Tần Liệt nói câu này vốn không có ý khác, chẳng qua khi lỡ thốt ra, hắn mới thấy ông lão và Cửu Cân đều cười trộm, vẻ như đã nhìn thấu cả rồi. Lúc bấy giờ, hắn mới có phản ứng, muốn lên tiếng giải thích, nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt vào trong bụng.
Có lẽ... nói không chừng... trong đầu hắn lúc này xuất hiện rất nhiều ý niệm liền một lúc, dường như nghĩ ra cách gì đó, khuôn mặt lúc trước còn căng thẳng giờ đỏ ửng.
Chỉ duy có Bảo Khâm vẫn ngây người. Nàng tiến lên phía trước, mân mê cái chăn, nhíu mày: “Hay là, để ta đi bảo bọn họ cho thêm một cái giường nữa.”
Cửu Cân vội vàng nói: “Bảo gia, ngài cứ nghỉ ngơi trước, những việc này để tiểu nhân đi làm.” Nói xong, hắn quay người ra ngoài. Một lúc sau mới thấy quay lại, trên mặt hiện rõ thái độ bất bình, giận dữ nói: “Những kẻ này thật quá đáng, chẳng qua chỉ muốn xin thêm cái giường cái chăn mà làm như chúng ta muốn lấy mạng họ không bằng. Không cho thì thôi, lại còn mắng chửi người ta. Nếu không phải là không muốn gây chuyện phiền phức, tiểu nhân đã cho chúng biết thế nào là lễ độ rồi.”
Bảo Khâm không muốn làm to chuyện, liền lên tiếng khuyên giải: “Không đưa thì thôi vậy, chúng ta vừa mới lên núi, bọn chúng đều đang cảnh giác, không cần thiết phải cãi nhau với chúng làm gì.” Nàng không biết rằng, khi Cửu Cân quay người đi, hắn làm mặt hề với ông lão.
Cửu Cân mặt buồn rười rượi đáp lại một tiếng, vừa bước ra khỏi cửa vừa than thở não nề. Ông lão cũng cười khúc khích theo sau, trong phòng tự nhiên chỉ còn lại Bảo Khâm và Tần Liệt. Trước đây khi còn trong quân Tây Bắc, Bảo Khâm tuy có liều riêng, nhưng khi vào trận nàng không còn để ý kỹ như thế nữa, có lúc chưa kịp cởi áo giáp đã lăn ra ngủ rồi, xung quanh có sáu, bảy người là chuyện bình thường. Cho nên, dù hai người nằm chung một giường, nàng cũng sẽ chẳng cảm thấy có cái gì không ổn ở đây cả.
Buổi tối, có người mang đồ ăn đến, chỉ là một ít màn thầu và vài món mặn, nhưng đều nóng sốt, có thể ăn được, ngoài ra mỗi người còn có một bát canh gừng để trừ khí lạnh. Họ vẫn còn một ít thịt khô trong túi, nên lấy ra ăn cùng với canh gừng nóng, no bụng mới thôi.
Đi suốt cả ngày, ai cũng thấm mệt, nhất là Bảo Khâm, tắm táp xong liền leo lên giường ngủ luôn, không đề phòng chút nào. Dưới ánh đèn mờ ảo, Tần Liệt nhìn thấy sắc mặt bình thản của nàng lúc ngủ, khi tỏ khi mờ, khiến hắn ngây ra một lúc, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng rồi cẩn thận nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, dang tay ra, ôm nàng vào lòng.
Tần Liệt như một cái bếp lửa, có hắn bên cạnh che chở, Bảo Khâm ngủ rất ngon. Chỉ khổ Tần Liệt, được ôm người con gái mình yêu thương trong vòng tay, muốn gần gũi thân thiết mà không dám, muốn ngủ thì trong lòng lại ngứa ngáy, cứ thỉnh thoảng cúi đầu ngắm Bảo Khâm, chốc chốc lại giơ tay lấy ấm trà bên cạnh uống mấy ngụm trà lạnh, nhưng vẫn không thể áp chế dục hỏa, hắn khó chịu vô cùng.
Khó khăn lắm mới mơ màng thiếp đi một lúc, người nằm trong vòng tay hắn lại đột nhiên rên lên vài tiếng, khiến Tần Liệt tỉnh giấc, vỗ nhẹ bờ vai Bảo Khâm, hỏi nhỏ: “A Bảo, có phải khó chịu ở đâu không?”
Bảo Khâm “ừm” một tiếng, quay người đi, nói giọng không được vui vẻ lắm: “... Muốn đi tiểu.”
Tần Liệt lặng người một lúc, mặt thì ngây ra. Bên ngoài trời lạnh đến mức nước đóng thành băng, hắn không thể ôm nàng vào nhà xí được. Nghĩ một lúc, Tần Liệt xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho Bảo Khâm, rồi khoác thêm áo ra ngoài. Mò mẫm đi lại một vòng trong sân giữa đêm, cuối cùng hắn cũng tìm được một thùng nước, liền vội mang vào trong phòng để ở sau giường, sau đó vỗ nhẹ lên mặt của Bảo Khâm, dịu dàng nói: “A Bảo, dậy đi, cái bô để sau giường, nàng dậy đi tiểu đi.”
Lúc trước, chỉ cần hơi thấy chút động tĩnh Bảo Khâm đều bật dậy ngay tức khắc, nhưng từ khi ở cùng Tần Liệt, nàng liền trở nên mơ màng, nghe thấy tiếng hắn gọi, nàng chẳng suy nghĩ gì ngồi phắt dậy, mắt nhắm mắt mở đi ra sau giường. Tần Liệt không dám nhìn, chỉ cúi đầu ngó chằm chằm vào cái chăn trên giường.
Tiếng nước vừa dứt, rất nhanh Bảo Khâm lại lắc lắc lư lư đi ra, ngã xuống giường, lật người, một lúc sau liền nghe tiếng ngáy nhè nhẹ.
Tần Liệt thật sự dở khóc dở cười. Hắn lại ngồi dậy xách thùng nước ra ngoài, đổ hết cái hương thơm đêm khuya này xong còn xúc hai vốc tuyết đè lên, lấp lại rồi nhanh chóng quay trở vào phòng ôm người đẹp.
Bảo Khâm cả đêm ngủ rất ngon, trời vừa sáng đã tỉnh dậy, ngáp một cái rồi mở mắt mới phát hiện mình đã nằm trọn trong vòng tay của Tần Liệt. Nàng ngây người, bắt đầu thấy ngượng ngùng.
Hai người cứ nằm như vậy cả đêm, còn nằm chung với nhau trên một chiếc giường! Nếu chuyện này xảy ra ở nước Trịnh, chỉ sợ xương sống của nàng đã bị người ta đập gẫy rồi.
Người nằm trong lòng hơi cựa quậy, Tần Liệt liền mở mắt ra, dáng vẻ mơ màng, khác ngày thường một trời một vực. Bảo Khâm nhìn bộ dạng hắn lúc này, lại mềm lòng, nàng nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, hỏi nhẹ nhàng: “Tối qua chàng ngủ không ngon à? Sao mắt lại có quầng thâm thế này?” Nàng vừa nói vừa đưa tay lên chạm vào mắt hắn.
Hai người họ gần sát bên nhau, Bảo Khâm chỉ hơi động đậy, cả người đã gần như dán chặt lên Tần Liệt. Tần Liệt thở mạnh một hơi, nhanh chóng giật người về phía sau nửa tấc, mặt đỏ lựng, hô hấp khó khăn.
“Chàng sao thế?” Bảo Khâm ngạc nhiên hỏi: “Trong người có chỗ nào không khỏe, hay là...” Lúc nói câu này, nàng nhích đến gần hắn một chút. Tần Liệt lại lùi người về phía mép giường, động tác quá nhanh nên không làm chủ được, lịch sử lặp lại, Tần đại tướng quân ngã lộn nhào xuống giường, phát ra một tiếng động lớn.
Bảo Khâm vội vàng đạp chăn, ló đầu ra, vẻ mặt hồ nghi.
“Ta... ngủ đủ rồi.” Khuôn mặt Tần Liệt căng thẳng, nhanh chóng quay đi, vơ vội quần áo bên cạnh giường mặc lên người, quay lưng lại mà nói với Bảo Khâm: “Ta ra ngoài bảo Cửu Cân mang nước nóng vào phòng. Nàng... nàng cũng dậy đi.” Vừa nói, hắn vừa đi ra, động tác nhanh đến không ngờ. Bảo Khâm chỉ cảm thấy hắn bỏ chạy trối chết vì ngại với dáng vẻ chật vật của chính mình.
Suy nghĩ một lúc, Bảo Khâm cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, bụm miệng cố nhịn cười. Nhịn được một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được, nàng liền ôm bụng cười lớn.
Tần Liệt vừa ra khỏi cửa, đã thấy ông lão và Cửu Cân đến đây, hai người họ nghe thấy tiếng động trong phòng, liền chạy đến xem thế nào, ánh mắt rất mờ ám. Tần Liệt chợt thấy mình thật oan ức, nếu thực sự làm được cái gì đó rồi còn dễ nói, đằng này chuyện mất mặt kia muốn nói cũng không thể nói được.
Thấy sắc mặt của Tần Liệt có gì đó bất thường, Cửu Cân liền biết ý không cười hắn nữa, bước nhỏ đến bên hắn ân cần hỏi: “Tam gia, ngài đi nghỉ một chút đi, để tiểu nhân mang nước tới cho ngài.”
Hắn chưa nói dứt lời, Tần Liệt liền chột dạ, nhìn lại hiện trường đêm hôm qua, cái thùng nước kia đã không thấy tăm tích. Tần Liệt mặt không đổi sắc, nói: “Không cần đâu, ta cũng đang muốn ra ngoài, nhân tiện lấy nước luôn.” Nói rồi, hắn không đợi Cửu Cân trả lời đã vội vàng rời đi.
Cửu Cân gãi đầu, có chút khó hiểu, vừa quay người lão nghe thấy tiếng ông lão thầm thì: “Cửu Cân, ngươi lấy nước ở đâu mà người toàn mùi khai vậy?”
Ăn sáng xong, Tứ đương gia dẫn mấy gã đàn ông đến rồi phân công nhiệm vụ. Bảo Khâm và Tần Liệt phụ trách ghi tên mấy huynh đệ trong sơn trại, ông lão xem bệnh cho mọi người, Cửu Cân thì trợ giúp cho ông lão.
Thế là cả cái sân này phút chốc náo nhiệt hẳn lên, từng lượt người chen lấn đến nỗi cửa như sắp sập hết cả.
Sơn trại chỉ có người nước Trịnh, còn có cả người nước Tần và nước Yên, đa phần đều do không chịu nổi cuộc sống ở quê nhà cho nên mới xin vào đây, có nam có nữ, có già có trẻ. Bảo Khâm nhanh chóng nhận ra, trong số những người này, không ít từng làm lính hoặc từng sống trong quân đội. Nàng và Tần Liệt đều như có thần nhãn, đâu là lính đâu là dân, chỉ cần nhìn qua đã biết.
Không lẽ đây là căn cứ ngầm của một nước nào đó?
Nhưng nghĩ kĩ lại, nàng thấy điều này không hợp lý lắm, Bảo Khâm biết thống soái quân Tây Bắc nước Trịnh, nếu ông ta có con mắt nhìn xa trông rộng, đã không đến nỗi cả doanh trại không người nào phục. Nước Tần lại càng không thể, chuyện lớn như vậy, chẳng nhẽ Tần Liệt không biết? Còn về nước Yên, nếu là thám tử của nước Yên, họ sẽ không để nàng qua đêm ở đây.
“... Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đã thành thân chưa?” Đến đăng ký có không ít các bác gái nhiệt tình, vừa nhìn thấy Bảo Khâm hai mắt đã sáng lên. Cả sơn trại chưa có người nào trắng trẻo đẹp trai lại nhã nhặn phong độ như vậy, điều đáng quý hơn là hắn ta còn biết chữ, cho nên Bảo Khâm rất nhanh trở thành mục tiêu tranh cướp của các bà các mẹ.
“Nhị Nựu nhà chúng ta năm nay mười sáu tuổi...”
“Cháu gái ta eo tròn, mông nở, có tướng sinh con...”
Bảo Khâm mặt mày đau khổ, liên tục từ chối: “Tiểu sinh đã lấy vợ sinh con ở quê nhà, thằng bé cũng được nửa năm tuổi rồi.”
“Làm sao cậu lại thành thân sớm như vậy!” Các bác gái đều rất thất vọng, lẩm bẩm một hồi, thôi vậy, thế là họ chuyển hướng sang Tần Liệt. Khuôn mặt như khúc gỗ ấy, vẻ mặt lạnh lùng xa cách... Các bác gái lập tức quay người, nói: “Nghe nói còn có một vị đại phu đi cùng các cậu?”
Bảo Khâm nhịn cười, nhịn đến mức mặt đỏ ửng, nói: “Đúng là có một vị đại phu, đang khám bệnh cho mọi người trong sân. Các bác phải nhanh lên, không thì...” Nàng nháy mắt, ra vẻ thần bí. Các bác gái nghe vậy liền vỗ tay, nhanh chóng chạy qua bên đó.
Tần Liệt nghiêm mặt, nhân lúc người ta không để ý liền vỗ nhẹ lên tay nàng, nói nhỏ: “Nàng dồn hết gánh nặng sang cho ông già, cẩn thận sau này ông ấy tìm nàng tính sổ.”
“Thiếp đâu có?” Bảo Khâm nhìn hắn với ánh mắt vô tội: “Thiếp chỉ nói ông ấy là đại phu thôi chứ có nói gì khác nữa đâu.”
Trước bữa cơm chiều, Bảo Khâm và Tần Liệt gần như đã viết xong đăng ký cho toàn bộ người trong sơn trại. Khi Tứ đương gia quay lại kiểm tra, biết họ đã làm hết việc thì bất ngờ, vờ cầm quyển sổ lên lật qua lật lại, nói: “Khá lắm, khá lắm! Làm rất tốt.”
Bảo Khâm có chút hiếu kì, liền vờ như vô ý, khẽ nhắc: “Đầu cuốn sổ còn thiếu tên ba vị đương gia chưa điền.”
“Ờm...” Tứ đương gia gãi đầu một lúc, khua tay: “Ta đem quyển này về cho Đại đương gia xem, ngài ấy biết chữ, nói không chừng có thể tự điền được.” Nhìn dáng vẻ thô kệch kia cứ tưởng hắn là một người lỗ mãng, không ngờ làm việc lại hết sức cẩn thận.
Bảo Khâm và Tần Liệt trao đổi ánh mắt, ngầm suy xét trong lòng.
Buổi tối ngày thứ hai, Bảo Khâm không thể giống đêm trước nằm gọn trong lòng của Tần Liệt ngủ say sưa được nữa. Ăn xong cơm, nàng bắt đầu cảm thấy có chút gì đó không tự nhiên, đi đi lại lại trong phòng, mỗi lần Tần Liệt ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng, nàng đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra vậy, vẫn gật đầu với hắn ta như thường lệ.
Tần Liệt coi như không biết.
Ngoài trời tuyết rơi không ngớt, bốn bề vắng lặng, Bảo Khâm lại càng thêm lo lắng, muốn mở lời nói đôi ba câu để có thêm không khí, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng “bang bang” vọng lại. Nàng lặng đi một chút, rồi ngay lập tức phản ứng lại, Tần Liệt cũng đã bật dậy mở cửa.
Trong đêm tối đen như mực, có một ngọn lửa sáng rực vụt qua, nháy mắt liền vụt tắt, sau đó, lại vụt qua lần nữa.
Thổ phỉ trong sơn trại này lại có nhã hứng như vậy sao? Hay là... Hai người còn đang nghĩ, ngoài sân đã có tiếng bước chân rượt đuổi, ai đó hô to: “Kẻ địch tấn công, kẻ địch tấn công!” Một lúc sau, có người khua chiêng gõ trống, đi hết nhà này đến nhà khác hô hào mọi người. Khi đi qua sân bên phía bọn Bảo Khâm, một người tầm vóc trung bình nhìn họ hằm hằm sát khí, nói: “Không muốn chết thì hãy ở yên chỗ của mình, đừng có chạy lung tung.” Nói xong, hắn chạy như bay đến nhà tiếp theo.
Cửu Cân và ông lão đã nghe được tin ra khỏi phòng, nghiêm túc nhìn những người đang chạy đi chạy lại bên ngoài sân. Cửu Cân hỏi nhỏ Tần Liệt: “Tam gia, chúng ta nên làm thế nào đây?”
Tần Liệt trả lời: “Ngươi ra ngoài xem chuyện gì xảy ra, ta ở trong này bảo vệ Công chúa.”
Cửu Cân “dạ” một tiếng rồi chạy như bay ra ngoài. Tần Liệt quay người nắm lấy tay Bảo Khâm, nói nhỏ: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong phòng tránh đi một lúc, đợi lát nữa Cửu Cân trở về, xem xét xem sự tình rồi hành động.” Nói xong, hắn quay ra phía ông lão gật đầu: “Lão tiền bối cũng về phòng nghỉ đi.”
Thế là ba người quay trở lại phòng, mặc kệ cho bên ngoài xảy ra chuyện long trời lở đất.
Lúc này, Bảo Khâm đã hoàn toàn không còn cái cảm giác ngượng ngùng như trước nữa, nàng chỉ chau mày nói nhỏ với Tần Liệt: “Chàng nói xem, rốt cuộc là quan binh hay là đạo tặc? Chúng ta có nên nhân lúc này tháo chạy xuống núi không? Nếu không bị vây hãm ở đây, những ngày sau không dễ trốn đâu. Bên kia vẫn đang phải đánh trận, quân đội còn đang đợi chàng đấy.”
Tần Liệt lại làm ra vẻ không có chuyện gì hết, nói: “Nếu thiếu ta là không được thì bọn họ ở đó làm gì? Đều là những người đã theo ta nhiều năm, chuyện trong quân đội họ cũng biết rõ, đâu cần ta bên cạnh. Bên ngoài xảy ra chuyện gì chúng ta còn chưa biết, nếu quan binh của nước Yên đang mai phục dưới chân núi, chúng ta sao có thể thoát nổi.”
Hắn đã không vội, Bảo Khâm cũng lười chẳng muốn khuyên nữa, bèn hạ giọng: “Vậy thì tùy chàng.”
Giọng của nàng hơi trầm, ngữ khí có vẻ không được bình thường. Tần Liệt thấy lòng chùng xuống, vội hỏi: “Nàng giận ta?”
Bảo Khâm liếc nhìn hắn một cái, uể oải đáp: “Không.”
“Thật chứ?”
Bảo Khâm không hề khách khí véo má hắn một cái, bật cười: “Chàng lúc nào cũng chưng cái bộ mặt đơ như khúc gỗ này thiếp còn chưa nói gì. Bây giờ thiếp chỉ nói ít vài câu chàng đã vặn hỏi, thế là đạo lý gì?”
Tần Liệt chưa bao giờ bị người ta véo má, nhất thời không kịp phản ứng. Bảo Khâm thấy thế càng thêm vui sướng, giơ tay còn lại lên. Nhưng lúc này hắn đã tỉnh táo, thoắt một cái nắm chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn ấy, hơi dùng lực một chút, kéo nàng vào lòng.
Vừa định trộm hương, bên ngoài vọng lại tiếng bước chân vội vã, Cửu Cân chạy nhanh về phía bên này, miệng hét lớn: “Tam gia! Tam gia! Là quân Yên đột kích!”
Tay Tần Liệt lơi lỏng ra một chút, Bảo Khâm liền thoát khỏi hắn, quay người mở cửa, mặt nàng lúc này trở nên nghiêm túc: “Đã đánh lên trên núi rồi sao?”
Cửu Cân quệt mồ hôi, thở hổn hển đáp lại: “Không hẳn như vậy, những quan quân đó còn chưa tiến vào trong cửa sơn trại. Mấy vị đương gia đã huy động toàn bộ lính tráng ở đây tập trung hết lại rồi, chờ đợi xem tình hình thế nào. Tiểu nhân đã hỏi người ta rồi, đám quan quân ấy vẫn hay đến đây, nhưng chưa có một lần nào chiến thắng, hai ba ngày sau thấy không đánh vào được đành phải quay về, chắc là không đáng lo lắm đâu ạ.”
Biết những người đó không phải đến đây bắt mình, Bảo Khâm liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng sợ nhất là Tần Liệt bị nhận ra, nếu như vậy, một mặt nước Yên sẽ giăng thiên la địa võng để đến bắt hắn, mặt khác khi chuyện này truyền ra ngoài, e rằng hắn sẽ bị xử tội.
“Vào trong hẵng nói.” Bảo Khâm gọi Cửu Cân vào trong để Tần Liệt hỏi kĩ lưỡng. Ông lão nghe thấy tiếng động chạy tới góp vui, cười cười bảo: “Bên ngoài đánh nhau thế nào rồi? Không đánh vào đây chứ? Đám người nước Yên này thật không ra sao, sắp đến năm mới rồi mà còn làm vậy?”
Sắp sang năm mới rồi ư? Bảo Khâm lặng người đi một lúc, hóa ra nàng đã đi lâu đến thế rồi.
Họ ở trong phòng nói chuyện một lúc, âm thanh bên ngoài vọng lại mỗi lúc một to. Rốt cuộc mọi người cũng bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không ổn, chưa đợi Tần Liệt dặn dò, Cửu Cân liền đứng dậy chạy ra ngoài. Mới đến cửa sân, đã có một cây thương từ bên cạnh đâm tới, may mà hắn nhanh nhẹn, thoát nạn trong gang tấc. Cửu Cân vươn tay cướp lấy thương, quay lại đâm vào ngực kẻ kia...
“Cứ ở nguyên trong phòng.” Tần Liệt thấy tình hình không ổn, liền chạy theo ngay sau đó.
Tên lính nước Yên ở ngoài cửa đã bị Cửu Cân giải quyết, lúc này cũng không có ai đánh đến nữa, Tần Liệt liền đá cái xác ra rồi đóng cửa sân lại.
“Ta chặn cửa, ngươi trèo lên tường xem thử, đừng để kẻ khác leo tường vào.” Mặt Tần Liệt tối sầm lại, ánh mắt lạnh như băng. Bảo Khâm lại không cảm thấy gì, ông lão đột nhiên rùng mình, đóng chặt cửa lại, quay sang nói với nàng: “Tiểu nha đầu, đừng sợ hãi.”
Bảo Khâm dở khóc dở cười.
Họ chờ trong phòng một lúc, nhưng không nghe thấy tiếng bọn Tần Liệt đánh nhau, ngay cả tiếng ồn ào bên ngoài cũng dần lắng xuống. Bảo Khâm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Sao thế?” Ông lão hỏi: “Bên ngoài có Tần Liệt rồi, nha đầu còn lo lắng cái gì?”
Bảo Khâm cười khổ: “Quan quân đã rút rồi, chỉ sợ tiếp theo bọn thổ phỉ sẽ quay sang đối phó chúng ta thôi.” Nhát đâm vừa xong của Cửu Cân, không những đâm chết được tên quan quân, mà còn để lộ thực lực của họ. Thổ phỉ trong sơn trại không phải là người dân bình thường, không nhắc đến ba vị đương gia đứng đầu kia, chỉ sợ nhãn lực của Tứ đương gia cũng không tầm thường. Người quen với việc đánh đánh giết giết, chỉ nhìn qua là có thể biết được tên sát nhân rốt cuộc chỉ dựa vào sức lực bình thường hay đã có kinh nghiệm chém giết trên sa trường.
Ông lão hơi biến sắc, đứng ngồi không yên, nắm lấy tóc, cố gượng cười: “Dù có giết vài kẻ cũng không cần thiếu lễ độ thế chứ. Hôm nay lão phu còn giúp xem bệnh cho bao người đấy!”
Đang nói, bên ngoài vọng tới một thứ âm thanh hỗn tạp, Bảo Khâm dỏng tai lên nghe ngóng, hình như có mười mấy người lận.
“Tam gia, phải làm sao đây?” Lúc này Cửu Cân cũng đã lấy lại được tinh thần, trong lòng không tránh khỏi vừa lo lắng vừa hối hận. Nếu khi nãy hắn không kích động như vậy, chỉ trói kẻ địch lại, âm thầm giải quyết thì đã không khiến cho bọn thổ phỉ nghi ngờ.
“Hỏi xem chúng muốn làm gì?” Mặt Tần Liệt phẳng lặng như nước hồ, không nhìn ra một chút hoảng sợ.
Cửu Cân ở trên tường nghe thấy vậy, lập tức cất cao giọng hỏi: “Đứng lại đó! Lũ các ngươi hung hăng xông đến đây, muốn làm gì?”
Đám người kia không hề dừng bước, Tứ đương gia đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: “Ông đây ngày ngày đi săn nhạn, nay gặp nguy suýt bị đại nhạn mổ mù mắt, nên mới không nhìn ra mấy người các ngươi là gian tế. Khôn hồn thì mau đầu hàng, ngoan ngoãn tự đi ra đây để đỡ phải chịu nỗi đau thể xác.”
Tần Liệt nghe thấy thế, đôi mắt đầy hàn khí chợt sáng lên, ra dấu cho Cửu Cân. Cửu Cân thấy tình hình như vậy, liền nhảy xuống dưới tường, hạ thấp giọng hỏi: “Tam gia, chẳng nhẽ chúng ta lại đầu hàng như vậy? Công chúa còn ở trong phòng. Nếu chúng ta dốc hết sức để chiến đấu, chưa chắc đã thua...”
“Mở cửa.” Tần Liệt không trả lời hắn, chỉ trầm giọng dặn dò. Cửu Cân không dám kháng lệnh, tuy hơi miễn cưỡng nhưng cũng lật đật làm theo.
Bọn thổ phỉ không ngờ mấy người này lại thật sự biết nghe lời đến vậy, nên lúc đầu có chút khựng lại, không dám vội vàng tiến lên. Tứ đương gia cho người dùng đuốc sáp đến gần hơn một chút, nheo mắt muốn nhìn rõ tình hình bên trong sân, nhưng chỉ nhìn thấy dáng người cao cao gầy gầy của Tần Liệt đang đứng ở giữa sân, Cửu Cân thì nhìn chằm chằm vào họ một cách cảnh giác.
“Các ngươi... ra đây cho ta!” Tứ đương gia hét lớn: “Nếu các ngươi không ra, ông sẽ cho mồi lửa thiêu rụi cả khu nhà này, xem các ngươi...”