Thằng nhóc, mày cao thêm phân đi rồi hẵng tới
Dịch: Apry
Lượng ăn của Diệp Minh Hy bỗng lớn lên rất nhiều.
"Minh Hy, cậu không sao chứ? Ăn nhiều như vậy không bị chướng bụng à?" Lý Linh hơi lo lắng hỏi. Đúng là ngày trước họ thường xuyên trêu lượng ăn của Minh Hy nhỏ, nhưng cậu ấy tăng lượng ăn, cũng không nên tăng một phát ba bốn lần chứ!
Diệp Minh Hy lắc lắc đầu, vẫn không ngừng và cơm vào miệng.
"Cậu chịu kích thích gì vậy? Muốn béo lên cũng không phải ăn như này!" Lý Linh lại nhìn một hồi, cuối cùng không chịu nổi nữa mà cướp lấy đũa của cậu. Cậu giơ tay giằng lại, Lý Linh không tranh được với cậu nên đành mặc kệ.
Sau khi tan học, Diệp Minh Hy chạy tới câu lạc bộ bóng rổ của trường để tự tiến cử mình.
Hội trưởng của câu lạc bộ bóng rổ chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái rồi nói: "Thằng nhóc, mày cao thêm phân đi rồi hẵng tới."
"Tôi muốn chơi bóng rổ."
"Chú mày thấp quá." Cậu ta đứng dậy, cứ như một người khổng lồ đang nhìn xuống thằng nhóc con trước mặt.
"Tôi sẽ cao lên." Diệp Minh Hy không hề sợ sệt, ngẩng đầu nhìn lại.
Lạc Văn vẫn chưa từng thấy ai có ánh mắt kiên định không lay động như vậy, cậu ta thu cánh tay định nhấc cổ áo Diệp Minh Hy quăng ra ngoài, khoang lại trước ngực. "Đến cả yêu cầu cơ bản nhất là chiều cao còn không đạt được, ném rổ kiểu gì? Ném bóng điểm kiểu gì?"
"Đúng vậy, đến cả hội này cũng chưa chắc mỗi lần đều trúng, thằng nhóc như chú em lấy đâu ra sức?" Người ở bên cạnh nói chen vào. "Anh khuyên mày đợi thêm mấy năm nữa hẵng tới."
"Nếu tôi ném được chuẩn hơn tất cả các anh thì sao?"
Lời này của cậu làm nên trận cười vang, có vài người còn cười tới mức đập bàn vỗ ghế. "Thế thì hội này đi nhảy lầu hết cho xong, còn chơi bóng rổ cái quái gì nữa?"
Lạc Văn lại không hề khinh thường cậu, nhưng mà chiều cao này... "Mày tự tin đến vậy sao?"
"Đúng vậy." Diệp Minh Hy vô cùng nghiêm túc.
"Được thôi, không cần chuẩn hơn tất cả bọn họ, anh cho mày cơ hội, tùy mày chọn. Chỉ cần mày ném bóng điểm giỏi hơn một người nào bất kì trong bọn anh, anh sẽ cho mày vào đội." Ngón tay của Lạc Văn chỉ vào đám người của câu lạc bộ bóng rổ, lập tức gây nên sự bất mãn của một số người:
"Đại ca, anh làm vậy chẳng phải là khinh bọn em lập hội bắt nạt trẻ con sao?"
"Suy cho cùng chúng ta phải thi đấu, để thực lực lên tiếng đi, mấy cậu đừng có mà không đấu được cả đứa con nít." Lạc Văn nói xong, quay về phía Diệp Minh Hy: "Thế nào, thằng nhóc, mày dám không?"
Diệp Minh Hy gật đầu thật mạnh.
Mọi người lập tức lũ lượt đi về phía sân bóng rổ, câu lạc bộ cũng không có ý định khiến cậu nhục nhã, cử Tiểu Sơn - người có biệt danh là "quá tam ba bận" ném lần chắc chỉ trúng được lần ra ứng chiến.
"Thằng nhóc, đừng bảo hội này bắt nạt chú mày, Tiểu Sơn là thằng ném bóng điểm tệ nhất đấy!"
Diệp Minh Hy nhìn Tiểu Sơn một lúc rồi hỏi: "Trong các anh ai là người giỏi nhất?"
"Cái này còn phải hỏi, tất nhiên là đại ca rồi, đại ca ném lần có tới lần trúng đấy."
"Vậy... Tôi có thể đấu với anh ta không?"
Lời này vừa thốt ra, đám người của câu lạc bộ vô cùng chấn động, ánh mắt vốn khinh thường đã trở nên không chắc chắn. Rốt cuộc thằng nhóc này là tên ngốc vô tri hay là giả heo ăn cọp?
扮猪吃老虎, tỏ vẻ ngoan ngoãn, kém cỏi, yếu đuối để người khác mất cảnh giác, một khi nắm được thời cơ thì sẽ ra tay, đánh úp khiến đối phương bất ngờ.
Lạc Văn nghe vậy thì cũng nhướn mày. Thằng nhóc này đủ ngông! Nhưng vì ngông một phen mà tăng thêm độ khó cho mình, đúng là thiếu sáng suốt. Cậu ta lên tiếng bước ra khỏi hàng, cùng Diệp Minh Hy cầm bóng rổ đi tới vạch điểm.
"Thằng nhóc, tổng cộng có quả, mày muốn mỗi người một quả hay là ném hết một lần?"
"Mỗi người một quả." Cậu nói xong thì lùi lại vài bước để Lạc Văn bắt đầu. Lạc Văn cũng không bận tâm, đập bóng hai cái, tay phải chộp bóng, đầu gối bên gập lại bên thì khuỵu xuống, một đường parabol đẹp mắt quét trong không trung, không chạm vành mà xuyên thẳng vào lưới.
"Tuyệt vời!" Tiếng huýt sáo và cỗ vũ từ bên cạnh vang lên ầm ầm.
Đến lượt Diệp Minh Hy, cũng lớ ngớ đập vài cái, tay tóm lấy bóng ném lên...
Không trúng! Hơn nữa còn thiếu chút nữa mới chạm được bảng bóng rổ.
Mấy thành viên nghĩ rằng có thể thấy được kì tích lập tức "xời" vài tiếng, Lạc Văn dùng ánh mắt liếc qua bọn họ, sân bóng rổ liền khôi phục vẻ yên tĩnh.
Suy ném thất bại, biểu cảm của Diệp Minh Hy lại không thay đổi nhiều, sắc mặt như thường lùi sang bên cạnh, để Lạc Văn ném quả thứ hai.
Lạc Văn ném trúng tiếp một quả, không chút lăn tăn.
Khi tới lượt Diệp Minh Hy, tuy chạm được tới bảng, nhưng vẫn còn một khoảng cách với vành rổ.
Lúc này có vài người đang quan sát đều xem thường tên nhóc này, người nào ngáp thì cứ ngáp, người nào tám chuyện thì bắt đầu tìm chủ đề, nhưng Lạc Văn không hề buông lỏng, vẫn tập trung tinh thần để ngắm kĩ, ném bóng...
Lại trúng!
Diệp Minh Hy thì vẫn như trước, trượt mất quả thứ ba, lần này suýt chút nữa chạm vành.
Lạc Văn nhận ra điểm gì đó, cậu ta nhìn Diệp Minh Hy một cái, ném ra quả bóng điểm đẹp mắt thứ tư.
Còn Diệp Minh Hy ư? Sượt vành rồi bật ra ngoài.
"Học nhanh ra phết đấy." Lạc Văn ngắm vành rổ rồi ném, lại là một quả điểm đẹp mắt. Cũng có nghĩa là, chỉ cần quả tiếp theo Diệp Minh Hy trượt, ván này căng nhất cũng chỉ có thể hoà, không thắng được.
Kết quả là Diệp Minh ném trượt thật, đụng vào vành rồi bật ra.
"Trận đấu này đúng là chẳng có chút giá trị nào." Người của đội bóng rổ phủi phủi quần đứng dậy, tính để Diệp Minh Hy nhanh chóng chọn thêm một người để đấu cho xong, nhưng Lạc Văn lại giơ tay lên ngăn họ lại.
"Hiệp này vẫn chưa kết thúc mà." Cậu ta dùng một tay đỡ bóng, quay lại nói với Diệp Minh Hy. "Nhìn cho kĩ này."
Nói xong, cậu ta bước về vạch điểm, từ từ bắt lấy bóng,khom người, bật lên, nâng tay... Cứ như đoạn phim chiếu chậm vậy. Lúc này vài thành viên của đội cũng hiểu được, thì ra thằng nhóc này chọn đại ca để đấu, không phải muốn thắng, mà là muốn học lỏm cơ!
Mọi người dùng hỏa nhãn kim tinh nhìn chăm chăm Diệp Minh Hy ném bóng, kết quả đúng là cậu không phụ sự kì vọng của mọi người... Lại trượt mất.
Đôi mắt có thể nhận ra được yêu ma của Tôn Ngộ Không, về sau dùng để ví với đôi mắt sắc bén, có thể phán đoán thật giả.
Kết quả cuối cùng của trận so tài, Lạc Văn ném vào quả, Diệp Minh Hy về sau vất vả lắm cuối cùng mới vào được quả.
"Còn đấu nữa không?" Lạc Văn dùng một tay giữ quả bóng rổ bên mạn sườn, cúi xuống hỏi Diệp Minh Hy.
Diệp Minh Hy lắc đầu, "Lần sau tôi lại tới."
"Hãy quý trọng hai cơ hội còn lại của chú mày." Lạc Văn nói xong thì dẫn đầu đoàn người rời đi.
Trên đường, thành viên đứng cạnh cuối cùng cũng không kìm được, hỏi: "Đại ca, em nghĩ thằng nhóc kia học lỏm trắng trợn thì đã đành, còn thua thảm như thế, sao anh lại tốt bụng chơi với nó?"
Lạc Văn nghĩ một lúc rồi nói: "Ánh mắt của nó rất kiên định."
"Chỉ thế thôi sao?"
"Còn thế nào được nữa? Nhưng nếu ngày nào đó mấy cậu thua nó thật, đừng có mà chạy tới tìm tôi khóc lóc."
"Vụ này khả thi không vậy?" Cả đám cười vang.
Hai tuần sau, Diệp Minh Hy lại tới, đối tượng thách đấu lần này vẫn không phải Tiểu Sơn kém cỏi nhất, mà là chọn bừa một người.
"Thằng nhóc, mày chắc chứ? Tiểu Ngũ ném quả trúng tới đấy."
Lạc Văn nhìn Diệp Minh Hy gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ. Tên Tiểu Ngũ được chọn uể oải đứng dậy, vơ lấy bóng, ung dung đi tới sân bóng.
Có điều là sau khi ném quả, vẻ ung dung của cậu ta bị thu lại hết, mặt đầy nghiêm túc.
Diệp Minh Hy ném vào rồi.
Tỉ số hiện tại là Tiểu Ngũ vào quả, Diệp Minh Hy vào quả. Tuy vẫn có lợi thế, nhưng lầ trước thằng nhóc này chẳng vào được quả nào bây giờ phát đã vào quả, quả bị trượt còn chỉ lệch một chút xíu... Tiểu Ngũ càng nghĩ càng lo, gắng gượng tập trung tinh thần, tay nâng lên, loảng xoảng... Lại trượt một quả.
Diệp Minh Hy vẫn ngắm trúng với khuôn mặt không biểu cảm, ném...
Trúng!
Không ngờ!
Lần này Tiểu Ngũ đúng là không biết nên ngạc nhiên hay tức giận, đến cả tay cầm bóng cũng khẽ run. Những người quan sát cũng bắt đầu xôn xao, nhao nhao kêu to: "Tiểu Ngũ cố lên, đừng làm mất mặt cả hội!"
Tiểu Ngũ chịu áp lực vô cùng lớn, liên tục phạm sai lầm, sau lần ném, không ngờ lại cùng điểm với Diệp Minh Hy, đều vào quả.
Tuy đánh hòa có nghĩa là Diệp Minh Hy thua, nhưng đến một đứa con nít mà cũng không thắng được, Tiểu Ngũ thấy mình thua rồi, cả đội bóng rổ cũng như đưa đám.
"Đấu nữa không?" Lạc Văn hỏi Diệp Minh Hy ở bên cạnh đang im lặng nhìn các thành viên đội bóng.
Cậu ta đoán chắc lần sau Diệp Minh Hy sẽ đấu tiếp. Hai tuần mà cậu đã tiếp bộ nhanh như vậy, nếu tập thêm hai tuần nữa, muốn thắng Tiểu Sơn hay thậm chí là Tiểu Ngũ cũng không phải là chuyện khó.
Nhưng ngoài dự đoán là Diệp Minh Hy lại gật đầu.
"Đấu." Ngón tay cậu hướng về một thành viên trong đội. Lạc Văn nhìn theo tay cậu, trong lòng nghe "cạch" một tiếng, khi quay lại nhìn Diệp Minh Hy lần nữa, ánh mắt mang theo ngạc nhiên và tán thưởng.
Diệp Minh Hy chỉ vào Man Ngưu, là thành viên xem trọng thắng bại nhất trong cả câu lạc bộ bóng rổ, cũng là người có tố chất tâm lý khi thi đấu kém nhất.
Từ sau khi Lạc Văn phát hiện ra điểm này, mỗi lúc tới thời khắc quan trọng thì đều đưa cậu ta ra ngoài, tránh cho cậu ta liên tục phạm lỗi làm liên lụy cả đội. Bản thân cậu ta cũng biết khuyết điểm này, nhưng mãi chưa thể khắc phục được.
Nhiều người như vậy mà Diệp Minh Hy không chọn, vậy mà chọn mình cậu ta, thế nào cũng không phải trùng hợp. Thằng nhóc này không những có ý chí khổ luyện hai tuần lễ, mà còn có khả năng quan sát và suy nghĩ đáng kinh ngạc, đúng là có tài làm thủ lĩnh.
Khi trong đầu Lạc Văn đang lên kế hoạch xem nên bồi dưỡng người kế nhiệm như thế nào, Diệp Minh Hy cũng không phụ sự kì vọng của mọi người, thắng được đối thủ mất phong độ với chênh lệch là điểm.
Người trong đội đều biết tật xấu của Man Ngưu, khi cậu ta chưa lên đấu mọi người đã than khóc trong lòng rồi, tới khi có kết quả, trên mặt mọi người lại vô cùng bình tĩnh.
Diệp Minh Hy giành được thắng lợi nhưng không vênh vang đắc ý, vẫn trầm tĩnh đi tới trước mặt Lạc Văn.
"Chào mừng gia nhập câu lạc bộ bóng rổ!" Lạc Văn chuyền quả bóng trong tay cho cậu bé trước mặt.
"Cảm ơn." Cậu nhận lấy bóng, còn chưa cầm chắc đã bị Man Ngưu đứng bên cạnh đưa tay cướp đi. Diệp Minh Hy không mấy bận tâm,phản đối Man Ngưu: "Đấu tiếp không?"
Man Ngưu nghe xong không nói thêm gì mà đuổi theo quả bóng đã nảy tới chỗ xa, Diệp Minh Hy và mọi người cũng đuổi theo, anh đuổi tôi rượt trên sân bóng, nhỏ xuống những giọt mồ hôi của tuổi trẻ.
Lạc Văn nhìn theo dáng người trên sân bóng, khẽ mỉm cười rồi đứng dậy tham gia vào trận đấu.