Tuy rằng chuyến du lịch mau chóng kết thúc, thế nhưng đối với mọi người mà nói, cũng chơi đã rồi, huống chi, bây giờ quan trọng nhất với bọn họ cũng không phải là chuyện du lịch, mà là một sinh mệnh mới đến.
Cố Dương được trở thành vật trọng điểm mà mọi người trong nhà giám hộ, thậm chí còn được cưng chiều hơn cả Thiên Thiên.
Cố Dương cũng từ chức lần thứ hai, an tâm ở nhà dưỡng thai.
Trình Minh tự nhiên vẫn là bác sĩ phụ trách cho Cố Dương.
Khám cho hắn, liệt kê các việc cần chú ý, tất cả đều chăm chú đến cực điểm.
Ba tháng đầu Cố Dương thật sự chịu khổ khá nhiều, nhưng theo đề nghị của Trình Minh, Lôi Nghị điều chỉnh thực đơn cho hắn coi như không tệ, hắn miễn cưỡng khắc phục được trạng thái khó chịu trong người, từ từ có khẩu vị.
Hơn nữa hai người mẹ cũng đều nghĩ mọi cách làm món ngon cho hắn ăn, Cố Dương lại nhanh chóng khỏe mạnh, có tinh thần.
Vui vẻ nhất vẫn là Thiên Thiên.
Tâm tư của đứa trẻ là tinh tế mẫn cảm nhất, trong khoảng thời gian này sự quan tâm săn sóc che chở của cả nhà với Cố Dương nhóc đều thấy được hết, tuy rằng nhóc không hiểu rõ lắm, những người lớn cũng không có giải thích rõ với nhóc Cố Dương xảy ra chuyện gì, nhưng trong khoảng thời gian này nhóc vẫn thật ngoan ngoãn, sự nghịch ngợm phá phách ngày thường cũng thu liễm rất nhiều, thường thường chạy tới bên người Cố Dương, dính lấy hắn.
Sau đó Cố Dương thầm nghĩ, nhóc con kia có thể nghĩ là mình bị bệnh cho nên mới phải được nhiều người trong nhà chăm sóc đặc biệt, cho nên liền biểu hiện đặc biệt nhu thuận hiểu chuyện?
Bây giờ bản thân đã khôi phục bình thường, ăn uống hoạt động đều hăng hái hơn mấy tháng trước, nhóc con kia là cảm thấy bị bỏ rơi, cho nên mới hoàn toàn vui vẻ nhảy nhót trở lại.
Không nghĩ đến… Nhóc quậy này cũng có thể nhạy cảm như vậy.
Cố Dương cảm động đồng thời lại có chút đau lòng, vì vậy đem bạn nhỏ Cố Dung Thiên bế lên.
“Ba ba, ba đã khỏe rồi sao?” Lúc thức dậy thì được ôm, nhóc con kia còn có chút lo lắng, ôm cổ của Cố Dương không dám lộn xộn thấp thỏm hỏi.
“Khỏe lâu rồi.” Cố Dương vẫn chưa lộ bụng, hơn nữa lúc trước còn cùng Lôi Nghị luyện tập thể hình, tố chất thân thể của hắn vẫn là rất tốt, tuy nói là ba tháng đầu bị con trai thứ hai này dày vò, nhưng không hề gì với thân thể có căn cốt tốt, còn được người nhà dưỡng nên càng hoạt bát gấp trăm lần.
Trải qua hơn hai năm, công ty cũ của Cố Dương được Lôi Nghị mua lại đã sớm sát nhập vào tập đoàn, miễn là quyết sách không có vấn đề gì, tập đoàn liền không có vấn đề gì, công ty cũng không có chuyện. Cho nên, thời điểm Cố Dương mang thai bảo bối thứ hai, Lôi Nghị có thể ở nhà chăm sóc hắn thật tốt.
Ba mẹ Lôi còn có cha mẹ Cố chỉ lo lắng ba tháng đầu của Cố Dương nên cùng ở căn hộ lớn với họ, sau đó lúc Cố Dương khôi phục bình thường, cha mẹ hai nhà liền quay về căn hộ có hai phòng kia để ở tạm.
Cứ như vậy, ba nhà đều cách nhau không xa, muốn liền lái xe đến trông, cũng thật thuận tiện.
Một nhà ba người Lôi Nghị ở căn hộ lớn.
An nhàn, tốt lành, hạnh phúc.
Tài nấu nướng của Cố Dương đã tốt hơn so với lúc trước rất nhiều rồi, thời điểm cả nhà không có chuyện gì làm, hắn cũng sẽ xuống bếp, Lôi Nghị đương nhiên cũng hỗ trợ, thậm chí Thiên Thiên vô giúp vui cũng sẽ hỗ trợ cầm rau lật qua lật lại mà lựa mấy lần, biểu thị là nhóc cũng có thể giúp một tay.
Trong nhà dán một số bảng chữ vỡ lòng cho trẻ em và sách ảnh về các loại đồ vật, Thiên Thiên không có việc gì sẽ chạy tới ấn một cái, những thứ này đều sẽ phát ra âm thanh, nhóc đọc theo, còn đọc rất ra hình ra dáng.
Lại nói tiếp, chờ thêm một năm nữa, nhóc con nghịch ngợm này cũng nên đi nhà trẻ rồi.
Các ông bà nội đã sớm mua xong cặp sách nhỏ, còn có đồ dùng học tập, hơn nữa cũng tìm xong nhà trẻ rồi, ngay gần nhà, cách căn hộ bên kia của cha mẹ Cố không xa, nhưng ngược lại cách căn hộ ở ngoại thành của ba mẹ lôi hơi xa một chút, bất quá cũng không ảnh hưởng gì.
Dù sao vẫn còn một năm nữa mà, trong khoảng thời gian này trước hết cứ để cho nhóc con kia chơi đi.
Kỳ thực theo lớp mà nói, tháng chín năm nay Cố Dung Thiên cũng có thể đi nhà trẻ rồi, bất quá theo ngày nhóc sinh ra thì còn quá nhỏ, trường học đề nghị đợi qua thêm một năm nữa rồi đến trường thì tốt hơn, trong nhà cũng không lo không có ai trông nhóc, cho nên liền chậm lại một năm. (Mn có nhớ Cố Dương sinh xong chưa bao lâu thì bỏ con về quê ăn tết rồi ông Nghị mới được giới thiệu ko, cho nên là nhóc Thiên sinh cuối năm này sát đầu năm sau luôn, so với những bạn sinh cùng năm thì gần như là nhỏ hơn cả năm)
Bình yên ấm áp cứ thế qua ngày, thấm thoát trôi qua không phát giác.
Mà nhóc con kia rốt cuộc đã phát hiện ba ba mình không giống như trước.
“Ba ba, bụng ba thật lớn.” Lúc đang tắm Cố Dung Thiên đột nhiên thốt ra một câu, vươn tay nhỏ bé tựa hồ muốn sờ một chút.
Lôi Nghị có chút lo lắng, Cố Dương cũng không quá mức lưu ý, còn hơn lúc đầu Thiên Thiên cứ nghi ngờ, lần này bản thân nhóc đã tự biết “thu liễm” rất nhiều rồi.
Hiện tại Cố Dương mang thai đã sáu tháng, bụng nhô ra một độ cung rất rõ ràng, nhóc con kia đang nhận thức, ban đầu còn tưởng rằng là mập cơ. Cho nên lúc này nhóc thốt lên một câu như vậy, còn tỏ vẻ rất là ngạc nhiên.
Lôi Nghị nghĩ cũng nên để cho nhóc con kia biết một chút chuyện. Vì vậy rất là thần bí mở miệng: “Bảo bối, con biết vì sao bụng ba ba lớn như vậy không?”
“Ăn nhiều ạ?” Thiên Thiên rất nghiêm túc mà trả lời.
“Dĩ nhiên không phải. Con có nghĩ là muốn có một em trai hay là em gái không?” Lôi Nghị trong khoảng thời gian ngắn còn không biết giải thích thế nào, cho nên quyết định đi đường vòng.
“Không muốn.” Thiên Thiên không chút nghĩ ngợi trả lời.
“…” Lôi Nghị trầm mặc rồi, vì sao không theo kịch bản vậy?
“Vì sao không muốn?”
“Bởi vì bọn nó sẽ đoạt đồ chơi của con, còn có thể khóc nháo…” Nhóc con kia thu lại biểu tình tò mò mà trả lời.
Nguyên nhân gây ra là bởi vì lúc tản bộ ở hoa viên trong tiểu khu nhà bọn họ gặp được một người mẹ còn trẻ đẩy một em bé nằm trong xe đẩy, đứa nhóc kia cứ khóc rồi lại khóc, khóc đến đinh tai nhức óc, khiến người ta nghe lâu sẽ cảm thấy có chút phiền.
Mà Thiên Thiên còn gặp được tình huống mấy bạn nhỏ có đôi khi đoạt đồ chơi của nhau, tuy rằng người nhà giáo dục nhóc phải biết chia sẻ, thế nhưng lúc nhóc không muốn chia sẻ lại bị người khác đoạt đồ chơi thì không vui đâu nha!
Có đôi khi sẽ có người lớn nói, đối phương là em trai, đối phương là em gái, đem đồ chơi cho em trai em gái chơi một chút, Thiên Thiên cũng không vui.
May mà thời gian nhóc không muốn phối hợp khá ít, phần lớn thời gian nhóc vẫn rất hiểu chuyện, rất nghe lời, đồ chơi của nhóc lại nhiều, người lớn trong nhà giáo dục cũng không tệ, cho nên dù đưa cho người khác cũng sẽ không khó chịu.
Chỉ bất quá, loại chuyện này ít nhiều gì cũng để lại trong tâm hồn yếu ớt của nhóc con kia một chút vết thương như thế? Vẫn là bóng ma? Nhóc nói nhóc không thích em trai em gái.
Lôi Nghị thật sự phiền não, vậy bây giờ phải làm sao đây?
“Nếu như bọn nó không ầm ĩ không ồn ào, không đoạt đồ chơi của con thì sao?”
“Vậy cũng không thích.” Thiên Thiên cố chấp kiên trì giữ đáp án của mình.
Lôi Nghị quay đầu liếc mắt nhìn Cố Dương, Cố Dương đang nghe lén đến là vui vẻ, hiển nhiên không có đem những lời nhóc con kia nói coi ra gì.
Cũng không lo lắng chuyện bảo bối lớn không thích bảo bối nhỏ.
Chờ bé con thực sự ra đời, nhóc con này chắc chắn sẽ không thể không thích.
Lôi Nghị không dám thử dò xét chuyện con trai lớn nói về bảo bối nhỏ nữa, chỉ là bắt đầu âm thầm lặng lẽ thay đổi cách giáo dục theo hướng khác.
Ví dụ như lúc xem TV sẽ tìm tiết mục có trẻ nhỏ, kiểu trẻ em nhu thuận nghe lời, để cho con trai lớn xem, thời điểm bọn nhỏ có nghe lời.
Ví dụ như sẽ mua càng nhiều đồ chơi trở về để lấy lòng con trai lớn.
Lại ví dụ như, sẽ dán một số bức tranh trẻ con này nọ ở nhà, để cho nhóc con kia xem…
Cố Dương lại không có nhiều tâm tư tính toán như vậy, ltrực tiếp nói rõ ràng với con trai — trong bụng ba ba có một bé con, sau một khoảng thời gian nữa bé sẽ ra ngoài gọi con là anh hai.