.
Toàn thân Tư Mộc nổi da gà, cười gượng một tiếng.
Nhạc Diểu lại quay đầu nhìn về phía Tứ sư thúc: "Tứ sư thúc, sao ngươi lại ở đây?"
Tứ sư thúc cười cười: "Ta cùng Mộc hiền chất nói vài câu, ngươi trở về rồi, vậy ta trở về trước."
Nhạc Diểu tiễn Tứ sư thúc ra ngoài cửa.
Tứ sư thúc đi được hai bước, đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi Tư Mộc: "Mộc hiền chất, ngươi còn chưa nói cho lão phu, Mộc gia các ngươi rốt cuộc bán cái gì vậy."
Tư Mộc theo bản năng nói: "Vật dụng ăn mặc, đều bán một ít."
Nhạc Diểu: "..."
...
Nhạc Diểu tiễn Tứ sư thúc ra ngoài, trở về liền nói: "Ngươi thẳng thắn nói cho ta biết, đai lưng của ta, có phải ngươi đều bán hết rồi đúng không !!"
.
Tư Mộc nói: "Đó là hiểu lầm !"
Nhạc Diểu hừ một tiếng.
Tư Mộc lại nói: "Ngươi nghe ta giải thích !"
Nhạc Diểu ngồi xuống bên cạnh bàn, rất là bình tĩnh: "Ngươi nói đi."
Tư Mộc ngược lại là không biết nên nói cái gì cho đúng.
Hắn do dự nửa ngày, trong đầu lướt qua vô số cớ, cuối cùng não thoáng trừu, tâm treo ngược: "Đều bán !"
Nhạc Diểu cười lạnh: "Bán bao nhiêu?"
Tư Mộc nói quanh co: "Kỳ thật cũng không bán được bao nhiêu."
Nhạc Diểu không giận ngược lại còn cười: "Bán đồ không phải của mình rất thống khoái sao?"
Tư Mộc chỉ cảm thấy bên trong nụ cười của Nhạc Diểu giống như cất giấu trăm ngàn châm nhọn, càng nói càng ngập ngừng quanh co: "... Hoàn hảo."
Nhạc Diểu: "Ngươi bớt chút thời gian tính thử xem, rốt cuộc bán được bao nhiêu tiền."
Tư Mộc bĩu môi, đang muốn già mồm át lẽ phải nói hắn căn bản tính không rõ, không nghĩ đến vừa ngẩng đầu vừa vặn bị Nhạc Diểu niết cằm cường hôn.
Tư Mộc cả kinh đánh một chưởng mang theo nội kình, nhưng võ công Nhạc Diểu không biết cao hơn hắn bao nhiêu lần, dễ dàng tiếp một chưởng này, mạnh mẽ giam cầm cổ tay Tư Mộc áp lên đỉnh đầu, sạch sẽ lưu loát cạy khớp hàm ra công thành chiếm đất.
Nụ hôn cũng không giống như lần đầu vừa cứng nhắc vừa không có tình thú, minh chủ được thoại bản bồi dưỡng tuy còn thiếu sót ở phần thực hành cho nên biểu lộ có hơi trúc trắc, nhưng cũng đủ khiến cho Tư Mộc không chỉ thiếu sót thực hành mà còn thiếu sót lý thuyết toàn thân như nhũn ra.
Kết thúc một nụ hôn, Tư Mộc cảm thấy chính mình suýt nữa nghẹn chết, thở hổn hển, còn khó hiểu đến mức tay chân vô lực.
Nhạc Diểu kề sát vào bên tai Tư Mộc, đôi môi nhẹ nhàng cọ qua vành tai hắn, thanh âm khàn khàn mang một phần trầm thấp, giống như có ma lực mê hoặc lòng người: "Từ hôm nay trở đi, ngươi cũng nên chậm rãi trả đủ tiền vốn."
Tư Mộc: "..."
.
Sau khi Nhạc Diểu rời đi Tư Mộc che đôi môi hơi sưng nghĩ, đại khái là giữa trưa mình chưa ăn no, không thì làm gì đang êm đẹp mà chân mềm nhũn.
Làm xong chuyện này hắn vẫn là nên trở về Thánh giáo sớm một chút.
Hắn nhìn thấu, đại hiệp chính phái đều có bệnh !
.
Những người mất tích đa phần trước khi khi mất tích đều gặp qua đệ tử Thiên Sơn, hơn nữa đều là người phía bên Tứ sư thúc, nói trắng ra, việc này Tứ sư thúc tuyệt đối không thoát khỏi có liên quan.
Nhưng bọn hắn không hề có chứng cớ.
Nhạc Diểu cùng đại sư huynh điều tra hoàn toàn không có tiến triển, Tư Mộc cũng kêu gọi người trong Ma Giáo tìm kiếm chút tin tức xung quanh.
Gần đây Nhạc Diểu thật sự có chút kỳ quái, Tư Mộc không dám đi tìm hắn thương lượng, đành phải ngồi một mình ở trong phòng trầm tư suy nghĩ.
Đầu tiên, người mất tích đã đi đâu.
Giang hồ này là nơi không giấu được tin tức, nhiều người như vậy không có khả năng lặng lẽ không một tiếng động chết, hẳn là bị giấu ở đâu rồi.
Nhưng là nhiều người như vậy, có khả năng giấu ở đâu chứ?
Tư Mộc trầm tư suy nghĩ.
Không bằng mật thám viện Tứ sư thúc xem thử !
...
Không dễ dàng đợi đến nửa đêm, Tư Mộc mắt thấy Nhạc Diểu đã ngủ say, mới lén lút muốn bò ra ngoài ...
Phía sau truyền đến thanh âm Nhạc Diểu rõ ràng thấu triệt: "Ngươi muốn đi đâu vậy?"
Người này không phải đã ngủ rồi sao !
Tư Mộc hoảng hốt, nói không chọn từ: "... Ta muốn đi tiểu đêm !"
Nhạc Diểu rất là bình tĩnh: "Vậy thì cùng đi."
Tư Mộc: "..."
.
Tư Mộc nói: "Ta chỉ là muốn ra ngoài."
Nhạc Diểu nghi hoặc: "Ngươi lại muốn làm gì?"
Tư Mộc thoáng nhướn mày: "Hai đại nam nhân, ước hẹn đi tiểu đêm, còn ra thể thống gì."
Nhạc Diểu nói: "Tiện đường mà thôi."
Tư Mộc: "..."
Nhạc Diểu lại nói: "Nếu ngươi muốn ước hẹn nửa đêm, cũng có thể."
Tư Mộc: "..."
Nhạc Diểu mỉm cười: "Cho nên, rốt cuộc là ngươi muốn đi đâu?"