Anh nên giữ quyết định ban đầu là để Chung Mạn tự hiểu ra, hay là tàn nhẫn gõ cho cô tỉnh?
Dịch: Apry
Hoàn thành mọi công việc xong cũng đã giờ rưỡi, khi dọn dẹp Chung Mạn còn không nén nổi than thở một tiếng. Tay chân mềm nhũn ra khỏi công ty đi về phía bến xe buýt, sau lưng chợt vang lên hai tiếng còi gấp rút.
"Trên đường đâu có xe, bấm còi gì chứ?" Cô nhíu mày thầm mắng trong bụng. Thế giới chỉ yên lặng được một lúc, chưa đi được hai bước tiếng còi lại cất lên, cô miễn cưỡng quay lại nhìn, lại thấy một chiếc xe rất quen mắt.
"Mạc tổng?" Cô nghi ngờ quay lại, cúi đầu nhìn, người trong xe chẳng phải là Mạc Lâm sao? "Sao anh lại ở đây?"
Mạc Lâm vẫy tay với cô ý bảo lên xe, cô không nghĩ nhiều bèn mở cửa ngồi vào, thắt dây an toàn lên đường rồi mới thấy không ổn.
Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, sao anh ta vẫn ở dưới lầu của công ty? Bình thường đưa cô về nhà từ trung tâm dạy thêm đã đủ kì lạ rồi, lần này rõ ràng là cố tình đợi cô... Cô có nên hỏi không? Hỏi rồi chuyện gì cũng sẽ rõ ràng, nhưng nếu anh ta không hề có ý đó, há chẳng phải mình tự ném mặt mũi đi sao?
Cô lặng lẽ đánh giá Mạc Lâm ngồi bên cạnh. Anh thuần thục điều khiển tay lái, bên môi mang theo nụ cười muôn đời, nhưng không biết tại sao, Chung Mạn cứ cảm thấy tâm trạng anh không tốt.
Lẽ nào mình làm ra chuyện gì đó khiến anh ta bực tức sao? Nhưng mình chỉ tăng ca thôi mà, có cấp trên nào không thích cấp dưới tăng ca sao?
"Mạc tổng, anh... ăn cơm chưa?" Chung Mạn quả thật nghĩ không ra, đành kiếm bừa chuyện để nói.
Nói xong ba giây, Mạc Lâm mới chậm rì rì trả lời: "Ăn rồi." Thật ra anh chưa ăn gì cả.
Trong xe yên lặng năm giây, anh hỏi: "Cô đã ăn chưa?"
"Ăn bánh quy rồi."
Lại yên lặng.
"Lúc nãy cô bận việc gì?"
Chung Mạn nghe lời này tim bỗng nảy một cái, chần chừ một lúc mới nói thật: "Lúc tôi bàn giao khá vội vàng, bên cửa hàng Tây của Eliza có vài khâu chưa lo xong, tối nay tăng ca là vì việc này.
"Là vậy à?" Khoé môi Mạc Lâm nhếch lên không nói gì, ý cười trên mặt càng sâu, nhưng thật ra trong lòng thì mắng dữ dội.
"Đúng là ngốc, ngốc chết đi được!"
Khi bản thân anh mới vào xã hội bị lừa mấy lần đã sáng mắt ra rồi, sau này chỉ có anh lừa người ta, không có ai lừa anh cả, cô gái này làm việc thì thông minh như thế, sao làm người thì lại chẳng khiến người khác bớt lo vậy chứ?
Dường như cảm nhận được sự tức giận của anh, Chung Mạn vội vàng giải thích: "Việc này đổi thành người bình thường thì không cần nửa tiếng là có thể làm xong. Là bản thân tôi châm tay chậm chạp nên mới làm tới muộn như vậy, thật ra không phải chuyện lớn gì.
Năng lực của Chung Mạn anh rất rõ, huống chi nếu nửa tiếng có thể làm xong, Lục Hữu Lương cần dùng mỹ nam kế sao?
Không ngờ cô lại vơ trách nhiệm lên người mình? Chỉ vì tên đàn ông không lo cô sống hay chết, cô bằng lòng mạo hiểm gánh tội sao?
Cô cần gì phải khổ như vậy chứ?
Thấy ý cười của Mạc Lâm càng sâu, Chung Manj nhìn mà lại run rẩy. Hôm nay cô đắc tội ai vậy, tại sao Mạc Lâm lại cười quái đản như vậy chứ? Vì trách cô không nên giúp Lục Hữu Lương sao? Nếu là vì cô nói thật mà làm hại tới Lục công tử, cô có chết một vạn lần cũng không đủ!
Có lẽ là lo khiến cô ấy sợ, Mạc Lâm bỗng chớp chớp mắt với cô, nói: "Đừng làm ra cái vẻ này, chẳng phải cô nói việc đã được làm xong sao? Nếu đã như vậy, tôi sẽ không làm gì cô đâu."
Thấy Mạc Lâm nói lời hài hước, tim Chung Mạn cũng quay về chỗ cũ, cô âm thầm dùng sự thông minh, nói hùa theo lời anh: "Tôi đâu lo lắng, thử nhiều năm như vậy, đã chứng minh người có mắt đều sẽ không làm gì tôi cả."
Mạc Lâm là người như nào chứ, sao có thể không hiểu sự ám chỉ nhẹ nhàng này của Chung Mạn? Trong lòng anh bỗng vui vẻ, cố tình chọc cô:
"Tôi là "quả chuối" chính gốc đấy nhé, là con quỷ đội lốt người, có thể thấy được thứ người thường không nhìn thấy, chuyên làm việc người thường không làm được."
Quả chuối bên ngoài bên trong trắng, được dùng để ám chỉ những người người gốc da vàng nhưng suy nghĩ, tư tưởng lại như người da trắng (chủ yếu là để chỉ Hoa kiều).
"Ha ha, không ngờ anh lại biết từ này." Chung Mạn giả ngu cười vài tiếng, "Anh quỷ ơi, em kiếm miếng cơm ăn cũng không dễ dàng, trong nhà có già có trẻ, anh giơ cao đánh khẽ tha cho em đi."
"Tha cho cô?" Mạc Lâm làm bộ làm tịch lướt nhìn cô một cái. "Tôi cân nhắc xem đã."
"Anh quỷ ơi, đâu cần cân nhắc nữa? Đối phó với thôn phụ thô lỗ như em đúng là dùng dao trâu mổ gà rồi, anh đừng nên lãng phí sức lực vẫn tốt hơn."
"Sức lực của tôi nhiều quá không có chỗ dùng." Mạc Lâm nửa đùa nửa thật nói xong, để xe dừng lại ở bên đường.
"Sao vậy?" Vẫn chưa tới nhà cô mà.
"Chẳng phải cô vẫn chưa ăn cơm sao?" Anh xuống xe, dẫn theo cô đứng trước quán cháo hỏi: "Giờ muộn quá rồi, không được ăn quá no, ăn tạm bát cháo nhé?"
Cô gật gật đầu, cô vốn cũng thấy muộn quá không nên ăn thêm, tránh cho no quá ngủ không ngon, giờ chỉ ăn cháo thì cũng không tệ.
Cả hai mỗi người gọi một bát cháo, Mạc Lâm lại gọi thêm cải thảo nhỏ hầm, quay đầu lại hỏi: "Cô có muốn mang một ít đồ ăn về cho em họ cô không?"
Chung Mạn lắc đầu, "Chắc nó ngủ rồi."
Trả lại thực đơn cho phục vụ xong, Mạc Lâm hỏi: "Sáng ra khi cô ra ngoài nó vẫn chưa dậy đúng không?"
"Hồi trước nó sẽ dậy làm bữa sáng cho tôi, nhưng như thế vất vả quá, tôi bèn để nó làm xong rồi cho vào tủ lạnh."
"Tuổi còn nhỏ như thế đã hiểu chuyện như vậy, đúng là không dễ dàng, xem ra cô dạy dỗ nó rất tốt."
Nghe thấy Mạc Lâm khen mình, Chung Mạn thấy hơi ngượng. "Không đâu, đừng nói là dạy nó, tuần này tôi còn chưa nói được câu nào với nó cơ."
"Ồ, hai người cãi nhau sao?"
"Không phải." Nói đến việc này Chung Mạn thấy khá chán nản, cô cúi đầu xoay xoay cốc trà. "Như hôm nay, khi tôi ra khỏi cửa nó vẫn chưa dậy, tôi về nó lại ngủ mất rồi, muốn nói một câu cũng khó."
"Vậy cuối tuần cùng nó đi chơi đi?" Mạc Lâm giúp cô đưa ra ý kiến. "Ví dụ như đi dạo công viên, hay là xem kịch nói? Có thể mở rộng tầm mắt của thằng bé."
Mắt Chung Mạn sáng lên, "Ý kiến này không tệ, hồi trước nó làm đạo diễn của vở kịch nói ở trường, đi xem kịch vừa vặn có thể khao khảo một chút."
"Giờ có những đoàn kịch coi học sinh là khán giả mục tiêu, không cần lo sâu xa quá nó xem không hiểu."
Nghĩ lại thời gian biểu của mình, Chung Mạn ủ rũ phát hiện mình hoàn toàn không thể sắp xếp ra thời gian rảnh. Thừ thứ hai tới thứ bảy đều có khả năng phải tăng ca tới đêm khuya, ngày chủ nhật duy nhất thì phải để lại dự phòng, phòng việc phải quay về trung tâm dạy thêm để dạy bù như tuần này.
Mạc Lâm đặt cháo trước mặt Chung Mạn, thấy vẻ mất tinh thần của cô, anh buồn cười hỏi: "Sao vẻ mặt lại thế này?"
"Nếu tôi mua vé cho nó tự đi xem thì có quá đáng quá không nhỉ? Cô chống má phiền muộn.
"Không phải cô lười tới vậy chứ?" Anh trêu chọc. "Hay là nghe kịch nói của trẻ con sợ nhàm chán?"
"Không phải, là vì tôi không có thời gian." Cô tha thở, dùng thìa khuấy cháo nóng, kể chỗ khó của mình cho anh. "Anh nói tôi như này sao mà đi xem kịch được?"
"Vì hôm nay cô tăng ca, chủ nhật cũng không thể nghỉ ngơi sao?" Anh nhíu mày, đây là sắp xếp dở tệ gì vậy? Rõ ràng cô mệt sắp chết rồi, lại vì giúp Lục Hữu Lương mà bằng lòng hi sinh thời gian nghỉ ngơi khó có được của mình?
"Việc này thật ra cũng rất công bằng, dù gì người ta cũng phải tạm thời thay tôi lên lớp mà." Thậm chí cô còn cảm kích Lâm Tịnh đã chịu dạy thay, để công việc của mình sắp xếp được linh hoạt hơn.
Nghe xong lời giải thích của Chung Mạn, giữa đôi mày của Mạc Lâm vẫn chưa hề giãn ra. Rốt cuộc cô có biết mình bị Lục Hữu Lương lợi dụng không? Vì một tên đàn ông, vì một giấc mơ màu hồng, hi sinh như vậy thật sự đáng giá sao? Nếu có một ngày cô phát hiện chân tướng, phát hiện tất cả đều chỉ là là một trò lừa bịp...
Điều này thật sự quá tàn nhẫn.
Sự thiện lương của cô có nên bị lợi dụng không? Lục Hữu Lương là nhân viên quan trọng của công ty, nếu nói sự thật cho Chung Mạn thì tức là đắc tội Lục Hữu Lương. Tổng giám đốc được cử tới như anh có nên mạo hiểm lần này không?
Lần trước lời tố giác của Lâm Thành chỉ là âm thầm, áp chế một vài lần Lâm Thành cũng không dám nói gì, lần này nếu anh nhúng tay vào, thì tức là nói rõ với tất cả mọi người là không được động vào Chung Mạn, đồng thời cũng làm mất lòng hai phe phái chính trong văn phòng.
Anh nên giữ quyết định ban đầu là để Chung Mạn tự hiểu ra, hay là tàn nhẫn gõ cho cô tỉnh?
Nhìn Chung Mạn ở trước mắt dù mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười, Mạc Lâm không còn chắc chắn nữa.