Nhà Có Sư Tử Hà Đông

chương 46: thiêu đốt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cô gần như bị Tông Chính làm cho cả người mềm nhũn, trong cơ thể trước giờ chưa từng cảm nhận được loại dục vọng này, cánh hoa run rẩy dưới dòng nước, ngón tay anh ở trong cơ thể cô chuyển động gấp gáp, cô nửa nằm trên đá cẩm thạch, giống như một con cá bị bỏ lên bờ, khó khăn thở hổn hển, cho đến khi ý thức càng ngày càng có chiều hướng rơi vào trong mông lung.

Anh mang đến cảm giác cho thân thể cô, nhưng khoái lạc lại giống như dày vò, cô mở to đôi mắt mê man, anh tựa như đang cười, lúc cô ngửa đầu nhìn lên liền cúi xuống hôn lên bờ môi hơi hé mở của cô, sau đó những lần ra vào của anh càng lúc càng nhanh, ngón chân của cô, khó chịu đựng được co rút, cả người dường như đều kéo căng đến cực hạn, mấy phút sau, cơ thể kéo căng đến cực hạn ấy giống như dây cung vừa kéo lại thả ra vậy, bắt đầu từng đợt từng đợt run rẩy kịch liệt.

Ý thức của cô vào giờ khắc này hoàn toàn lâm vào hỗn loạn.

Ngón tay xâm nhập vào, cũng cảm nhận được vô cùng rõ ràng sự run rẩy mạnh mẽ của cô, anh hơi ngừng lại, nơi đó mở ra co lại mạnh mẽ, có tiết tấu, như là đang cố gắng nuốt, hút thật mạnh ngón tay khảm sâu vào trong, anh ngước lên, nhìn về phía Lâm Miểu Miểu xụi lơ run rẩy không ngừng, trong lòng bỗng nhiên có thứ cảm xúc mềm mại, thân thể cô giống như người không xương, hai mắt khép chặt, dưới đôi mắt là hai má đỏ bừng rung động lòng người, bờ môi đỏ mọng hơi mở mềm mại, dựa trên bức tường đá hoa thở hổn hển, theo hơi thở gấp gáp của cô, đỉnh vú đứng thẳng cũng phập phồng lên xuống.

Tông Chính gần như không thể kìm chế được hôn lên, dùng đầu lưỡi cấp tốc khiêu khích, ngón tay lại lần nữa rút ra, thân thể cô mềm nhũn dưới sự chơi đùa của anh bỗng nhiên cứng đờ, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

Cô mở mắt, ánh mắt mơ màng, da thịt trắng nõn đã chuyển thành màu hồng phấn nhàn nhạt, dưới ánh đèn màu cam ngọt ngào, giống như sự lộng lẫy của tơ lụa, vẻ đẹp ấy khiến anh không thể dời mắt.

"Tông Chính...... đừng......ưm......"

"Em sao vậy?" Anh hỏi.

"Lên đỉnh rồi?" Thanh âm của anh vừa nặng nề vừa khàn khàn.

Bên trong từ từ bình lặng, nhưng theo sự chuyển động của anh, ngược lại hút càng chặt hơn, dường như muốn dùng phương thức này, ngăn cản anh rời khỏi.

Tông Chính khẽ cười, dòng nước dưới sự bằng phẳng lại một lần nữa xông vào trong cấm địa vừa mới trải qua một trận kịch liệt.

"Chưa được thì tắm lần nữa nhé."

"A......lấy ra......" Cô gần như thét chói tai.

Anh cười không ngừng, vui vẻ tắt nước đi, ôm cô xuống khỏi bàn đá cẩm thạch, vừa thả thắt lưng, Lâm Miểu Miểu đã sụp xuống bên cạnh, Tông Chính nhanh tay nhanh mắt túm cô lại, nắm cằm cô hỏi: "Chân nhũn ra rồi?"

Cô mở mắt, còn đang thở gấp, vẻ mặt vừa oán giận lại vừa ủy khuất.

Tông Chính dường như bị nét mặt này của cô chọc cười, ôm thắt lưng cô cười khe khẽ, lúc này anh liền đem vật đã dựng thẳng đứng chống vào giữa hai chân cô, Lâm Miểu Miểu cắn răng rên một tiếng, xoay người đi ra ngoài, anh vội vàng túm cô trở lại, dùng khăn lông lau cơ thể ướt rượt cho cô, sau đó lại lau bàn đá một lần, rồi ôm cô lên. Anh cầm hai châm mềm nhũn của cô, sau khi đem cô bày thành tư thế mình thỏa mãn, liền kéo cô về phía mình hôn lên trên môi cô. Nụ hôn của anh vừa nóng vừa gấp, truy đuổi đầu lưỡi của cô, ngón tay chuẩn xác tìm về nơi nào đó, ngón tay đi vào, sau đó rút ra, cứ như vậy, môi Lâm Miểu Miểu bị lấp kín, bị một màn kịch liệt này của anh làm cho rên rỉ thảm thiết, sau khi anh hung hãn làm hai ba phút, liền rút tay về, mang chất dịch trắng dính theo ngón tay bôi lên thanh kiếm sớm đã vận sức chờ phát động.

Sau khi ngón tay anh rời đi, cô cuối cùng mới có thể thở ra một hơi, từ sau khi Tông Chính tuyên bố ngủ trần, cô không chỉ một lần thấy thứ đó của anh, có khi mềm có khi cứng, tầm mắt của cô lúc nào cũng tự động tránh đi, cho tới bây giờ chưa từng nhìn trực tiếp như vậy, nó dựng thẳng đứng, theo mạch đập của anh nảy lên một cái lại một cái, cô cúi đầu nhanh chóng nhìn lướt qua, cô và anh rất gần, độ dài của nó gần như vượt qua cái rốn của cô.

Cô lặng lẽ tính toán chiều dài và đường kính của anh, không nói gì lui về sau, vừa mới di chuyển đã bị anh không thương tiếc kéo trở lại, lại một lần nữa anh mở rộng chân của cô, lần này vật nhắm chuẩn giữa hai chân cô không còn là dòng nước chảy mạnh, mà là thanh kiếm gân xanh nổi lên dựng thẳng đứng.

Chân của Lâm Miểu Miểu run lên, bắt đầu hối hận quyết định bất cẩn ngày hôm nay, có lẽ cô cần phải chuẩn bị thêm, cô mím môi, nói: "Tông Chính, tôi muốn đi ngủ......"

Anh đột ngột ngẩng đầu, cười lạnh lùng, vào lúc căng thẳng thế này, giờ cô lại nói với anh là muốn ngủ được à? Anh thật muốn bóp chết cô, nhưng mà, trước mắt anh có lựa chọn tốt hơn, chẳng hạn như dày vò cô.

Anh nâng mông cô lên, dùng đỉnh chóp không ngừng di chuyển, cô vừa mới lui về sau một chút, anh đã lập tức kéo chân cô lại, vẻ mặt không ngần ngại: "Lâm Miểu Miểu, chớ lộn xộn! Ngộ nhỡ làm đau em......"

"Không lộn xộn! Cũng sẽ không đau à?" Lâm Miểu Miểu nhìn vật thẳng đứng, cảm thấy sống lưng lạnh toát.

"Ừ, tôi sẽ cẩn thận."

"Tôi......"

"Đừng sợ, tôi sẽ rất cẩn thận." Tông Chính hơi bất ngờ trước sự căng thẳng bất an của cô, ngay sau đó liền vui vẻ, bất cứ căng thẳng bất an nào của cô khác với sự hỗn loạn trước kia, đều khiến tâm trạng của anh vui vẻ, anh vỗ về ngăn chặn môi cô, vừa hôn cô vừa dùng đỉnh kiếm cọ sát ra vào khu vườn bí mật của cô, nụ hôn của anh một đường dọc từ cổ đi tới quả anh đào vươn thẳng của cô, kiên nhẫn dùng đầu lưỡi khiêu khích trêu chọc, để cô có thể tiếp nhận anh dễ dàng hơn.

Đỉnh đầu di chuyển nơi vườn hoa, chạm vào viên trân châu mẫn cảm một lúc, sau đó trượt vào, từ từ tiến lên.

Có một loại cảm giác vừa mềm mại vừa ngứa ngáy sinh ra ở trong lòng cô, hang động bị vật nào đó của anh dồn ép tiến sâu vào bên trong, Lâm Miểu Miểu vừa định lui về phía sau, Tông Chính đã lên tiếng trước: "Đừng nhúc nhích!"

Cô mở mắt ra, lại nhắm mắt lại, hô hấp khó khăn, vẻ mặt anh lúc này giống như khắc sâu trong trí óc cô, vô cùng rõ nét, cô rất căng thẳng, anh dường như cũng có chút khẩn trương, trong con ngươi màu đen ngọn lửa cuồn cuộn, nhưng vẻ mặt lại rất chăm chú, trán anh chảy xuống mấy giọt mồ hôi, từ hàm dưới của anh nhỏ xuống ngực anh, sau đó lăn xuống nơi hai người kết hợp.

Lực ép nơi đó càng lúc càng lớn, hang động cuối cùng cũng được anh mở ra, quá trình cũng không đau đớn như trong tưởng tượng của cô, mới bắt đầu rất nhẹ nhàng, sau đó có cảm giác bụng rất chướng, cô thở gấp, cơ thể bắt đầu điều chỉnh theo bản năng, thả lỏng cơ thể.

Sau cảm giác chướng bụng lại có thêm cảm giác nóng bức, khiến cô hơi khó chịu, giống như bị nướng trong bếp lò vậy, cảm giác nóng hừng hực lại không cách nào lẩn tránh, anh từ từ tạo áp lực, trong hang động rất ẩm ướt, nhưng anh tiến vào vẫn thấy rất khó khăn, sau khi anh đưa được thanh kiếm vào, dừng động tác, ngước lên nói: "Đau thì nói cho tôi biết."

Lâm Miểu Miểu căng thẳng mở mắt ra, so với việc nhắm mắt hoảng hốt chờ đợi, còn không bằng nhìn tiến triển của sự việc, để cô không khẩn trương nữa, cô hơi di chuyển, muốn nâng mông cao hơn một chút, để mình có thể nhìn thấy tiến triển.

"Đừng động!"

Lâm Miểu Miểu bình ổn hơi thở, nói: "Tôi muốn nhìn anh đi vào."

Kiếm đã tiến vào cơ thể cô một chút, co rút mạnh mẽ, anh cười vừa mờ ám vừa vui thích, đưa tay uốn người cô thành một hình cung đẹp mắt, góc độ này, chỉ cần cô vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy vị trí kết hợp.

"Em thấy rõ chưa?" Anh hỏi.

Lâm Miểu Miểu không khỏi cảm thấy xấu hổ, hình như cô chỉ là biểu đạt thái độ giải quyết công việc, nhưng dùng ở thời điểm này, lại bị anh hiểu theo nghĩa khác.

Cô gật đầu bừa, vừa rồi chỉ là cảm thấy nhắm mắt lại chờ đợi rất dày vò, còn không bằng nhìn tình hình phát triển, nhưng vừa nhìn......

Bao xung quanh mũi kiếm, một đoạn ngắn đã tiến vào trong cơ thể cô, cô bị anh mở ra đến cực hạn, khó khăn cắn nuốt vật nào đó của anh.

Tông Chính bỗng nhiên rên lên, thở hổn hển nói: "Thả lỏng, đừng kẹp chặt như vậy."

Lâm Miểu Miểu im lặng, cô vẫn đang cố gắng thả lỏng, nhưng vừa rồi một màn hiệu quả thị giác kia...... khiến cơ thể cô co rút, sau đó từ chỗ sâu nhất trong cơ thể sinh ra khoái cảm.

Anh lại lần nữa bắt đầu tiến vào, Lâm Miểu Miểu nhắm mắt, không dám nhìn chỗ kết hợp nữa, cô ngửa mặt lên, chỗ nào đó khó khăn cắn nuốt bộ phận thô cứng của anh, mà cô cũng gian nan cố hít lấy khí oxi, cô bị anh từng chút từng chút một kéo căng, chiếm giữ, cho dù không nhìn thấy, nhưng một màn trước đó lại in sâu trong đầu cô.

Bị cảm giác khác thường lấp đầy rất đặc biệt, chướng chướng lại ấm áp, còn có một sự thỏa mãn chưa từng có.

Tông Chính nói anh sẽ rất cẩn thận, động tác của anh quả thực rất cẩn thận, quá trình tiến vào mất đến sáu bảy phút. Chờ anh tới nơi sâu nhất của cô, cô và anh đồng thời hít một hơi khí lạnh.

Anh hơi thở gấp, thanh kiếm phỏng tay dừng lại trong cơ thể cô, cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ bừng của cô, một lát sau, anh nói: "Lâm Miểu Miểu, em còn chưa gọi tôi là ông xã bao giờ."

Cô ngẩng mặt lên, ánh sáng trong phòng tắm rất sáng, ánh mắt của anh ẩn nhẫn, dường như cũng không thoải mái, từng giọt mồ hôi theo trán anh chảy qua cái cằm góc cạnh sắc nét, sau đó nhỏ xuống bụng cô, bắp thịt cả người anh đều căng lên, có sự mạnh mẽ và vẻ đẹp của chú hổ lúc săn mồi, tràn đầy sức mạnh và vẻ đẹp nam tính.

Nét mặt của cô dịu dàng hơn, nghe theo gọi một tiếng, hai chữ này ở trong lòng của cô, trừ thân phận ra, còn là một sự chấp nhận, chấp nhận anh là chồng của cô.

Tông Chính nghe thấy vậy trong lòng nở hoa, vội vàng cúi đầu chiếm cứ cánh môi của cô, mút thật mạnh, động tác nửa người trên của anh thô bạo, nhưng động tác nửa người dưới lại rất kiềm chế, sau khi cô dần thích ứng, anh lùi ra sau một khoảng, sau đó lại từ từ tiến vào.

Lại lần nữa cô bị kéo căng, cảm giác chướng bụng vô cùng rõ rệt, hơn thế nữa là cảm giác khắc sâu vào tận xương cốt.

Mồ hôi từng giọt chảy xuống xương quai xanh, xuống ngực cô, cô đưa tay xoa đôi lông mày hơi nhíu lại của anh, hỏi: "Nhẫn lại rất khó chịu đúng không."

Trái tim cô cũng như thân thể đều mềm nhũn, trước kia sống chung với nhau, anh thường sai khiến cô, hễ không vừa ý lại nhăn mặt cau mày cho cô xem, nhưng một khi cô bị thương anh sẽ cẩn thận chăm sóc cô, có người ức hiếp cô sẽ đứng ra che chở bảo bọc cô dưới đôi cánh của mình......

Cho tới bây giờ chưa có ai, giống như anh......

Giống như anh, làm cho cô cảm giác mình được nâng niu ở trong lòng bàn tay.

Cô ôm lấy cổ anh, uốn éo thắt lưng, chủ động để thanh kiếm của anh đi vào mình sâu hơn, anh lập tức nở nụ cười, hôn lên môi cô: "Chờ không nổi rồi à?"

Lâm Miểu Miểu không nói gì, chẳng qua cô không muốn anh khó chịu mà thôi.

Anh bắt đầu chậm rãi co rút, cô nhìn lên ánh sáng chói lóa trên đỉnh đầu, đầu váng mắt hoa, ý thức thật rõ ràng anh đang trong thân thể cô, từ tốn thối lui lại từ từ tiến tới, anh nâng chân của cô quấn lên eo mình, làm cho nơi kết hợp không còn một khe hở.

Hàng loạt nụ hôn dày đặc rơi trên môi, ngực cô, anh cúi đầu ngậm quả anh đào đỏ bừng của cô, gắng hết sức áp chế cơn thủy triều đang cuộn trào mãnh liệt.

Trước giờ anh không phải là một người đàn ông ôn nhu, nhưng bây giờ lại cho cô cảm giác dịu dàng giống như mặt biển yên tĩnh, động tác của anh vô cùng từ tốn, mỗi một lần ra vào, gần như đều phải dùng khoảng nửa phút, mặc dù thong thả nhưng lại khiến cô cảm nhận được thái độ của anh, vô cùng kiên định.

"Có đau không em?"

Ngón tay của anh không ngừng khẽ xoa khẽ nắn trên nơi mềm mại của cô, làm cho cô càng thêm ẩm ướt, nhưng vì sự kích thích quá mức của anh, ngược lại càng kẹp chặt anh hơn, khiến anh hít vào liên tục.

Lâm Miểu Miểu nhẹ nhàng lắc đầu, anh cười nhẹ: "Em giống như khóc đến nơi ấy."

Cô lườm anh, cái nhìn nũng nịu này có thể làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, khiến sự đưa đẩy chậm rãi của anh bỗng nhiên thành một cái thúc mạnh vào trong.

"A......" Lâm Miểu Miểu không kịp đề phòng, kêu thất thanh một tiếng.

Anh từ từ gia tăng tốc độ, lúc thúc mạnh vào sẽ luôn vào đến nơi sâu nhất, Lâm Miểu Miểu nhắm mắt, ánh sáng đỉnh đầu vẫn sáng như vậy làm cô choáng váng, cơ thể cô không ngừng đong đưa, cảm giác hạnh phúc thật sâu sắc, ngọt ngào, ý thức của cô cũng không còn rõ ràng.

Cô được Tông Chính ôm lên từ bồn rửa tay, sau lưng chống trên vách tường lạnh ngắt, mông bị hai tay của anh nâng lên, sau đó tăng tốc độ nhanh hơn trước, cơ thể cô liên tục đụng vào vách tường, sự lạnh lẽo sau lưng cùng nhiệt độ nóng bỏng trước ngực anh truyền cho cô, để cô ở trong sự nóng lạnh không ngừng thay thế nhau.

Đầu óc của cô càng choáng váng, mà động tác của anh cũng kịch liệt dần lên, đụng chạm càng lúc càng sâu, sau mỗi một lần rút ra lại chống về phía trước, dùng sức thúc thật mạnh vào nơi sâu nhất của cô, mỗi một lần thân thể cô đều bị anh làm cho không ngừng rung động, cố nén tiếng rên rỉ buột miệng thốt ra.

"Sâu......quá......"

Anh cắn răng trả lời: "Lẽ nào em bảo tôi chỉ tiến vào một nửa sao?"

"A......" Cô bị anh chọc bật kêu lên.

Sau đó anh rút ra lại thúc vào, chạm vào nơi tận cùng của cô.

"Thoải mái hay vẫn còn đau hả em?"

Cô không trả lời, Tông Chính đã biết được đáp án qua phản ứng cơ thể và thái độ của cô, sau đó mỗi một lần anh xuyên vào, đều dùng sức hơn tiến vào nơi sâu nhất.

Khi đạt tới cao trào lần thứ hai, cơ thể cô không ngừng run rẩy, ý thức đã mơ hồ từ khi anh cứ một lần lại một lần tiến sâu vào trong cơ thể cô.

Anh ngậm lỗ tai của cô, cảm nhận được sự co rút cắn nuốt trong nơi ấy của cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Em dày vò tôi đến chết mất thôi."

Cô mê loạn nghĩ, nói cho cùng ai dày vò ai đến chết đây.

Cô giống như bị anh kéo vào trong đám lửa, cả thế giới đều đang bùng cháy, trong đám lửa cháy bập bùng làn da khô nứt, ý thức cũng mơ hồ chỉ còn lại nhiệt độ khủng khiếp, ngoại trừ âm thanh và động tác kiên định hữu lực của anh, tất cả những thứ còn lại đều bị anh nghiền nát thành mảnh vụn, sau đó hơi thở của anh, sự hiện hữu của anh, từ những mảnh vụn đó nhập vào trong linh hồn của cô.

Anh xoa những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, thì thầm bên tai cô.

"Lâm Miểu Miểu......"

"Lâm Miểu Miểu...... anh yêu em......"

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, trong nháy mắt anh gần như hung hãn chiếm giữ cơ thể cô, mỗi một lần đều dũng mãnh tựa như muốn nghiền cô thành mảnh vụn, sau đó trên mỗi mảnh vụn khắc lên dấu vết của "Tông Chính" anh, lại một lần nữa cô bị lửa cháy mạnh mẽ của anh thiêu đốt.

Chờ sau khi anh phóng thích, anh gắt gao đè trên người cô, như muốn đem cô khảm vào bức tường đá sau lưng, lại như muốn đem cô nhập vào trong máu thịt của mình, chặt đến nỗi cô muốn ngất đi.

Mà cô hoảng hốt đắm chìm vào trong ngọn lửa cháy bừng bừng của anh, bị sự ngọt ngào và nhiệt độ ấm áp vô cùng vô tận bao bọc, tưởng chừng như muốn hòa tan dưới người anh.

Sau lần đầu tiên, Tông Chính lại tắm cho cô một lần, lần này động tác của anh rất dịu dàng cẩn thận, sau đó cô được ôm lên giường, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau đó bị anh đánh thức, lần thứ hai anh vẫn rất dịu dàng, cô vùi trong lớp chăn mềm mại, anh nâng chân cô lên, động tác thong thả, cố định, lại một lần nữa kéo cô vào trong ngọn lửa lan tràn vô tận, làm cho ý thức cùng thân thể cô bị đốt cháy hoàn toàn.

Truyện Chữ Hay