Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy

chương 22: bảo đảm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Puck - Diễn đàn

Nghe đại bá nói như vậy, bọn họ cũng không sợ sau này cha và nương quỵt nợ rồi, hơn nữa còn định nói với tộc nhân, đó chính là quyết định.

Dù sao bây giờ đã như vậy, nếu như sau đó ông cụ kéo xuống không phân ra, vậy bọn họ liền mặc kệ mọi việc. Tất cả mọi người đều đói bụng.

Trên thực tế mọi người đều không vui cuối cùng thành dạng kia, ông cụ tốt nhất không nên kéo. Nếu không tình cảm phụ tử này nhất định sẽ vỡ tan.

Giờ phải chuẩn bị cứu người, tiền không thể thiếu được, lúc này Quách thị cũng sẽ không hẹp hòi, nhưng lại sợ những người này tham lam, liền nhất định ông cụ cũng đi theo cùng, tiền cũng giao vào trong tay ông cụ. Vốn muốn tách ra, có tiện nghi cũng không để cho bọn họ chiếm.

Diệp lão đầu nhận lấy tiền nói với bà, “Bà lấy ra vì chuyện này, trong nhà cũng còn bao nhiêu tiền.” Chuẩn bị cho nha môn, còn có nhận lỗi cho đối phương, cứ như vậy còn không dám bảo đảm có thể đưa người trở về được.

“Cha nó, mặc kệ bao nhiêu tiền cũng phải cứu Căn nhi ra trước, hắn là mạng của ta, không có nó ta liền không sống được!” Quách thị lại muốn rơi lệ.

“Được rồi, người khác không rủa hắn, bà rủa hắn, lần này cứu người trở lại, không cho phép bà cưng chiều hắn nữa, để cho hắn cũng ăn chút khổ, về sau từ trong học đường trở về, cũng phải làm chút việc, một tiểu tử lớn như vậy chuyện gì cũng không làm có thể được sao?”

“Nó còn phải đi học.” Quách thị không vui.

“Đi học? Cũng học vào trong bụng chó rồi! Làm ra chuyện mất mặt như vậy!”

Quách thị không dám nói gì nữa rồi, đây chính là một bãi mìn, vừa nói chính là khiến ông cụ tức cành hông. dfienddn lieqiudoon

“Ta hỏi bà, có phải bà biết trước kia lão tứ có chuyện như vậy không?” Diệp lão đầu hỏi Quách thị.

Quách thị vội vàng lắc đầu: “Ta nào biết? Ta ngày ngày đều ở trong nhà bận rộn làm việc, chính là lão tứ, ta thấy lần này bởi vì thi không đậu trong lòng buồn bực, khẳng định không phải hắn chủ động, ông đi hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao có thể nói đánh người liền đánh người chứ? Lão tứ là đứa bé thành thật như vậy, khẳng định không phải do nó ra tay trước.”

Diệp lão đầu cùng ba nhi tử đi huyện Bảo Bình cứu Diệp Căn. Mà mấy đứa bé trong nhà cũng biết chuyện phải tách ra. Trong lòng cũng vui mừng, Diệp Tiểu Kiều cảm thấy vui như lên trời, không ngờ một chuyện xấu thành chuyện tốt, nương bọn họ thật tài tình, có thể lợi dụng chuyện này, đạt được mục đích tách ra!

Ha ha, về sau đúng là bản thân đương gia làm chủ! Về sau mình có thể nuôi gà của mình rồi, mình có thể nuôi heo, gà đẻ trứng, mấy huynh muội cũng có thể được ăn, có tiền dư cũng có thể ăn thịt rồi, vị thịt ngon lành, nhanh đến trước mắt!

Hách thị đến tìm Ngô thị, hai chị em bạn dâu nói rõ, bởi vì hôm nay đánh một xoay mình đẹp đẽ, hai chị em bạn dâu thân mật hơn trước kia.

“Hôm nay khi muội nói ra lời nói kia, trong lòng vẫn hơi sợ nhị tẩu và đại tẩu không nói giống muội, không nghĩ tới vẫn xong rồi!” Hách thị cười nói.

Ngô thị cũng nói: “Chuyện như vậy thật đa tạ đệ muội có thể mở miệng đầu tiên, hiện giờ mấy nhà chúng ta đều có cửa chạy! Tẩu không mạnh mẽ như tam đệ muội!”

“Còn không phải bị ép buộc ra? Mấy nhà chúng ta nào có một ngày sống dễ chịu? Không phải mẹ chồng ruột, nhưng chiếm lấy danh phận, động một chút là nói chúng ta bất hiếu, nếu chúng ta bất hiếu, đã sớm đuổi bọn họ ra ngoài rồi, cũng do ba huynh đệ bọn họ hiếu thuận, nếu không nào có mẹ kế nào tự tại giống như bà ấy? Giữ tiền cả nhà này không nói, còn hơi một tí là thiên vị cho hai bảo bối của bà ta. Coi đứa bé của chúng ta thành cỏ dại. Mới bắt đầu muội không nhịn được, nói ở riêng, nhưng lại bị mắng một trận, hôm nay tâm can bảo bối của bà ta làm ra chuyện mất mặt như vậy, muội xem bà ta còn có mặt mũi nói chuyện gì! Nhưng mà hôm nay nhìn bà ta như vậy, cũng không cảm thấy lão tứ có gì không đúng.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Ngô thị nói: “Chính bởi vì thái độ ngày hôm nay của bà ta, tẩu mới phát hiện trái tim băng giá, nuông chiều như vậy, bây giờ là chuyện này, về sau có chuyện lớn xảy ra chẳng phải sẽ liên lụy cả nhà? Cho nên nhà này phải chia ra, ông cụ sao lại không nghĩ đến chỗ này chứ? Thật sự chờ lừa gạt tất cả mới tốt?”

“Không phải không ngờ, mà tâm tư quá lệch chứ sao. Ở trong mắt bọn họ, cũng chỉ có người nhi tử kia, những người khác đều không phải là con của bọn họ rồi. Hừ, nếu bọn họ không coi nam nhân của chúng ta là nhi tử, vậy chúng ta cũng không sống cùng với bọn họ. Cũng không biết đến khi ở riêng có thể được chia cái gì.”

Ngô thị nói: “Tẩu đây cũng không trông cậy vào, chỉ ngóng trông có thể nhanh chóng chia ra, tránh cái thanh tĩnh!”

“Tất nhiên, đúng rồi, hôm nay còn quên chúc mừng nhị tẩu rồi, cháu của tẩu thi huyện qua!”

Ngô thị vội cười nói: “Tiểu Sơn đứa bé kia là người tốt, nhưng mà bây giờ trong nhà loạn thành như vậy, tẩu cũng không tiện về nhà mẹ đẻ. Chờ tiểu Sơn thi xong về, tẩu lại đi qua.”

“Tất nhiên, chờ cháu chúng ta thành tú tài, muội cũng đi theo nhị tẩu dính ánh sáng! Đến lúc đó chúng ta có cháu là tú tài!” Chuyện dính ánh sáng này Hách thị một chút cũng không mơ hồ. Chỉ có điều Ngô thị cũng vui mừng, Hách thị nói: “Đúng rồi, nhị tẩu, nếu như tách ra, tẩu tiếp tục ở lại đây, hay ở chỗ khác?”

Ngô thị nói: “Nhà này chia ra, chính phòng chúng ta khẳng định không được chia, đoán chừng chính là hiện giờ ở đâu liền chia ở đó, nhưng hai gian phòng này nào đủ? Hai huynh đệ Lập Hạ đều lớn rồi, dù sao cũng phải có phòng riêng mới được. Chỉ có điều xây nhà riêng, nhất thời trên tay không có tiền, còn phải mượn chung quanh, mà nền đất này cũng không biết ở đâu”

Hách thị nói: “Vậy nhị tẩu, chúng ta thương lượng một chút, nếu tẩu muốn xây chỗ khác, vậy bán lại hai gian phòng này cho tụi muội. Giá tiền tụi muội cũng sẽ không thua thiệt, nếu như nhà tẩu muốn ở lại đây, vậy tụi muội đi chỗ khác tìm, gian phòng của tụi muội cũng chỉ bán cho nhà tẩu, tẩu xem như vậy được không?”

Ngô thị nói: “Tam đệ muội, tẩu thấy hai nhà chúng ta đừng ở lại đây thì tốt hơn, ở lại nơi này, còn không phải giống như không ở riêng? Đến lúc đó phòng chính kêu muội làm gì, muội có thể không thuận theo? Chính là mắng muội mấy câu, muội ở gần cũng nghe được, cần gì phải ngày ngày tâm tình tệ như vậy chứ.” Đây còn không phải một viện.

Hách thị nói: “Muội đã sớm nghĩ xong rồi, đến lúc đó thật sự tách ra, muội liền làm một cái viện ở tây sương, tách tây sương và chính phòng ra, muội cũng là nhà riêng rồi, sau đó lại mở một cái cửa từ phía tây, cũng không cần đi cổng chính bây giờ, bên phía tây kia cũng có một mảnh đất trống, muội còn có thể làm vườn rau, bà ta muốn mắng, muội liền coi như con chim sâu trên cây kêu, đều ở riêng, còn có thể như thế nào?” [email protected]`lqy"dn

“Vẫn là tam đệ muội nghĩ chu đáo, tẩu không nghĩ đi đâu, vậy được, đến lúc đó tách ra, tẩu và nhị ca muội thương lượng một chút.”

“Ừm, muội chính là nghĩ tiện nghi cho ai cũng không thể tiện nghi cho mấy người kia, đến lúc đó muội chính là mang đi, phòng ở kia của muội cũng có thể bán cho người khác, nhà riêng đấy chứ, không sợ người khác ngại phiền toái.”

Hơn nữa nàng còn phải nói với mấy người đại tẩu, để cho bọn họ cũng làm như vậy, nếu không đến lúc đó một hai đều dọn đi, đông sương và tây sương này còn không phải của lão tứ à, bằng cái gì, chính phòng kia vẫn do mẹ chồng ruột của mình mệt sống mệt chết mới làm ra, hiện giờ tiện nghi cho mẹ kế này và đứa nhi tử kia, sương phòng cũng không thể tiện nghi.

Sau khi Hách thị đi, Ngô thị nói với Diệp Tiểu Kiều và tiểu Phượng: “Tam thẩm con là một người thông minh, hiểu rõ hơn nương.”

Tiểu Phượng nói: “Tam thẩm cũng bị người bắt nạt dữ. Nếu là con, con cũng như vậy.”

Tiểu Kiều nói: “Nương, sao Đàm thúc và Đàm thẩm không có động tĩnh?”

Tiểu Phượng nói: “Cái này còn không biết? Chúng ta muốn tách ra, trong lòng bọn họ hoảng hốt chứ, còn có động tĩnh gì? Hiện giờ đoán chừng đang suy nghĩ làm sao.”

Lẽ ra bọn họ đã sớm chuyển đi, nhưng đến bây giờ còn không chuyển, hào phóng mà nói, là bởi vì tất cả mọi người đều không ở riêng, bọn họ vẫn có thể ở lại đây, nhưng bây giờ đều nói muốn tách ra, bọn họ người khác họ còn muốn ở lại Diệp gia, đó chính là không thể nào.

Hơn nữa lần ở riêng này, cũng không có chuyện gì của bọn họ.

Truyện Chữ Hay