Nha Hoàn Có Điểm!

chương 19: tiểu tiểu bị người xấu khi dễ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đại bá vương?” Phùng Thạc có điểm phản ứng.

“Đúng a, ngươi xem của thân thể ngươi phì đại như vậy, như thế nào có thể kêu tiểu bá vương?” Trên tình thần thật sự cầu thị, Hạ Tiểu Tiểu nói ra nghi hoặc của chính mình, vừa dứt lời, xung quanh liền có tiếng cười khúc khích.

(thật sự cầu thị: điều thực tế thực dụng a)

“Cười? Cười cái gì mà cười!” Phùng Thạc ngượng quá hóa giận, hung hăng trừng mắt về hướng gia đinh chung quanh.

H

Tiếu Tiếu nhìn về hướng phát ra tiếng cười, mới phát hiện mình bị một đám người hắc y vây quanh, mặt nhóm người này không biết vì cái gì đều nín nhịn đến đỏ bừng.

“Các ngươi đây là……” Đều vây quanh nàng để làm chi a?

“Hừ! Tiểu mỹ nhân, Phùng đại gia thích ngươi, mau ngoan ngoãn cùng Phùng đại gia hồi phủ đi.” Bị chuyện “tiểu vương bá vương” của tiểu mỹ nhân này xen ngang, thiếu chút nữa quên mất chính sự cướp sắc (muốn cướp người đẹp về a). Phùng Thạc phe phẩy cây quạt trong tay, ra vẻ tiêu sái, kỳ thật nhìn rất suồng sã hèn hạ.

“Cái gì? Hồi phủ với ngươi? Trong phủ ngươi thiếu nha hoàn ư hảo ngạc nhiên, nàng từ khi nào đã thành thưởng thủ nha hoàn a?

(thưởng thủ: nhiều người tranh giành)

“Ha ha, tiểu mỹ nhân, ngươi cũng thật thích nói cười, ta đường đường Phùng phủ sao có thể thiếu nha hoàn? Chỉ cần ngươi theo ta, ngươi muốn bao nhiêu nha hoàn theo hầu hạ đều được, ha ha.” Phùng Thạc như là nghe được chuyện cực buồn cười, vừa cười ha hả vừa nói, cả người thịt béo run run. (hix còn hơn cả tả heo)

“Ngươi không thiếu nha hoàn sao lại kêu ta đi theo ngươi? Bất quá, cho dù nhà ngươi thiếu nha hoàn ta cũng không thể đi theo ngươi a, ta còn là nha hoàn của tiểu thư nhà chúng ta!” Hạ Tiểu Tiểu ngẩng cái cằm nhỏ kiêu ngạo nói.

Đôi mắt chuyển động, nhìn xem bốn phía, thực là một nơi hảo xa lạ nga. Từ khi nàng vào Vưu phủ liền không đi quá cửa chính của Vưu phủ, hai năm gần đây tiểu thư thân thể tốt lắm, mới mang nàng lén chạy ra ngoài chơi, đi cũng là dã ngoại nơi ít người, ven hồ gì đó, nhìn bản thân hiện tại ở một ngã tư đường xa lạ, nàng hơi hơi có chút hoảng đứng lên, muốn chạy nhanh về nhà. “Này, các ngươi, những người này, vây quanh ta để làm chi? Không có gì thì tránh ra, ta phải về nhà!”

“Về nhà? Được a, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, làm cho bản đại gia thỏa mãn, bản đại gia tự nhiên sẽ thả ngươi trở về.” Phùng Thạc tiến lên từng bước, tham lam chăm chú nhìn Hạ Tiểu Tiểu. Xem này bộ ngực cao ngất cùng kia eo nhỏ dương liễu, thực con mẹ nó vưu vật a.

(vưu vật: vật đẹp hiếm thấy)

Hạ Tiểu Tiểu lại ngây ngốc. Cũng biết tình trạng hiện tại này là gặp phải người xấu. Gặp người xấu nên làm sao bây giờ? Nàng không có chút kinh nghiệm. Chỉ có thể thét chói tai “Cứu mạng–”

“Tiểu mỹ nhân. Đừng kêu. Ta Hoa Hoa Tiểu Bá Vương đã thích. Người nào dám cứu? Ngươi xem ra vẫn là có điểm mạnh mẽ đi. Quay lại đây ta cho ngươi thích thú đến mức mệt kêu không ra tiếng. Ha ha……” Ánh mắt đáng khinh đi kèm lời nói đáng khinh đảo qua toàn thân Hạ Tiểu Tiểu. Nàng thiếu chút nữa ghê tởm mà nôn mửa tại chỗ. Nhìn xem vây quanh nàng đích năm sáu đại hán to cao như cọp. Nàng lại tuyệt vọng đến muốn

“Hoa Hoa Tiểu Bá Vương. Ngươi thật đúng là chó không ngưng ăn thỉ a. Còn dám ngay trên phố đùa giỡn con gái nhà lành? Lần trước giáo huấn ngươi còn không có ăn đủ thật sao?” Thời khắc mấu chốt. Nữ anh hùng cầm trường kiếm lóe sáng xuất hiện.

(thỉ: là shit a, ý là tính xấu không đổi được)

“Hồng Tử Duyến?” Hạ Tiểu Tiểu đột nhiên nhìn thấy Hồng Tử Duyến. Nước mắt ứa ra.

“Hồng Tử Duyến?! Ngươi như thế nào lại ở trong này?” Nhìn thấy Hồng Tử Duyến. Hoa Hoa Tiểu Bá Vương Phùng Thạc rõ ràng cứng người lại. Phùng Thạc một thân bị thịt, ánh mắt kích động nhìn chung quanh. “Cái tên Tề Tụ Hiền cả ngày đi theo ngươi đâu?”

“Hừ. Chỉ bằng một mình bà cô ngươi cũng đủ thu dọn mớ rác rưởi các người. Hạ Tiểu Tiểu. Ra phía sau ta!” Bảo vệ Hạ Tiểu Tiểu. Hồng Tử Duyến rất có khí thế giơ trường kiếm. Ô…… Hảo kích động. Nàng rốt cục có thể làm “Anh hùng” cứu mỹ nhân một lúc. Nàng rốt cục có thể xài đến sở trường. Ô…… Nàng thật sự là rất kích động!

Kiểm tra bốn phía, xác định cái tên nguy hiểm Tề Tụ Hiền không có ở đây, Phùng Thạc nhất thời lại kiêu ngạo đứng lên. “Hồng Tử Duyến, đừng nói mạnh miệng, bằng một mình ngươi? Hừ, chẳng lẽ bản đại gia mang theo ra ngoài toàn là người ăn chay sao? Bản đại gia thích ngươi cũng không phải là một ngày hai ngày, mỗi lần đều bị cái tên Tề Tụ Hiền kia phá hư sự, hôm nay hắn không ở đây thật sự là cơ hội trời cho, ngươi cũng ngoan ngoãn cùng bản đại gia hồi phủ đi! Người đâu. Tiến lên! Đem cả hai nữ nhân này bắt về cho ta!”

“Hừ, bằng cái đầu heo phì nhà ngươi ư? Ngươi xem, bà cô ngươi không cắt cái lỗ tai heo của ngươi mới là lạ!” Hồng Tử Duyến cười lạnh một tiếng, huơ kiếm về phía mấy hắc y gia đinh đang tiến lên.

“Càng ngang ngược, càng hữu vị! Bản đại gia chính là yêu ngươi như vậy! Uy, các ngươi chú ý, đừng làm bị thương khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hồng tiểu thư, làm mất hứng của đại gia, thì các ngươi cứ chờ xem.” Phùng Thạc đứng một bên vỗ đùi, ầm ỹ liên hồi.

“Hồng Tử Duyến…… Ngươi có sao không?” Cho dù Hạ Tiểu Tiểu ngu ngốc, lại không hiểu võ công, cũng nhìn ra Hồng Tử Duyến đang cực kỳ nguy hiểm.

“Ha ha, người đâu, đánh mạnh vào, thừa dịp cái tên đáng chết Tề Tụ Hiền không ở đây, bắt tiểu nữ này về cho gia! Làm cho gia trở về hảo hảo vui vẻ a.” Phùng Thạc đứng một bên nhảy lên vui sướng.

“Đáng chết, Hạ Tiểu Tiểu, ngươi còn không mau chạy! Ngươi đang xem diễn kịch a!” Hồng Tử Duyến thở hổn hển la lớn, xong rồi, xong rồi, nàng không có ai giúp sức, nàng một người đánh không lại năm người a.

“Ách…… Chạy? Hảo! Ta chạy!” Hạ Tiểu Tiểu vội vàng gật đầu, sau đó còn nói “Nhưng là đi đâu? Ta chạy hướng nào mới đúng? Ta chạy, còn ngươi làm sao bây giờ?”

“Hạ Tiểu Tiểu, ngươi là heo nga?” Hồng Tử Duyến tức khí giơ chân, vừa phân tâm, thiếu chút nữa bị người ta đánh, ra sức chống cự.

“Tiểu mỹ nhân, còn muốn chạy? Có hỏi qua bản đại gia chưa?” Nhìn đến gia đinh hoàn toàn vây quanh áp đảo Hồng Tử Duyến, Phùng Thạc di chuyển thân hình nặng nề, tiến đến gần Hạ Tiểu Tiểu yếu ớt.

“Ngươi, ngươi không được lại đây!” Hạ Tiểu Tiểu sợ hãi liên tục lui về phía sau, nước mắt chảy ròng.

“Phùng Thạc, ngươi không được động đến nàng!” Hồng Tử Duyến lo lắng vung mạnh bảo kiếm, muốn cứu Hạ Tiểu Tiểu, đáng tiếc kiếm không theo ý người.

“Tiểu mỹ nhân, cho đại gia sờ một cái trước.” Phùng Thạc cười dâm tới gần Hạ Tiểu Tiểu, bàn tay ma quỷ bẩn thỉu vươn ra ……

“A–” Hét thảm một tiếng, tiếp theo “Phanh” một tiếng, Phùng Thạc ôm thân dưới oanh nhiên ngã xuống đất, vẻ mặt thống khổ.

“Thiếu gia–” Năm người đang cùng Hồng Tử Duyến triền đấu thấy thiếu gia có chuyện, vội vàng chạy lại, làm cho Hồng Tử Duyến nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hai bước nhảy vọt đến bên người Hạ Tiểu Tiểu, lôi kéo Hạ Tiểu Tiểu bỏ chạy. “Mau chạy, chạy về phủ liền an toàn

“Con mẹ nó! Đuổi theo cho ta! Một lũ xú nương!” Phùng Thạc nghiến răng đau đớn, hung hăng phát mệnh lệnh cho thủ hạ, “Bắt không được cái lũ xú nương đó, ta lấy mạng các ngươi! Ai!…… Mẹ nó, đau chết ta, cái lũ xú nương kia hạ chân thật ác!”

Hồng Tử Duyến lôi kéo Hạ Tiểu Tiểu chạy một mạch như điên, đến con phố trước Vưu phủ, đụng phải Vưu Đức Ân đang đi ra ngoài tìm Hạ Tiểu Tiểu. Vừa thấy Vưu Đức Ân, Hạ Tiểu Tiểu tựa như nhìn thấy thân nhân vội chạy tới, ôm hắn ủy khuất khóc lớn. “Tiểu thư, ô ô…… Tiểu thư……”

“Tiểu Tiểu? Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Ôm vào ngực một bóng dáng nhỏ nhắn toàn thân run rẩy, làm cho người ta thương tiếc trong lòng.

“Hai người các ngươi còn ở đây thân thân ta ta? Còn không mau chạy! Mọi người sắp đuổi lên đây!” Hồng Tử Duyến quay đầu lại nhìn nhìn bóng người đang đuổi theo, nóng nảy giậm chân.

“Làm sao vậy?” Vưu Đức Ân hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Truyện Chữ Hay