Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

chương 172-173

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

minh: chương là do tác giả bổ sung nhưng edit bài ko được thành ra post mới, mình nhập luôn

Tuyết nguyên mênh mông, khung trời vạn dặm không mây, ánh mặt trời trong trẻo trút xuống trong trời đông giá rét, nắng vàng xán lạn, nơi cờ xí tung bay, mặt đất như mơ hồ rung động.

Một dải lại một dải đen bay lượn từ chân trời mãnh liệt mà đến, thoảng như từng dãy núi liên miên đang từ từ di động.

Binh sĩ Vương Đình ngơ ngác nhìn chân trời.

Dải đen chập trùng ngày càng gần, như sóng triều phun trào, mấy đường cong kia do những bóng người đeo đao cưỡi ngựa tạo thành, bọn họ mặc giáp nhiều màu khác nhau, giục ngựa từ từ đi, bộ pháp chỉnh tề, khí thế trầm tĩnh, mang theo sát khí uy nghiêm ung dung, thế không thể đỡ, bảo vệ một lá cờ trắng chỉ vàng ở giữa trùng trùng điệp điệp tiến lên.

Sau khi tiến đến chiến trận tốc độ đội quân biến nhanh đột ngột, hai bên lỏng lẻo bỗng nhanh chóng co vào giữa, tiếng chân như sấm rền ầm ầm, thoáng chốc, khí thế cả đội càng thêm túc sát hung hãn, chớp mắt đội hình đã biến hóa. Trong tích tắc, một vị sư khoác áo tăng, cao lớn thẳng tắp giữa đám thân vệ chen chúc vọt ra chiến trận, đối mặt với liên quân Bắc Nhung, giơ lên một cây trường cung sừng trâu đen nhánh, giương cung kéo tiễn, cánh cung cuộn thành trăng tròn, một tên bắn ra.

Tên xé rách không khí, tiếng gào chát chúa quanh quẩn trên chiến trường, mang theo khí thế bàng bạc xé nát tất cả, lao thẳng về phía trại địch.

Soàn soạt, tên sắt xuyên qua một tướng lĩnh đứng đầu, lực đạo không giảm, bắn trúng tiếp một tướng lãnh bên cạnh, hai tướng lĩnh gần như đồng thời ngã ngựa.

Không đợi đám người kịp phản ứng, trong chớp mắt, vị sư tiếp tục kéo cung, víu víu vài tiếng, liên tiếp bắn ra, nhanh như sao băng, quân địch rối loạn tưng bừng, người kêu ngựa hí, liên tiếp có người ngã ngựa.

Đột nhiên, trên đầu thành khắp nơi kêu đầy kinh ngạc, mũi tên cuối cùng của vị sư trực tiếp bắn gãy một soái kỳ trong trận doanh của quân địch.

Uy lực mấy mũi tên này, khí thế uy nghiêm, bá đạo hùng hồn, mọi người có mặt không khỏi túa đầy mồ hôi lạnh, thất kinh hồn vía.

Vị sư một người một ngựa, một tay nắm cung, ghìm ngựa đứng trên sườn núi, mở khăn che mặt, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ, nhìn xuống một mảng đen ngòm liên quân Bắc Nhung, một đôi mắt xanh sâu thẳm trầm tĩnh lạnh buốt như tuyết, không vui không buồn, khí thế ngập trời, thân ảnh nguy nga, thoáng như thiên thần xuống trần.

Trên chiến trận tĩnh mịch như vũng nước sâu.

Liên quân Bắc Nhung đầy chấn động, còn trên đầu thành Thánh Thành, sau khi đám binh sĩ ngu ra, gào khóc hướng về phía vị sư.

Nhϊếp Chính Vương trở về!

Phật Tử trở về!

Vương của họ trở về!

Không phải bù nhìn do thế gia và công chúa Xích Mã âm mưu nâng đỡ, mà là Vương lòng mang chúng sanh, lần lượt trong nguy cơ nghênh đón khó khăn, dẫn dắt họ đám binh sĩ tầng dưới chót này kim qua thiết mã, chinh chiến sa trường!

Mẹ ruột Vương là người Hán thì sao?

Ngài vẫn là Quân chủ luôn được bá tánh kính yêu, bộ lạc ủng hộ! Là Phật Tử nhân từ cao quý!

Các tướng lĩnh lệ nóng lưng tròng, máu nóng cả người sôi trào.

Liên quân Bắc Nhung hoảng loạn trong chớp mắt, mấy tù trưởng bộ lạc gào thét lên với Hải Đô A Lăng: "Không phải ngài nói Tô Đan Cổ chết rồi sao? Sao hắn ta còn sống?!"

Hải Đô A Lăng nhìn về phía Đàm Ma La Già, chau mày.

Đàm Ma La Già danh chấn chư quốc, Tô Đan Cổ dũng mãnh thiện chiến, khiến các nước nghe tin đã sợ mất mật Phật Tử và Nhϊếp Chính Vương cùng là một người, tiểu quốc xung quanh không dám tùy tiện phát binh tiến đánh Vương Đình. Để có thể mượn thêm chút binh lực, y ám chỉ với chư vị tù trưởng Đàm Ma La Già đã chết, các tù trưởng mới vui vẻ đồng ý cho mượn binh.

Chưa từng nghĩ Đàm Ma La Già không chết trong truy sát thế gia, hơn nữa sau khi mất đi Vương vị hắn lại còn quay về thủ thành.

Hải Đô A Lăng thầm kinh hãi.

Ngõa Hãn Khả Hãn đã từng bảo y, Bắc Nhung một nửa là bại dưới tay Đàm Ma La Già, một nửa khác là thua ở đấu đá quyền lực nội bộ giữa quý tộc tranh quyền đoạt lợi, lòng người không đủ, đối mặt kẻ địch mạnh thì chia năm xẻ bảy. Giữa quý tộc Vương Đình cũng giống vậy mâu thuẫn trùng điệp, đến lúc mâu thuẫn bộc phát chính là thời cơ tốt nhất cướp đoạt Thánh Thành.

Y chờ đến thời cơ này, nhưng Đàm Ma La Già còn muốn ngoan cường hơn so với y và Lão Khả Hãn dự đoán.

Thảo nào Ngoả Hãn Khả Hãn luôn kiêng kị Đàm Ma La Già rất sâu, có lẽ người này lòng dạ thật sự rộng lớn, hoặc có lẽ chỉ là mưu tính sâu xa, tóm lại, một trận chiến này dù là Thánh Thành thắng hay thua, mỹ danh của hắn đều sẽ truyền khắp chư quốc, hắn không cần phải cùng thế gia bằng mặt không bằng lòng, có thể dễ dàng đoạt lại ngay Vương vị, lung lạc lòng người.

Phật Tử là Nhϊếp Chính Vương gϊếŧ người như ngóe thì thế nào? Trong thời loạn, ai có thể giúp dân đen sống sót, người đó là Vương trong lòng dân.

Giây phút đám người chấn kinh, Đàm Ma La Già một ngựa lao vùn vụt mà xuống, phía sau chàng binh sĩ mặc giáp y khác nhau không chút do dự đuổi theo, quơ trường đao, trực tiếp đâm vào chính giữa chiến trận của liên quân Bắc Nhung, mang theo khí thế một đi không trở lại, đụng phải một kỵ binh bộ lạc.

Kỵ binh ỷ vào ưu thế ngựa cao to phát động công kích, bọn họ không chút hoang mang, ba người thành một tiểu đội, hai người cuốn lấy kỵ binh, một người vung đao, chuyên môn chặt đùi ngựa, giơ tay chém xuống, chiến mã hí vang quẳng binh sĩ trên lưng ngựa ngã xuống.

Một nháy mắt, hai đội quấn gϊếŧ một chỗ, quân Phật Tử từng người hung hãn không sợ chết, như là dã thú mạnh mẽ cắn cổ họng kẻ địch, dù kẻ địch giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi chúng.

Các tù trưởng sợ hãi không thôi, dừng thế công Thánh Thành, lệnh hai cánh kỵ binh lui về.

"Tô Đan Cổ thân mang kỳ công, thiên quân vạn mã, y có thể một mình chém địch trước trận! Chắc chắn đã mang theo viện quân trở về!"

Trong phút chốc người ngã ngựa đổ, mấy tù trưởng bộ lạc quay đầu chạy lùi về.

Hải Đô A Lăng nắm chặt dây cương, giận dữ, ánh mắt nhìn quanh một vòng, tỉnh táo suy nghĩ: Đàm Ma La Già bị thế gia truy sát, vốn không có thể nào trong thời gian ngắn gom góp một đội quân có thể cùng chống lại mười vạn liên quân của mình!

"Đừng hoảng hốt!" Y rống to, "Người Vương Đình căm hận người Hán, sau khi phế bỏ Tô Đan Cổ lập tức phát binh tiến đánh Tây quân, Ngụy triều và Vương Đình khai chiến, Tây quân ốc còn không mang nổi mình ốc, Tô Đan Cổ đi đâu tìm mượn binh?"

"Tô Đan Cổ trực tiếp dẫn binh tách liên quân, chỉ là đang giả phô trương thanh thế thôi!

Tù trưởng mấy bộ lạc ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục lùi về.

"Các anh em, theo ta xông lên!"

Hải Đô A Lăng cắn răng rút đao, hô to thuộc hạ sau lưng mình, thúc ngựa tiến lên. Liên quân không nghe sai khiến cũng không phải lần đầu.

Phía trước, Đàm Ma La Già áo tăng phần phật, tựa như một thanh đao lẫm liệt sắc lạnh, dẫn theo thân vệ tiếp tục tới gần trung tâm liên quân, chiến trận liên quân bị tách ra, kỵ binh bộ lạc không ngừng tản ra hai bên, toàn bộ đội ngũ giống như bị cắt thành hai nửa.

Bùn tuyết văng đầy trời, mũi tên bay múa.

Hải Đô A Lăng dẫn bộ hạ xông lên trước, đội quân Đàm Ma La Già bỗng dưng bắt đầu co vào giữa, sau đó không chút do dự lui lại.

Binh Bắc Nhung vô cùng vui mừng, lập tức đuổi theo.

Hải Đô A Lăng giật mình, một loại dự cảm bất thường lóe lên trong đầu, lòng bàn tay đầy mồ hôi: Có phải tất cả đều là kế của Đàm Ma La Già không? Trước kia hắn bố trí mai phục Ngoả Hãn Khả Hãn trọng thương đã dùng chiêu này.

Hắn ngẩng lên, ngó về hướng Thánh Thành, Đàm Ma La Già đột nhiên từ trên trời giáng xuống, sĩ khí quân canh giữ Thánh Thành được chấn hưng rất lớn, lúc này tiến đánh Thánh Thành, rất có thể rơi vào cái bẫy của Đàm Ma La Già.

Tiếng la gϊếŧ động trời bên tai, bộ hạ ôm quyền xin chỉ thị: "Vương tử, cánh trái và cánh phải của đội hình đã loạn! Chúng ta đi lấp bên nào?"

"Rút lui về! Bảo tồn thực lực, để kỵ binh bộ lạc chống đỡ!" Hắn quả quyết nói.

Đến khi người Bắc Nhung cũng bắt đầu lùi về sau, đám kỵ binh bộ lạc khác càng thêm thất kinh, cả chiến trận do đội liên quân tạo thành bị xé mở, trên đầu thành Tất Sa suất lĩnh Cấm Vệ quân thủ thành lập tức cho người mở cửa thành, phái một đội ra ngoài tiếp ứng, hai quân cấp tốc họp mặt, rút về trong thành.

Liên quân Bắc Nhung tạm thời rút về đại doanh, không còn tiến công.

Trước cửa thành vạn đầu nhốn nháo, người đông nghìn nghịt.

Người dân không hiểu gió tanh mưa máu trên triều, vô tri vô giác. Sau khi Đàm Ma La Già rời đi, thế gia bắt tay sửa luật, làm tăng thêm địa bàn bóc lột thường dân, lúc này họ mới ý thức được náo động trước đó rất có thể đều là âm mưu thế gia, tiếc nuối đã trễ, Phật Tử không còn biết tung tích.

Sau khi Thánh Thành bị vây, bọn hắn mỗi giờ mỗi phút đều sống trong sợ hãi, chịu đủ dày vò, trên bầu trời Thánh Thành mây đen bao phủ, khắp nơi mưa sầu gió tủi.

Nghe nói Đàm Ma La Già mang binh quay về, bọn họ dẫn người già trẻ nhỏ, kích động xông ra cửa, nghênh đón Vương của họ. Rất nhanh, toàn bộ dân cả tòa thành đều tới, nam nữ già trẻ, nghèo hèn phú quý, quỳ gối hai bên phố dài, kích động đến rơi lệ khóc lớn.

"Vương, chúng thần không nên tin vào sàm ngôn! Không nên bị đám quý nhân che mắt!"

"Chúng thần có lỗi với Vương!"

"Vương cho chúng thần cuộc sống yên ổn, xứng đáng không thẹn là Phật Tử!"

"Công chúa Xích Mã lôi ra di chiếu thì làm được gì? Chúng thần không nhận di chiếu, chỉ nhận Vương!"

Cả đám nước mắt lưng tròng.

Đội quân đi tới trước mắt họ, không hề dừng lại.

Dân chúng ngẩng đầu ngắm nhìn vị tướng lĩnh được binh lính vây quanh, ánh mắt vô cùng sốt ruột, tiếng gọi, kêu, khóc, quyện thành một cơn thủy triều, lên thẳng mây xanh.

"Vương! Ngài về rồi!"

"Ngài mới là Vương của chúng thần!"

Họ khóc đến run cả người, cả phố dài, tiếng gào khóc liên tiếp.

Đám dân về phe thế gia và sư chùa kích động nghi ngờ Đàm Ma La Già cấu kết ngoại bang, cảm thấy ngài không xứng là Vương xấu hổ không chịu nổi, hối hận không kịp, quỳ gối tiến lên hành lễ, dập đầu khóc lớn, chỉ sau chốc lát máu tuôn như suối.

Đội quân ngang qua họ, bùn tuyết từ vó ngựa bắn tóe lên trên người trên mặt họ.

Đội viện quân xuyên qua phố dài, thẳng đến Vương Tự.

Dân chúng nằm sấp dưới đất, hôn vó ngựa Đàm Ma La Già đi qua, nước mắt rơi đầy mặt.

Trên quảng trường ngoài Vương Tự dân chúng đã quỳ đầy, sau thoáng chốc, tướng lĩnh, đám quan chức cũng vội vàng chạy tới, từng tên mặt mũi tràn đầy mỏi mệt, mình đầy thương tích.

Trước khi đại quân liên quân Bắc Nhung áp cảnh, tất cả quan lại quyền quý trong thành đều bận rộn thu gom hành lý, chuẩn bị xe ngựa, thừa dịp đêm tối gió lùa vụиɠ ŧяộʍ đào vong, còn những người như họ không đành lòng bỏ lại dân chúng toàn thành mà đào vong, nhớ tới hành động vĩ đại năm đó Đàm Ma La Già mười ba tuổi ở lại thủ thành, cố nén sợ hãi, leo lên đầu thành, cùng các tướng sĩ thủ thành.

Người còn thành còn, bọn họ là Vương tự mình cất nhắc, không thể làm hổ mặt mũi của Vương!

Bọn họ quỳ gối trước cửa chùa, cùng nhau dập đầu.

Đội quân dừng lại, Đàm Ma La Già xuống ngựa.

Trên quảng trường lúc nhúc đầu đen nghịt đều rũ xuống, quỳ bái chàng.

Mặt Đàm Ma La Già không lộ vẻ, cũng không hề nhìn họ một chút, nhấc chân bước vào Vương Tự.

Tất Sa vết thương chằng chịt, áo giáp rách mướp dán trên người, nhìn bóng lưng chàng, đầy lo lắng, giữ chặt Duyên Giác vừa xuống ngựa, sắc mặt trắng bệch: "Vương bắt đầu vận công từ bao giờ?"

Trên chiến trường, nhìn thấy La Già một tên xuyên qua tướng lĩnh quân địch, trong khi đám tướng sĩ khác vui mừng khôn xiết, lòng anh ta chỉ có tuyệt vọng: thân thể La Già đã không chịu nổi công pháp phản phệ, y giả và Đề Bà Mông Đạt đều đã cảnh cáo, ngài không thể vận công nữa! Lần này ngài cưỡng ép vận công, tương đương với hao hết điểm tâm huyết cuối cùng, còn chống chọi được bao lâu chứ?

Vành mắt Duyên Giác đỏ bừng: "Bắt đầu từ hôm qua..."

Ngày ấy, Kim Bột vô tình buột miệng, Đàm Ma La Già biết được sau khi chàng mê man Vương Đình khắp nơi xảy ra náo động, Hải Đô A Lăng ngóc đầu lại, Thánh Thành tràn ngập nguy hiểm, quyết định trở về. Bọn họ không khuyên nổi, chỉ đành quay đầu về, trên đường gặp được mấy đội người ngựa lòng trung với Đàm Ma La Già, vội vàng chạy về Thánh Thành. Đêm qua, Đàm Ma La Già buộc Duyên Giác lấy ra hết đan dược, một hơi uống hết – chàng bắt buộc phải vận công, mới có thể trước trận lớn tiếng áp đảo người, trấn áp liên quân, dọa lùi Hải Đô A Lăng và mấy tù trưởng bộ lạc.

Lần này, Đàm Ma La Già vận công không thay áo tăng của mình.

"Viện quân có bao nhiêu người?"

Duyên Giác lắc đầu thở dài: "Chỉ có hơn hai ngàn người, họ vốn là binh sĩ năm quân, không muốn bị công chúa Xích Mã thúc đẩy, vụиɠ ŧяộʍ ra ngoài tìm Vương nương tựa, vừa vặn gặp chúng ta... Tình thế quá khẩn cấp!"

Tất Sa nắm chặt hai đấm, bước nhanh đuổi theo Đàm Ma La Già.

Đàm Ma La Già đứng ở hốc tường trưng bày trước đại điện, ngưng mắt nhìn từng chiếc hòm đen nhánh trên bàn ở đại điện, ánh mắt trong lạnh, quanh thân sát khí ẩn hiện tản mát ra lạnh lẽo.

Tích tắc này, Tất Sa không biết chàng là Đàm Ma La Già, hay là Tô Đan Cổ.

Họ là một người, nhưng trước giờ Tất Sa có thể phân biệt ngài khi là Phật Tử hay ngài khi là Nhϊếp Chính Vương.

Hiện giờ, La Già và Tô Đan Cổ hòa làm một thể, ngài mặc áo tăng lao vùn vụt trước trận, trên mặt không cần mang mặt nạ, càng có khí thế uy nghiêm hơn trước, nhất cử nhất động, không giận tự uy, ánh mắt nhìn người không chút nào có thể nói là dịu dàng.

Tất Sa không biết đây là tốt hay xấu.

Sao ngài lại muốn quay về chứ! Liên quân Bắc Nhung khoảng chừng mười vạn người lận đó! Mười vạn con người, bọn họ chừng này vốn thủ không được thành...

Tất Sa che giấu đau buồn, khàn giọng nói: "A Ly, Bát Nhã, còn có những thi thể thân vệ khác đều được đưa về, tất cả ở đây... Là dân lành lặng lẽ giúp thu gom thi thể. Vương, tướng lĩnh quân cận vệ cổ hủ, nhưng vẫn có rất nhiều binh sĩ trung thành với ngài, người dân cũng thế. Trước đó không lâu bọn họ lặng lẽ phóng hỏa đốt Vương Tự, còn đốt nhà Khang gia..."

"Chủ chốt sau màn là ai? Có mấy nhà tham dự?" Đàm Ma La Già hỏi, giọng lạnh lẽo.

Tất Sa ôm quyền: "Nhà nào thu hoạch nhiều nhất, chắc chắn nhà ấy có tham dự, Khang gia, An gia, còn có Ô Cổ gia gần đây mới quật khởi... Bọn chúng lợi dụng di chiếu trong tay Xích Mã, âm thầm liên hợp các sư trong chùa, trước kích động dân tâm, nói Vương bao che người Hán, kíᏂ ŧᏂíᏂ lòng dân oán hận, sau đó gϊếŧ người giá họa, đảo loạn lòng người, làm dân chúng e ngại Nhϊếp Chính Vương, lại âm thầm bắt lấy Mạc Bì Đa, Mạnh Kha, Trương Hiệu úy những người trung thành với Vương, khống chế Cấm Vệ Quân Thánh Thành và cận vệ Trung quân, để Xích Mã moi lên mâu thuẫn giữa ta với Vương, mưu lợi bất chính từ bên trong..."

Công chúa Xích Mã thuyết phục phò mã A Khắc Liệt cùng hợp tác với cô ta, A Khắc Liệt cự tuyệt, thế gia sợ A Khắc Liệt tiết lộ bí mật, dứt khoát gϊếŧ A Khắc Liệt.

Hôm đó, Tất Sa không muốn giấu Đàm Ma La Già nữa, nói cho chàng biết thân thế, tiễn chàng rời đi, ở lại chặn truy binh, kiệt lực rồi bị bắt.

Trong thành liên tiếp rối loạn mấy ngày, quan viên tướng lĩnh vẫn trung với Đàm Ma La Già vào tù, thế gia phái người tản lời đồn khắp nơi, chửi bới Đàm Ma La Già, nói chàng đã liên hợp người Hán mưu đoạt Vương Đình, dân đen tin là thật.

Công chúa Xích Mã và thế gia bức Tất Sa ngồi vào vị.

Tất Sa giả vờ phối hợp, nghĩ cách lần lượt cứu những tướng lĩnh đồng tình Đàm Ma La Già, từ chỗ công chúa Xích Mã hỏi ra đồng bọn, tìm hiểu ngọn ngành, chắp vá ra mưu đồ của chúng cũng được tám chín phần.

Khiến anh ta sợ hãi trong lòng là, ngay từ đầu kế hoạch bọn công chúa Xích Mã là lợi dụng Văn Chiêu công chúa đến uy hϊếp La Già, mồi lửa chỗ dịch quán chính là bọn chúng thả.

Xích Mã một lòng muốn túm lấy chứng cứ Đàm Ma La Già và Văn Chiêu công chúa vụиɠ ŧяộʍ giao kết trong tối, chờ thật lâu không thấy cơ hội hạ thủ, sau đó thị nữ nói Văn Chiêu công chúa vẫn còn tấm thân xử nữ, cô ta cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng, đành từ bỏ quyết định này.

Đàm Ma La Già nghe Tất Sa nói xong, thần sắc không đổi, hỏi: "Có danh sách không?"

"Tôi ghi nhớ, luôn mang trên người." Tất Sa lấy danh sách, tự cười giễu, anh muốn ổn định thế cục, báo thù cho La Già, nhưng thế đơn lực bạc, vốn chẳng thể làm gì thế gia, đành giấu danh sách và chứng cứ trước, đợi cơ hội sau này sẽ từ từ thu dọn đám người này.

Không ngờ đến, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Vương Đình long trời lở đất, liên tục bị đánh bại, Thánh Thành bị vây, thế gia đường ai nấy đi, chạy hơn phân nửa, công chúa Xích Mã cũng chạy, trước khi đi, cô ta quỳ xuống cầu khẩn anh cùng rời đi, anh không để ý đến.

Anh ta là Lang tướng Trung quân, là con trai nhà Đàm Ma, thủ hộ Thánh Thành là trách nhiệm của anh.

Liên quân tới, tất cả dữ nhiều lành ít, anh một lòng nhào lên thủ thành, còn tưởng đời này sẽ không còn gặp được Đàm Ma La Già.

Đàm Ma La Già đưa tay.

Thân vệ đợi ngoài hành lang lập tức tiến lên, nhận lấy danh sách Tất Sa, vội vàng rời đi.

Đàm Ma La Già quay người đi vào thiền thất của mình. Trong phòng mọi bày biện đều như trước, gạch màu trên đất có vết máu xỉn màu, vết đao kiếm chém trên hành lang cột, trên cửa sổ vẫn còn, mấy mũi tên cắm trên tường đất.

Chàng xuyên qua nội điện trống vắng, đi đến bên giường, kéo ngăn, lấy ra bọc giấy và một sợi dây cột tóc màu đỏ.

Quả mật gai nàng cho, chàng vẫn luôn giữ lại không ăn.

Chàng cất bọc giấy vào trong ngực, quấn dây cột tóc nơi cổ tay, đi ra nội điện.

Trong hành lang có tiếng bước chân dồn dập, các sư vẫn còn ở lại chùa đứng dưới bậc, cùng nhìn chàng, muốn nói lại thôi, vẻ đầy xấu hổ.

Một lão tăng tiến lên, vẻ xấu hổ trên mặt: "Vương lòng gửi ở chúng sinh, vì bảo vệ Thánh Thành, bảo vệ dân lành, không để ý an nguy, liều chết gấp gáp về chủ trì đại cục... Phật Đà nói, chúng sinh bình đẳng, bọn tôi chấp mê bất ngộ, bởi vì xuất thân huyết thống mà sinh thành kiến với Vương, còn vì Tướng quân Tái Tang Nhĩ mà nghi ngờ Vương lạm sát kẻ vô tội, thật không biết lòng Vương có đại ái, không vì tất cả sắc mà nhiễm, không vì tất cả tướng mà mê... Bọn tôi hổ thẹn."

Đám sư chắp tay trước ngực bái lễ.

Đàm Ma La Già bước xuống bậc, không nhìn họ, giữa thân binh vây quanh đi ra.

Từ nay về sau, Vương Đình sẽ không còn Quân Vương ở lại Vương Tự.

Duyên Giác đi phía sau cười lạnh, liếc nhìn một vòng: "Thánh Thành bị vây, các ngươi còn định tiếp tục ngồi niệm kinh trong chùa niệm chăng, hay là giống như ta, đi theo Vương, đi giúp bảo vệ Thánh Thành?"

Đám sư mặt đỏ tới mang tai.

...

Sau nửa canh giờ, thân vệ theo danh sách bắt người về Vương Tự.

Dân chúng phẫn nộ lập tức vọt lên, cầm đá ném vào người họ, thấy thân vệ không ngăn cản, nhào tới đánh xé bọn họ.

"Các ngươi hãm hại Phật Tử! Truy sát Phật Tử! Lừa gạt chúng ta!"

"Đánh chết chúng! Suýt thì chúng hại chết Phật Tử!"

Đám quan chức đầu rơi máu chảy, lớn tiếng kêu cứu, không ai để ý.

...

Đàm Ma La Già cưỡi ngựa ra Vương Tự, vẫn một thân áo tăng, ánh nắng lồng lên đường nét tươi sáng trên khuôn mặt chàng, đường cong ngũ quan càng sáng sủa.

Chàng đến đâu, nơi đó đầy tiếng la khóc.

Bách tính khóc ròng ròng, cao giọng la to Pháp danh chàng, các tướng sĩ ngước nhìn chàng, trong mắt lóe ra cuồng nhiệt cam nguyện chịu chết vì chàng.

Đàm Ma La Già leo lên đầu thành, trên mặt không một tia gợn sóng.

Các tướng lĩnh bước tới báo cáo tình trạng trong thành, đa phần bọn họ là sĩ quan cấp thấp, không tiếp xúc đến cơ mật trong quân, ngày đó không tham dự truy sát Đàm Ma La Già.

Đàm Ma La Già hỏi trong thành còn bao nhiêu lương thực, bao nhiêu binh mã, vũ khí thế nào, đám người đáp từng việc một.

Đôi mày chàng hơi cau lại.

Tất Sa thở dài: "Toàn bộ xe cung nỏ đều đã hư, tên cũng không còn nhiều, Hải Đô A Lăng tung tin lần này chúng đem theo lương thảo đủ ăn nửa năm, còn kho lúa chúng ta sắp hết sạch..."

Đám người sắc mặt ảm đạm.

Tất cả đều hiểu rõ, trước một trận náo động Vương Đình, đám bộ lạc nhao nhao di chuyển, mấy trú binh các trọng trấn khác ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể chạy đến gấp rút tiếp viện, không có lương thực dự trữ, họ sẽ không kiên trì được quá lâu...

Đàm Ma La Già nhìn ra lều trại liên quân Bắc Nhung chi chít ngoài thành, "Thánh Thành buộc phải giữ vững, dã tâm Hải Đô A Lăng không chỉ là cướp bóc Thánh Thành, Thánh Thành dễ thủ khó công, nếu y chiếm lĩnh Thánh Thành, toàn bộ Vương Đình đều sẽ rơi vào trong tay y, y còn có thể mượn vị trí địa lý thuận lợi mà khuếch trương ra Đông Tây..."

Đến lúc đó, đất mất mà Dao Anh vừa mới thu phục lớn đến vậy cũng sẽ bị y cướp đi.

Đám người nghe sợ hết hồn vía, một khi Hải Đô A Lăng đoạt được Thánh Thành, toàn bộ Vương Đình sẽ bị hủy diệt!

"Giữ vững Thánh Thành, kéo lỏng binh lực của chúng." Đàm Ma La Già nói.

Đám người cùng vâng dạ, ung dung khẳng khái —— coi như tất cả họ đều chiến tử trận này, cũng không thể để Hải Đô A Lăng đạt được!

Chỉ sau chốc lát, liên tiếp mấy chiếu lệnh phát ra.

Quan viên tướng sĩ ở lại thủ thành, không kể xuất thân, toàn bộ tấn thăng một cấp, người lập công lấy công mà ban thưởng.

Trong thành tất cả tráng đinh có thể ra chiến trận toàn bộ tập kết, chia mấy đội, chạy tới các cửa thành khác.

Người già phụ nữ cũng ra khỏi cửa, dưới sự chỉ huy của thân vệ chia thành mấy đội khác nhau, có đội giúp khuân vác khí giới, có đội hỗ trợ chữa thương binh sĩ, có đội hỗ trợ chân chạy truyền tin.

Từ hôm nay trở đi, tất cả lương tồn trong thành thống nhất phân chi từ trong quân.

Tiểu lại dựa theo danh sách tìm tới những thợ thủ công am hiểu chế tạo máy móc, hiệu triệu bọn họ hỗ trợ tu bổ cải tiến khí giới thủ thành trên đầu thành.

Mặt khác, Đàm Ma La Già còn tuyên bố một chiếu lệnh.

Kể từ nay, tất cả nô ɭệ lệ thuộc vào quý tộc trong thành chỉ cần tham dự thủ thành, không kể nam nữ, đều có thể đạt lấy tự do, người lập công vẫn theo luật luận công ban thưởng.

Đạo chiếu lệnh này phát ra, xôn xao một mảnh.

Đám nô ɭệ trong thành chưa kịp chạy trốn mừng như điên, khóc ròng, nhao nhao tìm tới tướng sĩ, cầm lên vũ khí cùng các binh sĩ thủ thành. Các sư cũng ra khỏi Vương Tự, họ không thể sát sinh, hỗ trợ kiểm kê phân phát lương thực, duy trì trật tự, phòng lúc người già trẻ em lĩnh lương thực bị người đoạt đi.

Có Đàm Ma La Già tọa trấn, từ tướng lĩnh đến dân chúng phổ thông, tất cả như tìm được trái tim chủ chốt, tuyệt vọng chán nản trước đó đổi thành bình tĩnh lại, không còn luống cuống, sau khi từng chiếu lệnh ban bố, rất nhanh phổ biến xuống dưới.

Sĩ khí trong quân tăng vọt chưa từng có, sĩ quan vốn không cần nói gì để cổ vũ lòng người, chỉ cần Đàm Ma La Già ra lệnh, phía trước có là núi đao biển máu, các binh sĩ cũng sẽ không chút do dự xông tới.

Mỗi khi liên quân Bắc Nhung công thành, Đàm Ma La Già luôn đứng trên đầu thành chỉ huy tướng sĩ, một bộ áo tăng, dáng người rộng lớn, như hoàn toàn không sợ tên bay loạn đầy trời.

Dưới sự hướng dẫn của chàng, các tướng sĩ lần lượt đánh lùi từng đợt tiến công của liên quân Bắc Nhung.

Sau sáu ngày, tên trong thành sử dụng hết, lương thực cũng nhanh khô kiệt, các tướng sĩ đói bụng thủ thành, váng đầu hoa mắt.

Người Bắc Nhung tựa như sóng lớn, từng đợt từng đợt xô tới, họ là đảo hoang sắp đắm chìm trong cơn sóng dữ, từng chút bị sóng biển nuốt chửng.

Đám binh sĩ gϊếŧ đỏ cả mắt, xác dưới đầu thành chất chồng thành từng ngọn núi.

Ánh tà dương đỏ quạch như máu.

Liên quân Bắc Nhung lại một lần nữa công đầu thành, khí thế hùng hổ.

Tất Sa cầm trường đao trong tay, máu me khắp người, ném lăn một người Bắc Nhung đang bò lên thang dây, cùng Duyên Giác chặt đứt thang dây, trường đao chém bay lưỡi đao.

Tiếng kèn vang lên, liên quân Bắc Nhung rút lui.

Tất Sa té xuống vũng máu, thở hồng hộc, nhìn Đàm Ma La Già, trong lòng bi thương.

Anh không sợ chết, chỉ thấy khổ sở cho La Già.

Đám lính thân bị trọng thương, thân thể càng lúc càng lạnh buốt, người bên cạnh để an ủi bọn hắn, hát lên một bài hành khúc.

Mới đầu, tiếng ca bi thương trầm thấp, sau người ngâm nga theo càng lúc càng nhiều, các binh sĩ bờ môi khô nứt, lau máu tươi trên đao, càng hát càng vang dội, tiếng ca từ đầu tường tràn xuống, dân chúng trong thành cũng hát theo, từng lời ca, như từng nhánh sông tụ vào biển lớn, vang động núi sông, vang vọng thật lâu trên trời không Thánh Thành.

Đột nhiên, một tiếng cổ quái nhọn vang đánh gãy tiếng ca thê lương tung bay trên chiến trường.

Đám người sửng sốt, nhìn về phía âm thanh truyền tới.

Mặt trời đỏ đã rơi xuống thung lũng, nơi chân trời tối mờ, từng luồng sáng bạc loé lên, phản chiếu nửa vùng trời sáng như tuyết, sau đó phủ xuống phía đại doanh liên quân Bắc Nhung.

Chỉ một chớp mắt, ánh lửa hừng hực từ đại doanh liên quân rực lên, ánh sáng bạc lại đầy trời rơi xuống, mang theo tiếng sấm dội ầm ầm, cả vùng đất lớn chấn động.

Binh sĩ Vương Đình chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, trợn mắt rớt miệng.

Đại doanh liên quân Bắc Nhung đại loạn, hóa thành biển lửa.

Binh sĩ đầu tường bỗng chỉ vào một hướng kêu to: "Viện binh! Có viện binh!"

Đám người phấn chấn tinh thần, nhìn theo hướng ngón tay hắn.

....

Ở hướng Đông, một đội quân áo tay hẹp khoác tay ngắn bào đen mượn bóng đêm che chắn, thừa dịp liên quân đại loạn, lặng lẽ tiếp cận Thánh Thành. Trên vó ngựa của bọn họ đều bịt vải, tiếng vó ngựa bị bao phủ trong từng tiếng nổ vang kỳ lạ.

Giữa không trung sắc bạc lóng lánh, sấm không ngừng nổ rền, thế lửa đại doanh liên quân càng lúc càng lớn, ánh lửa chiếu ra loáng thoáng hình dáng chúng.

Binh sĩ trên đầu thành khẩn trương đến lòng bàn chân như nhũn ra, không dám kêu thành tiếng: Đội quân này chỉ có vài trăm người, nếu như bị liên quân Bắc Nhung phát hiện, một quân đều trốn không thoát!

Lúc này, bỗng có tiếng trống trận ầm ào từ đại doanh liên quân truyền tới, một đội thiết kỵ Bắc Nhung xông ra đại doanh, đuổi tới, nhào đến phía viện binh.

Đám người nhao nhao đứng dậy, cổ họng đều nhanh nhảy ra cổ họng, bất chấp mọi thứ, hô to về phía phía đội quân dưới tường thành.

"Cẩn thận!"

"Nhanh lên!"

Đội quân phát hiện sau lưng có truy binh, tăng tốc tiến lên, ánh lửa hừng hực, khuôn mặt của họ ngày càng rõ ràng.

Rất nhanh, đám người nhận ra lá cờ bay cao giữa đội, không thể tin nổi, ngây ra.

Mấy người Tất Sa, Duyên Giác rung động toàn thân.

Đội quân lanh lẹ tránh cự mã chen lấn, đã lướt đến dưới tường thành, người cầm đầu kéo cương, ghìm ngựa dừng lại, nhìn lên đầu tường, gỡ mặt nạ.

Đúng lúc một luồng sáng bạc xé rách trời đêm đen kịt, chùm sáng chiếu nghiêng, lồng trên người nàng, nàng tắm trong chùm sáng lấp lánh, dung mạo tư thái như hoa quỳnh, xinh đẹp động lòng người, thoảng như luồng sáng bạc đưa thần nữ hạ xuống từ đám mây.

Đám binh sĩ Vương Đình ngơ ra nhìn nàng.

Nàng ngẩng đầu, nhìn trên đầu thành Đàm Ma La Già một thân áo tăng, xa xa đối mặt với chàng.

"La Già!"

Nàng cười hô, một đôi mắt, muốn sáng hơn sao li ti trên trời.

Ở sau lưng nàng, đại doanh liên quân bắn tia lửa tung toé, một đội thiết kỵ chòng chọc đuổi theo, ánh bạc chớp sáng, tiếng sấm nổ vang đất bằng.

Nàng mỉm cười, toàn bộ bầu trời đêm đột nhiên sáng rỡ mấy phần.

Đàm Ma La Già nhìn xuống nàng, không nhúc nhích, cà sa nhẹ phất.

Một chớp mắt tiếp theo, bỗng chàng nắm bội đao, thân ảnh như chớp, lao xuống đầu tường.

Tất Sa kịp tỉnh táo, bờ môi run run mấy lần, thúc giục binh sĩ mở cửa thành.

Từ Sa Thành trở về Đàm Ma La Già làm tất cả những người gần chàng cảm thấy lạ lẫm, đáng sợ.

Chàng dẫn đầu tướng sĩ thủ thành, trấn an bách tính, trừng trị thế gia, phóng thích nô ɭệ, có vẻ giống như trước kia, nhưng tất cả đều biết không còn giống thế, ngài ấy tựa như vị thần cao cao tại thượng, thương xót, nhưng không một chút tình cảm.

Dẫu liên quân Bắc Nhung có suýt công phá cửa thành, chàng cũng chỉ hơi nhíu mày.

Cho tới giờ phút này, mãi đến khi Văn Chiêu công chúa nhẹ nhàng gọi chàng một tiếng La Già, chàng mới xem như chân chính sống lại.

Cửa thành mở rộng, Đàm Ma La Già một ngựa lao ra cửa, nhanh chóng ruổi về phía Dao Anh.

Ánh lửa ngút trời nơi đại doanh liên quân, nửa bầu trời cháy đến đỏ bừng, thi thể xếp đầy đất, thiết kỵ từ các hướng khác nhau đuổi theo, đầy khắp núi đồi tiếng loạn binh oa oa kêu to tán loạn khắp nơi, tiếng ngựa hí, tiếng kêu thảm thiết, tiếng lửa lớn thiêu đốt, tiếng rống giận dữ... Giống như quỷ vực Tu la trong giấc mơ của chàng.

Chàng trầm luân vào, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục.

Gió tanh mưa máu, khói đen tràn ngập, bóng hình thướt tha kia tự dưng từ trên trời rơi xuống, chạy về phía chàng, mũ trùm bị gió thổi rơi, tóc xanh như suối.

Giữa trời đất, chỉ còn lại bóng hình kia.

Chàng cứ nghĩ sẽ không còn được gặp lại nàng.

Đàm Ma La Già không chớp mắt nhìn nàng, sợ một chớp mắt, toàn bộ trước mặt sẽ tan biến.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, từng tiếng rồi lại từng tiếng, giống như bước qua trong lòng chàng.

Nàng bỗng siết chặt dây cương, dừng lại nơi cách chàng mấy trượng, híp mắt, khẽ hứ.

Hai người yên lặng nhìn nhau.

Chung quanh bỗng nhiên như vùng nước lặng lạnh lẽo tịch mịch, tất cả tiếng người huyên náo đã rời xa, Đàm Ma La Già nghe được tiếng tim mình đập, một chút một chút, chậm chạp ung dung.

"Văn Chiêu công chúa tới đây làm gì." Giọng chàng trong lạnh, trấn định.

Dao Anh cười nhẹ nhàng: "Bổn công chúa đối với chàng ngày nhớ đêm mong, tới đây tìm chàng."

Binh sĩ Vương Đình theo sát xông lại tiếp ứng há to miệng, nhìn nhau.

Đàm Ma La Già không lộ cảm xúc, đôi mắt xanh thẫm thật sâu.

"Công chúa, ta là người xuất gia."

Dao Anh buông tay: "Bổn công chúa không chê chàng là người xuất gia."

Đàm Ma La Già nhắm mắt một tích tắc, lại ngước mắt, ánh mắt sắc bén thâm thúy: "Ta bị công pháp phản phệ, không còn nhiều thời gian."

Dao Anh nhìn chàng, thần sắc chậm rãi mềm mỏng dịu dàng: "Vậy chúng ta hãy trân quý thời gian còn lại thật tốt, được không?"

Đàm Ma La Già im lặng mãi lâu, đôi ngươi gợn sóng phun trào.

Trường phong phần phật.

Dao Anh cười khì: "Sao hả, Pháp sư quên chuyện đêm hôm ấy rồi sao? Quên làm sao ôm tôi, nhận lời tôi sau này sẽ không lại gạt tôi? Quên..."

Trước mắt nàng tối đen, im bặt dừng lại.

Vó ngựa giẫm nát tuyết đọng, chàng bỗng ruổi ngựa xông lên, giật bàn tay nắm chặt dây cương của nàng, giương cánh tay, trực tiếp ôm nàng từ trên lưng ngựa vào lòng, mùi máu tanh quyện với khí tức phô thiên cái địa trên người chàng ập đến, ngón tay lạnh như băng gài vào mái tóc dài của nàng, đôi mắt xanh nhìn nàng chăm chú.

Nàng hơi thở dốc, đưa tay đỡ lấy khuôn mặt chàng gầy gò không ít, vành mắt dần dần đỏ lên.

"La Già, chàng lại gạt em."

Đàm Ma La Già ôm nàng, toàn thân phát run, cúi đầu, siết chặt cánh tay, hôn môi nàng.

Nụ hôn này vội vàng, bá đạo, hung mãnh cạy mở làn môi trơn bóng của nàng, hoàn toàn khác với nụ hôn rơi trên đỉnh đầu trước kia của chàng, cánh tay ôm trên người nàng càng thu càng chặt, cách lớp cà sa, cơ bắp căng cứng nhẹ rung động.

Một dòng điện lan khắp người, cả người Dao Anh run bắn, đưa tay ôm eo chàng.

Lộp độp, tiếng binh khí rơi xuống đất, dưới tường thành Vương Đình binh sĩ ngây ra như phỗng.

Trước thiên quân vạn mã, Phật Tử bọn hắn, người mặc cà sa, hôn Văn Chiêu công chúa.

----------------------------------- -

hun gòy hun gòy, gạo gực quá! Như tui thì tui ko tiêm heroin tăng lực cho LG quay lại đâu, nên tui hơi bực. Bù lại, Mai ship DA đến cái hun ngay luôn, bỏ qua cho Mai.

cong đít chạy cho kịp lời hứa với mấy chị em u mê – nên được dán tag "edit tốc độ bàn thờ" oa oa. Những chương sau này vừa type nhanh vừa huhu, mắt nhòa tay run có lẽ còn sót đoạn convert và câu chữ ko đủ tgian trau chuốt lại. ráng hoàn tui sẽ vòng lượt, rất cảm ơn chị em đã yêu thích và rải thính khắp chốn.

++++++++++++++++

Wappatd: claretter_

Truyện Chữ Hay