Bỗng có tiếng gõ cửa, là mẹ Du. Tay bà đang cầm một chậu nước nhỏ, bà ân cần nói :
- Phong này, đây là nước cồn. Hãy sát trùng vết thương ở chân con bé nhé. Không khéo sẽ lâu lành lắm đấy !
- Vâng, con biết rồi !
- Cảm ơn bác ạ !
Sau khi được Du băng bó vết thương lại, May như nhớ ra điều gì đó, liền khẽ lay Du:
- Này, Du !
- Sao chị ?
- Tối nay chị phải ngủ một mình à ? - Cô rùng mình.
- Chứ không lẽ em phải canh chừng chị nữa sao ? - Du cười.
- Chị biết ! Không thể để em canh chị mãi được. Bây giờ em cũng cần ngủ mà.
- Thế thì ngủ chung đi ! - Du thản nhiên.
- Hả ? Sao ? - May giật mình.
- Chị làm như em sẽ ăn thịt chị không bằng ấy.
- Không phải... tại... chị...
- Thôi nào, chị cứ nằm ở phía trong này, một hàng gối sẽ được kê ở đây. Còn em nằm sát ngoài đó ! - Du nói và bắt đầu xếp gối ra giường.
- Xếp như vậy chật lắm á ! Em cứ nằm sát ngoài đó là được rồi. - May cười và nằm xuống.
Còn Du, cậu cũng nằm ở phía ngoài. Đôi tay khoanh trước ngực và bắt đầu ngủ.
Một lúc sau, đang lúc ngon giấc thì Du bỗng giật mình tỉnh giấc vì có một cảm giác tưng tức ở bụng. Có vật gì đó đặt lên thật nặng - là tay của May. Cô thì vẫn ngủ say và tưởng Du là một chiếc gối ấm áp nên đã ôm lấy cậu. Và rồi May ghé sát vào người Du, đầu cô lặng lẽ nằm trên ngực cậu như một điểm tựa yên bình. Cậu cảm nhận được mùi hoa Oải hương trên tóc May. Nét mặt không giấu nổi tâm tư liền khẽ mỉm cười, rồi bàn tay cậu mải mân mê mái tóc mượt mà ấy mà ngủ đi lúc nào không biết.
Rồi mẹ Du đi ngang qua, thấy cửa phòng khép hờ nên bà nhìn vào. Một nụ cười bất giác hiện trên môi người mẹ hiền lành ấy. Thế là bà lặng lẽ tắt đèn rồi đóng cửa phòng lại :
- Chúc hai đứa ngủ ngon !
Sáng hôm sau...
- Á... á...
May hét lên thất thanh vì sau khi thức dậy cô mới nhận ra rằng Du đang ôm mình chặt cứng. Đến nỗi một chút không gian trở mình cũng tước đoạt hết của May. Điều làm cô tức điên lên là tên Du đáng ghét vẫn đang ngủ rất ngon lành.
- Du, dậy ngay cho chị ! - May vỗ vỗ vào má cậu.
Du từ từ mở đôi mắt đang ngái ngủ ra, uể oải đáp :
- Gì vậy chị ? Còn sớm mà...
- Em hãy xem mình đang làm gì đây ?
Cậu đảo mắt nhìn một lượt xung quanh. Sau đó thì siết chặt May hơn nữa, thản nhiên nói :
- Thì ôm chị ngủ. Sao ? Vẫn chưa đủ chặt à ?
- Chị gϊếŧ chết em bây giờ, không có giỡn nha. Mau buông ra ! - May cố gắng kéo tay cậu ra khỏi người mình, nhưng vô dụng.
- Không thích như thế này sao ? - Du cười và thả lỏng tay ra - Vậy thôi, tha cho chị đấy !
- Đồ xấu tính ! Đồ đáng ghét ! Đồ hâm !
May tuôn ra một tràng và nhảy xuống giường, đang lúc định chạy ra ngoài thì vừa vặn va vào người mẹ cậu :
- Hai đứa dậy rồi sao ?
- Ơ... bác... Con... - May luống cuống như gà mắc đây chun. - Chào bác buổi sáng ạ !
- Mẹ, chị ấy chủ động ôm con trước thế mà sáng ra lại đổ thừa cho con đấy ! - Du bày ra vẻ mặt oan ức cực kỳ.
- Em có thôi đi không ? Còn nói nữa ! - May tức tối lườm sang Du.
- Thôi nào hai đứa. - Mẹ cậu suýt bật cười - Cùng xuống ăn sáng đi. Bỏ qua hết, được không ?
- Mẹ xem con bị oan thế mà ! - Du nói như ấm ức.
- Phong đừng chọc con bé nữa nghe không ? Mẹ đánh đòn con bây giờ đấy !
Một nhà ba người cùng trải qua bữa sáng ấm cúng, vui vẻ. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, dù rất muốn nhưng Du không thể ở lại đây lâu được. Bởi vì cậu sợ mẹ mình sẽ phát hiện ra sự thật đau lòng này mất.
- Lần nào con cũng về đây có một ngày thế ? Mẹ buồn lắm ! - Mẹ cậu tiễn hai người ra xe.
- Xin lỗi mẹ ! Vì con... con phải đi học nữa mà !
- Bác đừng buồn nhé. Chúng cháu sẽ thường về đây chơi mà ! - May ôm chầm lấy mẹ cậu.
- Tiếc thật, lần này ba con thì đi công tác nên mẹ không có dịp giới thiệu May với ông ấy rồi.
- Thôi mà mẹ. Để lần sau cũng được mà. Còn nhiều cơ hội lắm !
Rồi May cùng cậu lên xe, bà đứng nhìn chiếc xe xa dần rồi khuất hẳn.
- Nam Phong, ta rất vui. Nhưng con còn định lừa dối mẹ mình đến khi nào nữa chứ ?