Dao Thái Rau vui vẻ nói:
“Không tệ! Vậy chúng ta cùng làm Nguyệt Lão!”
Ma nữ tóc dài tò mò:
“Tại sao ngươi cũng muốn làm Nguyệt Lão?”
Tại sao ư?
Tại sao tôi lại muốn làm Nguyệt Lão?
Tôi sờ trong túi của chiếc quần đã bị cháy rụi, lấy ra một cái hộp đựng nhẫn bằng nhung.
“Tôi muốn nhìn thấy vị hôn thê của tôi.” Tôi nói.
“Nhà cậu rốt cuộc ở đâu?”
Tôi cùng người anh em tên Nghĩa đang ngồi xổm trước cây dừa ở cổng trường, trước ngực thêu chữ lớp bốn của năm thứ năm.
“Rất xa!”
Tiểu Mi cầm tay em gái đang học năm thứ ba, buồn chán đá những hòn đá trong lúc đợi bố lái xe đến đón.
“Em Hồng, nhà em rốt cuộc ở đâu?”
Tôi nhìn em gái của Tiểu Mi, vừa hỏi vừa chơi bài cùng Nghĩa.
“Em tên là Hồng Thanh Mẫn! Không phải là em Hồng!”
Em Hồng đỏ mặt gào lên.
“Bố mình đến rồi!”
Tiểu Mi mắt sáng lên, kéo tay em gái đi về hướng chiếc xe màu xanh.
Tôi vứt vội những lá bài xuống, buộc lại dây giày.
Nghĩa thu dọn lại những lá bài, cười nói:
“Tớ đến nhà cậu chơi điện tử trước đây!”
Tôi nhìn chiếc xe đóng cửa, chạy dần về phía đường có cột đèn giao thông, thế là tôi cũng chạy đuổi theo, còn nói vọng lại:
“Cậu nói với mẹ tớ rằng tớ sẽ về nhà muộn nhé!”
Sau ô cửa xe là hai khuôn mặt đang cười hi hi ha ha khi nhìn tôi ở phía sau đang vội vàng để bắt kịp.
Đuổi kịp xe? Đúng rồi, cũng may mà chính phủ sáng suốt dựng nhiều cột đèn giao thông, nếu may mắn, trong trường hợp đèn đỏ dở chứng, tôi có thể tăng tốc chạy chừng hai cây số.
Chết tiệt! Nếu mẹ tôi chịu mua cho chiếc xe đạp, thì tôi có thể sớm đã đuổi kịp đến nhà của Tiểu Mi rồi!
Tôi không được rồi… Hôm nay lại thất bại nữa, chỉ có thể nhìn hai khuôn mặt nháy mắt làm trò sau ô cửa xe, dần dần biến mất trong tiếng trống nhịp tim đang đập dữ dội của tôi.
Lúc đó tôi mới hiểu được, nếu con gái học ở trường cách xa nhà, thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của con trai như thế nào.
“Cô ấy thật hạnh phúc.”
Ma nữ tóc dài an ủi tôi.
“Darlie, cậu sẽ tự tay mình buộc dây tơ hồng cho cô ấy chứ?”
Dao Thái Rau tựa như cười.
“Tớ không biết. Chỉ là muốn nhìn cô ấy thêm vài lần.”
Tôi chán ngán nói.
Thời gian suy nghĩ một ngày cũng đã trôi qua, tôi cũng đã xem kỹ chức trách của Nguyệt Lão.
Một vị Quỷ quan dẫn những linh hồn muốn đi đầu thai lên chiếc cầu Mạnh Bà, một vị Quỷ quan khác dẫn tám mươi ba linh hồn vào điện Thần chức.
“Báo cáo. Ca ngày ., Thổ Địa: . Hộ Mệnh: . Lính Thành Hoàng: . Cai Ngục: . Giảng Sư: . Thần Chết: . Nguyệt Lão: . Báo cáo hết.”
Quỷ quan đọc xong liền rời đi, tiếp sau đó, chúng tôi được các vị Thần khác nhau dẫn đi.
Lúc tách ra, tôi cùng Dao Thái Rau vẫy tay nói lời tạm biệt sau cùng với người phụ nữ tóc dài, chúc cho cô ấy báo thù được thành công.
“Sau này gặp lại.”
Người phụ nữ tóc dài chào.
Các vị Thần dẫn đường mang chúng tôi xuyên qua núi Hỏa Diệm rực lửa, đến một vách núi dựng đứng hiểm trở.
“Bước lên đám mây đi, giống như leo cầu thang vậy.”
Người chỉ dẫn nói xong liền bước lên những nấc thang mây bay bổng.
Chúng tôi cũng bước lên theo, chỉ nhìn thấy bầu trời đỏ rực ở địa ngục dần chuyển sang màu vàng nhạt, khi càng tiến lên phía trước, bầu trời ấy từ từ chuyển dần sang màu xanh nhạt.
Lúc ấy, bầu trời xuất hiện cảnh ly kỳ.
Một hồ nước xanh thẳm treo ngược trên đầu chúng tôi, lớn và đẹp đẽ vô cùng, kỳ lạ ở chỗ là một giọt nước cũng không rơi xuống.
“Vào đi, theo sát vào.”
Người chỉ dẫn vừa nói vừa tiến vào trong hồ nước lớn chảy ngược ấy, chúng tôi cũng theo cùng vào hồ nước đó, thoải mái bơi lên phía trên.
Hồn ma thì không cần phải hít thở, vì thế mỗi hồn ma đều khoan thai tiến lên cùng người chỉ dẫn.
Bơi lên trên khoảng chừng mười lăm phút thì tìm được mặt nước, người chỉ dẫn nói:
“Tự tin lên một chút, bước lên rồi đứng vững trên mặt nước.”
Tự tin thì đương nhiên là có, tuy tôi chỉ vừa mới chết chưa được bao lâu, nhưng cũng có thể biết chắc rằng, hồn ma có thể làm những việc mà người thường không làm được, bởi mỗi một hồn ma giờ này đều đã đứng rất vững.
Không lâu sau, một ông lão tóc dài mang áo choàng tím cưỡi trên một trăm con Hỉ Thước bước đến trước mặt chúng tôi, ở đằng sau còn có mười mấy hồn ma theo cùng.
Ông lão ân cần nói:
“Chào tất cả, ta là Đại Nguyệt Lão, người phụ trách quản lí nhân duyên, các vị sau này vất vả rồi.”
Chúng tôi kính cẩn nhìn vị thượng cấp tương lai này, chờ đợi sự phân công nhiệm vụ.
Đại Nguyệt Lão vuốt râu, cười nói:
“Nguyệt Lão là công việc cần sự chăm chỉ, nhạy bén, vất vả, số lượng các vị đăng ký làm Nguyệt Lão lần này đã tăng lên nhiều, nhưng đừng lo lắng, ở đây không có phần thi tuyển để chọn lọc lại, mỗi người đều là Nguyệt Lão thời đại mới.”
Nói xong, ông lão lại bước lên Hỉ Thước rời đi, để lại cũng vừa đủ mười sáu hồn ma.
Người chỉ dẫn nói:
“Vậy thì các ngươi tự phân chia đi. Ta đi trước.” Rồi vừa nói vừa luồn vào hồ nước.
Trên hồ chỉ còn lại mười sáu hồn ma mới, mười sáu hồn ma cũ. Hiển nhiên là phân chia theo cách một cũ kèm một mới.
Tôi cúi đầu nói nhỏ:
“Dao Thái Rau, chúng ta chỉ e là không thể cùng một nhóm được rồi.”
Mười sáu linh hồn cũ đó nhìn chúng tôi cẩn thận tỉ mỉ, cứ như là đang tuyển chọn tú nữ vậy.
“Ngươi theo ta.”
Một hồn ma nam cũ chỉ một hồn ma nữ mới, rồi dẫn cô ta luồn vào hồ nước.
“Ngươi theo ta.”
Một hồn ma nữ cũ kéo một hồn ma nam mới, rồi cũng lập tức nhảy vào trong hồ.
Lúc này, một hồn ma nữ tướng mạo biến dạng bởi vết xăm lốp xe trên mặt kéo Dao Thái Rau qua, sau khi cậu ta nháy mắt tạm biệt với tôi, thì cũng nhảy vào hồ nước cùng Vết Lốp Xe kia.
Sau khi năm hồn ma khác được chọn, tôi không chỉ cảm thán cho cái chết thảm khốc xấu xí của mình, mà còn lúng túng với tình trạng bị bỏ mặc như thế này.
“Ngươi.”
Một hồn ma nữ bỗng chỉ vào tôi.
Hồn ma nữ trẻ tuổi, mặt mày thanh tú, mặc chiếc sườn xám hoa.