Nha! Có Bầu Rồi!

chương 22: anh mời khách sao?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Thế nào? Có mệt hay không?” Sau khi Lôi Nghị lên xe, săn sóc hỏi.

Cố Dương lắc đầu biểu thị không mệt, hắn lấy cái tư thế hơi ngửa ra sau mà ngồi ở ghế phía sau, tay đỡ dưới bụng, như vậy sẽ thoải mái một chút.

“Vừa rồi lấy máu, có cảm giác choáng váng đầu hay không?” Lôi Nghị tiếp tục hỏi.

Cố Dương tiếp tục lắc đầu: “Không có việc gì, rút cũng không nhiều lắm, bình thường hiến máu còn nhiều hơn so với máu trong những ống nghiệm kia cộng lại, tôi không có yếu ớt như vậy, yên tâm đi.”

Lôi Nghị nghe lời này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nổ máy xe, lái xe chạy đến đường chính, trong đầu tính toán mở miệng thế nào, phải đem Cố Dương bắt cóc một ngày.

Cũng không thể liền trực tiếp trở về như vậy đi?

Nếu như Cố Dương sau khi kiểm tra mệt mỏi thì đưa hắn đi về nghỉ cũng không hề gì, mấu chốt là hắn vẫn còn tinh thần ni, cơ hội hẹn hò tốt như vậy cũng không thể lãng phí.

Cố Dương thì đã nghĩ ở trong đầu, có thể hay không sai bảo vị ông chủ lớn này lái xe đưa hắn đi cửa hàng tổng hợp, hắn muốn mua mấy bộ quần áo rộng rãi, thừa dịp hiện tại ra cửa còn không có nhiều người liếc mắt vây xem nhiều như vậy tranh thủ đặt mua đầy đủ hết, đỡ phải đến lúc đó lại ưỡn bụng lớn đi ra ngoài. (múa vợ chồng người:))))))))

“Em…”

“Anh…”

Hai ngươi hầu như đồng thời mở miệng, Cố Dương mỉm cười, để cho Lôi Nghị nói trước, Lôi Nghị nhún nhường, muốn cho Cố Dương nói trước, Cố Dương suy nghĩ một chút, cân nhắc mở miệng: “Anh ngày hôm nay còn có chuyện khác không?”

Lôi Nghị trong lòng vui vẻ, đây là tiết tấu hẹn hò sao?

Y vội vàng trả lời: “Không có việc gì không có việc gì, tôi hai ngày cuối tuần này không có chuyện gì, em muốn đi đâu? Tôi đều bồi em!” (tươm tướp:))))))))))

“Cảm ơn.”

“Giữa hai chúng ta không cần nói cảm ơn.”

Cố Dương nhìn Lôi Nghị một chút, ngược lại hỏi: “Được rồi, anh vừa muốn nói cái gì?”

“Nga, tôi nghĩ hỏi em bữa trưa muốn ăn cái gì, hiện tại cũng đã gần trưa rồi, em nhất định đói bụng rồi, hơn nữa vừa lấy máu, phải bồi bổ thật tốt.” Lôi Nghị thuận theo nói.

Cố Dương đích thật là có chút đói bụng, mặc dù bây giờ còn chưa có tới buổi trưa, thế nhưng nhóc con trong bụng kia đói bụng thật nhanh, hắn suy nghĩ một chút cũng không có từ chối, cười hỏi: “Lôi tổng mời khách sao?”

“Đương nhiên là tôi mời! Hơn nữa tôi đều nói không cần khách khí với tôi như vậy, em không phải là đã từ chức sao? Không cần trước gọi Lôi tổng sau gọi Lôi tổng, chúng ta là… quan hệ người yêu, trực tiếp gọi tên tôi là được.” Lôi Nghị nhân cơ hội kết thân.

Kỳ thực càng muốn nói — nếu như em không ngại, liền có thể trực tiếp gọi anh yêu.

Nhưng ở thời khắc mấu chốt y vẫn là HOLD được, tiến hành theo thứ tự, tiến hành theo thứ tự.

“Được, tôi đây liền không khách khí!” Cố Dương cũng không phải loại người ngại ngùng, thoải mái nói ra chính mình muốn ăn món gì, nga, không thật ra thì là bé con trong bụng muốn ăn gì đó, “Tôi muốn ăn cá, cá gì cũng được, cá dưa chua, cá nướng cay, cá hấp, cá sốt chỉ cần là cá đều được.” (một nùi cá làm theo kiểu Tứ Xuyên cay xè, hình minh họa bên dưới)

Lôi Nghị thật cao hứng Cố Dương có thể trực tiếp như vậy, nếu như Cố Dương thật sự rụt rè không chịu theo ý nguyện thực trong lòng đến sai bảo y, trái lại khách khí tùy tiện nói chút lời nói đường hoàng, Lôi Nghị ngược lại sẽ càng bó tay bó chân, không có biện pháp tháo gỡ loại cảm giác xa lạ và mất tự nhiên vẫn tồn tại giữa hai người.

Cũng may, cũng may, hai người đều cẩn cẩn thận thận rồi lại hết sức khôn ngoan nỗ lực hướng về phương thức ở chung tốt hơn.

“Được, không thành vấn đề! Tôi biết có một nhà ‘Mùi vị Cá’, cá nơi đó được làm rất tốt, cá nướng, cá hấp, cá dưa chua chủng loại gì đều có, chúng ta kêu vài loại từ từ ăn.” Lôi Nghị hưng phấn mà nói tiếp, sau đó liền thừa dịp rèn sắt khi còn nóng nói, “Được rồi, sáng sớm hôm nay tôi xem quần áo của em đều không có vạch lên được, ăn cơm xong tôi cùng em đi chọn mấy bộ quần áo rộng rãi đi!”

“…Được.” Cố Dương chính là có ý đó, được Lôi Nghị chủ động nói ra hắn đương nhiên sẽ không phản đối, bất quá xem Lôi Nghị thế này là muốn giúp hắn mua sau đó chi tiền, Cố Dương trong đầu suy tư tìm tòi, hiện tại dù sao hai người còn chưa tới tình trạng tuy hai mà một, hắn phải nghĩ biện pháp chính mình chi tiền mới tốt.

“Thuận tiện cũng mua cho bé con kia quần áo, giày dép vân vân, em nghĩ sao?” Lôi Nghị từ khi biết mình có bé con lúc nào cũng bị vây trong hưng phấn, lúc này từ quần áo của Cố Dương rất nhanh liền nghĩ đến quần áo bé con nhà mình.

Cố Dương có chút không nói gì, hiện tại mua, có chút quá sớm đi?

Bất quá nếu vị này hưng phấn như thế, hắn cũng không tiện đả kích y, vì vậy phụ họa mà gật đầu: “Có thể, thế nhưng đừng mua nhiều, còn chưa biết là nam hay nữ nữa.”

“Không quan hệ, bé con lại không biết cái này, hai loại đều mua!” Lôi Nghị khí phách cao ngất nói.

Cố Dương: “…”

Được rồi, dù sao cũng không phải xài tiền của mình, tùy tiện đi.

Vừa lúc có thể nhân cơ hội đem Lôi Nghị đuổi đi, anh ta đi chi tiền quần áo bé con, chính mình chi tiền quần áo của mình…

Cố Dương tính toán rất tốt, nhưng trên thực tế, làm việc vẫn có độ khó nhất định.

………………………………………………

Mùi vị Cá.

Quả thực là thiên đường về cá, vừa vào cửa đã nghe thấy hương vị của cá, cay nồng, cay nhẹ, mùi tương các loại cách làm cũng đều khiến cho người xem không kịp nhìn, Lôi Nghị muốn căn phòng nhỏ, có thể đảm bảo Cố Dương có thể ăn uống thoải mái cũng không làm người khác chú ý.

Lôi Nghị đem thực đơn đưa cho Cố Dương, Cố Dương thấy thế nước bọt đều nhanh chảy xuống, hắn cũng không biết vì sao, ngày hôm nay chính là đặc biệt thèm món này.

“Có thể gọi mấy loại đến, muốn ăn cái nào liền gọi cái đó, đừng khách khí.” Lôi Nghị cười khanh khách nói.

Cố Dương vội vàng gật đầu không ngừng, lúc này hắn đã đem lực chú ý tất cả đều đặt ở trên thực đơn, hình tượng vân vân, rụt rè vân vân, có thể ăn sao? ( anh là cái đồ tham ăn coi chừng bị bắt cóc o(≧▽≦)ツ┏━┓) (coi chừng cái miệng hại cái….:v)

Một phần cá nướng, một phần cá hấp, còn có cả bánh xốp đầu cá, sợ là chỉ có hai người bọn họ, nhiều hơn nữa là bé con trong bụng kia, gọi nhiều sợ là ăn không hết, Cố Dương liền dừng lại, không lại tiếp tục.

Lôi Nghị lại gọi một phần canh cá trích hoa bách hợp nấm mèo, tăng thêm ba phần dễ tiêu, cá hoa vàng chưng đậu hủ, nấm hương xào, ngó sen xào. Bởi vì y nhận thấy Cố Dương gọi đều là khẩu vị nặng, phải trung hòa một chút mới được, miễn cho ăn quá cay quá mặn không trung hòa được.

Quá trình ăn cơm là sung sướng.

Muốn ăn cái gì đó mà chúng nó đặt ở trước mặt sẽ càng muốn ăn nhiều hơn, Cố Dương buông thả dùng sức mà ăn, Lôi Nghị nhìn hình dáng Cố Dương ăn cơm cũng bị lây nhiễm muốn ăn, cùng Cố Dương ăn thật vui vẻ.

Hai người ăn nhiều món như vậy kỳ thực ăn không hết, nhưng là một phần vẫn như trước vô bụng bé con, lại thêm hai người ăn uống đều buông thả, thật đúng là không còn dư bao nhiêu.

Cố Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, vuốt bụng nói: “Ăn ngon ăn no!”

Lôi Nghị thấy hắn một bộ dạng lười biếng này liền cười theo, ăn cao hứng là tốt rồi.

“Em cũng thật có thể ăn cay.” Lôi Nghị cảm giác cơm trong miệng mình đều muốn bốc cháy, cay. Y cơ bản là ăn một miếng cay phải ăn một miếng nhạt, Cố Dương lại vẫn là chọn món cay mà ăn, thỉnh thoảng mới ăn món nhạt, hoàn hảo sau cùng hắn đem phần canh cá trích đều uống hết, món đó hơi nhạt một chút, bằng không ăn cay như vậy, dạ dày khẳng định chịu không nổi.

“Anh không thể ăn được nhiều sao, lần sau gọi món ít cay là được rồi.” Cố Dương lúc này mới bắt đầu hối lỗi, bản thân mình ban đầu chỉ lo chính mình vui vẻ, gọi toàn món cay, không có suy xét Lôi Nghị có thể ăn cay được hay không, cũng may y cũng coi như có thể ăn, bằng không liền rất túng quẫn.

“Không có việc gì, tôi từ từ ăn cũng có thể ăn.” Lôi Nghị nghĩ, này cũng không phải là chuyện gì, luyện tập là có thể ăn cay. Hơn nữa y cũng không phải là một chút cũng không thể ăn.

“Ngồi lại một chút đi, mới vừa ăn no xong, trước chậm một chút.” Lôi Nghị vén màn, theo thói quen tìm bao thuốc lá trong túi quần, kết quả rút ra phân nửa đột nhiên tỉnh ngộ, liền lặng lẽ bỏ vào trở lại.

Đã nói rồi, y phải cai thuốc, cai thuốc!

“Nghĩ được buổi chiều muốn đi đâu mà mua quần áo chưa?” Lôi Nghị nỗ lực tìm đề tài.

“Tìm một cửa hàng tổng hợp lớn một chút đi dạo lầ được, tùy tiện mua vài bộ, rộng rãi là chính, dù sao chỉ mặc một lần.” Cố Dương nói.

Hiện tại hắn còn không biết, kỳ thực sau này những bộ quần áo rộng rãi đó lại phát huy tác dụng lần thứ hai…

Chú thích: Bàn ăn nhà người ta

(hai món cuối là hai món Cố Dương có nhắc nhưng không kêu)

Truyện Chữ Hay