Nha! Có Bầu Rồi!

chương 29: tốc độ xâm lấn thật sự rất nhanh a!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi chiều chủ nhật này trong hai tiếng mấy đồng hồ còn dư lại, Lôi Nghị liên tục đi đi vào vào nhà y và nhà Cố Dương, một chút cầm hai bộ quần áo ngủ qua đến, một chút cầm hai bộ đồ tây qua đến, một chút lại ôm máy tính xách tay và mấy văn kiện qua đến, một chút lại cầm đồ rửa mặt mang theo dép qua đến, lúc hướng trong phòng tắm bày ra ly bàn chải đánh răng vân vân còn khẽ hát.

Cố Dương ngồi trên ghế sô pha vẫn không hề động, cứ như vậy nhìn Lôi Nghị như con kiến dọn nhà một chút đi một chuyến, một chút lại đi một chuyến….

Tốc độ xâm lấn quả thật rất nhanh a!

Sau đó Lôi Nghị nghĩ đồ dùng cá nhân hàng ngày cùng với đồ dùng trong công việc đều lấy tới không sai biệt lắm, lúc này mới ngừng tay, nhìn thời gian hơn sáu giờ, không sai biệt lắm nên ăn cơm tối. Vì vậy y trưng cầu ý kiến Cố Dương: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Cố Dương: “…”

“Nếu không… Làm sủi cảo đi?” Cố Dương đột nhiên ngoài dự đoán nói.

Đầu tiên bởi vì hắn vẫn chưa đói, buổi trưa liên hoan ăn đến ba giờ chiều, tuy rằng sau đó phần lớn đều là nói chuyện trên trời, nhưng hắn bây giờ xác thực vẫn chưa đói, làm vằn thắn sẽ tương đối chậm, chờ bao xong đun sôi bắt đầu ăn, phỏng chừng cũng liền đói bụng.

Thứ hai sao… Hắn là có chút muốn ăn sủi cảo, đã lâu rồi không ăn ni.

Hôm nay tâm tình Lôi Nghị tốt, cho nên Cố Dương nói cái gì thì là cái đó, y mở tủ lạnh nhìn một chút, phát hiện không có thứ gì, trở lại nhà mình lục tủ lạnh một chút, cũng không có gì làm nhân bánh, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đi xuống siêu thị dưới lầu mua thịt và thức ăn.

“Em muốn ăn nhân gì?”

“Đều được, không cho hành!” Cố Dương chỉ có một cái yêu cầu này.

Lôi Nghị: “….”

“Anh biết làm sủi cảo sao? Cái này hình như thật phiền phức.” Cố Dương lại hỏi một câu.

“Biết.” Lôi Nghị lời ít ý nhiều mà trả lời một câu, đi vào phòng ngủ của Cố Dương cầm áo khoác y mới vừa xách qua.

“Có muốn tôi đi cùng với anh không?” Cố Dương nhíu mày.

Lôi Nghị nâng cằm suy nghĩ một chút, sau đó lộ ra dáng tươi cười: “Nếu như em không mệt… vô cùng cam tâm tình nguyện.”

Cùng nhau đi dạo siêu thị Thần Mã… Hình ảnh cũng rất tốt đẹp a!

Lôi Nghị bổ não nghĩ.

Hai người có mục tiêu thẳng đến khu thịt tươi, mua thịt, lại đi khu bán rau mua đồ làm nhân bánh.

“Em ăn hồi hương không?” (Hồi hương: cây hồi hương hoa có tám cánh, mùi thơm lạ, hoặc dùng ép dầu để xoa, hoặc dùng làm thuốc, hoặc nấu đồ ăn.)

“Ừ, ăn.” Cố Dương gật đầu, ngược lại hỏi Lôi Nghị, “Còn anh?”

“Tôi cũng ăn, vậy mua hồi hương.”

“Được.”

Cố Dương dự định đi mua một ít bột làm sủi cảo, Lôi Nghị kéo hắn: “Tôi biết nhào bột.”

“…” Toàn năng như vậy thực sự được sao? Tổng tài đại nhân!

Cố Dương trầm mặc, nói: “Nhà tôi không có bột.”

“Vậy thì đi mua bột được rồi. Về sau tôi còn có thể nướng bánh mì cho em, bánh nướng áp chảo, hoặc là làm nhân bánh…”

Lôi Nghị cười tự tin, hơi hạ giọng, “Hai ta về sau sẽ là tiết tấu sinh hoạt thật tốt.”

“…” Cố Dương không nói gì, tim lại đập như nhịp trống, điên cuồng nhảy dựng lên.

Hắn là nhặt được bảo vật sao!

Chắc chắn là vậy!

Làm sủi cảo tuy rằng nghe phiền phức, kỳ thực cách làm cũng không phiền phức, Lôi Nghị về đến nhà trước nhào bột, sau đó bắt đầu trộn nhân, Cố Dương vốn định hỗ trợ, Lôi Nghị đem quả hạch dưới bàn trà lấy ra đặt trên bàn: “Ngày hôm nay còn không có ăn quả hạch, chính em tự mình lột ăn mấy hạt đi, một hồi bao bánh em lại giúp.”

Cố Dương đành phải ngồi trên ghế sô pha ăn hạch quả…

Ước chừng hai mươi phút sau, Lôi Nghị làm xong nhân bánh, cũng đem vỏ bánh cán ra hình dáng, bưng đến trên bàn trà ở phòng khách, hai người ngồi trên ghế sa lon cùng nhau bao.

Cố Dương làm sủi cảo vẫn rất đẹp, một nếp gấp lại một nếp gấp nặn ra đến, hình dạng nguyên bảo thỏa đáng, điều này làm cho Lôi Nghị có chút kinh ngạc. (nguyên bảo: đĩnh vàng đĩnh bạc cổ xưa)

Lôi Nghị bao sủi cảo rất nhanh, hoặc là nói y không phải là làm sủi cảo, mà là dồn sủi cảo, cho nên dáng dấp không bằng Cố Dương bao.

“Được a, xem ra sau này tôi làm nhân bánh em bao sủi cảo là được, em bao thật đẹp mắt hơn so với tôi bao.” Lôi Nghị cười nói.

“Không thành vấn đề a! Tôi chính là bao rất chậm.” Cố Dương sảng khoái đáp ứng, trong lúc bất chợt nghĩ, nguyên bản trong nhà vắng vẻ lẻ loi một mình, nhiều hơn một người xuất hiện, tất nhiên không thể tịch mịch.

Thời điểm một người, bình thường ăn là có thể tạm bợ liền tạm bợ, cũng không có món gì phức tạp, cà chua chiên trứng, khoai tây cắt sợi xào, thịt kho tàu… lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy dạng này, tiếp đó thì không có rồi, phương thức xào rau cũng nghìn bài một điệu, cho dầu, dầu nóng liền trực tiếp cho rau đã rửa sạch vào, xào, cảm giác chín không sai biệt lắm cho thêm muối, thỉnh thoảng thêm dấm tương vân vân, sau cùng ra nồi….

Cho nên Cố Dương làm đồ ăn vẫn không lên tay, bởi vì sắc hương vị ba thứ đều không có đủ.

Thế nhưng nhiều người liền không giống nhau, hai người có thương có lượng, ăn cũng hăng hái, còn có thể làm ra món ăn khác nhau đa dạng……

Quả nhiên …. Đây là tiết tấu sinh hoạt a…

Cố Dương yên lặng suy nghĩ, nhịn không được liếc mắt nhìn Lôi Nghị, tâm còn có chút chưa trở về — hắn cùng vị tổng tài ôn nhu săn sóc lại tỉ mỉ nhiều tiền này cứ như vậy hòa hợp?

Giống như nằm mơ vậy.

“Làm sao vậy?” Lôi Nghị nhận thấy được ánh mắt của Cố Dương, cũng nghiêng đầu sang đây xem hắn, ánh mắt ôn nhu, tuyệt đối miểu sát Cố Dương.

Cố Dương ho nhẹ một tiếng, thu hồi đường nhìn: “Không có việc gì, anh rất đẹp trai!”

Lôi Nghị không nhịn cười được: “Em cũng không xấu.”

“Luộc sủi cảo đi, tôi đói bụng.” Cố Dương cảm thấy cùng Lôi Nghị so chiêu hình như có chút hạ phong, Lôi Nghị người này thoạt nhìn nghiêm trang, thế nhưng lúc ở chung liền phát hiện, kỳ thực y vẫn rất… Ách… Phóng túng. (hạ phong: ở thế dưới, dưới cơ)

Đây không phải là lời vô ích sao, nếu như không phóng túng, cũng sẽ không có đêm hôm đó, lại càng không có xuất hiện bé con trong bụng hắn, hai người bọn họ cũng không có khả năng ngồi ở chỗ này một bên nói chuyện phiếm một bên làm sủi cảo….

Đây là tiến vào cuộc sống yêu đương? Cũng… Vô cùng tốt.

Trước khi đi ngủ vẫn luôn là bình ổn mà hài hòa, thế nhưng lúc Lôi Nghị tắm rửa xong bọc một cái áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra, Cố Dương liền nhịn không được có chút khẩn trương.

Về sau muốn cùng người này cùng giường chung gối? Thực sự là không thể tin được… Không biết mình có thế quen hay không, trên giường nhiều thêm một người…

Cố Dương tắm trước, lúc này đã làm ổ ở trên giường, hắn không cần đi làm, nhưng vẫn là quyết định điều chỉnh làm việc và nghỉ ngơi, ngủ sớm dậy sớm, miễn cho suốt ngày không có gì làm, lại đảo ngược đồng hồ sinh học vậy cũng không tốt.

Lôi Nghị nằm xuống ở bên người hắn, nước trên tóc còn chưa khô, có một giọt rơi vào trên mặt Cố Dương, Cố Dương quay đầu liếc y một cái: “Tóc anh có muốn hay không sấy một chút? Tóc ướt ngủ dễ đau đầu. Phía dưới tầng thứ hai bên kia trong ngăn kéo bàn học có máy sấy/”

Lôi Nghị vốn cũng không muốn ngủ, y chính là muốn mau một chút thể nghiệm cảm giác cùng Cố Dương cùng giường chung gối, cho nên mới thuận thế ở trên giường nằm nghiêng xuống, lúc này nghe Cố Dương nói xong, y liền ngồi dậy, lúc muốn xuống giường đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu hướng Cố Dương cười nói: “Em giúp tôi sấy sao?”

Cố Dương: “…”

“Cầm đến đây đi.” Cố Dương ngồi dậy, ngồi bên mép giường, Lôi Nghị trở mình tìm được máy sấy trong ngăn kéo lấy đến, trực tiếp kéo đệm trên ghế ném tới sàn nhà, y trực tiếp ngồi ở trên sàn nhà dựa vào giường, đưa lưng về phía Cố Dương, để cho hắn giúp mình sấy tóc.

Đàn ông lâu lâu mà tung ra làm nũng cũng là rất tốt nha!

Xúc cảm trên tóc của Lôi Nghị cũng không tệ lắm, cũng tương đối đen, dày, không giống Cố Dương, Cố Dương nghĩ tóc của mình cùng tóc vàng không khác nhau mấy, lại mềm, vuốt một chút cũng không tốt.

“Sau này tôi cũng sấy tóc cho em.” Lôi Nghị nói.

Bởi vì lần này là Cố Dương tắm trước, lúc y chính mình tắm rửa Cố Dương đã tự mình sấy tóc xong rồi.

Tóc đàn ông không phiền phức giống như phụ nữ vậy, tùy tiện sấy một chút thì tốt rồi.

Lôi Nghị đem máy sấy để lại chỗ cũ, một lần nữa trở lại trên giường.

Cố Dương nhìn giường trẻ em trong phòng khách, do dự vài lần, cuối cùng mở miệng: “Sau này đừng lại mua đồ, chỗ này của tôi cái gì cũng không thiếu, bé con còn phải hơn bốn tháng mới sinh ra, mua quá sớm chồng chất một đống trong nhà tôi không có chỗ để.”

Lôi Nghị cười gật đầu: “Được. Bất quá thứ cần thiết vẫn là phải mua, thực sự không được, chúng ta liền chuyển đến khu vực thành thị đi, tôi ở bên kia có căn nhà, đúng lúc thích hợp người một nhà chúng ta ở, em nghĩ thế nào?”

“Tôi ở chỗ này đã quen rồi.” Cố Dương thở dài, “Đến lúc đó rồi hãy nói.”

“Kỳ thực cửa đối diện mùi tản đi không sai biệt lắm, bất quá để đảm bảo an toàn, chờ một chút đi.”

“Anh là ngại chỗ này của tôi chật hẹp sao?” Cố Dương liếc y một cái.

Lôi Nghị vội nói: “Làm sao như vậy, thật ấm áp a! Tôi rất thích!” Nói xong, y nhảy xuống giường, “Tắt đèn a!”

“…Ừ.”

Trong bống tối, Lôi Nghị giơ điện thoại di động trở lại trên giường, cái giường này đương nhiên còn chưa có đổi thành cái giường lớn trong phòng y ni, kỳ thực giường của Cố Dương cũng không nhỏ, cho dù nhỏ, vậy cũng không có gì a, hai người bọn họ nằm cùng một chỗ mới giao lưu tình cảm tốt nha!

“Buổi tối em muốn uống nước thì gọi tôi.” Lôi Nghị duỗi cánh tay cầm điện thoại di động của mình để bên tủ đầu giường cách hơi xa giường, sau đó nằm trở về, vai vừa vặn kế bên vai Cố Dương, y cảm giác được Cố Dương rõ ràng cứng ngắt một chút.

Cố Dương ừ một tiếng, không lại nói gì khác, chỉ là nói: “Ngủ đi, anh ngày mai còn phải đi làm ni.”

“Được. Ngủ ngon.”

“…Ngủ ngon.”

Nói là ngủ ngon, nhưng bên cạnh lại xuất hiện thêm một người làm sao có thể nhanh như vậy liền ngủ!

Hơn nữa Cố Dương có thói quen ngủ một mình, quen một người ở trên giường lớn tự do thoải mái lăn lộn, cho nên đột nhiên nhiều thêm một người, hắn thập phần không có quen, muốn xoay người cũng phải đè nén động tác, rất sợ làm cho Lôi Nghị ngủ không yên.

Thế nhưng không trở mình, một tư thế lâu, hắn sẽ cảm thấy thắt lưng khó chịu.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua không sai biệt lắm.

Lôi Nghị vẫn không có động tĩnh, Cố Dương mới mạnh dạn xoay người, mà ở lần thứ năm hắn xoay người, Lôi Nghị nhịn không được nhỏ giọng hỏi một câu: “Có phải rất khổ cực hay không?”

Cố Dương bị y hỏi càng hoảng sợ: “Anh chưa ngủ a?’

Đột nhiên lên tiếng hù chết hắn!

“Ừ… Nhanh.” Lôi Nghị trở mình, đối diện Cố Dương, Cố Dương hô hấp nhịn không được chậm một nhịp.

“Vẫn chưa trả lời tôi, có phải rất cực khổ hay không?”

Lôi Nghị nói, đem móng vuốt hướng về phía Cố Dương, sau đó nhẹ nhàng ôm hắn, kỳ thực chính là hư hư thực thực đặt ở sau lưng hắn, càng chuẩn xác là khoát lên ngang lưng hắn, làm bộ như là mình đang giúp hắn xoa bóp, “Nếu không tôi giúp em xoa bóp một chút?”

Đây không phải là nói lời vô ích sao, chính anh mang thử xem, nhất định sẽ rất cực khổ a!

Cố Dương oán thầm trong lòng một câu, nhưng vẫn là trả lời: “Không có việc gì, tôi chỉ là… Không có thói quen đột nhiên nhiều thêm một người….”

Truyện Chữ Hay