỉ vị trí hai mắt mình: “Hai mắt cậu đỏ quá.”
Minh Thiên chớp mắt: “Đeo kính áp tròng giả làm người ngoại quốc. Không quen.”
Cố Lương: “… Ừm.”
·
Bên kia. Office building Ngân Hà, tòa nhà B tầng 4 phòng số 702.
Thời gian gần tới giữa trưa, Đoạn Dịch kết thúc buổi trị liệu, nói lời cảm ơn bác sĩ tâm lý Tuân Phong.
Tuân Phong mỉm cười: “Chúc mừng cậu. Sau này một tuần tới một lần là được. Vừa rồi thôi miên tiêu hao sức lực khá nhiều, cậu nghỉ ngơi một lát đi.”
Nói xong, nhờ trợ lý lấy điểm tâm và nước uống, Tuân phong liền rời đi, bỏ lại Đoạn Dịch một mình ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Đúng là anh hơi mệt, nhưng tinh thần lại nhẹ nhàng rất nhiều.
Lại nói tiếp, lần này anh tới trị liệu vì xuất hiện một ít phản ứng thích.
Thời điểm mới vừa trở lại hiện thực, đầu óc Đoạn Dịch rơi vào trạng thái hỗn loạn bận rộn.
Vấn đề hàng đầu anh gặp phải là ký ức trước và sau khi thời gian tái thiết lập.
Năm nay anh 29 tuổi, mà nhân sinh 29 năm này, xem như đã trải qua hai lần.
Anh chỉ có ký ức phía trước, cũng chính là khoảng thời gian trước khi tái thiết lập, cuộc đời mà anh đã tự trải qua. Nhưng sau khi thời gian tái thiết lập, 29 năm nhân sinh lạ lẫm anh không biết, thành ra không thể không truy tìm từng chút một.
Anh sắp xếp lại cuộc đời hiện tại của mình như chơi trò chơi ghép hình.
Ví dụ như khoảng thời gian tham gia quân ngũ biến mất. Anh cần biết hai năm đó đã xảy ra những gì, tránh khi trò chuyện với bố mẹ bị lộ.
Trong khoảng thời gian truy tìm này, Đoạn Dịch phát hiện hai năm đó bọn họ gây dựng sự nghiệp thất bại.
Trước khi thời gian tái thiết lập, bọn họ gây dựng sự nghiệp thất bại vì Tiết Cảnh ăn cắp kỹ thuật trung tâm.
Lần này bọn họ thất bại do phía đầu tư lừa dối ngay từ đầu. Cáo già xảo quyệt khống chế toàn bộ cổ phần, tham gia quản lý công ty, công khai lấy mất kỹ thuật của họ, còn cắt quyền lực của họ.
Bởi vậy 2 năm sau nhóm ký túc xá tập thể từ chức, một lần nữa sáng lập khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch.
Cũng tức là, tuy lần này không có Tiết Cảnh nhúng tay, Đoạn Dịch thiếu một đoạn thời gian tham gia quân ngũ, nhưng cuộc đời anh và bạn học vẫn như thế, so với trước không mấy biến hóa.
Đoạn Dịch đoán đây là nguyên tắc tái thiết lập thời gian của thất điện địa ngục… Xóa bỏ một số người từng tồn tại, mà vẫn bản bảo đảm hướng đi cuộc đời mọi người không xảy ra nhiều biến hóa.
Tóm lại, bởi vì cần bổ khuyết ký ức suốt 29 năm, phần lớn đầu óc Đoạn Dịch bị chiếm cứ.
Phần còn lại là sản phẩm mới công ty chuẩn bị cho ra mắt. Trong khoảng thời gian này Đoạn Dịch vẫn luôn cùng các anh em tăng ca không biết ngày đêm, không có thời gian nghĩ cái khác.
Đoạn Dịch xuất hiện phản ứng thích sau khi anh hoàn thành trò chơi ghép hình ký ức, và sản phẩm mới được đưa vào hoạt động thuận lợi.
Phương Đông Vũ mặt trắng bệch kề sát cửa sổ xe vỡ nát.
Hồng Hiền bị đập vỡ đầu ngã xuống sa mạc.
…
Hình ảnh các đồng đội chết thảm lần lượt lướt qua trước mắt. Anh cảm thấy có người vỗ vai mình, dùng đôi mắt như cá chết trợn to nhìn mình, nói với mình rằng: “Nếu em được gặp anh sớm hơn, liệu mọi thứ có khác hay không…”
Đó là Thư Dung Dung.
Đoạn Dịch chau mày, bàn tay ấy bỗng bò qua vai anh, bóp cổ anh.
“Dựa vào cái gì bọn tao phải ở lại địa ngục?”
“Dựa vào cái gì mày có thể trở về?!”
“Không công bằng! Đến đây, cùng tao đến địa ngục! Mọi người cùng nhau ở lại địa ngục không tốt hả?!”
“Đó là kết cục mấy người tự lựa chọn! Không liên quan tới tôi! Tôi tuyệt đối không xuống địa ngục!”
Nói xong câu đó, Đoạn Dịch bóp cổ tay Thư Dung Dung, quăng cô ta qua vai quật ngã xuống đất.
“Cái đệt! Tiểu Dịch cậu bị sao vậy?!! Tớ tìm cậu nhờ sửa cái bug mà! Là, là tớ tạo ra bug, nhưng không đến mức bị cậu quật ngã chứ?! Cậu gặp ác mộng thôi!!!”
Âm thanh rít gào đánh thức Đoạn Dịch.
Sau đó anh phát hiện người vừa bị mình quật ngã xuống đất là CTO khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch, bạn cùng phòng thời đại học Ngô Cảnh Sơn.
Trưa chiều hôm đó, Đoạn Dịch luôn ở trạng thái cực kỳ không thoải mái.
Trong trò chơi, anh coi “cùng Minh Thiên sống sót về nhà” như chỗ dựa tinh thần.
Dù lý trí nói rằng hy vọng thành công vô cùng xa vời, nhưng anh không ngừng thuyết phục bản thân, ép mình tin điều này là thật.
Anh cưỡng ép trên mọi phương diện, thế nên trong tiềm thức anh cho rằng, anh chắc chắn sẽ cùng Minh Thiên về nhà.
Ám thị ép bản thân chấp nhận niềm tin này, Đoạn Dịch ở trong trò chơi cắm mặt đi thẳng một đường, căn bản không có thời gian và tinh lực để đau thương, tiếc hận.
Nhưng những tổn thương vẫn hằn sâu trong ký ức anh.
Máu tươi, tàn khốc, thói hư tật xấu của nhân loại, từng thứ một để lại dấu vết trong linh hồn anh.
Hiện tại cuối cùng anh cũng có cuộc sống an ổn, không còn ép buộc bản thân. Vì thế sau khi niềm tin dần biến mất, chúng hóa thành ác mộng khủng bố nhất, quấy nhiễu Đoạn Dịch không được an bình.
Nửa đêm mơ thấy ác mộng, trong miệng đầy mùi máu tươi, Đoạn Dịch gọi điện thoại cho Cố Lương, nhờ anh dẫn mình đến phòng tư vấn tâm lý Tuân Phong.
Đoạn Dịch nghĩ đến Cố Lương đầu tiên, đương nhiên là vì Cố Lương cũng trải qua sự việc tương tự.
Anh không nói cho Minh Thiên biết, sợ chuyện đồng dạng sẽ phát sinh trên người hắn.
Những gì Minh Thiên trải qua trong trò chơi còn tồi tệ hơn anh gấp vạn phần.
Hắn tận mắt nhìn thấy Đoạn Dịch bị lăng trì, tận mắt nhìn thấy đồng đội ăn thịt đồng đội, người thân thiết chọn dùng cách giết chóc thanh trừ kẻ bại hoại trong đội ngũ…
Đoạn Dịch tự nhận tinh thần mình cứng cỏi, nhưng khi thần kinh vừa được thả lỏng, chuyện cũ âm u lập tức mọc rễ nảy mầm, xâm lấn trí óc, làm tâm lý anh bất ổn.
Sự tình đồng dạng sẽ có ngày phát sinh trên người Minh Thiên. Hơn nữa một khi tâm lý Minh Thiên xuất hiện vấn đề, tình huống nhất định sẽ nghiêm trọng hơn nhiều so với anh.
Cho nên trước mặt Minh Thiên, Đoạn Dịch không muốn nhắc lại chuyện quá khứ.
Có lẽ Minh Thiên đã cưỡng ép bản thân phủ bụi tất cả. Đoạn Dịch không dám đề cập chuyện cũ, e sợ mình sẽ trở thành chìa khóa cởi bỏ phong ấn bóng ma.
Mãi cho đến giờ, bản thân đã được trị liệu, tình huống chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa bác sĩ nói rằng tình huống Minh Thiên khả năng cao sẽ càng lúc càng nguy hiểm, Đoạn Dịch hạ quyết định, trốn tránh cũng vô dụng, anh phải cùng Minh Thiên đối mặt chuyện này. Nếu tâm lý Minh Thiên có tai hoạ ngầm, vậy thì sớm cùng hắn giải quyết dứt điểm.
Ăn hai miếng bánh, uống nửa cốc nước, Đoạn Dịch nhắn tin WeChat cho Minh Thiên: “Tiểu Thiên, giữa trưa có bận gì không? Chúng ta ăn bữa cơm. Tôi có chuyện cần bàn với em.”
Một lát sau, anh nhận được tin trả lời từ Minh Thiên: “Em đang ở cổng lớn tòa nhà B office building Ngân Hà. Em đã nói chuyện với anh họ.”
Đoạn Dịch sửng sốt, lập tức nhắn: “Chờ, tôi xuống liền.”
Đoạn Dịch ôm tâm tình trầm trọng xuống lầu.
Bởi vì anh sắp phải nói với Minh Thiên một đề tài cực kỳ nặng nề.
Nhưng anh không ngờ… Mình sẽ thấy một mỹ nhân tóc vàng váy ngắn.
Mỹ nhân cầm dù màu đen che nắng đứng trước office building, cùng Đoạn Dịch bốn mắt nhìn nhau qua lớp cửa kính trong suốt, cười vẫy tay với anh.
Đoạn Dịch dụi mắt mấy lần, thiếu chút nữa tưởng mình lại nằm mơ.
Anh phản ứng lại, lập tức cất bước hướng mỹ nhân ngoài cửa.
Cơ mà anh tạm thời chưa thể tới gần mỹ nhân, bởi vì cửa tự động mở ra chậm chạp.
Đoạn Dịch có hơi sốt ruột.
Mỹ nhân mặc váy đen ngắn lộ chân dài thật sự quá đẹp, hấp dẫn vô số ánh mắt đàn ông đi ngang qua.
Thậm chí Đoạn Dịch thấy có một người đi tới gần hắn.
Cửa tự động cuối cùng cũng mở ra, Đoạn Dịch lập tức vọt tới trước mặt Minh Thiên, nắm lấy tay hắn tuyên bố chủ quyền.
Anh ghé tai Minh Thiên hỏi: “Em, tình huống này là sao?”
Minh Thiên nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười: “Nếu em nhớ không lầm, hồi ở phó bản Nhà Tâm Nguyện, hình như anh từng có ước muốn như này?”
Đoạn Dịch sửng sốt: “Lúc, lúc đấy… Không phải, tôi…”
Minh Thiên lại nói: “Ừm. Hiện tại và lúc đấy không giống nhau. Lúc đấy anh tưởng tượng em có mái tóc dài cuộn sóng, mặc váy ngắn xòe Anh cổ… Nhưng thời gian hơi gấp, không kịp chuẩn bị kiểu váy anh tưởng tượng, nên em tạm mặc váy này cho anh xem trước. Có được không?”
Cái gì có được không.
Quá được là đằng khác!
Mỗi lần Đoạn Dịch liếc nhìn Minh Thiên, tim đều đập dữ dội.
Nhưng nghĩ đến điều gì, Đoạn Dịch ngăn trái tim đập loạn, biểu tình trở nên nghiêm túc: “Tiểu Thiên, en nhắc tới Nhà Tâm Nguyện, nhưng trò chơi, chuyện đã trải qua, thật ra tôi…”
Minh Thiên nắm ngược tay Đoạn Dịch, nụ cười dưới ánh mặt trời vô cùng ấm áp.
Cúi người bên tai Đoạn Dịch, Minh Thiên nhẹ giọng: “Ừm. Anh họ đã nói cho em nghe đại khái ngọn nguồn sự tình. Em biết anh đang băn khoăn điều gì. Không sao. Em đồng ý trị liệu.”
“Em…”
Nghe Minh Thiên nói thế, Đoạn Dịch sửng sốt.
Cuối cùng Minh Thiên nói: “Dù là tương lai tốt đẹp làm người ta khát khao, hay là chuyện cũ tàn khốc đẫm máu thịt, em đều nguyện ý cùng anh vượt qua. Cho nên nếu phải nhớ lại toàn bộ trò chơi, anh Tiểu Dịch, có anh bên em, em sẽ không sợ đâu.”
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/nha-tien-tri-duoc-chon/chuong-203