Chung Mạn cảm thấy nếu hôm nay không phải mình bị trù ẻo, thì là trò này xung khắc với cô.
Dịch: Apry
Cách hô trong trò Liar"s Dice là "X cái Y", X là số lượng tuỳ thích, Y là con số trên mặt hướng lên trên của xúc xắc (từ tới là nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục)
Tiếng nhạc trong quán rượu không tính là lớn, nhưng vì người tham gia quá nhiều, mọi người phải vểnh tai lên mới nghe rõ người đang hô số đang hô cái gì.
"Hai mươi lăm cái nhất."
Mạc Lâm nói con số xong, có vài người hé cốc xúc xắc một kẽ nhỏ rồi tính toán, có vài người thì vẫn ung ung chờ đợi, còn có vài người tất nhiên sẽ đổ dồn ánh mắt vào người tiếp theo là Chung Mạn.
"Hai mươi lăm cái nhị." Trò này thật ra Chung Mạn biết chơi nhưng không giỏi lắm, luôn áp dụng chính sách chết người ta không chết mình, vô cùng xấu xa nói theo con số của Mạc Lâm.
"Mở!" Người nào đó của nhóm Lâm Thanh giơ tay tóm lấy cốc xúc xắc của mình, mọi người ào ào làm theo, đem tất cả nhị đặt vào trong cốc xúc xắc.
"Hai, bốn, sáu, tám... Chỉ có hai mươi ba cái thôi." Trương Minh Nghi đếm xong, có chút áy náy đọc số.
"Tôi xui xẻo tới vậy sao?" Chung Mạn cào cào đầu, chấp nhận số phận cầm chiếc cốc thuỷ tinh uống một ngụm.
"Này này, uống ít quá rồi đấy, hội này quy định là một lần phải uống một phần năm." Một người khác lên tiếng nhắc nhở, Chung Mạn chịu chơi chịu thua, uống lại cho đủ lượng mới đặt xuống, tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên như cổ vũ, cô cũng rất lịch sự mỉm cười đáp lại mọi người.
Người mới thua sẽ nói số trước, Chung Mạn nghĩ một lúc thì nói ra con số an toàn nhất: "Ba mươi cái lục."
Con số thấp như vậy tất nhiên không ai mở, Chung Mạn đang tưởng suôn sẻ ném được bóng đi, thở phào một hơi, ai ngờ chưa tới một phút, quả bóng đó lại về chỗ cô. Con số Mạc Lâm hô không nhỏ, cô vẫn cứ hồ đồ thêm một: "Sau mươi cái tứ."
Rất không may, lần này cô lại thua rồi.
Khi mười lượt mà lại thua thêm tới ba bốn lượt, Chung Mạn cảm thấy nếu hôm nay không phải mình bị trù ẻo, thì là trò chơi này xung khắc với cô, nếu không tại sao cốc rượu của ai nấy đều rất đầy, chỉ cô là phải rót rượu chứ.
Đang lúc cô xả thân vì nghĩa anh dũng hi sinh uống rượu, Mạc Lâm ngồi cạnh lại ngửi thấy mùi âm mưu. Trò chơi này là một trò chơi xác suất, mọi người đều biết rõ trong bụng là hô con số nào thì mở ra sẽ có lợi hơn, nhưng Chung Mạn rõ ràng đều hô theo anh, mỗi lần đều chỉ tăng con số không tăng số lượng, người khác lại cứ mở cốc của cô ra, càng đừng nhắc tới có những con số thấp tới vô lý khi tới Chung Mạn thì đều bị mở.
Là kẻ nào muốn hại cô ấy? Mạc Lâm nghĩ lại một hồi, phát hiện nhóm Lâm Thành và nhóm Lục Hữu Lương đều có. Hai nhóm người này chắc không có mưu tính trước, chỉ là thấy đối phương làm vậy bèn cùng chung mối thù bắt tay với nhau.
Lý không hề khó nghĩ, nhóm Lâm Thành chắc chắn cho rằng Chung Mạn có thể thăng chức là vì biểu hiện tốt trong vụ của Benton, họ bị ngã xuống cô lại lên cao, đổi lại là ai thì đều không phục, chỉ cần nhìn thái độ ung dung của Lâm Thành bây giờ là biết.
Còn nhóm Lục Hữu Lương... Chắc là ghen tị Chung Mạn được thăng chức cao hơn Lục Hữu Lương, nhưng mà hành động ép rượu không biết có phải ý của Lục Hữu Lương không. Nếu là thật, tên đàn ông này cũng tệ quá rồi.
Ánh mắt của Mạc Lâm loé lên, vào đúng lúc này tới Lục Hữu Lương hô, Mạc Lâm không nghe xem anh ta hô gì, chỉ bình tĩnh nói một câu sau khi anh ta hô xong: "Mở."
Mọi người kỳ lạ cảm thấy trong từ đơn này hàm chứa uy thế rất lớn, cứ như là trong biển sâu tĩnh lặng có quả ngư lôi mang sức sát thương cao đang tiến lên. Lúc đó không khí yên tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Hữu Lương, mà quên mất họ cũng phải mở cốc xúc xắc.
Lục Hữu Lương tất nhiên cảm nhận được quả như lôi này đang lao về phía mình, nhưng anh ta chỉ cười cười, đặt cả nhất và lục vào trong cốc xúc xắc, hơn nữa còn nhìn quanh đám người đều không có động tác gì. Lúc này như được ngộ ra, mọi người nhao nhao làm theo, sau khi làm xong thì phát hiện người kêu mở là Mạc Lâm lại chưa mở, ánh mắt bèn ào ào chuyển về phía Mạc Lâm.
Trong bản gốc là "thể hồ quán đỉnh" (醍醐灌顶), nghĩa đen là tưới sữa tươi lên đầu, trong Phật giáo chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người giác ngộ.
"Mạc tổng sao lại không mở, lẽ nào bên trong có gì sợ để chúng tôi biết sao?" Ngữ điệu của Lục Hữu Lương thoải mái, nhưng người nào ở đây tinh ý một chút đều cảm thấy anh ta nói mang hàm ý khác, chỉ là không biết rốt cuộc anh ta đang ám chỉ cái gì.
"Sao lại đa nghi thế, trong cốc xúc xắc ngoài xúc xắc ra thì còn gì được chứ?" Mạc Lâm mỉm cười mở cốc ra, mọi người đếm một hồi, phát hiện là Lục Hữu Lương thua.
"Mạc tổng, tôi không phải hạng dễ chọc đâu nhé." Lục Hữu Lương cố tình đánh tiếng với Mạc Lâm, mọi người lập tức gào thét ồn ào để trợ oai, Mạc Lâm cầm cốc xúc xắc nhướn mày nói: "Hay là chúng ta đấu tay đôi?"
Lúc này nhiệt độ trong phòng nhanh chóng lên cao, tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào Lục Hữu Lương, cứ như thể anh ta có hành động lắc đầu một cái là cả đám sẽ phản đối.
"Có gì không thể?" Lục Hữu Lương không những không luống cuống, mà còn khiêu khích bồi thêm một câu. "Chỉ sợ Mạc tổng không ứng phó được thôi."
"Vậy thì cứ xem ai không ứng phó được." Ý cười của Mạc Lâm chưa chạm tới đáy mắt.
Đồ linh tinh trên bàn con bị gạt sang hai bên. ở giữa Mạc Lâm và Lục Hữu Lương chỉ còn lại hai cốc xúc xắc và hai cốc rượu.Mọi người nhìn hai người không chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ màn kịch hay nào. Lúc này người duy nhất lo lắng chính là Chung Mạn, cô không rõ tại sao trò chơi đang yên lành giờ lại biến chất, rõ ràng người thua bị phạt rượu đều không phải hai người này mà!
Ngược lại với sự mù mờ của Chung Mạn, Lâm Thành lại khoanh tay trước ngực, ung dung xem hai hổ tranh đấu. Tuy không biết lý do là gì, nhưng họ bất hoà thì lại nhìn ra được, đây là một phần lý do Lục Hữu Lương chỉ thăng một bậc mà Chung Mạn lại thăng tận ba bậc sao? Lấy việc thăng chức của cấp dưới và bạn chí cốt để làm mất mặt Lục Hữu Lương, tiện thể vun đắp cho sự vươn lên của thế lực thứ ba trong văn phòng, kiềm chế thế lực mà mình nuôi dưỡng suốt nhiều năm qua, Mạc Lâm làm việc công cùng lúc tiện cả công và tư, chiêu này không thể gọi là không cao tay.
Chỉ là anh ta cho Chung Mạn thăng liền ba bậc, dù thuyết phục được tổng công ty, nhưng sao có thể thuyết phục được tất cả đồng nghiệp? Nếu hơi gây xích mích, ví dụ như thêm chút sắc thái mập mờ vào giữa anh ta và Chung Mạn, uy tín của anh ta sẽ mất sạch sành sanh.
Nhưng mình có thể nghĩ đến độ này, Mạc Lâm bày ra màn này lại không nghĩ tới sao? Có phải anh ta bày ra cạm bẫy đợi mình ra tay không?
Lâm Thành ngồi trông có vẻ nhàn nhã, trong lòng lại quanh quẩn mấy chục suy nghĩ.
Hắn mạo hiểm xúi giục, cho dù kéo được Mạc Lâm xuống, mình cũng chưa chắc có thể thăng lên làm tổng giám đốc, tổng công ty năm sau vẫn có thể cử thêm người tới, mà hành động này của mình hiển nhiên sẽ dẫn tới sự hiềm nghi của người nắm quyền mới.
Hắn án binh bất động, thấy Lục Hữu Lương mấy ngày nay lạnh nhạt với Chung Mạn, chắc hai người sẽ không liên thủ nữa, phe mình vẫn là thế lực lớn nhất của công ty. Hơn nữa hắn tin rằng nói bóng gió một chút, Mạc Lâm chắc chắn sẽ hiểu anh ta nợ mình một cái ơn, mấy tháng sau này cho dù xảy ra chuyện cũng có tấm bùa hộ mệnh.
Cân nhắc hai bên, Lâm Thành tất nhiên vẫn chọn án binh bất động như thời điểm này, khoanh tay đứng nhìn.
Mạc Lâm và Lục Hữu Lương trong cuộc chơi lại không được thoải mái như Lâm Thành. Tiết tấu của trò Liar"s Dice nhanh, hai người họ đấu tay đôi hai mấy lượt, Mạc Lâm coi như kha hơn một chút, nhưng cũng uống hai cốc, còn Lục Hữu Lương lại tiến tới cốc thứ tư rồi. Chất cồn uống xuống bụng chảy trong máu cứ như mang theo theo lửa vậy, cả mặt Lục Hữu Lương bỏ bừng, ánh mắt loé sáng lên, nén vài phần tàn ác. Ngược lại Mạc Lâm hai cốc xuống bụng rồi trên mặt vẫn gần như không thay đổi, chỉ là sự sắc bén ngày thường giấu dưới đáy mắt lộ ra vài phần, càng có khí thế hơn khi ở văn phòng.
"Sao trò này chỉ có hai người các anh chơi? Hôm nay tôi mời tất cả mọi người, có phải chỉ mời hai anh đâu." Chung Mạn thấy hai người có vẻ càng đấu ánh mắt càng hung ác, cứ như vậy tiếp thì không còn là chơi nữa, bèn lập tức lên tiếng ngăn cản. Những người khác tuy muốn tiếp tục xem hai trùm lớn cấu xé nhau, nhưng cũng sợ sẽ gây ra việc gì đó, ào ào lên tiếng tán thành chơi trò khác.
Mạc Lâm và Lục Hữu Lương nhìn nhau một cái, theo lời đặt cốc xúc xắc xuống, Chung Mạn thấy thế thì lặng lẽ thở phào một hơi, bắt đầu hỏi mọi người muốn chơi gì. Đáng tiếc hoàn thành cái lớn thì tất phải hi sinh cái nhỏ, từ đó về sau đổi mấy trò chơi, người thua lớn đều là Chung Mạn, đặc biệt là cốc cuối cùng, vì không đủ trà xanh, trong cốc đến nửa đều là Chivas, Chung Mạn còn bị phạt một lần uống hết, kết quả là uống xong chưa tới năm phút đã mềm nhũn dựa đầu trên sô pha, đôi mắt chớp chớp mơ màng, mí mắt nặng trĩu xuống.
"Chung Mạn, cô vẫn tỉnh đấy chứ?" Đã là rạng sáng, tuy ngày mai không phải đi làm, nhưng mọi người thấy chơi cũng kha khá rồi đều muốn ra về.
"Tôi không sao." Chung Mạn day day huyệt thái dương, chống lên sô pha lắc la lắc lư đứng dậy. Tửu lượng tửu phẩm của cô đều không tệ, uống nhiều thì ngoài đi không vững ra, cũng chỉ phản ứng chậm và thèm ngủ, hoàn toàn không hề có tình trạng nói năng lung tung tranh cãi ầm ĩ.
"Tôi nghĩ là phải tìm người đưa cô ấy về." Tiểu Triệu ở bên cạnh thấy Chung Mạn đi đứng không vững, có chút lo lắng.
Ở đây chỉ có Mạc Lâm, Lục Hữu Lương và Lâm Thành có xe riêng, về lý thì Lâm Thành uống ít nhất nên gánh trách nhiệm này, nhưng anh Thành còn chưa nói, mọi người đồng lòng không mở miệng.
"Để tôi tiễn Minh Nghi và Chung Mạn."