“Không tới chậm, rất đúng lúc!” Lúc này trong lòng Tiẻu Chấn Long bât đầu có chút nghĩ mà sợ, may mã vừa rồi không ném quả lựu đạn kia ra, nếu không thì có khi sẽ không còn được gặp lại Lưu Minh Nghĩa nữa, mà lúc ấy Lưu Minh Nghĩa cũng
chỉ cỏ thế nhìn thấy thi thế cúa mình mà thôi.
Trần Thủy Biến phía sau Lưu Minh Nghĩa và một loạt cán bộ cao cấp của Đảng Dân tiến cũng đã lục tục đl tới, người đi tới trước chính là Trần Thủy Biến, Trần Thủy Biến bât lấy tay Tiêu Chấn Long, xúc động mà nói: “Đại ca, chịu khố rồi!”
Tiêu Chấn Long hơi mỉm cười, nói “Anh có thế đi vào nơi này, đã chứng tỏ anh nhất định mang tới tin tức tốt.”
“Đúng vậy, tất cả đã qua rồi, chúng ta về nhà thôi!” Trần Thủy Biến nói.
‘Tôi cũng muốn về nhà, nhưng còn bọn họ thì sao?” Tiêu Chấn Long dùng một ngón tay chỉ vào quân nhân Nhật Bản súng vác vai, đạn lên nòng xung quanh.
Trần Thủy Biển vẳy tay một cái, lập tức có một người giống như thư ký chạy tới, hỏi: “Chủ tịch Trần!”
“Đi lấy công văn của Thủ tướng Nhật Bản cho bọn họ xem! Đi thôi, đại ca!” Nói xong Trần Thủy Biển cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của những người khác, dần theo Tiêu Chấn Long và mọi người đi thầng về phía máy bay trực thăng.
Trong khoảnh khác máy bay cất cánh kia, Tiêu Chấn Long giống như vần còn bị tất cả những chuyện xảy ra trước mát làm cho mờ mịt, mười phút trước còn đang lè tư thê’ đối chọi gay gắt, anh chết tôi sống, không ngờ mười phút sau mình đã được lên máy bay bay về.
Có đôi khi Tiêu Chấn Long có cảm giác mình đang nâm mơ, vốn dĩ một chuyện ngàn cân treo sợi tổc vậy mà ở trong giây phút cuối cùng lại xảy ra thay đối lởn tới như vậy.
Dọc theo đường cán bộ cao cấp của Đảng Dân tiến cũng không cho Tiêu Chấn Long cơ hội dò hỏi.
Trän Thủy
Biển thì lại càng giống như con trai hiếu kính cha ruột hầu hạ ở bên cạnh Tiêu Chấn Long, khiến cho Tiêu Chấn Long dùng ánh mât hoang mang nhìn Lưu Minh Nghĩa.
Mà Lưu Minh Nghĩa đan chéo hai tay, dáng vẻ thờ ơ chuyện không liên quan đến mình, khiến cho Tiêu Chấn Long tức giận tới mức thật muốn túm Lưu Minh Nghĩa tởi tấn cho một trận.
Đợi đến khi trở lại Đài Loan, Lưu Minh Nghĩa mới nói rõ tất cả với Tiêu Chấn Long.
Ngay trong quá trình đám người Tiêu Chấn Long ở Nhật Bản đang trốn tránh hai bang xã hội đen lớn đuối giết khâp nơi, Lưu Minh Nghĩa vốn dĩ đá nâm châc được thời điểm có thế đón Tiêu Chấn Long ở Nhật Bán, ai ngờ mọi người lại xảy ra biến hỏa nghiêm trọng.
Ngay trước đèm tống tuyến cứ ớ Đãi Loan, Đãi Bâc có tin đồn râng quốc dãn đáng đương cục vi hoàn toàn đánh bại đáng Dân tiến đã úy thác chính phủ Nhật Bán phái tièu diệt Tiêu Chấn Long ớ Nhật Bán, ngăn cán anh trớ về Đại trợ giúp cho Đáng Dân tiến.
Lúc Lưu Minh Nghĩa nhận được tin tức này thì mặt biến sâc, chuyện vốn đang cực kỳ đơn gián là xả hội đen chém giết nhau đà lập tức nhảy vọt tới chuyện chính trị.
Điều này khiến cho Lưu Minh Nghĩa không có chút bối cảnh chính trị nào ở Đài Loan không thể nghi ngờ mà nói chính là lâm vào khốn cảnh, tuy rầng chỉ lè lời đồn, nhưng mà tin đồn vô căn cứ, chưa chác đã không đúng.
Sau khi Lưu Minh Nghĩa nghĩ ngợi một hồi thì tìm tới Đảng Dân tiến, hy vọng từ sự ra mặt của Đảng dân tiến sẽ đón được Tiêu Chấn Long ở Nhật Bản về.
Nhưng mà đang sáp tới khoảng thời gian quan trọng của cuộc tổng tuyển cử, Đảng dân tiến thật sự không muốn đi vào vũng nước đục này.
Trước mắt không nói tới tin tức này là thật hay giả, trong thời điểm quan trọng này Đảng dân tiến gần như tất cả mọi người đều nhất trí phủ quyết yêu cầu của Lưu Minh Nghĩa, ở trong mắt Đảng dân tiến thì ở một mức độ nào đó tập đoàn Nam Thiên đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử, đã đến lúc đá văng bọn họ ra, bởi vì có rất nhiều dấu hiệu cho thấy lúc này Đảng dân tiến đã nẳm châc phần
thắng trong cuộc tống tuyến cử.
Sau vài lần gặp gỡ với các cán bộ cấp cao cúa Đáng dân tiến mà vẫn không có kết quả, Lưu Minh Nghĩa tức giận lập tức cho ngừng hết tất cả những hoạt động có liên quan đến tuyến cử của Đảng dân tiến.
Đoiị ngũ trợ giúp của tập đoàn Nam Thiên gần như là biến mất sạch chỉ trong một đêm, giống như chưa từng xuất hiện.
Vì thế nên cuối cùng khi đảng dân tiến lên đài lại không có lấy một chiếc xe tuyển cử nào, Đảng Dân tiến không có khí thế tuyên truyền lập tức bị quốc dân đảng và các đảng phái khác lấn át.
Sau khi các cán bộ cấp cao của Dân tiến đảng biết được tin tức này xong lập tức hẹn ngày gặp mặt với Lưu Minh Nghĩa, nào ngờ Lưu Minh Nghĩa lại từ chối hết tất cả, nhất quyết không gặp.
Hành động cứng rân này của Lưu Minh Nghĩa vừa tung ra, đã lập tức khiến cho cán bộ cấp cao của quốc dân đảng khủng hoảng, chủ tịch Trân Thủy Biến của Đảng Dân tiến vừa mới được nhậm chức lúc ấy không thê’ không tự minh ra mặt tới cửa tỉm Lưu Minh Nghĩa, đẽ nghị thương nghị với Lưu Minh Nghĩa về chuyện giải cứu Tiêu Chấn Long.
Có thể không cho ai mặt mũi, nhưng mà mặt mũi của Tran Thủy Biến thì không thể không cho, tương lai nếu dân tiến đảng chấp chính, Trần Thủy Biến nãy sẽ nghiễm nhiên trở thành tống thống.
Sau khỉ Tran Thủy Biến vã các cán bộ cấp cao cúa Đáng Dân tiến cùng khấn cấp bàn bạc một hồi xong, đưa ra kết luận đó là hiện tại vấn ếẽ nảy đã không còn đơn gián là tranh chấp giữa các bang phái nữa, mà đã lên tới trình độ lợi ích được mất cúa quốc gia.
Nếu muốn cứu đám người Tiêu Chấn Long an toàn trờ về thì chỉ có thế từ tay của chính phủ Nhật Bản, chỉ khi chính Nhật Bản chịu giao ra, đám người Tiêu Chấn Long mới có thể an toàn trờ về Đài Loan.
Sau đó Trần Thủy Biến đại diện cho Đáng dân tiến lập tức hẹn ngày với đại sứ Đài Loan ở Nhật Bản, đệ trình văn bản gửi thông điệp.
Sau khi chính phủ Nhật Bản nhận được thông điệp
mà Đảng Dân tiến gứi đến xong, cũng lập tức triệu khai Thủ tướng Nhật Bản chủ trì hội nghị Nội Các, thương thảo câu trả lời.
Cuối cùng chính phủ Nhật Bản cùng nhất trí ra kết luận là Đảng dân tiến rất có khả năng giành được chiến tháng sau tống tuyển cử, vì chính phủ Nhật Bản muốn đạt được lợi ích lớn nhất ờ Đài Loan, Nhật Bản đã đồng ý yêu cầu của Trần Thủy Biển.
Nhưng mà bởi vì Tiêu Chấn Long đã gây ra cho Nhật Bản tổn thất khó mà đánh giá, chính phủ Nhật Bản hy vọng Trần Thủy Biển đại biểu Đảng Dân tiến sẽ có bồi thường tương ứng.
Bồi thường này đó là muốn giao hạng mục tu sửa tàu điện ngâm đảo Đài Loan trị giá trăm triệu sắp khởi động cho công ty Nhật Bản tới xây dựng, hơn nữa phí tốn tu sửa phải vượt xa tiêu chuấn thông hành %.
Yêu cầu này không khác nào là cái giá cât cổ, nhưng không ngờTrần Thủy Biền nghĩ cũng không nghĩ đã lập tức đại diện cho Đảng dân tiến kỷ hiệp nghị này, đồng ý sau khi tống tuyển cử một năm sẽ bắt đầu thực hiện công trình này.
“Nguyên nhân của toàn bộ mọi chuyện chính là như vậy.” Lưu Minh Nghĩa uống một hớp nước nói với Tiêu Chấn Long.
trăm triệu! Trong lòng Tiêu Chấn Long nhắc mãi đây là một số tiền lớn tới cỡ nào, đã như vậy thì khiến cho lũ Nhật Bản kiếm đi.
“Sớm muộn gì tao cũng sẽ cho bọn mày nhá số tiền này ra cho tao!” Tiêu Chấn Long tàn nhần nói.
‘Tòa công ty địa ốc này là nhãn hiệu công ty niêm yết lâu đời của sở giao dịch chứng khoán Đài Loan, lúc mới thành lập bởi vì có kê’ hoạch đúng đắn, đẫu tư đúng cách, cho nên đã thu lợi không ít tiền, là tòa địa ốc quý giá của thị trường chứng khoán Đài Loan.
Nhưng mà từ sau khi Châu Á khủng hoảng tài chính, công ty dường như gặp phải khó khăn về tài chính, có những lỗ hống tài chính cả chục tỷ.
vốn dĩ có mấy tập đoàn tài chính muốn thu mua, nhưng mà cân nhâc đến toàn bộ tình hình thị trường và thị trường kinh tế đình trệ của địa ốc mấy nám gần đây cho nèn đều từ bỏ, cuối cùng trong khi Đài Loan trước mât đang tấc đất tấc vãng mà địa ốc làm án lại không quá tốt! Tôi tưởng nghĩ cõng ty có thế thứ cản nhâc thu mua lại nó hay không, như vậy có thế tiết kiệm được khoán phi tốn lớn mà thị trường đưa ra.”
Nghe Lưu Minh Nghĩa báo cáo xong, Tiêu Chấn Long lại xem thứ tài liệu công ty, trong miệng không ngừng mà nhâc mãi: “Bất động sán Vạn Phúc.
Tên đáo cũng rất dế nghe, Chu Ý cô thấy thế nào?”
Hoàng Chu Ý cũng ngồi ớ trước bàn làm việc cúa Tiêu Chấn Long giống như Lưu Minh Nghĩa, đã thay đối phong cách cứng đầu kiêu ngạo, thay vào đó là phong thái nữ cường nhản, làm việc mạnh mẽ nhanh nhẹn, không hề rề rà lộn xộn.
Chí thấy Hoàng Chu Ý xem thử tài liệu về bất động sản Vạn Phúc xong, nói: ‘Tôi rất đồng ý VỚI ý kiến của Tống Giám đốc Lưu.
Lấy tài chính của tập đoàn Nam Thiên hiện tại thì thu mua công ty này cũng không thành vấn đề, dĩ nhiên điều quan trọng nhất chính là hiện tại tập đoàn Nam Thiên có bối cảnh chính phủ ờ sau lưng như vậy thì việc thu mua tòa công ty địa ốc này cũng không hần là một sự lựa chọn tốt.”
Hoàng Chu Ý nói xong còn nờ một nụ cười có hàm ý sâu xa với Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long cũng không ngại Hoàng Chu Ý nói lời ấn ý.
Đầu tư bất động sản ờ Trung Quốc hay ờ
Đài Loan cũng sẽ đều không thoát khỏi dính líu tới quan chức chính phủ, đây là một chân lý bất biến.
Cho dù dưới hoàn cảnh khai sáng thị trường Đài Loan hiện tại, thì tình hình cấu kết với quan chức cũng hoàn toàn không quá mới lạ.
Còn về phân dùng hai chữ cấu kết, Tiêu Chấn Long cho rằng cũng không quá chính xác, hẳn là định vị và hợp tác có lẽ sẽ thích hợp hơn, còn nếu theo như nhu câu, thì đúng hay sai cũng chẳng quan trọng.
Tiêu Chấn Long đứng dậy khỏi chồ ngồi chậm rãi đi tới trước bàn hội nghị trong văn phòng, giống như đang ngầm nghĩ về đề nghị của Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý.
Hai người Minh Nghĩa và Chu Ý thấy Tiêu Chấn Long đứng dậy cũng không dám ngồi ở trên ghế, cũng đứng dậy theo nhìn Tiêu Chấn Long khoan thai đi qua đi lại ở trước bàn hội nghị, cũng không dám mở miệng quấy ray.
Tay trái Tiêu Chấn Long khoanh ở trước ngực, tay phải đặt ở trên cánh tay trái, ngón cái vã ngón trỏ của tay phải không ngừng vuốt v e câm của mình.
Này giống như là động tác sâp tung chiêu của Tiêu Chấn Long, mồi khi tập đoàn Nam Thiên có hạng mục đầu tư lớn, khi Tiêu Chấn Long đang suy ngẩm thì đều bày ra động tác như vậy.
“Thu mua bất động sản Vạn Phúc cần tài chính khoáng bao nhiêu?” Tiêu Chấn Long đột nhiên mở miệng hỏi..