Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

chương 51: gọi bối!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Hàm có chút không vui nhưng bà vẫn nhịn xuống không lên tiếng. Làm phu nhân của gia tộc quyền thế đã nhiều năm, sự tu dưỡng của bản thân không cho phép bà nổi nóng ở nơi

công cộng.

Ôn Ngôn đương nhiên không thể nào cầu xin Khương Nghiên Nghiên: “Tại sao tôi lại phải cầu xin cô chứ? Giáo dục bắt buộc chín năm không hề dạy tôi làm thế nào để cúi đầu trước một người không đủ tư cách. Nếu không phải mẹ cô đang đứng ngay bên cạnh cô, tôi thật sự

nghi ngờ cô không có bố mẹ dạy dỗ đấy!”

Khương Nghiên Nghiên tức giận đến mức cầm ly cà phê trên bàn hất lên người Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao vội vàng kéo Ôn Ngôn ra phía sau, tách cà phê vẫn còn vươn hơi nóng toàn bộ hắt

lên người cô.

Chương : Gọi Bố! Lần này, Trần Mộng Dao đã hoàn toàn bị làm

cho tức giận, cô không quan tâm ở đây có phải là nơi công cộng hay không, trực tiếp đẩy Khương Nghiên Nghiên ra: “Cô có giỏi thì thử

hát lại lần nữa xem?”

Trần Hàm sửng sốt, rốt cuộc không nhịn được

nữa: “Dừng tay!”

Với tính khí của Khương Nghiên Nghiên căn bản không thể chịu được khi bị Trần Mộng Dao đối xử như vậy, hai người lao vào giằng co với nhau. Trần Hàn giận đến mức lồng ngực kịch liệt lên xuống, ánh mắt soi mói của những người xung quanh khiến bà cảm thấy vô cùng mất mặt. Bà ta giáng một bạt tai vào mặt Khương Nghiên Nghiên: “Mẹ bảo con dừng tay

lại!”

Chương : Gọi Bốt Một tiếng tát tai giòn giã vang lên, Khương

Nghiên Nghiên sững sốt, mấy giây sau cô ta đau khổ che mặt, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt

khó tin: “Mẹ… mẹ đánh con?”

Trần Hàm nhắm mắt nói: “Ôn Ngôn là chị gái của con, dù sao thì con cũng không nên cố tình gây sự như vậy! Con làm thế này chính là đang làm mất mặt nhà họ Khương đấy! Con có biết không hả?”

Khương Nghiên Nghiên biết mình đuối lý,

không dám cãi lại.

Ôn Ngôn giúp Trần Mộng Dao lau sạch vết bẩn trên người cô ấy xong liền rời đi không thèm ngoảnh đầu lại, Trần Hàm đuổi theo hai bước, rồi cũng đành bát đắc dĩ đứng lại, cũng đã mất

hứng uống cà phê: “Về nhài”

Chương : Gọi Bố! Khương Nghiên Nghiên giận dỗi nói: “Con

không về, mẹ tự mình về trước đi!”

Trần Hàm không thèm đoái hoài đến cô ta, tự

mình rời đi.

Từ trong quán cà phê đi ra, Ôn Ngôn cảm thấy

có chút áy náy: “Xin lỗi cậu, Dao Dao.”

Trần Mộng Dao vẫn còn tức giận bừng bừng: “Thôi đi, tớ chỉ không chịu nỗi để yên cho mấy người đó bắt nạt cậu. Bị tạt chút cà phê thì có sao đâu chứ? Cậu cứ xem tớ như người ngoài

ấy! Hai người đó là ai thế?”

Ôn Ngôn thực sự không muốn nói ra, nhưng cũng không muốn giấu giềm chuyện gì với Trần

Mộng Dao: “Một người là mẹ tớ, người kia là

Chương : Gọi Bố! em gái cùng cha khác mẹ của tớ. Tớ đã nhiều

năm không liên lạc với mẹ tớ rồi, gần đây mới

gặp lại bà ấy.”

Trần Mộng Dao cảm thấy có chút đau lòng bèn cho cô một cái xoa đầu an ủi: “Ôi… Tiểu Ngôn Ngôn của tôi, thật đáng thương quá đi, thương thương nha! Cô em kia của cậu thoạt nhìn đã biết không phải dạng tốt lành gì. Sau này nếu cậu có bị bắt nạt thì nhớ nói cho tớ biết đấy. Có điều bây giờ tớ phải về thay quần áo trước đã,

lạnh chết mắt!”

Sau khi hai người tách ra, Ôn Ngôn bắt taxi về

thẳng nhà.

Trần Mộng Dao lái chiếc “xe nát” mười mấy vạn của cô, tâm trạng cô ấy giờ rất bực bội. Trước đây, chiếc xe của cô ấy ít nhất cũng phải trị giá cả trăm vạn trở lên. Từ khi trong nhà xảy ra chuyện, cô ấy biến từ sang thành hèn. Thường Chương : Gọi Bố!

ngày, cô ây lái chiêc “xe nát” này cũng chăng thấy sao, nhưng mà một khi tâm trạng không tốt thì nhìn đâu cũng cảm thấy cái xe này không

thuận mắt chút nào.

Lái một hồi, cô ấy đột nhiên phát hiện có một chiếc xe đang bám theo ở phía sau xe cô. Cô ấy quẹo hướng nào chiếc xe phía sau cũng bám sát theo. Cô ấy chắc chắn chỉ cần cô ấy giảm tốc độ, chiếc xe phía sau sẽ đâm thẳng

vào xe cô ấy!

Mặc dù bình thường cô ấy có vẻ tuỳ tiện cầu thả, nhưng dù sao thì cô cũng là một cô gái, làm gì đã trải qua chuyện này bao giờ chứ? Vậy nên bỗng có chút hoảng hốt, lúc gọi điện thoại cho Triển Trì tay của cô ấy còn đang run

bần bật.

Tuy nhiên, điện thoại của Triển Trì đang ở trong trạng thái tắt máy thế là cô chuyển sang gọi cho Chương : Gọi BốI

bô mình là Trân Trung. Cuộc gọi này ngược lại có người nghe máy nhưng cô còn chưa kịp nói thì Trần Trung đã trực tiếp nói: “Đang họp, cúp

máy đây.”

Ngay khi điện thoại bị cúp ngang đi, cô ấy tức đến nỗi đập mạnh vào tay lái, nhìn thấy bên đường có một lối vào bãi đậu xe ngầm, cô ấy không nghĩ nhiều lái xe đi vào. Bãi đậu xe thiếu ánh sáng, người không thông thạo địa hình rất

khó quay ra.

Trần Mộng Dao không dám lái xe quá nhanh, chính vì nhìn ra được điểm này mà cô mới muốn cược một ván, dù có phải bỏ xe chạy trốn thì cô ấy cũng có thể thử vận may đi tìm thang

máy.

Chiếc xe phía sau quả nhiên đi theo cô vào bãi đậu xe, theo như cô quan sát thì đó là một

chiếc xe bán tải, trên xe chắc chắn không chỉ

Chương : Gọi Bố! có một người. Cô không hy vọng gì gặp được

người ở bãi đậu xe này để nhờ giúp đỡ, trừ khi gặp được một nhóm người. Lúc đó mới có hy

vọng.

Khi đi qua một khúc cua, một chiếc Bentley màu đen bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, cô không kịp tránh đi, vội kéo mạnh phanh gấp. Cùng lúc với tiếng la của cô vang lên, hai chiếc xe va vào nhau. Chiếc xe phía sau dừng lại theo, bốn năm tên to con bước xuống xe, trên tay mỗi người còn cầm theo vũ khí, xem ra

người đến không lành gì rồi!

Thấy vậy, Trần Mộng Dao vội vàng xuống xe leo lên chiếc Bentley vừa bị cô va trúng, mặc kệ người đàn ông ngồi trên ghế lái, vội vàng khóa

hết cửa sổ và cửa xe lại.

Mấy tên to con đứng ngoài xe hô to: “Xuống xel”

Chương : Gọi Bố! Cô giả vờ như không nghe thấy, xe này không

rẻ đâu nha, đám ôn con chúng bây có giỏi thì đập đi!

Người đàn ông ngồi trên ghế lái nở nụ cười nhàn nhạt nhìn cô: “Em gái, cô làm gì vậy? Cô va vào xe của tôi, giờ còn muốn bắt quàng làm

họ với tôi à?”

Cảm nghĩ đầu tiên của Trần Mộng Dao là cảm thấy lạ thay giọng nói này lại rất hay. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó, cô nuốt vô thức nuốt một ngụm nước bọt nói: “Tôi cũng chỉ là bị ép buộc hết cách đành phải làm vậy. Tôi xuống xe không phải sẽ bị bọn chúng đánh chết hay sao? Tôi thậm chí còn không biết chúng là ai! Vấn đề bồi thường thiệt hại xe chúng ta bàn sau đi, anh đưa tôi ra ngoài trước đã, tôi mà chết rồi chẳng ai bồi thường tiền cho anh đâu!”

Chương : Gọi Bối

Người đàn ông có vẻ hơi buồn cười: “Ha ha… Tôi không muốn cô bởi thường tiền cho tôi, bây

giờ tôi chỉ muốn cô mau xuống khỏi xe của tôi.”

Trần Mộng Dao không những không rời đi mà còn thắt chặt dây an toàn ở ghế phó lái, bộ dáng có chết thì cũng chết trên xe của anh ta vậy: “Tôi không xuống! Anh đừng tưởng anh có nhiều tiền thì giỏi lắm, đừng thấy chị đây giờ lái chiếc xe nát kia mà khinh. Lúc trước chiếc xe này của anh, trong gara nhà tôi đến tận mấy chiếc ấy chứ! Còn đủ màu nữa cơ! Đừng có gọi tôi là em gái, anh mà hơn tuổi thì tôi gọi anh

là bố!”

Cô không phục, người đàn ông trước mặt nhìn qua cũng chỉ hơn cô hai ba tuổi, vậy mà dám gọi cô là em gái. Cả đời cô chưa từng cầu xin ai, nếu không phải tình thế ép buộc, cô mới

Chương : Gọi Bố! không thèm chiếc xe này!

Người đàn ông vô cùng thích thú lấy ra giấy tờ

tuỳ thân đặt trước mặt cô: “Nào, gọi bồ đi.”

Cô nhìn ngày tháng năm sinh bên trên, hậm hực nói: “Kính Thiếu Khanh… đây là tên của anh à? Cũng dễ nghe đấy chứ… Không ngờ anh lại già như vậy, hơn tôi tận tám, chín tuổi. Nhưng mà… muốn làm bố tôi thì anh vẫn còn non quá. Anh trai, anh giúp tôi với, anh xem mấy người đó định đập xe kìa, còn muốn đập xe của anh, mấy vết không phải do tôi va vào

thì tôi không đền tiền đâu đấy!”

Kính Thiếu Khanh hờ hững nhìn đám người bên ngoài xe, cười nói: “Gọi tôi một tiếng bố đi,

tôi sẽ giúp cô.”

Trần Mộng Dao trong lòng thầm tuôn ra những câu “chửi tục” bắt buộc phải học trong cuộc Chương : Gọi Bố!

sống, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười hì hì gọi:

tBóời….

Lúc cần cúi đầu vẫn phải cúi đầu, núi xanh còn

đó sợ gì không có củi đốt()!

(“Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt: tương tự câu “không ăn trái bầu, lo gì không có gáo múc nước” ý nói chỉ cần giữ được cái gốc thì mọi việc sẽ tốt, hay nói cách khác chỉ cần

còn sống thì không lo gì cả.

Kính Thiếu Khanh không nói thêm lời nào, một mình bước xuống xe, để cô lại ở trong xe, dùng

chìa khóa xe khóa lại.

Máy tên đô con thấy trên xe có người đi xuống, vốn đang một bụng tức giận không có chỗ trút, thấy vậy bèn cầm theo vũ khí trên tay lao thẳng

về phía anh.

Truyện Chữ Hay