Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lão tứ một người lớn như vậy, trong thôn người lớn như hắn ai không ở dưới ruộng làm việc rồi hả? Cố tình hắn lại ăn sung mặc sướng.
Hách thị căm hận nói: “Nếu thật sự như vậy, nếu vị kia nhà muội dám đồng ý, muội đây cũng không sống nữa, không có chuyện cung phụng tiếp cho người đã mười lăm tuổi, giờ đã phân ra, ở riêng chỉ chia cho chúng ta một ít ruộng cạn muội không nói, còn tám mẫu ruộng nước kia chẳng lẽ không thể nuôi sống bọn họ? Muội phải đi trong thôn bình luận phân xử đi, muội đi từ đường khóc tổ tông!”
Quả nhiên, khi mấy người đại bá tiểu Kiều trở lại, sắc mặt đều không được tốt.
Tiểu Kiều nhìn cha và nương muốn đi vào trong phòng nói chuyện riêng.
Tiểu Phượng và tiểu Kiều còn có Lập Hạ, Lập Thu đều đang nghe lén, chỉ nghe thấy giọng nói rất tức giận của Ngô thị ở bên trong: “Chuyện như vậy tuyệt đối không được! Không thương lượng!”
“Nương nó, tứ đệ.”
“Tứ đệ, tứ đệ! Ông chỉ nghĩ đến tứ đệ của ông! Ông cũng không tự suy nghĩ một chút, đến mấy đứa bé của ông? Bọn họ thiếu gì so với tứ đệ ông? Con trai của ông đến bây giờ còn không biết chữ đâu, chuyện như vậy nói không được là không được! Trước kia không ở riêng, ta cũng không nói gì, hiện giờ đã tách ra, còn muốn chúng ta cung phụng, không có đạo lý như vậy! Tám mẫu ruộng nước còn không đủ? Cả nhà chúng ta sáu miệng ăn, mới có ba mẫu ruộng cạn cái gì cũng không ra được, bây giờ còn muốn chúng ta mỗi tháng cho tiền! Ta nói với ông, ta không đồng ý!”
Hồi lâu không nghe được tiếng cha tiểu Kiều nói chuyện, tiểu Phượng nói với mọi người: “Người chính phòng thật xấu, chúng ta đều như vậy, còn muốn tìm chúng ta đòi tiền, chúng ta còn phải xây nhà đó, đưa tiền lấy cái gì xây nhà?”
Tiểu Kiều biết người chính phòng lại dùng hiếu đạo để nói chuyện, cho dù hài tử hiếu kính cha mẹ, đó là đúng, nhưng cũng không thể ép buộc người ta hiếu kính, huống chi khi tách ra, chính phòng có được đồ tuyệt đối tốt hơn nhà bọn họ, ngay tại lúc này, người chính phòng ăn mặc cũng tốt hơn mọi người nhiều.
Nhưng mà không có ai biết đủ, nhất định được voi đòi tiên!
“Không phải chúng ta có văn thư phân nhà sao? Hiện giờ không có tác dụng? Lúc ấy không phải đã nói rồi sao?” Lập Thu không hiểu hỏi. dieendaanleequuydonn
Lập Hạ lại biết, chuyện như vậy mấu chốt phải nhìn thái độ của cha mình, cha là nhi tử, nếu cha muốn cho chính phòng tiền, văn thư này đều vô dụng.
Tiểu Kiều nói: “Tứ thúc còn phải đi học.” Mấy người cũng không có bao nhiêu hy vọng với chuyện tứ thúc đi học, tiểu Kiều không thể hiểu nổi được cha mình rốt cuộc có ý gì, biết rất rõ ràng tứ thúc làm chuyện không có thể diện như vậy, nhưng hiện giờ ông cụ vừa nói, cha liền ngã về phía bên kia? Chẳng lẽ bọn họ không phải là con trai con gái của cha rồi hả? Hiếu kính cha mẹ cũng không phải cách hiếu kính như vậy.
Tiểu Kiều cảm thấy bốn huynh muội bọn họ nên quỳ trước mặt cha, sau đó khóc hỏi cha, mình có phải là con của cha không, nếu không cha nhìn mấy người bọn họ đã khổ như vậy rồi, còn chỉ để ý đến tứ thúc và mấy người ông cụ.
Nếu ở hiện đại chuyện này vốn có khả năng, phần lớn đều có đứa bé của mình rồi, liền một lòng chạy theo gia đình nhỏ của mình.
Tiểu Kiều muốn nói, cha mẹ một lòng chỉ nghĩ đến bản thân mà không chú ý đến chết sống của con, cha mẹ như vậy cũng không đáng được tôn trọng. Nhưng đây là cổ đại, đều lấy hiếu trị thiên hạ, nếu ngươi bất hiếu, vậy bị đâm cột sống
Mặc dù ở thôn Diệp gia không cứng nhắc như vậy, nhưng cha bọn họ từ nhỏ đã được giáo huấn quan niệm này, cảm thấy lời của lão nhân chính là ý trời, vốn không cân nhắc đến lời của bọn họ có hợp lý hay không, căn cứ theo nguyên tắc cho dù nhà mình khổ một chút cũng phải thỏa mãn ý tứ của lão nhân, cho nên thành cục diện như hiện tại.
Nhưng vì sao nhà mình vẫn bị người nắn bóp như vậy, nếu như trong nhà giàu có, mình chủ động lấy ra một chút, cũng dễ nói, nhưng bây giờ rõ ràng trong nhà mình còn nghèo hơn chính phòng nhiều, chính phòng còn muốn vơ vét của mọi người, đúng là có điều có thể nhịn, có điều không thể nhịn!
Tiểu Kiều trực tiếp đẩy cửa phòng cha mẹ ra, mấy người Lập Hạ đều theo vào, Ngô thị đang lau nước mắt, tiểu Kiều nói: “Cha, mẹ, chúng ta có phải đưa tiền cho chính phòng không?”
Ngô thị nói: “Các con cứ hỏi cha các con xem, nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Diệp Trụ có vẻ lúng túng, tiểu Kiều liền hỏi Diệp Trụ: “Cha, con và các ca ca tỷ tỷ cũng muốn đi học.” die~nd anle^q uydo^n
“Đúng, chúng con cũng muốn giống như cô út vậy, ngày ngày ăn ngon, mặc đẹp, còn không cần phải làm việc gì mỗi ngày, nhìn thấy ai không thuận mắt, thì có thể mắng. Người khác cũng không quản được chúng ta!”
Lập Thu cũng nói theo: “Con cũng muốn giống như tứ thúc, ngày ngày có thịt ăn, còn được đi học, con cũng muốn uống hoa tửu!” Lập Thu vốn không biết uống rượu có kỹ nữ hầu là gì, cũng chỉ vì nghe nhiều rồi, dĩ nhiên nhớ từ này, nhưng tiểu Kiều cảm thấy nhị ca thật sự rất tài tình!
Nhìn sắc mặt cha cũng trắng bệch rồi! Hắn chính là hiếu thuận nữa, cũng không thể nhìn nhi tử của mình trở nên xấu đi.
“Lập Thu, chuyện này là ai nói cho con?” Đôi môi Diệp Trụ đã run run.
“Cha, không phải bà nội vẫn luôn nói tứ thúc của chúng ta tốt sao? Về sau chúng ta ai cũng phải dựa vào tứ thúc, vậy nếu chúng ta đều phải dựa vào tứ thúc, tứ thúc này thật tốt, tứ thúc làm chuyện gì cũng tốt. Bằng không, vì sao tất cả những thứ tốt của cả nhà mình đều dành cho tứ thúc.” Lập Thu đáp.
Tiểu Kiều không nhịn được cười thầm trong lòng, nhị ca nói thật tốt.
Lập Hạ ở bên cạnh nói: “Lập Thu, chuyện tứ thúc ta uống rượu có kỹ nữ hầu là không đúng, về sau đừng nói lời này!”
“Ca, vậy nếu chuyện như vậy không đúng, sao khi tứ thúc ta trở lại, lại giống như tướng quân đánh thắng trận như trong kịch nói, lại khiến nương giết gà, lại là chuyện gì cũng không cho thúc ấy làm, nếu chúng ta làm sai chuyện, không phải không có cơm ăn, còn bị đánh sao?”
Mấy đứa bé nhìn Diệp Trụ, hy vọng cha có thể cho một đáp án chuẩn xác, Ngô thị nghĩ đến, mấy đứa bé cũng nhìn rõ ràng chuyện như vậy, người lớn ngược lại không rõ ràng, bây giờ còn phải trả thù lao rồi.
Diệp Trụ nhìn vẻ mặt bọn nhỏ, cũng không biết nói gì cho tốt rồi. Nhìn về phía Ngô thị, Ngô thị cũng không phản ứng đến hắn, trực tiếp nghiêng đầu qua.
Diệp Trụ nói với bọn nhỏ, “Chuyện như vậy đúng, đúng là tứ thúc các con làm sai! Các con không nên học tập theo hắn.” die nda nle equ ydo nn
Tiểu Phượng hỏi, “Vậy cha, hôm nay ông nội tìm cha có chuyện gì?”
Diệp Trụ nói; “Ông bà nội của các con lớn tuổi, chúng ta làm nhi tử phải nuôi sống bọn họ.”
“Không phải đã chia nhà và chia ruộng sao? Đó không phải để dưỡng lão cho ông bà nội sao? Nếu không phải dưỡng lão, vậy chia ruộng ra làm gì?”
Đúng vậy, chia ruộng ra làm gì? Ngô thị nói: “Ta thấy mấy đứa bé còn rõ ràng hơn ông, ông ngay cả mấy đứa bé cũng không bằng. Hiện giờ bản thân chúng ta cũng không đủ lực, còn phải mỗi tháng cho tiền, chính phòng sống tốt hơn chúng ta, đây không phải muốn chúng ta càng sống không dễ chịu sao? Nếu không biết chuyện, còn tưởng rằng chúng ta không phải con ruột đấy. Cha tụi nhỏ, chúng ta có thể sống tốt cuộc sống của chúng ta trước, rồi suy nghĩ tới chuyện khác không? Ông không chỉ là con của cha, ông chính là cha của mấy đứa Lập Hạ đó, ông cũng là chỗ dựa vào của bọn chúng.”
“Cha, chúng con cũng chỉ có một mình cha là cha, nhưng ông bà nội còn có tứ thúc và cô út bọn họ.” Tiểu Kiều nói.
Diệp Trụ cuối cùng thở dài nói: “Cha biết, cha không đồng ý là được.”
Ngô thị nói: “Nói đi nói lại, cũng vì chúng ta quá nghèo, chúng ta ra sức cố gắng, đến lúc đó chúng ta giàu, đều không cần bị làm khó như vậy.”
“Cha, về sau chúng con đều làm việc cho tốt, chúng con khai hoang nhiều hơn, trồng nhiều hoa màu, chúng con cũng không sợ chịu khổ!” Lập Hạ và Lập Thu đều nói.
Chuyện như vậy, mặc dù đã thuyết phục được Diệp Trụ, nhưng Ngô thị cảm thấy vẫn nên nhanh chóng xây xong nhà cửa, nếu không chuyện như vậy còn nhiều hơn. Mấy đứa bé của mình đều hiểu chuyện, chuyện này khiến nàng rất vui mừng, nếu không có bọn nhỏ, đoán chừng một mình mình cũng cần tranh cãi ầm ĩ một trận với Diệp Trụ.
Lão bà thân, bọn họ thân thiết hơn. Đều là cốt nhục của hắn, chính phòng không phải mượn tình máu mủ này đến đạt tới yêu cầu của mình sao, vậy ta cũng có thể.
Thì ra chính phòng yêu cầu ba nhà bọn họ mỗi nhà mỗi tháng trừ lễ tết ra còn phải đưa cho bọn họ một trăm văn tiền, đây đúng là công phu sư tử ngoạm, một nhà một hộ, người nào bình thường chính là làm công nhật, cũng nhiều lắm là ba trăm đồng, đây không phải không khác gì cướp đoạt trắng trợn sao? Hơn nữa trên người mấy người đó đều có tiền dư, gia đình nông dân, ăn đồ trồng trong vườn nhà mình, quanh năm suốt tháng có thể tích cóp mấy đồng tiền đều không dễ dàng.
Cũng không biết Lưu thị và Hách thị nói với nam nhân của mình như thế nào, chỉ có điều sau đó hồi đáp lại chính phòng, đều không lấy ra. Sắc mặt ông cụ lập tức khó nhìn, một câu cũng không nói với ba nhi tử, liền trầm mặt đi ra ngoài.
Quách thị thở dài một cái, nói: “Các ngươi đây cũng quá không nên! Nếu người khác biết, đều là bất hiếu.”
Diệp Điền hỏi Quách thị: “Nương, chúng ta do cha mẹ nuôi lớn, lão tứ cũng do cha mẹ nuôi lớn, ngươi cũng chưa tính phần của hắn đó?”
Quách thị nói: “Đây không phải lão tứ còn chưa thành thân sao chưa thành thân thì không phải đại nhân.”
“A, ruộng nước này, chưa thành thân, đều có bốn mẫu, khi đến hiếu kính lão nhân, đây cũng không phải là đại nhân. Nhưng mà trong bốn mẫu này của cha mẹ, cũng có một mẫu của hắn đúng không?” Là ý nói, bốn mẫu đất cũng có ba người bọn họ mỗi người một mẫu, đây cũng là hiếu kính hai người này, đừng luôn lấy hiếu kính này ra làm cớ, chuyện này nói ra, bọn họ cũng không sợ.