Ngày hôm sau nắng ấm, Lâm Mộc xách hành lý rời khỏi nhà, lên chuyến xe từ bệnh viện đến sân bay.
Trên xe có rất nhiều người thân theo cùng. Bác sỹ Hoàng của khoa nhi vừa ôm con vừa nói chuyện với vợ, bác sỹ Tiết của khoa phụ sản đang chụp ảnh lưu niệm với bạn trai… Lâm Mộc nhìn quanh một vòng, phát hiện ra chỉ có mình cô lẻ bóng.
Không biết tại sao di động của Tiêu Hoài luôn trong tình trạng tắt máy, cô không liên lạc được với anh.
Đã từng có tiền lệ, Lâm Mộc khó tránh nhạy cảm. Cô thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn khuôn mặt của mình như ẩn như hiện trên kính cùng hoa cỏ cây cối, vách tường mái hiên của thành phố này.
Dẫu không đành lòng, cũng nên từ biệt thành phố này rồi.
Sau khi đến sân bay, các thành viên trong đội y tế tạm biệt người nhà, xếp hàng lần lượt nhận phiếu lên máy bay và làm thủ tục ký gửi hành lý. Lâm Mộc gọi cho Tiêu Hoài lần nữa, cuối cùng cũng có tín hiệu, nhưng không ai bắt máy.
Lâm Mộc đầy chán nản, đúng lúc đồng nghiệp phía trước đã làm xong thủ tục ký gửi, cô vội cất di động vào túi xách, kéo chiếc vali cỡ lớn đi về phía quầy thủ tục, đưa thẻ căn cước và vé máy bay cho nhân viên quầy.
Đột nhiên có người từ bên cạnh đưa một tờ vé máy bay và hộ chiếu khác qua. Lâm Mộc kinh ngạc liếc nhìn sang, Tiêu Hoài bất thình lình xuất hiện trước mặt cô.
Anh ăn mặc khác hẳn thường ngày, áo phông trắng và quần bò màu xám tro, tóc vuốt ngược để lộ ra khuôn mặt tuấn tú, kính mát gác trên sống mũi thẳng tắp, rõ ràng là dáng vẻ đang đi du lịch.
Lâm Mộc ngơ ngác nhìn anh.
Anh vòng tay qua ôm vai Lâm Mộc, kéo cô về phía mình, sau đó đưa vali cho nhân viên quầy ký gửi: “Tôi là người nhà của cô ấy, chúng tôi cùng nhau sang Việt Nam.”
Khi nói, khóe môi anh công lên, chất giọng dịu dàng đượm sự nuông chiều. Lúc này Lâm Mộc mới có phản ứng, chút buồn bã ẩn giấu trong lòng bỗng chốc tan biến không còn dấu vết, trái tim như muốn tan chảy vì ngọt ngào, không hề màng đến ánh mắt nghi hoặc của đồng nghiệp, tươi cười cất giọng mềm mại khẽ “ừ” một tiếng.
Tiếc thay, bệnh viện mua vé nhóm cho đoàn, sau khi lên máy bay, Lâm Mộc và đồng nghiệp ngồi ở giữa khoang, một mình Tiêu Hoài ngồi ở hàng cuối, cô và anh buộc phải tách ra.
Các đồng nghiệp nữ xúm lại quanh Lâm Mộc, lúc thì có người hỏi có phải Lâm Mộc quen bạn trai mới rồi không, lúc lại có người hỏi tại sao Tiêu Hoài trông không giống “chồng chưa cưới” mà các trang tin giải trí đăng, mỗi người một câu, vô cùng nhộn nhịp.
Lâm Mộc không trả lời, toàn bộ chú ý đều tập trung về phía cuối khoang.
Trước đó một mình cô lẻ bóng, nay cũng chỉ có mình cô dẫn theo người nhà sang Việt Nam, cô do dự trong chốc lát rồi khẽ nói “Tôi ra đằng sau ngồi”, sau đó đi đến ghế trống bên cạnh Tiêu Hoài, ngồi xuống trước anh nhìn chăm chú của mọi người.
Các đồng nghiệp trong khoan đều hiểu ngay, bất kể Lâm Mộc và “chồng chưa cưới” nào đó có tan tan hợp hợp dây dưa không dứt thật hay không, bây giờ cô đã quen bạn trai mới, hơn nữa bạn trai mới rất nặng tình với cô, ngàn dặm xa xôi theo đến tận Việt Nam.
Lâm Mộc nói gì đó với Tiêu Hoài, anh tháo kính mát xuống, mỉm cười véo má cô. Cô nghiêng đầu, tựa lên vai anh đầy tình cảm.
Mọi người thấy vậy đều hiểu ý thu hồi ánh mắt, đi làm việc của mình.
Lâm Mộc dán tai lên lồng ngực Tiêu Hoài, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàn của anh, khẽ hỏi: “Anh vừa hạ cánh đã bay tiếp, cơ thể có chịu nổi không?”
“Không sao.”
“Công việc bên Frankfurt đều đã xử lý xong rồi à?”
“Ừm.”
“Hôm qua khi sắp đóng phiên giao dịch, đột nhiên xuất hiện giao dịch mua vào với số lượng lớn, giúp kéo giá cổ phiếu của Đông Thịnh lên…. Anh làm đúng không?”
Tiêu Hoài khẽ gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
Lâm Mộc thoáng ngập ngừng: “Tại sao?”
“Tuy giá cổ phiếu của Đông Thịnh cao ảo, nhưng sau đợt sụt giảm mạnh mấy ngày qua đã quay về mức giá thực rồi. Thêm vào đó, Quý Vân Xung cũng tận tân vận hành Đông Thịnh, nhất là mảng chế tạo thuốc và mậu dịch làm rất tốt. Nếu cậu ta có thể sửa chữa sai lầm ngày trước, sau này chịu tập trung vào việc phát triển Đông Thịnh, Đông Thịnh có thể trở thành tập đoàn y dược lớn danh xứng với thực.”
Nghe Tiêu Hoài chỉ nói vài câu qua loa, Lâm Mộc ngẫm nghĩ vẫn không yên tâm, gặng hỏi: “Quỹ đối xung của anh mua vào lượng lớn cổ phiếu của Đông Thịnh, có tính là bị Đông Thịnh bẫy hay không?”
“Sao không đổi một góc độ khác, anh mua vào với mức giá thấp, tích cực bảo vệ mức giá?”
Lâm Mộc đã yên tâm, bĩu môi lầm bầm: “Khoác lác.”
Tiêu Hoài mỉm cười nhìn cô: “Anh có một vấn đề muốn hỏi em.”
“Em biết anh muốn hỏi chuyện gì. Anh muốn biết nếu anh không mua vào cổ phiếu của Đông Thịnh, để Quý Vân Xung bị lập hồ sơ điều tra, liệu em có thay đổi thái độ với Quý Vân Xung hay không.” Lâm Mộc hít vào thật sâu, khẽ nói, “Có câu “con người nào phải thánh hiền, sao có thể không phạm sai lầm”. Nhưng em nghĩ, con người cũng cần trả giá cho hành vi sai lầm của bản thân.”
Cô ngước đầu nhìn vào mắt anh, mọi tâm tư đều hiện lên trên mặt: “Đối với Quý Vân Xung, em không còn tình yêu nữa, chỉ còn sự đồng cảm, nhưng sự đồng cảm này tuyệt đối không quá mức. Tiêu Hoài, anh bằng lòng tin tưởng em chứ?”
Tiêu Hoài cúi đầu, chóp mũi mát lạnh cọ lên mũi cô, cánh môi mỏng kề sát môi cô: “Tin.”
Cô không kìm được đỏ mặt, thẹn thùng gọi anh: “Đồng nghiệp em đang ở đây đấy.”
Anh vẫn bất động, tì trán mình lên trán cô, khi nói chuyện, hơi thở ấm nóng lướt qua làn da trắng ngần trên má cô: “Nhưng em đoán sai câu anh muốn hỏi rồi.”
“Hả?”
“Anh muốn hỏi, trong thời gian chúng ta xa nhau, em có nhớ anh hay không?”
“Có, đương nhiên là có.”
“Nhớ bao nhiêu?”
“Như anh nhớ em vậy, nhớ anh cả ngày lẫn đêm.”
Anh nở nụ cười hài lòng, ôm cô vào lòng.
Lâm Mộc hưởng thụ vòng tay sau nhiều ngày xa cách của người thương, một lúc sau, chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng: “Anh à, anh có thể ở lại Việt Nam mấy ngày?”
Tiêu Hoài thoáng khựng lại, chậm rãi trả lời: “Mười ngày.”
Số ngày Lâm Mộc du lịch Munich là mười ngày.
Thời gian Tiêu Hoài bầu bạn với cô ở Việt Nam cũng là mười ngày.
Mười ngày, còn được gọi là “thập can”, đặt theo quá trình từ lúc nảy mầm, sinh trưởng, phát triển, đến khi già yếu, chết đi của hạt giống.
Mười ngày, cũng là toàn bộ quá trình Lâm Mộc và Tiêu Hoài gặp gỡ, quen biết, thấu hiểu và phải lòng nhau.
Sau năm tiếng bay, máy bay hạ cánh tại thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Nếu thành phố Hồ Chí Minh mang đậm sắc màu nước Pháp, được gọi là “Paris phương Đông”, huyện Bình Chánh lại giống như bỗng chốc chuyển từ “thành thị” đến “thôn quê”.
Đường sá chưa phát triển, ra khỏi sân bay, đoàn y tế phải di chuyển bằng xe gắn máy. Đây là đất nước của xe gắn máy, đông xe cũng đành, lại còn khó tăng tốc, cả đoàn tiến lên con đường làng gồ ghề.
Cuối cùng cũng đến huyện Bình Chánh, nhà nghỉ tương đối đơn sơ, giống với nhà nghỉ ở gần ga xe lửa của khi phố cổ trong nước, nhưng đây là nhà nghỉ tốt nhất trong vùng.
Lâm Mộc phải ngồi yên bất động trong một tư thế suốt hơn hai tiếng đồng hồ trên xe gắn máy đến ê cả mông, vào đến phòng định ngủ một giấc, nhưng Tiêu Hoài bảo cô đợi một chút rồi đi ra quầy lễ tân.
Lát sau, Tiêu Hoài quay lại, ôm theo một thùng giấy lớn, bên trong có vỏ gối, khăn trải giường chưa mở bao bì và đồ dùng tắm gội…
Lâm Mộc thắc mắc: “Những thứ này từ đâu ra vậy?”
“Gần sân bay có một siêu thị, anh lo em mới đến đây ở không quen nên nhờ người đặt mua ít đồ gửi đến đây.”
“Anh chưa từng hỏi em chi tiết của đợt viện trợ y tế này, sao lại biết đoàn y tế sẽ ở đây?”
Tiêu Hoài không hỏi vì anh đã liên lạc với chủ nhiệm khoa cấp cứu từ sớm, nắm rõ thông tin ngay từ đầu. Anh không giải thích nhiều, lục lọi thùng giấy lấy khăn lông và áo choàng tắm ra: “Trời nóng quá, em đi tắm trước đi.”
Nơi này thuộc vùng khí hậu nhiệt đới, nhiệt độ cao, độ ẩm trong không khí cao. Dọc đường đi Lâm Mộc đã đổ không ít mồ hôi, sau lưng ẩm ướt, bèn nghe lời anh đi tắm.
Khi cô trở ra, giường đã được trải xong. Lâm Mộc ngồi bên mép giường, dùng khăn lông lau mái tóc ướt đẫm, Tiêu Hoài săn sóc chu đáo, bật quạt điện lên. Cánh quạt chầm chậm quay, thổi ra làn gió mát, cô nheo mắt tận hưởng sự mát mẻ một lúc, đưa khăn lông cho anh rồi dang tay ngả lên giường.
Áo choàng tắm dài đến đầu gối theo động tác của cô mà trượt lên trên, đôi chân thon dài hiện ra trước mắt. Cổ áo hé mở lộ ra đường cong mềm mại, trên làn da nõn nà còn vài giọt nước chưa lau khô, tựa như giọt sương đọng trên cánh hoa hồng trắng, mềm mại mịn màng, khiến người ta cảm thấy nóng hơn.
Hầu kết của Tiêu Hoài trượt động, khàn giọng hỏi: “Anh cũng đi tắm đây.”
Không biết cô có hiểu ẩn ý trong lời này hay không, khẽ đáp lại anh một tiếng.
Khi Tiêu Hoài mang theo mùi thơm thoảng thoảng ra khỏi phòng tắm, Lâm Mộc đã thay xong áo phông cộc tay và quần đùi, mái tóc đen dài được buộc lên, trông rất tươi tắn đáng yêu.
Cô mỉm cười: “Bệnh viện chúng em hợp tác ở ngay gần đây, em muốn qua xem thử.”
Tiêu Hoài ngơ ngác: “Bây giờ ư?” Nhận ra ngữ khí của mình hơi cứng nhắc, anh vội nói thêm, “Lúc này đồng nghiệp của em đều đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Em là người dẫn đầu của khoa cấp cứu, phải nhanh chóng làm quen với quy trình y tế ở đây, nếu không ngày mai chính thức làm việc, rất có thể sẽ không ứng phó nổi.”
Tiêu Hoài im lặng trong giây lát rồi gật đầu: “Được, anh đi với em.”
Diện tích bệnh viện huyện Bình Chánh không lớn, cả huyện chỉ có một bệnh viện, sảnh chờ rất đông bệnh nhân.
Lâm Mộc giới thiệu thân phận của mình với y tá trực quầy, trao đổi một lúc, cô nói với Tiêu Hoài: “Điều kiện y tế bên này tương đối kém, nhưng bác sỹ đều rất tận tâm, kiểm tra cũng rất kỹ càng. Năm mươi nghìn đồng có thể siêu âm một loạt các thứ như gan, mật, lá lạch, thận, phổi…”
Tiêu Hoài hỏi: “Tức là lượng công việc của em ở đây sẽ tăng gấp đôi?”
“Đúng vậy.”
Chợt có y tá dẫn theo một vị bác sỹ bản địa đến nhờ Lâm Mộc giúp đỡ. Có một bà mẹ trẻ dẫn con đến khám, vùng trán của bé xuất hiện rất nhiều đốm màu đỏ sẫm.
Bác sỹ bản địa không rành nhi khoa, bác sỹ nhi khoa của đoàn viện trở lại chưa đến, bà mẹ trẻ rất sốt ruột.
Lâm Mộc kiểm tra đứa bé, trao đổi bệnh tình với y tá rồi thận trọng nói: “Mẩn của bé thuộc loại lành tính, tạm thời không cần dùng thuốc, cũng không sốt đến , độ, không cần thuốc hạ sốt, dùng phương pháp vật lý là được.”
Nghe Lâm Mộc giải thích xong, vẻ lo lắng trên khuôn mặt người mẹ mới giảm bớt đi.
Sau khi hai mẹ con ra về, Tiêu Hoài hỏi: “Em không phải bác sỹ nhi khoa, sao lại biết cả những thứ này?”
Lâm Mộc khẽ thở dài: “Kể ra dài dòng, bác sỹ nhi khoa vẫn luôn thiếu nhân lực, cộng thêm áp lực lớn, yêu cầu cao, đãi ngộ thấp và quan hệ giữa bác sỹ và bệnh nhân khá căng thẳng nên chuyên ngành nhi khoa bị giảm sức hút, bác sỹ nhi khoa thất thoát rất nghiêm trọng. Rất nhiều bệnh viện, bao gồm cả bệnh viện em đang công tác buộc phải bỏ khoa cấp cứu nhi, chỉ để phòng khám bình thường. Em nhớ khi bệnh viện vừa ra thông báo, có phụ huynh không biết nên bé con đến lây số cấp cứu. Đứa bé đó đã sốt cao bốn ngày liên, đã bắt đầu co giật, em không biết phải làm sao, đành đề nghị đối phương nhanh chóng chuyển viện. Từ đó em bắt đầu để ý đến các ca cấp cứu liên quan đến khoa nhi, dù đối mặt với người lớn hay trẻ em, em đều mong mình có thể góp chút sức mọn cho bệnh nhân.”
Nghe xong, Tiêu Hoài nhìn vào đôi mắt trong vắt của cô: “Tương lai chắc chắn em sẽ trở thành một bác sỹ xuất sắc.”
Lâm Mộc mỉm cười: “Mong là vậy.”
Sau đó, bệnh viện lại nhận thêm vài ca bệnh nặng, Lâm Mộc lặng lẽ quan sát cách chữa trị và quy trình làm việc của bác sỹ bản địa. Thời gian thấm thoát, khi bệnh nhân trong sảnh chờ đã tản đi, Lâm Mộc cũng thấm mệt.
Tiêu Hoài cõng cô đi trên lối mòn vùng thôn quê.
Hoàng hôn buông xuống, màn đêm chầm chậm lan rộng, vô số đom đóm đang bay lượn trên con đường quanh co, nháy nháy điểm xuyến cho màn đêm, tựa như dải ngân hà rơi trên lối mòn, khiến nơi này trở nên đẹp như thể không phải chốn nhân gian.
Lâm Mộc trầm trồ, đưa tay ra muốn bắt, Tiêu Hoài trầm ngâm nhìn cô, đột nhiên giữ chặt cô rồi sải bước chạy.
Cô nằm trên lưng anh cười khúc khích: “Bình thường anh rất nghiêm túc, thế mà cũng đuổi bắt đom đóm như đứa trẻ vậy.”
Anh ngoái đầu nhìn cô, ánh mắt đong đấy nét cười: “Mộc Mộc, ôm chặt cổ anh đừng để bị ngã, anh đưa em đi bắt sao hái trăng.”
Đom đóm bỗng chốc tản ra, ánh sáng tỏa ra tứ phía như những vì sao lơ lửng, đẹp như lạc vào mộng cảnh.
Hai người về đến nơi ở, Tiêu Hoài mình đầy mồ hôi nên đi tắm trước, Lâm Mộc ra quầy lễ tân muộn một lọ thủy tinh nhỏ, bỏ đom đóm bắt được vào trong.
Khi Tiêu Hoài để mình trần, quấn khăn tắm trên thắt lưng đi ra, cả căn phòng một mảng tối đen.
Nương theo ánh sáng của đom đóm, anh nhìn thấy Lâm Mộc đã ngủ. Nhịp thở của cô khẽ khàng, đều đặn, có vẻ như đã thấm mệt nên ngủ ngủ rất say.
Anh im lặng nhìn ngắm cô.
Không biết Quý Vân Xung sao lại nỡ xa cách cô suốt tám năm, những ngày qua ở Frankfurt, không giây phút nào anh không nhung nhớ cô. Tuy hàng ngày hai người đều gọi video với nhau, nhưng trái tim của anh đã bay đến bên cô từ lâu, chỉ muốn ở cạnh cô, bầu bạn cùng cô, ôm cô vào lòng, nghe cô làm nũng bằng chất giọng mềm mại.
Anh thoáng ngập ngừng rồi cúi xuống hôn cô. Dường như cô đã thức dậy, đáp lại anh, mơ màng lẩm bẩm: “Đợi anh lâu lắm rồi.”
“Hửm?”
Cô không trả lời, lần tay xuống dưới khăn tắm như muốn ôm anh nhưng lại chầm chậm trượt xuống.
Anh không khỏi bật cười, nhẹ nhàng trèo lên giường, ôm cô vào lòng, để cô gối lên cánh tay mình, xem tiếng quạt máy lách tách là điệu hát ru, vui vẻ chìm vào giấc ngủ trong ánh sáng lập lòe đom đóm phát ra.
Bên ngoài ve sầu kêu ríu rít, tựa như lời nhắn nhủ dẫu vượt quan muôn trùng non nước vẫn sẽ bầu bạn bên nhau.
……
Lâm Mộc bắt đầu tháng ngày hành y tại Việt Nam.
Cũng như bầu không khí căng thẳng trong nước, bệnh nhân ở đây cũng đến liên tục, đến giờ nghỉ trưa cô mới được nghỉ ngơi, ăn trưa xong tiếp tục làm việc, đến năm giờ chiều mới kết thúc công việc.
Về phần Tiêu Hoài, ở nơi non xanh nước biếc như thế này, xa rời sự quấy nhiễu của thế tục, tận hưởng nhịp sống chậm.
Khi tia nắng đầu tiên luồn qua cửa sổ rọi xuống bên gối, anh thức dậy, tặng cho Lâm Mộc đang say ngủ một nụ hôn khẽ khàng sau đó nhẹ nhàng xuống giường đi rửa mặt, chạy xe gắn máy như người bản xứ ra chợ, mua một phần phở gà hoặc phở bò.
Sợi phở trắng tinh trông rất thanh đạm nhưng rất dai mềm, ăn kèm nước nắm và nước cốt canh, ăn vào mùi vị tươi ngon độc đáo. Lâm Mộc rất thích, một bát phở được cô ăn sạch sẽ, cả nước canh cũng uống sạch.
Kế tiếp, anh đưa cô đến bệnh viện rồi một mình quay về.
Nắng đang chiếu rọi mảnh đất bao la, nhiệt độ đang ấm dần lên. Anh đeo kính mát, vặn ga tăng tốc xe gắn máy, để cơn gió mùa hạ lướt qua mặt mình, nhàn nhã chảy về phía khu trung tâm, thành phố này có tên gọi cũ là “Sài Gòn”, được khách du lịch coi là khu vui chơi giải trí, hễ dạo chơi phải mất cả một ngày, đương nhiên, anh không đến những nơi lả lơi ong bướm. Ở đâu có ngân hàng, ở đâu có dịch vụ giao dịch chứng khoán, anh sẽ ghé qua đó.
Gần bốn giờ chiều, anh quay về huyện Bình Chánh đón Lâm Mộc tan làm, dọc đường ngang qua đường Phạm Ngũ Lão sầm uất, nhìn thấy quán ăn nhà hàng đủ các phong cách, mỗi ngày anh đều chọn một quán để mua món ngon đem về, không hề trùng lặp.
Lâm Mộc được ăn các món mang hương vị đủ mọi quốc gia vùng miền suốt nhiều ngày liền, cô rất tò mò về lịch trình hàng ngày của Tiêu Hoài: “Ngày nào anh cũng chạy vào khu trung tâm, chơi vui chứ?”
Cô quá bận, thường để anh dạo chơi một mình. Suy bụng ta ra bụng người, nếu anh mải mê làm việc bỏ bê cô, ngày ngày dạo chơi danh lam thắng cảnh cô cũng sẽ thấy buồn tẻ.
Cô nghĩ vậy trong lòng nhưng không để lộ ra mặt. Tiêu Hoài nhìn cô, mỉm cười: “Vui lắm, còn quen được một người bạn mới.”
Lâm Mộc ngơ ngác nhìn anh, hàng loạt câu hỏi chợt nảy ra trong đầu. Bạn mới? Nữ à? Anh đẹp trai thế này, ra ngoài lại có người lân la làm quen ư?
Cô mấp máy môi, giọng lí nhí: “Làm sao quen được vậy?”
Tiêu Hoài sao có thể không hiểu suy nghĩ của cô. Anh nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, nhếch khóe môi: “Khi tham quan nhà thờ Đức Bà tình cờ gặp được đối phương. Cậu ấy là giáo đồ Thiên Chúa, nói với anh rằng sáu giờ rưỡi tối ngày mốt là giờ làm thánh lễ, em có hứng thú đi tham quan không?”
Thì ra là vậy… Lâm Mộc thầm trách bản thân nhỏ nhen, nhưng nghĩ lại chợt thấy kỳ lạ: “Anh theo đạo ư?”
“Không.”
“Thế anh chạy đến nhà thờ để làm gì?”
Tiêu Hoài thoáng ngập ngừng rồi đáp: “Cẩm nang du lịch nói đó là biểu tượng của thành phố Hồ Chí Minh, có lịch sử hàng trăm năm, đáng tham quan.”
Lâm Mộc “ồ” lên một tiếng, không nghi ngờ gì: “Được, em cũng đi tham quan.” Nhân tiện, hai người hẹn hò một buổi thôi.
Ngày hẹn đi nhà thờ đến rất nhanh.
Lâm Mộc đã tan làm, đứng dưới mái hiên sảnh khám bệnh chờ Tiêu Hoài. Đồng nghiệp trong đội y tế đã quen với việc này, chào Lâm Mộc rồi cùng nhau quay về nhà nghỉ.
Nơi này có khí hậu nhiệt đới, một tia sét lóe lên giữa bầu trời, đột nhiên đổ mưa, những vũng nước nhanh chóng tích tụ lại trên mặt đất.
Lâm Mộc muốn gọi điện thoại cho Tiêu Hoài, nhưng mưa lớn thế này, di động đổ chuông chắc anh cũng rất bất tiện, thế nên cô kiên nhẫn chờ đợi, thấy mưa ngày càng lớn, những vũng nước trên mặt đất nối lại với nhau chảy về vùng trũng hơn.
Cô chợt nhớ lại chuyện xưa. Khi ấy Quan Di cười khúc khích trêu đùa nói Tiêu Hoài có ý với cô. Bây giờ nhớ lại câu “Chỗ Lâm Mộc bước xuống có một vũng nước nhỏ, tài xế nên nhích xe lên thêm một mét mới phải”, “vũng nước mà anh nói chắc là chỉ “vũng nước” lớn bằng đầu ngón tay.
Nói vậy, có phải anh đã có hảo cảm với cô từ lần gặp đầu tiên không?
Nghĩ vu vơ một lúc, mưa đã tạnh. Nắng len lỏi qua tầng mây chiếu xuống mặt đất, gió nhè nhè lướt qua mặt nước, đốm sáng lấp lánh hắt sáng hình dáng xe gắn máy, Tiêu Hoài đã đến.
Anh nhìn thấy ngay Lâm Mộc đang đứng dưới mái hiên, vội giảm tốc độ xe chạy về phía cô. Cô bước xuống bậc thang, đang định đi qua thì Tiêu Hoài ngăn cô lại, đến bế cô đặt lên yên sau xe. Cả quá trình chân cô không hề chạm đất, nước tích trên mặt đất bắn lên theo bước chân, làm ướt ống quần của anh.
Lâm Mộc nhìn thấy, lồng ngực tràn đầy ấm áp. Thứ tượng trưng cho hạnh phúc còn gì ngoài sự che chở chân thành của người đàn ông mình yêu.
“Dọc đường anh tắp vào trú mưa một lúc, để em phải đợi lâu rồi.” Tiêu Hoài giải thích rồi khởi động xe.
Xe lăn bánh lên đường, gió mang theo hương bùn đất thoảng qua, mái tóc xoăn dài của Lâm Mộc tung bay trong gió. Cô khép hờ mắt tựa lên lừng Tiêu Hoài, không cầm được lòng siết chặt vòng tay trên eo anh.
Anh cảm nhận được động tác của cô, nghiêng mặt qua. Cô bất ngờ chu môi mổ lên mặt anh.
Anh khẽ cười, chất giọng ấm áp đầy cuốn hút truyền vào tai cô rất rõ ràng. Nhịp tim cô bỗng tăng nhanh, thỏ thẻ gọi: “Anh à…”
“Chuyện gì?”
“Từ khi đến Việt Nam em chẳng ở bên anh, thậm chí còn hơi bỏ bê anh.” Cô khẽ khàng, mặt ửng đỏ, “Nên em đổi ca với đồng nghiệp rồi, đêm nay chúng ta không cần quay về vội, có thể ngủ lại khu trung tâm một đêm.”
Lời nói mang ẩn ý rất tế nhị, anh vừa định trả lời thì thấy phía trước có một đoàn xe gắn máy chiếm kín con đường nhỏ hẹp.
Trong đó có một chiếc đang chở thai phụ, sắc mặt trắng bệch, bị một thanh cọc tre cắm vào gáy, miệng vết thương không ngừng chảy máu, thấm ướt cả váy áo của cô ấy và yên sau xe. Hình ảnh này ai trông thấy cũng sẽ giật mình.
Lâm Mộc vội gọi họ dừng lại, trình bày rõ thân phận bác sỹ của mình với người nhà của thai phụ, kiểm tra mắt của thai phụ phát hiện đồng tử hai mắt giãn rộng, không có phản ứng rõ rệt với ánh sáng. Tình trạng vô cùng nguy cấp, cô vội nói với Tiêu Hoài: “Em phải quay về bệnh viện, không thể đến nhà thờ được rồi.”
Tiêu Hoài hé miệng, chưa kịp trả lời thì Lâm Mộc đã ngồi lên xe gắn máy của đối phương, chạy thẳng đến bệnh viện.
Tiêu Hoài lập tức quay đầu xe đuổi theo. Khi anh đến bệnh viện, Lâm Mộc đang trao đổi và xác định phương án phẫu thuật với bác sỹ trực ca của khoa khác về tính đặc thù và vị trí vết thương hiếm gặp của bệnh nhân.
Hơn mười phút sau, công tác chuẩn bị đã hoàn tất, thai phụ được đẩy vào phòng phẫu thuật. Vị trí sau gáy có rất nhiều mạch máu quan trọng, bất cẩn một chút rất có thể chảy rất nhiều máu, thậm chí gây hại cho thai nhi trong bụng thai phụ, bác sỹ mổ chính phải vô cùng cẩn thận trong quá trình lấy dị vậy ra khỏi gáy và làm sạch vết thương.
Một tiếng, hai tiếng… nhanh chóng trôi qua.
Sau bốn tiếng dài đằng đẵng, ca phẫu thuật hoàn thành một cách suôn sẻ, thành công lấy cọc tre ra, em bé trong bụng thai phụ đồng thời bảo vệ được em bé trong bụng thai phụ.
Người nhà thai phụ vô cùng vui mừng, nhân viên y tế tham gia phẫu thuật vừa vui vừa mệt. Họ chưa ăn cơm tối, phải tập trung cao độ tiến hành phẫu thuật với chiếc bụng rỗng, giờ phẫu thuật đã xong, thật sự đói rã rời, có người uống cả dung dịch glucose để bổ sung thể lực.
Tiêu Hoài ở khu vực chờ đợi mãi không thấy Lâm Mộc. Anh hỏi thăm một lúc mới biết cô thay đồ phẫu thuật xong đã đi kiểm tra phòng.
Đến phòng bệnh, anh thấy Lâm Mộc đang dặn dò người nhà bệnh nhân những chuyện cần lưu ý sau khi phẫu thuật bằng tiếng Việt. Cô vừa làm xong phẫu thuật, sức cùng lực kiệt nhưng không hề nóng nảy, rất kiên nhẫn.
Nói xong, cô ngoảnh đầu lại nhìn thấy Tiêu Hoài, ánh mắt đầy dịu dàng, bước nhanh về phía anh.
Đã gần mười giờ đêm, cuộc hẹn đã hỏng mất rồi. Tiêu Hoài chở cô về nơi ở, dọc đường, mí mắt cô ngày một nặng, vòng tay trên eo anh lỏng dần rồi lặng lẽ trượt xuống.
Tiêu Hoài gọi cô: “Mộc Mộc?”
Cô sực tỉnh, ôm chặt anh lần nữa, thì thào: “Dạ?”
Tiêu Hoài không nói gì, thả chậm tốc độ xe. Tình trạng này lại xảy ra thêm hai lần nữa, anh lặng lẽ dừng xe, ôm Lâm Mộc vào lòng, đi bộ về nhà nghỉ.
Về đến nhà nghỉ, anh đặt cô xuống giường, véo nhẹ mặt cô, gọi: “Mộc Mộc, dậy nào.”
Cô mở đôi mắt ngái ngủ, ánh mắt mơ màng lướt qua khuôn mặt anh, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh rồi lại nhắm mắt.
Anh im lặng một lúc, giữ nửa người trên bất động, cố vươn tay ấn công tắc đèn trên vách tường.
Ánh đèn vụt tắt, anh nhẹ nhàng trèo lên giường, ôm cô vào lòng.
Nằm được một lúc, anh nghe cô nói mớ, giọng mơ hồ không rõ, không ngừng nhắc lại: “Xin lỗi…”
Anh mở mắt ra nhìn cô.
“Đã nói phải đi hẹn hò… Xin lỗi…”
Nghe được những lời anh, anh khẽ thở dài, ghé qua đặt một nụ hôn ấm áp lên trán cô.
Không sao.
Anh hiểu tấm lòng của cô.
Chuyện đoàn y tế cứu thai phụ được lan truyền, hôm sau, phóng viên của đài truyền hình huyện Bình Chánh tìm đến. Nhân viên y tế tham gia phẫu thuật khi đó đều được phỏng vấn, chỉ riêng Lâm Mộc vắng mặt, xe cấp cứu đưa vài người dân bị ngộ độc thực phẩm đến, cô đang sắp xếp rửa ruột cho họ.
Bản tin được phát lúc bảy giờ tối, Lâm Mộc đã tan làm, vô cùng thư thả nằm trên giường theo dõi.
Bản tin bỏ ra ba phút để giới thiệu tiểu sử của đội viện trợ y tế, khen ngợi thái độ làm việc và tay nghề tuyệt vời của nhân viên y tế, cho rằng đây là động thái tăng cường tình hữu nghị Trung Việt.
Bản tin kết thúc, Tiêu Hoài hỏi: “Em không xuất hiện trên ti vi, có thấy đáng tiếc không?”
Lâm Mộc ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Nói thật thì trước khi sang đây trong đầu em chỉ nghĩ phải làm việc thật tốt, biểu hiện thật suất sắc, nhận được chức danh cao trong thời gian ngắn nhất, chứng minh cho những người không thích em như Michiko thấy em hoàn toàn xứng đôi với anh.”
Giọng cô rất nhẹ nhàng, khác với trước kia, không còn chút tự ti nào nữa. Tiêu Hoài muốn nói chút gì đó để an ủi cô, ngẫm nghĩ một lúc lại quyết định nghe cô nói hết trước.
Cô tiếp tục nói: “Thật ra bản thân em rất thiếu tự tin. Bà ngoại cả đời không kết hôn, cũng không có máu mủ ruột thịt, nhưng bà thật lòng yêu thương mẹ và em, hơn nữa bà ngoại là một trong những giáo viên góp công thành lập học viện Kỹ thuật dệt may, xây dựng học viện từ con số không, đến nay học viện này đã dẫn đầu ngành kỹ thuật dệt may trong nước. Cha và mẹ càng khỏi phải nói, khi bằng tuổi em họ đã những nhà khoa học hàng đầu. So với họ, em không đủ giỏi, nhưng cũng không kém, khá là tầm thường, duyên phận cho em và anh yêu nhau, đối mặt với người tuyệt vời như anh, khó tránh sẽ có lúc cảm thấy tự ti.”
“Sau lần tai nạn thứ hai, em có thêm chút cảm xúc khác, không còn cố chấp với vấn đề nông cạn như “xứng đôi với anh” nữa. Tuy em vẫn muốn trở thành một bác sỹ thành đạt, muốn anh cảm thấy tự hào khi có được em, nhưng đó không phải chuyện một sớm một chiều.” Lâm Mộc chóp mắt, cười tinh nghịch, “Tiếp theo đây, ngoài việc tiếp tục cố gắng tiến bộ, em còn phải cùng anh tận hưởng quãng thời gian yêu đương ngọt ngào.”
Nghe xong, Tiêu Hoài im lặng thật lâu mới khẽ thở dài: “Chỉ yêu đương thôi?”
Lâm Mộc nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
Anh vỗ vị trí cạnh mình, dang rộng hai tay. Cô lập tức ngoan ngoãn ngồi sang, đưa cả cơ thể lẫn trái tim đang đập thình thịnh vào lòng anh.
Ngửi hương thơm thoảng thoảng trên tóc cô, nơi mềm mại nhất trong đáy lòng anh nhói đau âm ỉ, không kìm được buông thêm tiếng thở dài: “Ngày mốt anh phải rời khỏi đây rồi.”
Người trong lòng bỗng chốc im lặng một cách khác thường, dường như cả hơi thở cũng ngưng trệ.
Thật lâu sau, giọng nói buồn bã, rầu rĩ vang lên: “Anh đi đâu?”
“Munich, trụ sở chính của ngân hàng đầu tư Deutsche.”
“Anh định quay về làm việc à?”
“Ừm.”
Cô đã biết từ trước mười ngày sau anh sẽ rời khỏi nơi này, nhưng vẫn khó chịu vô cùng, bất chợt không biết nên nói gì.
Anh lặng lẽ chờ đợi một lúc, phát hiện cô im lặng quá mức, bèn nâng mặt cô lên: “Lâm Mộc, em có thể nào đừng nghĩ ngợi về quốc tịch, văn hóa, chênh lệch gia cảnh, chỉ xem xét anh có phù hợp với yêu cầu về bạn đời lý tưởng của em hay không. Nếu phù hợp, liệu em có thể cho anh một lời hứa hẹn, cho phép anh bầu bạn với em trọn đời hay không?”
Anh vốn định nói những lời này trong nhà thờ, nhưng người tính không bằng trời tính, đành phải bày tỏ tấm lòng trong căn phòng đơn sơ chật hẹp này.
Lâm Mộc sững sờ.
Những lời này rõ ràng có ý xác định bạn đời. Cô chợt nhận ra trong thời gian yêu nhau, vì một số hồi ức không mấy tốt đẹp mà mình chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu nào với anh. Trong mối quan hệ này, cô và anh hoàn toàn bình đẳng, thế mà anh cũng giống như cô của tuổi mười tám, hướng đến sự ổn định bền lâu.
Hốc mắt cô nóng lên, gật đầu thật mạnh và nói: “Em biết, thời gian chúng ta bên nhau rất ngắn, có những lời nói ra vào lúc này có vẻ rất hời hợt, nhưng em vẫn muốn nói, tình cảm em dành cho anh không hề hời hợt, em vẫn luôn cố kiềm chế không quá dựa dẫm vào anh. Nếu thế giới này chỉ còn lại anh và em, em nhất định sẽ ở bên cạnh anh, không đi đâu cả. Tiếc rằng hiện thực rất tàn nhẫn, em buộc phải phân tâm để ứng phó với sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, có lẽ sẽ khiến anh nghĩ rằng em đã không còn xem tình yêu là toàn bộ cuộc sống nữa. Không phải đâu, không phải như vậy, anh là người đưa em ra khỏi sương mù, cũng là người giúp em tìm lại cảm giác được thấu hiểu và được tin cậy. Tiêu Hoài, em yêu anh nhiều hơn anh nghĩ rất nhiều.”
Trái tim anh như dòng nước mật chầm chậm lan ra, cúi đầu kéo gần khoảng cách giữa hai người, cọ chóp mũi của mình lên của cô, nụ hôn dịu dàng rơi xuống.
Cánh môi mềm mại quấn quýt môi cô, sự đụng chạm như vậy khiến tâm trí cô mơ màng, bất giác đáp trả anh, cơ thể từ từ ngả ra sau.
Tại thời khắc chuẩn bị hòa làm một, anh chống hai tay cạnh người cô, ánh mắt đảo quanh đường cong mềm mại duyên dáng.
Khuôn mặt anh dưới ánh đèn dịu nhẹ trông đẹp vô cùng, cô chợt rụt rè, lặng lẽ dùng tay che đậy cơ thể mình.
Nụ hôn của anh rơi xuống vị trí đốt xương sườn thứ mười bên trái của cô trước, đó là vết sẹo sót lại sau khi cô tháo chỉ vết mổ cắt bỏ lá lách. Nụ hôm ấm nóng phủ khắp cơ thể cô từng chút một, di chuyển lên trên, nhịp thở của cô dần trở nên hỗn loạn, một tay đặt lên vai anh, tay còn lại luồn vào mái tóc anh.
Anh nghiêng mặt hôn lên vết sẹo cũ trên cổ tay trái của cô.
Cô thoáng giật mình, nhưng cảm giác rung động nhanh chóng tản đi dưới sự đụng chạm của anh, ngước mặt, mái tóc đen tuyền bung xõa, những tiếng ngâm nga khiến người nghe đỏ mặt tràn ra khỏi cánh môi hé mở.
……
Sau khi kết thúc, hiếm khi anh lại không bế cô vào phòng tắm mà ôm chặt cô vào lòng.
Đợi nhịp thở ổn định lại anh mới khàn giọng gọi cô: “Mộc Mộc.”
“Dạ?”
“Sau khi anh rời khỏi, em phải chăm sóc tốt bản thân.”
Cô không trả lời, đôi mày chầm chậm nhíu lại, hàng mi dài không kìm được run run. Hồi lâu sau, cô mở mắt, bên trong đã phủ kín một tầng hơi sương.
Anh đau lòng, dỗ dành: “Đừng buồn, anh sẽ sắp xếp thời gian bay sang thăm em.”
Câu nói này khiến cô nhận ra ba năm yêu xa sắp bắt đầu rồi, không kìm được nước mắt.
Anh thở dài, siết chặt vai cô, nhỏ nhẹ vỗ về. Nhưng dỗ dành thế nào cũng không được, thấy nước mắt cô rơi mãi không ngừng, anh đành dùng miệng khóa môi cô, lại thêm một hồi quấn quýt triền miên.
Ngày chia ly, Lâm Mộc xin nghỉ phép nửa ngày để tiễn Tiêu Hoài ra sân bay.
Cô nhìn anh làm xong thủ tục đăng ký, cùng anh đi đến cổng kiểm tra an ninh, ôm tạm biệt anh.
Nghĩ đến việc sắp tới sẽ có khoảng thời gian rất dài không được nhìn thấy anh mỗi khi thức giấc, không còn ai đưa đón cô đi làm, chiếc giường chỉ còn một mình cô nằm, mắt cô lại rưng rưng.
Cuối cùng, Tiêu Hoài đã rời đi.
Trái tim cô như vừa mất đi một thứ gì đó nên trở nên trống rỗng. Cô cố giữ vẻ bình tĩnh, một mình quay về, khi đứng dưới nắng gắt gọi xe ôm, đột nhiên nổi gió, bụi bay vào mắt, cô dụi mạnh, mắt nóng lên, ngón tay có cảm giác ươn ướt.
Di động chợt rung lên, Tiêu Hoài gửi tin nhắn đến. Một tin nhắn thoại, một tin nhắn chữ: “Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, anh phải tắt máy. Ngoan, đừng buồn, hãy vào xem bài đăng mới của anh.”
Lâm Mộc khịt mũi, rưng rưng nước mắt mở bảng tin bạn bè lên, nhìn thấy một đóa sen vàng.
Cô bấm vào “chiếc loa” trên khung thoại Wechat với vẻ nghi hoặc, giọng nói của Tiêu Hoài vang lên, trầm thấp đầy ấm áp: “Hoa sen được coi là quốc hoa của Việt Nam, hoa có thể thuần khiết, có thể đằm thắm, có thể rực rỡ, tượng trưng cho tinh thần vượt khó của người dân Việt Nam. Lâm Mộc, anh biết sắp tới đây em sẽ phải vô cùng vất vả, nhưng chỉ cần vượt qua cửa ải này, em sẽ nở rộ rực rỡ như hoa sen.”
Nước mắt Lâm Mộc không kìm được tràn khỏi bờ mi.
Đã gọi được xe, cô lau vội nước mắt, mỉm cười nói với tài xế địa chỉ của bệnh viện huyện Bình Chánh rồi ngồi lên xe.
Xe chạy trên đại lộ, xuyên qua khu đô thị tấp nập, đi vào con đường quê quanh co… Con đường rời xa chốn thế tục phồn hoa, ấy vậy mà khá giống quãng đường đời cô đã trải qua, xuất phát điểm rất tốt, nhưng vấp ngã liên tục.
Nhưng thời gian đằng đẵng là thế, những ấm ức tủi thẹn buộc phải chịu đựng, những đau thương mất mát buộc phải gánh vác, tất cả rồi sẽ trở thành quá khứ.
Mọi hạnh phúc và niềm vui đều đáng để chờ mong, bởi vì người trong lòng từng nói: “Tình yêu không phải nhìn về phía nhau, mà là hai người cùng nhìn về một phương hướng.”
Hai năm sau.
Truyền thông trong nước đưa tin rằng Bộ Tài chính Đức đã thông báo đồng ý kế hoạch nghiên cứu kết hoạch kết nối sàn giao dịch chứng khoán giữa Đức và Trung Quốc, đồng thời, Đức ủng hộ việc đưa đồng Nhân dân tệ vào giỏ tiền tệ quốc tế SDR (quyền rút vốn đặc biệt), qua đó đẩy nhanh tiến độ cải cách mở cửa tài chính Trung Quốc.
Hôm ấy cũng là ngày Tiêu Hoài rời khỏi chức vụ quản lý cấp cao của trụ sở chính ngân hàng Deutsche, chuyển sang đảm nhiệm chức vụ giám đốc điều hành chi nhánh Châu Á Thái Bình Dương.
Ngân hàng Deutsche mở họp báo tại Munich như thường lệ, ngoài ra còn công bố một tin tức đáng mừng tại buổi họp báo: Ngân hàng tích cực hưởng ứng quyết định của Bộ Tài chính, sẽ ra mắt các quỹ giao dịch hối đoái theo dõi chỉ số chứng khoán Đức tại khu vực Trung Quốc như quỹ giao dịch tiền tệ, quỹ giao dịch hàng hóa toàn cầu, quỹ giao dịch chứng khoán.
Đến lúc phóng viên đặt câu hỏi, có phóng viên đột nhiên hỏi Tiêu Hoài, đặt nghi vấn hai năm trước quỹ đối xung dưới tên anh lợi dụng lúc thị trường cổ phiếu A hỗn loạn để ép giá đồng Nhân dân tệ, bán khống thị trường Trung Quốc.
Tiêu Hoài không trả lời ngay, khi người chủ trì buổi họp báo chuẩn bị thay mặt vị boss này nói vài câu thì anh chợt lên tiếng: “Hai năm trước, vợ sắp cưới của tôi phải chuẩn bị sang Việt Nam viện trợ y tế, ngày nào tôi cũng phải cùng cô ấy học tiếng Việt, không có thời gian lo chuyện khác.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hoài nói về vấn đề cá nhân một cách công khai trong một dịp quan trọng như vậy, phóng viên bên dưới vô cùng kinh ngạc, người chủ trì buổi họp báo cũng phải liếc nhìn sang.
Tiêu Hoài rất thản nhiên tiếp tục nói: “Nếu các bạn phóng viên có hứng thú với tạp chí “Nhân Vật” do tổ chức xuất bản có thẩm quyền cấp quốc gia của Trung Quốc phát hành, có thể mua một quyển về đọc, người trên trang bìa chính là vợ sắp cưới của tôi. Trong hai năm ngắn ngủi, cô ấy đã công bố nhiều bài luận văn chuyên môn, đạt được chức danh bác sỹ chủ nhiệm, đồng thời thay mặt đội viện trợ y tế nhận huân chương hữu nghị do chính phủ Việt Nam trao tặng.”
Đến đây, anh chợt dừng lại trong chốc lát, khi tiếp tục, nét cười dịu dàng thoáng qua trong đôi mắt như mực, giọng điệu điềm tĩnh cũng mang theo chút yêu chiều khó nhận ra: “Tôi yêu sâu đậm vợ sắp cưới của mình, nhiều lần đề xuất với CEO mong muốn được chuyển sang chi nhánh Châu Á Thái Bình Dương, còn dọa rằng nếu không đồng ý tôi sẽ rất tức giận, nói không chừng ngày nào đó sẽ nghĩ quẩn mà bán khống ngân hàng. CEO buộc phải chấp thuận thỉnh cầu của tôi, ra lệnh cho tôi lập tức rời khỏi Đức sang Việt Nam.”
Phóng viên bật cười trước lời nói đùa của anh.
Tiêu Hoài khẽ cau mày, nét mặt quay về với vẻ thản nhiên: “Ngành ngân hàng ở Việt Nam chủ yếu vẫn là ngân hàng quốc doanh, rất ít ngân hàng đầu tư nước ngoài. Chi nhánh Châu Á Thái Bình Dương của ngân hàng Deutsche sẽ đặt tại địa điểm du lịch nổi tiếng là thành phố Hồ Chí Minh, tiến hành kinh doanh các nghiệp vụ liên quan đến vay vốn doanh nghiệp, phát hành cổ phiếu mới, tái cấp vốn cho công ty niêm yết… Tại thời điểm hiện tại, tập đoàn dệt may Việt Nam đã được ngân hàng Deutsche cho vay hai trăm triệu Euro, tin rằng với sự thúc đẩy của ngân hàng, môi trường đầu tư của Việt Nam sẽ ngày càng phát triển.”
Anh vừa dứt lời, ánh đèn flash của máy ảnh trong tay phóng viên ồ át lóe sáng, lũ lượt báo tin vui này về tòa soạn và trang mạng của mình nhanh nhất có thể.
Sau buổi họp báo, Tiêu Hoài lên xe chạy thẳng ra sân bay Munich, tình cờ gặp lại một người bạn cũ ở lối ra vào, Quý Vân Xung.
Hai người đàn ông xuất hiện ở đâu cũng vô cùng nổi bật này đương nhiên sẽ nhìn thấy nhau. Tiêu Hoài lịch sự gật đầu chào, khi sắp đi lướt qua nhau, Quý Vân Xung chợt nói: “Tôi nhìn thấy ảnh của Lâm mộc trên bìa tạp chí. Cô ấy đã cắt tóc ngắn, cũng gầy hơn trước, có phải ở Việt Nam khá vất vả không?”
Tiêu Hoài dừng bước, hờ hững liếc nhìn Quý Vân Xung: “Cô ấy lên hình thường trông gầy hơn, dạo trước còn than với tôi rằng ăn khuya nhiều quá tăng thêm mấy cân.”
Nghe anh trả lời như vậy, Quý Vân Xung vội nói: “Xin lỗi, tôi không rõ thực hư nên lỡ lời, mong cậu chớ hiểu lầm.”
Tiêu Hoài không phải người hẹp hòi, hỏi thăm anh ta: “Gần đây cậu vẫn ổn chứ?”
Năm ngoái, giá trị thị trường của tập đoàn Đông Thịnh tăng lên gấp đôi, Quý Vân Xung được hội đồng quản trị bầu làm chủ tịch. Ngay khi sắp đắc cử, anh ta đột nhiên giao nộp chứng cứ năm năm trước chủ tịch tập đoàn y dược Trung Tây từng cắt giảm cổ phần bằng cách bất hợp pháp cho cơ quan quản lý chứng khoán, sau đó tuyên bố ba năm trước mình từng thao túng giá cổ phiếu của tập đoàn Đông Thịnh, sẵn sàng chấp nhận hình phạt.
Quý Vân Xung thành thật nói: “Không ổn lắm. Nếu viện điều dưỡng không báo rằng mẹ tôi đang nguy kịch thì bây giờ tôi vẫn còn ở trong nước để hợp tác điều tra.”
Tiêu Hoài vô cùng ngạc nhiên: “Tôi có việc quan trọng nên không thể sửa đổi lịch trình hôm nay được, mong cậu cho phép tôi ngày mốt sẽ bay về thăm bác gái.”
“Không cần đâu, tinh thần của bà không được tốt, khéo lại gây phiền hà cho cậu.” Nói đoạn, Quý Vân Cung nhếch môi cười, “Tôi phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu từng mua vào số lượng lớn để giữ giá cổ phiếu Đông Thịnh.”
Tiêu Hoài im lặng không đáp lời.
“Tuy không muốn cho lắm, nhưng tôi phải thừa nhận rằng mình có rất nhiều chỗ thua kém cậu, kể cả chuyện lấy lòng con gái.” Quý Vân Xung chợt nhướng mày, “Anh bạn à, đừng trách chỗ anh em nhưng tôi lại thẳng thừng quá. Phụ nữ phải cưới về nhà rồi mới tính là thật sự giữ được cô ấy, hiểu chứ?”
Tiêu Hoài không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi: “Cậu đã có đối tượng hẹn hò mới chưa?”
Nét cười trong mắt Quý Vân Xung vụt tắt, nói với giọng điều đùa cợt: “Tôi ư? Đợi tôi vượt qua được vòng lao lý rồi hẵng tính.”
Huyện Bình Chánh.
Đang là giờ nghỉ trưa, nắng chói chang. Lâm Mộc ở trong phòng khám lướt di động xem tin tức, vô tình thấy một số bản tin nóng nói về Tiêu Hoài, cô vội gọi điện thoại cho anh.
“Anh à, anh chuẩn bị sang Việt Nam ư? Sao không tiết lộ trước một chút nào vậy? Còn nữa, ba chữ vợ sắp cưới anh giải thích thế nào? Anh vẫn chưa chính thức cầu hôn em, sao em đã trở thành người của anh rồi?”
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút vang lên: “Mộc Mộc, em đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới đi.”
Lâm Mộc ngơ ngác trong chốc lát rồi nhanh chóng làm theo.
“Nhìn thấy gì nào?” Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
“Em nhìn thấy hoa hồng, và…” Cảm xúc khó tin dâng tràn trong tim một cách nhanh chóng và mãnh liệt, cô cắn môi, thẹn thùng nói cho hết câu.
“Và thời cơ tuyệt vời để bắt đáy thị trường chứng khoán Việt Nam.”
— [Hết] —