Năm đó họ đều còn rất nhỏ, còn chưa biết cái gì gọi là cảnh còn người mất.
Vũ Đế năm thứ mười sáu, quốc tử giám khảo thí, vì đề mục rất khó, nên rất ít đệ tử trúng bảng, đại nhi tử của Lưu gia Lưu Toàn lại nghiễm nhiên nằm trong danh sách, vốn đây là chuyện tốt, nhưng Lưu gia lại đóng cửa không tiếp khách.
“Nữ nhi bất hiếu a, đó là tội khi quân, là tội chu di cửu tội a, ta đã tạo ra nghiệp gì, lại sinh ra một đứa khuê nữ như vậy.” Lưu tướng quân ho liên tục, tiểu nữ nhi ở dưới lại không chút hối cãi.
“Lão gia, ngươi nhỏ giọng thôi, chuyện giờ đã như vậy rồi, không bằng để Yến Nhi đi trước, chờ đến lúc lại tìm lý do cho nó trở về là được, hiện tại không thể nào vạch trần được, chuyện này cũng chỉ có mấy người chúng ta biết, cũng may Toàn nhi hiện tại đang học nghệ ở Võ Đang, chuyện này có thể giấu thì cứ giấu đi.”
“Cha, dựa vào cái gì nam hài tử có thể đi, ta lại không thể đi?” Lưu Yến ở dưới một thân nam trang, nhìn có hơi đơn bạc thanh tú một chút, nói chuyện thì hoàn toàn như một nam hài.
“Ngươi còn không im miệng?” Lưu phu nhân nháy mắt với nữ nhi, đã đến lúc này rồi, còn mở miệng nói xằng thì được gì đâu.
“Lão gia, nguôi giận đi, lại không phải là đại sự gì, đến quốc tử giám học hỏi chút gì đó, cũng không chờ mong gì nó làm quan, đợi đến lúc cứ nói là chúng ta nhớ hài tử, trước lúc ca Yến Nhi trở về, cứ cho nó giả mạo ở đó, tướng mạo của Yến Nhi và ca nó giống nhau như thế, cũng không có ai nhận ra chúng ta thâu long hoán phụng đâu.”
“Hừ, đó là tội dối gạt quân trên, Lưu Trạch ta cả đời chưa từng lừa gạt hoàng thượng.” Lão tướng quân tức giận đến râu cũng dựng đứng lên, “Đây làm sao mà được, Lưu gia chúng ta được tiên hoàng ban cho hai chữ trung nghĩa, nói thế nào cũng không thể vì một tiểu nhi làm bậy mà phá hoại danh dự của gia tộc.”
Lưu phu nhân biết lão Lưu này là một khúc gỗ, tính khí bướng bỉnh, “Sao lại vậy chứ, ta chỉ có một nữ nhi thôi, nếu nó có gì bất trắc, ta cũng không sống nổi nữa, ta, hiện tại ta không sống nữa…..” Lưu phu nhân vừa khóc vừa xoay người, “Ta, ta đụng chết cho rồi…..”
Lưu tướng quân vừa thấy phu nhân khóc, lập tức luống cuống tay chân, “Đừng, đừng khóc nữa, ta cũng không nói đem nữ nhi ra làm cái gì, ta…..”
Lưu Yến cũng rất lanh lẹ, ôm chân Lưu tướng quân cũng khóc lớn, “Nương, nương, cha không cần ta nữa, nương….”
Một khóc hai nháo ba thắt cổ, hai vị nữ tử trong phủ tướng quân đều dùng một lượt, Lưu tướng quân không thể nào nhẫn tâm, “Được rồi, được rồi, cứ để Yến Nhi đi.”
“Cha, thật sao?” Lưu Yến lập tức ngừng khóc, Lưu phu nhân đương nhiên biết đạo lý diễn kịch phải diễn cho xong, hung hăng đá nữ nhi một cái, nước mắt của Lưu Yến lập tức lại ào ào chảy, lần này không phải là giả, mà thật sự bị đá đau quá. “Cha…….” Thấy nữ nhi nước mắt lưng tròng nhìn mình, Lưu tướng quân phiền muộn dữ dội, một người ông đã không chịu nổi rồi, huống hồ là hai người, đành không vui gật đầu. “Các ngươi tùy ý đi, ta không quản nữa.” Lưu phu nhân và Lưu Yến lập tức cười thắng lợi, Lưu Yến đi đến quốc tử giám, ngày đầu tiên liền gặp được hoàng tử Cơ Doanh.
Mẫu phi của Cơ Doanh chỉ là một tiểu cung nữ, ngẫu nhiên được lâm hạnh mà có hắn, ở trong cung luôn bị xem thường, thế là từ nhỏ hắn đã dưỡng thành một tính cách âm trầm, không để ý tới ai. Ngày đó hắn một mình đơn điệu đến quốc tử giám, một tiểu tử tinh ngịch cùng hắn ngồi ở hàng cuối cùng, hắn vẫn giống như bình thường không quan tâm ai, trên đài phu tử giảng bài, hắn ở dưới vẽ tranh tiểu nhân. Lưu Yến giả danh ca ca dùng tên Lưu Toàn, nhìn hoàng tử băng lạnh bên cạnh thật sự cảm thấy không chút ý nghĩa, nhưng càng không để ý tới nàng thì nàng càng muốn trêu chọc Cơ Doanh, Cơ Doanh bị bức tức giận đến lật bàn, làm cho hai người đều dính đầy mực, bị phu tử phạt đứng.
“Hắc, ngươi sao lại xấu như vậy, cha ta nói ta là con của lừa, ta thấy ngươi mới đúng là vậy đi?”
Cơ Doanh bình thường đều bị người khác ức hiếp đến quen rồi, nhưng tiểu tử mới tới này dựa vào cái gì mà nói hắn như thế, nói sao thì hắn cũng là một hoàng tử. Lưu Yến bị nhãn thần âm hàn của Cơ Doanh trừng đến nhảy dựng, hài tử mới bi lớn, sao lại giống y như Tam vương gia. Không đợi Lưu Yến nói cái gì, Cơ Doanh đã xông tới tông vào Lưu Yến, ngay cả một hài tử niên kỷ không lớn bao nhiêu đó đánh nhau cũng thật dữ, còn nói ai xung động là ma quỷ, cuối cùng hai người bị phạt nhốt lại, còn không cho ăn cơm trưa và cơm tối.
“Ngươi tông vào ta làm cái gì, ta gọi ngươi hay là chọc tới ngươi, đánh gì mà hung hăng dữ vậy?” Lưu Yến trề môi, may mà nàng có từng theo phụ thân luyện võ, nếu không thì thân hình nàng nhỏ như vậy, chắc bị đập chết quá. “Ta nói ngươi làm sao đắc tội nhiều người như vậy chứ hả?”
Khi họ đánh nhau Lưu Yến đã phát hiện, rất nhiều người tuy nói là đi lên khuyên giải, nhưng thật ra quyền đều đánh vào người Cơ Doanh, cho nên một trận đánh đó, Cơ Doanh xem ra còn thảm hơn nàng nhiều. Cơ Doanh dùng con mắt lục u u cứ thế phiêu lên người Lưu Yến, Lưu Yến cảm thấy bản thân giống như con mồi bị rắn ngắm trúng, cũng không dám nói gì với Cơ Doanh nữa.
Lưu Yến vừa đau vừa đói, “Tiểu Lý Tử sao lại ngốc như thế, còn chưa đến đây, đói chết ta rồi.” Đi theo nàng vào quốc tử giám còn có một tiểu nha đầu nữ phẫn nam trang Lý Văn Văn, gan nhỏ hơn nàng rất nhiều, Lưu Yến thật sự sợ tiểu hài tử này không dám tới, để nàng bị bỏ đói một đêm. Đợi một lát, bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng lạt xạt, Lưu Yến bị dọa toàn thân lông tơ dựng đứng, nữ hài tử mà, dù có lợi hại thế nào cũng đều sợ chuột gián này nọ, Lưu Yến sợ hãi, liền lặng lẽ nhích nhích lại gần Cơ Doanh, so với chuột gián gì đó, vẫn là tiểu hoàng tử băng lạnh này dễ thương hơn, Cơ Doanh nhìn tiểu tử đang dựa lại gần, không lên tiếng, Lưu Yến lúng túng cười, động tác thì không chậm chút nào.
“Thập hoàng tử? Thập hoàng tử?” Cửa sổ bị mở ra một khe hở nhỏ, một cái đầu nho nhỏ xuất hiện, Lưu Yến bị dọa đến tim cũng nhảy lên cổ họng, nhìn thế nào cũng giống như nửa đêm quỷ gọi hồn, liền nắm chặt cổ tay áo của Cơ Doanh, Cơ Doanh bực bội không biết tiểu tử này phát điên cái gì, nghe thanh âm thì chính là tiểu công công trong điện của hắn đưa cơm tới, tiểu tử này nắm lấy hắn làm cái gì, khi hai người giằng co, liền nghe rẹt một tiếng, Lưu Yến ngốc ra, sắc mặt Cơ Doanh thì càng đen đi, y phục ít ỏi còn có thể mặc ra ngoài của hắn đã bị hủy rồi.
“Xin lỗi, ta, ta sẽ đền cho ngươi cái mới.”
Cơ Doanh không muốn lý đến Lưu Yến đang áy náy, đi tới trước cửa sổ, “Đến rồi sao?”
“Công công ở trù phòng nói ngài bị nhốt lại, nên không cho cơm ăn, ta là bớt lại một phần cơm của ta, cho ngài.” Hài tử bên ngoài đẩy vào một bao bánh, “Trở về đi, đừng để người khác nhìn thấy.” Hài tử bên ngoài cẩn thận đi khỏi, Lưu Yến nhìn Cơ Nguyên mở bao ra, chỉ là mấy cái màn thầu, ngay cả một chút cải mặn cũng không có. Lưu Yến cũng biết bên trong hoàng cung hoàng tử không có thế lực thì sống không tốt đẹp gì, nhưng không ngờ lại còn không bằng cả hạ nhân ở bên ngoài.
“Thiếu gia? Thiếu gia? Ngài còn ở đó không?” Một lát sau bên ngoài truyền tới giọng nói của Văn Văn.
“Nhỏ giọng chút, ngươi sao bây giờ mới tới a? Đói chết ta rồi.” Lưu Yến đi tới trước cửa sổ trách móc.
“Ta không tìm được mà, ngài lấy chút này đi.” Lưu Yến cầm một hộp cơm bự, Lưu Yến không nói nên lời, nàng là bị phạt nhốt, không phải đi ra ngoài dùng cơm dã ngoại.
“Được rồi được rồi, đợi ta lấy đồ ra, ngươi lại đem cái hộp này về đi, ngươi đồ ngốc tử, lần sau gói một bao tới là được rồi, đừng có đem theo cái thứ phiền phức này, cũng không biết học hỏi người ta.” Nói rồi nhìn đồ của Cơ Nguyên một cái.
“Nhưng mà tiểu…… tiểu thiếu gia, dùng bao không thể gói nhiều thứ như thế được a.”
Lưu Yến mở hộp cơm ra, hương thơm liền ập tới, nàng nhìn không rời mắt, bánh tròn tứ hỉ, rồi còn gà nướng, “Văn Văn, ngươi lấy từ đâu ra? Ta yêu chết ngươi mất.”
“Ta biết thiếu gia thích ăn thịt, đặc biệt đi mua đó, để an ủi an ủi ngài nha.”
“Biết rồi, đừng khoe khoang nữa, trở về gia sẽ thưởng cho ngươi. Nhanh đi đi, coi chừng người khác phát hiện đó.” Bảo Văn Văn đi, quay đầu nhìn trên đất có bốn món ăn một món canh, vẫn còn hơi ấm. Nàng vui sướng ngồi kế đó, cầm đũa định ăn, lại nhìn thấy Cơ Nguyên lặng lẽ ngồi một bên cắn màn thầu, cảm thấy không có tư vị gì, chuyện hôm nay dù sao cũng do nàng gây ra.
“Này, ngươi ăn màn thầu không ngán hay sao.” Thấy Cơ Nguyên không để ý tới nàng, Lưu Yến cầm chân gà cố ý đưa đưa tới trước mặt Cơ Nguyên, “Gà nướng này, ăn ngon lắm nga, da giòn thịt thơm.” Mặc kệ nàng đảo qua đảo lại, Cơ Doanh cũng không chút động dung, nhắm mắt cắn màn thầu. Lưu Yến không biết mình làm sao rồi, trong lòng rất khó chịu, “Xin lỗi, đều là ta không tốt, đều là sai lầm của ta.” Nước mắt liền lộp độp rơi xuống. Cơ Doanh kinh ngạc, mở to mắt, tiểu tử trước mặt khóc thảm thương, gương mặt tú khí nhìn đến thật có vị đạo làm động lòng người.
“Xin lỗi, ta không phải muốn để ngươi bị đánh, chính là ngươi cứ luôn không để ý tới ta, ta mới động tới ngươi thôi, ta thật sự không phải cố ý mà……” Nói thế nào thì Lưu Yến cũng là một nữ hài tử, vừa rồi cùng ở trong phòng lâu như vậy, biết được thân thế thảm thương của Cơ Nguyên, chắc là thường xuyên bị ngược đại, chắc còn nhịn đói không chỉ một lần, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình đáng ghét, “Ngươi ăn đi, cho ngươi hết đó, ăn đi…..”
Ai cũng nói nước mắt nam nhi không được dễ dàng rơi, Cơ Nguyên bị tiểu tử khóc lóc thảm thương này làm cho kinh ngạc, nghe mấy lời ngắt quãng đó, có chút dở khóc dở cười, đây căn bản vẫn là một hài tử, vẫn còn bộ mặt thiện lương nhất đơn thuần nhất của một hài tử. Loại thiện lương này trong chốn cung đình dơ bẩn tuyệt đối không thể sống sót, cũng may tên này chỉ là hài tử của ngoại thần. Cơ Doanh lần đầu tiên biết nam hài tử cũng có thể khóc như thế, ngồi nhìn gương mặt nhỏ đang thấm đẫm nước mắt vẫn còn đang thút thít kia. Cơ Doanh không đỡ nổi hài tử này, liền đi ra ngồi xuống bên cạnh, cắn một miếng thịt gà, hắn thật sự đã rất lâu rồi chưa từng ăn thịt gà mới nấu như vậy, thật sự rất ngon. Thấy Cơ Nguyên chịu ăn, Lưu Yến liền chùi mặt mỉm cười, nàng muốn bảo hộ tiểu hoàng tử này, đương nhiên là trước khi nàng xuất cung.
Thời gian nếu có thể dừng lại thì tốt rồi, bọn họ đều trưởng thành, rồi họ tương ái, họ hưởng thụ thứ mỹ hảo nhất của nhân gian, Lưu Yến mang thai rồi, nàng được Cơ Nguyên an bài trong một biệt viện, có thể cùng người mình yêu thương có hài tử, đó là điều biết bao hạnh phúc, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi.
“Ngươi còn muốn giấu ta bao lâu?” Bụng của Lưu Yến đã rất lớn rồi, hài tử cũng đã được bảy tháng.
“Yến Nhi, ta……” Cơ Doanh không biết nên giải thích với Lưu Yến thế nào, công chúa Khiết Đan được hòa thân tới thế nhưng lại yêu thích hoàng đệ của hắn, hơn nữa hai người đó đã có hài tử, hài tử đó không thể lưu lại, hắn đã quá xem thường sức mạnh làm mẫu thân của Hoàn Nhan Hồng Ngọc rồi. Hoàn Nhan Hồng Ngọc vu hại Lưu tướng quân phản quốc, hơn nữa nhân lúc loạn chạy trốn, rồi cùng nhi tử của ngũ hoàng đệ hắn táng thân ở đáy vực. Người chết, là chết không đối chứng, hiện tại hắn vẫn là một hoàng tử, lại là lúc quan trọng nhất của việc tranh đoạt vương vị.
“Ngươi không cần nói nữa, chiếu theo suy nghĩ của ngươi mà làm đi, ngươi là một nam nhân, luôn có lý do khiến thân bất do kỷ, ta không giúp gì được, chỉ hy vọng ngươi đừng làm chuyện để sau này phải hối hận.” Lưu Yến lãnh tĩnh nói.
Sau đó trước khi hài tử lâm bồn họ vẫn thường xuyên gặp mặt, sự dịu dàng lưu luyến của Lưu Yến khiến Cơ Doanh cảm kích.
Khi tám tháng, Lưu Yến sinh, để lại một hài tử, ngày thứ tám sau khi sinh hạ hài tử, Lưu Yến qua đời, nàng chỉ để lại một chuyện phó thác cho Cơ Doanh, nàng muốn hài tử của nàng, rời xa hoàng cung.
Tháng ba năm sau, Cơ Doanh đăng cơ, tiểu oa nhi ngủ mơ mơ hồ hồ trong lòng, rất là khả ái, đây là tưởng niệm cuối cùng của nữ nhân mà hắn yêu để lại cho hắn, hắn hy vọng có thể cho nó mọi thứ tốt nhất, mà thân làm hoàng đế, hắn cũng có thể cho nó thứ tốt nhất trên thiên hạ.
“Đây là ngũ hoàng tử, ban danh Cơ Nguyên.” Năm đó hoàng đế vì chúc mừng, đại xá thiên hạ.
[Hoàn]