"Nè !" Tiểu thiên sứ Thua Kém Đắc Ý bay đến trước mặt Lam Vịnh Vi , dùng bàn tay béo nhỏ trắng huơ huơ trước mắt Lam Vịnh Vi ,nhưng ánh mắt cô vẫn không phản ứng .
"Nè , tiểu yêu tinh tóc đen, tôi đang gọi chị đó , vì sao chị không để ý tôi hả ?" Thua kém thoải mái rống to, đôi cánh ở sau lưng giống như đôi cánh con ong mật quạt liên tục để hỗ trợ .
Tiểu yêu tinh tóc đen? Đây không phải tên gọi thân mật mà Mục Lôi gọi cô sao?Ánh mắt hờ hững của Lam Vịnh Vi xuất hiện một chút ánh sáng , "Sao em biết tên gọi thân mật mà Mục Lôi gọi chị ?"
"Tôi đương nhiên biết, tôi là thiên sứ bảo hộ của chị mà , đương nhiên tôi biết mọi chuyện lớn nhỏ liên quan đến chị , bao gồm cả chuyện chị và Mục Lôi tổng cộng đã làm mấy lần tôi đều kể ra được đó nha !"
Mặt cô đỏ lên, liếc Thua Kém Đắc Ý một cái, nhưng sự vui sướng này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bởi vì đột nhiên cô nhớ tới, từ giờ trở đi, cô vĩnh viễn sẽ không còn được gặp lại Mục Lôi nữa rồi .
Thua Kém Đắc Ý như đã nhìn thấu tâm sự của Lam Vịnh Vi mà cười tủm tỉm nói: "Chị có muốn thấy anh ta không ?"
Lam Vịnh Vi vui sướng ngẩng đầu, "Có thể chứ?"
"Có thể, nhưng chị phải nhớ rõ, chỉ có chị thấy được anh ta còn anh ta không nhìn thấy chị ."
"không vấn đề , chị chỉ muốn nhìn anh ấy một chút thôi ."
Thua Kém Đắc Ý nghiêng đầu nói: "không tốt rồi , anh ta sống thờ ơ, tâm như nước hửng hờ , mỗi ngày chỉ như cái xác không hồn lây lất qua ngày , sợ đã chết hơn phân nửa rồi ."
"Em nói cái gì!"
"không tin? Chính chị nhìn xem!"
Trước mắt Lam Vịnh Vi lập tức xuất hiện một người đàn ông hai gò má lõm xuống, râu ria đầy mặt , vẻ mặt tiều tụy không chịu nổi , đâu còn là Mục Lôi • Tắc Đức Ni cô ngày xưa oai hùng bừng bừng phấn chấn, tiêu sái lỗi lạc chủ nhân của Lam Nguyệt Sơn Trang ?
cô bay đến bên người Mục Lôi xoay quanh cạnh hắn , miệng cố gắng hô to : "Mục Lôi, rm ở đây này, Mục Lôi!"
Nhưng mặc cho cô có kêu thế nào thì ánh mắt Mục Lôi vẫn mang vẻ đau thương nhìn chằm chằm quan tài, hắn căn bản không nghe thấy tiếng gọi của cô .
"Vô dụng thôi, chị đừng quên chị đã chết, mà người sống thì nghe không được tiếng nói của người chết ." Thua Kém Đắc Ý ung dung vũ động đôi cánh, ánh mắt linh hoạt nhìn chằm chằm Lam Vịnh Vi .
Mắt thấy Mục Lôi bi thương muốn chết, Lam Vịnh Vi cảm thấy lòng mình co rút đau đớn, "Mục Lôi, đừng như vậy, Mục Lôi!"
Mục Lôi không nghe thấy tiếng kêu của Lam Vịnh Vi , hắn chậm rãi đi đến bên quan tài, nhẹ nhàng đem môi mình đặt lên môi Lam Vịnh Vi , đồng thời khàn khàn cổ họng nói: "Tiểu Vi, anh yêu em , từ giờ trở đi, không còn ai có thể đem em cướp khỏi anh , anh vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ làm bạn bên em, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em, tiểu yêu tinh tóc đen xinh đẹp nhất của anh."
Từ trong túi hắn lấy ra một đôi hoa tai trăng khuyết vàng óng rồi giúp Lam Vịnh Vi đeo lên tai , "anh đến Luân Đôn nhờ thợ khảm kim cương lên bảo thạch , vốn muốn tặng cho em làm lễ vật kết hôn, nhưng không nghĩ tới em lại..."
Lời nói Mục Lôi nghẹn ngào ở yết hầu nói không nên lời, hai hàng nước mắt theo hai má rơi xuống , người bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ của hắn cũng thương tâm không thôi, tại sao có thể như vậy ? rõ ràng là một chuyện vui, sao mới đảo mắt đã biến thành tang sự rồi ? Ông trời thật biết trêu người !
Lam Vịnh Vi càng nóng nảy, cô nhìn thấy Mục Lôi rơi nước mắt, chính cô cũng khóc rả rich ."Mục Lôi, đừng khóc, em ở đây mà !" Thấy Mục Lôi vẫn không để ý đến mình, cô vội vã chuyển hướng nhìn Thua Kém Đắc Ý , "Thua Kém Đắc Ý, em có thể giúp chị nói cho anh ấy biết, chị tốt lắm, nói anh ấy đừng khổ sở vì chị nữa ."
"không thể nào ! Người này nhìn như kẻ phóng đãng không kềm chế, nhưng kỳ thật lại là người khó quên , một khi đã yêu cô gái nào thật lòng sẽ không thay đổi , cho nên chị đừng cố gắng vô ích !"
Mục Lôi yêu cô ? hắn yêu cô thật lòng ? Ông trời ơi , bọn họ đang làm cái gì? Vì sao không sớm phát hiện hai người đều yêu thương lẫn nhau chứ ?
Nghĩ đến đây , Lam Vịnh Vi khóc càng hung, "Thua Kém Đắc Ý , chị thật sự thương anh ấy , chị thật sự không đành lòng nhìn anh ấy cứ tự đày đọa mình như vậy,chị muốn trở về bên anh ấy, có thể không ?"
Tiểu Thua Kém Đắc Ý huy động đôi cánh, thân mình nho nhỏ bay giữa không trung thoải mái nằm nghiêng."Chị không muốn quay về Đài Loan nhìn người nhà của chị sao? Bọn họ rất nhớ chị đó !"
Lam Vịnh Vi sửng sốt, nhà ? đã bao lâu rồi cô chưa về nhà , cha mẹ đã ngậm đắng nuốt cay đem cô nuôi lớn?
"Chị có thể quay về gặp cha mẹ sao ?"
"Đương nhiên không thành vấn đề, theo em ." Tiểu Thua Kém Đắc Ýcầm lấy tay Lam Vịnh Vi nhẹ nhàng nhảy lên , nháy mắt cô đã trở lại Đài Loan phồn hoa của thế kỷ hai mươi.
※※※※※※
"Oa! thật ồn ào , không khí thật bẩn , mỗi lần đến đây trở về tôi phải chải quét nửa tháng đôi cánh, nếu không cánh sẽ dính đầy mùi trần, trở nên vừa bẩn vừa xấu."
Tiểu Thua Kém Đắc Ý thầm oán,nên không chú ý thiếu chút nữa đã bị một đoàn tàu xe điện ngầm đâm phải ."Nguy hiểm thật, nếu không nhất định sẽ bị rụng đầy lông chim, đúng rồi! Chị nhớ xem nhà chị ở đâu ?"
Lam Vịnh Vi dễ dàng nói ra địa chỉ, nào biết tiểu Thua Kém Đắc Ý lại lắc đầu."Tâm tưởng sự thành (chỉ cần nghỉ đến thì mọi chuyện sẽ thành sự thật ), chị chỉ cần dùng nghĩ đến là có thể đến nơi chị muốn đến ."
"thật sao ?"
"Đừng hoài nghi, tôi chính là dùng cách như vậy để đi tới cái đảo nhỏ ngay cả ma vương cũng bị hù chết này đó ."
Lam Vịnh Vi gật gật đầu, sau đó cô liền nhắm mắt lại tưởng tượng hình dáng trong nhà, quả nhiên, lúc mở to mắt ra bọn họ đã ở trong nhà, cô vội vã hô to: "Cha, mẹ, con là Tiểu Vi, con đã trở về!"
Nhưng mà phòng trong lại lạnh tanh vắng lặng , ngoại trừ cách bày trí quen thuộc không thay đổi ra ,thì hoàn toàn nhìn không ra có dấu hiệu người ở ."Thua Kém Đắc Ý , ba mẹ chị đâu rồi?"
Thua Kém Đắc Ý để hai tay gối lên trên đầu, cái chân ngắn đung đưa lên , "Tôi nghĩ hẳn là ở bệnh viện."
"Bệnh viện?"
"Đúng vậy! Từ khi chị bị tập kích ở Los Angeles biến thành người thực vật , bọn họ hầu như đều lấy bệnh viện làm nhà , mỗi ngày ở trong bệnh viện chăm sóc chị!"
"Người thực vật?"
Lam Vịnh Vi cả kinh nhảy dựng lên, không cẩn thận đụng phải nóc nhà, may mắn Thua Kém Đắc Ýnhanh tay lẹ mắt đem cô kéo trở về, nếu không tiểu Thua Kém Đắc Ýphải bay ra ngoài không gian đi tìm cô .
"Em nói chị biến thành người thực vật? Điều này sao có thể? Chị không phải vẫn ở Lam Nguyệt Sơn Trang sao? Vì sao chị lại biến thành người thực vật ?"
Thua Kém Đắc Ý đau đầu vò vò đầu tóc của mình, đều do cô (thiên sứ) ham chơi, lầm lỡ chuyện lớn của người ta , hiện tại đành phải cố gắng sửa sai từng phần vậy !
"Đừng nóng vội, tôi dẫn chị đi xem sẽ biết."
Lại một lần nữa lôi kéo Lam Vịnh Vi nhảy lên , lúc này bọn họ đi vào một phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc .
"Chị tự xem đi , chị ở nơi nào."
Lam Vịnh Vi vừa thấy, căn bản cô không thể tin được người nằm ở trên giường bệnh gầy yếu nhìn không ra người, toàn thân cắm đầy dây ống , dựa vào hô hấp tạo để duy trì sự sống kia là mình !
cô nghe thấy mẹ Lam nói khẽ với Lam Vịnh Vi trên giường bệnh : "Tiểu Vi, mẹ tới thăm con . Hôm nay con cảm thấy thế nào? Có thoải mái không ?"
Ba Lam bên cạnh lắc đầu, "Vô dụng thôi , Tiểu Vi nếu có thể nói một năm trước đã nói, không cần chờ cho tới hôm nay."
Nước mắt theo hai má mẹ Lam chảy xuống, "Tiểu Vi đáng thương của mẹ , sao con lại biến thành như vậy ? Sớm biết vậy lúc trước mẹ sẽ không cho con đi Mỹ."
"không cần nói nữa , mọi chuyện đều do số phận , có trách cũng chỉ trách mạng con mình không tốt, có thể trách ai chứ ?"
Thấy dáng vẻ cha mẹ già cả lo lắng , Lam Vịnh Vi đau lòng tột đỉnh."Cha, mẹ, Tiểu Vi ở trong này, con ở đây!"
Nhưng hai người cũng như Mục Lôi không được tiếng Lam Vịnh Vi kêu , cũng nhìn không thấy cô đang khóc thút thít ,nên hai người vẫn cùng nhau rơi nước mắt .
Lam Vịnh Vi thương tâm không biết nên làm thế nào cho phải, cô bay tới bên tiểu thiên sứ Thua Kém Đắc Ý xin Thua Kém Đắc Ý hỗ trợ, nhưng Thua Kém Đắc Ý lại đảo khách thành chủ hỏi: "Bây giờ nên làm gì?"
Lam Vịnh Vi khóc đến choáng váng, lập tức không thể lý giải cô bé đang nói cái gì, "Cái gì mà làm sao bây giờ?"
"Chị muốn quay về bên Mục Lôi, hay là quay về bên cha mẹ chị ?"
"Chị có thể lựa chọn sao? Chị không phải đã chết à ?"
Thua Kém Đắc Ý le lưỡi, "Chị đúng là đã chết, nhưng chỉ cần không vượt qua thời gian quy định , tôi có thể nghĩ biện pháp cho chị sống lại."
Lam Vịnh Vi nhất thời ngừng khóc , "Em nói chị có thể sống lại là có ý gì?"
"Chính là chị có thể trở lại bên Mục Lôi, hoặc là bên cha mẹ chị , nhưng chị chỉ có thể chọn một trong hai ."
Lam Vịnh Vi lắc đầu, "không đúng, chị thấy chuyện này sai sai làm sao đó , em có thể giải thích rõ chút không ?"bg-ssp-{height:px}
Mắt thấy chuyện che dấu bị vạch trần, Thua Kém Đắc Ýcó chút chột dạ cúi đầu nói: "Hãy nghe tôi nói đã , chuyện này là do tôi không tốt, nhưng Chúa trời cũng sai, ai bảo ông ấy cấm đoán tôi lâu như vậy, hại tôi tâm tình buồn bực, sau đó mới tính sai thời gian đầu thai cùng địa điểm của chị , cho nên bây giờ tôi đành phải nghĩ biện pháp thay đổi !"
"Tính sai thời gian cùng địa điểm đầu thai ?"
"Ừm ! Chị vốn đầu thai ở anh quốc cuối thế kỷ mười tám đầu thế kỷ mười chin ,vào năm hai mươi lăm tuổi sẽ gả cho Mục Lôi làm vợ, cũng chính là Mục Lôi mà chị đã gặp đó . Nhưng vì tôi làm sai nên đem chị đưa đến Đài Loan thế kỷ hai mươi này , cho nên... Cho nên..."
"Cho nên em liền cho một tên cướp đánh chị để đưa chị về thế kỷ mười chín , phải không?" Lam Vịnh Vi hung dữ gào thét, chỉ kém không bẻ luôn đôi cánh xinh đẹp của tiểu thiên sứ ra vẻ vô tội nào đó .
"Vâng ... Đúng vậy!" Thua Kém Đắc Ýcàng chột dạ, Chúa trời ơi , tiểu yêu tinh tóc đen này thật hung dữ quá đi , Mục Lôi vì sao có thể yêu cô ấy đến chết đi sống lại vậy chứ ?
"Chị hỏi em , Lam Vịnh Vi đang sống thực vật ở thế kỷ hai mươi là sao ?"
"Đó là do tôi thi chuyển chút phép thuật nho nhỏ che mắt, chỉ cần chị đồng ý , tôi lúc nào cũng có thể cho chị trở về, làm cho mọi thứ khôi phục bình thường."
"thật sao?"
"thật mà, Thua Kém Đắc Ý từ trước đến nay chưa bao giờ nói láo, nếu không Chúa trời sẽ cho sét đánh nha ."
Nhìn tuổi cha mẹ già vì mình làm lụng vất vả bôn ba , nước mắt Lam Vịnh Vi lại nhịn không được rơi xuống , làm con gái không thể ở bên gối cha mẹ hầu hạ tận hiếu , mà còn làm cho bọn họ vì cô phải quan tâm khổ sở, cô thật sự quá bất hiếu, nếu bỏ đi cô còn là người sao ?
Vì thế cô thốt ra: "Chị muốn ở lại chăm sóc cha mẹ."
"Hả ?" Thua Kém Đắc Ý hồ nghi xem xét cô , "Vậy Mục Lôi phải làm sao bây giờ?"
"Mục Lôi?"
"Đúng vậy! Tôi nói rồi, hắn thoạt nhìn phong lưu phóng đãng, nhưng trên thực tế là người mặt lạnh tâm nóng , chẳng lẽ chị không nghĩ đến sau khi chị chết , hắn phải sống thế nào sao?"
"anh ấy... anh ấy sống thế nào ?"
"nói cho chị biết cũng không sao , sau khi chị chết, Mục Lôi cả đời không lấy vợ, mà lựa chọn cô độc đến cuối đời, làm cho mình suốt ngày đắm chìm ở trong hồi ức."
Thua Kém Đắc Ý nhẹ nhàng chỉ một ngón tay , Lam Vịnh Vi quả nhiên thấy được hình ảnh Mục Lôi tịch mịch ở Lam Nguyệt Sơn Trang chậm rãi thong thả bước đi . hắn không cưới vợ, chỉ dựa vào kỷ niệm để vượt qua tháng ngày dài đằng đẳng , sau đó hắn sinh bệnh, già đi, rồi chết .
"Đại Tây Nhã đâu?" Nước mắt đã khô lại lần nữa mạnh mẽ rơi xuống .
"hắn đem Đại Tây Nhã đưa đến ký túc xá trường học, bởi vì chỉ cần nhìn thấy Đại Tây Nhã, hắn sẽ nghĩ tới cái chết của Josephine và chị giống nhau , thậm chí hắn còn bỏ đi Hắc Tinh , để tránh nhớ tới thời gian hai người vui vẻ bên nhau ."
Lam Vịnh Vi không biết nên làm thế nào cho phải, sự thiện lương của cô trổi dậy , đau quá, Mục Lôi làm như vậy vì cô ."Chị... Chị nên làm gì bây giờ? Thua Kém Đắc Ý, em nói chị nên làm cái gì bây giờ? Chị thương Mục Lôi, nhưng chị cũng không nỡ bỏ cha mẹ , rốt cuộc chị nên làm cái gì bây giờ?"
"Tôi không biết, chuyện này hoàn toàn phải xem lựa chọn của chị ."
"Chị chỉ có một lần lựa chọn sao?" cô nâng đôi mắt đang lưng tròng hỏi.
"Ừm ! Hơn nữa chỉ có thể chọn một , sau khi lựa chọn rồi thì sẽ không có cơ hội hối hận."
Lam Vịnh Vi lâm vào trong trầm tư, cô nên trở về bên Mục Lôi không ? Nếu Mục Lôi đúng như lời A Thêm Toa nói , là người bạc tình bạc nghĩa , vậy nhất định cô sẽ không chút do dự lựa chọn quay về Đài Loan, nhưng hắn sau khi cô chết đã lựa chọn cô độc cả đời, tình nguyện dựa vào ký ức để sống sót. Ông trời ơi , cô phải làm sao bây giờ? Nhưng còn cha mẹ đối với cô cũng rất quan trọng ! Vô luận như thế nào,cô đều không thể bỏ mặc cha mẹ mình !
Tiểu Thua Kém Đắc Ý đợi thật lâu, thấy cô vẫn không có đáp án, vì thế liền thúc giục nói : "Nhanh chút, nếu không mau một chút, chờ Mục Lôi đem chị mai táng trong mộ huyệt, vậy thật sự sẽ không kịp nữa ."
"Thua Kém Đắc Ý, em có thể nói cho chị biết, sau khi chị chết rồi , cha mẹ chị sẽ sống thế nào không?"
"Họ sống tốt lắm , cha mẹ chị tâm địa rất tốt, tuy rằng ban đầu không thể chấp nhận, nhưng một thời gian ngắn sau, bọn họ cũng biết có một số việc là không thể thay đổi. Cho nên bọn họ chẳng những không có thương tâm, còn hóa bi phẫn thành sức mạnh , đến ngục giam để cảm hóa những tội phạm, vì xã hội làm rất nhiều chuyện tốt nha! Chị tự xem."
Lam Vịnh Vi nháy mắt mấy cái, nhìn thấy cha mẹ ở một ngôi giáo đường địa phương cùng một đám người , bên trong có người đánh đàn, có người đánh nhịp, có người khiêu vũ, trên mặt tràn ngập vui vẻ .
Xem đến đây , Lam Vịnh Vi tiêu tan bận lòng ."Thua Kém Đắc Ý , chị quyết định, chị muốn trở lại bên Mục Lôi ."
"thật sao ? Chị phải về với tên động vật máu lạnh kia sao ?"
"Đúng vậy, chị muốn trở lại bên người anh ấy , chị không thể để anh ấy đem Đại Tây Nhã đưa đến ký túc xá trường học, càng không thể để cho anh ấy đối xử với bản thân như vậy !" cô kiên định nói , trong mắt có chút quang mang lạ thường.
"Được , tôi lập tức mang chị trở về, nhắm mắt lại, mặc kệ chị nghe thấy gì cũng không cần quan tâm, biết không?"
Lam Vịnh Vi gật gật đầu, trong lòng nghĩ : "Mục Lôi, em đã trở về, tiểu yêu tinh tóc đen của anh đã trở lại, em tuyệt đối sẽ không để anh đối xử bản thân như vậy , tuyệt đối không được!"
※※※※※※
"Tước gia, thời gian đã đến." một người nhìn như quản gia đi đến bên Mục Lôi nhắc nhở .
Mục Lôi lắc đầu, ngón tay lưu luyến không rời vỗ về gương mặt xinh đẹp như đang ngủ say của Lam Vịnh Vi, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng tiểu yêu tinh tóc đen đã rời xa hắn !
"không, chờ một chút, tôi còn muốn nhìn Tiểu Vi thêm chút nữa !"
"Con cũng phải nhìn mẹ Tiểu Vi, không cho phép các người đem mẹ Tiểu Vi đi !" Đại Tây Nhã ở bên cạnh vừa khóc vừa nói, từ khi Lam Vịnh Vi gặp chuyện không may tới nay, tiểu Đại Tây Nhã cơ hồ không có rời đi , bởi vì cô bé không tin, mẹ Tiểu Vi luôn rất ôn nhu, kiên nhẫn lắng nghe mình nói chuyện đã chết!
"Mẹ Tiểu Vi, mẹ mở to mắt được không? Vì sao tất cả mọi người đều nói mẹ đã chết? Mẹ mau đứng lên nói cho bọn họ biết, mẹ chỉ đang ngủ thôi, mẹ không có chết, mẹ không chết, đúng không?"
Nghe được lời nói ngây thơ của con gái, Mục Lôi đau lòng sắp không thở nổi, trong ánh mắt hắn tràn đầy nước mắt, tầm mắt mơ hồ thấy không rõ mọi thứ trước mắt .
"Tiểu Vi, em thật sự nhẫn tâm ra đi như vậy sao ? Em còn chưa mặc váy cưới anh chuẩn bị cho em , còn chưa uống rượu kết hôn của hai chúng ta , thậm chí ngay cả Lam Nguyệt Sơn Trang em cũng chưa xem hết mà.
Tiểu Vi, anh thừa nhận anh phóng đãng không kềm chế được, đùa vui khắp nơi , nhưng sau khi gặp e , anh không thể chấp nhận được bất cứ người phụ nữ nào nữa . Ban ngày anh nhớ em, buổi tối cũng nhớ em , ngay cả ăn cơm, ngủ mơ cũng đều là em . anh nhớ vẻ xinh đẹp của em, sự thông minh của em, tính quật cường của em , còn có bộ dáng lúc em tức giận đỏ mặt, nhưng nay tất cả đều không còn !
Em không còn cười với anh, tức giận với anh , cũng không mắng anh là động vật máu lạnh nữa , em cứ lẳng lặng nằm ở đây không nhúc nhích, ông trời ơi ,em động đậy đi , vì sao em cứ nằm bất động ? anh thật hy vọng em có thể lại mắng anh là động vật máu lạnh lần nữa , Tiểu Vi, em có nghe thấy không? anh muốn em mắng anh, anh muốn em đứng lên mắng anh là động vật máu lạnh!"
Mục Lôi nói đến cổ họng muốn khản , hắn kỳ vọng Lam Vịnh Vi có thể bởi vì vậy mà nhảy dựng lên chửi mình một chút, nhưng không có, Tiểu Vi của hắn vẫn nằm đó không hề động đậy , cô thật sự đã chết rồi...
Đúng vậy, cô đã chết! Từ lúc hắn đuổi tới đó , cô ấy đã bị Rudolph hại chết, mà hắn lại không thể thừa nhận sự thật đó , cho dù bây giờ đã sắp hạ táng cô .
Bây giờ hắn còn có thể tiếp tục như vậy sao? Lam Nguyệt Sơn Trang không thể cứ suy sụp xuống như vậy từng ngày , sự nghiệp cha giao lại cho hắn cũng phải tiếp tục kinh doanh, còn Đại Tây Nhã... Đại Tây Nhã cũng phải đến trường , ban đầu hắn đã muốn chuẩn bị đem Đại Tây Nhã đưa đến ký túc xá trường học , sau đó bởi vì Lam Vịnh Vi ngăn cản nên từ bỏ, nay cô đã ra đi, Đại Tây Nhã cũng không còn đường nào khác lựa chọn .
Mang theo đôi mắt còn ẩm ướt hắn đứng lên nói với quản gia : "Kiều Trì, cho bọn họ tiến vào, chúng ta nên xuất phát."
Quản gia Kiều Trì gật đầu, kêu gọi vài tên gia đinh vào nâng quan tài .
Lúc bọn hắn muốn đem quan tài nâng lên thì Đại Tây Nhã lại ôm lấy Lam Vịnh Vi khóc, "không cho , không cho đem mẹ Tiểu Vi đi , tôi không cho phép các người đem mẹ Tiểu Vi đi !"
"Đại Tây Nhã, hãy nghe ta nói, bọn họ không đem mẹ Tiểu Vi đi , bọn họ chính là..." Mục Lôi đi qua ôm lấy Đại Tây Nhã, để cho đoàn người tiện làm việc .
Nhưng Đại Tây Nhã căn bản không nghe thấy Mục Lôi nói , cô bé giãy giụa đá đánh, giãy khỏi tay Mục Lôi một lần nữa chạy về phía quan tài , sau đó cô bé dùng thân thể của mình ngăn cản gia đinh làm việc ."không cho phép đem Mẹ Tiểu Vi đi , không cho phép đem Mẹ Tiểu Vi đi !"
"Đại Tây Nhã, hãy nghe ta nói..."
Đại Tây Nhã vừa khóc vừa nói: "Mẹ Tiểu Vi, Mẹ Tiểu Vi, mẹ mau đứng lên, bọn họ muốn đem mẹ đi, mẹ Tiểu Vi!"
Khuôn mặt Mục Lôi xanh mét, đang muốn đi qua lôi Đại Tây Nhã ra , nhưng nào biết Đại Tây Nhã lại đột nhiên hô to: "Mẹ Tiểu Vi tỉnh! Cha, người xem mẹ Tiểu Vi tỉnh rồi !"
"Đại Tây Nhã, con nói bậy bạ gì đó? Mau tới đây !" Mục Lôi quá khổ sở nên cho là con gái nói nhảm , bởi vì nếu không có Kiều Trì đến nói , chỉ sợ hắn đã xúc động đem Lam Vịnh Vi lưu lại mặc kệ cô đã chết hay chưa.
"thật mà , mẹ Tiểu Vi đã tỉnh, mẹ Tiểu Vi!" Đại Tây Nhã bổ nhào tiến lên ôm Lam Vịnh Vi vừa khóc vừa cười, "Cha, người mau đến xem, mẹ Tiểu Vi đã tỉnh!"
Mục Lôi không thể tin đi lên phía trước, không ngờ thấy Lam Vịnh Vi vốn đang nhắm mắt nay lại chậm rãi mở ra.
"Tiểu Vi, em ..."
"Mục Lôi, em đã trở về." Đẩy ra những đóa hoa trải khắp người ngồi dậy, Lam Vịnh Vi nhẹ giọng nói, cô đưa mắt nhìn về phía người đàn ông cô yêu tha thiết sau đó vươn tay, "Em rốt cục đã trở lại!"