Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kết quả tranh tài không có chút hồi hộp nào, Thang Tam Viên và Cố Ngạn chiến thắng, mà Nhạc Lạc Phong và Thái Khả Khả trở thành những người cuối cùng. Bởi vì khi chị em Quý Mai Quý Lê ở thế ngàn cân treo sợi tóc, rốt cuộc đã dựa vào bí quyết làm đẹp của họ bán được một trăm nhân dân tệ, thắng được vị trí thứ hai.
Nhìn thấy kết quả fan hâm mộ Tam Cố chợt cảm thấy nở mày nở mặt.
[Vừa lúc nãy nhà nào nói Tam Cố của chúng tôi thua vậy? Nhanh lên ra đây chịu đập]
[Quả nhiên thần tượng của tôi giỏi mọi thứ, không chỉ nấu ăn giỏi mà còn rất có đầu óc kinh doanh, tôi cũng muốn mua củ sen thần tượng của tôi làm!]
[Tam Cố! Tam Cố! Vô địch thiên hạ! Khả Viên cút đi!]
() ảnh minh họa
[Vì Tam Cố đã thắng khi tranh tài, như vậy có phải đợi một chút nữa, Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên sẽ đi tới công viên giải trí sao!! A a a a a a a! Chờ mong! Tôi muốn quay màn hình toàn bộ hành trình!]
[Thật là tốt, từ lúc chuyển sang ăn cơm nhà Tam Cố, mỗi ngày đều có đường ăn, cứ để đường đến nhiều hơn đi! Tôi còn chống đỡ được!]
...
Sau khi Thái Khả Khả nghe thấy kết quả tranh tài, mặt so với đáy nồi còn muốn đen hơn, mà Nhạc Lạc Phong nghe đến việc phải làm cơm, lúc này bỗng gào lên một tiếng, nắm lấy Cố Ngạn không buông: "Anh Ngạn, anh ở lại giúp em có được hay không?"
Cố Ngạn lạnh lùng nhìn hắn một cái, không chút lưu tình từ chối: "Tự mình giải quyết đi."
Giữa trưa mọi người cùng nhau ăn một bữa đơn giản ở bên thị trấn, mặc dù hương vị món ăn không phải đặc biệt ngon. Nhưng ai nấy đều mệt mỏi cho tới trưa, đồ ăn vẫn có vị ngon vô cùng, tuy là so với tài nấu nướng của Cố Ngạn còn kém một chút, khiến họ càng thêm nhớ việc Cố Ngạn làm cơm.
Mọi người ăn vô cùng náo nhiệt, chỉ có Nhạc Lạc Phong cùng Thái Khả Khả nuốt không trôi, vẻ mặt người này so với người kia còn ảm đạm hơn. Nhạc Lạc Phong liên tiếp nhìn về phía Cố Ngạn, muốn xin giúp đỡ, đáng tiếc Cố Ngạn không hề bị lay động, chỉ tập trung ăn cơm.
Ăn cơm trưa xong, mọi người dựa theo kết quả tranh tài, từng người đi hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.
Cố Ngạn và Thang Tam Viên đứng ở bên đường chờ xe của tổ ghi hình, vừa rồi vị trí dừng xe của tổ bị một chiếc xe chặn lại, họ đang tìm chủ nhân để điều xe đi.
Quý Mai lén lút nhìn Cố Ngạn một cách kỳ lạ một lúc, sau đó nhắc nhở Thang Tam Viên: "Thời điểm đi công viên giải trí cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để bị ai ăn thịt."
Thang Tam Viên mím môi mỉm cười, chỉ nghĩ cô đang nói đùa, công viên giải trí lại không có dã thú, làm sao bị ăn thịt được.
Quý Mai bất đắc dĩ lắc đầu, rời đi cùng em gái.
Nhạc Lạc Phong lại chậm chạp đi tới cầu xin Cố Ngạn: "Anh Ngạn, anh Ngạn, công viên giải trí nào có thú vị bằng nấu cơm? Anh xem anh đẹp trai như vậy, đám fan hâm mộ nhìn thấy hình ảnh nấu cơm của anh, nhất định sẽ quyết một lòng hâm mộ anh đến cùng! Anh chẳng những đẹp trai, có tấm lòng lương thiện, cơm nấu ra còn là mỹ vị nhân gian! Anh tốt như vậy, nhất định sẽ nguyện ý giúp em đúng không?"
Đáng tiếc lần này hắn nịnh bợ bao nhiên cũng vô dụng, khuôn mặt Cố Ngạn thờ ơ, căn bản cũng không có để ý tới hắn.
Nhạc Lạc Phong chán nản một lát, vẫn không từ bỏ tiếp tục kêu rên: "Thần tượng à! Anh giúp người fan hâm mộ nhỏ yếu cùng đáng thương của anh đi!"
Cố Ngạn rốt cục trừng mắt, có chút ghét bỏ liếc mắt nhìn cơ thế cao lớn khỏe mạnh của hắn.
Nhạc Lạc Phong: "..." Mặc dù dáng người em có cao lớn uy mãnh, nhưng tâm hồn em nhỏ yếu mà...
Đạo diễn rốt cục nhịn không được lên tiếng: "Căn cứ theo quy tắc trò chơi, không thể để cho những người khác hỗ trợ để hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt, phải tự mình hoàn thành."
Nhạc Lạc Phong không thể không từ bỏ việc xin giúp đỡ, đầu liền rủ xuống, mặt thì nhăn lại, thoạt nhìn đáng thương như sắp khóc.
() Ảnh minh họa
Xe của đoàn làm phim cuối cùng cũng lái tới, trước khi đi, Thang Tam Viên nhìn Nhạc Lạc Phong quá mức đáng thương, không khỏi xoa đầu của hắn, nhắc nhở một câu: "Thật ra em có thể làm một nồi lẩu, chuẩn bị kỹ càng nguyên liệu nấu ăn là được."
Nhạc Lạc Phong lúc này hai mắt tỏa sáng khoa trương hét lớn: "Ân nhân! Em muốn trèo tường! Em muốn làm fan anh! Lần bỏ phiếu lần sau em sẽ bầu cho anh!"
Thang Tam Viên nín cười nhắc nhở: "Tối hôm qua anh có nghe ca khúc trong album mới của Cố Ngạn, rất êm tai đó."
"Vậy...Cái này..." Nhạc Lạc Phong xoắn xuýt, đấu tranh với chính mình.
Hu hu hu, khả năng chuyên môn của thần tượng quá mạnh, trèo tường thật là khó.
Thang Tam Viên quyết định giải cứu hắn khỏi việc đấu tranh với chính mình: "Là Cố Ngạn bảo anh nhắc nhở em làm một nồi lẩu đó."
Mắt Nhạc Lạc Phong sáng lên, rốt cục không cần phải tiếp tục đấu tranh, thuận theo lòng mình mà nói to: "Thần tượng! Em muốn hâm mộ anh cả một đời! Vừa nãy em nói muốn trèo tường là đang nói đùa, anh đừng coi là thật! Anh nhất định phải giả vờ như cái gì cũng không có nghe thấy nha!"
Cố Ngạn quay đầu, lần nữa ghét bỏ nhìn hắn một cái: "Ngậm miệng"
Nhạc Lạc Phong: "..." Mặc dù thần tượng ghét bỏ tôi, nhưng tôi vẫn muốn hâm mộ!
Thái Khả Khả bình tĩnh đi tới, đem Nhạc Lạc Phong đi: "Đi mua thức ăn đi."
Thái Khả Khả dậm chân đầy nặng nề! Chờ kỳ quay chương trình này kết thúc, cậu ta sẽ đi học nấu ăn! Cậu ta nhất định phải làm ra cơm ăn ngon hơn Cố Ngạn làm! Trước kia cậu ta cảm thấy xào CP có thể thu được độ chú ý, hiện tại cậu ta phát hiện nấu cơm mới thật sự là không tầm thường! Chỉ cần cậu ta học nấu ăn, còn có show giải trí nào cậu ta không hoàn thành tốt được!
Cho đến khi Nhạc Lạc Phong bị Thái Khả Khả lôi kéo đi xa, Thang Tam Viên vẫn còn nghe thấy hắn biểu lộ lòng trung thành với Cố Ngạn từ xa, nhịn không được cười lên.
Cố Ngạn nhíu mày, nhìn Thang Tam Viên một chút: "Em nói để Nhạc Nhạc làm lẩu khi nào?"
Thang Tam Viên để tay đến bên miệng, ra vẻ thần bí giảm thấp giọng nói: "Giúp em ổn định lòng fan hâm mộ mà."
Mắt cậu cong cong vừa nói vừa nháy mắt với Cố Ngạn mấy cái.
Môi mỏng của Cố Ngạn mím thành một đường thẳng, nhịn rồi nhịn, nhưng vẫn không nhịn được đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào má anh.
...Thật sự là trái tim ngọt ngào đến muốn tan chảy.
Những người khác về biệt thự, Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên ngồi lên xe hướng về công viên.
Hôm nay trời quang mây tạnh, công viên có rất nhiều khách du lịch, mọi người tốp ba tốp năm đi tới, có vài đôi tình nhân nắm tay, chung quanh đều là âm thanh vui đùa ầm ĩ.
Thang Tam Viên từ sau khi làm minh tinh, đã thật lâu chưa có tới công viên chơi, lúc này nhìn dòng người đã lâu không thấy, tâm trạng không khỏi trở nên vui vẻ, bước đi nhẹ đi rất nhiều, trong lòng bất giác khẽ ngân âm thanh tối qua Cố Ngạn hát cho cậu nghe, cái đầu nhỏ bé đội chiếc mũ rơm của cậu khẽ lắc lư.
Cố Ngạn đi theo bên cạnh cậu, sương giá trong mắt không khỏi tan đi, lộ ra vẻ ấm áp sâu bên trong.
Anh nhìn thấy cửa hàng kem ly phía trước, dừng lại một chút, nói: "Chờ em một lúc."
Thang Tam Viên ngoan ngoãn dừng bước chờ anh, Cố Ngạn bước nhanh đến cửa hàng kem, mua hai cây kem rồi lấy dâu tây màu đỏ phía trên một cây đưa cho cậu.
Thang Tam Viên nhận lấy cắn một miếng lớn, hương sữa dâu tây béo ngậy tan chảy trong miệng, thơm ngon mát lạnh, là vị dâu tây, cậu nhịn không được liếm môi một cái, lại cắn một miếng nữa.
Cố Ngạn mỉm cười lau kem dính trên khóe môi của cậu, cúi đầu cũng ăn một miếng kem trắng ngần trong tay mình, mùi sữa nồng đậm, có chút giống với hương vị kẹo bơ cứng thỏ trắng lớn.
Hai người tiếp tục đi lên phía trước, đủ loại người mặc đồ thú trong phim hoạt hình chào hỏi ven đường, Thang Tam Viên vui vẻ vẫy tay với bọn họ, có chút lo lắng nói với Cố Ngạn: "Không thể đập vào đầu của bọn họ, nhân viên công tác bên trong sẽ rất nguy hiểm, anh đã từng mặc bộ đồ thú này khi quay phim, có người đập đầu của anh, thật sự là dọa chết anh, cho nên em phải nhớ kỹ đừng bao giờ làm như vậy."
Cố Ngạn khẽ cười gật đầu: "Đã biết."
Thang Tam Viên yên lòng, tiếp tục nhìn quanh, ven đường có thật nhiều nhân viên công tác bán bóng bay. Bóng bay đủ loại kiểu dáng hình dạng, trong đó có một tạo hình của con thỏ đặc biệt thu hút, con thỏ trăng trắng, lỗ tai to to, xem ra cực đáng yêu.
Hai mắt Thang Tam Viên nhìn chằm chằm quả bóng bay hình con thỏ, chỉ hận không thể chạy vội đi mua ngay, đáng tiếc thợ quay phim đã mở ra ống kính quay trực tiếp, vừa nghĩ tới rất nhiều fan hâm mộ đang nhìn, cậu đành phải cố gắng thu lại ánh mắt.
Dù sao trong lòng fan hâm mộ cậu là một beta thành thục, cậu không thể để cho fan hâm mộ thất vọng.
Thế nhưng bước chân của cậu lại không khỏi càng ngày càng chậm, mắt cậu cứ không ngừng nhìn lén vào quả bóng bay hình con thỏ kia, cậu không khỏi cảm thấy ghen tị khi nhìn thấy đứa bé ôm quả bóng bay bên vệ đường, nếu như cậu cũng là trẻ con, vậy có thể quang minh chính đại cầm bóng bay con thỏ ở trong tay.
Ánh mắt Cố Ngạn mang theo ý cười quan sát phản ứng của cậu, thưởng thức đôi mắt có chút tủi thân của cậu, sau đó mới sải bước đi tới, mua bóng bay hình con thỏ kia, anh nhìn một chút, lại không nhịn được mua một chiếc băng đô tai thỏ ở quầy hàng bên cạnh, cùng cầm về.
Ánh mắt Thang Tam Viên lóe sáng nhìn anh chằm chằm.
Cố Ngạn khẽ cong môi mỉm cười, trong ánh mắt mong chờ của Thang Tam Viên, cài băng đô con thỏ lên đầu cậu, đặt quả bong bóng con thỏ vào trong tay cậu.
Trong tay Thang Tam Viên nắm chặt bóng bay, ngước đôi mắt sáng ngời nhìn Cố Ngạn, âm thanh siêu nhỏ: "Anh không cần..."
Giọng nói của cậu rất nhỏ, bởi vì cậu sợ nếu âm thanh lớn hơn, Cố Ngạn sẽ coi là thật, đem bóng bay trong tay cậu lấy đi.
Cố Ngạn liếc mắt nhìn ngón tay đang nắm chặt quả bóng bay không thả của cậu, mỉm cười sờ lỗ tai thỏ khẽ ừ một tiếng: "Là em muốn, anh Tiểu Tam cầm giùm trước cho em."
Thang Tam Viên lập tức liên tục khẽ gật đầu không ngừng, anh trai giúp em trai cầm bóng bay hẳn là được, rốt cục có thể quang minh chính đại cầm bóng bay, tiểu nhân trong lòng cậu vui sướng nhảy nhót.
Thang Tam Viên sờ lỗ tai thỏ trên đầu: "Có phải quá ngây thơ hay không?"
Cố Ngạn sờ lên cằm quan sát trong chốc lát, sau đó lắc đầu, chững chạc đàng hoàng mà nói: "Không ngây thơ, anh đeo cái này có thể tính là quà phúc lợi cho fan hâm mộ."
Thang Tam Viên gật đầu, dù sao thời điểm kí tên, fan hâm mộ thường đeo một số đồ trang trí cho cậu, chẳng hạn như tai thỏ, tai mèo. Cố Ngạn đã nói là phúc lợi cho fan hâm mộ, cậu cũng không lấy xuống, còn không tự chủ được vui vẻ quơ quơ bóng bay trong tay.
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm bóng bay, con thỏ trắng đang lơ lửng trên bầu trời, thật là đẹp, cậu không nhịn được mà len lén cong môi mỉm cười.
Cố Ngạn nhìn nụ cười nơi khóe miệng cậu, trong lòng cảm thấy mềm mại hơn cả cây kem vừa ăn, cũng không khỏi cong môi.
Mọi người trong phòng phát trực tiếp đều thấy một màn này, giống với Cố Ngạn, tất cả đều mềm nhũn.
[Hu hu hu...bé cưng, mama yêu con! Mama biết con thích thỏ mà, con không cần giả bộ đâu.]
[Viên Viên mỗi lần nhìn thấy thỏ con đôi mắt đều sáng lóng lánh , hết lần này tới lần khác cậu ấy còn tưởng mình giấu rất kỹ, fan hâm mộ có thể làm gì đây, chỉ có thể phối hợp cậu ấy.]
[Ai bảo thần tượng của chúng mình muốn làm một người thành thục, chúng mình liền ra vẻ như không biết đi, thế nhưng mà...mama rất muốn đưa con con thỏ nha!]
[Hôm nay cũng là ngày mà Viên Viên đáng yêu muốn điên rồi! Mang theo băng đô tai thỏ sao lại đáng yêu như vậy! Tạ ơn Cố Ngạn! Tôi muốn chụp ảnh màn hình làm ảnh đại diện!]
[Cố Ngạn có phải là cũng phát hiện Viên Viên thích thỏ không! Ngọt quá đi! Thuyền của đôi này tôi chèo chắc luôn! ]
[Giơ cao lá cờ Tam Cố! Tam Cố không real thì ai real! ] ()
....
-------------------------------------------------------------
Note:
-Những ảnh minh họa không có trong truyện gốc, là mình tự thêm vào.
-() Câu gốc là Tam Cố không phải tình yêu đích thực thì cái gì mới là tình yêu đích thực, mình thay đổi sang câu này.
Minh họa tai thỏ