Hai bà cháu bị ông Hưng bỏ lại, bám víu vào nhau tìm đường thoát nạn. Thế nhưng, không thuận lợi như ông Hưng nghĩ, chỉ được một lúc sau, Chí Thành và bà Yến đã thấy ông ta đang chạy hộc tốc ngược về.
– Ba… ba làm sao vậy?
– Mau chạy! Mau chạy đi…
Ông Hưng hốt hoảng hét lớn, bỏ qua Chí Thành và bà Yến mà chạy vụt đi. Hai người vẫn ngơ ngác nhìn theo không hiểu chuyện gì đang xảy ra và rồi khi cả hai quay đầu lại đã trông thấy gương mặt kinh dị của Tiểu Quỷ đang ở sát bên cạnh.
Chí Thành kinh hãi lặng người, bà Yến thì sồn sồn hất Chí Thành sang một bên, chỉ vào Tiểu Quỷ mắng chửi:
– Cút đi! Cút… đồ quỷ dữ…
Tiểu Quỷ vốn đang đối diện với Chí Thành, nghe tiếng mắng chửi của bà Yến thì khẽ cúi đầu rồi quay sang chỗ bà Yến, nhỏ giọng nói:
– Tôi thành quỷ dữ không phải tại bà sao…
Nó vừa nói vừa tới gần chỗ bà Yến:
– Chính bà… đã bảo tôi phải giết người… chính bà đã dạy tôi…
Bà Yến kinh hãi thụt lùi về sau, dưới chân bị vấp mà té ạch xuống đất.
– Mày… mày… tao đã nuôi mày… nếu không có tao… mày đã sớm chết…
Tiểu Quỷ nghiêng nghiêng đầu nói:
– Nhưng tôi đã chết rồi! Nên mới biến thành quỷ!
Câu nói của Tiểu Quỷ đã khiến bà Yến thức tỉnh, nhớ ra lý do vì sao Tiểu Quỷ được sinh ra! Chính bà! Nó được tạo ra từ linh hồn của bào thai trong bụng Tư Bình! Chính bà là người đã moi nó ra!
Chẳng lẽ nó đã biết? Đã biết sự thật sao?
Không! Không thể nào! Nó không thể nào biết được!
Bao nhiêu năm làm việc ác khiến bà Yến đã chai sạn với tội ác, cộng với cuộc sống quá sung sướng, nhàn hạ khiến bà ta chủ quan, bỏ qua rất nhiều thứ.
Nếu như bà ta đừng quá tự tin, buông lõng phòng bị với Tiểu Quỷ…
Hay nếu như, ngay từ đầu, bà ta đừng tạo ra thứ tai họa này…
Chí Thành không biết rõ ân oán giữa Tiểu Quỷ và bà Yến, anh chỉ biết Tiểu Quỷ muốn làm hại bà Yến và anh không thể để việc đó xảy ra.
Chí Thành lấy hết can đảm che chắn trước mặt bà Yến.– Đừng… đừng làm hại bà ấy…
Tiểu Quỷ khó hiểu nhìn Chí Thành, hỏi:
– Tại sao lại bao che cho bà ta? Cậu có biết bà ta đã gây ra bao oan nghiệt không?
Chí Thành nuốt nuốt nước miếng, chính bản thân anh đang run rẫy không ngừng, nhưng vẫn không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
– Dù vậy… tôi cũng không thể bỏ mặc…
– Thật không?
Tiểu Quỷ nghiêng nghiêng đầu khó hiểu nhìn Chí Thành:
– Dù bà ta đã gây ra những chuyện không thể tha thứ, cậu vẫn không bỏ mặc bà ta?
– …
– Không phải cậu… thích Hà Anh sao?
Câu nói bất ngờ của Tiểu Quỷ khiến Chí Thành giật nẩy mình. Tiểu Quỷ lại nói:
– Nhưng cha mẹ Hà Anh bị bà ta ra lệnh phải giết… Hà Anh ghét bà ta… Hà Anh vì vậy cũng không thích Tiểu Quỷ…
Dù đã đoán trước cái chết của cha mẹ Hà Anh liên quan đến bà Yến, nhưng khi nghe chính miệng Tiểu Quỷ thừa nhận, Chí Thành vẫn không khỏi thấy choáng váng. Rốt cuộc bà nội anh đã tạo ra bao nhiêu tội nghiệt…
Bà Yến vẫn không hiểu Tiểu Quỷ đang nói gì, nhưng bà ta biết nó đang muốn chia rẻ hai bà cháu, bà ta không muốn chết ở đây, liền cuống cuồng nói:
– Con đừng nghe nó nói bậy! Bà không làm gì hết! Mà chính nó! Chính nó đã hại chết chú út của con… còn Chí Kiên nữa! Thằng bé cũng bị nó giết chết!!!
Trái với bà Yến không dám nhận lỗi, Tiểu Quỷ chỉ bật cười khúc khích khi nghe bà ta kể tội. Nó không cảm thấy việc nó làm là sai trái, bởi đó chính là cái bà ta đã dạy nó, nó chỉ thực hành theo lời dạy của bà ta mà thôi. Nó không sai!
Đáng thương cho Chí Thành, đứng giữa nghe hai người tố qua tố lại mà run rẫy đứng không vững. Tại sao sự thật lại đáng sợ tới như vậy? Tới mức nước mắt muốn trào ra một cách cay đắng. Nhớ tới cô gái từ nhỏ đã phải mồ côi, vật vã giữa cuộc đời và mối thù giết cha mẹ đè nặng trên vai, anh cảm thấy bản thân mình chẳng có quyền khóc, xấu hổ không dám nhìn cô gái đó.
Anh rốt cuộc phải làm gì đây?
– Con không được nghe nó nói! Không được nghe…
Mặc cho bà Yến lay thế nào cũng không thể kêu gọi Chí Thành đang chìm trong đau đớn, tủi hổ tỉnh táo lại. Tiểu Quỷ thấy vậy càng vui vẻ.
– …Tiểu Quỷ cũng thích Hà Anh… nếu Tiểu Quỷ giúp bạn trả thù, bạn ấy sẽ tha thứ cho Tiểu Quỷ…
“… một kẻ nhiều tội nghiệt như bà ta… dù có chết ngàn lần cũng không hết tội…”
“… cậu có muốn giúp họ Lê chuộc tội với Hà Anh… với những người bị hại không…”
Chí Thành trước kia đã từng bị Tiểu Quỷ che mắt qua, lần này, nó lại sử dụng chiêu cũ, mê hoặc Chí Thành!
Nó liên tục gây rối, khiến nội tâm Chí Thành sụp đổ mục đích cũng vì vậy! Khiến cậu không còn sức phản kháng, nghe lời nó!
Bà Yến không nghe thấy những lời thầm thì của Tiểu Quỷ với Chí Thành, vẫn xem Chí Thành là cái phao cứu mạng, cứ bám víu mà không hề nhận ra sự biến đổi của Chí Thành.
“… chết… chỉ cần bà ta chết…”
– … c… chết…
“Đúng vậy! Chỉ cần bà ta chết, mọi thứ sẽ trở lại như cũ!”
– …g… g…
“Giết bà ta! Bà ta phải chết!!!”
– … giết…
Rốt cuộc bà Yến cũng nghe thấy lời thiều thào của Chí Thành.
– … giết…
Bà Yến bàng hoàng trố mắt nhìn Chí Thành, không biết anh đang bị làm sao. Đột ngột, Chí Thành quay quắt mặt qua nhìn bà Yến với đôi mắt vô hồn!
– Chí… Chí Thành…
Bà Yến rốt cuộc đã phát giác chuyện không lành, liên tục lùi ra sau.
– … con… con làm sao vậy…
Chí Thành vẫn không trả lời bà Yến, máy móc bước tới chỗ bà như một cái xác không hồn, sau lưng anh chính là cảnh tượng Tiểu Quỷ đang nheo mắt thích thú theo dõi hai người đầy vui vẻ.
– He he… he he he… thật vui… thật vui…
Bà Yến hãi hùng muốn bỏ chạy nhưng đã bị bàn tay của Chí Thành cấu vào vai giữ lại. Trong làn ranh sống chết, dù sức sinh tồn của bà Yến có mạnh thế nào cũng không địch nổi Chí Thành, một thanh niên trai tráng, khỏe mạnh, đã thế, lại còn là một con rối không có cảm xúc như hiện tại.
– Buông… buông tao ra…
Bà Yến kinh hãi la hét không ngừng, nhưng không chút lay động được Chí Thành hiện tại. Anh ta còn giơ thêm một tay nắm lấy cổ của bà Yến, nhấc bổng lên!!!
…
– Cứu… cứu…
Từ xa, nhóm của Hà Anh đã nghe thấy tiếng kêu cứu vọng tới, cả bọn liền nhanh chân chạy tới chỗ phát ra tiếng kêu. Và đập vào mắt Hà Anh lúc này chính là cảnh tượng Chí Thành đang bóp cổ bà Yến, hai chân bà ta có nhón hết mức cũng không thể chạm đất, mặt bà ta đỏ bừng, lưỡi thì thè cả ra vì ngộp thở.
– Mau ngừng tay!!!
Quốc Khánh thấy vậy liền trỗi dậy tinh thần chính nghĩa, chẳng ngại nguy hiểm lao thẳng tới chỗ Chí Thành và bà Yến, hòng giải thoát cho bà ta.
Nhưng mặc cho Quốc Khánh có dùng sức thế nào cũng không lay chuyển được Chí Thành, anh vẫn cứ đứng đực tại chỗ như tảng đá, bàn tay siết cổ bà Yến càng chặt hơn.
Quốc Khánh không có kinh nghiệm ứng phó nguy cấp, càng gấp gáp đối phó với Chí Thành, hòng để anh buông tay, chỉ có Hà Anh đứng ngoài nhìn rõ toàn bộ liếc mắt nhìn sang Tiểu Quỷ đang cười quỷ dị.
Tiểu Quỷ nhìn lại Hà Anh, bật cười:
– Bạn sắp trả được thù rồi! Bà ta sẽ chết…
Chí Thành trong lúc đau khổ, không thể chấp nhận sự thật đã bị Tiểu Quỷ lợi dụng cơ hội thao túng linh hồn, biến anh thành con rối cho nó sử dụng. Nó muốn mượn tay Chí Thành giết bà Yến!!!
– Hi hi… Tiểu Quỷ rất vui… còn bạn… bạn có vui không…
Hà Anh nhíu mày nhìn Tiểu Quỷ, nghiêm túc nói:
– Ngừng tay lại đi!
Tiểu Quỷ không cười nổi nữa, nó đanh mặt nhìn Hà Anh:
– Sao bạn cứ bảo Tiểu Quỷ ngừng tay? Cái này bạn không muốn! Cái kia bạn cũng không thích! Vậy là sao? Rốt cuộc bạn muốn Tiểu Quỷ phải làm gì…
– Ngừng tay đi!
Hà Anh sắt thép lặp lại.
Nhưng lần này, Tiểu Quỷ không nghe lời Hà Anh nữa! Nó cứ đứng đấy trừng mắt với cô! Nó cảm thấy Hà Anh thật vô lý! Rõ ràng nó đang giúp Hà Anh mà, tại sao Hà Anh không chịu hiểu, cứ trách cứ nó?
Giờ phút này, trở thành cuộc giằng co của hai bên trên hiện trường!
Một trận chiến giữa Quốc Khánh và Chí Thành!
Và một cuộc đôi co giữa Hà Anh và Tiểu Quỷ!