Lâm Miểu Miểu đưa điện thoại cho Tông Chính, Tông Chính chán nản "ừ" một tiếng: "Có thể có người giở trò." Sau đó, anh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Miểu Miểu nói, "Thời gian không còn sớm, theo anh đi làm đi."
Lâm Miểu Miểu yên lặng nhìn anh, chẳng nói câu nào, Tông Chính nhìn biểu cảm này của cô biết ngay cô đang nghĩ gì, nhất thời tức lên: "Hoặc là có người giở trò, hoặc là dụ em rơi vào bẫy, em cảm thấy có thể tìm được sự thật không?"
Tông Chính nói hai khả năng có thể xảy ra, Lâm Miểu Miểu không phải không biết, nhưng mà cô cũng có lý do của mình.
Mẹ là người như thế nào, cô cũng không biết, nhưng cô cảm thấy, nếu như có nguy hiểm, mẹ nhất định sẽ bảo vệ không để cô bị thương, lúc sợ hãi, mẹ sẽ ôm cô vỗ về an ủi, vào năm đó, Lý Yên cho cô sinh mạng, phải chịu nhiều điều tiếng, dù cho đến bây giờ, vì cô, lúc người ta tám chuyện, Lý Yên cũng sẽ bị gắn mác kẻ thứ ba, Lâm Miểu Miểu không để ý mình bị bêu rếu là con riêng, nhưng cô không muốn để Lý Yên dù đã chết vẫn phải mang tiếng xấu, hơn nữa bà còn chết một cách không rõ ràng như vậy.
Sao cô có thể không làm cái gì, cứ ung dung mà ngồi chờ kết quả, chờ một ngày nào đó sự thật được phơi bày cơ chứ?
Cô hít sâu một hơi nói với ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Những gì anh nói em đều biết, nhưng em nghĩ rồi, vụ tai nạn đã qua hơn nửa tháng, bây giờ không có bất kỳ manh mối gì, em không muốn cứ tiếp tục chờ đợi như vậy."
Tông Chính nắm chặt tay cô, vẻ mặt cương quyết: "Anh không đồng ý."
"Bà ta hẹn gặp em ở tầng , các anh ở tầng chờ em, em nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt." Một đoàn người đi về phía bãi đậu xe, dọc đường đi Lâm Miểu Miểu cố gắng thử thuyết phục Tông Chính, nhưng bất kể cô nói gì Tông Chính đều giống như không nghe thấy, cô biết vì sao anh không cho cô đi, anh cố chấp, cô cũng cố chấp.
Lên xe, Tông Chính bảo tài xế quay về công ty, Lâm Miểu Miểu không chịu tỏ ra yếu thế bảo tài xế đi đến khách sạn Hynix, tài xế khó xử nhìn hai người.
"Về công ty!" Tông Chính lạnh lùng liếc tài xế, tài xế im lặng quay đầu khởi động xe.
Lâm Miểu Miểu không nói nữa, chuyện tin nhắn đã bị Tông Chính quy kết rằng có người giở trò, cô mở cửa xe, chân còn chưa bước ra khỏi, đã bị Tông Chính thô bạo kéo trở lại, ánh mắt của anh vừa hung vừa dữ, giống như khủng long bạo chúa, hận không thể nuốt cô. Lâm Miểu Miểu không chịu thua nhìn lại anh, qua mấy phút, Tông Chính mới cực kỳ giận dữ hỏi: "Em nhất định phải nhảy vào trong cái hố mà người ta đào sẵn ư?"
Mặc dù giọng nói của Tông Chính rất gay gắt, nhưng đã có ý thỏa hiệp, Lâm Miểu Miểu trong lòng dao động, mềm mỏng trả lời: "Tông Chính, em sẽ bảo vệ mình thật tốt."
"Em thề đi!" Anh hầm hầm tức giận trừng mắt nhìn cô.
Lâm Miểu Miểu hết chỗ nói nổi, biết điều thề thốt: "Em thề, nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân."
"Không làm được, về sau tất cả đều phải nghe lời anh!" Anh hung dữ bổ xung thêm một câu.
"Được." Lần này cô trả lời vô cùng dứt khoát.
Sau khi thỏa thuận xong, đoàn người đi thẳng đến khách sạn Hynix, Tông Chính im lặng lúc lâu, nói đến vụ việc sau vụ tai nạn giao thông, sau khi anh dùng một chiêu dụ rắn ra khỏi hang, kẻ tình nghi tự thú, mấy ngày sau Trần Khắc đã chủ động mời anh và Lâm Thế Quần ăn cơm.
Sau khi Lâm Tư chết, Lục Bình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai chân bại liệt, trải qua hơn một năm điều trị, vẻ mặt vẫn rất hốc hác, lần gặp này, Tông Chính và Lâm Thế Quần mới biết, ảnh giường chiếu khi ấy của Lâm Tư đích thực là Lục Bình cho người phát tán, nhưng nguồn của những bức hình đó là từ một phong thư nặc danh.
Có người chụp ảnh của Lâm Tư, sau đó muốn mượn dao giết người. Chuyện của Lâm Tư tập đoàn Trần thị cũng có phần trong đó, cho nên chết cũng sẽ không thừa nhận, còn bây giờ thừa nhận, vì không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác, cũng không muốn vì tranh chấp với Lâm gia mà kéo tập đoàn Trần thị vào vực thẳm, sau lần gặp mặt đó, Lục Bình đã ra nước ngoài tĩnh dưỡng.
Sau việc đó, Tông Chính và Lâm Thế Quần có nói chuyện, cả hai đều cho rằng Trần thị không phải kẻ đầu sỏ, manh mối đến đó thì bị đứt, nhưng hai bên vẫn âm thầm tiến hành điều tra, cục cảnh sát vẫn giam người gây tai nạn giao thông, đây là đầu mối còn lại duy nhất, nhưng vì không có chứng cứ chứng minh vụ tai nạn còn có người giật dây, vụ án của Lâm Miểu Miểu mười ngày trước đã kết án.
Lâm Miểu Miểu trong lòng hoang mang, tối hôm qua hành vi của Lâm Thế Quần không bình thường, có phải cũng liên quan đến chuyện này không? Cô im lặng lắng nghe, sau khi nhận được đáp án từ chỗ Úc Hân, cô vẫn đang do dự xem có nên đi gặp Lục Bình một lần hay không, bây giờ xem ra không cần rồi.
Đến khách sạn Hynix, lúc Tông Chính và Lâm Miểu Miểu Miểu còn đang tranh chấp, Vương Cường đã đi trước, giờ đang đợi hai người, Lâm Miểu Miểu vừa xuống xe, đã nhìn thấy Vương Cường bước nhanh từ trong khách sạn ra, báo cáo gì đó với Tông Chính: "Hỏi quầy lễ tân, phòng hai ngày trước đã được thuê, người thuê là phụ nữ, bàn lễ tân có chứng minh thư của bà ta, tôi đã cho người đi điều tra thân phận của người này."
Tông Chính gật đầu nắm tay Lâm Miểu Miểu đi vào trong khách sạn, người phụ nữ kia dường như tính toán thời gian rất chuẩn, kiểm soát thời gian rất sít sao, bây giờ đã mười lăm giờ năm mươi, cách thời gian hẹn gặp chưa đến mười phút.
Thang máy dừng lại ở tầng , Tông Chính bình tĩnh nhìn cô vài lần, giọng nói nhắc nhở gay gắt: "Nhớ kỹ lời em đã nói."
Lâm Miểu Miểu gật đầu, anh và đám người Vương Cường nối đuôi nhau ra khỏi thang máy, cửa thang máy lần nữa khép lại, sau mười mấy giây, thang máy dừng lại ở tầng mười hai.
Lâm Miểu Miểu hít một hơi thật sâu, kiên định bước ra khỏi thang máy, cả hành lang tráng lệ rất yên ắng, ngay cả âm thanh cửa thang máy khép lại dường như cũng có tiếng vọng lượn lờ.
Cô nhấc chân, vì xung quanh trống trải và yên tĩnh, cô bước đi hết sức nhẹ, phòng ở ngay đầu hành lang, Lâm Miểu Miểu lấy điện thoại ra xem đồng hồ, mười lăm giờ năm mươi bảy phút.
Sau đó cô gõ cửa ba tiếng, nhưng cửa đã tự mở, tình huống giống như lúc ở trên sân thượng, không khóa, chỉ là khép hờ.
Không biết đối phương là ai, không biết bên trong cửa rốt cuộc có gì, Lâm Miểu Miểu cũng vẫn rất cẩn thận, cô đẩy bung cửa, đứng ở cửa gọi "Có ai không".
Trong phòng rất yên tĩnh, cô hơi cau mày, bỗng nhiên có cảm giác căng thẳng với sự yên tĩnh này.
Cô lại gọi một tiếng, vẫn không có người lên tiếng trả lời, Lâm Miểu Miểu do dự vài giây, bước một bước vào trong cửa, một đôi dép lê kiểu nữ đặt ngay ngắn ở lối vào, tầm mắt của Lâm Miểu Miểu chuyển về phía trước mặt, bố trí trong phòng rất đơn giản, đối diện cửa chính là phòng khách, còn có cửa sổ sát đất, bên cạnh là phòng ngủ rộng rãi, Lâm Miểu Miểu mở rộng cửa, lại kẹp chặt đôi dép nữ ở trong khe cửa, sau đó mới đi vào phòng.
Phòng ngủ và phòng khách có hai cửa sổ sát đất vô cùng lớn, ánh sáng chiếu vào sáng cả phòng, cô cẩn thận nhìn xung quanh, trong phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh phát ra của cô khi di chuyển, đi đến giữa phòng khách, ánh mắt của cô lập tức dừng lại trên chiếc bàn ở phòng khách.
Trên đó có một tờ giấy, cô hơi cúi xuống nhặt nó lên, bên trên chỉ có một dòng chữ: "Đồ ở ngoài cửa sổ phòng ngủ."
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ bên cạnh, đây là một gian phòng thiết kế theo không gian mở, giữa phòng ngủ và phòng khách không có cửa, cô đứng ở giữa phòng khách đã có thể nhìn thấy một góc cửa sổ sát đất trong phòng ngủ.
Lâm Miểu Miểu bước về phía phòng ngủ, trong lúc đi cô vẫn luôn quan sát cẩn thận, trong phòng hình như không có người, cô đoán người phụ nữ kia có lẽ không đến, chỉ để lại đồ thôi.
Ngoài cửa sổ quả thực có để một túi văn kiện dựa vào cửa sổ thủy tinh, cửa sổ sát đất được ghép lại bởi cánh, bốn cánh trái phải đều rất hẹp, nhưng hai cánh trên dưới ở chính giữa rất lớn, mà túi giấy lại kê phía dưới hai cánh ở giữa.
Cách thủy tinh trong suốt, Lâm Miểu Miểu nhìn thấy rõ trên túi văn kiện bằng giấy dai có viết hai chữ: Lý Yên.
Cô bước nhanh về phía trước, nghiên cứu cửa sổ, hai cánh ở giữa, cánh trên có thể mở, nhưng mà cánh dưới vì lo lắng đến vấn đề an toàn, nên đã hàn chung quanh lại, nó có tác dụng làm hàng rào bảo vệ và tường.
Mở cửa sổ phía trên, muốn lấy được văn kiện bên dưới không hề dễ dàng chút nào, Lâm Miểu Miểu quay lại trong phòng tìm dụng cụ tương tự như móc sắt, nhưng không tìm được, vì ở trên tầng cao, gió thổi túi văn kiện đập vào kính phát ra âm thanh vù vù, một góc của túi văn kiện đã lơ lửng trong không trung, dường như gió lớn hơn một tí, nó sẽ rơi mất.
Cô cẩn thận đẩy tấm kính, rất chắc, lúc này mới thò người ra ngoài cửa sổ, đè trên khung cửa bên dưới là tấm thủy tinh, cố đưa tay lấy tập văn kiện.
"Rắc rắc—— rắc rắc——"
Dưới người không biết chỗ nào vang lên âm thanh khe khẽ, rất nhẹ rất nhỏ, nhưng lại có hiệu quả như âm thanh vang dội của sấm sét, mặt Lâm Miểu Miểu lập tức biến sắc.
Cái cô sợ không phải âm thanh nhẹ đó mà là tiếng kêu sau đó, khung cửa cô đè lên trước đó cô đã thử, cửa sổ cố định với tường rất chắc, nay bỗng dưng bung ra đổ về phía trước.
Ở một giây đó, cơ thể cô cũng lao ra theo cửa sổ, con ngươi của cô theo phản xạ mở to, quơ hai tay muốn nắm chặt lấy cái gì đó, nhưng trong phạm vi hai tay của cô lại không có gì cả.
Dưới lầu đang có một chiếc xe chạy qua, đỗ ở cửa khách sạn, nhân viên phục vụ bãi đỗ ra đón, Lâm Miểu Miểu khua loạn hai tay giống như người không biết bơi rơi vào trong nước, động tác giãy dụa cuối cùng trước khi sắp chết, trong lòng cô dâng lên nỗi hối hận, đáng lẽ ra cô nên nghe lời Tông Chính.
Đoàn người Tông Chính đi ra khỏi thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại, anh đã quay đầu chạy về phía cầu thang, đám người Vương Cường theo sát phía sau, chờ bọn họ đi từ cầu thang lên tầng , Lâm Miểu Miểu cũng vừa mới ra khỏi thang máy, Vương Cường nhận một cú điện thoại xong, báo cáo với Tông Chính tình hình trong camera giám sát của khách sạn, trừ Lâm Miểu Miểu và đoàn người của bọn họ ra, không có người khác đi lên tầng .
Anh ở chỗ rẽ nhìn Lâm Miểu Miểu gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào, trên sàn nhà bóng loáng mấy người đàn ông cao lớn đi đến gần phòng mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Tông Chính từ ngoài cửa nhìn Lâm Miểu Miểu đứng trong phòng khách, cô cúi đầu nhìn cái gì đó, chờ khi cô lách người đi về phía phòng ngủ, anh mới nhìn thấy mảnh giấy trong tay cô, tiếp đó cô đi vào phòng ngủ.
Giống như một loại bản năng, hoặc là trực giác, anh cảm nhận được nguy hiểm, anh thậm chí chẳng suy nghĩ nhiều đã theo vào phòng, cảnh Lâm Miểu Miểu lao xuống dưới lầu, khiến anh dũng cảm hơn bất kỳ lúc nào, trong khoảnh khắc đó, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, giữ được cô, dù phải trả bất cứ giá nào.
Anh giống như một con hổ đi săn, lao tới, đưa hai tay, túm lấy bàn chân suýt nữa biến mất khỏi tầm mắt anh của cô.
Sự việc xảy ra rất nhanh, chỉ mấy giây ngắn ngủn, Lâm Miểu Miểu còn đang hối hận, thậm chí còn chưa kịp cảm thấy sợ hãi, mắt cá chân đau đớn, cơ thể đang rơi xuống bỗng dừng lại, cô treo lơ lửng trong không trung. Nhìn cửa sổ thủy tinh bung ra rơi mất hút, rơi trúng bên cạnh chiếc xe đỗ trước cửa khách sạn, người trong xe vừa bước ra, nhân viên phục vụ còn chưa kịp nhận chìa khóa trong tay khách, hai người đều bị chuyện xảy ra bất ngờ làm cho sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên.
Mấy cái tay cùng dùng sức, cô được kéo lên, cách lớp quần áo mỏng, da và sàn nhà cứng cọ xát hơi đau, lúc này cô mới cảm giác được sự sợ hãi, nghĩ lại mà sợ.
Cô nằm úp sấp được kéo lên, sau khi thoát khỏi nguy hiểm cô còn chưa kịp hưởng thụ vui sướng sống sót sau tai nạn, đã bị người túm mạnh vai lật quay lại, sau đó rơi vào một vòng ôm ấm áp mà quen thuộc, ôm chặt giống như muốn thít cô làm mấy đoạn.
Ở đỉnh đầu cô, anh thở hổn hển, dường như động tác ôm này khiến anh mệt không chịu nổi, cô dựa sát vào ngực anh, trong lỗ tai nghe rõ được nhịp tim đập dữ dội của anh, một lát sau, cô nói: "Xin lỗi."
Cô không nói còn khá, cô vừa nói ra đã giống như đốt thùng thuốc súng, Tông Chính buông cô ra, mặt tái mét, không mảy may che giấu sự tức giận của bản thân: "Em đồng ý với anh thế nào? Trong đầu em nhét toàn đậu phụ đúng không? Mẹ nó, anh đúng là trúng tà mới đồng ý để em đi một mình! Lần sau em còn dám làm càn, em xem anh đánh chết em!......"
Lời như vậy nếu như đổi thành ngày thường đoán chừng một ánh mắt cô cũng chẳng muốn cho, nhưng bây giờ, cô không có sức lực ấy, bị mắng liền rúc vào trong lòng anh.
Cô nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Em xin lỗi."
Tông Chính thở hổn hển, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn cúi thấp đầu của cô, nuốt xuống hết những lời còn lại muốn nói, tiếp đó ôm cô đứng dậy, Lâm Miểu Miểu có phần không được tự nhiên đá đá chân, ở nhà thì thôi, chứ ở trước mặt mọi người, nhất là còn trước mặt thuộc hạ của Tông Chính, cô cũng sẽ cảm thấy thẹn thùng.
Cô vừa mới động, Tông Chính đã bắn ánh mắt lạnh lùng tới, Lâm Miểu Miểu lập tức không dám động, bị anh ôm vào trong thang máy. Lúc thang máy gần đến tầng , cô không chịu được nữa nói: "Em có thể tự đi được."
Tông Chính liếc cô, chẳng nói một lời, Lâm Miểu Miểu thỏa hiệp nghĩ, không phải ôm một cái thôi sao, bây giờ cô phải bày ra vẻ mặt bình tĩnh hay vẻ mặt yếu ớt đây?
Cân nhắc một chút, Lâm Miểu Miểu vẫn đổi lại vẻ mặt bình tĩnh quen thuộc. Cửa thang máy vừa mở đã có nhân viên quản lý khách sạn tới đón, không ngừng hỏi đã xảy ra chuyện gì, Tông Chính để hai người ở lại xử lý mọi chuyện, còn mình thì đưa Lâm Miểu Miểu đi bệnh viện.
Lâm Miểu Miểu không bị thương, chẳng qua phần bụng hơi xây xát nhẹ, hơi bị hoảng sợ một chút, kiểm tra một lượt, vẻ mặt cô đã trở lại bình thường, kiểm tra xong Tông Chính đang nói chuyện cùng bác sĩ, cửa gõ mấy tiếng, Vương Cường đẩy cửa đi vào, thông báo với Tông Chính cảnh sát đã đến.