Khi về đến nhà, tôi vào cửa hàng bằng cửa sau và leo lên cầu thang, len lỏi qua đống rác chật chội.
Kumaru vẫn thức như thường lệ.
Nàng nhìn tôi và hỏi có muốn ăn hay đi tắm không.
Tôi trả lời, “Anh sẽ đi tắm,” và cố gắng cởi áo thun ra, nhưng đúng như tôi dự đoán, lớp vải thấm đẫm mồ hôi quấn quanh cơ thể tôi cực kì khó chịu. Tôi xé chiếc áo phông của mình và ném nó vào người Kumaru. Kumaru lúng túng lột chiếc áo đen đang che mặt.
Tôi vụng về đóng sầm cánh cửa trượt và đứng trong phòng tắm lát gạch với hai cánh tay giơ lên. Kumaru trong bộ đồ lót chạy theo tôi và bắt đầu tắm rửa cho tôi. Nàng rắc nhiều muối lên xơ mướp ướt và dùng nó chà thật mạnh.
Chuyện này lâu hơn tôi tính, có lẽ vậy. Chắc phải mất đến bốn tiếng rưỡi chạy mới về đến nhà. Thậm chí tính cả vụ ẩu đả với mấy thanh niên trên đường đi thì cũng quá muộn. Tôi cảm thấy gần đây thể lực của mình đang giảm sút. Không biết có phải do tuổi tác không nữa.
Và ngày mai là trăng tròn. Trước đây khi trăng tròn đến gần, cơ thể tôi tràn đầy nguồn năng lượng khổng lồ. Bề mặt của làn da tôi được điện khí hóa với nguồn năng lượng sống động, nó làm tê liệt bất cứ ai chạm vào. Cảm giác đó ngày càng yếu đi trong những ngày này.
Hơi thở của Kumaru bắt đầu gấp lên khi nàng kì sạch toàn bộ cơ thể tôi. Với đôi môi dày và hàm răng khấp khểnh, nàng thở ra, mồ hôi lấm tấm trên trán. Tôi tráng người bằng nước nóng từ xô hai hoặc ba lần. Khi Kumaru rời khỏi phòng tắm, tôi ngâm mình trong bồn nước gỗ bách. Trong ngôi nhà này, thứ duy nhất tôi thích là phòng tắm. Nó được bao bọc trong mùi hương của cây bách và khi duỗi chân tay trong làn nước nóng, dù có mệt mỏi đến đâu thì cũng sẽ được chữa lành.
Ngôi nhà có cửa hàng tái chế ở tầng một này được xây dựng từ khi nào nhỉ? Đã hai mươi, ba mươi, bốn mươi năm kể từ lần đầu tiên tôi đến đây với tư cách là khách. Đã từ rất lâu rồi. Đó là một ngôi nhà tồi tàn tưởng như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng nó vẫn đang là ngôi nhà tồi tàn đó, và hầu như chẳng giống một ngôi nhà chút nào.
Giờ thì tôi là chủ sở hữu của nơi này. Cửa hàng này thuộc về tôi. Tôi từng làm việc bán thời gian ở đây trong ba, năm hoặc tám năm, nhưng người chủ cũ đã tặng nó lại cho tôi ngay trước khi ông ấy qua đời. Vì vậy, nó là của tôi.
Cửa hàng này không có biển hiệu. Và chỉ có thể biết đồ bên trong cửa hàng bằng việc nhìn qua cửa kính. Có nhiều loại đồ gia dụng, quần áo và các mặt hàng khác được trưng bày ngẫu nhiên trong cửa hàng. Chủ cũ đã nói với tôi về một thứ gọi là Tyrano-gì đó hay Terrano-gì đó, mà tôi quên mất tên chuẩn rồi.
Tuy vậy, chủ cũ cũng là một người khá phù hợp với nó, không biết có phải vậy không nữa. Dù gì nó cũng là khủng long mà. Hơn nữa, nó còn là một hóa thạch của toàn bộ cơ thể. Từ sàn nhà đến trần nhà, xương cụt, xương hông, xương sống và một loạt xương nhấp nhô như một cơn lốc xoáy nhỏ. Cái đầu lâu khổng lồ đang nhìn xuống tôi có cái miệng dài đến tận mang tai, bên trong là vô số răng nanh có thể dễ dàng nghiền nát đầu tôi.
Tôi không biết tại sao thứ này lại ở đây. Tôi đã hỏi người chủ cũ về nó một lần, nhưng ông ấy nói rằng nó đã ở đây từ thế hệ trước ông, và ông ta cũng chẳng biết chi tiết. Dù sao thì tôi cũng nghĩ nó là đồ giả, nhưng một thời gian trước, không biết nghe tin đồn ở đâu mà có người từ viện bảo tàng đến kiểm tra từng ngóc ngách của hóa thạch và đưa ra một mức giá phải chăng. Chủ cũ nói rằng thứ này không phải để bán, ông ta đã mời tay nhân viên về mà chẳng cho anh ta thời gian để thương lượng.
Lúc đầu, tôi đến cửa hàng này với tư cách là một khách hàng. Hồi đó, tôi đã bị sa thải khỏi một công việc nhàm chán và đang rất đói. Vậy nên tôi đã đến đây để bán chiếc áo khoác da đắt nhất mà tôi có.
Chủ cũ nói rằng loại này không thể bán được. Ông ấy là một người đàn ông nhỏ con chắc bằng hạt ô mai, nhưng lời nói của ông ta thì thật nhẫn tâm. Kích cỡ của nó quá to. Sẽ không ai mặc vừa nó ngoại trừ mấy đô vật chuyên nghiệp. Chúng tôi là một cửa hàng secondhand chứ không phải tiệm cầm đồ, vì thế chúng tôi không thể mua lại bất cứ thứ gì mà nó không bán được.
“Vậy thì ông có thể để tôi làm việc ở đây không?” Tôi hỏi. “Tôi đã không ăn gì trong suốt hai ngày rồi.”
Người chủ cũ soi sét tôi với đôi mắt hếch qua cặp kính tròn. Môi ông khẽ mỉm cười.
Tốt rồi, chủ cũ nói. Bắt đầu làm việc ngay hôm nay nhé.
Tôi không biết tại sao chủ cũ lại thuê tôi dễ dàng như vậy. Chắc là ông ấy nghĩ tôi có thể làm được mấy việc nặng nhọc, nhưng tôi muốn tin vào những lời của chủ cũ luôn nói, như một thói quen vậy.
Tôi rất tự tin vào đôi mắt của mình đấy.
Người chủ cũ hẳn đã nhìn tôi rất kỹ và rồi quyết định thuê tôi. Tôi sẽ rất vui nếu thực sự là vậy.
Lúc đầu, đó chỉ là một công việc bán thời gian, nhưng chẳng bao lâu sau tôi đã bắt đầu làm việc nguyên ca như một người ở trọ.
Ba năm, năm năm, rồi tám năm sau, người chủ cũ đang ăn sáng bỗng nhiên ngã quỵ.
Và ông đã sang thế giới bên kia trong cái ngày đó.
Chủ cũ nói rằng ông sẽ để lại cho tôi cửa hàng này ngay trước khi ông chết.
Đừng ngại!, ông nắm lấy tay tôi khi nói điều đó, không chút nào dè dặt.
Vâng, tôi đáp. “Tôi xin nhận.”
Người chủ cũ đã nhận lại cửa hàng từ thế hệ trước đó nữa, vì thế nên khi qua đời, ông bảo tôi đừng lo lắng gì cả.
Vậy nên cửa hàng này thuộc về tôi.Khi ra khỏi bồn tắm, tôi tráng mình bằng nước lạnh và giơ hai tay theo chiều ngang trong phòng thay đồ.
Kumaru đang chờ đợi với chiếc khăn trên tay, nàng nhanh chóng lau cái thân ướt đẫm của tôi. Rồi sau đó thoa kem dưỡng da lên khắp người, rồi lại cẩn thận thoa kem dưỡng thể cho tôi.
Cơ thể của tôi thật hoàn hảo. Lớp da bóng bẩy bao quanh các múi cơ căng phồng. Thường thì khi già đi, cho dù có tập luyện chăm chỉ đến đâu đi nữa thì vẫn có thể duy trì cơ bắp, nhưng làn da sẽ bị lão hóa một cách thảm hại. Những nếp nhăn trở nên bẩn hơn và mất đi độ căng. Nhưng làn da và cơ bắp của tôi vẫn còn tươi trẻ, nhờ vào việc chăm sóc hàng ngày. Giống như những người yêu xe chăm chút cho chiếc xe của họ vậy, tôi không bao giờ lơ là việc chăm sóc cơ thể mình.
Tôi không tiếc công sức để duy trì đỉnh cao của chính bản thân mình. Trước đó tôi từng đã phàn nàn về việc không thể nào đánh bại tuổi tác, nhưng nếu tăng cường tập luyện và sử dụng tốt sức mạnh của y tế, tôi vẫn có thể hồi phục mà không gặp vấn đề gì.
Tôi luôn bị ám ảnh bởi việc giết những người muốn chết, có thể nói như vậy về công việc tay trái này. Tôi muốn giết khách hàng của mình một cách sống động nhất có thể mà không khiến họ đau đớn. Lý tưởng nhất là tôi muốn mang đến cho họ một cảm giác đê mê. Ví như đứng trước một ngôi chùa quá đỗi uy nghiêm thì người ta sẽ cảm thấy kinh sợ, ngây ngất. Tôi muốn giống như ngôi chùa đó. Để làm được thì một cơ thể cường tráng và sức mạnh siêu phàm là điều cần thiết. Kích thích tuyến tiền liệt của người mà tôi sẽ giết và cho họ niềm vui tình dục giống như một thứ bảo hiểm.
Đó là một cử chỉ quan tâm nhỏ bé đối với những kẻ không thể thoát khỏi nỗi sợ chết.
Còn một lý do ẩn giấu khác cho nỗi ám ảnh về cơ thể của tôi.
Nó dành cho Kumaru. Kumaru yêu thân hình này của tôi.
Khi chúng tôi yêu nhau, Kumaru luôn vuốt ve và cắn từng bắp thịt nhiều đến nỗi lưỡi tôi phải thè ra. Rồi thứ nước đó chảy ra từ giữa đáy quần nàng.
Đã năm, mười, mười lăm năm kể từ khi Kumaru chuyển đến nhà tôi, nhưng nàng vẫn không hề biết tuổi thật của tôi. Nàng chưa bao giờ hỏi chuyện đó nên tôi cũng không bận tâm lắm đến tuổi tác của nàng. Đối với một Kumaru như vậy, nàng muốn tôi là chính bản thân mình. Cứ mãi như vậy là được rồi.
Khi Kumaru lau xong cho tôi và quay lại ăn tối, tôi bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sống về đêm.
Tôi lấy một lọ thuốc từ kệ chậu rửa mặt, rồi cho một nắm Viagra đầy ắp lòng bàn tay vào miệng và nhai. Rồi uống nhiều nước máy. Việc uống nhiều nước cũng rất cần thiết để duy trì cơ thể.
Việc chuẩn bị vẫn chưa xong. Tôi quên mất tên rồi nhưng tôi đã tiêm một dung dịch hóa chất vào dương vật. Một ống tiêm dạng nhỏ giọt lấy ra khỏi gói, nó được tiêm vào dương vật đã được xóc lên xóc xuống để nới lỏng niệu đạo. Một ống nhựa mỏng được đưa qua niệu đạo và chất lỏng được đẩy vào. Khi dung dịch hóa chất đi qua, dương vật của tôi trở nên mát và lạnh. Nó là một loại thuốc thúc đẩy lưu lượng máu trong thể hang của dương vật.
Để kết thúc, tôi dùng lòng bàn tay đánh vào toàn bộ cơ thể. Tôi vỗ vào ngực, vai, cánh tay và bụng. Các mao mạch trở nên tắc nghẽn và làn da đỏ bừng. Hơn nữa cơ thể tôi còn lớn hơn.
Bữa tối đã được chuẩn bị trong phòng khách.
Hôm nay là món thịt cừu yêu thích của tôi. Kumaru là một đầu bếp tuyệt vời. Ít nhất là tôi thích tài nấu nướng của Kumaru. Sở trường của Kumaru là ẩm thực dân tộc được chế biến từ nhiều loại gia vị khác nhau mà tôi cũng không biết rõ.
Tôi ngồi vắt chéo chân và hướng về phía bàn ăn, Kumaru mời tôi một bát cơm gạo lứt.
Bát salad được đặt giữa bàn ăn, xung quanh là bốn đĩa thịt cừu. Có bốn vị: chua, ngọt mặn, khô và siêu cay. Đĩa nào cũng là đĩa lớn, ở trên có nhiều cừu đến mức một mùi hương đậm chất dân tộc tỏa ra khiến cho nước miếng chảy ào ào.
Kumaru và tôi lặng lẽ bắt đầu ăn với tốc độ khủng khiếp.
Kumaru cũng nhanh nhẹn và háu ăn như tôi. Tôi ăn tám bữa một ngày để duy trì cơ bắp, nhưng Kumaru thì không tập thể dục chút nào, nàng cũng ăn nhiều như tôi.
Mùi của cừu là không thể nào cưỡng lại. Nó có mùi hương như một cái chuồng chó vậy. Mùi của lũ thú làm ta không thể nào thoát ra nổi.
Tôi thích đồ ăn cay. Ngay lập tức, bên trong phần trên cơ thể trần truồng tôi đổ mồ hôi, và bên trong miệng tôi thì bốc cháy. Ngay cả khi có uống nước thì lửa cũng sẽ không tắt. Ngược lại, lưỡi tôi bắt đầu đau rát. Tôi hít một hơi thật sâu, súc miệng bằng không khí, và lại đưa đũa về phía món thịt cừu. Tôi húp miếng mỡ cừu đang tan chảy, hay bất cứ thứ gì trào ra từ khóe môi tôi. Môi của Kumaru cũng lấp lánh ánh dầu mỡ.
Rồi tôi ăn salad. Nói là salad chứ chỉ có dưa chuột và cà rốt, hoặc cả một bát để riêng thôi. Nó không có bì và không có gia vị. Nhưng vậy là tốt rồi. Tiếng nhai rau rất ồn ào. Chúng luôn phát ra tiếng bốp chát với nhau. Khi tôi giết một ai đó, tôi vòng tay qua cổ họ và siết chặt bắp tay của mình. Đó chính là âm thanh giống như khi đường thở bị xẹp xuống vậy.
Quạt trần đang quay.
Kumaru thấy rất cay. Nàng thậm chí còn không uống nước và tiếp tục ăn với vẻ mặt bình thản. Mặc dù vậy, nàng bắt đầu đổ một chút mồ hôi trên khuôn mặt ngăm đen của mình. Kumaru đang mặc áo phông của tôi thay vì bộ đồ ngủ. Thân hình tròn trịa dưới lớp áo chắc hẳn đang lấm tấm mồ hôi. Tôi chợt nghĩ đến nhúm lông nách ướt đẫm mồ hôi của Kumaru.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi Kumaru, nàng đã bình tĩnh lại.
Không có gì, Kumaru nói.
Tôi thường ra tay giết người sau khi cửa hàng đóng cửa, và Kumaru không trả lời điện thoại nên tôi biết là không có chuyện gì. Tôi chỉ nghe nói vậy thôi.
Quên nói Kumaru không phải là người Nhật. Tôi không biết nàng là người nước nào. Tuy nhiên, tôi có thể tưởng tượng ra rằng nàng là người gốc Đông Nam Á, từ làn da ngăm đen và những món ăn mà Kumaru nấu.
“Mọi chuyện thế nào?” Kumaru vừa nói vừa nhét đầy thịt cừu vào má. “Anh đã tìm thấy thiên thạch nào chưa?”
“Vẫn chưa được.” Tôi uống cốc nước. Miệng tôi như đang có hỏa hoạn.
Tôi biện minh với Kumaru rằng khi đi giết người, tôi đi tìm kiếm thiên thạch.
Thu thập thiên thạch là sở thích duy nhất của tôi.
Kumaru không thể nói tiếng Nhật. Đã năm, mười, mười lăm năm kể từ khi chúng tôi quen nhau, nhưng nàng thậm chí còn chẳng cố gắng học tiếng Nhật. Nhưng điều đó không khiến tôi bận tâm. Tôi hiểu những gì Kumaru đang nói. Ngay từ đầu đã là vậy rồi. Bên cạnh đó, tôi không biết thứ tiếng nước ngoài của Kumaru. Tôi chỉ hiểu nó thôi. Ý nghĩa của các từ lóe lên trong đầu tôi ngay lập tức. Kumaru cũng vậy. Nàng hiểu lời nói của tôi. Tuy vậy nàng không thể làm thế với người nào khác ngoài tôi. Tôi là người duy nhất có thể giao tiếp với Kumaru. Chính vì vậy không thể nhờ nàng trông coi cửa hàng được.
Kumaru là tên tôi đã đặt cho nàng. Tôi không hề biết tên thật của nàng. Tôi lấy cái tên đó bởi vì nàng giống như một con gấu nhồi bông. Không phải là gấu. Là một con gấu nhồi bông.
Kumaru thậm chí còn không biết tên tôi. Khi nàng gọi tôi, nàng toàn kêu “Ê”, "Này" hoặc “Anh à”.
Từ lần đầu tiên Kumaru xuất hiện trước mặt tôi, nàng cũng là một khách hàng tại cửa hàng. Nàng mời tôi xem qua một vài cuốn sách để xem tôi có muốn mua lại không. Tôi lật qua cuốn sách. Nó rất cũ và được viết bằng một thứ ngoại ngữ tôi chưa từng thấy trước đây. Sách khô đến mức nếu tác động một chút lực, trang sẽ nứt ra. Đánh giá từ những hình minh họa đây đó về các thiên thần, cùng những thánh nhân với những chiếc vòng trên đầu, đó hẳn là một cuốn sách về tôn giáo.
“Thứ này sẽ không bán được đâu.” Tôi đẩy cuốn sách trở lại. Tôi giải thích rằng tôi không ngại để nó trong cửa hàng, nhưng ở đây không phải là nơi cầm đồ hay tiệm đồ cổ, vì vậy chúng tôi không thể mua nếu không biết nó có bán được hay không.
“Vậy anh để tôi làm việc ở đây được không, tôi đã không ăn gì suốt hai ngày rồi.” Vừa nói, Kumaru vừa nhìn lên hóa thạch khủng long.
“Được thôi,” tôi đáp. “Bắt đầu làm việc từ hôm nay nhé.”
Kumaru hỏi tôi về lịch trình ngày mai khi nàng xào thịt cừu cực cay vào cơm gạo lứt.
Tôi đã toát mồ hôi lắm rồi. Miệng tôi thậm chí còn nóng hơn và bỏng rát. Tôi muốn rút cái lưỡi ra và rửa bằng bàn chải. Nhưng, cũng tuyệt đấy chứ.
“Không có gì đâu,” tôi trả lời. “Chỉ là đi tập gym và kiểm kho thôi.”
Đó là cuộc sống hàng ngày của tôi khi không giết người. Sáng đi tập thể dục, trưa về mở cửa hàng.
“Còn em thì sao?” tôi hỏi.
“Nấu cơm.” Nói xong, Kumaru liền ăn bát cơm thứ hai.
Vì cơ thể này nên tôi đã quyết định uống một ly. Ăn nhiều tinh bột sẽ làm tăng lượng mỡ trong cơ thể. Thay vào đó thì tôi ăn nhiều rau và protein.
“Em vừa mới nấu ăn rồi mà? Lâu lâu không đi ra ngoài một chút đi chứ.”
Kumaru hiếm khi ra ngoài. Nàng chỉ hầu như lo nấu nướng và dọn dẹp. Tôi đi chợ trên đường từ phòng tập thể dục về nhà. Dù sao thì nàng cũng không thể nói tiếng Nhật, vì vậy nàng thậm chí không thể đi mua sắm.
“Sao em không học tiếng đi, vậy mới kết bạn được chứ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào sợi lông tơ dưới mũi của Kumaru và nói, "Nếu em không thích thì hãy thử tìm một người đồng hương xem. Có rất nhiều người nước ngoài ở Nhật Bản mà. Anh chắc rằng em sẽ tìm được một người thôi.”
“Em không được ở nhà sao?” Kumaru nói.
“Không phải như vậy,” tôi đáp.
“Vậy thì mai em sẽ ra ngoài.” Nói rồi, Kumaru đặt bát và đũa xuống bàn.
“Em đi đâu?” Tôi hỏi.
“Đi kết bạn.” Kumaru trả lời.
“Vậy em định đi đâu?”
“Em không biết, em nên đi đâu đây?” Kumaru ngước nhìn tôi. Tôi nghĩ đôi mắt đó trông như đang định móc túi người khác.
“Làm sao anh biết được?”
“Vậy em sẽ cố gắng tìm kĩ xem.”
“Đừng quá sức nhé.”
“Anh vừa bảo em nên sớm ra ngoài mà.”
“Đừng có quá sức đấy.”
Chiếc quạt trần vẫn đang quay.
Tôi cương cứng đầy mạnh mẽ và không thể chịu nổi nữa rồi.