“Anh Long, tôi nghĩ chúng ta vần nên trổn vào kho vũ khí dưới lòng đất sẽ an toàn hơn!” Hỏa Phượng đề nghị nói.
“Tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi! Nhưng bây giờ bọn họ đã không cho chúng ta một cơ hội nào nữa! Nếu chúng ta ra ngoài kia, không cấn thận sẽ bị bắn thành tố ong vò vẽ!”
Bây giờ cả nhà xưởng đều đã bị súng ống bao vây lại, thỉnh thoảng những viên đạn lại xẹt trên đầu từng người, bốn vách tường của nhà máy đều đã bị bắn thành cái sàng, bên trong vẫn còn nhiều máy móc có thế trốn.
Những viên đạn trúng vào máy móc thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng vang ‘âm ầm, mọi người không núp ra phía sau máy móc thì cũng nằm lăn ra đất, lúc này không ai dám anh dũng nhất thời cả.
Khoảng mười phút sau, Tiêu Chấn Long ước tính quân đội phía bên ngoài đã bân ra ít nhất hàng trăm ngàn viên đạn, trên mặt đất đầy vết đạn.
Sau khi đợt nổ súng dừng lại, Tiêu Chấn Long lập tức ra lệnh cho thiết vệ kiếm tra lại nhân số, báo cáo số người thương vong.
Kết quả vẫn khiến cho Tiêu Chấn Long rất đau buồn, có ít nhất hai mươi anh em đã thiệt mạng, mười mấy người bị thương, khiến cho số quân của Tiêu Chấn Long có thế tiếp tục chiến đấu giảm xuống không đến một trăm người.
“Quân khốn nạn! Trương Bá Chính lập tức chuyến những
người bị thương xuống dưới lòng đất.
Còn những người không bị thương tiếp tục theo tôi xuống nhà máy lấy vũ khí.
Đã đến lúc chúng ta phải đánh trả lại!” Tiêu Chấn Long trầm giọng nói.
Ngay khi Tiêu Chấn Long kêu người dần những ai bị thương xuống dưới lòng đất, đột nhiên có tiếng bom bất ngờ nổ tung, khiến nhà máy Mitsubishi nở ra mấy cái lổ thật lớn trên nóc.
Đến khi đám anh em Tiêu Chấn Long hiếu rõ chuyện gì đang xảy ra, lại thấy năm chiếc trực thăng do cánh quạt điều khiển không ngừng quay trên không trung khiến cho trực thăng bay rất vững vàng.
Trên trực thăng một vài sợi dây thừng được ném xuống, hàng chục người không ngừng dồn dập xuống dưới theo đường dây thừng.
Nhìn từ động tác leo xuống, đám người Tiêu Chấn Long đã biết bọn chúng chính là bộ đội đặc chủng, trong quá trình trèo dây thừng, súng tiếu liên cũng điên cuồng xả vào binh đoàn Tiêu Chấn Long.
“Mau tìm chổ ấn nấp ngay, Trương Bá Chính dẫn mười người canh giữ lối vào của nhà máy, những người còn lại đi theo tỏi!” Tiêu Chấn Long lớn tiếng ra lệnh.
Ngay lập tức, trận chiến giáp lá cà trong nhà máy chính thức được bắt đầu…
Tiêu Chấn Long vừa nhln những người lính Nhật Bán đang nhảy liên tục từ trên mái nhà xuống để nổ súng bân, vừa ra lệnh cho mười tám thiết vệ đưa những người bị thương cuối cùng vào nhà máy chế tạo vũ khí dưới lòng đất.
Cũng may là những người bị thương này được đưa đl kịp thời, nếu không phân lớn đều sẽ trở thành những cái bia ngâm sống, trong lòng Tiêu Chấn Long thầm thấy thật may mân.
Nhìn thấy Trương Anh Tú đã sâp xếp xong người bảo vệ ở cổng kho vũ khí, Tiêu Chấn Long tự tin mỉm cười, bàn tay vung lên dân theo mười tám thiết vệ cầm súng tiểu liên trên tay rồi đi thẳng đến chố mà binh lính Nhật đà nhảy xuống.
Một số máy bay trực thăng vũ trang của quân đội Nhật Bản liên tục vận chuyến lực lượng tự vệ của Nhật Bản, từng người lính Nhật đã được trang bị toàn bộ vũ trang ’ân lượt nhảy vào nhà máy dọc theo dây thừng, bởi vì lần này lính Nhật đều là binh lính huấn luyện đặc chủng tác chiến và có hỏa lực mạnh mẽ, lại là một sự hổ trợ hỏa lực mạnh mẽ có thế liên tục dập tát các đợt phán công của Tiêu Chấn Long và những người khác.
“Chết tiệt!” Mạng lưới hỏa lực do Tiêu Chấn Long và người của anh tạo thành không thể ngăn cản một cách hiệu quả chiếc máy bay trực thăng vận chuyển lính Nhật đang lao xuống,
Tiêu Chấn Long giận dữ đến mức buông tiếng chửi thề: “Hắc Long!”
“Có mặt!”
“Cậu hãy mang theo một vài người đi lấy một số tên lửa đến đây, đập bay chiếc trực thăng đó cho tôi!”
“Vâng, đại ca.” Đội trưởng Hắc Long lớn tiếng đáp, ngay sau đó dấn theo một vài tên thiết vệ đến kho vũ khí để chuyển các
trang bị hỏa lực hạng nặng đi.
Chỉ trong chốc lát, đội trưởng Hâc Long và một vài thành viên trong đội bước ra khỏi kho chế tạo vũ khí, trên vai mang theo một vũ khí tên lửa mới kiểu Nhật, Tiêu Chấn Long đã ra lệnh cho Hác Long cho dù không trúng máy bay trực thăng cũng phải hù dọa một chút, nếu cứ đưa người vào bên trong như thế này, chúng ta thực sự sẽ tiêu tùng.
Hâc Long nhận được mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long, tránh mình ở đằng sau một chiếc máy móc rồi cấn thận quan sát địa hình, anh ta tìm một vị trí thuận lợi để ngám bán.
Hác Long có đôi mát nhạy bén như mát hổ, vừa nhìn đã thấy thấp thoáng một bóng người trên mái nhà ở bên cạnh khu nhà máy, lập tức chạy theo bóng người đó.
“Nơi đó có nguy hiểm!” Tiêu Chấn Long thấy Hâc Long chạy theo hướng mái nhà kia là hiểu ngay anh ta muốn làm gì, nhưng nếu ờ vị trí cao như vậy thì chầng khác nào trờ thành bia ngấm của lính Nhật Bản, Tiêu Chấn Long lo láng đến nỗi lớn tiếng nhắc nhở Hấc Long.
Hăc Long làm bộ như không nghe thấy, trên vai khiêng tên lửa nặng cồng kềnh, sải bước chân xuống câu thang đến chỗ mái nhà kia, ngay sau đó anh ta nhanh nhẹn điều chỉnh ống phóng tên lửa, xác định tầm ngắm thật chuẩn xác, nhám ngay vào phi cơ trực thăng vũ trang Apache đang lộ ra ở một góc nhà máy.
“Đồ con rùa, chúng mày đi chết hết đi!”
Chỉ nghe thấy một tiếng nố lớn từ mái nhà xưởng, một vệt lửa ánh lên theo quỹ đạo mà lao thấng đến chiếc máy bay trực thảng trên nóc nhà máy.
Máy bay trực thăng phía trên nhà máy không thế nhin thấy được hỏa tiễn bẳn ra từ bèn trong nhả
máy, nhưng những người lính Nhật ỏ phía trên dây thừng nhìn cảnh bên dưới trực thăng lại nhìn thấy được, dọa cho binh lính Nhật Bản lập tức hoảng sợ vấy tay lên phía trực thăng, nhưng đã quá muộn, tất cầ lính Nhật trên dây thừng thấy tên lửa đang tiến tháng lẽn trực thăng, sợ tới mức không hề màng đến độ cao của sợi dây, buông sợi dáy thừng ra rơi từ trên cao xuống đất, người thi chết, người thi bị thương.
Một lúc sau, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía trên khu nhà máy, những mảnh vỡ của chiếc trực thăng bị nổ tung bay kháp nơi và vương vãi trên nóc nhà máy.
Bởi vì máy bay trực thăng chính xác là nơi binh lính Nhật tập trung nẽn hầu hết các mánh vỡ của máy bay cùng hài cốt cúa bọn họ đều cùng rai xuống trong số đó.
Vụ nố bất ngờ khiến hầu hết binh lỉnh Nhật không kịp trở tay phòng bị, những mảnh bom nhỏ giống vởi mảnh vỡ của máy bay trực thăng đều bị văng ra tứ tung, Tiêu Chấn Long đã tận mắt chứng kiến mảnh vỡ nhỏ của một tấm thép máy bay rơi trúng giữa lưng một người lính Nhật, làm cho người lính Nhật này tử vong ngay lập tức.
Tiẻu Chấn Long dẫn dăt quân Cờ Đen trong khi lỉnh Nhật đang tránh đống đố nát của chiếc máy bay, chạy ra từ phía sau đống máy móc, cầm khấu tiểu liên trên tay, anh nổ súng bắn dữ dội vào đám lính Nhật đang chạy tán loạn.
Mạng lưới hỏa lực gồm hàng chục viên đạn lao về phía lính Nhật đang tháo chạy tán loạn, những tên lính Nhật nhảy khỏi máy bay đó một phần là không muốn bị mảnh vỡ của máy bay bân trúng, một phần lại phái chú ý đến lưới đạn cúa quân đoàn Tiêu Chấn Long, cho nên nhất thời cả đám lính Nhật vô cũng vất vả.
Chỉ trong vòng vài phút, hơn chục lính đặc chủng của quân đội Nhật Bản đă chết dưới họng súng của đám người Tiêu Chấn Long, nhưng vấn có ít nhất năm mươi hoặc sáu mươi tên lính Nhật đang ấn nấp bên cạnh máy móc trong khu nhà máy và ngoan cường chống lại uản Cờ Đen cúa Tiêu Chấn Long.
Bới
vì một chiếc trực thăng đã bị phá hủy nên các sĩ quan Nhật ờ bên ngoài không màng đến việc điều trực thăng để đưa binh lính vào bên trong.
Mọi người bên ngoài đã tin tưởng giao nhiệm vụ tiêu diệt Tiêu Chấn Long và những người khác cho những người lính đặc chúng cúa lực lượng Vũ trang Nhật Bản, ở trong lòng của bọn họ, bọn họ chỉnh lã niềm kiêu ngạo lớn lao của đất nước mặt trời mọc, là bất khả chiến bại.
Tiêu Chấn Long dần đầu mười tám thiết vệ và khoảng hơn trăm quần Cờ Đen còn lại, lửa giận lan tràn trong lòng mà vung súng tiếu liên trong tay một cách liều lĩnh, mỗi phát đạn bân ra đều mang theo lòng căm thù giặc của mọi người.
Đột nhiên Tièu Chấn Long hét lên: “Chuấn bị lựu đạn!” Theo mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long, hơn một trăm người phía sau anh lập tức lấy lựu đạn từ trong lòng ngực ra, thậm chí có người còn lấy ra ba bốn quả cùng một lúc.
“ĐỒ khốn kiếp, cho các ngươi thấy được bão táp là gì!”.