Cô muốn ly hôn với anh sao?
Lâm Miểu Miểu có thể trả lời chắc nịch: Không muốn.
Nhưng mà, nếu như anh và gia đình của anh, luôn để ý thân phận của cô, vậy vẫn phải ly hôn.
Cô thà rằng mang theo kỷ niệm bây giờ rời đi, chứ không hy vọng một ngày nào đó sau này, đối mặt với ánh mắt xem thường của đối phương.
Trong lòng cô lại nảy ra một cái ý nghĩ khác, cho dù thực sự để ý thân phận của cô thì như thế nào, cô có thể từ từ thay đổi cái nhìn của bọn họ. Thế nhưng, cô thật có thể làm được sao? Ngay cả nên làm như thế nào cô cũng không biết.
Cô từ đầu đến cuối là một người bị động nghênh chiến, mà không phải một người chủ động xuất kích. Chỉ cần vừa nghĩ tới có thể một ngày nào đó, bọn họ sẽ giống như những người phụ nữ trong phòng triễn lãm kia, khinh thường cô từ đáy lòng, cô thà bây giờ rời khỏi, cũng không muốn đợi đến thời hạn một năm.
Đây, có lẽ là hèn nhát, nhưng ít ra sẽ không phải chịu tổn thương, việc dứt khoát ra đi trước, dù sao vẫn tốt hơn lúc thân thiết bị níu kéo.
Lâm Miểu Miểu im lặng mấy giây, hỏi lại lần nữa: "Anh......, có cảm thấy thân phận của tôi......"
Lời chưa nói hết bị Tông Chính nuốt vào trong bụng, anh liếm liếm môi cô, trả lời: "Tôi nhớ tôi từng nói với em, sau này bọn họ sẽ không nhớ đến thân phận trước đây của em, sẽ chỉ nhớ em là người phụ nữ của tôi."
Lần trước lúc anh nói lời này, cô cảm thấy quái dị, lần này, giọng nói của anh thậm chí không mạnh mẽ như lần trước, nhưng nghe vào trong lỗ tai, lại mạnh mẽ, chân thật đáng tin hơn rất nhiều.
Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên cảm thấy mấy ngày nay hình như mình nhạy cảm quá, nhưng có lẽ chính là vì cô để ý, cho nên mới trở nên nhạy cảm.
"Vậy vì sao anh......" Đại não chậm chạp của Lâm Miểu Miểu cuối cùng cũng thông suốt, cô không xác định hỏi, "Chẳng lẽ anh đang ghen?"
Sắc mặt của Tông Chính hơi trầm xuống, nhìn cô chằm chằm không trả lời hỏi ngược lại: "Tại sao lại muốn ly hôn?"
Lâm Miểu Miểu không lên tiếng, nói ra ý nghĩ của mình: "......tôi cũng không biết xử lý chuyện như vậy, tôi rất lo lắng bản thân làm không tốt, nếu như buổi sáng nói cho mẹ anh biết, anh bị tôi làm thành như vậy......, gia đình anh nhất định sẽ...tôi..."
Tông Chính đột nhiên trầm mặc, lúc anh nói những lời kia, trước sau chưa từng suy nghĩ tới cảm nhận của cô, những lời nói trong lúc vô tình của cô làm anh cảm thấy tức giận, vậy những lời nói vô ý của anh, cô sẽ cảm thấy thế nào?
Buổi chiều đó, sau khi tách khỏi Lâm Thế Quần, anh không kịp chờ đợi liền trở về hoa viên Thế Kỷ, muốn nói cho cô biết, sẽ yêu cô, nhưng anh ngoại trừ chiếm tiện nghi của cô, không ngừng để cô ở trước mắt mình, và một ngăn tủ váy trắng kia, hình như cũng không làm được cái gì cho cô.
Tất cả mọi việc xảy ra tối qua như in lại trong đầu anh, cô gấp gáp cầm máu cho anh, cẩn thận lau khô tóc cho anh, dùng khăn lông ướt lau sạch vết máu trên cổ, trên ngực, lại ngoan ngoãn mặc cho anh ôm lên giường......, nửa đêm, anh mở mắt ra không nhìn thấy cô, gần như là giật mình tỉnh giấc, sau đó mới phát hiện cơ thể mình khó chịu. Lúc cô cho anh uống thuốc, ánh mắt lo lắng giống như mưa xuân, làm cho anh cảm thấy không khó chịu chút nào.
Anh cúi đầu nhìn cô, trên mặt cô không có biểu cảm dư thừa, bình thường cô vẫn là cái bộ dáng này, dùng mặt nạ cứng ngắc che giấu tâm trạng chân thật của chính mình, nhưng anh lại nhìn thấy dưới ngoài vẻ bình tĩnh ấy của cô là sự trống trải, điều đó khiến lòng anh cảm thấy chua xót.
Cô muốn ly hôn, anh tức giận, lại chưa từng nghĩ đến nguyên nhân là do mình, hình như, anh còn chưa đủ tốt với cô.
Ngón tay của anh xoa nhẹ gò má của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đem lời còn chưa nói hết của cô nuốt vào trong bụng, nhẹ nhàng hôn, một lúc lâu, anh rời khỏi môi cô, nâng cằm của cô lên, chăm chú nhìn vào đôi đồng tử đen láy trong veo kia.
"Không biết giải quyết không sao cả, giao cho tôi xử lý, cũng không cần lo lắng mình làm không tốt, nếu như thật sự làm không tốt, hãy để tôi làm thay,......., còn có bà nội và mẹ tôi đều rất thích em." Anh dừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng hơn, "Tôi......, cũng rất thích em."
Lâm Miểu Miểu giật mình, cô quen tự giải quyết việc của bản thân, dựa vào chính mình đi hoàn thành, không dựa vào bất cứ ai. Thế nhưng, khi anh nói, hãy giao cho anh xử lý hết những chuyện khó khăn, giao cho anh làm, không biết vì sao lại khiến cô cảm thấy thật ngọt ngào?
Nhưng mà......, lần trước anh mới nói yêu cô một chút, còn bây giờ là rất thích cô, rốt cuộc là thăng cấp hay là xuống cấp đây?
Cô bỗng nhiên vùi đầu vào ngực anh, nụ hôn của anh hạ trên đỉnh đầu cô, một lát sau, thanh âm của anh văng vẳng vang trên đỉnh đầu, "Lâm Miểu Miểu, không phải em cũng nên nói, cũng rất thích tôi sao?"
"Ừ."
Tông Chính đợi mấy phút, cũng không đợi được câu tiếp theo của Lâm Miểu Miểu.
Anh nhịn một chút hỏi, "Em thích tôi không?"
Lâm Miểu Miểu rất thích bầu không khí ấm áp ngọt ngào hiện tại, cũng không cố tình vòng vo với anh nữa, rất thẳng thắn thừa nhận: "Thích."
Cô không xác định rốt cuộc thích nhiều đến mức nào, nhưng cô thực sự thích anh, cô thích người đàn ông giống ánh mặt trời như anh vậy, thích anh trong lúc vô tình ngang ngược xông vào cuộc sống của cô, thích vòng ôm của anh, nụ hôn của anh, thích bởi vì anh mà cảm nhận được ánh sáng và tình cảm nồng nàn.
Vô số cái hôn hạ lên mái tóc cô, sau đó đi xuống bên gáy cô, tay anh cũng từ bên hông theo đường cong sờ tới ngực cô.
"Em ngủ cũng mặc áo lót, sẽ ung thư tuyến sữa, mau cởi xuống."
Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu lên, mắt lộ ra vẻ xem thường, trước đây cô đi ngủ chưa từng mặc áo ngực, nhưng từ khi ngủ cùng Tông Chính, cô còn dám không mặc nữa sao? Nhưng cho dù cô mặc, bây giờ cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, anh đã bắt đầu chẳng kiêng nể gì đưa tay vào trong quần áo của cô, chuẩn bị cởi ra cho cô. Xem cô là người chết sao?
"Em có cần xấu hổ như vậy không? Thật hiếm có! Tối ngày hôm qua có chỗ nào tôi chưa sờ qua?" Tông Chính vừa cởi vừa quan sát vẻ mặt cứng ngắc của cô, trải qua nhiều lần luyện tập, hiệu suất cởi áo ngực của anh đã tăng lên rất nhiều, mười mấy giây đã cởi được, áo ngực lập tức bung ra, Tông Chính đưa tay về phía trước, nắm bộ ngực mềm mại nhẹ nhàng xoa nắn, rất tự nhiên nói, "Thế này không thoải mái hơn à? Tôi cởi giúp em."
Giọng nói của anh tùy ý giống như đang nói hôm nay ăn cái gì.
Lâm Miểu Miểu túm áo ngủ của mình, Tông Chính kéo tay cô ra, nhíu mày hỏi: "Em lúc nào thì trở nên ngại ngùng như vậy?"
Cô uất ức nghĩ, anh không thể an phận một chút sao? Bầu không khí vừa rồi tốt biết chừng nào, nhất định phải phát triển thành tình dục sao, hơn nữa người mặt dày như anh, muốn cô phải đối phó thế nào?
Đạp anh một cái, anh không đau không ngứa, đánh anh mạnh tay, anh vẫn đang sốt, cô cũng không xuống tay được, mở miệng cô càng không phải là đối thủ của anh.
Cô giữ chặt vạt áo của chính mình, Tông Chính cũng không có ý định cưỡng ép, anh dừng lại động tác, thấp giọng thổi hơi nóng bên tai cô: "Tôi không làm gì, chỉ ôm em ngủ trần, em cũng thích tôi ôm em, cách quần áo tôi không ôm được em......"
Anh thì thầm bên tai cô, vì bị bệnh nên giọng nói khàn khàn, nhưng lại đặc biệt mê hoặc lòng người, anh đưa tay từ từ cởi cúc áo của cô, Lâm Miểu Miểu nhắm mắt lại nghĩ, cuối cùng cô cũng hiểu nước ấm luộc ếch đáng sợ như thế nào, Tông Chính dùng phương thức này, từng chút một đập tan phòng bị của cô, đợi khi cô phát giác ra, toàn cục đã định.
Sau cùng Tông Chính "khoan hồng" giữ lại cho cô cái quần lót, sau đó cởi quần lót của mình, đứng đắn nói: "Ngủ trần có lợi cho cả thể xác và tinh thần, muốn thử không?"
Lâm Miểu Miểu sắc mặt không thay đổi lắc đầu, Tông Chính tiếc nuối thở dài, cúi đầu dán môi lên ngực cô, thân thể của Lâm Miểu Miểu theo đó mà run rẩy, đột ngột lui về phía sau, đưa tay che chắn trước ngực, tức giận chỉ trích: "Anh nói cái gì cũng không làm cơ mà."
Tông Chính liếc nhìn cô, sự trầm tĩnh trên mặt cô lúc anh bắt đầu cởi quần áo của cô, chẳng còn lại bao nhiêu, bây giờ càng thêm ủy khuất, làm cho anh không khỏi cảm thấy mềm lòng.
Mặc dù anh muốn nuốt trọn người gần như sắp phát điên, nhưng ép căng quá dọa cô chạy mất, thì cái được không bù đủ cái mất. Thịt cũng đến trong bát, vậy thì sẽ chờ thêm, một chút nhẫn nại này anh vẫn có.
"Không làm, dến đây, để tôi ôm nào."
Lâm Miểu Miểu lần nữa bị anh ôm vào trong ngực, lần này anh ôm cô thành thực, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, lại qua một lúc, cô bỗng nhiên nhớ tới, mình tối qua đến tìm Tông Chính vì điều gì, bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, cô xém quên mất.
"Tông Chính."
"Ừ." Anh lười biếng đáp một tiếng.
"Anh có thể tôn trọng sự lựa chọn của tôi hay không?"
Tông Chính rất ngạc nhiên mở mắt ra, "Tôi không tôn trọng em lúc nào?"
Lâm Miểu Miểu ném cho Tông Chính mấy ánh mắt khinh bỉ sắc lẹm, anh từng tôn trọng cô lúc nào? Lâm Miểu Miểu rất nhanh đã liệt kê ra bằng chứng: "Anh tùy tiện vào phòng ngủ của tôi, ngủ giường của tôi, ý đồ quấy rối công việc của tôi, cởi quần áo của tôi......"
Tông Chính vốn đã đầu váng mắt hoa, bị một tràng này của Lâm Miểu Miểu, đầu càng choáng váng.
"Dừng dừng dừng! Tôi thừa nhận không vừa lòng với công việc của em, nhưng những thứ khác, em đều ngầm chấp nhận!"
Tông Chính liếc nhìn cô, "Nếu như em không ngầm chấp nhận, tôi có thể nằm yên ổn trên giường của em không?"
Đó là cô thỏa hiệp, chứ không phải ngầm thừa nhận! Nhưng, hình như với việc ngầm đồng ý cũng không có gì khác biệt, nhất thời cô bị nghẹn không nói được lời nào, buồn bực nghiêng mặt qua một bên.
Tông Chính nhìn chằm chằm sườn mặt của cô suy nghẫm, đây có đúng là cảm giác yêu một người, không nỡ khiến cô ấy không vui? Anh xoay mặt cô trở lại, hôn mấy cái trên môi cô: "Sau này em không muốn, tôi không ép buộc em."
Lâm Miểu Miểu vô cùng kinh ngạc nhìn khắp khuôn mặt anh, hoài nghi hỏi: "Thật?"
"Danh dự của tôi thật sự kém như vậy sao?" Giọng nói của anh có chút không vui.
Lâm Miểu Miểu cẩn thận suy nghĩ, hình như anh thực sự chưa từng lừa gạt cô, tâm trạng cô tốt hẳn dựa vào trong lồng ngực anh, lúc này trong phòng vô cùng yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng hít thở và tiếng tim đập của anh, lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, anh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, đã hơn hai giờ chiều, Lâm Miểu Miểu đói quá nên tỉnh, đang định lén lút đứng dậy, còn chưa bò ra khỏi lòng Tông Chính, anh đã tỉnh rồi, Lâm Miểu Miểu hỏi, "Anh đói không?"
Tông Chính nhìn chằm chằm hai đỉnh cao ngất của cô, ánh mắt thâm trầm, một lời hai ý nói: "Rất đói."
"Tôi đi lấy chút đồ ăn lên đây."
Ăn cơm xong, lại uống thuốc, bác sĩ gia đình luôn túc trực ở biệt thự kiểm tra một lần nữa cho Tông Chính, nhiệt độ cơ thể anh đã hạ, chỉ hơi sốt nhẹ. Uống thuốc xong, Tông Chính lại kéo Lâm Miểu Miểu ngủ tiếp, chắc do tác dụng của thuốc, anh ngủ rất sâu, sắc mặt tốt hơn tối qua và sáng sớm hôm nay rất nhiều.
Sắc mặt của anh hơi hốc hác, nhưng vẻ đẹp trai không giảm chút nào, ít đi vài phần ngang ngược, dịu dàng hơn rất nhiều, khóe môi khép kín của anh hơi nhếch lên, vẻ mặt càng thêm nhu hòa, Lâm Miểu Miểu cũng không buồn ngủ lắm, lại mở to mắt yên lặng nhìn anh.
Cô không biết trước mỗi lần Tông Chính muốn hôn cô, nghĩ cái gì, cô nhìn chằm chằm bờ môi khô của anh, bỗng nhiên rất muốn hôn anh, cô ngẩng mặt lên dùng đầu lưỡi liếm lên môi anh, rõ ràng không có mùi vị, nhưng lại khiến cô cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Miểu Miểu nằm trên giường mở mắt ra, khuôn mặt của Tông Chính gần trong gang tấc, hôm qua cô nhìn gương mặt này thật lâu, nhưng không hề cảm thấy tẻ nhạt, gương mặt này hai năm trước cô đã từng gặp, sau đó hoàn toàn quên mất anh, khi đó ai có thể nghĩ đến bọn họ sẽ kết hôn, có một ngày sẽ ôm nhau thân mật thế này, ngủ trên cùng một chiếc giường, cho dù khi kết hôn, cô cũng chưa từng nghĩ đến điều này.
Cô bỗng nhớ tới sau khi cô đoạt giải quán quân, lúc tất cả mọi người đều chúc mừng cô, sắc mặt Phác Hoằng Hi lại nghiêm nghị nói với cô một số lời.
"Trong tất cả đệ tử của ta, tư chất của con tốt nhất, siêng năng cần cù, kiên trì không mệt mỏi, lay không chuyển, rung chẳng rời, con tuổi đã đánh bại Hằng Tư Dung giành được quán quân, nhưng con cũng rất rõ ràng, giải vô địch thế giới hai năm trước con có thể đoạt giải quán quân, nhưng cuối cùng vì sao con lại bại bởi Hằng Tư Dung? Bởi vì con không có ý chí chiến đấu! Thậm chí cũng không đủ dũng khí! Hằng Tư Dung tuổi liều mạng! Cho nên cô ta giành được quán quân!"
"Trong sinh mệnh của mỗi người thế nào cũng có một tình yêu tha thiết, nhưng con lại không có dũng khí đi yêu, con từng có khao khát mãnh liệt chưa? Con dám yêu không? Một người bình thường cũng dũng cảm hơn con! Con thiếu tinh thần can đảm, vậy con có can đảm để trải qua cuộc sống cô độc suốt đời không?"
Một khoảng thời gian rất dài, cô đều để tay lên ngực tự hỏi: Cô có dũng khí để đón nhận cuộc sống cô độc suốt đời không?
Cô chưa bao giờ giống như khoảnh khắc này, biết rõ câu trả lời.
Cô không có.
Cô thích mỗi một ngày, mở mắt ra, có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Cô lại nhìn về phía Tông Chính vẻ mặt ngủ rất yên ổn.
Mà anh, giống như ánh mặt trời vậy.
Ăn xong bữa sáng, bác sĩ gia đình lại làm kiểm tra cho Tông Chính, Lâm Miểu Miểu thắt cà vạt cho anh, hỏi: "Không nghỉ ngơi một ngày nữa sao?"
Vẻ mặt Tông Chính hơi ngưng lại, "Vậy thì nghỉ ngơi một ngày nữa." Ánh mắt của anh quét về phía cổ tay của Lâm Miểu Miểu, vừa trắng vừa mềm mại, không có dây tơ hồng chướng mắt kia.
"Hôm qua người kia là bạn của em à? Đã là bạn bè, thì mời đến nhà ăn bữa cơm đi, tôi cũng phải cảm ơn anh ta những năm qua đã chăm sóc cho em."
Lần đầu tiên gặp mặt ở Mộ Sắc Sâm Lâm, giữa Tông Chính và Mễ Chân có gì đó không hòa hợp, ngay cả cô cũng nhìn ra, với tính cách của Tông Chính, lại có thể chủ động mời Mễ Chân, Lâm Miểu Miểu rất là kinh ngạc, từ hôm qua đến giờ cô không hiểu nổi Tông Chính, dường như anh nói chuyện dễ nghe hơn rất nhiều.
"Thật sự muốn mời cậu ấy đến ăn cơm?" Nếu như tranh cãi đối nghịch nhau, vẫn là không gọi Mễ Chân tới ăn cơm, tránh cho cô ở vào thế khó xử.
Tông Chính không để ý liếc nhìn cô: "Anh ta là bạn tốt của em, đương nhiên tôi phải làm quen."
Trong miệng Tông Chính nói lời nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh, bạn tốt? Có người bạn tốt nào lại dùng ánh mắt nhìn người yêu nhìn đối phương không? Có hai người bạn tốt nào lại đeo dây tơ hồng giành cho những người yêu nhau không?
Có một đám học viên còn chưa trưởng thành, giữa đường lại nhảy ra một Lý Minh, bây giờ lại tới một người bạn tốt, đời sống tình cảm của cô sao lại rối tung rối mù thế không biết? Bản thân anh, sạch sẽ hơn nhiều!
"Vậy lúc nào?" Lâm Miểu Miểu hỏi.
"Hôm nay luôn đi." Anh hất cằm, mối nguy hiểm dĩ nhiên phải đập tắt trong tình trạng vừa mới nảy sinh, đương nhiên là càng sớm càng tốt.
Lâm Miểu Miểu gọi điện thoại cho Mễ Chân, Mễ Chân còn đang ngủ.
"Nhanh dậy đi, một lúc nữa tớ đi đón cậu, đến nhà tớ ăn cơm."
"Đến nhà cậu?" Mễ Chân không xác định hỏi, "Chồng cậu......, không để ý sao?" Đêm hôm đó ánh mắt Tông Chính nhìn anh, giống như sói, giương nanh múa vuốt, đương nhiên ánh mắt của anh nhìn Tông Chính, cũng tràn đầy công kích.
"Anh ấy mời cậu ăn cơm." Lâm Miểu Miểu nói gọn gàng tóm tắt thông báo xong, một tiếng sau, chuẩn bị lái xe đi đón nhận. Xe cô dừng ở phố Kim Chung Hà hôm qua đã được chị Chu lấy về.
Tông Chính hiển nhiên không muốn để Lâm Miểu Miểu đi đón người, vừa mới phát biểu xong ý kiến của mình, chỉ thấy Lâm Miểu Miểu dùng con mắt tối đen như mực nhìn anh: "Anh nói sẽ tôn trọng quyết định của tôi không phải sao?"