Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

chương 1132: chương 1131

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi biết rõ chuyện gì xảy ra, Khúc Thanh Ca trốn đến một bên gọi điện thoại cho Diệp Quân Tước: “Xảy ra chuyện rồi, Ôn Ngôn mắt tích ở tang lễ của Á Nam! Hiện tại anh trai sắp phát điên rồi, em không biết nên làm sao bây giờ!”

Diệp Quân Tước có chút không có hiểu rõ tình trạng: “Ôn Ngôn đến tang lễ Quý Á Nam? Mục Đình Sâm cũng đi?”

Khúc Thanh Ca không nhiều tâm tư giải thích như vậy: “Dù sao hiện tại chính là Ôn Ngôn mắt tích, anh trai không biết vì cái gì cũng ở đây, hiện tại ngay tại đang Ôn Ngôn, nhìn bộ dáng là tìm không thấy, tràng diện có chút loạn, anh mau tới một chuyến đi!”

Diệp Quân Tước không nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.

Khúc Thanh Ca biết anh nhất định sẽ không bỏ mặc, thở phào một cái, cất điện thoại đi tới chỗ Mục Đình Sâm và mẹ Quý: “Mục tổng, anh bình tĩnh một một chút, loại chuyện này làm lớn chuyện không hay, bây giờ tốn thời gian ở đây cũng vô dụng…”

Cô không dám ở trước mặt mọi người gọi Mục Đình Sâm là anh trai, kiểu gì cũng sẽ gây nên hoài nghi.

Mục Đình Sâm thoáng tỉnh táo một chút, hiện tại khẳng định Ôn Ngôn đã không ở gần đây nữa, nhìn bộ dạng mẹ Quý, coi như cảm kích, cũng sẽ không nói ra, hiện tại khẩn yếu nhất là tìm được Ôn Ngôn trước, đề phòng xảy ra chuyện.

Anh buông lỏng tay đang cầm vạt áo mẹ Quý xuống, đang muốn rời đi, mẹ Quý đột nhiên kéo cánh tay anh lại: “Cậu không giải thích gì cứ thế rời đi sao? Cậu để mặt mũi của tôi vào đâu? Mục gia cậu là tài đại khí thô, chẳng lẽ có thể tùy tiện bắt nạt người khác sao?”

Mục Đình Sâm muốn thoát ra, khí lực của mẹ Quý lại lớn đến dọa người, dường như là đang muốn cản anh rời đi vậy, đến chết cũng không buông tay, anh giận: “Buông ra!

Hiện tại tôi không có thời gian hao tổn với bài!”

Khúc Thanh Ca cũng không hiểu sao, ấn tượng trong lòng cô mẹ Quý không phải là người không nói đạo lý thế này, cô cũng có chút gấp: “Dì, sự việc đã đủ loạn rồi, trước tiên tiếp tục cử hành tang lễ đã được không?”

Mẹ Quý đối với Khúc Thanh Ca mắt điếc tai ngơ, chính là sống chết muốn hao tổn với Mục Đình Sâm.

Một bên Trần Nặc thấy thế, chỉ có thể hơi thô bạo đẩy mẹ Quý ra, sau đó cùng vệ sĩ rời đi với Mục Đình Sâm.

Mẹ Quý dứt khoát hướng trên mặt đất ngồi xuống, bắt đầu kể khổ với tất cả phóng viên truyền thông: “Tất cả mọi người cho rằng con trai tôi chết có liên quan đến Mục Đình Sâm, thế nhưng tôi không có cách nào chứng thực, hiện tại đến tang lễ của con trai cũng bị làm loạn đến rối tinh rối mù, ông trời không có mắt…”

Những cái kia phóng viên truyền thông giống như ruồi thấy kẽ hở liền xông vào, đuổi tới trước xe Mục Đình Sâm, bọc quanh, miệng năm miệng mười muốn đào móc tin tức, cho dù kỹ thuật lái xe của Trần Nặc kỹ tốt cỡ nào cũng không thể thoát khỏi vòng vây được, vừa khởi động động cơ khẳng định sẽ làm bị thương đến người khác.

Vệ sĩ cũng không có cánh nào, dù sao vây quanh cũng rất đông người.

.

Truyện Bách Hợp

Mục Đình Sâm gấp đến đỏ mắt: “Lái xe!”

Trán Trần Nặc đều là mồ hôi lạnh: “Không được đâu thiếu gia… sẽ chết người đấy… “

Mục Đình Sâm một quyền đập vào ghế trước: “Vậy Ngôn Ngôn của tôi làm sao bây giờ? Ai đi quan tâm sống chết của cô ấy? Tình huống hiện tại của cô ấy thế nào anh có biết không? Lái xe!”

Ngay lúc Trần Nặc cắn răng nghĩ không thèm để ý nữa, Khúc Thanh Ca lái xe lao đến: “Tránh hết ra! Phanh xe tôi hỏng, bị đâm chết là đáng đời!”

Những phóng viên truyền thông cũng không phải không sợ.

chết, lập tức đều trốn đến ven đường, Trần Nặc phản ứng nhanh vội vàng lái xe chạy nhanh ra ngoài.

Thấy Mục Đình Sâm thoát thân, Khúc Thanh Ca cũng lái xe rời đi, vừa rồi trong cô hoảng muốn chết, tài lái xe cũng cô cũng không quá tốt, bình thường lái xe đi ra ngoài đều là thận trọng, nếu sơ ý một chút, vừa rồi còn thật sự có thể đâm chết người..

Truyện Chữ Hay