Nhã Ái Thành Tính

2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai người rửa mặt xong xuống lầu ăn cơm trưa, Tô Lương Mạt nhìn đồng hồ, "Không phải Hàn tiên sinh nói hôm nay muốn qua đây một chuyến sao?"

"Ừ," Chiêm Đông Kình bụng đói kêu vang, lại bị tiêu hao thể lực khổng lồ, "là nói muốn qua đây, hôn lễ tối hôm qua chưa nói được với anh ta mấy câu."

Ăn cơm xong, hai người chơi với con một lúc, người giúp việc đi đến nói là Hàn tiên sinh đã tới.

Anh ta lần này còn đưa theo một cô gái, rất trẻ tuổi, bộ dáng nhiều lắm là hai mươi tư hai mươi lăm, Tô Lương Mạt ra hiệu bọn họ ngồi xuống tự nhiên, "Hàn tiên sinh, đây là?"

"Cô đoán xem."

Tô Lương Mạt cười nhìn về phía cô gái kia, "Bạn gái à?"

Hàn tiên sinh khẽ lắc đầu, "Không phải, cô ấy là đồ đệ của tôi, cô có thể gọi cô ấy là A Sa."

"Người Thái Lan?"

"Ngươi Trung Quốc, lớn lên ở Thái Lan."

A Sa tiếp lời nói, "Thầy ấy là sư phụ của tôi, tôi cũng không thích mấy ông chú, tôi thích tiểu bạch kiểm."

(Tiểu bạch kiểm chỉ mấy anh dzai trẻ trung dễ thương trắng trẻo một tý:>> ở đây suy nghĩ với nghĩa tốt một chút)

Tô Lương Mạt buồn cười, "Hàn tiên sinh thành chú rồi, ngược lại nhìn không ra a."

Hàn tiên sinh bất đắc dĩ lắc đầu, "Ra ngoài nói chuyện giữ cho tôi chút mặt mũi, dù gì cô cũng đã đi theo tôi mấy tháng rồi."

"Sư phụ, thầy vốn dĩ chính là cấp cha chú, còn muốn giả bộ non tơ sao, cũng là đàn ông quá ba mươi rồi." (Chị này nói vậy chứ lát nữa để xem gặp "ai đó" có làm lơ được ko:>>>)

Hàn tiên sinh trước giờ không câu nệ lễ tiết, lần này bị lăn qua lăn lại chỉ có thể cười khổ.

"Sư phụ, bên kia có hai đứa trẻ con, tôi đi xem một chút."

"Đi đi."

Chiêm Đông Kình dặn một câu, "Cô đừng có ôm loạn."

A Sa quay đầu lại liếc anh một cái, "Hẹp hòi."

"Nói thật, sao anh lại thu nhận đồ đề?" Tầm mắt Chiêm Đông Kình còn định trên người A Sa, "Nữ đồ đệ này của anh đáng tin không?"

"Cô ấy là con gái của vua vũ khí Thái Lan, anh nói có đáng tin không?"

Chiêm Đông Kình thu hồi tầm mắt, "Thì ra Hàn tiên sinh cũng có lúc cúi đầu khuất phục."

Tô Lương Mạt lại không quan tâm những thứ này, "Hai người, có hi vọng phát triển không?"

"Cô ấy cũng đã gọi tôi là chú, cô nói có hy vọng không?" Hàn tiên sinh cười cười vắt chéo chân dài, huống hồ, anh ta đối với loại tiểu cô nương ầm ầm ĩ ĩ này cũng không có hứng thú, "Có lẽ là tôi thật sự già rồi."

"Thật đáng yêu..."

Bên kia, truyền đến tiếng của A Sa, Chiêm Đông Kình vừa ngẩng đầu, nhìn thấy cô ấy đang ôm Nhạc Nhạc đi tới.

Chiêm Đông Kình nhìn tư thế cô ấy ôm người, "Cô có thể ôm không vậy?"

A Sa cũng không để ý đến anh, "Sư phụ, người xem, tiểu nam nhân này thật đáng yêu."

Nhạc Nhạc lúc này đã tỉnh giấc, mở to đôi mắt đen trắng phân minh, Tô Lương Mạt thấy A Sa ôm con đang đi đến bên cạnh Hàn tiên sinh, "Nhũ danh của thằng bé, chúng tôi cho nó lấy tên Nhạc Nhạc."

Trong mắt Hàn tiên sinh có hoảng hốt rõ ràng, A Sa đưa đứa bé cho anh ta xem, "Thật sự rất đáng yêu."

Hàn tiên sinh chạm đến ánh mắt Nhạc Nhạc, sắc mặt trở nên kinh ngạc, thậm chí anh ta còn đưa tay nhận lấy đứa bé, ôm vào trong ngực rồi xem xét tường tận, một phân cũng không bỏ qua, Tô Lương Mạt nghĩ anh ta hẳn là nhớ tới nho nhỏ thú, "Hàn tiên sinh?"

"Nó chính là Nhạc Nhạc."

Chiêm Đông Kình với Tô Lương Mạt trước tiên không kịp phản ứng, cho đến Hàn tiên sinh lặp lại một lần nữa, "Nó chính là Nhạc Nhạc."

A Sa hoàn toàn nghe không hiểu, "Bên kia vẫn còn một đứa, tôi sang ôm đùa một chút."

Hàn tiên sinh dùng sức ôm Nhạc Nhạc chặt thêm một chút, "Mặc dù ngũ quan thay đổi, nhưng đôi mắt này tôi sẽ không nhận lầm, còn có loại cảm giác này, thằng bé chính là con của tôi Nhạc Nhạc."

Chiêm Đông Kình với Tô Lương Mạt nhìn nhau, trong lòng lại càng không nói ra được tư vị.

"Cái này có kẽ chính là duyên phận, thằng bé đi theo tôi vài năm, sau này lại thần xui quỷ khiến trở thành con của tôi."

Nghe xong lời này của Tô Lương Mạt, Hàn tiên sinh đưa tay vuốt ve đuôi mày Nhạc Nhạc, "Lúc thằng bé vẫn là con của tôi, tôi không thể nảo vệ nó thật tốt, để cho nó nếm hết đen tối cùng đau khổ, lúc tôi tìm được nó, tôi cũng không có cách nào đền bù, nhưng thật may mà, bây giờ, thằng bé có ba mẹ yêu thương nó rồi, tôi cũng sẽ dốc hết mọi thứ bảo vệ nó, Lương Mạt, tôi có một yêu cầu quá đáng, có thể đồng ý với tôi không?"

"Anh nói đi."

"Tôi muốn nhận Nhạc Nhạc làm con nuôi của tôi."

"Không thành vấn đề." Trả lời trước chính là Chiêm Đông Kình, anh đưa mắt nhìn Hàn tiên sinh, "Sau này anh chính là của cha nuôi của thằng bé, cũng có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào."

A Sa ở Thanh Hồ Đường không yên, chơi được một lúc thì than buồn chán, "Sư phụ, không phải thầy nói phải đưa tôi đến sòng bài sao?"

"Cô còn chưa có thành nghề, có gì hay mà đi chơi."

"Tôi còn chưa có chơi trong sòng bài ở Trung Quốc bao giờ, không phải là Ngự Châu có sòng bài lớn nhất do Tương Hiếu Đường mở sao? Lương Mạt trước kia chính là ở đó, Lương Mạt, cô dẫn tôi đi đi."

Chiêm Đông Kình liếc mắt về phía A Sa, cô ta thật đúng là kẻ tự làm thân, mới chưa được bao lâu, đã bỏ đi họ, trực tiếp gọi tên.

"Hàn tiên sinh, nếu cô ấy đã muốn đi, hơn nữa khó có dịp tới Trung Quốc, cứ để cô ấy đi đi."

"Tôi không có hứng thú, tôi muốn ở lại đây chơi với Nhạc Nhạc một lúc."

"Sư phụ, sao thầy lại như vậy?" A Sa không chịu thua, "Mới gặp mặt đứa bé một lần liền đem hồn phách của thầy xua đi mất rồi."

Hàn tiên sinh ôm Nhạc Nhạc trong tay, "Cô không hiểu."

A Sa là không hiểu.

"Như vậy đi, tôi đưa cô ấy đi, dù sao buổi chiều tôi vốn cũng muốn bớt chút thời gian đến Ngu Nhạc Thành một chuyến."

Chiêm Đông Kình cũng không có ngăn trở, "Về sớm một chút."

"Em biết rồi."

"Việc không đợi người, chúng ta đi thôi." A Sa dẫn đầu bật dậy.

Tô Lương Mạt đi lấy túi xách, "Không ngờ cô nói tiếng Trung tốt như vậy."

Hai người vừa nói vừa cười đi ra khỏi biệt thự, A Sa đi theo Tô Lương Mạt vào ga ra lấy xe.

Đi đến sòng bài của Lưu Giản, Tô Lương Mạt dừng xe lại, "Gọi điện thoại không có người nhận, tôi đưa cô vào trong vậy, dù sao cô cũng biết chơi, tôi đến Ngu Nhạc Thành trước, đợi lát nữa lại đến đón cô."

"Được, không thành vấn đề."

Tô Lương Mạt xuống xe rồi dẫn A Sa vào trong, đi vào sòng bài, cũng không thấy Lưu Giản, người làm việc trong sòng bài đều biết Tô Lương Mạt, cô giới thiệu A Sa cho một người trong đó, "A Sa, cô ở đây chơi vui vẻ nhé."

"Được." A Sa đi theo người kia cũng không quay đầu hướng về phía sòng bài.

Tô Lương Mạt thì xoay người rời đi.

Lúc Lưu Giản từ bên ngoài trở lại, liền nhìn thấy một cô gái ở trong sòng bài của anh chơi đến phát điên, nhưng mà anh mặc kệ mấy thứ này.

Tối hôm qua cũng ở bên ngoài, đến bây giờ mới trở về, anh đã tinh bì lực tẫn.

Anh xuyên qua đại sảnh muốn đi vào trong, lại nhìn thấy quản lý sòng bài tiến tới, "Lão Đại, cô gái kia là Tô tiểu thư đưa tới, tiếp tục chơi như vậy cũng không phải cách."

"Tô Lương Mạt?"

"Vâng."

"Vậy cứ để cô ta chơi đi, tận hứng là được rồi." Nếu là Tô Lương Mạt dẫn đến, đương nhiên không phải là đến phá sòng bài.

"Nhưng mà..."

Lưu Giản vung tay, "Tôi đi nghỉ một lúc, không có việc gì đừng đến làm phiền tôi."

"Vâng."

Lưu Giản đi vào phòng nghỉ tắm rửa sạch sẽ, căn phòng này lúc trước là Tô Lương Mạt ở, anh cũng không có đổi.

Tắm rửa xong mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình đi ra ngoài, còn chưa kịp ngủ, liền truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

Lưu Giản bật dậy, "Vào đi!"

Quản lý mở cửa đi vào, "Lão Đại."

"Cậu tốt nhất có thể nói ra một lý do để tôi bỏ qua cho cậu."

"Lão Đại, cô gái kia càng chơi càng lớn, đang đánh cược tay và chân với người ta."

"Cái gì?" Lưu Giản giương mắt nhìn quản lý chằm chặp, "Quên quy củ của sòng bài rồi có phải không, chỉ có thể cược tiền."

"Chúng tôi không quên, nhưng hai người trên chiếu bạc đã thỏa thuận xong với nhau, nói lát nữa người nào thua liền chém đứt một cái tay, ra bên ngoài chém."

"Đầu óc có bệnh," Lưu Giản hướng quản lý kia vung tay lên, "đi mang cô ta vào đây."

Anh cũng lười đi ra ngoài, thực sự mệt mỏi không muốn động đậy.

Quản lý sau khi rời khỏi đây rất nhanh đưa A Sa đến, Lưu Giản từ trước tủ rượu rót hai ly rượu đi về phía ghế sô pha. "Ngồi đi."

A Sa không chút câu nệ ngồi xuống, Lưu Giản đem một ly rượu đưa cho cô ta, A Sa lắc đầu, "Tôi không uống đồ của người khác."

Cũng biết cảnh giác.

"Nói xem, cô muốn cái gì, tiền? Muốn bao nhiêu?"

"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."

Lưu Giản nhẹ nhấp một ngụm rượu, "Nếu cô là Lương Mạt đưa tới, tôi tất nhiên cho rằng cô là tới chơi, nhưng sòng bài chúng tôi trước giờ có quy định, chỉ cược tiền, không cược mạng."

"Oh, anh nói cái này à," A Sa bình chân như vại cười cười, "vậy tôi chỉ cần cược tiền là được rồi."

Lưu Giản nghe vậy, gật đầu, "Nếu có thể thông suốt, vậy là tốt nhất, cô có thể đi rồi."

"Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"

Lưu Giản đặt ly rượu trong tay xuống, "Cô nói đi."

"Anh bảo tôi vào phòng của anh, anh lại mặc đồ ngủ, anh có ý gì?"

Lưu Giản có chút giật mình, "Đây là phòng nghỉ của tôi, tôi bận rộn cả một đêm tắm rửa muốn nghỉ ngơi, bây giờ cô đi ra ngoài đóng cửa lại, tôi chỉ muốn đi ngủ."

A Sa nhìn chằm chằm gương mặt mất kiên nhẫn của Lưu Giản, bộ dáng người đàn ông này vô cùng đẹp mắt, mỹ nam tiêu chuẩn khuôn mẫu, vừa nhìn một cái thì biết chính là cấp bậc nội liễm thâm hậu, "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Phụ nữ yêu thương nhung nhớ Lưu Giản gặp qua không ít, có trắng trợn, cũng có kín đáo, A Sa loại này còn non lắm.

Lưu Giản đứng lên, hướng ra cửa gọi, "Vào đây."

Quản lý đứng chờ sẵn bên ngoài tiến vào, "Lão Đại."

"Tiễn khách."

A Sa thấy anh hoàn toàn không muốn để ý đến mình, cô có khi nào từng bị đối xử như vậy, "Tôi bất quá chỉ hỏi thăm tuổi của anh, anh cũng quá mất lịch sự đi."

"Tùy cô nghĩ thế nào cũng được," Lưu Giản đi về phía chiếc giường ngủ kia, "bây giờ tôi buồn ngủ, nếu như cô còn không đi ra ngoài, cô muốn làm gì?"

A Sa đứng dậy nối gót theo sau Lưu Giản, "Anh đây là đang mời tôi lên giường cùng ngủ với anh à?"

Lưu Giản quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống A Sa chòng chọc, anh khẽ cười, "Phụ nữ bây giờ đều cởi mở như vậy à?"

"Đây không phải là anh đang muốn mời tôi sao?"

Lưu Giản lười phải dây dưa với cô ta, "Tôi cũng không thiếu phụ nữ ngủ cùng, cô..."

"Vậy ý của anh có phải là có thêm tôi cũng không thành vấn đề?"

Lưu Giản tức đến tái mặt, "Tô Lương Mạt sao lại quen biết loại người như cô?"

A Sa vòng hai tay trước ngực, cô nhìn thấy nơi khóe mắt người đàn ông khơi mào khinh bỉ, bộ dáng người đàn ông này đẹp mắt là một chuyện, nhưng miệng mồm quá độc, "Anh có còn là chính nhân quân tử không? Là anh tự nói chuyện có ý tứ sâu xa, tôi cho anh biết, đừng tưởng rằng tất cả phụ nữ nhìn thấy anh đều sẽ ngã thẳng vào, anh tưởng anh là ai a, tôi hôm nay nhất quyết phải thắng được một đống tay chân ở sòng bài của anh, anh làm gì tôi?"

Cô ngược lại kiên trì, chỉ là cũng không nhìn thử xem nơi này là địa bàn của ai.

"Ném cô ta ra ngoài cho tôi!"

"Anh dám!" A Sa nói rồi, móc ra một khẩu súng.

Đuôi mày Lưu Giản cũng không nhăn một chút nào, "Thế nào, muốn cứng đối cứng với tôi."

"Tất nhiên là không phải, chuyện lấy trứng chọi đá này tôi lại không muốn làm," A Sa đem súng trong tay đưa cho Lưu Giản, "tôi chỉ là cho anh xem thử xem, khẩu súng này có đẹp không?"

Lưu Giản đưa mắt nhìn, không muốn xảy ra chuyện, quét tầm mắt qua thân súng rồi dán lên hình chạm khắc bông hoa trên báng súng, "Súng này cô lấy ở đâu ra?"

Súng lục mẫu mới nhất, súng tầm xa, hơn nữa lực sát thương cực mạnh, chỉ là đến cả chợ đen còn chưa bắt đầu bán, Lưu Giản không khỏi xem kĩ gương mặt trước mắt này một lần nữa.

"Anh quản tôi lấy ở đâu ra à." A Sa cất súng lại.

Lưu Giản đút hai tay vào trong túi áo choàng tắm, "Nếu cô đã muốn chơi, cứ chơi đi, chỉ là đừng có gây chuyện ở sòng bài của tôi là được."

"Chuyện mới vừa rồi, anh không nên xin lỗi tôi sao?"

Lưu Giản ngay trước mặt A Sa vén chăn lên, "Tôi đã làm gì cô mà phải xin lỗi?"

"Được." A Sa nhìn bóng dáng người đàn ông nằm lên giường, xoay người đi ra ngoài.

Lưu Giản cũng không có để trong lòng, một giấc này ngủ thẳng tới chạng vạng.

Lúc anh mệt mỏi chỉ cần nằm vài tiếng đồng hồ là có thể khôi phục lại, lúc thức dậy cảm thấy đói bụng, thay quần áo xong đi ra ngoài chuẩn bị ăn chút gì đó, anh đứng trên lan can tầng hai, nhìn xuống đại sảnh đầy người bên dưới, vừa nhìn một cái, cảm thấy không ổn, Lưu Giản lập tức nghiêng người đứng dậy đi xuống dưới lầu.

Quản lý nhìn thấy anh đến, vội vàng tiến lên đón, "Lão Đại."

"Xảy ra chuyện gì?"

Bên cạnh sòng bài đứng một hàng người, theo thứ tự xếp một dãy ở đó.

Sắc mặt quản lý cũng khó coi, "Những người này đều là thua mất một tay," hắn đưa tay chỉ vào hàng đối diện, "những người kia đều là thua mất một chân."

"Cái gì?" Sắc mặt Lưu Giản trong nháy mắt xanh mét, "Làm càn!"

A Sa đứng trước chiếu bạc vẫn còn tiếp tục, lại thêm một kẻ bại trận, bên cạnh có một đống người đang vây xem, Lưu Giản đẩy đám người ra đi vào trong, A Sa thấy anh đi đến, không chớp mắt nhìn chằm chằm đám người đối diện kia, "Còn ai muốn tiếp tục không?"

"Ai cho cô chơi như vậy trong sòng bài của tôi."

"Không phải anh nói để tùy ý tôi sao?" A Sa cũng không thèm nhìn Lưu Giản, "Mau lên, nguyên một đám lão Đại còn có thể sợ tôi sao?"

Lưu Giản nhìn về phía đám khách đến chơi bài kia, cái này nếu truyền đi, sau này còn chiêu dụ khách khứa thế nào được, chỉ sợ trước tiên dẫn dụ đến chính là cảnh sát.

Anh đi đến bên người A Sa, hướng quản lý bên cạnh phân phó, "Bảo bọn họ giải tán hết đi, buổi tối đóng cửa."

"Anh có ý gì?" A Sa ngẩng đầu đối diện Lưu Giản, "Mấy cái này đều là chiến lợi phẩm của tôi, muốn đi cũng được, đem tay với chân để lại đó, sau đó xin cứ tự nhiên."

Lưu Giản thấy quản lý còn đứng đực đó, "Lời của tôi nói không nghe thấy có phải không?"

Quản lý nghe vậy, vội vàng mời bọn họ rời đi.

Những người kia vừa nghe Lưu Giản lên tiếng, gần như là giải tán lập tức.

Chưa đến mười phút đồng hồ, trong sòng bài chỉ còn lại mấy người bọn họ, A Sa dứt khoát ngồi xuống ghế, "Anh thả hết người đi, dù sao cũng phải cho tôi lời giải thích thỏa đáng chứ?"

"Phải giải thích cái gì, chuyện này vốn chính là cô không tuân theo quy tắc," Lưu Giản ra hiệu đám thuộc hạ cũng giải tán đi, "nếu không phải thấy cô là Lương Mạt đưa tới, tôi nhất định không tha cho cô."

"Anh với cô ấy rất thân nhau?"

Lưu Giản chống hai tay lên mép bàn, hai chân đứng vắt chéo, càng phát ra vẻ ngang bướng bất tuân, "Cô quản cũng quá nhiều rồi nhỉ, tôi cũng mặc kệ bối cảnh của cô là gì, ở Ngự Châu, trong sòng bài của tôi, chỉ có tôi được phép quyết định."

"Vậy chuyện tối nay anh nói anh phải giải quyết thế nào?"

"Đem mấy cái tay với chân kia quy ra bao nhiêu tiền, tôi đền cô." Lưu Giản nghĩ đến cây súng, xem chừng A Sa cũng không phải là nhân vật đơn giản, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

"Tôi không cần tiền, tôi cũng không thiếu mấy đồng lẻ này."

Lưu Giản cười khẽ, khóe miệng quyến rũ độ cong ý vị thâm trường, "Tôi đây cũng chỉ có tiền, nếu cô đã không cần, vậy hoan nghênh cô lần sau lại đến chơi."

"Ya, anh người này da mặt sao lại dày như vậy?" A Sa đẩy cái ghế ra đứng dậy, "Tôi bán cho anh một ân tình lớn như vậy, anh sau này làm thế nào trả tôi?"

"Tiểu muội muội, cô đủ chưa?"

A Sa sờ sờ mặt của mình, "Nhìn tôi có nhỏ như vậy không?"

"Tôi đối với trẻ nít không có hứng thú." Lưu Giản vung tay nói ra rõ ràng rành mạch.

A Sa vừa nghe lời này, càng thêm không vui, "Ai là trẻ nít? Huống hồ tôi cũng không nhỏ hơn anh mấy tuổi."

"Tuổi nhỏ hơn một chút, thì cái gì cũng co rút lại," Lưu Giản rũ tầm mắt xuống trước ngực A Sa, đảo tròn một vòng rồi lại nhìn xuống tiếp, "điểm này cô nhất định phải thừa nhận chứ hả?"

A Sa hận nhất là người khác nói mình là sân bay, "Anh mới nhỏ, hừ, tôi thấy bộ vị mấu chốt của anh cũng rất nhỏ phải không?"

Gân xanh trên huyệt thái dương Lưu Giản thình thịch trực nhảy ra ngoài, nhưng cô ta chỉ là một tiểu cô nương, anh cũng không có chấp nhặt cô ta.

Lưu Giản rút điện thoại ra, bấm số di động của Tô Lương Mạt, bảo cô dẫn A Sa phiền toái này về cho anh.

Lúc Tô Lương Mạt vội vàng chạy đến, trong sòng bài cũng chỉ có Lưu Giản với A Sa.

Cô đi vào trong sòng bài, "Không phải buổi chiều vẫn làm ăn bình thường sao?"

Lưu Giản chỉ chỉ A Sa bên cạnh, "Em dẫn cô ta từ đâu tới, bây giờ liền đưa cô ta trở lại đó."

Tô Lương Mạt nhìn về phía A Sa, "Đây là làm sao?"

"Tôi chỉ thắng vài ván bài, bỏ đi, sòng bài mở ra ở đây vốn dĩ chỉ là muốn lợi nhuận, là tôi không có cân nhắc đến điểm này, Lương Mạt, chúng ta trở về đi."

Lưu Giản mắt thấy A Sa trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, nhưng anh cũng không so đo với cô ta, đỡ phải trêu chọc vào cái gì phiền phức nữa.

Tô Lương Mạt vừa nghe thì ra là vì chuyện này, "A Sa là đồ đệ của Hàn tiên sinh, vừa tới Ngự Châu muốn đến chơi đùa một chút, sòng bài lớn nhất ở đây phải kể đến của anh, thế nào, nữ thần bài tương lai không tồi chứ?"

Lưu Giản âm dương quái khí mở miệng cười một tiếng, "Tôi thì không giữ hai người được nữa."

A Sa khẽ nhíu mày, "Con người này sao lại như vậy?"

Tô Lương Mạt nhìn đồng hồ, cô ra ngoài cũng đủ lâu rồi, "Được rồi, bọn em đi trước đây."

Cô mang theo A Sa ra khỏi sòng bài, lên trên xe, còn chưa kịp mở miệng hỏi chi tiết chuyện vừa rồi, A Sa đã nói trước một bước, "Tôi đối với anh ta là nhất kiến chung tình."

(Nhất kiến chung tình: Vừa gặp một cái đã yêu ngay, sức hút của Giản ca không phải dạng vừa đâu:v)

"Hả?" Tô Lương Mạt dẫm mạnh thắng xe một cái, "Cô nói cô đối với ai nhất kiến chung tình?"

"Lưu Giản, cái tên này cũng rất hay."

Tô Lương Mạt nhìn qua gò má A Sa, "Có phải hơi nhanh không?"

"Nếu không sao lại gọi là nhất kiến chung tình chứ? Tôi đặc biệt tin tưởng bốn chữ này."

Tô Lương Mạt phát động cơ rồi nhìn xem đường đi phía trước, "Vừa rồi cũng không nhìn ra, giữa hai người có ý này a."

"Tình cảm ấy à, thời gian có lâu hơn nữa không không có tác dụng, nếu như chuẩn xác mà nói, liếc mắt một cái là đủ rồi."

Tô Lương Mạt nghĩ đến đoạn đường trước kia của cô với Lưu Giản trước, không khỏi xuất thần, có lẽ A Sa đúng.

Hai người trở lại Thanh Hồ Đường, Hàn tiên sinh với Chiêm Đông Kình ngồi trong phòng khách, Tô Lương Mạt dẫn theo A Sa đi vào.

"Lương Mạt, cô ta không gây rắc rối cho cô chứ?"

A Sa lập tức không phục, "Sư phụ, trong mắt thầy tôi vẫn không đáng tin như vậy?"

"Mới học được vài từ, ngược lại học cách vận dụng rất lợi hại."

Lần này Hàn tiên sinh muốn ở lại Ngự Châu một khoảng thời gian, A Sa là cầu xin rất lâu mới được đồng ý thả ra ngoài cho đi theo sang Trung Quốc một vòng, tích lũy thêm kiến thức.

Hôm sau, cô nàng liền đến lại sòng bài của Lưu Giản, chỉ là Lưu Giản không có ở đó.

Từ đó về sau, chỉ cần có thời gian A Sa liền qua sòng bài.

Tuần trăng mật của Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình định vào ba tháng sau.

Lúc Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc được sáu tháng, Tô Lương Mạt cai sữa cho hai đứa.

Cô vốn là muốn cho bọn trẻ ăn thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng dù sao cũng là hai đứa, sữa lại không đủ, Chiêm Đông Kình nói phối hợp sữa mẹ với sữa bột, dứt khoát cắt luôn sữa mẹ.

Kỳ thật anh cũng có tâm tư của mình, theo cách nói của anh, anh là đang bảo vệ vóc dáng của Tô Lương Mạt.

Tuần trăng mật, Chiêm Đông Kình không muốn đưa theo hai đứa nhóc, đã nói là tuần trăng mật, tất nhiên là muốn có thế giới của hai người, nhưng Tô Lương Mạt không nỡ, sau khi làm mẹ, nếu một hai ngày không gặp được con trai con gái, cũng giống như muốn lấy mạng cô, Chiêm Đông Kình không có cách nào, chỉ đành phải đem một đôi vừa con trai vừa con gái mang theo.

Maldives.

Chiêm Đông Kình đã chuẩn bị sẵn một biệt thự trên biển, đẩy cửa sổ sát đất nối liền phòng ngủ với sân thượng đi ra ngoài, có thể cảm giác thấy ướt ý dưới chân, ở đây người ta không làm hàng rào, đạp chân xuống một bước chính là nước biển xanh biếc, nơi này có một cái du thuyền tư nhân, Tô Lương Mạt nâng tầm mắt lên nhìn ra xa, không thể không thán phục trần gian lại có được kỳ quan như vậy.

Chạng vạng, Tô Lương Mạt nằm trên ghế sofa trong phòng khách, phóng tầm mắt về hướng bãi biển vô ngần, bên tai cũng chỉ có tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ, Chiêm Đông Kình ngồi xuống bên cạnh cô, "Thích không?"

"Thích."

Anh ôm Tô Lương Mạt lên, "Nghĩ xem ở trong cảnh tượng này làm một chút, là tư vị gì?

"Đừng nói bậy, nguyệt tẩu với hai đứa nhỏ đều ở đây."

Tay Chiêm Đông Kình đã không thành thật đưa vào mép quần của cô, móc lấy một góc quần lót Tô Lương Mạt kéo nhẹ, Tô Lương Mạt cũng có chút khó kiềm giữ được, hai người dần dần ở trên ghế sofa vò thành một đoàn, trong hoàn cảnh như vậy rất dễ hứng phấn, cũng không bao lâu, Tô Lương Mạt liền cầu xin tha thứ, "Không được, thật sự không được."

"Cố chịu một chút."

"Em không chịu nổi." Giọng nói Tô Lương Mạt cũng bắt đầu biến điệu, Chiêm Đông Kình vừa nghe như vậy, thân thể trong nháy mắt căng thẳng tới cực điểm.

Sau khi buông lỏng toàn thân một lần, hai người ôm chặt nhau nằm trên ghế sofa.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Chiêm Đông Kình mở hai mắt ra, "Chuyện gì?"

"Tiểu thiếu gia với tiểu thư đều dậy rồi."

Chiêm Đông Kình đáp nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai Tô Lương Mạt, "Đứng lên nào, ra bờ biển đi dạo một chút."

Hai người tắm rửa, thay đồ xong đi ra ngoài, nguyệt tẩu mỗi người ôm một đứa bé đi theo phía sau.

Đạp chân lên bãi cát mềm mại, gió đêm thổi vào mặt thích ý mười phần, Tô Lương Mạt kéo cánh tay Chiêm Đông Kình đi phía trước, sau lưng gần đó có hộ vệ đi theo.

Phía trước là một đoàn khách du lịch, hướng dẫn viên giơ cao lá cờ nhỏ đang giới thiệu đảo san hô ở đây, nguyệt tẩu ôm bé con đang đi gần đó cách Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình không xa.

Đột nhiên, có đến mấy người từ trong đám khách du lịch lao ra, vốn là phải đi sượt ngang qua bên, cũng không có ai dự liệu được, hai kẻ trong đó hướng về phía nguyệt tẩu mà đến, Nhạc Nhạc bị một tên đàn ông cường tráng cướp mất, nguyệt tẩu ở bên cạnh kịp thời phản ứng, ôm lấy Hỉ Hỉ ngồi xổm xuống dưới đất.

Hộ vệ từ đằng xa chạy như bay đến, Chiêm Đông Kình với Tô Lương Mạt đuổi theo tên kia.

Hiện trường lâm vào một mảnh hỗn loạn, Chiêm Đông Kình thậm chí còn rút súng mang theo tùy thân ra.

Đoàn khách du lịch còn ở bên cạnh kêu lên, "Xảy ra chuyện gì? Đây là có chuyện gì?"

Phía trước đều là người, đến khi Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình vất vả đẩy được đám người ra ngoài, làm gì còn bóng dáng tên kia.

Tô Lương Mạt nhìn quanh bốn phía, mỗi một gương mặt xa lạ mang theo đồng cảm cùng phức tạp, cô đứng nguyên tại chỗ, nhưng không biết phải tìm Nhạc Nhạc từ đâu, Tô Lương Mạt lòng nóng như lửa đốt, trong mắt cô tràn ra kinh hoảng cùng khẩn trương, cô khóc nấc hét lên một tiếng, "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc!"

Loại tâm trạng này chỉ có gặp được mới có thể cảm nhận được, nước mắt Tô Lương Mạt chảy xuống, Chiêm Đông Kình ngồi xổm xuống ôm vai cô.

"Nhạc Nhạc của em ở đâu?"

Nguyệt tẩu chịu trách nhiệm ôm Nhạc Nhạc cũng đuổi theo tới, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không ngờ," Vốn dĩ tuổi còn trẻ, lúc này lập tức bị hù dọa nói năng lộn xộn, ý vị chảy nước mắt, "phu nhân, xin lỗi, tôi, tôi..."

Hai tay Tô Lương Mạt nắm lấy bả vai Chiêm Đông Kình, "Làm sao bây giờ, chắc chắn vẫn còn ở gần đây, làm sao bây giờ?"

Chiêm Đông Kình phân phó hộ vệ bảo vệ Hỉ Hỉ, "Anh sẽ điều người đến đây, cho dù có lật ngược đáy nơi này lên trời, anh cũng nhất định tìm Nhạc Nhạc trở lại.

Tô Lương Mạt nhịn không được nghẹn ngào thành tiếng, "Bọn họ sao phải cướp con của em? Vừa rồi em nên ôm Nhạc Nhạc mới phải."

Chiêm Đông Kình đưa hai tay nâng mặt cô lên, "Đừng tự trách mình, đây là tình huống đột ngột, ai cũng không có cách tránh được, nghe anh, đừng khóc, tin tưởng ông xã, Nhạc Nhạc là bảo bối của chúng ta, anh nhất định tìm con trở lại!"

Tô Lương Mạt biết bây giờ không phải là lúc khóc lóc, cô miễn cưỡng đứng dậy, "Em đi tìm với anh."

Hai người dọc theo bãi cát về phía trước, nhưng mà biển người mênh mông, huống hồ đối phương rõ ràng đã lên kế hoạch trước, cái này cùng với mò kim đáy biển không có gì khác nhau.

Tô Lương Mạt kéo hai chân như bị đổ đầy chì lên phía trước, khí lực của cô đã từng chút từng chút bị rút tróc sạch sẽ, cô thở hổn hển từng hơi, Chiêm Đông Kình đi rất nhanh, cô gần như theo không kịp.

Gió thổi qua khuôn mặt, nước mắt càng phát ra tùy ý, trong miệng Tô Lương Mạt không ngừng gọi tên Nhạc Nhạc, hộ vệ đã xuất động người đi tìm, nhưng Tô Lương Mạt lại một chút hi vọng cũng không dám ôm.

Cô xoa xoa hai mắt, lớn tiếng gọi tên Nhạc Nhạc.

Đột nhiên, cô thấy Chiêm Đông Kình sải rộng bước chân hướng phía đằng xa chạy tới, Tô Lương Mạt cắn chặt răng, cô sợ chờ tới là tin xấu gì đó.

Hai chân không thể khống chế tiến lên phía trước, cô chỉ nghe được tiếng tim mình đập tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, rất nhanh cô chạy đến bên cạnh Chiêm Đông Kình, hộ vệ đem Nhạc Nhạc đang tự mút ngón tay của mình giao cho Chiêm Đông Kình.

Tô Lương Mạt vội vàng đưa tay tiếp nhận, "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc."

Chiêm Đông Kình theo vệ tay hộ nhìn lại, tên đàn ông cướp Nhạc Nhạc chạy trốn lúc nãy chắc hẳn là núp ở đây, nhìn quanh bốn phía, quả thực rất khó phát hiện ra chỗ này.

Tên đàn ông lúc này giống như đang ngủ thiếp đi nằm trong bụi cây.

"Xảy ra chuyện gì?"

Hộ vệ xòe mở hai tay, "Lúc chúng tôi đuổi tới đây, nghe thấy tiểu thiếu gia đang khóc, đến gần vừa nhìn, chính là bộ dáng này."

Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình nhìn nhau, tay phải Tô Lương Mạt ôm chặt Nhạc Nhạc, bộ hoảng sợ không thôi, Chiêm Đông Kình bước vào trong bụi cây, giơ chân đá đá tên đàn ông kia.

Đối phương vẫn nằm đó không nhúc nhích.

Chiêm Đông Kình chiếu theo thắt lưng hắn hung hăng đá lên một cước.

Tên đàn ông hét lên một tiếng, ngồi bật dậy, hộ vệ tiến lên ấn vai hắn xuống, nòng súng nhắm ngay ót đối phương.

Tên kia hoàn toàn ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn thấy Chiêm Đông Kình, ngay cả đứa nhỏ cũng đã trở lại trong tay Tô Lương Mạt.

Hắn nhìn vòng tay trống không của mình, mặt mũi tràn đầy khó tin.

"Nói, ai phái ngươi tới?"

"Tôi, tha, tha mạng, chuyện không liên quan đến tôi, tôi chỉ là lấy tiền chịu trách nhiệm cướp đứa bé đi mà thôi."

Chiêm Đông Kình ra hiệu hộ vệ lôi hắn dậy, trở về từ từ tra hỏi lại, lúc đi ngang qua trước mặt Tô Lương Mạt, cô vô thức ôm chặt Nhạc Nhạc, "Sao ngươi lại nằm ở này?"

"Tôi cũng không biết, đột nhiên liền ngủ mất."

Tên đàn ông nói ra lời này, thật muốn khâu mồm mình lại, trong thời khắc này hắn còn có thể ngủ? Là đầu heo sao?

Hộ vệ áp giải hắn đi về phía trước.

Tô Lương Mạt đối diện với đôi con người cũng đầy nghi hoặc của Chiêm Đông Kình, hai người lại không hẹn mà cùng đem tầm mắt định lên trên người Nhạc Nhạc.

Địa vị của Chiêm Đông Kình như vậy, loại nguy hiểm như hôm nay có khả năng đều đụng phải mỗi ngày, bọn họ không có cách nào động đến anh, cũng chỉ có thể đánh chủ ý lên vợ con của anh.

Trở lại trong biệt thự, Tô Lương Mạt ôm Nhạc Nhạc lên lầu, Chiêm Đông Kình rất nhanh cũng vào trong phòng.

"Tra hỏi thế nào?"

"Xử lý xong rồi, chỉ là lão Đại của một bang hội nhỏ gây chuyện, trở về Ngự Châu rồi, xem anh trừng phạt hắn thế nào!"

Tô Lương Mạt nằm sấp bên mép giường, Nhạc Nhạc lúc này đang chơi một mình, nằm ngửa cầm cái chuông lúc lắc trong tay, Chiêm Đông Kình kề tới ôm Tô Lương Mạt, "Sợ rồi phải không?"

"Em cảm thấy rất kỳ quái, Đông Kình, anh có thấy cảnh tượng vừa rồi như vậy rất quen thuộc không?"

"Nhưng mà..." Đầu lông mày Chiêm Đông Kình cau lại, đưa mắt nhìn con trai mình, "Nhạc Nhạc còn nhỏ như vậy, chẳng lẽ cũng có khả năng đó."

Tô Lương Mạt cũng không nói chính xác được, "Nếu không, hình như không có cách nào giải thích được, bất luận là người bình thường nào cũng sẽ không trong tình huống như vậy lại ngủ mất, hơn nữa hắn ta đã cướp đi Nhạc Nhạc, chính là đứng giữa sống với chết."

Chiêm Đông Kình ngồi lên trên giường, đưa tay ôm Nhạc Nhạc tới, bé con đang chơi đến hăng say, lúc này bị quấy rầy, tất nhiên là không can tâm tình nguyện, bàn tay nhỏ nhắn của nó cầm lấy cái chuông lúc lắc muốn đi gõ Chiêm Đông Kình.

Người đàn ông nhìn chằm chằm ánh mắt của con, hình như nhìn không ra khác thường.

Lần ngoài ý muốn này thật là khiến Tô Lương Mạt sợ hãi không thôi, mấy ngày tiếp theo, nguyệt tẩu giữ hai đứa bé gần như cũng không ra khỏi biệt thư, hộ vệ cũng hai mươi bốn tiếng đồng hồ thay phiên đổi ca.

Tô Lương Mạt ngồi trên xích đu, cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần, xích đu bị đẩy bay lên cao hơn, cô mở mắt ra, ánh mặt trời xõa lên đầu vai Chiêm Đông Kình, Tô Lương Mạt giơ tay lên khép hờ trên trán, "Nơi đây thật là thoải mái."

"Chờ chúng ta già rồi, liền đi đến đây, mua một căn nhà an dưỡng tuổi già."

Tô Lương Mạt tưởng tượng đến ngày đó, "Lần đầu tiên em hi vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút."

Ánh mắt Chiêm Đông Kình dịu dàng, mềm mại giống như ánh mặt trời trên kia.

Kỳ thật, thời gian có đôi khi trôi qua thực vui vẻ, vào lúc người ta hoàn toàn không có chuẩn bị, nó liền lặng lẽ trôi đi.

Hai năm sau.

Thanh Hồ Đường.

Vào mùa hè chói chang, ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi xuống, trong thời tiết như vậy, tất cả mọi người đều hy vọng được yên tĩnh, ngay cả đi bộ hay hít thở cũng lười không muốn làm, nhưng hết lần này tới lần khác, một hồi âm thanh om sòm làm người ta không thể yên thân.

"Quỷ mít ướt, la la la."

"Đáng ghét."

"Hỉ Hỉ mới đáng ghét."

"Nhạc Nhạc đáng ghét nhất."

"Hỉ Hỉ đáng ghét nhất nhất."

"Nhạc Nhạc đáng ghét nhất nhất nhất..."

Thực sự nghe không nổi nữa.

Nhưng hai người đang cãi nhau kia lại không hề biết mệt mỏi, cho đến khi tiểu cô nương đem chữ "nhất" nói đến lần, cậu bé trai lúc này mới che lỗ tai lại, "Ồn ào chết người ta đi được, đừng có chơi với em, Hỉ Hỉ là là con trai Nhạc Nhạc là con gái, hiểu không?"

"Nhạc Nhạc đáng ghét."

"Hừ."

Bé trai toàn thân trên dưới chỉ mặc chiếc quần hoa ngắn ngủn, trước bộ vị trọng yếu còn in hình một con sói nhỏ, thân thể tròn vo không nói, da thịt kia thật sự là vừa trắng vừa mềm, thằng bé cầm lấy cái phao bơi bên bể bơi tròng vào người định nhảy xuống.

Hôm nay ba ba mời đến hai huấn luyện viên đặc biệt cho nó với Hỉ Hỉ, nói là muốn cùng chơi với chúng nó, Nhạc Nhạc tối hôm qua liền không ngủ được, liên tục hưng phấn không thôi.

Lúc Tô Lương Mạt trở về, vừa hay nhìn thấy Nhạc Nhạc bị ôm xuống hồ bơi, cô đưa túi xách cho người giúp việc, vài ba bước tiến lên phía trước.

Hỉ Hỉ mặc chiếc áo tắm màu đỏ thì thận trọng không ít, nhìn thấy Tô Lương Mạt đi đến, mở hai tay ra ôm lấy chân cô, "Mẹ, Nhạc Nhạc bắt nạt con."

Nhạc Nhạc ở trong bể bơi quay đầu lại, "Mách lẻo, mít ướt."

"Nhạc Nhạc, con qua đây." Tô Lương Mạt cũng không phải không biết hai tiểu quỷ này, trong ngày thường tranh đấu không ít, "Hỉ Hỉ, hôm nay ông ngoại bà ngoại có đến không?"

"Đến rồi, còn có dâu tằm rất lớn, thật là ngon."

Tô Lương Mạt cười cười nhẹ xoa đầu Hỉ Hỉ, "Vậy Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc có ngoan không?"

"Ngoan."

Tô Khang với Tống Tử Căng đã được đón trở lại, Ngự Châu bên này Chiêm Đông Kình cũng đã giải quyết, vụ án của Tô Khang bị kết định là án oan, tuổi của ông ấy có thể về hưu rồi, dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi.

Tô Khang là biết mình có tội, kết quả hôm nay như vậy đã là tốt nhất, tất nhiên nói gì cũng sẽ không đi giao thiệp với quan trường nữa.

Tô Lương Mạt đứng trước hồ bơi, "Nhạc Nhạc, dẫn chị cùng nhau chơi đi."

"Mẹ, Hỉ Hỉ là Hỉ Hỉ, Hỉ Hỉ không phải chị."

Đứa trẻ con chưa được ba tuổi, miệng mồm lại lợi hại làm người ta không chống đỡ được.

"Mẹ, con là chị." Hỉ Hỉ vội vã trách móc.

"Nhạc Nhạc, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, mặc dù các con là cùng tuổi, nhưng Hỉ Hỉ sinh ra trước con, con phải gọi Hỉ Hỉ là chị."

Nhạc Nhạc đạp nước mấy cái, dù sao vẫn còn nhỏ, giảng cho nó làm thế nào bơi lội nó cũng nghe không hiểu, chỉ biết vẫy tay loạn xạ, Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống nhìn sang con gái, "Hỉ Hỉ cũng đi chơi đi, không sao đâu, có chú huấn luyện viên bảo vệ con."

"Dạ được."

Tô Lương Mạt thấy hai đứa nhỏ chơi đến hăng say, lúc này mới đi vào trong nhà.

Lúc Chiêm Đông Kình từ bên ngoài trở lại, huấn luyện viên đều đã về, một đôi con trai con gái tiến lên, một trái một phải ôm chân anh. " Ba."

Anh mỗi tay một đứa ôm chúng nó vào trong ngực, "Hôm nay ở nhà có ngoan không?"

Nhạc Nhạc liên tục gật đầu không ngừng, "Ngoan!"

"Ba," Hỉ Hỉ vòng hai tay quanh cổ Chiêm Đông Kình, "Nhạc Nhạc không ngoan."

Bé trai tức giận xù lông nhím, "Ngoan."

"Không ngoan!"

"Được rồi được rồi!" Chiêm Đông Kình nghe đến đau đầu, đầu cũng sắp nổ tung, chuyện như vậy gần như mỗi ngày đều phải tái diễn một lần, "Mau ăn cơm tối, ăn xong ba đưa các con đi bơi."

Anh để hai đứa nhóc xuống, "Ở lầu dưới tự chơi, không được đi lên trên!"

"Oh." Ba vừa xuất mã một cái, vẫn là rất có uy nghiêm.

Chiêm Đông Kình đi lên lầu hai, Tô Lương Mạt ngồi bên mép giường gấp quần áo, anh đi tới nằm lên trên giường lớn, thuận thế lật người sang ôm eo Tô Lương Mạt, "Những chuyện này giao cho người giúp việc làm là được rồi."

Tô Lương Mạt thu quần áo của con dọn lại, "Cũng không mệt, tự mình gấp mới cảm thấy hạnh phúc."

Chiêm Đông Kình ngồi dậy, áp lại gần khẽ hôn lên mặt cô, "Bà xã, vậy gấp quần áo cho anh có hạnh phúc không?"

Tô Lương Mạt liếc mắt nhìn anh, "Anh quá đỏm dáng, một ngày thay đến mấy bộ đồ, quần áo của anh đều là bảo mẫu thu dọn cho anh."

"Bên trọng bên khinh."

Tô Lương Mạt sắp xếp xong đồ bỏ vào trong tủ đầu giường, đến giờ sắp sửa ăn cơm, hai người mới đi xuống.

Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc đã ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn, Chiêm Đông Kình giúp Tô Lương Mạt kéo cái ghế ra, Nhạc Nhạc ngửa cái đầu nhỏ lên, "Ba hôn mẹ chưa?"

"Cái gì?"

Nhạc Nhạc che miệng cười, Hỉ Hỉ cũng bắt chước bộ dáng của nó cười rộ lên.

Không cần đoán cũng có thể nghĩ ra được, nhất định là lần nào đó Chiêm Đông Kình trở về hôn Tô Lương Mạt bị tiểu gia hỏa này nhìn thấy.

Chiêm Đông Kình hạ lệnh, "Ăn cơm."

Hai đứa bé cũng chưa biết cách tự mình ăn cơm, đều thích dùng tay cầm, Chiêm Đông Kình cũng không để cho bảo mẫu đút chúng nó, sau mỗi một bữa cơm, trên bàn đã sớm lộn xộn một mảnh, ngay cả dưới đất cũng vậy.

Ăn cơm xong, Chiêm Đông Kình với Tô Lương Mạt thay đồ tắm xuống lầu.

Hai tiểu gia hỏa sớm đã nhao nhao muốn thử, Chiêm Đông Kình chỉ mặc chiếc quần bơi, hai chân thon dài rắn chắc cơ bắp hữu lực, cơ bụng sáu múi tiêu chuẩn, vóc người đó phải gọi là đỉnh của đỉnh.

Nhạc Nhạc chạy tới, ngẩng đầu nhìn uy vũ của ba mình, cái trong mắt kia thì phải gọi là "sùng bái".

Chiêm Đông Kình chống lại ánh mắt của nó, "Nhìn cái gì?"

Nhạc nhạc đưa tay bắt lấy mép quần của anh, "Ba, lông!" (Chipchip: Chắc tui chớt, cha nào con nấy:v)

Tô Lương Mạt phì cười, mặt Chiêm Đông Kình đông cứng, hướng lên mu bàn tay của nó gõ một cái, "Đi xuống, xuống bơi cho ba."

"Ha ha ha..." Hỉ Hỉ bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác.

Nhạc Nhạc ủy khuất sờ sờ mu bàn tay mình, "Đó rõ ràng chính là lông a, tay chân của ông ngoại chỗ nào cũng có."

Chiêm Đông Kình xách con trai lên, đem nó thả vào hồ bơi, anh cũng không sợ làm Nhạc Nhạc bị chìm, trong hồ bơi có đặt sẵn mấy chiếc phao bơi cao su, chính là chuẩn bị cho hai chị em này.

Chiêm Đông Kình cũng thả Hỉ Hỉ vào trong, "Chơi đàng hoàng, không được cãi nhau, có biết không?"

"Biết rồi."

Anh với Tô Lương Mạt cũng xuống hồ bơi, hai người dựa vào cạnh hồ, hai chị em đang té nước, nước đọng văng tới thỉnh thoảng lại bắn lên người Chiêm Đông Kình, bên ngoài là mùa hè nóng bức, nhưng nơi này lại thấm lạnh thoải mái, Chiêm Đông Kình giúp giữ cái phao bơi, "Nhạc Nhạc, đứng có nghịch quá, để ý đến chị một chút."

Nhạc Nhạc làm mặt quỷ, Chiêm Đông Kình đưa tay đẩy, cái phao chệnh choạng hướng ra xa trôi tới.

Tô Lương Mạt muốn đi theo, Chiêm Đông Kình đưa tay kéo lại, "Yên tâm, không lật đâu."

Bàn tay anh phủ lên trước ngực Tô Lương Mạt, cô mặc áo bơi hai mảnh màu hồng phấn, Chiêm Đông Kình đẩy cô lên phía trước dưới, người anh thì chen ra sau lưng Tô Lương Mạt.

Hai tay trượt theo bên eo cô đi xuống, dán chặt lên cái mông Tô Lương Mạt, cho dù cách một tầng vải vóc, nhưng ở trong bể bơi cảm giác cũng giống như bị cởi hết, Chiêm Đông Kình xoa nhẹ vài cái, cái cằm gối lên cần cổ Tô Lương Mạt.

Phía sau lưng cô lành lạnh, "Anh muốn làm gì?"

Gần đó, Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc đang chơi hăng say, cầm cái thùng nhỏ đang múc nước, hướng về phía đối phương mà hắt nước lẫn nhau.

Chiêm Đông Kình ở sau lưng cô khẽ hôn, ánh đèn chỗ này không quá sáng, lại nói hai đứa nhỏ rất là tự giác, chỉ lo chơi cái gì cũng quên hết cả, làm gì còn quan tâm ba mẹ đang thân mật chứ.

Anh không có tốn bao nhiêu khí lực, kéo quần bơi của Tô Lương Mạt cởi xuống, Tô Lương Mạt đại để hiểu ý tứ của anh, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, "Ở đây lại là hồ bơi, người qua kẻ lại."

"Ai dám đi về phía này?" Động tác trong tay Chiêm Đông Kình vẫn còn tiếp tục, anh đưa tay kia ra sau lưng Tô Lương Mạt, muốn cởi bỏ dây áo tắm của cô.

Tô Lương Mạt gấp rút bắt lấy tay anh, "Không được, phía trên này nếu lộ rồi, lát nữa Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc trông thấy, em không mắc cỡ chết thì không được."

Chiêm Đông Kình đè tay của cô xuống, "Em nấp xuống dưới nước."

"Vậy cũng không được, có thể nhìn thấy!" Tô Lương Mạt giống hệt như tiểu bạch thỏ gặp phải sói háo sắc, Chiêm Đông Kình từng bước dẫn dụ, "Vậy được, phía trên anh giữ lại cho em, phía dưới dù sao vẫn em vẫn phải để anh toại nguyện chứ?"

"Đợi lát nữa lên lầu không được sao?"

"Lương Mạt," Chiêm Đông Kình hạ thấp giọng, giữa cổ họng lộ ra loại cảm giác quyến rũ, "em không thấy như vậy rất kích thích sao? Cho dù chúng tađã có con rồi, nhưng cảm giác theo đuổi kích thích không thể biến mất, em xem thử xem, nói không chừng chúng nó sẽ quay đầu lại, không chừng sẽ hỏi em, chúng ta đang làm cái gì?"

Một cảm giác khác thường trong cơ thể Tô Lương Mạt hiện lên, Chiêm Đông Kình nhân cơ hội đem đem quần bơi của cô cởi xuống.

Cô cảm thấy nước quanh thân đều nóng lên, cháy rát da của cô, người đàn ông tự kéo quần bơi của mình xuống, Tô Lương Mạt cảm giác được khác thường, cô nắm lấy chân người đàn ông, "Không được, đừng làm thật."

"Đã đến bước này rồi em bảo anh phải nhịn thế nào?" Chiêm Đông Kình kéo tay của cô ra, cưỡng chế tiến lên phía trước.

Tô Lương Mạt rên lên thành tiếng, xen lẫn tiếng nước chảy, càng phát ra rung động mà lại khó nhịn, cô khẽ cử động thân thể muốn tránh ra, lại bị Chiêm Đông Kình giữ chặt eo, theo động tác của anh, tiếng nước chảy càng lớn thêm.

Tô Lương Mạt nín thở ngưng thần, từng giây từng phút chú ý hai tiểu gia hỏa, cô cắn môi dưới, "Đông Kình, anh nhẹ một chút, có tiếng động. "

"Tiếng động này thực êm tai, bạch bạch cùng với tiếng nước chảy, hơn nữa anh còn có thể cảm nhận được trở lực."

Tô Lương Mạt không dám động đậy, không may, Nhạc Nhạc hướng sang bên này vẫy vẫy tay, "Ba, mẹ, đến chơi."

Tô Lương Mạt kéo căng một cái, Chiêm Đông Kình từ phía sau ôm chặt cô, ngay cả Hỉ Hỉ cũng nghiêng đầu lại xem.

Cô ổn định tinh thần, miễn cưỡng kéo miệng cười, "Các con tự chơi đi, ngoan a."

"Oh."

Tư tưởng Nhạc Nhạc lúc này vẫn rất là thuần khiết, sẽ không suy nghĩ lệch lạc, mẹ nói không muốn chơi, đó chính là không muốn chơi.

Chiêm Đông Kình vốn cũng chưa rút ra ngoài, đợi lúc hai đứa con lại đi chơi, anh áp môi mỏng vào cần cổ Tô Lương Mạt, "Bà xã, anh đã nói như vậy rất kích thích mà, nói anh biết, cảm giác thế nào?"

"Nếu các con qua đây thì làm sao?"

"Yên tâm đi, chúng nó còn chưa biết bơi." Chiêm Đông Kình bắt đầu cử động, Tô Lương Mạt bị anh húc đẩy bước lên trước vài bước.

Anh đã sớm có chủ ý của mình, cái này chính là gọi lên nhầm thuyền giặc, hai đứa con chơi đến hăng say, đoán chừng cho dù có gọi chúng nó chạy đến cũng sẽ không phản ứng.

Động tác của anh càng lúc càng lớn, Tô Lương Mạt dần dần không chịu nổi, huống hồ chỉ có thể đứng, lại tìm không được tư thế nào tốt hơn, Chiêm Đông Kình thấy cô khom người, anh với Tô Lương Mạt thay đổi vị trí, vừa dùng lực một chút, liền đem cô trực tiếp chống đỡ dọc bên thành bể bơi.

Lần này, ra vào lại càng dễ dàng hơn.

Hai tay Tô Lương Mạt nhoài lên thành bể, hình ảnh phản chiếu lấp lánh trong vắt theo thân thể của cô mà di động lên xuống, giống như một bức tranh tuyệt mỹ nhất, đầu tóc của cô cũng ướt hết, lúc này rơi trên cần cổ, Chiêm Đông Kình đưa tay ở trên xương quai xanh của cô vuốt ve lưu luyến, sau đó từ từ trượt xuống gáy cô, vuốt ve da thịt trắng nõn của cô.

Tình cảnh như vậy, da thịt toàn thân Chiêm Đông Kình cũng vì phấn khích mà kéo căng lên, chỉ chờ sút vào một cước.

Đột nhiên, truyền đến tiếng trẻ con hét chói tai.

"Ba, mẹ, oa..."

Tô Lương Mạt vốn là nằm sấp, lúc này nghe thấy tiếng khóc nhìn sang, lại thấy Hỉ Hỉ ngã khỏi phao bơi, Nhạc Nhạc trước giờ cứng đầu cũng hoảng sợ.

Cô cả kinh tát lên trước bụng Chiêm Đông Kình một cái đẩy đi, cứng rắn đem hai người tách ra.

"Mau đi xem xem!"

Chiêm Đông Kình vẫn ổn, chỉ cần kéo quần bơi lên là được rồi, anh cực nhanh hướng về phía phao bơi cao su đi qua, Tô Lương Mạt ra phía trước tìm vài bước, nhặt lấy chiếc quần bơi lơ lửng trên mặt hồ rồi mặc vào.

Nhạc Nhạc ngồi ở trên phao bơi bị hù dọa khóc hét lên, Chiêm Đông Kình đi tới một tay ôm Hỉ Hỉ lên, vẫn ổn chỉ là sặc vài ngụm nước.

Anh đưa tay cẩn thận vỗ nhẹ sau lưng Hỉ Hỉ vài cái, Tô Lương Mạt cũng đi đến bên cạnh anh, "Xảy ra chuyện gì?"

Chiêm Đông Kình hướng phía Nhạc Nhạc chỉ một cái, "Có phải con đẩy chị xuống không?"

Nhạc Nhạc bị dọa sợ không ngừng lắc đầu, "Không phải, không phải."

"Còn nói không phải, chỉ có hai đứa các con, chẳng lẽ còn là chị tự mình ngã xuống?"

"Oa..."

"Còn khóc!" Chiêm Đông Kình giao Hỉ Hỉ vào tay Tô Lương Mạt, anh đưa tay nhấc Nhạc Nhạc lên một cái ôm giữa ngực, "Nói thật cho ba!"

"Thật không có!"

"Còn ngang bướng có phải không?" Chiêm Đông Kình ôm Nhạc Nhạc rời khỏi hồ bơi, Tô Lương Mạt với Hỉ Hỉ theo phía sau, "Đông Kình, bỏ đi."

Người đàn ông sải bước đi vào trong phòng, bảo mẫu thấy thế, lấy mấy chiếc khăn lông lớn đi đến, Chiêm Đông Kình đẩy Nhạc Nhạc tới chỗ chân tường, "Đứng yên cho ba."

Nhạc Nhạc kéo thẳng tắp hai chân, Tô Lương Mạt làm sao nỡ lòng, cô giao Hỉ Hỉ cho bảo mẫu, "Đưa đi tắm rửa trước."

"Vâng."

Tô Lương Mạt cầm cái khăn tắm, đi tới phủ lên thêm cho Nhạc Nhạc.

Chiêm Đông Kình lại lôi cô trở lại một phát, "Còn không chịu nhận sai phải không?"

"Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc chơi, Hỉ Hỉ đứng lên, lắc lư một cái liền té xuống..." Nhạc Nhạc nghĩ muốn nói rõ, đó không phải là lỗi của nó, nhưng Chiêm Đông Kình lúc này đang nổi nóng, một bả kéo Nhạc Nhạc qua hướng lên cái mông đít nhỏ nhắn của nó nặng nề vỗ xuống, "Bình thường chỉ thấy da con dày nhất, đã dạy con bao nhiêu lần, con là con trai phải chăm sóc con gái, cái gì cũng tranh đoạt với chị, sau này thấy một lần ba đánh con một lần."

"Ô ô ô..." Nhạc Nhạc thế nhưng lại ủy khuất, đều nói Hỉ Hỉ là chị, nhưng chị không nên nhường cho em trai sao?

Tô Lương Mạt đi tới giữ chặt cánh tay Chiêm Đông Kình, "Được rồi, đây cũng không phải chuyện gì to tát, anh phát hỏa cái gì chứ?"

Anh quả thật cũng có một mồi lửa ở trong người mới đốt được một nửa, còn chưa có phát tiết ra đây, đã bị hai tiểu gia hỏa dập tắt.

"Đứng ở đây không được động đậy, có nghe không?"

Nhạc Nhạc đáng thương nhìn về phía Tô Lương Mạt, "Mẹ."

Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống, "Vậy Nhạc Nhạc có đẩy Hỉ Hỉ không?"

"Không có."

Chiêm Đông Kình kéo cánh tay Tô Lương Mạt qua, "Để nó ở đây đứng đó." Anh hướng Nhạc Nhạc nói một câu, "Trước khi ba cho con nhúc nhích, không được phép lộn xộn, đứng sát vào góc tường cho ba!"

Nhạc Nhạc ủy khuất không chịu, nhưng lại không tranh cãi được, chỉ có thể đứng ở đó cũng không được nhúc nhích.

Tô Lương Mạt lên lầu rồi tắm rửa qua, lúc Chiêm Đông Kình tiến vào phòng tắm, cửa là bị khóa trái, vất vả đợi cô đi ra ngoài, người đàn ông liền ngăn trước cửa, "Sao còn khóa cửa, tắm chung hay biết mấy."

Tô Lương Mạt dùng khăn lông lau tóc, "Anh định để Nhạc Nhạc đứng bao lâu?"

"Chờ anh tắm xong rồi xuống lầu đã, làm em lo lắng rồi."

"Chiêm Đông Kình, anh là vì chuyện mới làm được một nửa, liền đem hỏa phát lên người Nhạc Nhạc phải không?"

Anh đưa tay ôm cô, "Làm sao có thể."

"Em thấy anh chính là như vậy."

ô Lương Mạt không thèm để ý đến anh nữa, đi thẳng vào phòng ngủ, sau khi Chiêm Đông Kình tắm xong xuống lầu, nhìn thấy thằng nhóc con còn duy trì lấy động tác kia đứng ở góc tường không nhúc nhích, nó rủ cái đầu xuống, bóng dáng bị ngọn đèn kéo ra thật dài, Chiêm Đông Kình kéo ghế ngồi xuống đối diện thằng bé, "Nhạc Nhạc."

"Ba."

Chiêm Đông Kình đưa tay kéo nó đến bên cạnh, "Đi, ba tắm cho con."

Hôm sau, hai đứa nhỏ liền đem chuyện này quên mất không còn chút gì.

Hôm nay Tô Lương Mạt nghỉ ngơi ở nhà, lúc xuống lầu nghe thấy Nhạc Nhạc gọi chú Hàn.

Cô đi vào phòng khách vừa nhìn, quả nhiên là Hàn Tăng với Lý Tư đến đây.

Lý Tư mặc váy dài rộng thùng thình, nhưng ngồi trên ghế sofa vẫn có thể nhìn thấy rõ cái bụng nhô lên của cô ấy, thấy cô đi xuống, Hàn Tăng gọi một tiếng, "Chị dâu."

Lý Tư chế nhạo nói, "Thật quê mùa."

Hàn Tăng ôm Nhạc Nhạc ở bên cạnh chơi, Tô Lương Mạt đi tới cầm cái gối đưa cho Lý Tư, "Kê ở phía sau sẽ thoải mái hơn chút."

"Vài ngày không gặp, Nhạc Nhạc lại thay đổi đẹp trai hơn có phải không?"

"Chú Hàn, chừng nào chú dạy cháu bắn súng a? Pằng pằng pằng..." Nhạc Nhạc hướng hai ngón tay lên trên người Hàn Tăng bắn tới.

"Cái đó thì không được, ba cháu nhất định không cho."

Nhạc Nhạc vẫn chưa hiểu mấy thứ này, Hàn Tăng để thằng bé xuống, Hỉ Hỉ cũng chen vào giữa đám người, bé con nhào về phía Lý Tư muốn được cô ôm, Hàn Tăng khẩn trương đưa tay cản con bé lại, "Hỉ Hỉ, dì đang mang em gái, bây giờ không thể ôm cháu được."

Lý Tư xoa xoa bụng của mình, "Chỉ có anh lo lắng nhất, không có gì đâu, có thể ngồi lên chân mà."

Tô Lương Mạt đưa tay ôm Hỉ Hỉ qua, "Hàn Tăng nói đúng, em như bây giờ không thể ôm trẻ con."

"Tô tỷ, anh ấy chính là thích làm quá lên."

Lý Tư oán trách một tiếng, kỳ thật trong lòng hiểu, người đàn ông như Hàn Tăng, sẽ không có quá nhiều lời ngon ngọt, nhưng trong sinh hoạt hắn cũng không phải người bất cẩn, hắn rất cẩn thận, từng giờ từng khắc đều yêu thương cô bảo vệ cô, có thể cho cô sung sướng, thì nhất định không để cô chịu khổ.

Tô Lương Mạt nhìn gương mặt quen thuộc này đến xuất thần, so với Lý Đan mà nói, số mệnh của Lý Tư lại tốt hơn nhiều, trong lòng cô giống như bị đè nén một hơi, hướng tầm mắt về phía bụng Lý Tư, cô lại cảm thấy bình thản trở lại, mỗi một người đều đã có con đường nhất định phải đi, ai cũng không cưỡng cầu được.

Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc chơi với nhau vốn sẽ luôn gây rối, ồn ào la hét muốn nổ tung lên.

Hỉ Hỉ sinh ra trước Nhạc Nhạc, nhưng dù sao cũng là con gái, vốn rất thích bám theo Nhạc Nhạc chơi, nhưng Nhạc Nhạc luôn chê cô bé quá phiền toái, chơi cũng không muốn chơi cùng nó.

Tiễn Hàn Tăng với Lý Tư về rồi, lại vừa lúc Chiêm Đông Kình từ bên ngoài trở lại.

Hai đứa nhóc con lo chơi phần mình.

"Đừng cướp a, đáng ghét."

"Em mới đáng ghét."

Tô Lương Mạt xem ti vi, lời giống vậy lại lần nữa vọt vào trong lỗ tai, cô ngày ngày đều nghe sắp thành vết chai rồi.

Nhạc Nhạc cầm lấy quả banh, Hỉ Hỉ cũng muốn chơi, thẳng bé hất tay Hỉ Hỉ ra, "Đồ chơi của con trai."

"Chị cũng thích."

"Bên kia có." Nhạc Nhạc chỉ vào cái góc ở gần đó, Chiêm Đông Kình mua đồ chơi cho bọn trẻ đều là hai phần, chưa bao giờ thiên vị.

Hỉ Hỉ vươn tay ôm lấy trái banh, "Chị chỉ thích cái này."

"Em không đưa."

"Đưa."

Hai đứa bắt đầu lôi kéo, Tô Lương Mạt đưa mắt nhìn, tầm mắt lại lần nữa trở về trên tin tức giải trí, tay cô cầm đồ ăn vặt khựng lại, "Vương Phi với Lý Á Bằng ly hôn rồi?"

Chiêm Đông Kình lật xem tờ báo trong tay, "Cái gì?"

Tô Lương Mạt cảm thán một tiếng, "Cũng không dám nữa tin tưởng tình yêu nữa."

Chiêm Đông Kình gấp tờ báo lại, tin tức giải trí lớn đang phát hình cái tin giật gân này, một đôi đã từng oanh oanh liệt liệt, hôm nay cũng phải rơi vào cảnh tình cảm đã hết, Chiêm Đông Kình đưa tay ôm chặt Tô Lương Mạt, "Yên tâm, tình yêu vẫn luôn tồn tại, Lương Mạt, anh yêu em."

Tô Lương Mạt tiến tới gần ở trên mặt anh khẽ hôn, "Em cũng yêu anh."

Hai đứa nhỏ vẫn còn ở tranh giành trái banh, hai bên trừng mắt lẫn nhau, đôi con ngươi đen bóng của Hỉ Hỉ dán thẳng vào Nhạc Nhạc chằm chằm, một lúc lâu sau, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nghiêng người một cái liền nằm bò xuống đất ngủ.

Nhạc Nhạc kỳ quái nhìn Hỉ Hỉ, "Heo."

Như vậy cũng có thể ngủ.

Tô Lương Mạt lại hướng sang phía hai chị em nhìn thử, cô đưa tay huých nhẹ cánh tay Chiêm Đông Kình, "Xảy ra chuyện gì?"

"Để hai đứa nó quậy đi."

"Anh xem thử đi."

Chiêm Đông Kình liếc mắt nhìn sang, hai người đồng thời đứng dậy đi sang khu vui chơi.

Nhạc Nhạc đang ném banh, thấy Chiêm Đông Kình đi đến, nó chỉ chỉ Hỉ Hỉ dưới đất, "Hỉ Hỉ ngủ rồi."

Chiêm Đông Kình ngồi xổm xuống, Hỉ Hỉ lăn sang một bên, vừa nhìn liền biết không phải là tư thế ngủ bình thường, Chiêm Đông Kình tức giận đến nỗi hai mắt tóe ra lửa, anh một phát bóp mặt Nhạc Nhạc, "Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được làm Hỉ Hỉ ngủ."

Nhạc Nhạc ném quả banh trong tay đi, "Ba thiên vị, là tự Hỉ Hỉ muốn ngủ mà."

"Con còn nói!"

Tô Lương Mạt tiến lên, đẩy tay Chiêm Đông Kình ra rồi kéo con trai đến bên cạnh, "Nói với mẹ, sao con lại làm Hỉ Hỉ ngủ?"

"Lúc đó Hỉ Hỉ trừng mắt với con, con cũng trừng lại Hỉ Hỉ, con muốn làm Hỉ Hỉ ngủ đi, ngủ rồi cũng sẽ không cướp banh của con nữa." Nhạc Nhạc nghĩ tới đây, đột nhiên trong lòng nở rộ hứng khởi, "Mẹ, mẹ, Hỉ Hỉ nghe lời của con như vậy sao?"

Chiêm Đông Kình dắt lấy cánh tay thằng bé kéo nó vào phòng khách, tất nhiên không tránh được một bữa no đòn, Nhạc Nhạc khóc không ngừng, Tô Lương Mạt nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng chuyện này là không có cách nào khác được, nếu như không làm Nhạc Nhạc biết sợ, loại năng lực này của thằng bé một khi lộ ra, hơn nữa nếu bị người khác biết, sẽ đưa tới rắc rối khó dự liệu được.

Nhạc Nhạc hét lên biết sai rồi, thật ra căn bản không biết sai ở đâu.

Nói với nó, nó cũng không hiểu, Chiêm Đông Kình chỉ có thể làm nó nhớ kỹ đau, từ đó tránh để nó tái phạm lần sau.

A Sa mới tới Ngự Châu hai ngày nay, chuyện cô nàng theo đuổi Lưu Giản huyên náo xôn xao dư luận, nói ra ai có thể không biết.

Lưu Giản cũng đơn thuần là cứ làm lơ cô ấy, cũng không nói đồng ý, nhưng mà không có cự tuyệt, Tô Lương Mạt từng khuyên anh, dù sao anh cũng già đầu rồi, anh bình thường đều cười cười không nói gì.

Tô Lương Mạt có đôi khi cũng sẽ đến bang hội, cô không thể tiếp tục nhàn rỗi mãi, không ít tiểu phân hội là do cô giúp quản lý.

Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc đã lên lớp đi học, đảo mắt trời đã bắt đầu lạnh, Tô Lương Mạt lái xe đến bang hội, đẩy cửa xe đi xuống, ống quần jean ôm màu đen nhét bên trong giày bốt ngắn cổ, áo lông cổ chữ V ôm khít nửa người trên, cho dù đã sinh hai đứa trẻ, nhưng vóc dáng của cô vẫn được bảo dưỡng hệt như ban đầu.

Đi vào tòa nhà, hộ vệ trước cửa nhất mực cung kính khom lưng, "Phu nhân."

Tô Lương Mạt gật đầu, giày cao gót đạp lên bóng người trên mặt đất soi rõ phía trước, Ngực Châu hôm nay, Chiêm Đông Kình hiển nhiên có thể một tay che trời, ở trên đỉnh cao nhất của quyền lực, tất nhiên là vinh quang vô hạn.

Tô Lương Mạt lên đến tầng làm việc trên cùng, thang máy lên như diều gặp gió, bên ngoài cửa thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy cả Ngự Châu.

Nơi này là vương quốc hắc ám của bọn họ, hôm nay, đang dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng khuếch trương bản đồ, Tô Lương Mạt áp tay lên kính thủy tinh trong suốt, cô nghĩ, có lẽ cô vốn không phải là loại người có thể an phận thủ thường kia, cũng không thể nào trốn sau lưng đàn ông hưởng thụ an mừng kia, cô thích cảm giác phấn đấu như vậy, càng ưa thích sóng vai cùng Chiêm Đông Kình đứng ở trên cao ngắm phong cảnh.

Đi vào phòng làm việc tầng trên cùng, mỗi một tầng đều có hộ vệ canh giữ, thấy cô đi đến, hộ vệ muốn gõ cửa, Tô Lương Mạt khoát tay, "Tôi tự đi vào được rồi."

"Vâng."

Hộ vệ giúp cô mở cửa, đi qua gian ngoài, Tô Lương Mạt mở cánh cửa bên trong ra, mới đi vào hai bước, liền thấy Chiêm Đông Kình đối diện với máy vi tính, bên cạnh một cô nàng trẻ tuổi đứng gần sát anh, chỉ có anh là không phát hiện ra, Tô Lương Mạt vừa nhìn một cái này thì thấy ngay tham luyến trong mắt cô gái kia.

Chiêm Đông Kình chỉ vào cái gì đó trên máy vi tính dặn dò với cô ta, cô nàng nhân cơ hội lần này sáp lại gần, cô ta cũng mặc chiếc áo lông cổ chữ V, nhưng chỉ cần cúi đầu một chút, cảnh tượng bên trong có thể hiện hết ra ngoài.

Tô Lương Mạt khẽ cong môi cười, "Ông xã."

Cô nàng kia có hơi giật mình nhìn về phía Tô Lương Mạt, tưởng rằng hôm nay cô sẽ không đến đây, "Phu nhân."

Tô Lương Mạt đi thẳng đến trước bàn làm việc, "Làm xong chưa?"

"Sắp rồi," Chiêm Đông Kình đưa tay vuốt cằm dưới, "còn chút vấn đề chi tiết."

Tô Lương Mạt vòng qua bàn làm việc đi về phía trước, "Cô ra ngoài trước đi."

"Vâng."

Người phụ nữ không cam lòng bỏ ra ngoài.

Tô Lương Mạt ngồi xuống cạnh Chiêm Đông Kình, "Đây cũng không phải là người đầu tiên."

"Hử?" Chiêm Đông Kình có chút không hiểu ý tứ trong lời của cô.

Tô Lương Mạt cười cười sáp lại gần anh, "Có phải mỗi người đều cho rằng ngực của mình lớn, cho nên mới dám tựa lên tay anh?"

Chiêm Đông Kình cười véo véo mặt cô, "Đều không lớn bằng em, được chưa?"

"Nói nghiêm túc," Tô Lương Mạt hướng tầm mắt về phía máy tính, "là bên này xảy ra vấn đề phải không?"

Lúc hai người rời đi, đã gần chạng vạng tối.

Chiêm Đông Kình ngồi trên xe của Tô Lương Mạt, cô phát động động cơ lái về phía trước, "Vừa rồi lúc anh đang làm việc, em có đi ra ngoài một chút."

"Ừ."

Tô Lương Mạt nghiêng đầu sang nhìn anh, "Em điều cô ta đi rồi, đi sang Tứ Phong Đường."

"Ai?" Đầu óc Chiêm Đông Kình xoay chuyển cực nhanh, "Em nói cô nàng ngực bự?"

"Đúng."

"Đó là từ Tứ Phong Đường mới điều tới, nói là năng lực làm việc không tồi, cho nên mới để lại bên cạnh anh."

Hai tay Tô Lương Mạt nắm vô lăng, "Em chỉ nói với anh một tiếng, rốt cuộc có điều đi hay không đương nhiên còn phải để anh quyết định cuối cùng."

Chiêm Đông Kình đưa tay xoa xoa cằm, thấy sắc mặt Tô Lương Mạt nghiêm trọng, anh không khỏi bật cười, "Bà xa, chúng ta đều là vợ chồng già bao nhiêu năm rồi, em nói điều đi, thì đương nhiên phải điều đi, nhưng mà anh đối với cô ta không có hứng thú."

"Đây không phải là chuyện có thấy hứng thú hay không," Tô Lương Mạt thản nhiên nói, "em muốn đem hết thảy mọi khả năng đều bóp chết trong trứng nước, tuyệt đối không có phép có một chút gì có khả năng nảy sinh."

"Dạ." Chiêm Đông Kình duỗi tay trái ra.

Tô Lương Mạt thì tự nhiên đưa tay đan vào trong lòng bàn tay của anh, xe nhanh chóng tiến về phía trước, giống như cuộc sống của bọn họ bây giờ, trong mắt người ngoài có thể là đơn độc ở trên cao hứng gió lạnh, nhưng có phải một con đường thênh thang hay không, chỉ có hai người họ mới hiểu.

Nơi có Tô Lương Mạt, đối với Chiêm Đông Kình mà nói, dù là đầy bụi gai kín mít cũng đều đi được.

Mà đối với Tô Lương Mạt, cũng giống như vậy.

Hạnh phúc mà cô cần, kỳ thực rất đơn giản, giống như bao người khác, y hệt.

Không tính toán thiệt hơn quá nhiều, không vì ánh mắt của người khác mà tức giận khó chịu, không ganh đua so đo, không quá hà khắc với chính mình, đây cũng là điều mỗi người chúng ta nên nhớ.

HOÀN CHÍNH VĂN

Truyện Chữ Hay