Sau khi biết được mình có tài khoản ở nước ngoài, Chí Thành liền liên lạc với luật sư tìm hiểu. Chẳng mấy chốc, anh đã tra ra số tài khoản kia và kinh ngạc khi phát hiện trong đó có tới cả ngàn tỷ đồng. Nhìn vào đã đủ biết số tiền thất lạc của công ty Lê Gia ở đâu rồi!
Và anh đã làm đúng như những gì mình nói, đem toàn bộ để bồi thường tổn thất cho tất cả người bị hại. Nói đến ngàn tỷ, nhưng đến khi trả nợ, trả tiền bồi thường xong, số dư trong tài khoản lúc này cũng đã chạm đáy rồi. Công ty Lê Gia vẫn không tránh khỏi số phận bị xóa bỏ. Dù vậy, Chí Thành lại cảm thấy thật nhẹ nhỏm, như trút được gánh nặng khổng lồ trên vai.
Bởi vì công ty Lê Gia đã đền bù được thiệt hại, nên tội của ông Hưng được giảm bớt, theo phán đoán chỉ mất năm, ba năm ngồi tù, ông có thể ra được rồi. Thế nhưng, ông Hưng không hề cảm kích, khi trông thấy Chí Thành vào thăm mình, không nói một lời đã xông tới đánh người.
– Đồ bất hiếu! Mày đã làm gì với tiền của tao hả? Đồ trời đánh…
Chí Thành cứ để mặc cho ông Hưng đánh mà không phản kháng, tới ba bốn người giám thị trại giam hợp sức mới kéo được ông Hưng ra. Chí Thành vẫn ngoan cường:
– Ba để số tiền đó đứng tên con thì con có quyền sử dụng.
Ông Hưng nghe thế thiếu đều muốn lên cơn đau tìm, chọi dép vào mặt Chí Thành, gào thét:
– Đồ trời đánh! Tao đáng lý không nên sinh ra đứa con như mày…
Ông Hưng quá kích động, biết không thể nói gì được, đành tan rã không vui.
Trong lúc ngồi ở phòng chờ, một giám thị tới đưa cho Chí Thành chai nước và khăn lau mặt, tỏ vẻ rất khích lệ hành động chính nghĩa của anh. Chí Thành không trả lời, anh tự biết nhiều người sẽ phán xét việc làm của anh. Rốt cuộc là chính nghĩa hay ngu ngốc thì chỉ có mỗi anh mới cảm nhận được, anh không thẹn với lương tâm.
Lê bước về nhà, tuy nói bản thân anh không sao nhưng trong nhà còn ba người đang phụ thuộc vào anh. Nhà sắp tới sẽ bị niêm phong, còn anh thì không có việc làm, việc học dang dở, anh nên làm thế nào đây?
Những người tưởng như thâm giao, tin tưởng đều đã ngoảnh mặt…
Chợt có người xuất hiện cản đường đi của Chí Thành. Ngẩng đầu lên thì anh nhận ra đó chính là chàng cảnh sát trẻ đã từng giúp mình lúc trước.
– Chào cậu.
Quốc Khánh mấp máy đánh tiếng nói, Chí Thành không muốn đáp chuyện, chỉ gật đầu muốn đi qua. Quốc Khánh gấp gáp nói:
– Tôi thật sự rất ngưỡng mộ hành động của cậu!
Chí Thành cau mày, bật tiếng gắt:
– Anh đang mỉa mai tôi sao?
Quốc Khánh có phần ngạc nhiên khi thấy thái độ gay gắt của Chí Thành, hoàn toàn không giống cậu công tử phong nhã, lịch thiệp của trước kia. Ngẫm lại những gì anh phải chịu đựng thời gian qua, Quốc Khánh không thắc mắc vì sao Chí Thành thay đổi như vậy.
– Tôi không có! Tôi thật sự muốn bày lòng cảm kích của mình! Anh trước giờ sống trong cảnh giàu có chắc không hiểu được số tiền kia hữu dụng tới cỡ nào đâu! Những người bị nạn thật sự được cứu sống nhờ vào lòng tốt của cậu…
Cảm giác Quốc Khánh không phải muốn trêu đùa mình, Chí Thành cũng dịu thái độ lại.
– Cái… cái này…
Đột ngột, Quốc Khánh lại dúi vào tay Chí Thành một gói nhỏ.
– Đây là cái gì?
Quốc Khánh ấp úng mãi mới nói rõ:
– Là… tiền…
– Tiền?
Chí Thành liền nổi giận vì lòng tự tôn bị xúc phạm, muốn quăng trả trở lại cho Quốc Khánh, nhưng Quốc Khánh đã nhanh tay ngăn cản:
– Cậu đừng vội như vậy! Tôi biết hiện tại tình hình trong nhà cậu không ổn lắm nên mới muốn giúp một chút! Dù cậu không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho người nhà của mình chứ…
Chí Thành khựng lại trước lời nói của Quốc Khánh, nhưng thân thể vẫn run lên bần bật. Quốc Khánh khẽ thở phào, khuyên nhủ:
– Đây là tôi cho cậu mượn trước! Sau này đã ổn định thì lại trả cho tôi…
Quốc Khánh cảm thấy vô cùng tủi hổ, nhưng đúng như Quốc Khánh nói: anh còn ba người đang trông chờ vào mình. Anh không thể vì lòng tự tôn của mình mà khiến họ phải chịu khổ. Chí Thành nuốt nước mắt, kiên định nói:
– Được! Sau này tôi sẽ trả lại anh gấp bội!!!
Quốc Khánh thẩn thờ nhìn theo bóng lưng của chàng thanh niên trước mặt, cảm giác cậu ta thật lẻ loi, cô độc nhưng cũng rất cao lớn. Nhất định cậu ta sẽ sớm vực dậy!
Xong, Quốc Khánh rút điện thoại ra, chán nản nhìn vào một dãy số và ấn nút gọi.
“Tôi đã làm những gì cô nhờ rồi…”
Vừa bắt máy đã nghe người bên kia đã thông báo như vậy. Hà Anh cũng không tỏ ra cảm xúc gì, bảo:
– Cám ơn anh.
“Tôi thật không hiểu cô cậu đang làm gì nữa! Nếu cô muốn giúp cậu ta, không tự mình nói sẽ tốt hơn…”
Quốc Khánh ca cẩm qua điện thoại. Chỉ có Hà Anh là biết nếu chính cô ra mặt, Chí Thành nhất định sẽ không nhận, dù sao, nhà họ Lê ra nông nổi này có một phần nguyên nhân từ cô, còn anh thì có sự kiêu hãnh của mình.
– Cám ơn anh, lần sau tôi sẽ liên lạc lại!
Hà Anh nói rồi cúp máy, không màng giải thích.
– Thật thư thái nhỉ, có nhiều bạn bè cơ đấy!
Giọng nói mỉa mai của bà Ngọc vang tới.
Hà Anh ngước mặt nhìn người phụ nữ vốn xinh đẹp, quý phái giờ lại như một kẻ điên ở trước mặt.
Bà Ngọc từ ngày biết được sự thật, không chỉ hận chết bà Yến mà còn oán lây Hà Anh.
Trong nhà họ Lê lúc này đa phần đều bị niêm phong, chỉ còn chừa lại một gian nhỏ cho mấy mẹ con tạm thời ở trước khi bị đuổi đi.
– Bảo Trân đâu rồi ạ?
– Sao? Cô còn muốn tìm con bé à? Muốn làm gì nó?
Hà Anh lắc đầu, bảo:
– Không! Cháu chỉ muốn nhắc cô, cô còn một con gái nhỏ cần sự chăm sóc của mẹ.
Bà Ngọc ngớ người, hằn hộc:
– Nếu không phải tại cô thì nhà tôi sẽ ra như thế này sao? Bảo Trân sẽ bị lạnh nhạt sao?
– Cô Ngọc, cô có biết tội trạng của nhà họ Lê?
– Cô…
– Nhà họ Lê tham nhũng, lừa đảo, cướp đoạt rồi còn giết người. Có tội ác nào mà nhà họ Lê không phạm vào không? Cô nghĩ có thể che giấu tội lỗi được bao lâu? Nếu tội ác tiếp tục được che giấu, đến đời của Chí Thành, Chí Kiên, cô muốn con của mình sẽ tiếp tục việc làm sai trái, trở thành kẻ phạm tội?
Bà Ngọc run rẫy, đó cũng không phải tương lai bà mong muốn. Bà ước muốn đơn giản lắm, một nhà quây quần, hạnh phúc. Bà chỉ mơ có vậy thôi, nhưng sao lại khó thực hiện quá mức. Hai mắt bà rơm rớm nước.
Hà Anh lại tiết lộ:
– Cô có tin ma quỷ, linh hồn không?
Dù có là kẻ vô tín, thì những ngày qua sống trong ngôi nhà quỷ ám này cũng phải suy nghĩ lại, nói chi là bà Ngọc.
– Cô có tin Chí Kiên đã về tìm cháu không?
Bà Ngọc bất ngờ, mở to hai mắt nhìn Hà Anh.
– Cháu vốn không muốn tới đây, chính Chí Kiên đã thúc giục cháu tới! Vì cô! Cậu bé lo lắng cô không ngừng…
Bà Ngọc lấy hai tay bụm miệng để không phát ra tiếng khóc, nhưng nước mắt cứ đảo vòng trong mắt rồi rơi xuống không ngừng.
– Cậu bé hiện tại rất tốt, nhưng vẫn không buông bỏ được thế gian này vì không muốn thấy cô đày đọa như vậy. Thời gian còn rất dài, nó không muốn mẹ nó vì thù hận mà đánh mất bản thân. Chí Kiên là con cô, nhưng Chí Thành, Bảo Trân cũng là con của cô, mong cô đừng quên bọn họ…
Bà Ngọc khóc không thành tiếng, những ngày qua, bà bị chìm trong căm thù đã bỏ qua biết bao nhiêu thứ. May mắn Hà Anh đã đến đánh thức bà dậy.
Mãi bà Ngọc mới ngưng khóc, nuốt nước mắt nói:
– Cám ơn cháu… cô đã biết nên làm gì rồi…
Đúng lúc đó, tiếng gào gú của bà Yến vọng tới, bà Ngọc đứng lên nói:
– Cô đi xem bà ta kêu gào cái gì, không tiếp cháu được nữa.
Hà Anh vẫn không yên tâm, bà Ngọc lại nói:
– Từ giờ, cô sẽ chăm sóc bà ta thật tốt để không khiến Chí Thành phải bận lòng nữa.
Bà Ngọc dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Chưa kịp nói gì thì Hà Anh đã nghe bà Ngọc cay nghiến:
– Cô sẽ chăm sóc bà ta thật tốt, để bà ta sống thật lâu… thật lâu… cho bà ta chứng kiến hậu quả bà ta đã gây ra… ha ha…
Đã vậy, Hà Anh còn nói gì được nữa. Đây chính là kết quả do bà Ngọc chọn và cũng chính là quả báo của bà Yến, nhưng chắc chắn quả báo này sẽ không dừng lại tại đây.
Như để minh chứng cho suy nghĩ của Hà Anh, cô đã nghe Ba Xuyến thều thào:
– Đúng rồi! Hãy chăm sóc bà ta cho tốt vào! Đừng để bà ta chết dễ dàng quá… ha ha… ha ha ha…
Xong, Ba Xuyến quay sang nhìn Hà Anh, cười khằng khặc:
– Sẽ càng tốt hơn nếu như Chí Thành, kẻ hương hỏa cuối cùng của nhà họ Lê ôm tiền bỏ trốn! Ha ha… như vậy, nhà bọn họ xem như chấm dứt rồi! Đời đời thê thảm! Đời đời không thể ngẩng đầu làm người! Ha ha… đáng tiếc… đáng tiếc…
Hà Anh cũng chẳng biết mình đã rời khỏi nhà họ Lê như thế nào nữa, khi nhận ra, cô đã bước ra khỏi cổng rồi. Cô khẽ quay đầu nhìn lại căn nhà từng một thời huy hoàng này.
– Tại sao em lại ở đây?
Là giọng nói của Chí Thành. Hà Anh khẽ quay đầu lại nhìn anh.
Trong mắt Chí Thành khi nhìn thấy Hà Anh có vui mừng, có giằng co, đầy mâu thuẫn. Anh cúi đầu khẽ nói:
– Sau này em đừng đến nữa thì hơn…
Nói rồi, Chí Thành đã cúi gầm mặt đi vào trong, không dám lại nhìn cô, sợ không kiềm được mà níu giữ.
Cứ thế lướt qua nhau… trong vô vọng…
Tạm biệt.
Tạm biệt…