Thật ra thì, cô yêu ông. Bởi vì ông là khát vọng mơ ước cô theo đuổi từ nhỏ đến lớn. Hiện tại nguyện vọng trở thành hiện thực, cô cũng rất vui vẻ.
Nhưng mà, cô cũng hận ông. Hận ông từ bỏ mẹ. Hận ông những năm này không tìm đến cô. Hận ông làm cho người một nhà phải âm dương cách biệt.
Cho dù sống cùng một thành phố với ông, nếu không phải mùa hè năm nay cô đến trường học Thần Hi làm giáo viên rồi biết Lạc Vũ, có lẽ vĩnh viễn cô cũng sẽ không biết tất cả.
Như vậy, cô liền viễn viễn không tìm được cha, vĩnh viễn không thực hiện được nguyện vọng. Cho nên, bây giờ có lẽ cô vui vẻ nhiều hơn một chút đi.
Tô Y đi từng bước về phía Lạc Thành Phong, trong lòng một trận đau khổ, nhưng mà chính cô cũng bị bản thân làm cho ngoài ý muốn. Cô rất bình tĩnh nói: “Ông đã đến rồi.” Nói xong, xoay người lấy chìa khóa mở cửa, không có nhìn thẳng vào mắt ông. “Mời vào.”
Lạc Thành Phong đi vào trong nhà, ngồi xuống ghế sô pha, từ đầu chí cuối không có nói một câu.
Tô Y nhìn ông, giọng nói bình thản nói: “Uống trà hay cà phê? Nhưng mà cà phê nhà tôi là cà phê hòa tan, nếu ông không ngại ——"
"Không cần, con ngồi xuống đi.” Đây là câu thứ hai ông nói với cô trong năm qua. Khi Lạc Thành Phong nghe Tô Y nói hai chữ “nhà tôi” này, trong lòng cũng đang rỉ máu.
Đứa nhỏ, đều tại cha, không cho con một ngôi nhà chân chính thuộc về mình!
Giọng nói của Lạc Thành Phong có chút khàn khàn, rõ ràng cho thấy bởi vì khóc. Ánh mắt ông thâm thúy phức tạp, nhìn Tô Y đến nháy mắt cũng không nháy mắt. Hồi lâu sau, ông ngưng mắt nhìn cô, vừa đau lòng lại vừa vui mừng nói: “Con cùng mẹ con rất giống nhau.”
Trái tim bị hung hăng cắt một chút, từ từ đau đớn. Chuyện năm đó, Tô Y đã từ Tô Tâm Chỉ biết được chuyện của mẹ ruột. Nhưng mà nghe Lạc Thành Phong ở trước mặt cô chính miệng nói về mẹ ruột mình, tâm tình lúc này của cô vẫn là phức tạp khó phân biệt.
Rõ ràng là nên hạnh phúc, tuy nhiên lại thiếu mất một người. Rõ ràng là nên trách tội ông, nhưng mà cái loại tình cảm gọi là hận đó giờ phút này lại biến mất hầu như không còn!
"Ông —— Năm đó là thật lòng yêu mẹ sao?"
Trong mắt Lạc Thành Phong xông lên tia bi thương ảm đạm, nước mắt hối hận từ từ chảy ra. “Nếu như cha nói phải, con sẽ tin sao?”
"Sẽ!" Gần như là bật thốt lên, không mang theo bất kỳ do dự nào. Tô Y cũng kinh ngạc với câu trả lời của mình, chẳng qua là trong lòng có giọng nói liên tiếp lập lại. “Ông ấy là cha cô. Là người đã từng theo đuổi mẹ rất nhiều năm. Là người đã từng cưới mẹ. Cho dù không vì điều gì khác, chỉ vì giờ phút này trong mắt ông chảy ra nước mắt chân tình kia đi.
"Vậy con sẽ cho cha một cơ hội bù đắp chứ? Cha chưa từng hy vọng xa vời đến sự tha thứ của con. Cha chỉ hy vọng, con có thể cho cha tận trách nhiệm người làm cha trong cuộc sống sau này của con, đền bù cho Tuyết Vi, cũng đền bù cho con ——"
Tô Y cười nhạt, kiên quyết nói: “Không cần. Ông cũng không thiếu nợ tôi thứ gì, ông chỉ nợ mẹ tôi.”
"Nhưng ——"
"Ông đã có gia đình mới không phải sao? Ông đã có vợ ông yêu thương cùng con cái. Từ nay về sau ông tiếp tục cuộc sống của ông, tôi tiếp tục cuộc sống của tôi. Tôi có nhà của tôi, gia đình của tôi. Ông cũng vậy.”
"Nhưng con cũng là con của cha! Cha biết con hận cha ——"
"Không, tôi không hận ông."
Cô thật sự không thể hận ông —— Bởi vì ông là hy vọng cùng động lực từ nhỏ đến lớn của cô. Cho nên cô không thể nào hận ông. Cô chỉ hận tạo hóa trêu người, chỉ hận thực tế bất đắc dĩ.
Lạc Thành Phong nghẹn lời, ánh mắt nhìn Tô Y tràn đầy đau lòng cùng không biết phải làm sao. “Đứa nhỏ, cha là cỡ nào hy vọng con có thể hận cha ——" Bởi vì như vậy cho thấy cô vẫn còn phần nào để ý phần thân tình này, nhưng mà bây giờ —— Lạc Thành Phong nhìn chung quanh, đột nhiên xoay chuyển lời nói, hỏi: “Tô Nhiên đâu?”
"À, anh ấy đi Hàng Châu, buổi chiều trở lại.” Tô Y nhìn nhìn thời gian, còn tiếng nữa, anh sẽ trở lại rồi. Vừa nghĩ tới Tô Nhiên, trong ánh mắt của cô không tự chủ nổi lên hạnh phúc, vui vẻ.
Lạc Thành Phong nhìn vào trong mắt cũng thực là mừng rỡ an ủi. “Cha biết cha không có tư cách nói những lời này, nhưng mà làm trưởng bối, cha nhìn ra được, cậu ta rất quan tâm con. Con đối với cậu ta cũng như vậy đúng không?”
Ngày đó ở trong bệnh viện, ông vốn là muốn đẩy cửa đi vào, tuy nhiên sau khi nghe được lời bên trong hai người nói, liền than thở rời đi —— Ông nghe thấy lời Tô Nhiên giống như chơi xấu nói với cô: Em đút anh; anh nói: Mật mã là sinh nhật hai chúng ta; anh nói: Dù sao ngay cả em cũng là của anh…. Thì ra con gái của ông hạnh phúc như vậy. Mà cuộc sống hạnh phúc của cô không phải là người làm cha này cho cô….. Ông thiếu nợ cô quả thật quá nhiều!
Tô Y nghe xong mỉm cười nhìn Lạc Thành Phong, chưa bao giờ nhẹ nhỏm, ung dung như vậy. Giờ phút này, cô đã quên hết tất cả ân oán, vướng mắc, không vui. Cô chỉ xem ông thành một người cha bình thường. Một người cha không có phạm phải sai lầm, không có vứt bỏ vợ con. Ông chẳng qua là một người cha đang ân cần hỏi thăm con gái. Vì vậy cô cười đến rất vui vẻ, hạnh phúc nói: “Chúng tôi chiều nay sẽ đi đăng ký kết hôn.”
~~~~~~~~~~
Rõ ràng là ánh mặt trời giữa trưa rực rỡ, rõ ràng là gió mát, mây xanh. Nhưng mà, ở nơi gió thổi không lọt này, ánh mặt trời ấm áp chỉ có thể xuyên thấu qua cửa sổ hẹp hòi, keo kiệt quăng vào kho hàng âm u ẩm ướt vài tia ánh sáng.
Quần áo trên người cũng bị hơi ẩm làm ướt, phát ra mùi hôi ghê tởm khó ngửi. Trên mắt bị bịt một tấm vải đen, chỉ có thể loáng thoáng cảm nhận được ánh sáng yếu ớt. Hai tay bị trói ở phía sau, siết chặt làm cho cổ tay phát đau.
Từ nhỏ sống trong nhung lụa cậu lúc nào gặp phải chuyện như vậy? Cho dù lúc mẹ thần trí không bình thường đánh cậu cũng không phải khó tiếp nhận như vậy.
Nếu không phải là đêm hôm đó cậu nghe được cuộc nói chuyện trong phòng bệnh của cha cùng mẹ Tô Y, cậu cũng sẽ không rời nhà trốn đi vào ngày hôm sau. Cũng sẽ không bị bọn khốn kiếp này trói đến nơi đây.
Kỳ quái chính là, bọn bắt cóc tống tiền này cũng không lựa chọn lập tức hành động, xem ra mục đích của bọn họ cũng không phải là vơ vét tài sản đơn giản như vậy…… Nhưng mà, bọn họ có phải là đánh giá cao tình yêu thương của Hạ Thịnh Triêu đối với cậu rồi hay không? Ông sẽ thật lòng quan tâm đến cậu sao? Hiện tại ông đã tìm được con trai ruột ông thất lạc nhiều năm, người cha vốn đã không mấy quan tâm cậu thì giờ sẽ càng chẳng quan tâm gì đến cậu rồi.
Hạ Vũ Hiên nghĩ tới đây không khỏi tự giễu cười cười, khóe môi phác họa ra từng chút đều là khổ sở cùng bất đắc dĩ.
Trời cao thật đúng là sẽ đùa bỡn người. Nhớ tới lời nói buổi chạng vạng ngày đó cùng cô ngồi ở bờ sông rất đúng. Cậu nói với cô cậu muốn thay mẹ chuộc tội, phải tìm được đứa bé cùng người phụ nữ bị mẹ hại chết. Không ngờ, đứa bé kia lại chính là Tô Y.
Khó trách khi đó phản ứng của cô sẽ mãnh liệt như vậy. Nghĩ như thế, chắc là ở nơi u minh đã sớm an bày.
Ha ha! Trời cao lại mở ra một trò đùa thật lớn cho cậu!
Hơn hai tháng trước, ở trên đường cái lần đầu tiên nhìn thấy cô. Cô cười làm lành vừa quay đầu lại nói thật xin lỗi vừa chạy về phía trước, sau đó đầu đụng một cái vào cây cột. Tiếp theo, cô cỡi xe điện đụng phải xe cậu ở ven đường, bị cậu mượn cơ hội uy hiếp, dần dần quen thuộc.
Lúc cô cười có hai lún đồng tiền thật sâu, vì vậy cậu đổi tên rượu của mình thành “rượu lúm đồng tiền.” Cho dù lúc đó, Tô Nhiên cứu cậu, người anh trai không cùng máu mủ với cô. Nhưng mà lại là anh trai cùng cha khác mẹ với cậu.
Khó trách mỗi lần cậu nhìn thấy anh sẽ cảm thấy ánh mắt của anh cùng cậu có chút tương tự. Khó trách lúc nói chuyện với anh sẽ không khỏi có loại cảm giác thân thiết. Thì ra là bởi vì có một loại ràng buộc tay chân, máu mủ tình thâm.
Thì ra Tô Nhiên cũng yêu Tô Y —— Còn yêu thích mười mấy năm. Nhớ tới vẻ mặt lo lắng của Tô Nhiên đuổi theo cô ở trong bệnh viện ngày đó. Nhớ tới lúc cậu nhấc chân muốn đuổi theo cô lại bị Lục Hàn Tịch kéo cánh tay lại nói cậu nên sớm thu tay lại, chết tâm đi, cậu giành không lại với anh, bởi vì trái tim hai người đã sớm liên kết nhau từ khi còn nhỏ.
Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau!!
Tất cả đều vì lòng dạ ác độc của mẹ cậu. Cho tới bây giờ, toàn bộ báo ứng đều trút trên người của con trai bà!
Hạ Vũ Hiên từng cho rằng nếu Tô Y làm cho cậu cười lần nữa, như vậy cô chính là người định mệnh của cậu? Như vậy mặc dù hận gặp nhau muộn màng, mặc dù cô còn không có thương cậu. Nhưng chỉ cần cậu kiên trì không ngừng, cuối cùng có một ngày sẽ đả động cô.
Nhưng mà, Hạ Vũ Hiên vạn lần không ngờ. Mẹ của cậu từ nhiều năm về trước đã đào cho bọn họ một cái vực sâu cừa hận vĩnh viễn không cách nào vượt qua!
Cho dù cậu dùng toàn bộ quãng thời gian còn sống để đền bù. Cho dù cô tha thứ cho tội ác của mẹ cậu. Cho dù cô chịu không xem cậu là kẻ thù. Cậu cũng không còn cơ hội nữa.
Bởi vì Tô Nhiên yêu cô.
Bởi vì Tô Nhiên là anh trai của cậu.
Bởi vì mẹ cậu đoạt đi hạnh phúc vốn dĩ thuộc về mẹ của Tô Nhiên.
Bởi vì cậu đoạt đi người cha vốn dĩ thuộc về Tô Nhiên.
Cho nên, cậu không thể cùng Tô Nhiên tranh giành Tô Y. Hiện tại cậu cũng không có tư cách tranh giành.
Hạ Vũ Hiên chậm rãi thẳng cái cổ đau nhức, cảm thụ ánh nắng ấm áp giữa trưa. Ở chỗ này không biết là ngày thứ mấy, cậu chỉ biết hôm nay là ngày thứ nhất cậu tỉnh lại khi hôn mê.
Đầu rất căng, miệng rất khô, mắt rất rát, lòng rất đau!
Rất đau rất đau! Cái loại cảm giác từ trong lòng cắt rớt một miếng thịt; cái loại thống khổ tươi sống rút linh hồn ra; cái loại cảm giác không thể làmg gì khác ngoài buông tha; cái loại sợ hãi không biết làm thế nào đối mặt với cô; còn có cái loại khát vọng sâu trong nội tâm khẩn cấp nhìn thấy cô, tâm sự cùng cô ——
Cậu sắp bị hành hạ điên rồi! Tại sao phải để cậu gánh chịu toàn bộ? Ha ha, đây chính là vận mệnh. Có lẽ cậu cũng không nên trở về, như vậy cậu có thể không cần yêu khổ cực như thế nữa. Có thể không cần thống khổ lựa chọn. Có thể không cần bất đắc dĩ tan nát cõi lòng mà buông tay....
Nhưng mà, nếu như cậu không trở về, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không gặp cô, cũng sẽ không thể tìm được ánh mặt trời chiếu rọi cuộc đời cậu, cũng không bao giờ….. vui vẻ cười nữa.
Cô là ánh mặt trời của cậu. Cậu lại không thể làm hoa hướng dương đi theo ánh mặt trời. Bởi vì, cậu không xứng!
Rõ ràng ánh mặt trời dịu dàng làm ấm thân thể, lại ấm không tới trái tim lạnh như băng của cậu. Hốc mắt Hạ Vũ Hiên đột nhiên ướt, kể cả tấm vải đen che mắt cũng bị ướt loang ra một mảng lớn.
————
Khi đó cậu cũng không biết, tại sao nhìn thấy cô liền có thể cười.
Cho đến sau này nhìn thấy nước mắt của mình, mới hiểu được.
Thì ra là, cô quan trọng như vậy.
————
Cậu vẫn sợ hãi tình yêu, vẫn bài xích tình yêu.
Bởi vì cậu là một tòa núi băng, một khi đáy lòng dấy lên lửa yêu, sẽ từ từ hóa thành vô hình.
Cho nên, câđu chưa bao giờ nghĩ tới người yêu, cũng không hy vọng xa vời bị yêu.
Cho nên, không nên đối tốt với cậu, không để cho trong lòng cậu cảm nhận được ấm áp.
Bởi vì, cậu sợ, cậu sợ cho dù núi băng hóa thành nước, cũng chảy không vào trong lòng của cô.
Nhưng Tô Y, tôi yêu em! Tô Y —— Tại sao lại có cái kết cục này?