“Vốn là không khóe lâm nhưng đại ca vừa đến đây thì khóe cá rồi!” Giọng dường như hơi nghẹn ngào, một tiếng ‘anh Thủy” này chất chứa quá nhiều điều, quá nhiều ân huệ đến nổi gã ta không thế bày tỏ hết lòng biết ơn của mình.
Vì vậy vố mạnh vào lưng Tiêu Chấn Long để bày tỏ sự kích động của mình.
Vài năm sau, Tiêu Chấn Long nhớ lại khoánh khâc này, anh tin rằng ít nhất tại thời điểm đó, những gì thê’ hiện là cảm xúc thật của gã ta, không xen lẳn bất kỳ ý đồ chính trị nào.
Nhưng chỉ có khoảnh khắc đó là thật, càng về sau, Tiêu Chấn Long càng không thế phân biệt được lời nào cúa nhân vật chính trí trẻ tuổi người Đài Loan, gần bâng tuổi cha anh này là thật hay giả.
Đời sống chính trị không chỉ thay đổi cuộc sống của một người mà còn che đậy tính cách của người đó, có lẽ đây cũng chính là sức hấp dẫn của chính trị.
“Nào, đại ca, đế tôi giới thiệu anh với các bộ trưởng nội các…” lập tức giới thiệu các thành viên nội các của mình với Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long cũng không ngại phiền phức, chào hỏi từng người một.
Tiêu Chấn Long biết rằng sự phát triển trong tương lai của Tập đoàn Nam Thiên nói không chừng sẽ cần nhờ đến ai đó có chức vụ cao ở chính phủ, tất cả chí lã đế mở đường cho sự phát triến sau nãy, Tiêu Chấn Lòng tự nhủ.
Sau khi trò chuyện qua lại mấy câu, , Tiêu Chấn Long, Phó tổng thống Lữ Ngọc Đan, Tống Thanh Tùng và các quan chức chỉnh phú khác cùng nhau đi về phía Dinh tòng thống.
Lúc này Tiêu Chấn Long mới phát hiện ra ràng, nhìn Dinh tống thống từ xa trong xe và nhìn ở khoảng cách gàn là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Dinh tổng thống uy nghi, cao chót vót giữa quáng trường rộng lởn vô cùng nối bật, có lẽ chí đứng trước tòa nhà này mới hiểu được tại sao các chính khách Đài Loan lại phát cuồng để có thể ờ lại đây.
Những người sống à đại lục sẽ không bao giờ cám nhận được điều đó, bỏ qua sự u ám của các cuộc bâu cử chính trị ở Đài Loan, nếu như bàn về
bâu không khí chính trị và mức độ kịch liệt của các cuộc tranh chấp đảng phái thì đại lục không thể so sánh với Đài Loan, ngay cá nghĩ cũng không dám nghĩ.
và Tiêu Chấn Long cùng đoàn người bước qua cống chính vào Dinh tống thống, Tiêu Chấn Long nhìn lên, thấy một tấm bảng hình cuốn sách in ba chữ “Dinh tống thống” treo trên cao, kiếu chữ mạnh mẽ có lực.
khí thế bất phàm.
Lối vào chính chỉ dành cho các vị khách của “Tòng thống”, “Phó tổng thống”.
Đi qua sảnh thứ nhất tiến vào sảnh phía sau với chiều cao sáu bảy mét, toàn bộ sảnh có cột trụ được thiết kế kiểu baroque, trân nhà hình vòng cung được điẽu khắc tinh xảo, ánh sáng mặt trời từ giếng trời trên cao chiếu xuống khiến cả không gian như sáng bừng, khiến Tiêu Chấn Long lóa cả mầt.
Có một cầu thang hình chữ y dẫn lên sảnh trung tâm tầng ba, mọl người đi lên cầu thang đế lẻn tầng ba.
Tầng ba gồm phòng tiếp khách của ‘Tổng thống’, phòng làm việc “Tổng thống”, phòng trưng bày kỷ niệm chương và Giới Thọ Đường.
Phòng tiếp khách lã nơi đẽ’ ‘Tống thống’ tiếp các vị khách trong và ngoài nước, trên tường lè bức thư pháp của Tôn Trung Sơn và Ngô Trĩ Huy.
Vừa đi vừa tự động đóng vai làm người thuyết trình, giới thiệu cách bố trí của Dinh tống thống vớỉ Tiéu Chấn Long.
“Đại ca, đây là Giới Thọ Đường, năm ngoái tôi đã tuyên thệ nhậm chức ở đây!” và Tiêu Chấn Long đang đứng ở giữa lối vào Giới Thọ Đường, gã ta tự hào giới thiệu với Tiêu Chấn Long.
Tlèu Chấn Long từng xem lể nhậm chức cúa Tống thống -Đài Loan trên TV, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ hôm nay mình lại
trực tiếp đứng ở đây.
Toàn bộ Giới Thọ Đường được trang trí lộng lầy, với trần nhà được thiết kế theo kiểu vòng cung cao, tường và sàn lát đá cẩm thạch, trên trần còn có vài chùm đèn lớn, khiến toàn bộ Giới Thọ Đường trở nên nguy nga lộng lẫy.
‘Anh Thúy, lúc đó hắn lã rất oai phong!” Tiêu Chấn Long nói nhỏ với bên cạnh.
“Lúc đó tôi con mẹ nó cảm động đến muốn khóc!” không hề kiêng kỵ nói ngay trước mặt Tiêu Chấn Long, ánh mắt như đâm chìm trong cảnh tuyên thệ lúc đó.
Nghe được lởi nói cúa , Tiêu Chấn Long cười lớn thành tiếng, thầm nghĩ xem ra ở đây phải kiềm chế cảm xúc, chỉ có lúc này mới dám suồng să nói ra như vậy.
nói xong cũng cảm thấy lời nói của mình có vấn đề, thấy Tiêu Chấn Long cười lớn cũng cười theo,thậm chí cám thấy đã rất lâu không cười lớn như vậy rồi.
“Đi thôi, đại ca, đến phòng làm việc của tôi ngồi một lát.” nói.
“Được, đã đến địa bàn của anh, chủ muốn thế nào thì khách thế đó.” Tiêu Chấn Long cười nói.
“Mau chuẩn bị yến tiệc.” ra lệnh.
“Dạ!” Thuộc hạ cung kính đáp.
Điều khiến Tiêu Chấn Long ngạc nhiên là phòng làm việc “Tống thống” cúa có diện tích chưa đầy mười mét vuông, ít đồ đạc, bài trí cũng rất thanh lịch, trang nhã.
thấy biếu cảm ngạc nhiên của Tiêu Chấn Long cũng không lấy lãm lạ, giải thích với anh: “Lúc đầu, biếu cám cúa tôi cũng giống hệt đại ca, trong đầu luôn nghĩ phòng làm việc của Tống thống hần phải rộng rãi sáng sủa, trang trí nội thất sang trọng.
Nhưng đoàn cố vấn của tôi nói lần đầu tiên Dân Tiến Đáng lẽn nâm quyền ở Đài Loan, nên khiêm tốn một chút, bình dân hóa một chút, do đó nơi đây đă biến thành thế này.’
Nhìn vẻ mặt không biết làm sao của , Tiêu Chấn Long cười nói: ‘ Nên lả thế.
nếu không thì sao nói thân dân được chứ? Không thân dân thì làm sao yêu dân được?”
“Đại ca, xem ra anh thích hợp với công việc của Tổng thống hơn tôi! Sang năm sẽ dể cho anh làm!” nửa đùa nửa thật nói.
Tiêu Chấn Long cười ha ha, sau đó nói tiếp: “Tính cách cúa tôi không hợp làm Tống thống, tôi thích cuộc sống tự do thoải mái.” Sau đó Tiêu Chấn Long chỉ vào chổ ngồi trong phòng làm việc Tống thống, nhìn nói: “Cái ghế đó không hợp với
tôi!”.