Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

chương 41: thăng cấp! phần quà bí ẩn!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Haizz! Mấy ngày nay chỉ có đếm tiền thôi mà cũng mệt mỏi thật! Phải nghi ngơi một vài ngày để dưỡng sức mới được, chứ cứ đếm tiền nhiều quá thì cũng mệt!” Nam Phong lúc này không khác gì một thằng khoe mẽ chính hiệu.

Mặc dù, số lượng vàng trong tay hắn rất là nhiều, nhưng hắn chỉ dám dùng một phần trong số đó để tiêu thụ. Hắn vẫn chưa tìm ra nguồn tiêu thụ nào hiệu quả, mà chỉ dám dùng cách chia lẻ chúng ra để tiêu thụ.

“Này hệ thống! Ngươi nói xem cần bao nhiêu điểm nữa để có thể lên cấp tiếp theo vậy?” Nam Phong nói với vẻ bất cần đời, vì hiện tại hắn nắm trong tay khá là nhiều noãn ngọc cấp một và cấp hai. Thế nên, dù cho cái hệ thống chết tiệt này có nghĩ ra một trò gì khác, thì cũng không thể ngăn cản được việc thăng cấp của mình.

[Ký chủ cần số điểm gấp ba lần cấp độ cũ để có thể thăng cấp, nghĩa là lúc này ký chủ cần điểm để có thể lên cấp bốn!]

“Đấy! Biết ngay mà, có sai gì đâu! Con hàng này đích thực là không có ý định gì tốt đẹp mà! Bóc lột sức lao động người khác một cách quá thể đáng!” Đúng như dự đoán của Nam Phong, số điểm để hắn thăng cấp gấp ba lần cấp độ cũ. Với số điểm như thế, nếu mà để hắn cày cuốc như bình thường, thì không biết đến ngày tháng nào hắn mới có thể thăng hạng được. Nam Phong nhận định về hệ thống này, đúng là hạng lừa đảo có hạng và không đáng tin cậy chút nào.

“Thôi ngươi cứ quy đổi và thăng cấp cho ta đi!”

[Hệ thống bắt đầu quá trình thăng cấp! . . . Quá trình hoàn tất! Chúc mừng ký chủ lên cấp độ bốn]

“Aaa...! Thật là thoải mái! Kimochi!” Cái cảm giác cả cơ thể như được ngâm trong một bồn nước ấm một lần nữa xuất hiện, nó khiến cho Nam Phong vô cùng thoải mái và sảng khoái. Những bùn đen tạp chất từ trong cơ thể hắn bắt đầu toát ra bên ngoài trông vô cùng bẩn thỉu.

Kể cả những tác dụng phụ mà thuốc noãn ngọc mang lại, cũng đi theo tạp chất và trôi hết ra ngoài. Giờ đây, cơ thể Nam Phong dường như được thoát thoai hoán cốt, da dẻ của hắn bắt đầu trở nên trắng nõn như da em bé, vóc người bên ngoài dần trở nên soái hơn rất nhiều, những múi cơ bụng, cơ ngực đã có dấu hiệu săn chắc lại.

[Chúc mừng ký chủ đã đạt cấp độ bốn! Nhân dịp ký chủ thăng cấp, hệ thống dành cho ngài một phần quà bí ẩn!]

“Hé hé! Phần quà bí ẩn cơ à! Mở ra cho ta đi!” Nam Phong vô cùng háo hức, hắn không nghĩ rằng cái hệ thống lừa đảo này, lại cũng có lúc tặng quà free cơ đấy, không có bóc lột sức lao động của hắn thì đã rất là may mắn rồi.

[Phần quà này sẽ được mở ra vào lần dịch chuyển tiếp theo! Mong ký chủ ráng đợi!]

Nam Phong bĩu môi, hắn nói: “Thế nữa à! Biết ngay là ngươi không có ý định gì tốt đẹp đâu mà! Có phải đến lúc đó, ngươi lại đòi thêm điểm số từ ta thì mới có thể mở phần quà này đúng không?”

[Ký chủ xin hãy tự trọng, không nên khinh thường hệ thống! Phần quà lần này của hệ thống dành cho ngài là hoàn toàn tự nguyện, không cần đến điểm số để trao đổi]

Nam Phong dùng vẻ mặt không tin nhìn hệ thống, hắn chắc chắn rằng cái hệ thống này đang có âm mưu nào đó nhắm vào hắn, chứ cái hệ thống keo kiệt này thì biết cho free ai bao giờ.

“Hệ thống! Mở bảng trạng thái lên cho ta!”

[Nhân vật: Vũ Nam Phong

Lv:

Nghề nghiệp: Sinh viên đh Hàng Hải

Chủ nhân của Ẩn sỹ các

Thể năng: ()

Trang bị:

Kỹ năng:

Điểm tích trữ:

Kết luận: Rất có cố gắng]

“Mẹ nó! Vẫn là cái dòng chữ gây war này! Thôi được rồi! Không nói đến nữa, ta đi nghỉ ngơi đây!” Nam Phong nằm xuống giường và nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Mấy ngày nay liên tục bôn ba đã khiến cho cơ thể hắn vô cùng mệt mỏi và chẳng còn tâm chí đâu để quản cái hệ thống chết tiệt này nữa.

Sau mấy ngày nghỉ học ở trường, hôm nay Nam Phong quyết định đi học lại. Mặc dù, hắn đã có một công việc làm ăn buôn bán ổn định, nhưng mà hắn vẫn muốn được trải nghiệm cuộc sống ở đại học. Đời người có mấy lần được đi học, hắn không muốn khi mình trưởng thành lại cảm thấy tiếc nuối vì thiếu mất một đoạn nhân sinh nào đó.

“Mấy ngày hôm nay anh đi đâu vậy, tôi gọi cho anh mấy cuộc mà không có nhấc máy hả?” Mới vào đến trường thì người đầu tiên mà hắn gặp lại chính là Kiều Vy, cô nàng lúc này mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Nam Phong. Hiện giờ nàng đang rất là tức giận vì mấy ngày qua liên tiếp không liên lạc được với hắn. Khi mà nàng đến nhà trọ cũng không gặp được hắn ở đó, nó khiến cho nàng vô cùng lo lắng và không biết chuyện gì xảy ra với hắn.

“He he! Mỹ nữ à, mấy ngày qua tôi có về qua nhà một chuyến, với cả máy điện thoại của tôi cũng đang có vấn đề về pin, thế nên bị tôi vứt xó một chỗ rồi! Mà sao mỹ nữ lại tức giận như vậy, hay là đã thích tôi rồi chứ gì?” Nam Phong cười cợt trả lời.

Kiều Vy nghe hắn nói vậy thì giật thót người, sau đó nàng chợt lúng túng, giọng nói có chút ấp úng: “Đâu...đâu có thích gì anh đâu! Người ta...ta chỉ là lo lắng cho anh mà thôi!” Sau đó nàng lại nghĩ: “Mình bị làm sao thế vậy chứ? Hay là mình thật sự thích tên này rồi?”

Nam Phong không để ý đến cảm xúc của Kiều Vy vì lúc này hắn đang bận check lại lịch học trên lớp, hắn nhìn nàng và nói: “Thôi không đề cập đến vấn đề này nữa! Chúng ta vẫn là nhanh chóng đi vào thôi không thì muộn học mất!”

Kiều Vy giật mình tỉnh lại, nàng nhanh chóng theo chân của Nam Phong đi vào trường, vừa đi nàng vừa không tập trung cúi mà đầu xuống suy nghĩ điều gì đó và không may va sầm vào một người, làm cho nàng ngã ngồi xuống đất.

Một cánh tay tử tế nhanh chóng đưa ra trước mặt nàng. Khi nàng ngước mặt lên thì nhìn thấy một người thanh niên với khuôn mặt sáng sủa, mặc dù không phải là một mỹ nam, nhưng cũng thuộc tuýt người ưa nhìn. Người này khá là cao ráo, cao tầm mét tám, cùng với dáng người tập gym trong nhiều năm dài khiến cho người này có vóc người vô cùng lý tưởng.

Hắn ta nhìn Kiều Vy và nở nụ cười tươi với nàng, hắn nói: “Này cô gái! Em có bị làm sao không? Cho tôi một lời xin lỗi!”

Kiều Vy đang không biết chuyện gì đang xảy ra thì cánh tay của người này sắp chạm đến người nàng. Nam Phong không biết từ đâu chạy đến chen vào giữa và đỡ nàng dậy. Hắn nhìn nam tử trước mắt và nói: “Không cần đâu! Để đó cho tôi!”

Bây giờ, Nam Phong mới để ý kỹ người mà hắn vừa mới đẩy ra, chính là cái tên Minh Hùng khoá trên mà lần trước hắn đã bắt gặp. Lúc này gân chán của tên này đang nổi lên từng sợi, hắn ta chỉ thẳng vào Nam Phong và nói: “Lại là mày, thằng khốn phá đám! Được lắm! Nếu mà mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân khắp cái trường này, thì vào trưa ngày hôm nay, mày hãy đến dãy nhà thể dục, chúng ta cùng so tài một lần!”

Nam Phong không thèm để ý đến lời khiêu chiến của tên này, mà chỉ lo xem xét xung quanh người của Kiều Vy có xảy ra xây xát gì không. Bây giờ, đối với hắn thì vài con ruồi muỗi đã không còn tính khiêu chiến nào nữa. Thân thủ của hắn lúc này còn phải lợi hại hơn một số binh lính đặc công, thế nên một tên karate đai đen tam đẳng thì đã là gì.

Hắn nói mà không thèm nhìn qua chút nào: “Được rồi! Trưa nay ta sẽ đến để giải quyết nốt ân oán với ngươi. Bây giờ ngươi có thể đi!”

Tên này trông thấy dáng vẻ không thèm quan tâm của Nam Phong thì vô cùng tức giận, nhưng nhanh chóng hắn ta đè cơn giận xuống và nói: “Được! Thằng nào không đến thì không phải là đàn ông!” nói xong hắn bực tức rời đi. Đi được một đoạn khá xa, tên này nở một nụ cười tàn nhẫn và nói: “Tao không làm gì được mày, nhưng không phải là không có người khác! Lần này tao sẽ cho mày đẹp mặt!”

“Hừ! Một tên tiểu nhân vật mà thôi, không đáng để quan tâm!” Mới sáng ngày ra mà Nam Phong đã gặp phải một chuyện phiền chán này, khiến cho hắn vô cùng bực tức. Hắn đang suy nghĩ xem lát nữa phải dùng biện pháp gì để xử đẹp tên này, khiến cho hắn một trận nhớ đời và lần sau không còn dám đi gây sự khắp nơi nữa.

(t/g: hình như là chú đi gây sự với hắn mới đúng chứ.)

Kiều Vy không để ý đến lời nói của Nam Phong, vì lúc này mặt nàng đang đỏ bừng và cắm gằm xuống đất, nàng nghĩ: “Hay là hắn cũng thích mình nhỉ, nếu không khi nãy hắn lại ra mặt như thế chứ?” Càng nghĩ thì mặt nàng lại càng nóng rực hơn, tâm tư thiếu nữ lại vì thế mà tăng lên.

Truyện Chữ Hay