“A — Á ha ha ….”
“Hi hi ….. Ha ha ha ha ……”
Bế một đứa bé đỏ hỏn, đẹp như bức tranh vẽ, một mảnh vải trắng sạch sẽ được trải ra ở trong vườn hoa, tiểu nam oa mềm mại nằm ở trên không ngừng phát ra tiếng cười cùng tiếng thét chói tai, mà làm cho hắn hưng phấn như thế chính là “đầu sỏ gây ra” dùng khuôn mặt tròn kia cọ qua cọ lại ở trên cái bụng tròn tròn của tiểu tử kia, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh “Ha ha ha”.
Nhìn Hỉ Phúc giống như đứa trẻ ngây thơ cùng với đứa bé con mới tám tháng đùa vui, Thượng Quan Thu Trừng đôi mắt sáng xinh đẹp tràn đầy ý cười hiền hòa, sau một hồi lâu, tiểu tử kia rốt cục cười nhận thua hướng về phía lòng nàng, nàng mới ôm lấy con, lòng cũng tràn đầy yêu thương hôn hai má mũm mĩm mềm mềm một cái.
“A A A …….” Phát ra âm thanh không có ai nghe hiểu được, cái tay tròn tròn của tiểu béo thực kiên trì chỉ về hướng “bạn chơi”.
“A …… Tuyền nhi cũng muốn di di nựng sao?”. Giọng điệu dịu dàng, Thượng Quan Thu Trừng không hổ là mẫu thân, có thể dễ dàng hiểu được “ám chỉ” của con, lập tức cười nói với Hỉ Phúc: “Hỉ Phúc cô nương, cô mau nựng hắn một chút đi, nếu không tiểu gia hỏa này sẽ không chịu thôi đâu”
“Được!”. Vội vàng gật đầu, Hỉ Phúc vui vẻ tiếp nhận tiểu tử kia, cũng thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhuốm mùi sữa kia.
Nhất thời chợt nghe “binh” một tiếng vang lên, bé béo tròn lại bật cười khanh khách, một cái đầu tròn nhắm thẳng trước ngực của nàng chui vào.
“Hỉ Phúc cô nương thực sự là có duyên với trẻ con”. Mỉm cười khen ngợi, Thượng Quan Thu Trừng rất rõ ràng con cũng không phải là bất kỳ ai cũng đều nguyện ý thân thiết, chỉ có người hắn mến, mới có thể đùa vui như vậy, bình thường người bên ngoài muốn đùa hắn, hắn còn không thèm để ý!
“Ta thích trẻ con!”. Có vẻ như đây chính là lý do tốt nhất nàng có duyên với trẻ con, Hỉ Phúc đỏ mặt cười ngây ngô lại nói: ” Tiểu thiếu gia thật đáng yêu, Hỉ Phúc rất thích.”
Chỉ tiếc thích thế nào được, tiểu thiếu gia không phải của nàng, nàng không có cách dẫn hắn cùng trở về chung.
Nhìn thấu tâm tư ngây thơ của nàng, Thượng Quan Thu Trừng bật cười an ủi, “Yên tâm! Cô sau khi thành thân lập gia đình, cũng sẽ có đứa bé của mình”.
Cũng không biết là vì tính tình khờ thật, hay là lớn lên bên cạnh Văn Thiếu Thu, cuộc sống cùng tiếp xúc với mọi việc đều rất đơn giản, Hỉ Phúc đến nay đối với chuyện nam nữ còn chưa hiểu rõ hết, lập tức không hiểu vì sao sau khi thành thân lập gia đình thì sẽ có em bé, nhưng Tiểu Hồng tỷ tỷ lúc trước làm việc ở trong phòng bếp sau khi lập gia đình, qua một năm quả thật liền sinh em bé, cho nên nàng tưởng có lẽ nam cùng nữ buổi tối cùng ngủ một nơi, sẽ có em bé, còn làm thế nào có, nàng không hiểu rõ.
Trong lòng sững sờ nghĩ, nàng tuy rằng không thực hiểu được, nhưng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.
Đúng lúc này, vốn tiểu tử kia luôn toét cái miệng không răng ra cười lại đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, phát ra thật lớn tiếng khóc oa oa long trời lở đất, một cái đầu tròn nhỏ lại nhắm thẳng trước ngực mềm mại của nàng cọ cọ, giống như đang tìm cái gì?
Bất thình lình xảy ra kì lạ làm cho Hỉ Phúc tay chân đâm hoảng, không rõ rốt cuộc là làm sao, chỉ có thể vội vàng dỗ dỗ đứa bé trong lòng không ngừng vặn vẹo khóc đáng thương, đôi mắt hướng về mẹ đứa trẻ nhìn cầu cứu…..
“Tiểu tổ tông này là đang khóc loạn cái gì đây?”
Bỗng dưng, một tiếng nói dễ nghe quen thộc cất lên, lập tức sau chỗ ngồi đưa ra đôi cánh tay mạnh mẽ đem tiểu tử trong lòng nàng kia bế đi qua, làm cho Hỉ Phúc không khỏi kinh ngạc quay đầu, liếc thấy là chủ tử nhà mình, nàng lắp bắp kêu lên —
” Thiếu gia, em ……. Em không biết…… Em không có bắt nạt Ngao tiểu thiếu gia…… Tiểu thiếu gia vốn đang cười, cũng không biết vì sao, liền…… Lại đột nhiên khóc lên……” Lo lắng giải thích, rất sợ chủ tử hiểu lầm là chính mình làm đứa bé khóc.
“Ta đương nhiên biết em không bắt nạt hắn”. Buồn cười nhìn nàng một cái, mà khi quần áo trước ngực nàng có vẻ lộn xộn kia ánh vào đáy mắt, Văn Thiếu Thu tự nhiên hơi nhíu mày, lập tức đem tiểu tử khóc loạn không ngớt kia nhét vào trong lòng Ngao Hạo đi theo đuôi đến. “Này! Con mình thì chính mình dỗ đi”
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con khóc tràn đầy nước mắt, người làm cha lòng đều đau xót, không ngừng dịu dàng dỗ dành.
Mà Thượng Quan Thu Trừng vội vàng tiến lên xem, chỉ thấy tiểu tử kia nằm úp sấp giãy khỏi phụ thân mà nhắm thẳng đến trong lòng nàng, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt khi mở khi đóng, hai gò má mềm mại của nàng nhất thời hơi ửng đỏ lên, chỉ nghe thấy Ngao Hạo nhẹ giọng mở miệng nói —
” Tuyền nhi đói bụng”. Từ khi đứa nhỏ này ra đời đến nay, nàng vẫn tự mình cho bú, vẫn chưa mời bà vú, cho nên nàng phải trở về phòng cho đứa nhỏ ăn no.
” Ta cùng nàng trở về phòng”. Ngao Hạo vội vàng nói, thích nhất là xem cảnh tượng ấm áp ái thê cho đứa con yêu bú.
“Chàng không tiễn khách sao?” Thân là chủ nhân, tiễn khách vốn là phép tắc nên làm.
Hiểu rõ lòng nàng, Ngao Hạo chính là liếc mắt nhìn bạn tốt một cái, bĩu môi hừ nói: “Họ Văn này đi dạo trong nhà chúng ta giống như là thường xuyên đi dạo ở hoa viên nhà hắn vậy, quả thực so với chủ nhân còn giống chủ nhân hơn, chỉ kém không họ Ngao mà thôi, xem như là khách cái gì chứ? Cửa chính ở đâu, bản thân hắn rất rõ ràng, không cần phải tiễn!”
Lời nói chế nhạo chưa dứt, hắn một tay ôm con, một tay ôm cái eo nhỏ của ái thê cười trêu chọc, quả thực liền như vậy bỏ lại khách, đi khuất dạng.
Ở trong hoa viên, Văn Thiếu Thu không biết nên khóc hay cười nhìn theo bọn họ một nhà ba người càng lúc càng xa, cho đến khi không còn thấy bóng dáng, sau đó mới thu lại ánh mắt, lại thấy nha hoàn ngốc nọ vẫn còn vẻ mặt mơ hồ người ngẩn ra, lập tức lấy cây quạt gõ vào cái trán của nàng, bị đánh đau mà kêu lên một tiếng nhỏ cùng ánh mắt khó hiểu oán trách, hắn mới trừng mắt ra lệnh —
“Nha đầu ngốc, về sau nếu gặp lại cái tiểu tổ tông Ngao gia kia, không được ôm hắn nữa”. Hừ! Tên tiểu tử kia mới có tám tháng, học thì không giỏi nhưng mấy chuyện xấu thì lại hiểu được, một cái đầu tròn cọ cọ lên bộ ngực của cô nương người ta, toàn bộ tiện nghi để hắn chiếm đi.
“Hả?” Phát ra tiếng hô nhỏ nghi hoặc, Hỉ Phúc đầu đầy mơ hồ. “Vì, vì sao?”
Vì sao không thể tiếp tục ôm tiểu thiếu gia Ngao gia ? Tiểu thiếu gia không có mập mạp lắm lại mềm mềm, đáng yêu giống như “Bánh Trôi”, nàng rất thích.
Bị hỏi vặn lại, Văn Thiếu Thu trong một lúc khó có có thể trả lời ngay, cuối cùng thuận miệng biên đại cái lý do lung tung qua quýt cẩu thả hỏi lại: “Em là nha hoàn của ta, không phải kẻ hầu của Ngao gia, tự tìm phiền phức làm gì? Bế con nít lâu không mỏi tay, người không mệt mỏi sao?”.
Trên thực tế, mới vừa rồi bộ dáng tiểu tử kia khóc loạn tìm thức ăn hoàn toàn rơi vào trong mắt hắn, mặc dù biết rõ chỉ là tiểu nam oa mới có tám tháng, tuyệt đối không thể sỗ sàng, không ngại chiếm tiện nghi, nhưng trong nháy mắt thấy cái đầu tròn nhỏ của tiểu tử Ngao gia chui loạn ở trước ngực của nàng, cọ cọ, làm hắn cảm thấy tự nhiên rất không vui, cũng bởi vậy mới không nói lời nào cướp đi người ở trong lòng nàng, trực tiếp trao trả cho Ngao Hạo.
Mới là nguyên nhân thực sự không cho phép nàng lại ôm tiểu tử Ngao gia, nhưng phải giải thích cho cái lý do kỳ cục này, hắn cũng không nói nên lời.
Không biết tâm tư kỳ lạ của chủ tử, nghĩ đến hắn thực sự lo lắng nàng sinh con sẽ mệt, Hỉ Phúc lộ ra vẻ mặt ngây ngô cười, vội vàng giải thích, “Ôm tiểu thiếu gia Ngao gia sẽ không mệt. Hỉ Phúc rất thích …..”
“Gì? Em thích? Thích cái gì? Thích tiểu tổ tông Ngao gia kia, hay là thích con nít?”. Giữ nụ cười liêu xiêu, Văn Thiếu Thu không chút để ý thuận miệng hòa theo, bước chân cũng chầm chậm đi về hướng cửa chính của Ngao phủ.
“Hỉ Phúc thích tiểu thiếu gia Ngao gia, cũng thích con nít nữa”. Đi theo sát ở bên người hắn, Hỉ Phúc cười ha ha cuộc nói chuyện cùng Thượng Quan Thu Trừng lúc nãy nói ra hết. ” Ngao phu nhân nói chờ sau khi Hỉ Phúc thành thân lập gia đình, cũng sẽ có em bé của chính mình!”
Nghe nàng nói ra lời này, Văn Thiếu Thu không khỏi ngẩn ra, bước chân cũng dừng lại trong nháy mắt, nghĩ đến nàng ngây thơ, không lâu sau sẽ gả cho nam nhân nào đó, cũng vì nam nhân kia mà sinh con, không hiểu sao trong lòng nhất thời dâng lên tức giận cùng không thoải mái mà không có hiểu lý do…….
“Hỉ Phúc muốn bỏ ta đi sao?”. Đè ép cảm giác giận hờn trong lòng, vẻ mặt hắn làm như không có gì cả mỉm cười hỏi.
Bỏ đi? Vì sao thiếu gia nói nàng muốn bỏ hắn đi?
” Không có! Hỉ Phúc không có muốn bỏ thiếu gia đi ……”. Bối rối lắc đầu, nàng căn bản không ý đó.
“Nhưng mà em nói phải lập gia đình sinh em bé …..” Rõ ràng là bộ mặt hồ ly giả dối, nhưng lại lộ ra biểu tình oán trách.
“Có em bé, sẽ không thể đi theo thiếu gia nữa sao?”. Cặp mắt tròn hồn nhiên đầy hoang mang.
” Không được!” Lắc lắc đầu, Văn Thiếu Thu cầm cái quạt gõ cái trán của nàng một cái, nghiêm túc giải thích sự thật. ”Thành thân lập gia đình, sau khi có em bé, em cũng chỉ có thể đi theo cha của đứa bé”.
Vừa nói xong, Hỉ Phúc thoáng chốc đâm sợ hãi, rất sợ chính mình thực sự không thể lại đi theo hắn, lập tức hoảng hốt lắc đầu thật mạnh sợ hãi kêu lên, “Vậy Hỉ Phúc không cần có em bé, em muốn đi theo thiếu gia, vĩnh viễn đều nghe lời thiếu gia nói”.
Sau khi nàng đi theo bên người thiếu gia, thiếu gia chính là người quan trọng nhất trong lòng nàng, không có thiếu gia, nàng còn muốn em bé làm gì?
Thiếu gia so với em bé còn quan trọng hơn!
“Vậy em cũng không thành thân lập gia đình?”. Đuôi lông mày nhướng lên, ánh mắt sâu thẳm của Văn Thiếu Thu lóe sáng có thể nói là sung sướng.
” Không lấy chồng! Không lấy chồng!” Một cái đầu tròn lắc lắc giống như vật lộn đọ sức với cái cổ, nha đầu khờ khạo ngốc nghếch thề thốt kêu lên: “Hỉ Phúc muốn vĩnh viễn đi theo thiếu gia.”
“Thật sao?” Nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, còn giả vờ cố ý hỏi: ”Không hối hận sao?”
“Thật! Hỉ Phúc vĩnh viễn đi theo thiếu gia, không hối hận!” Gật đầu như bằm tỏi, chỉ sợ hắn không tin.
“Tốt, đây mới là Hỉ Phúc ngoan của ta!” Quỷ kế thực hiện được, được đáp lại như mong muốn, Văn Thiếu Thu vừa lòng liên tục gật đầu khen ngợi, nhưng đôi mắt thâm thúy lại nhanh chóng hiện lên một chút tia sáng kỳ dị người ngoài khó có thể phát hiện.
A…… Nha hoàn ngốc mắt cỡ nào hết hy vọng, nhận định chủ nhân liền khăng khăng một mực, lòng tràn đầy trung thành, không hề hoài nghi, nhưng là bởi vì tính tình như thế, hắn mới có thể giữ nàng ở lại bên người, nay làm sao có thể để cho nàng có cơ hội thành thân lập gia đình, dù sao nàng đối với hắn còn có giá trị!
Nghĩ vậy, cái miệng của hắn nhẹ nhàng gợi lên một chút cười, chính là cái nụ cười tao nhã trễ nãi ngày thường kia, ngược lại lại có vẻ rất vô tình mà sẵng giọng.
Mặt trời lặn xuống ở phía tây, sắc trời dần tối, từng nhà khói bếp lượn lờ, trẻ con chơi đùa bên ngoài cũng đều bị mẫu thân đại nhân kéo tai lôi về nhà, chuẩn bị tắm rửa, ăn cơm, chấm dứt một ngày trôi qua tốt đẹp.
Văn phủ tất nhiên cũng không ngoại lệ, trong phòng bếp tiếng người ồn ào, xoong chảo cùng lấn át nhau, từng món ngon mỹ vị nóng hổi không ngừng đưa vào trong phòng ăn, chờ các chủ tử vào bàn dùng bữa.
Bởi vì Văn lão thái quân khi tuổi còn trẻ chỉ sinh hạ được một con, phu tử vừa chết, Văn phủ to như vậy ngoại trừ bà cùng con dâu ra, hơn nữa tăng thêm Văn Thiếu Thu thì cũng mới là có ba chủ nhân, dựa vào gia thế giàu có nhiều tiền mà nói, số lượng người thật sự là ít ỏi quá mức, nhưng là bởi vì như thế, ba người bình thường luôn khiến hạ nhân đưa cơm tới sân nhà riêng dùng bữa, miễn cho phiền phức, chỉ có mỗi cách năm ngày mới tụ họp lại ở nhà ăn dùng chung bữa tối.
Ngày hôm nay, tất nhiên là “ngày liên hoan” của ba vị chủ nhân chính, bọn hạ nhân đã sớm bưng lên món ngon mỹ vị bày ra đầy bàn ăn, Văn lão thái quân, Văn phu nhân cùng hai huynh muội Hoa gia ở lâu không về đã nhập tiệc, cũng chỉ thiếu một người còn chậm chạp chưa đến nữa thôi.
“Sao thế nhỉ? Thiếu Thu đâu rồi?”. Ngồi ngay ngắn tại vị trí cao nhất, Văn lão thái quân không đợi được tôn nhi (cháu) chậm chạp rốt cục mở miệng hỏi.
“Bẩm lão thái quân, tiểu nhân đã sai người đi mời thiếu gia, có lẽ sẽ rất nhanh đến đây”. Cúi mình, Lí tổng quản trông nom việc vặt vãnh lớn nhỏ của Văn phủ vội vàng tiến lên bẩm báo, một chút cũng không dám chậm trễ.
“Đứa trẻ này có việc gì chứ? Biết rõ hôm nay là ngày cùng nhau ăn cơm, thế nào còn để cho mọi người chờ chứ? Thật sự là rất kỳ cục!”. Văn lão thái quân nhíu mày, nét mặt già nua rõ ràng không vui.
Mọi người nghe câu nói mặc dù chê trách của bà, nhưng không ai lại ngốc mà đi tiếp lời hòa theo, dù sao lão nhân gia ngoài miệng mắng thì mắng, nhưng lại cũng không cho phép ngoài bà ra có miệng người ngoài nói vào, nói trắng ra chính là bao che khuyết điểm, cũng bởi vì mọi người trong lòng đều biết rõ ràng điểm này, sẽ không có đi làm cái chuyện ngu xuẩn là vỗ mông ngựa chụp đến chân ngựa đâu.
Đang lúc ở trong nhà ăn, mọi người đều hết sức câm như hến, người kia làm cho mọi người phải chờ rốt cục cũng tao nhã bước chân đến, không nhanh không chậm đi vào, phía sau còn có Hỉ Phúc đi theo như bóng với hình.
”Tổ mẫu, nương, hai vị biểu đệ muội, ngại quá, để mọi người đợi lâu”. Nụ cười trễ nãi kiểu ngâm khúc hay ho giơ lên, lời xin lỗi của Văn Thiếu Thu mười phần chỉ có một phần thành ý, tự mình lập tức ở vị trí cũ — ngồi xuống bên cạnh tổ mẫu.
“Làm gì ở đâu, để cho mọi người ở chỗ này sốt ruột chờ con?” Văn lão thái quân trừng mắt hỏi, vẻ mặt không vui trách mắng làm cho ai nhìn cũng đều tự nhiên thoáng run một cái.
Ai ngờ Văn Thiếu Thu lại giống như chưa tỉnh ra, xoay người chỉ về phía con chó nhỏ trong lòng Hỉ Phúc, vui cười nói: ”Còn không phải vì ”Bánh Trôi” nghịch ngợm chạy lung tung, vì bắt nó, mà chậm trễ thời gian”
Nghe vậy, Văn lão thái quân nhíu mày, hình như có chút không đồng ý, nhưng là không có nói thêm gì nữa, trong lòng hiểu được tôn nhi nuôi con chó nhỏ này làm sủng vật tới nay, mười mấy năm qua, mỗi khi cùng nhau ăn cơm, buổi tối hắn hầu như đều mang nó đi theo, thậm chí “người chó ngồi cùng bàn” đứng cho ăn.
Lúc đầu, bà cũng sẽ nghiêm khắc trách cứ, cảm thấy tôn nhi như vậy thật sự rất kỳ cục, nhưng hắn lập tức luôn lấy vẻ mặt khiêm tốn nhận lỗi, nhưng lại tiếp tục ôm con chó nhỏ theo xuất hiện, nhiều lần, thờ gian lâu dần, bà cũng quen mà tập mãi thành thói quen tiếp nhận rồi.
Nhưng mà lão nhân gia không nói lời nào, cũng không có nghĩa là Văn phu nhân không ý kiến, chỉ thấy bà ta phụng phịu dạy bảo —
“Vì một tiểu súc sinh, khiến cho mọi người chờ một mình ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ? Thật sự không ra gì!”
“Di nương, biểu ca đã thật tình thành ý hương mọi người nói xin lỗi, người nên vui vẻ, đừng giận nữa”. Vội vàng lên tiếng hòa giải, Hoa Thải Dung đáng yêu liếc mắt xem xét Văn Thiếu Thu một cái, ý tứ mười phần là nhằm lấy lòng
”Muội muội nói phải, tuy rằng mọi người đợi một lúc, nhưng biểu ca nói chung là đã đến rồi, di nương người cũng đừng trách hắn”. Hoa Văn An vội vàng tiếp lời, mặt ngoài nhìn như trấn an nói tốt, kì thực lại cường điệu (nói quá) chuyện Văn Thiếu Thu để cho mọi người chờ hắn là thật, căn bản chính là lôi ra sự thật sau của hắn.
Đối với trấn an của hai huynh muội Hoa gia tựa hồ có chút vui thích, Văn phu nhân sau khi gật đầu khen ngợi, cũng không quên răn dạy con. “Nhìn xem, hai huynh muội Văn An, Thải Dung người ta biết ý thức như thế, ngươi nên học hỏi đi”.
“Nương dạy đúng, con ghi nhớ trong lòng”. Chịu mẫu thân răn dạy như thế, Văn Thiếu Thu như trước cười cười, không chút nghĩ đến cãi lại.
Đem hết thảy trước mắt xem ở trong mắt, Văn lão thái quân trong lòng âm thầm thở dài một hơi, nhưng mặt ngoài lại không có vẻ gì, chỉ là thản nhiên nói: ”Được rồi! Người đến là tốt rồi, cái khác đừng nói nữa, dùng cơm đi!”
Lão nhân gia đã mở miệng, Văn phu nhân cho dù đối con bất mãn cũng không dám chỉ trích thêm, lập tức cũng câm mồm không nói.
Mà Văn Thiếu Thu dường như vì chính mình xin lỗi tội đến muộn, chỉ thấy hắn ân cần vì mọi người chia thức ăn. “Tổ mẫu, cá tươi hấp này là người thích ăn; Nương, người nếm thử cá cóc muối, Biểu muội, ta biết em thích nhất kẹo hồ lô; Biểu đệ, chân giò hầm này ngươi tuyệt không thể bỏ qua……”
“Được rồi, được rồi! Chúng ta có tay, muốn ăn cái gì chính mình sẽ gắp, chính con cũng ăn mau đi, đừng để bị đói mới tốt”. Văn lão thái quân biết tâm ý của hắn, lập tức cũng liên tục thúc giục.
Cười khanh khách hòa cùng, Văn Thiếu Thu không có lập tức cử động đũa dùng bữa, ngược lại giống như không sợ hãi nhìn cảnh tượng mọi người chung quanh gắp rau ăn cơm.
Mà ngay lúc này, cầm một miếng nhỏ sáng bóng, bỏ lọt vào trong bát của hắn thịt chua ngọt làm người ta thèm nhỏ giãi.
“Biểu ca, nghe nói chỉ cần đầu bếp nữ này nấu món thịt chua ngọt, anh đều ăn hết, chắc món ăn này rất hợp khẩu vị của anh, anh mau ăn nhiều chút”. Xấu hổ cùng với e sợ vì chia thức ăn cho người thầm mến, một mặt Hoa Thải Dung hết sức muốn ở trước mặt hắn bày ra dịu dàng săn sóc.
Cặp mắt sáng nhìn xuống miếng thịt sáng bóng trong bát, Văn Thiếu Thu không sợ hãi liếc mắt một cái, đã nhìn ra món thịt chua ngọt này chưa có người động qua, lập tức đáy mắt nhanh chóng hiện lên tia sáng không có người phát hiện, nhưng trên mặt lại như trước không chút nào gợn sóng —
“Đạ tạ biểu muội”. Giữ nụ cười yếu ớt nói lời cảm ơn, lập tức mặt lại lộ vẻ khó xử. “Kỳ thật ta rất sợ nhiều mỡ, cũng không thích ăn đồ ăn này, bất quá ” Bánh Trôi” thực thích là được”.
Trên thực tế, thích món thịt chua ngọt cho tới bây giờ không phải là hắn, mà là ” Bánh Trôi” cùng Hỉ Phúc, phụ trách đem đồ ăn này quét sạch, cũng là một người một chó này, cùng hắn thực sự không liên quan.
Hoa Thải Dung vạn lần không nghĩ tới một lòng lấy lòng người trong lòng, kết quả thế nhưng chiếm được trên chó, khuôn mặt xinh tươi nhất thời xanh một trận, trắng một trận.
Mà ngay tại phía sau, vốn là “Bánh Trôi” vẫn an phận làm ổ ở trong lòng Hỉ Phúc, cũng không biết có phải bởi vì nghe được tên chính mình, vẫn là nhìn đến thứ chính mình yêu nhất, thế nhưng hưng phấn mà mừng quýnh lên, thậm chí không ngừng giãy dụa muốn nhào tới phía Văn Thiếu Thu.
“Được rồi, được rồi! Ta biết ngươi muốn ăn, nhưng ngươi là chó, cũng không phải khỉ, học người ta làm khỉ làm gì chứ?” Trêu chọc giễu cợt, Văn Thiếu Thu đem miếng thịt đưa đến trước mặt cẩu nhi (chó) tham ăn quả nhiên nháy mắt đã bị cướp đi, trong chớp mắt biến mất ở trong miệng chó.
Này ….. Nàng cũng muốn được ăn nha!
Ghen tị trừng mắt “Bánh Trôi” trong lòng có lộc ăn no, Hỉ Phúc cho dù tính tình khờ ngốc thế nào, rất rõ ràng hiểu được trong trường hợp này, chính mình không thể lén cùng thiếu gia khi ở chung chẳng phân biệt tôn ti như vậy được, thậm chí còn có thể cùng thiếu gia ăn thức ăn, cũng chỉ có thể âm thầm mãnh liệt nuốt nước miếng, phát ra âm thanh “càu nhàu” rất nhỏ.
A…… Nha hoàn ngốc kia của hắn miệng cũng thèm ăn!
Nghe được tiếng vang rất nhỏ kia, Văn Thiếu Thu không khỏi thầm nghĩ thú vị, cặp mắt cười như không cười nâng lên liếc xem xét nàng một cái, lập tức xoay người ngồi trở lại trước bàn, đã thấy Hoa Thải Dung hé ra khuôn mặt xinh đẹp hết xanh lại trắng, thật là đặc sắc, lập tức lại thân thiết hết mức gắp ngay vài món ăn cho nàng ta, vẻ mặt áy náy mở miệng —
“Biểu muội, ta đem miếng thịt cho ” Bánh Trôi” ăn, hy vọng em đừng trách móc mới đúng, thật sự là biểu ca ta mấy hôm nay có hơi tiêu chảy, không được đụng đến thứ gì nhiều mỡ, nếu được mỹ nhân như biểu muội tự tay gắp rau cho, đừng nói là miếng thịt, cho dù là độc dược, ta chắc chắn cũng không chớp mắt mà nuốt luôn vào bụng đi”. Lời nói dối hết câu này sang câu khác, nói yêu thích mà lại không hồng, hơi thở không gấp, cũng không sợ sau khi xuống địa ngục bị cắt lưỡi.
Một phen nói bày ra ý tình cảm chân thật, chân thành vạn phần, quả nhiên chọc cho Hoa Thải Dung vô cùng thoải mái.
Mà Văn lão thái quân thì vội vàng hỏi thăm bệnh tình của hắn, cũng muốn Lí tổng quan đi thỉnh đại phu đến xem một cái, nhưng cuối cùng vẫn là bị hắn lấy thân thể đã dần dần tốt, không cần làm cho rộn lên.
Gì? Thiếu gia tiêu chảy khi nào?
Hôm qua hắn rõ ràng còn ăn một mâm thật lớn thơm ngào ngạt, thịt bò béo ngậy này, nàng cùng “Bánh Trôi” đều được dùng chung với hắn, không đụng đến nhiều mỡ ở chỗ nào?
m thầm nghi ngờ, Hỉ Phúc nghe được đầu đầy mơ hồ, nhưng là không ngốc đến mức vạch trần lời nói dối của chủ tử, chỉ mở to cặp mắt tròn cùng “Bánh Trôi” trong lòng nhìn lẫn nhau, người với chó không một tiếng động lên án người nào đó vô sỉ.
Vì thế, trong lúc nhất thời chỉ thấy Văn Thiếu Thu chuyện trò dùng bữa, bày ra khả năng mạnh vì gạo bạo vì tiền, dỗ cho mọi người đều thật sự vui vẻ.
Nhưng mà lại không có người nào phát hiện hắn có tật xấu kỳ lạ — nếu là chưa có người nào dùng qua bị khó chịu, hắn cũng sẽ không đụng vào, tóm lại muốn có kẻ ăn vào bụng trước một hồi lâu sau, hắn mới có thể động đũa gắp.
Hơn nữa trong một bữa cơm, nếu là cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện cử chỉ rất nhỏ của Văn phu nhân ung dung cao quý xinh đẹp cùng với con mình, cho dù có khi nói chuyện với nhau vài câu, thái độ nói cũng là lạnh đạm thật sự, không hề có vẻ thân thiện, ngược lại cùng hai huynh muội Hoa gia nói cười vui vẻ, thỉnh thoảng còn chia thức ăn cho bọn họ, hai đứa cháu ngoại mà càng y như là đứa con ruột của bà ta.
Tình cảnh này mặc dù kì lạ, nhưng Văn Thiếu Thu coi như sớm tập mãi thành thói quen tuyệt không để ý, thoải mái ăn cơm chuyện trò như trước, một chút cũng không có vẻ khác thường.
Cho đến khi cơm nước no nê xong, Văn phu nhân mắt thấy không khí không đúng, không để ý mấy ngày trước Văn lão thái quân mới nói câu ”Không cần vội nóng lòng “, thừa cơ nhắc tới hôn sự —
“Ta nói Thiếu Thu này, cái gọi là trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, ngươi không phải cũng nên lo lắng chung thân đại sự của bản thân?”
Bà ta vừa nói ra lời này, thoáng chốc khiến cho mọi người ở đây chăm chú nhìn đều cùng phản ứng khác nhau. ánh mắt phức tạp liếc mắt về hướng bà ta; Mà hai huynh muội Hoa gia còn lại là liếc mắt dò xét lẫn nhau một cái,
Chỉ thấy Văn lão thái quân hình như không vui khẽ cau mày, nhất là Hoa Thải Dung lại khó nén hưng phấn, mắc cỡ đỏ mặt, lòng tràn đầy chờ mong di nương đem chính mình cùng biểu ca kết thành đôi; Về phần hạ nhân bên trong nhà ăn đã sớm vểnh tai, nín thở im lặng chờ câu tiếp; Liền ngay cả Hỉ Phúc cũng mở to cặp mắt tròn, lòng tràn đầy kinh ngạc……
A…… Thiếu gia muốn kết hôn sinh em bé sao?
Vốn chỉ có Bánh Trôi, nàng cùng thiếu gia ở “Nguyệt Kính viện”, về sau sẽ có thêm thiếu phu nhân xa lạ, thậm chí thiếu phu nhân còn có thể ôm em bé của bọn họ, cười đến giống Ngao phu nhân dịu dàng hạnh phúc như vậy……
Không biết vì sao, nghĩ đến chút cảnh tượng vậy, Hỉ Phúc từ trước nay ngu ngốc khờ khạo nhưng lại không hiểu sao có chút khổ sở, hốc mắt ê ẩm cúi thấp đầu xuống, rầu rĩ đem “Bánh Trôi” trong lòng ôm càng chặt, coi như ở không tiếng động nói với nó — cho dù về sau có thiếu phu nhân, ngươi cũng không thể phản bội ta, chạy tới cùng nàng ta quấn quýt!
Quả thực đến rồi!
Cảm thấy âm thầm đối phó được, bởi vì ban ngày sớm nghe Ngao Hạo chê cười chuyện hắn sắp bị “bức hôn”, đủ để trong lòng Văn Thiếu Thu sớm có chuẩn bị, khác hẳn với mọi người sẽ lộ ra ngoài cảm xúc rõ ràng, hắn cũng là vẻ mặt không chút gợn sóng, mỉm cười tao nhã, không chút hoang mang mở miệng nói: “Nương, chuyện này không vội, con tuổi còn trẻ mà!”
“Ai nói không vội?” Không cho hắn bỏ qua dễ dàng, Văn phu nhân kiên trì nói: ”Ngươi đã hai mươi mấy, người bình thường sợ là đã làm cha của mấy đứa nhỏ rồi, ngay cả bạn tốt Ngao Hạo của ngươi cũng đã cưới vợ sinh con, ngươi thì lại cô đơn một mình! Phải biết rằng hương khói của Văn gia chúng ta chỉ còn duy nhất mình ngươi, ngươi không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ đến tổ mẫu, lão nhân gia bà còn chờ ôm tiểu tằng tôn đó!”
Tựa hồ sớm đoán trước lý do bà ta sẽ lấy ra làm, sắc mặt Văn Thiếu Thu không thay đổi hỏi lại: “Ý của nương là gì?”
Nói nhiều như vậy chính là chờ những lời này của hắn, Văn phu nhân vừa lòng gật đầu mỉm cười, ” Nương muốn nói, nếu ngươi không ý kiến gì, như vậy liền để trưởng bối chúng ta làm chủ, giúp ngươi tìm cô nương tốt, sớm ngày thành thân sinh đứa bé trai thật khỏe mạnh, thay Văn gia chúng ta lưu lại hương khói”.
A…… Ba câu sinh con lưu lại hương khói không tách rời, thực đem hắn làm như lai giống heo không bằng?
Nói cái gì, cái gọi là cô nương tốt trong miệng bà ta, chỉ sợ sớm đã chọn người rồi, mà người nọ được tuyển chính là ba chữ “Hoa Thải Dung” này đi!
Khóe miệng che đậy cái cười lạnh không dễ phát hiện, Văn Thiếu Thu cụp đôi mắt xuống, lại cũng mở miệng hỏi Văn lão thái quân bên cạnh. ”Tổ mẫu cũng cho rằng như vậy sao?”
Vốn là mọi người đều nghĩ hương khói của Văn gia chỉ còn duy nhất hắn, Văn lão thái quân nghiêm khắc chắc chắn cũng sẽ vội vã muốn hắn thành thân sinh con, nào biết lão nhân gia lại ở ngoài mọi ý nghĩ của mọi người —
”Thân là trưởng bối, tổ mẫu quả thật hy vọng nhìn con thành gia lập nghiệp, thay Văn gia chúng ta sinh con đẻ cái, thêm cả con cháu, nhưng chung thân đại sự không phải trò đùa, thời gian là của con, tương lai là của con, vợ chồng muốn cùng nhau chung sống, thì bạn đồng hành cả đời cũng phải là chính bản thân con thích, nhìn vừa ý cô nương mới tốt, cái gì lệnh cha mẹ, người làm mối ngỏ lời, đều so ra còn thua tâm ý của bản thân con"
Văn lão thái quân không chỉ nói ra được lời nói thấm thía, lại biến thành trước mặt mọi người bác bỏ lời nói của con dâu, nô bộc ở đây nghe được hơi thở mạnh không dám thốt lên một tiếng; Liền ngay cả Hoa gia huynh muội cũng câm như hến.
Nhưng thật ra Văn Thiếu Thu đầu tiên là nao nao, lập tức khóe môi hơi cong lên che đậy nụ cười nhẹ yếu ớt ngoài ý muốn cảm động, tựa hồ không nghĩ tới lão nhân gia sẽ nói như thế.
“Nương, không thể nói như vậy”. Thở sâu, Văn phu nhân cương quyết nghiêm mặt cười nói: ” Nếu Thiếu Thu cả đời đều tìm không được cô nương vừa ý, chẳng lẽ mọi thứ phải từ hắn ra quyết định? Nói gì thì nói, từ xưa đến nay, hầu như tất cả vợ chồng đều ở đêm động phòng hoa chúc mới gặp mặt lần đầu, sau này ở chung lâu ngày, tình cảm tự nhiên cũng được vun đắp, huống chi ta giúp hắn chọn cô nương, hắn cũng quen biết, quen thân …….”
“Con có cô nương vừa ý rồi!”. Bỗng dưng, Hoa gia tiểu thư khuê các tự nhiên xuất hiện đi ra phía trước, Văn Thiếu Thu một lời cắt đứt câu nói của mẫu thân, mỉm cười tao nhã ra tay trước, giành trước xuất ra tuyệt chiêu.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, lập tức mọi người kinh sợ mở mắt thật to nhìn về phía hắn: Mà hắn đáp lại vẫn chỉ là nụ cười trễ nãi, nét mặt thật sự nhàn nhã.
“Là cô nương nhà ai? Lúc trước sao không có nghe con đề cập qua?” Im lặng một lúc lâu sau, Văn lão thái quân rốt cục nhịn không được thay mọi người hỏi, sợ hắn là vì trốn tránh ép hôn, mà biên ra cái lý do lung tung qua loa vớ vẩn.
“Là cô nương con biết mà lại rất quen thuộc, về phần vì sao lúc trước không có đề cập qua, đó là bởi vì con thẹn thùng”. Bộ mặt đẹp cười sáng rỡ như hoa đào nở rộ, nam nhân hoàn toàn không biết hai chữ thẹn thùng viết như thế nào, hôm nay thế nhưng vẻ mặt lại không biết liêm sỉ nói chính mình sẽ thẹn thùng.
Cô nương hắn biết lại rất quen thuộc?
Không hẹn mà cùng, Văn phu nhân nghĩ tới cháu gái, Hoa Văn An cũng tưởng là muội muội, liền ngay cả Hoa Thải Dung cũng nghĩ là mình, lập tức ba người ăn ý mười phần liếc mắt dò xét lẫn nhau một cái, mừng thầm chờ hắn cho biết.
Duy chỉ có Văn lão thái quân vẻ mặt có chút đăm chiêu, đôi mắt già nua dày dạn phong sương dừng lại nhìn tôn nhi.
”Nói đi! Con đến tột cùng là vừa ý cô nương nhà ai?”
Không biết vì sao, bà rõ ràng biết hắn nói tuyệt đối sẽ không là Hoa Thải Dung.
” Đúng vậy! Ngươi cũng nói rõ ra đi, chúng ta cũng giúp ngươi làm mai thật tốt”. Nhận định không có ai ngoài cháu gái, Văn phu nhân cười vui vẻ cùng thúc giục, đôi mắt còn bất chợt ngắm về phía Hoa Thải Dung.
Chọc cho Hoa Thải Dung đỏ bừng mặt dấu không được vui mừng, chỉ thiếu không nũng nịu hét lên lời nói linh tinh “Người ta không biết đâu” làm người ta nổi cả da gà.
Đem tất cả vẻ mặt mọi người đều xem ở trong mắt, Văn Thiếu Thu con mắt âm u cùng tâm lạnh lùng trào dâng, nhưng trên mặt ý cười thì lại không giảm vươn tay ra với nha hoàn ngu ngốc nọ, quăng ra tuyên bố rành rành trở lại mọi người —
“Hỉ Phúc, ta thích cô nương!”
Rầm!
Tựa như sấm dậy đất bằng, tuyên bố bị mọi người ở đây nghẹn họng nhìn trân trối, ồn ào nổi lên bốn phía; Nhưng thật ra đương sự — Hỉ Phúc còn như đang mải suy nghĩ “Thiếu gia, thiếu phu nhân cùng em bé là một nhà hoà thuận vui vẻ” trong chua xót buồn khổ, chợt nghe chủ tử gọi to, nàng lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng ngẩng đầu lên tiếng trả lời, lại bị hơn mười ánh mắt sắc bén tụ lại phóng về phía mình làm cho hoảng sợ, căn bản muốn làm rõ chuyện gì đã xảy ra.
”Thiếu, thiếu gia?” Lắp bắp kêu to, nàng hốt hoảng hướng phía sau chủ tử trốn đi, lại không biết hành động này lại làm cho mọi người càng thêm nhận định hai chủ tớ bọn họ quả thật có tình cảm riêng.
”Ngoan, đừng sợ!” Đôi mắt sáng buông xuống khuyên bảo, Văn Thiếu Thu dịu dàng nhẹ vỗ về lưng của nàng, hoàn toàn là một bộ dáng bảo vệ nữ tử yêu thương.
Mắt thấy hai người diễn xuất “tình cảm” như thế, tiếng hạ nhân chung quanh ồ lên càng tăng, trên mặt biểu tình khác nhau, có hâm mộ, có ghen tị, đương nhiên lại có ao ước cùng đố kị không ít, nhưng biểu tình đặc sắc nhất là hai người Văn phu nhân cùng Hoa Thải Dung.
Vốn là nghĩ đến “cô nương vừa ý” trong miệng hắn sẽ là mình, không nghĩ tớii đúng là cái nha hoàn ngốc nghếch kia, Hoa Thải Dung mặt đang đỏ bừng thoáng chốc trắng bệch, lập tức lại đỏ bừng lên, chính là lúc này đỏ vì tức giận, lòng tràn đầy ghen tức hận không thể xông lên cho Hỉ Phúc mấy bạt tai, đem nàng xé thành mảnh nhỏ.
Về phần Văn phu nhân sắc mặt lại dọa người, khuôn mặt vốn ung dung cao quý, giờ phút này đã sớm nhăn nhúm, đôi mắt như rắn độc hung tợn nhìn chằm chằm hai chủ tớ trước mắt, trừng mắt xuyên qua bọn họ giống như cái vật vô hình, bên trong cặp mắt lộ ra lạnh lẽo hung ác làm người ta không tự chủ được đáy lòng dâng lên khí lạnh.
Phu, phu nhân vì sao muốn nhìn nàng như vậy? Nàng làm sai cái gì sao?
Phát run rẩy, Hỉ Phúc càng thêm hướng về phía sau lưng Văn Thiếu Thu, không hiểu mình chỉ là thất thần trong chốc lát, trời đất lại giống như đột nhiên nổi bão, toàn bộ cũng không giống nhau.
“Thiếu Thu, con chắc chứ?” Bỗng dưng, ở trong yên lặng, Văn lão thái quân đột nhiên hạ giọng mở miệng hỏi, đôi mắt già phức tạp sâu lắng nhìn tôn nhi, đối với việc hắn nói rõ là yêu thích một nha hoàn khờ ngốc không nhà, không cửa, nhưng lại ngoài ý định không chút nào tức giận cùng không vui, ngược lại tựa hồ có chút ý tứ chấp nhận.
“Tổ mẫu, con sẽ lấy chuyện này ra nói giỡn sao?”. Lười biếng nở nụ cười, Văn Thiếu Thu không đáp mà hỏi lại.
Thấy thế, Văn lão thái quân mày không khỏi hơi nhăn lại, đối với tâm tư thật sự của tôn nhi này ngược lại nhất thời khó có thể phán đoán, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, cuối cùng khẽ thở dài một hơi. “Ai ….. Tổ mẫu không hiểu con nghĩ cái gì, nhưng nếu con thực……”
”Ta không cho phép!” Bỗng dưng, một tiếng quát chói tai chợt nổi lên, như là hiểu được lão nhân gia sắp nói cái gì, Văn phu nhân khó chịu xông tới ngăn chủ nhân nghiêm khắc của Văn gia, dám phẫn nộ cắt lời của bà, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp vì nhăn nhúm mà có vẻ khủng bố khác thường.
Đã không biết bao lâu rồi chưa từng bị người ta vô lễ chống đối qua như thế, Văn lão thái quân đầu tiên là sửng sốt, lập tức lạnh lùng giận tái mặt, đang định giận dữ mắng mỏ hết sức, Văn Thiếu Thu lại cười giành mở miệng trước —
”Nương, người không cho phép cái gì ạ? Là mọi người hỏi con có vừa ý cô nương nào hay không, cũng muốn con nói ra để giúp con bàn luận chuyện hôn nhân thật tốt, sao lúc này con nói, người lại không vui?”. Cánh môi tao nhã xinh đẹp cong lên lại hơi chế giễu, hắn tuôn ra lời nói có vẻ rất vô tội, nhưng làm cho người ta tức mà chết. “Liền bởi vì con nói con thích cô nương là Hỉ Phúc, muốn lấy nàng làm vợ, mà người lại ghét bỏ nàng vì xuất thân nha hoàn hèn mọn sao?”
Gì? Thiếu gia thích nàng, muốn lấy nàng làm vợ?
Rốt cuộc mới vừa rồi nàng thời điểm thất thần đã bỏ lỡ cái gì rồi?
Tựa như vừa bị thiên lôi đánh trúng, Hỉ Phúc lui ở sau lưng chủ tử nhà mình nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, nháy mắt hóa đá, cả buổi nói không ra lời.
Nhưng mà nàng nói không ra lời, cũng không tỏ vẻ người khác cũng thế, nhất là Văn phu nhân.
Chỉ thấy bà ta giận dữ ra mặt, con mắt sáng như kim bắn ra oán hận che dấu hơn mười năm, cặp mắt đỏ ngầu ác độc rống to, “Ngươi không biết xấu hổ! Thiên kim tiểu thư có gia thế tốt, hoàn cảnh tốt thì không thương, lại muốn cùng với một cái nha hoàn hạ lưu dụ dỗ, cùng với cha ngươi một …….”.
“Câm mồm!” Đột nhiên, một tiếng giận dữ quát tháo chói tai nổi lên, Văn lão thái quân cặp mắt già sắc bén khác thường trừng mắt nhìn con dâu, ngăn cản những lời không chịu nổi trong miệng bà ta khép lại.
Bị nghiêm khắc kiềm chế, Văn phu nhân lòng tràn đầy oán hận cùng không cam lòng, nhưng lại cố tự áp chế, cuối cùng thật sự tức giận khó tiêu, rốt cuộc bất chấp có thể hay không chống đối đắc tội Văn lão thái quân, để lại một câu ”Ta tuyệt không đáp ứng để cho cái nha hoàn hạ lưu gả vào Văn gia”. Sau đó, liền tự đứng dậy, giận dữ phất tay áo rời đi.
“Ta đi xem di nương”. Mắt thấy tình huống không đúng, Hoa Thải Dung vội vàng đuổi theo.
“A …… Ta cũng đi xem một cái”. Hoa Văn An không ngu ngốc, cũng tranh thủ tìm lý do chạy trốn.
Sau khi ba người lần lượt rời đi, trong nhà ăn không khí ngưng lại, kim rơi có thể nghe, các nô bộc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cũng không dám thở mạnh một tiếng, nhưng mà trên mặt cái người gây ra nọ lại vô cùng thoải mái thảnh thơi, song ngoài miệng cũng không quên giả mù sa mưa tự trách —
“Tổ mẫu, tôn nhi bất hiếu, làm cho người cùng nương buồn bực rồi, con đây trở về viện sẽ sám hối”.
Thầm thở dài một hơi, Văn lão thái quân đau đầu một tay chống lên trán, một tay làm bộ quơ quơ, ý bảo hắn có thể đi rồi.
Thấy thế, Văn Thiếu Thu khóe miệng lại lần nữa cười, cất giọng gọi người, ”Hỉ Phúc!”
“Đây ạ!” Nha hoàn khờ ngốc bên cạnh kia còn chưa quá rõ ràng tình huống lên tiếng trả lời, vội vàng từ phía sau hắn thoát ra.
“Chúng ta đi trở về”. Giữ nụ cười tao nhã yếu ớt, tâm tình thật tốt cất bước chạy lấy người.
“Dạ!” Nhắm mắt đi theo đuôi phía sau, trong lòng Hỉ Phúc bất an không yên, chỉ cảm thấy sau lưng giống như bị vô số ánh mắt đâm thủng, từng trận lạnh lẽo đánh thẳng đến.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn như cũ nghĩ không ra rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cũng càng thêm không đoán trước được lời đồn đãi “Thiếu gia yêu thương nha hoàn”, sẽ ở nhà ăn sau khi nàng bước ra ngắn ngủn trong nửa canh giờ truyền ra khắp Văn phủ, mọi người đều biết.