Bóng nắng đan vào nhau đổ xuống thảm cửa.
Lý Huyền Trinh buồn bã cười: "Thất Nương, đời này muội sẽ không tha thứ cho ta à?"
Dao Anh không nhìn hắn, nói: "Ngươi hận mẹ ta, từng hại mẹ và anh trai ta, còn hại cả ta, sau này, ngươi đã cứu anh trai, cứu luôn cả ta,... giữa ta và ngươi cách nhau bằng thù hận cha mẹ tôn trưởng, trải qua nhiều chuyện, chúng ta không còn gì đáng nói."
Lý Huyền Trinh nhắm mắt, "Lý Trọng Kiền muốn gϊếŧ ta, sao muội lại cản hắn? Có thật muội đối với ta chỉ có hận?"
Dao Anh thản nhiên nói: "Bởi vì dù sao ngươi cũng là Thái tử Ngụy triều, gϊếŧ ngươi, anh ấy sẽ bị Lý Đức truy sát."
Ánh sáng trong mắt Lý Huyền Trinh dần dần lu mờ, vẻ cô đơn. "Ta có thể đợi muội tha thứ cho ta, dù phải đợi thêm cả đời."
Dao Anh vẫn đơ mặt.
"Huynh trưởng..."
Nàng khẽ nói.
Nghe nàng xưng hô thế này, Lý Huyền Trinh phát run.
"Ta đã cho huynh trưởng cơ hội, ta nghĩ huynh trưởng chỉ là bị thù hận che mắt trong một lúc... Nhưng ngài lần lượt ép anh trai ta vào đường cùng, ta không thể không học cách đấu đá với Ngụy Minh, học cách đối phó với khó dễ của Đông cung. Ngài và anh trai ta cùng lãnh binh, ngài thân là Thái tử, lương tiền sung túc, muốn viện binh có viện binh. Anh của ta muốn xin viện binh, khó càng thêm khó, kẻ sáng suốt đều hiểu sau này thể nào anh cũng bị ngươi làm khó, anh ấy dẫn binh tiến đánh thành trì kiên cố nhất, chiến quả đoạt được còn bị kẻ khác chia cắt, bộ hạ của anh ấy thường chẳng thể có cơ hội được đề bạt, nên anh ấy chỉ mời chào được đám tam giáo cửu lưu..."
"Anh của ta sống rất vất vả, làm cách gì cũng trốn không thoát lòng bàn tay của Lý Đức, anh ấy chỉ đành kiên trì."
Dao Anh ngó Lý Huyền Trinh: "Ngài hận bọn ta cũng được, buông bỏ thù hận cũng được, ta không muốn có bất kỳ dính dáng gì với ngài nữa."
Trong mắt Lý Huyền Trinh nổi lên ánh sáng ướt sũng.
"Muội đã cho ta cơ hội... Vậy thì hãy cho ta một cơ hội nữa đi! Ta có thể làm lại Trường Sinh, ta sẽ đền bù mọi sai lầm, hãy cho ta một cơ hội!"
Dao Anh lắc đầu: "Ngươi không còn tới quấy rầy cuộc sống của anh trai và ta, chính là đền bù lớn nhất rồi."
Lý Huyền Trinh im lặng, đáy mắt chớp động vẫn không tan được sương mù.
"Thất Nương, ta làm không được."
Dao Anh chau mày.
Lý Huyền Trinh cười tự giễu: "Muội xem, ta là người thế đó."
"Trước lúc mẹ chết, ta chỉ muốn cùng mẹ sống sót cho tốt trong thời loạn, sau đó quận Ngụy bị quân địch công phá, mẹ con ta gặp rất nhiều chuyện..."
Lý Huyền Trinh đau đớn nhắm mắt lại.
Chuyện mẹ gặp phải luôn chôn vùi nơi đáy lòng hắn, vì thanh danh của mẹ, hắn chưa từng thổ lộ cho bất kỳ ai, sau này cũng sẽ không.
"Rồi sau đó... Mẹ chết ngay trước mặt ta, chỉ vì để bảo vệ ngôi vị Thái tử cho ta, ta có thể làm gì đây?"
Hắn bị trói trên Hình đài, quãng đời còn lại đều phải sống vì nguyện vọng của người mẹ khi lâm chung, nếu không, hắn không biết mình nên làm gì.
Vì mẹ, hắn âm thầm tích góp thực lực, chờ ám sát Lý Đức, nhằm vào Lý Trọng Kiền.
Vì chỗ trống trong lòng vĩnh viễn không lấp đầy ấy, hắn bảo vệ Chu Lục Vân.
Vì thuộc hạ tín nhiệm, vì bình định loạn thế, để trên đời này ít đi những người đàn bà giống như mẹ hắn, hắn dẫn binh chinh chiến.
Giờ đây, hắn muốn được làm chính mình, đền bù những sai lầm mình đã từng, hắn đã từng có cơ hội như người bình thường, nàng đã để hắn nhìn thấy hy vọng, là một tia sáng hắn đuổi tìm trong bóng đêm.
Như là Khoa Phụ trục nhật, hoặc là thực hiện nguyện vọng, hoặc là chết trên đường đuổi theo nguyện vọng, không có lựa chọn nào khác.
thành ngữ: Khoa Phụ – một nhân vật thần thoại thời Thượng cổ TQ, liều mình đuổi theo mặt trời,
Hắn đã sớm chết cùng với ngày mẹ bỏ mình.
"Thất Nương, ta gặp muội, cùng muội trải qua nhiều chuyện, muội còn sống, ta cũng còn sống..."
Hắn cười khổ, đôi mắt âm trầm mà điên cuồng.
"Ta nhận, đây là mệnh của Lý Huyền Trinh ta." Hắn thở dài, vừa đắng chát, vừa ngọt ngào. "Khi vừa mới quen biết muội, ta còn nghĩ chúng ta sẽ bên nhau rất tốt, không ngờ muội lại là kẻ thù của ta, trong lòng ta oán hận, nhục nhã, ta hận muội, càng hận mình đã mềm lòng với muội, ta dung túng Ngụy Minh diệt trừ muội, sau đó mới thấy hối hận..."
"Thất Nương, ta không muốn phải hối hận, ông trời đã muốn đùa giỡn ta vậy thì ta dứt khoát buông mình! Ta mặt dày vô sỉ, ta biết muội xem thường ta, hận ta, ta không có lựa chọn nào khác, chỉ cần còn một hơi ta sẽ không từ bỏ."
Lý Huyền Trinh sâu kín thở dài, lệ khí trong mắt càng lúc càng sâu, bỗng ngồi thẳng người lên, cầm một cây chủy thủ nhét vào trong tay nàng.
"Muộn hận ta phải không? Có phải chỉ có gϊếŧ ta mới có thể tha thứ cho ta? Được, muội gϊếŧ ta đi."
Hắn nắm thật chặt tay Dao Anh, chĩa chủy thủ vào ngực mình.
Chủy thủ sắc bén, rất nhanh rạch ra một vết, máu bắn ra.
Dao Anh giật nảy, muốn thoát khỏi bàn tay hắn.
Lý Huyền Trinh nắm chặt không buông, nhìn chằm chặp nàng, vẻ đầy điên cuồng, cứ như không thấy tí đau đớn nào, chủy thủ tiếp tục đâm tới, lồng ngực máu thịt be bét.
"Thất Nương, đây chính là ta!" Hắn khàn khàn nói, hai con ngươi đỏ như máu.
Dao Anh rùng mình.
Sau một khắc, Lý Huyền Trinh buông bàn tay nắm chặt của nàng, giơ cánh tay lên bắt lấy nàng, kéo lại gần, khuôn mặt phủ đầy thâm trầm âm độc cách rất gần.
Dao Anh bất ngờ không kịp đề phòng, ngơ ngác nhìn hắn.
U ám cuồn cuộn trong đôi mắt phượng hẹp dài, du͙ vọиɠ cháy bỏng.
Dao Anh trừng to mắt, sửng sốt thật lâu.
"Ngươi điên rồi!"
Nàng chợt kịp phản ứng, đẩy Lý Huyền Trinh, đứng thẳng dậy, cảm giác khó chịu dâng lên trong tim, cả người nổi da gà, nơi bị hắn chạm qua như muốn bốc cháy.
Lý Huyền Trinh đổ xuống giường, da mặt đau đến co quắp mấy lần, máu tươi tuôn ra dưới lớp băng, mặt đờ đẫn, một đôi mắt phượng vẫn nhìn thẳng nàng.
"Ta không điên."
Hắn nói.
"Lý Dao Anh, ta muốn muội."
Thoảng như sấm đánh bên tai, trong lòng Dao Anh từng cơn buồn nôn phun trào, nhấc chân bước ra ngoài.
Hắn là huynh trưởng của nàng, nàng cứ nghĩ đó là thứ tình cảm áy náy khi tỉnh ngộ vì quen biết lúc xưa, không ngờ hắn lại cất giấu tâm tư này với nàng, thật bất chấp lý lẽ!
Lý Huyền Trinh nhìn bóng lưng Dao Anh quyết tuyệt rời đi, cười đến đắng chát. "Dao Anh, muội không phải là con gái của Lý Đức và Tạ Mãn Nguyện."
Đầu Dao Anh đang ong ong, nghe vậy, thoáng chốc tỉnh táo, khựng lại.
Lý Huyền Trinh nén nỗi đau kịch liệt đứng dậy: "Ta phái người điều tra, liên tục xác nhận, năm đó Tạ Mãn Nguyện không có thai, vì mẹ ta bỏ mình nên bà ta vờ có thai, người Tạ gia giúp bà che giấu, Lý Đức thường xuyên không có nhà nên không sinh nghi... Muội là đứa trẻ bị vứt bỏ mà Tạ Vô Lượng nhặt từ trên chiến trường, thư của Bùi công có thể chứng thực thân phận của muội."
Dao Anh đưa lưng về phía hắn, lặng đi thật lâu.
"Ta không lừa muội, ta không phải huynh trưởng của muội."
Lý Trọng Kiền cũng không phải.
Cho nên khi Lý Huyền Trinh vừa mới tìm được Dao Anh, không dám nói chân tướng cho nàng vì khi đó hắn buộc phải về Lương Châu chủ trì đại cục, không thể ở lâu.
Giờ đây hắn phải nói rõ, nàng bí mật đi Vương Đình, nhất định là vì Nhϊếp Chính Vương Tô Đan Cổ.
"Thế nên?"
Một câu hỏi hờ hững phá vỡ vắng vẻ, Dao Anh quay lại, nhìn Lý Huyền Trinh, sắc mặt như thường.
"Ngươi không phải huynh trưởng của ta, giữa chúng ta tất cả đều xóa bỏ?"
Lý Huyền Trinh sửng sốt.
Dao Anh nhếch khóe môi, "Coi như ta là đứa bé mà cậu nhặt về, mẹ chăm sóc ta, anh trai nuôi ta lớn, chúng ta sống dựa lẫn nhau, ta với anh trai có quan hệ máu mủ hay không cũng sẽ không thay đổi, chuyện xảy ra giữa ta ngươi cũng sẽ không cứ thế mà một bút gạch đi, chẳng gì có thể thay đổi."
Nàng liền quay người đi.
Lý Huyền Trinh lấy lại tinh thần, gọi giật: "Thế nếu thân nhân của muội còn trên đời thì sao?"
Bóng lưng Dao Anh dừng lại.
"Dao Anh, ta biết cha ruột của muội là ai, biết muội vẫn còn thân nhân ruột thịt sống trên đời... Muội không để ý thân thế của mình, Lý Trọng Kiền thì sao? Hắn biết muội không phải em gái ruột của hắn, sẽ nghĩ như thế nào?"
Dao Anh cười phì, quay đầu: "Ngươi muốn dùng thân thế của ta đến uy hϊếp ta?"
Lý Huyền Trinh cười khổ lắc đầu: "Không, ta chỉ là muốn nhắc nhở muội, Lý Trọng Kiền sẽ không muốn biết thân thế của muội... muội tin ta đi, ta không muốn thương tổn muội."
Hắn nhìn vào mắt nàng. "Ta chỉ muốn cùng muội bắt đầu lại từ đầu."
Dao Anh nhìn hắn: "Cha ruột ta là ai?"
Lý Huyền Trinh nói một cái tên.
Bàn tay Dao Anh trong tay áo nắm chặt, quay người rời đi.
Thân binh đứng bên ngoài chờ nàng, thấy sắc mặt nàng khó coi, vội hỏi: "Thất Nương, sao thế ạ?"
Dao Anh mãi thật lâu không bình tĩnh nổi, sắc mặt tái nhợt, sau khi đi một đoạn rất xa, đột nhiên dừng lại.
"Đưa Thái tử đi tiệm tơ lụa, sắp xếp người tiễn hắn về Cao Xương, việc này giấu A lang, đừng cho A lang gặp mặt Thái tử."
Thân binh không rõ ràng cho lắm, thưa vâng.
Dao Anh vẫn vẻ hoảng hốt, về phòng, cho thân binh lui, nói: "Ta thấy khó chịu trong người, phải ngủ một lát. Có chuyện gì đợi ta tỉnh hãy đến bẩm báo."
Thân binh lui ra ngoài.
...
Sau một canh giờ, mấy tên thân binh xông vào phòng Lý Huyền Trinh, cưỡng ép đỡ hắn dậy, dẫn đi.
Lý Huyền Trinh đang định giãy giụa, thân binh đè cánh tay hắn, cúi đầu, giật xuống khăn che mặt.
"Thái tử điện hạ, là tôi." giọng điệu đầy cung kính.
Lý Huyền Trinh khẽ giật mình, mắt phượng trừng lớn.
Người đến nhanh chóng mang lên khăn che mặt: "Thái tử điện hạ muốn gì, chúng tôi đều có thể làm giúp ngài."
Sau nửa canh giờ, một cỗ xe ngựa phủ màn lái ra đình viện, thủ vệ biết Dao Anh muốn đưa Lý Huyền Trinh đi, kiểm tra toa xe, phất tay cho đi.
Đến chiều, Lý Trọng Kiền vội vàng chạy về đình viện, đi vào phòng xem em gái, gõ cửa rõ lâu, bên trong không hề có tí động tĩnh, hắn nhíu mày, đẩy cửa vào, xốc mền gấm.
Dưới lớp mền gấm, chỉ có một đống quần áo.
Lý Trọng Kiền chợt biến sắc: "Người đâu?"
Đám người kinh hãi, gọi thân binh các nơi đến, kiểm lại mới phát hiện thiếu đi mấy người, chẳng đâu tìm thấy bóng dáng Dao Anh.
Lý Trọng Kiền nổi giận: "Minh Nguyệt nô không ra khỏi cửa, sao người không thấy?"
Thân binh tìm kiếm khắp nơi, nhớ tới hôm nay chỉ có xe ngựa đưa Lý Huyền Trinh đi ra, mồ hôi lạnh ròng ròng.
Lúc này, một tiếng rít bén nhọn xé không mà tới, một mũi tên chui vào trong viện, cắm lên tường đất, đuôi tên rung bần bật.
Lý Trọng Kiền trầm mặt rút vũ tiễn, gỡ thư trên tên, xem xong, người phát run, ánh mắt ngoan lệ.
"Bọn chúng đã bắt Minh Nguyệt nô, cảnh cáo chúng ta không được để lộ tin tức, nếu không liền gϊếŧ người diệt khẩu."
Các thân binh sắc mặt đại biến.
...
Vương Tự.
Đàm Ma La Già một người cà sa tuyết trắng ngồi trước thư án.
Trung Lang tướng Cấm Vệ quân đang báo cáo náo động ở phố chợ, cam đoan sẽ điều tra rõ ràng, hoạt động ăn mừng sẽ còn tiếp tục, tuyệt đối không để phát sinh chuyện đánh nhau trên con phố đông đúc lần nữa.
Chàng lẳng lặng nghe.
"Vương!"
Duyên Giác xông vào thiền thất, thở không ra hơi. Tất Sa ra hiệu Trung Lang tướng lui ra.
Họ đi rồi, Duyên Giác vội vàng nói: "Công chúa đi rồi!"
Thiền thất bỗng yên ắng.
"Vệ Quốc Công đột nhiên giận dữ, dẫn công chúa và thân binh rời đi, tiểu nhân làm sao cũng cản không được."
Tất Sa há hốc mồm.
Ngón tay Đàm Ma La Già nhẹ phẩy Phật châu, không nói.
...
Bên ngoài Thánh Thành.
Lúc Dao Anh tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một toa xe mờ tối, hai tay hai chân đều bị trói chặt, trong miệng nhét vải mềm, xe ngựa xóc nảy đong đưa khiến đầu nàng choáng váng muốn buồn nôn.
Nàng nhớ mình đang thϊếp đi trên giường, ai đã bắt nàng?
Nghe một tiếng nói nhỏ bên cạnh: "Muội tỉnh rồi?"
Dao Anh tỉnh táo lại, đối mặt với một đôi mắt phượng đỏ kè tơ máu.
Nàng thử ngồi dậy, không thể nhúc nhích, muốn dùng răng cắn mở dây thừng trên tay, dây thừng bằng da, không cắn nổi.
Lý Huyền Trinh nằm cạnh nàng, rên lên vài tiếng, nén đau nhỏ giọng nói: "Đừng làm gãy răng, muội cắn không đứt đâu."
Dao Anh cắn răng: "Ngươi muốn làm gì?"
Lý Huyền Trinh cười khổ: "Ta chẳng làm gì..."
"Người bắt ta là ai?" Có thể ngay dưới mắt thủ vệ đưa nàng đi, chắc chắn là người Hán.
"Là Lý Đức."
Tâm tư Dao Anh đổi cực nhanh, "Không thể nào."
Lý Đức mưu tính rất nhiều thứ, ông muốn thu phục Tây Vực, mời chào lòng người, ổn định triều đình, củng cố địa vị, khôi phục Tây Vực là đủ để chói lọi sự nghiệp to lớn lưu sử sách, nhưng danh gia vọng tộc Tây Vực cũng không tín nhiệm Ngụy triều, một khi ông làm họ tức giận sẽ hoàn toàn đánh mất lòng người, ông ta sẽ không dám tùy tiện phá vỡ thế cân bằng của cục diện hiện tại, hạ chỉ sắc phong Dao Anh chính là để trấn an nàng, lấy lòng thế gia. Trước mắt, Lý Đức không thể nào phái người đến bắt nàng.
Lý Huyền Trinh ho khan mấy tiếng, yếu ớt nói: "Không phải là chỉ lệnh của Lý Đức, là do tử sĩ Lý Đức phái tới. Ta nhận ra thủ lĩnh của chúng, chúng đã nhận lệnh tới bắt ta về Trường An, ta từng rơi vào trong tay chúng, trốn đi mấy lần. Chúng đã trà trộn vào trong sứ đoàn đi Vương Đình, thấy ta xả thân cứu muội mới đoán ra muội là nguyên nhân ta đến Vương Đình nên muốn bắt muội cùng về chờ lệnh."
"Đám tử sĩ này được huấn luyện từ nhỏ, trong mắt chỉ có nhiệm vụ, không bận tâm đại cục."
Dao Anh lo lắng hỏi: "Có phải bọn họ đã làm gì anh trai ta?"
Lý Huyền Trinh nhìn nàng. Dù đã biết thân thế mình, nàng vẫn cứ quan tâm Lý Trọng Kiền.
"Không, chúng không dám gây ra động tĩnh quá lớn, hẳn Vương Đình không phát hiện muội đã bị trói đi, Lý Trọng Kiền không có việc gì."
Dao Anh thở phào, trong lòng tính toán nhanh nghĩ cách thoát thân.
Nàng không có mặt, Đàm Ma La Già có biết không? Nếu chàng biết, sẽ rất gấp phải không?
Chàng đã bệnh, còn phải lo lắng cho nàng...
Dao Anh vừa suy tư làm sao chạy trốn, vừa lo lắng cho Đàm Ma La Già và Lý Trọng Kiền, thử cọ đầu, phát hiện trâm trên tóc đã bị rút từ trước, đá đá chân, chủy thủ giấu trong giày cũng đã mất.
"Muội đừng nhúc nhích, đừng làm bị thương chính mình..." Lý Huyền Trinh nhẹ giọng trấn an, "Chắc chắn Lý Trọng Kiền đang đuổi theo, ta sẽ nghĩ cách ngăn chặn chúng, muội tìm cơ hội chạy trốn."
Dao Anh không nói.
Lý Huyền Trinh cười cười, "Muội không tin ta?"
Hắn thở dài, nhìn lên trần xe.
"Thất Nương, đúng là ta muốn có muội, ta sẽ không từ thủ đoạn, nhưng ta biết một khi Lý Đức dính vào, muội liền nguy hiểm... Ta không thể để cho ông ta phát hiện ta thích muội."
Dao Anh không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Lý Huyền Trinh ra hiệu Dao Anh ngậm vải mềm vờ ngủ.
Một người đi đến vén rèm lên nhìn lướt qua, nói: "Thái tử điện hạ, bọn ta đã sắp xếp mấy chiếc xe đánh lạc hướng Lý Trọng Kiền, ngài yên tâm, chờ rời khỏi Vương Đình, chúng ta cũng không cần lén lén lút lút."
Lý Huyền Trinh bắt đầu lo lắng.
Nếu Lý Trọng Kiền bị dụ đi, cho dù hắn có ngăn chặn đám tử sĩ, Dao Anh cũng trốn không thoát, hơn nữa giờ người hắn bị thương nặng, đến cả đao còn không cầm nổi.
"Các ngươi trà trộn vào Thánh Thành bằng cách nào? Ai là nội ứng?"
Tử sĩ cười nói: "Việc này không nhọc điện hạ quan tâm, có tiền ma xui quỷ khiến. Một năm trước, Thánh thượng dặn bọn ta buộc phải đưa Thái tử điện hạ về Trường An, bọn ta đã đi theo điện hạ một năm, điện hạ đến giờ vẫn không chịu về. Giờ bọn ta đã giữ công chúa, điện hạ cũng đừng chạy nữa, nếu không, bọn tôi không khách khí với cô ta."
Lý Huyền Trinh cười lạnh: "Công chúa hiện giờ là thủ lĩnh Tây quân, các ngươi động vào nàng, làm sao bàn giao với Thánh thượng?"
Tử sĩ nhe răng cười: "Bọn ta mặc kệ cô ta là ai! Chỉ cần có thể đưa Thái tử điện hạ về, chuyện tiếp theo không đến lượt bọn tôi quan tâm!"
Gã nói, giơ đao lên với Dao Anh.
Lý Huyền Trinh trầm mặt: "Đừng động đến nàng!"
Tử sĩ câu môi cười, thu đao, buông rèm: "Thế thì điện hạ an phận chút, đừng ép bọn ta ra tay."
...
Trên đường lớn cát vàng phấp phới, khoái mã như một đám mây đen quét qua, vó ngựa như sấm.
Lý Trọng Kiền dẫn theo thân binh phi nước đại hơn mười dặm, cuối cùng đã phát hiện tung tích xe ngựa, đuổi theo, vây quanh xe ngựa.
Gã đánh xe run lẩy bẩy, lăn xuống càng xe.
"Minh Nguyệt nô!"
Lý Trọng Kiền một tiếng vén rèm, quét mắt qua toa xe, một nữ tử mặt che mạng sa trốn trong xe, hoảng sợ nhìn hắn.
Trong lòng hắn đánh lộp bộp, sắc mặt tái xanh.
"Chiếc này cũng là giả."
Một đoàn người lập tức ruổi ngựa quay đầu, đuổi về hướng khác.
...
Một hướng khác.
Xe ngựa lao vùn vụt.
Dao Anh mất hết sức lực nửa ngày, cuối cùng cũng cắn mở dây trói trên tay, nhanh chóng mở trên chân, sau đó quấn dây lỏng quanh cổ tay, trên đùi mình, tránh tử sĩ nhìn ra.
Lòng nàng nóng như lửa đốt.
Sắc mặt Lý Huyền Trinh càng lúc càng tái nhợt, ụa mấy búng máu, người run lên.
Đồng tử Dao Anh xoay vòng, hét tử sĩ: "Thái tử bị thương đến mức này, các ngươi còn không dừng lại thay thuốc cho ngài sao? Nếu ngài có chuyện không hay xảy ra, làm sao các ngươi về Trường An phục mệnh?"
Đám tử sĩ nửa tin nửa ngờ, vén rèm xe đến nhìn.
Lý Huyền Trinh hiểu dự tính của Dao Anh, phối hợp run lẩy bẩy.
Tử sĩ luôn theo dõi Lý Huyền Trinh, tận mắt nhìn thấy vết thương trên người hắn do cản đao giùm Dao Anh, chần chừ một chút, sợ thật sự hắn có gì bất trắc, dừng xe ngựa, thay thuốc.
Vội vàng băng bó xong, tiếp tục đi đường.
Mặt Dao Anh lộ vẻ thất vọng, nàng cứ tưởng có thể kéo dài thêm một lúc.
Sắc trời tối dần, cuồng phong gào thét.
Vì né tránh tuần tra, tử sĩ chọn con đường ít ai lui tới, xung quanh một vùng hoang vu, không thể đi trong đêm, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại.
Nhiệt độ trong đêm chợt hạ, gió lạnh thấu xương, màn xe bị gió thổi giật ầm ào.
Lý Huyền Trinh khó khăn ngồi dậy, vén rèm, quét mắt một vòng bên ngoài, nói: "Đợi tí nữa đoạt được ngựa chạy ngay, không được quay đầu lại, hãy chạy về phía Nam, bọn chúng rất giảo hoạt, không đi về phía Đông, mà trên đường tiến về phía Bắc."
Hắn quay đầu nhìn Dao Anh.
Vẻ mặt nàng khẩn trương, hết sức chăm chú quan sát động tĩnh bên ngoài.
Phát hiện từ lúc bị bắt, dù nàng lo lắng nhưng không kinh hoảng thất thố, hẳn là quãng thời gian lưu lạc ở Tây Vực đã trui luyện thành thói quen của nàng.
Tư vị trong lòng hắn thật khó tả.
Hai người kiên nhẫn đợi đến nửa đêm, không trăng không sao, tối đen như mực, Lý Huyền Trinh vùng vằng đòi xuống xe ngựa, nói mình muốn đi mao xí, không muốn làm bẩn toa xe, tử sĩ cười ha ha, dìu hắn đi.
Trong đêm tối, trước mắt Lý Huyền Trinh biến thành màu đen, tay chân phát run, đợi nửa chén trà nhỏ, cắn mạnh chót lưỡi, bỗng quay người một phát, rút chủy thủ bên hông của tử sĩ đang thúc giục hắn, đâm ngay cổ họng gã.
Trong xe ngựa phía bên kia, nghe tiếng bạo động, Dao Anh nhanh chóng trèo xuống xe ngựa, hít một hơi, cất bước chạy thật nhanh, quăng mình lên ngựa, thúc mạnh ngựa, xông vào bóng đêm mịt mờ.
Tử sĩ sẽ không gϊếŧ Lý Huyền Trinh, không lo đến tính mạng, nàng nhất định phải chạy đi thật nhanh, nhỡ có thất bại bị bắt về, cũng kéo dài được ít thời gian, hoặc để lại ít vết tích.
Lòng Dao Anh như nổi trống, nắm chặt dây cương, phi nhanh trong đêm tối.
Rất nhanh, sau lưng có tiếng vó ngựa dày đặc và tiếng chửi rủa la hét của tử sĩ.
Dao Anh khẽ cắn môi, giục ngựa tăng tốc.
Tử sĩ sau lưng ngày càng gần, gần đến mức nàng có thể nhìn thấy ánh trường đao sắc lạnh lập lòe trong tay chúng, tiếng hò hét ngay bên tai nàng, một tử sĩ vung cánh tay to lớn chụp vào cánh tay nàng.
Vút một tiếng sắc bén.
Một mũi tên xé thủng bóng đêm sâu thẳm, từ trong đêm tối bắn ra, tên chứa nội kình, khí thế vạn quân, trực tiếp đâm xuyên cánh tay tử sĩ.
Tử sĩ rú lên thảm thiết, rơi xuống lưng ngựa.
Mũi tên liên tiếp bắn ra, vèo vèo từng tiếng tiếp từng tiếng, như cầu vồng xuyên mặt trời, tiếng kêu thảm thiết khắp nơi, mấy tên tử sĩ lần lượt ngã xuống.
Dao Anh thở như kéo bễ, ngẩng nhìn.
Trong chỗ tối trước mặt bóng đen ẩn hiện di chuyển.
Một người một ngựa từ trong bóng tối vọt ra, một nam tử mặc một bộ lam sam, áo khoác tay ngắn áo bào trắng, thân ảnh thẳng tắp, cầm trường cung trong tay, hông đeo túi đựng tên, bình tĩnh giương cung cài tên, mũi tên như điện, hung mãnh bá đạo, lại mang ý từ bi.
Lại thêm mấy tử sĩ rơi xuống lưng ngựa.
Mây đen gợn sóng, bóng đêm đen đặc, sắc lạnh của mũi tên chiếu lên mặt người nam tử, hắt ra đôi mắt xanh biếc lạnh lùng đằng sau lớp khăn che mặt.
Dao Anh há hốc mồm, trong tích tắc hốc mắt nóng lên.
Giữa trời và đất, chỉ còn tiếng chân chàng chạy nhanh về phía nàng.
Sau lưng tiếng la gϊếŧ động trời, con ngựa đen trong chớp mắt trờ đến bên nàng, nam tử một tay cầm cung, một tay ôm eo nàng, mượn lực nhẹ nhàng linh hoạt ôm nàng vào trong lòng mình, nàng vươn tay, ôm thật chặt cổ chàng, cảm giác mình đã yên ổn ngồi lên lưng ngựa.
Dao Anh run rẩy cả người.
Đàm Ma La Già mở bào trắng, bao nàng vào trong, rũ mắt nhìn nàng.
Dao Anh nước mắt tràn mi, run giọng nói: "Chàng điên rồi."
Cũng là ba chữ từng đánh giá Lý Huyền Trinh, tâm tình lại hoàn toàn khác biệt.
Tuấn mã phi nước đại, trong xóc nảy, Đàm Ma La Già không nói một lời, tay ôm cổ nàng, ấn chặt nàng vào trong lòng.
Dao Anh nghe được tiếng tim chàng đập, vẫn là ung dung chầm chậm.
Hòa thượng, chàng điên thật rồi.
Dao Anh cười cười, nước mắt long lanh, chấn kinh, chua xót, ngọt ngào, vui vẻ, đau lòng, lo lắng... Mọi cảm xúc cuồn cuộn sôi trào, rồi lòng nàng từ từ yên ổn lại.
...
Cách đó không xa, tiếng chân như sấm, càng nhiều bóng đen đến gần họ, người cầm đầu một đôi mắt phượng tràn đầy ngang ngược, giục ngựa tiến lên, nâng đao, nhìn thấy Đàm Ma La Già và Dao Anh ôm nhau trên lưng ngựa, hơi sửng sốt.
"A Lang! Tìm thấy Thất Nương rồi!" Thân binh lớn tiếng gọi hắn.
Lý Trọng Kiền giận tái mặt, hung dữ trừng trộ ngó Đàm Ma La Già, giục ngựa tiến lên gϊếŧ chóc.
Được rồi, tên Tô Đan Cổ này rất thông minh, biết hắn với Dao Anh sẽ không vô cớ rời Thánh Thành, chắc chắn có chuyện, tìm đến hắn cùng truy tìm tung tích tử sĩ khắp nơi, chạy đôn chạy đáo cả đoạn đường, cũng nhờ có y quen thuộc địa hình, bọn hắn mới có thể đuổi theo, khổ lao công lao y đều có... Ngày mai lại tìm y tính sổ vậy!
Tử sĩ không ngờ bị đuổi kịp nhanh như vậy, quả quyết quay đầu ngựa, trở lại bên cạnh đống lửa, bảo người dẫn ra Lý Trọng Kiền, tự ôm theo Lý Huyền Trinh, bỏ trốn mất dạng.
Phụt.
Chủy thủ đâm thẳng vào máu thịt.
Đau đớn kịch liệt truyền đến, tử sĩ cúi đầu, nhìn Lý Huyền Trinh, không thể tin được.
"Thái tử, Lý Trọng Kiền đã tới, ngài gϊếŧ ta, không sợ Lý Trọng Kiền gϊếŧ ngài à? Chúng ta bây giờ là châu chấu trên cùng một sợi dây đó!"
Ánh mắt Lý Huyền Trinh lạnh lùng, cầm chủy thủ, từng chút từng chút, không hề lưu tình đâm vào ngực tử sĩ.
Tử sĩ kêu thảm, hai người cùng rơi khỏi lưng ngựa.
Lý Huyền Trinh lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, thấy tử sĩ ôm vết thương đứng dậy, bay tới, ôm lấy chân tử sĩ, tử sĩ lảo đảo ngã xuống, hắn leo lên, chủy thủ cắt đứt họng tử sĩ.
Tử sĩ nhìn hắn chằm chằm, chết không nhắm mắt.
Lý Huyền Trinh quăng chủy thủ.
"Kẻ nào muốn tổn thương nàng... Một tên cũng không thể để lại..."
Chúng có cách truyền tin bí mật, có thể thần không biết quỷ không hay truyền tin, một tên cũng không thể để lại.
Tuyệt đối không thể để Lý Đức biết tâm tư của hắn.
Lý Huyền Trinh tê liệt ngã xuống, khép mắt.
...
Lý Trọng Kiền dẫn thân binh giải quyết đám tử sĩ còn lại, giục ngựa quay người.
"Minh Nguyệt nô!"
Hắn hô to từ rất xa.
"Không sao chứ?"
Dao Anh lấy lại tinh thần, từ trong lòng Đàm Ma La Già nhô người ra, "Anh, em không sao. Còn anh? Không bị thương chứ?"
"Ta không sao." Lý Trọng Kiền lắc đầu nói, ngó đôi cánh tay Đàm Ma La Già ôm Dao Anh kia mà thấy cả người rất không thoải mái.
Thân binh vác Lý Huyền Trinh đã ngất đi theo tới, "A Lang, xử lý ngài ấy thế nào?"
Lý Trọng Kiền giơ trường đao lên.
Dao Anh nghĩ nghĩ, nói: "Anh, hắn không cùng một bọn với đám kia."
Lý Trọng Kiền hừ lạnh, thu trường đao, "Vác về, các ngươi tự trông chừng hắn. Trong sứ đoàn Cao Xương có nội ứng của chúng, các ngươi nhớ kỹ, một người lạ mặt cũng không cần."
Đám người tuân lệnh.
Lý Trọng Kiền bảo thân binh dắt ngựa đến cho Dao Anh.
Dao Anh từ trong lòng Đàm Ma La Già chui ra, chàng không hề lên tiếng, cởϊ áσ choàng trắng khoác lên cho nàng, nhìn nàng xuống ngựa.
Nàng trèo lên ngựa, nắm chặt dây cương, nhỏ giọng nói với Lý Trọng Kiền: "Anh à, trên người Tô tướng quân đã bị thương, em không yên tâm, em đi theo ngài ấy trước, đợi quay về em sẽ kể tỉ mỉ lại chuyện hôm nay cho anh."
Lý Trọng Kiền vô cùng vô cùng không vui, nhưng nhìn thấy sắc mặt Dao Anh nôn nóng, đôi mắt gấp muốn đỏ lên, không đành lòng để nàng khó xử, hừ nhẹ, nói: "Cũng được."
Trong lòng hắn có phần áy náy, thuộc hạ của hắn đuổi thân vệ Vương Đình đi mới để tụi tử sĩ có cơ hội lọt vào.
Dao Anh tách ra khỏi hắn, một mình ruổi ngựa đuổi theo bên cạnh Đàm Ma La Già.
Trường phong gào thét, áo bào phủ kín người nàng, đến gần chàng, muốn nói, chưa mở miệng mắt đã đỏ hoe.
Thịch, bỗng Đàm Ma La Già té khỏi lưng ngựa, tuấn mã đi tới mấy bước, phát hiện động tĩnh, quay đầu, đảo quanh người chàng.
"La Già!"
Dao Anh kéo cương, nhảy xuống lưng ngựa, bổ nhào đến cạnh chàng, lật người chàng lại.
Khăn che mặt trên mặt chàng rơi xuống, đôi mắt xanh ngước nhìn nàng.
"Nàng phải đi rồi à?"
Chàng nhẹ giọng hỏi, ý thức mơ hồ.
Dao Anh như bị người hung bạo khoét một đao, nỗi đau lớn lên trong lòng.
Không phải chàng tức giận, mấy ngày không để ý tới người, ép em đi à?
Không phải chàng nói, em muốn đi thì đi sao?
Mọi chuyện chàng đều cân nhắc chu đáo, sợ liên lụy em, không muốn khinh bạc em, chàng biết tình yêu tất cả đều là hạt sương hư ảo, thứ gì chàng đều nghĩ đến thấu suốt, sao còn chấp nhất nơi em?
Nước mắt Dao Anh tuôn như suối trào, khóe miệng lại nhẹ cong, hai tay nâng gương mặt Đàm Ma La Già, cúi đầu, trán tựa đỡ lấy trán chàng.
"Em ở đây rồi, hòa thượng."
Đàm Ma La Già nhìn mặt nàng gần trong gang tấc, hơi thở quyện hòa.
Chàng kinh ngạc nhìn nói: "Ta là Phật Tử Vương Đình... Bệnh của ta không tốt lên được."
Dao Anh cười ngậm nước mắt: "Không sao, chúng ta từ từ mà trị. Em đã nói, không quan tâm chàng là hòa thượng, chàng không cần hoàn tục phá giới."
Mặc kệ là trị bao lâu, mặc kệ kết quả là gì.
Thử một lần, dù sao vẫn còn hy vọng.
-------------------------
truyenwk.com : claretter_