Ông Hưng gần như kéo lê bà Yến, hòng thoát khỏi căn nhà đang bị quỷ ám này. Người trên tay rất nặng, có nhiều lúc ông muốn buông tay để chạy thoát thân, nhưng ông lại không ngờ sức sinh tồn của bà Yến lại mạnh bất ngờ, sống chết bám riết lấy ông, không chịu buông tay. Ông Hưng không còn cách nào ngoài việc phải đeo theo bà Yến cùng chạy.
Khi nhìn thấy cánh cổng trước mắt, còn mọi người thì ở bên ngoài reo hò, ông biết chỉ cần bước qua cánh cổng đó, ra khỏi ranh giới của ngôi nhà này, ông sẽ thoát nạn. Thế nhưng, mọi việc không như ông dự tính, cánh cổng không ai động lại đột ngột đóng sầm trước mắt mọi người, nhốt ông và bà Yến bên trong.
– Mau mở ra!!! Mấy người đứng ở đó làm gì? Mau kéo nó đi…
Những người bên ngoài kinh hãi vì hiện tượng kỳ dị đang diễn ra, có người đã chạy mất dạng, còn có mấy người tuy rất sợ hãi cũng ráng kiềm chân ở lại. Một phần vì tình nghĩa, một phần vì muốn giữ công việc của mình, không thể bỏ rơi ông chủ đang gặp nạn. Nhưng bọn họ có cố cách nào cũng không thể khiến cánh cổng nhúc nhích.
Ông Hưng càng lúc càng gấp gáp, la hét inh ỏi, bà Yến vốn đã kiệt sức bên cạnh cũng phát huy công lực quát tháo sai khiến người khác:
– Bọn mày mau dùng sức đi, có cái cửa cũng kéo không ra là sao…
Bà Yến cứ mặc sức gào thét mà đâu cần biết mọi người đã cố hết sức, bà ta chỉ cần biết tính mạng bà ta đang bị đe dọa.
Thế rồi, đột ngột hai con người đang kêu gào khản cổ kia đột ngột im bật!
Ban đầu còn không ai để ý, nhưng dần dà mọi người thấy lạ mà nhìn vào hai mẹ con đang bị kẹt trong nhà. Ông Hưng và bà Yến nãy giờ chỉ hận không thể leo luôn lên cánh cổng lúc này lại thụt lùi về sau, né cái cổng như tránh tà.
Những người bên ngoài không ai nhìn thấy nhưng ông Hưng và bà Yến lại trông thấy rất rõ ràng cái hình thù đen đúa, gớm ghiếc của một đứa bé đang đu người trên cánh cổng. Nó hất mặt lên nhìn hai người và ngoắc cái miệng như chảo lửa ra, the thé gọi:
– … anh… anh trai…
Đây là lần đầu tiên ông Hưng gặp Tiểu Quỷ, cũng là lần đầu trong chứng kiến một con quỷ có hình thù gớm ghiếc như vậy.
Ông Hưng vừa kinh tởm vừa sợ hãi, còn nghe bà Yến bên cạnh lẩm bẩm:
– Nó… nó muốn giết chúng ta…
Tiểu Quỷ cũng nghe thấy lời nói đó, nó ngoác cái miệng ra cười, lộ bộ dạng khát máu.
– He he… he he he… những gì… con đã giúp nhà họ Lê… bao nhiêu năm qua, có phải… nên lấy lại rồi?
Nghe nó nói vậy, và Yến và ông Hưng càng kinh hoảng, không ai bảo ai, cả hai đã xoay đầu chạy ngược về sau trong tiếng kêu gọi í ới của những người bên ngoài.
Trong lúc đó, Tiểu Quỷ vẫn đang chìm trong suy tưởng của mình.
– Căn nhà này… gia sản này… và… cả… con người…Nó nhúc nhích đầu, chăm chăm nhìn bóng hai người đang chạy xa phía trước, bật cười thích chí.
– He he… he he he… thật vui… thật vui…
– … mọi người chịu chơi cùng Tiểu Quỷ rồi…
…
- Thời gian càng trôi qua, những người nhà họ Lê bị nhốt ngoài cổng càng sốt ruột, không biết mẹ con bà Yến bên trong như thế nào.
– Mau lên! Mọi người mau giúp phá cửa đi!!!
Những người làm trong nhà lại một lần nữa hợp sức kéo mạnh, nhưng cánh cổng trước mắt như quả núi sừng sững, không thể lay chuyển. Tình hình trước mắt càng khiến bà Ngọc hoảng loạn.
Trước cửa nhà họ Lê xảy ra việc lạ kỳ như vậy, khiến không ít người đi đường tò mò túm tụm lại mà thăm dò. Theo thời gian trôi qua, người tập trung ngày một đông, có người còn quay phim, chụp ảnh ngay tại chỗ.
Trời sập tối, cuối cùng Chí Thành cũng lê cái thân mệt mỏi, nhếch nhát về nhà. Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, việc đã xảy ra dù thế nào cũng không thể thay đổi, nếu không biết thì thôi, giờ biết sự giàu có, sung túc của gia đình mình đang hưởng thụ có nguồn gốc đen tối, dơ bẩn như vậy, anh không thể xem như không có gì, khoảnh mặt làm ngơ được.
Hiện tại, việc anh chỉ có thể làm là thuyết phục bà nội và cha mình thừa nhận tội lỗi, cầu xin sự tha thứ của những người bị hại. Anh phải giúp những người đáng thương đó lấy lại công bằng, dù biết là việc rất khó, nhưng đây là cách duy nhất Lê Gia có thể làm để chuộc tội với người đã khuất.
Từ xa, trông thấy trước cửa nhà mình người đông kịt như vậy thì lấy làm kỳ quặc, linh cảm có việc không lành, Chí Thành nhanh chân chạy lại. Thấy mọi người trong nhà đều bị nhốt ngoài cổng, Chí Thành ngỡ ngàng hỏi:
– Mẹ, có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người ở ngoài này?
Bà Ngọc thấy con trai liền òa khóc, lo lắng nói:
– Con… con ơi… nhà mình bị ma ám rồi… Ba và bà nội con bị kẹt ở trong…
Chí Thành không khỏi hoang mang trước lời nói của bà Ngọc.
– Ma ám?
Là một thành phần tri thức, tin tưởng vào khoa học, nếu trước đây, có ai nói với Chí Thành chuyện ma cỏ, thì dù anh rất hiền hòa, dễ tính cũng sẽ bác bỏ không tin, nhưng mấy hôm nay, chứng kiến quá nhiều sự việc cộng với hiện tượng kỳ quái ở trước mắt, có không muốn tin cũng phải phân vân.
Chí Thành nhìn vào nhà, căn nhà vốn dĩ quen thuộc, nơi anh đã sống hơn hai mươi năm, có biết bao niềm vui, hạnh phúc sao bây giờ lại trở nên xa lạ quá đỗi.
Trong nhà còn có một con quỷ!
Chính bà nội và ba anh đã thừa nhận đều đó, con quỷ do bà nội anh nuôi và nó đã gây ra bao tội nghiệt, hại người…
Chí Thành bước về trước, những người làm hì hục mở cửa nãy giờ đã kiệt sức, bọn họ đứng sang một bên cho Chí Thành tới gần cánh cổng.
Và rồi, bất ngờ đã xảy ra trước mắt bọn họ!
Cánh cổng vốn dĩ cứng như sắt đá, kéo thế nào cũng không nhúc nhích, đột nhiên lại mở toang ra trước mặt Chí Thành, như mời gọi anh bước vào.
Sự bất thường đó khiến cho một số người yếu bóng vía la hét, có người còn bỏ chạy. Bà Ngọc nãy giờ chỉ muốn mở cửa cứu chồng, mẹ chồng trong nhà khi thấy phát sinh tình huống như vậy lại hoảng sợ chùn bước, giữ chặt Chí Thành lại.
– Đừng! Con đừng vào đó…
– Không được vào! Nguy hiểm lắm…
Nhưng lúc này Chí Thành nào còn tâm trí nghe bà Ngọc khuyên ngăn, bên trong như có thứ gì đó thôi thúc Chí Thành phải bước vào. Chỉ có vào đó, anh mới biết rõ sự thật và mới có thể chấm dứt toàn bộ những chuyện hoang đường này.
– Mẹ, đừng giữ con… con sẽ… đưa ba và bà nội ra…
Bà Ngọc vẫn không chịu buông, Chí Thành đã hất tay bà Ngọc ra, chạy vụt vào trong.
Bà Ngọc muốn chạy vào trong theo Chí Thành nhưng đã bị những người xung quanh giữ lại.
– Buông ra… tôi phải đi cứu Chí Thành…
– Bà ơi, nguy hiểm lắm… đừng đi, bà ơi…
Và rồi, cánh cổng sắt một lần nữa đóng sầm trước mắt mọi người.
– Nhà này bị ma ám thật rồi…
– Ghê quá…
– Không biết vào trong còn giữ được mạng không…
Những tiếng xì xào, bàn tán xung quanh càng khiến bà Ngọc thêm tuyệt vọng, ngã quỵ xuống đất.
– Chí Thành… Chí Thành… con không thể có việc gì được…
…
Cùng lúc ấy, bên trong nhà.
Trời đã sập tối, khắp nơi không bật đèn, còn có một luồng hắc khí như có như không bao quanh căn nhà khiến không gian trở nên thật u ám, quỷ dị.
Càng kinh dị hơn, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười khanh khách của trẻ con khiến người ta sởn cả gai óc.
– He he… he he he…
– 5… 10… 15… 20… he he… mọi người đâu rồi… trốn ở đâu rồi…
– He he he… hãy nấp cho kỹ nha… Tiểu Quỷ tới tìm đây…
Từ trong không trung, hình hài đen đúa, xấu xí của Tiểu Quỷ từ từ hiện ra, nó nhún nhún nhảy nhảy vô cùng thích thú.
Nhưng với hai người đang ẩn nấp thì không vui chút nào. Bà Yến cùng với ông Hưng đang trốn trong một căn phòng ngủ dành cho khách tới chơi. Bà Yến thì nấp trong tủ áo, cánh cửa he hé mở giúp bà ta nhìn thấy bên ngoài, còn ông Hưng thì nằm bẹp dưới gầm giường, nghiến chặt răng để không phát ra một tiếng động.
Qua khe hở, hai người nhìn thấy Tiểu Quỷ đang đi lượn lờ ngoài hành lang, khi đi ngang căn phòng này, nó chợt dừng chân lại khiến hai người sợ thót tim, may mắn thay nó chỉ liếc nhìn vào trong một lượt rồi bỏ đi.
Cả hai thở hắt ra một hơi.
Đùng
Chưa kịp vội mừng thì gương mặt đầy vết sẹo gớm ghiếc của Tiểu Quỷ lại thò vào phòng!!!
Nó nheo nheo mắt cười, khoái chí bảo:
– He he… he he… bị bắt được… phải làm… Quỷ… nha…
He he…
He he he…